Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1110: Tam Tú tập họp!

Liễu Hạ Huy

27/03/2013

Guơng mặt nhỏ nhắn, tuấn tú, dáng người lẳng, giọng nói yểu điệu. Đây chính là Gay, không phải là trang bị tiêu chuẩn của Tôn đại thiếu gia, không hiểu có phải mẹ Tôn Nhân Diệu vì nghi ngờ giới tính của hắn khi mang thai nên đã dùng kích thích tố quá liều hay không nên đã sinh ra một đứa con chẳng khác gì con gái.

Thế nhưng điều khác với trước là lúc này Tôn đại thiếu gia không giữ mái tóc đài, thay vào đó là chiếc đầu một phân trông cực ngầu. Sở dĩ có chuyện này là vì ảnh hưởng của sự kiện ám sát khi Tôn Nhân Diệu hộ tống ông Tần Lạc tới Yến Kinh. Tôn Nhân Diệu vì muốn báo thù cho Tần Tranh đã ở lại Yến Kinh đã lâu nhưng khi Tần Lạc nhiều lần khuyên bảo. Tôn Nhân Diệu mới tạm thời về Dương Thành

Thế nhưng Tôn Nhân Diệu đã giữ mái tóc ngắn này. coi nó như là một lời cảnh tỉnh.

Tôn Nhân Diệu không phải là khách mời quen thuộc trên ti vi, cũng hiếm khi có bài báo nào đề cập tới hắn. Xét về góc độ nào đó Tôn Nhân Diệu chính là một công tử cực kỳ thu mình.

Tôn Nhân Diệu thu mình. Người bình thường không biết hắn là vì những người không làm tới một cấp bậc nhất định sẽ không thể biết hắn. Chỉ có những người chính thức bước vào vòng tròn của hắn mới biết được Tôn Nhân Diệu có tiếng nói cực kỳ trong lượng trong phạm vi thế lực ở Dương Thành này.

Chính vì vậy khi Tôn Nhân Diệu tới không khiến toàn trường chấn động và xôn xao, chỉ có mấy người đứng xem với sắc mặt tái nhợt, lén lút tranh ra, lùi lại sau đám người, kể cả mấy người lúc nãy mới nghi ngờ, chất vấn Trần Hữu Thiện. Những người này lúc trước không coi Trần Hữu Thiện là gì nhưng khi nhìn thấy Tôn Nhân Diệu, thái độ giống như chuột nhìn thấy mèo, chỉ cần một hiện tượng này cũng đủ nói lên nhiều điều.

“không phải tôi đã nói cậu không cần tới sao?” Tần Lạc cười bói. Anh em chính là anh em, bất kỳ lúc nào cũng không bao giờ bỏ rơi người khác. Cho dù bề ngoài Tần Lạc cảm thấy Tôn Nhân Diệu không cần tham gia vào chuyện này nhưng khi Tôn Nhân Diệu thực sự đứng trước mặt mình. Tần Lạc vẫn cảm thấy xúc động.

Đàn ông và phụ nữ thật ra cũng không có gì khác nhau. Khi bọn họ nói “không'’ chính là “muốn”. Nếu như mình không cần hắn mới thật sự là ngu ngốc.

“Tới lâu rồi” Tôn Nhân Diệu bĩu môi nói. “Tôi sợ xuất hiện sẽ không thể làm cho cậu trút hết cơn giận của mình nên chỉ ở sau quan sát. không ngờ ngay cả đám lưu manh này cũng có thể gọi đội tra xét hải quân tới. Vậy thì sao nào, thích ức hiếp người khác hả?

Sau khi Tôn Nhân Diệu gọi điện cho Trần Hữu Thiện, hắn lập tức giải tán cuộc tụ hội của mình, tự mình lái xe tới, đương nhiên mấy người anh em của Tôn Nhân Diệu cũng đi theo. Lúc này còn không thể hiện, sau này mình gặp chuyện không may. Tôn đại thiếu gia có ra tay trợ giúp không?

