Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1153: Tần Lạc và Mèo

Liễu Hạ Huy

27/03/2013

Đi theo sát Văn Nhân Mục Nguyệt lúc nào cũng có hai tổ. Tổ Trí Não số 1 và tổ Trí Não số 2.

Tổ Trí Não số 1 phụ trách việc thu thập tin tức tình báo cùng với công việc đưa ra ý kiến, quyết sách. Có thể nói đây chính là tổ cố vấn, tổ thư ký của Văn Nhân Mục Nguyệt. Tổ trưởng tổ này chính là Mã Duyệt. Bởi vì bản thân Mã Duyệt chính là thiên tài kinh doanh, quái vật có chỉ số IQ thuộc hàng cao nhất trong cả trăm năm, năng lực cực kỳ xuất chúng hơn nữa có rất nhiều chuyện chỉ có thể giao cho một người đáng tin cậy xử lý. Không nghi ngờ gì nữa Mã Duyệt chính là người tâm phúc nhất của Văn Nhân Mục Nguyệt.

Tổ Trí Não số 2 phục trách bảo vệ và xử lý một số công việc không cho người bên ngoài biết. Tổ trưởng tổ này là Tiêu Hà, cũng chính là người thanh niên có gương mặt lạnh lùng, tàn nhẫn đang đứng trước mặt Văn Nhân Mục Nguyệt. Hai người này không phải được tuyển chọn từ bên ngoài mà do chính gia tộc Văn Nhân tiến hành bồi dưỡng.

Nghe câu hỏi của Văn Nhân Mục Nguyệt, Tiêu Hà trầm ngâm một chút rồi trả lời: “Nếu như tự thiếu gia dừng xe lại thì trong khi xe đang dừng, đám bắt cóc có thể dùng nhiều phương thức để bắt thiếu gia mang đi. Nhưng nếu như xe bị bắt buộc phải dừng lại thì kẻ bắt cóc chỉ có một cách duy nhất. Chúng dùng một chiếc xe có tốc độ tương tự theo sát sau đó dùng súng hay một loại vũ khí nào đó bắt buộc thiếu gia dừng xe. Như vậy cũng không xuất hiện va chạm và đổ máu. Tôi cần phải tới hiện trường điều tra cẩn thận thì mới có kết luận cụ thể.”

“Bây giờ cậu tiếp nhận vụ án này.” Văn Nhân Mục Nguyệt xua tay nói: “Tất cả mọi thành viên đều do cậu điều động.”

“Dạ, tiểu thư.” Tiêu Hà trả lời, anh ta lập tức mang hai thuộc hạ đi lên trước. Bọn họ muốn đi tìm chứng cứ ở hiện trường xảy ra sự việc. Văn Nhân Mục Nguyệt không có hy vọng vào đám cảnh sát kia.

Văn Nhân Mục Nguyệt liếc nhìn đám công tử đang đứng ở bên ngoài, nói với Mã Duyệt: “Hãy tìm một người quen. Tôi có chuyện muốn hỏi.”

Mã Duyệt đi nhanh tới đó rồi nhanh chóng dẫn theo một thanh niên cao gầy, phong độ, đẹp trai đi về.

“Văn Nhân tiểu thư.” Người thanh niên có vẻ rất kích động nhưng vẫn cố gắng giữ phong độ của công tử thế gia, chủ động giơ tay ra. Trời ơi, lúc này ở Yến Kinh này có biết bao người đang hâm mộ mình. Nếu như hôm nay có thể bắt tay đệ nhất mỹ nữ Yến Kinh, cả một năm nay anh ta sẽ có vốn khoe khoang với mọi người.

Văn Nhân Mục Nguyệt vì giữ thể diện cho đối phương nên bắt tay anh ta, hỏi mà sắc mặt vẫn bình thản: “Văn Nhân Chiếu rời đi lúc mấy giờ? Rời đi từ vị trí nào?”

“Mười hai giờ trưa hôm nay có một cuộc đua xe, Hoa Si (mê gái) …” Người thanh niên liếc nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt, nhìn thấy Văn Nhân Mục Nguyệt không vì anh ta theo thói quen gọi biệt hiệu của Văn Nhân Chiếu mà tức giận mới thầm thở phào một hơi, nói tiếp: “Văn Nhân Chiếu cũng đánh cược, chúng tôi đang cùng nhau chờ kết quả, thì Văn Nhân Chiếu nghe điện thoại sau đó cậu ấy lái xe bỏ đi. Trước khi bỏ đi cậu ấy còn nói với tôi là nếu cậu ấy thắng hãy lấy tiền cho cậu ấy. Lúc đó vào khoảng ba giờ vì mọi người đang tập trung vào cuộc đua nên không chú ý lắm tới thời gian.”

“Nó có nói đi gặp ai, làm gì không?” Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi.

“Không.” Người thanh niên lắc đầu rồi như nhớ ra điều gì, anh ta nói tiếp: “Thế nhưng cậu ấy rất vui, hình như nhận được tin tức tốt.”

“Cám ơn.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói sau đó nàg quay người đi về chiếc xe của mình.

“Van Nhân tiểu thư quá…” Người thanh niên nói. Khi đang nói câu này anh ta chăm chú nhìn theo bóng dáng gợi cảm của Văn Nhân Mục Nguyệt. “Kiêu kỳ.”

Khi Văn Nhân Mục Nguyệt ngồi vào trong xe Rolls-Royce, Mã Duyệt mở một chai nước lọc đưa tới.

Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn Mã Duyệt, nhận chai nước lọc, nhấp một ngụm rồi hỏi: “Liệu có phải Văn Nhân Chiếu trúng độc không? Khi nó nhận thấy người không khỏe đã dừng xe lại, bị đám bắt cóc theo đàng sau bắt đi.”

“Không thể loại trừ khả năng này.” Mã Duyệt nói.

“Khi