Tôn Nhân Diệu biết “Uy phong" của mình trong vòng tròn này chính vì vậy hắn không xuống xe mà chỉ quan sát từ xa.

Nói gì thì nói nếu như ông chủ Du Nguy của MG nhìn thấy Tôn Nhân Diệu hắn tới, nhất định anh ta sẽ ăn nói khép nép, chạy tới xin lỗi. Đừng nói là đập một chiếc xe mà ngay cả bảo anh ta đập MG, anh ta cũng làm mà không dám phản đối.

Đừng nhìn vẻ yêu mị của Tôn Nhân Diệu, hắn là người cực kỳ hiểu đạo lý đối nhân xử

thế.

Nếu như Tôn Nhân Diệu hắn tới sớm, hắn sẽ là người chủ trì cục diện nơi này. Tần Lạc đặt ở đâu?

Hơn nữa người khác không biết thân phận của Vương Cửu Cửu nhưng Tôn Nhân Diệu hắn có thể không biết sao?

Rõ ràng chuyện xảy ra hôm nay chính là một lần kiểm tra của cô công chúa nhỏ nhà Vương gia. Nếu như chính mình ngu ngốc chạy tới thể hiện, làm hỏng chuyện của nàng. Sau này Vương Cửu Cửu không cho hắn đẹp mặt mới là lạ.

Nếu như Vương Cửu Cửu thật sự muốn đối phó với những người này, chỉ cần một cú điện thoại là có thể gọi Hạ Dương tới, cần gì phải làm lớn chuyện như này không?

Thế nhưng tới bây giờ Vương Cửu Cửu vẫn không dùng tới.

Vì sao?

Bởi vì hắn biết Trần Hữu Thiên này là loại lão luyện trên chốn quan trường. Điều ông ta coi trọng nhất chính là cái ghế của mình. Khi đối phương đã đưa giấy chứng nhận thân phận mà còn đối nghịch với đối phương sao? Trần Hữu Thiên tuyệt đối sẽ không làm chuyện này. Ông ta không thể gánh chịu trách nhiệm này.



Tần Lạc, không sai là người có ơn nghĩa với ông ta nhưng chuyện báo đáp cũng có thể gác lại lần sau, không cần phải gấp gáp báo đáp, đúng không?

Đây chính là suy nghĩ của quan chức. Đừng nghĩ tới cái gì là ân oán phân minh. Đừng nghĩ tới cái gì là giọt nước thi ân, suối tuôn báo đáp. Tất cả chỉ là lợi ích.

Trên quan trường không có kẻ thù vĩnh viễn chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Ngày hôm nay bạn và người ta tranh đoạt quyền lợi, chọc dao vào nhau, nhìn nhau không vừa mắt nhưng chỉ trong nháy mắt đã biến thành đồng bọn hợp tác mật thiết. Chuyện này còn ít sao?

Tôn Nhân Diệu xuất hiện không phải để giải quyết sự việc mà chính là gây áp lực lên lão hồ ly Trần Hữu Thiện.

Tôn Nhân Diệu đã dùng hành động củamình nói rõ ràng với Trần Hữu Thiện: ông có thể đặt mình ra ngoài chuyện này, ông có thể thu quân quay về. Thế nhưng hôm nay ông có thể ứng phó được bảo vệ vị trí của mình nhưng ngày mai thì sao?

“Vốn nghĩ rằng Du Phi Dương kia ở phía sau giở trò nhưng không ngờ còn một con cá to ở đằng sau” Khi nói câu này Tần Lạc quay đầu nhìn Vương Cửu Cửu ở bên cạnh.

“Em không nhận ra anh ta. Trước đó chưa từng tiếp xúc với anh ta” Vương Cửu Cửu chột dạ giải thích. Quả thật Vương Cửu Cửu đã nói thật. Từ trước tới giờ Vương Cửu Cửu chưa từng biết tới con người Tần Lạc này. Lần nào cũng là do Du Phi Dương ra mặt mời nàng tới dự hội họp. Vương Cửu Cửu vốn nghĩ rằng người theo đuổi mình chính là Du Phi Dương. Nàng tuyệt đối không ngờ còn một gã ẩn giấu rất sâu, chỉ một cú điện thoại mà có thể điều động được cả quân đội.

Vương Cửu Cửu hiểu rõ rằng việc điều động quân đội không thể tùy tiện, bất kỳ lúc nào cũng có thể điều động được. Đây chính là vũ khí sắc bén của đất nước, dựa vào cái gì mà đi phụ vụ cá nhân cho ai đó?

Thế nhưng khi cấp bậc của bạn hay nói một cách chính xác cấp bậc của cha bạn tới một mức độ nhất định nào đó thì sẽ không bị ngăn cản bởi quy định này. Một tiểu đội trưởng tự mình dẫn đội ra ngoài làm việc riêng, ngay sau khi quay về sẽ bị cách chức điều tra thế nhưng nếu người ra lệnh là cấp chỉ huy cao hơn. Ai dám cách chức người đó?

Vương Cửu Cửu chỉ thầm muốn để Tần Lạc thể hiện một phen nhưng từ tình huống này có thể thấy không thực tế.

Khi nhìn thấy công chúa nhỏ Vương gia có dáng vẻ nhu thuận nghe lời trước mặt Tần Lạc, Tôn Nhân Diệu không thể không bội phục bản lĩnh chế ngự phụ nữ của Tần Lạc. Nói thật so về phụ nữ thì Tôn Nhân Diệu có nhiều hơn Tần Lạc nhiều, xét về chơi đùa thì nhiều không kể xiết thế nhưng xét về chất lượng thì hai người không cùng đẳng cấp.

Đêm quan trọng nhất là: đây chính là công chúa nhỏ Vương gia. Tôn Nhân Diệu hắn không được chơi những cô gái ở đẳng cấp này.

“Cậu muốn làm gì thì cứ làm vậy. không cần phải e ngại” Tôn Nhân Diệu nói. “Sau này đương nhiên sẽ có người tới nói chuyện với bọn họ. Tôi không tin bọn họ cũng sẽ lễ phép như này”.

Câu nói này chính là sự ủng hộ lớn nhất của Tôn Nhân Diệu với Tần Lạc.

Ý tứ rõ ràng: ủng hộ người anh em của tôi, cho dù tôi có chịu thiệt thòi cũng không thể để ông bị oan ức.

Việc Tôn Nhân Diệu tới đây không khiến Trần Hữu Thiện cảm thấy bất ngờ.

Mà ngược lại nếu như Tôn Nhân Diệu không đến. Trần Hữu Thiện mới cảm giác chuyện này có gì đó không bình thường.

Lúc này Trần Hữu Thiện chấp hành mệnh lệnh của Tôn đại thiếu gia, đồng thời cũng trừ hại cho dân chúng. Thế nhưng sau khi người bên quân đội nhúng tay vào, ông ta có muốn làm bất kỳ chuyện nào cũng bị trói tay trói chân. Bình thường bên quân đội không can thiệp vào công việc bên ngoài. Thế nhưng nếu như sự việc đó ảnh hưởng tới phạm vi quyền lực của họ, cảnh sát hãy ngoan ngoãn đứng sang một bên.

Trần Hữu Thiện biết hậu quả của sự việc này nên ông ta không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Nhưng nếu như có người tình nguyện đứng sau ủng hộ, tình thế đã không còn như trước.

Nếu như ông ta phạm sai lầm nhưng vẫn có thể dựa vào bên Tôn đại thiếu gia. Con người ta không thể cả đời không phạm sai lầm, vấn đề quan trọng nhất là sai lầm này có đáng giá để mắc hay không mà thôi.

“Nhân Diệu, bắt người này hả?” Trần Hữu Thiện cười hỏi.



“Bắt” Tôn Nhân Diệu quả quyết.

“Từ Bân” Trần Hữu Thiện nhận được sự giúp đỡ, lá gan cũng to hơn, ông ta gọi to, chuẩn bị điều binh khiển tướng.

‘‘Từ từ đã" Tần Lạc quát

Trần Hữu Thiện quay sang hỏi: “Tần Lạc, ý của cậu là?”

“Chờ một chút” Tần Lạc nói.

“Chờ sao?” Trần Hữu Thiện quay nhìn Tôn Nhân Diệu.

Tần Lạc gật đầu. hắn quay người nói với Tôn Nhân Diệu: “Tôi biết ý của cậu. tôi cũng biết mấy người chú Tôn sẽ giúp tôi nhưng chuyện này cực kỳ nhạy cảm. Đừng làm khó ông ấy nữa. Đã lâu rồi tôi không tới thăm ông cậu. Sao có thể vừa về tới nhà đã mang phiền toái tới cho ông cậu được?”

“Vậy chuyện này cứ thế mà xong sao?” Tôn Nhân Diệu hỏi ngược lại. Tôn Nhân Diệu biết Tần Lạc chỉ muốn tốt cho mình. Tôn gia hùng mạnh trở lại, chẳng lẽ vẫn không có đối thủ sao? Nếu như hôm nay gây ra chuyện này nữa, không phải chính mình đặt đạn pháo vào tay đối thủ để bọn họ oanh tạc ông hắn sao?

Thế nhưng có một số việc dù biết rõ hậu quả nhưng không thể không làm.

“Tôi cảm thấy nếu thuộc hệ thống quân đội, hãy để người bên trong của bọn họ xử lý thì tốt hơn” Tần Lạc nói: “Tôi sẽ gọi điện cho Hạ Dương’.

sắc mặt Tôn Nhân Diệu trở nên rất khó coi, hắn nói: “Không cần anh ta. Điều anh ta có thể làm, tôi vẫn có thể làm được. Trần cục trưởng, bắt người”.

Khi nói ra những câu này. thái độ của Tôn Nhân Diệu chẳng khác nào vợ ba uất ức tranh giành tình cảm của vợ cả vậy: cô ấy làm gì để anh yêu cô ấy? Anh dựa vào cái gì mà không yêu em? Cô ấy có thể cho anh những gì, em cũng có thể cho anh...

“Tôn Nhân Diệu, hãy có lý trí một chút” Tần Lạc quát nhỏ. “Bây giờ không phải lúc tranh giành nghĩa khí. Tôi biết Tôn gia các cậu không ngại phiền phức nhưng sự việc ngày hôm nay hoàn toàn không cần gây phiền phức cho chú Tôn.”

Khi nhìn đáng vẻ trầm ngâm của Tôn Nhân Diệu, suýt chút nữa cặp kính của Trần Hữu Thiện rớt xuống đất.

Bạn nên nhớ rằng Tôn Nhân Diệu có biệt danh là “thằng điên”. Khi Tôn Nhân Diệu phát điên, thậm chí cả cha mẹ. anh em, ông bà, chú bác hắn cũng không nhận. Thế nhưng chỉ cần Tần Lạc quát một tiếng. Tôn Nhân Diệu lập tức ngoan ngoãn nghe lời. giống như một người vợ bé mới bước chân vào nhà vậy.

Trần Hữu Thiện biết mối quan hệ của Tôn Nhân Diệu và Tần Lạc rất tốt. ông ta cũng biết Tôn Nhân Diệu rất quan tâm tới Tần Lạc nhưng ông ta vẫn cứ nghĩ rằng Tôn Nhân Diệu là người chiếm vị trí bề trên trong mối quan hệ này.

Bây giờ hình như chuyện không phải vậy.

Trần Hữu Thiện lại nhìn Tần Lạc, ánh mắt ông ta thay đổi rất nhiều.

“Có chút ngang ngược lại ngu ngốc. Cậu không nói cho hắn biết hắn vừa ngốc vừa ngang hắn sẽ không biết mình như vậy" Một giọng nói sang sảng vang lên.

Tiếp đó đám người tách ra, một thanh niên đáng người cao gầy dẫn theo một người đàn ông trung niên đeo kính chậm rãi đi tới.

Chỉ có hai người nhưng trông giống như có thiên quân vạn mã dưới trướng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bác Sĩ Thiên Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook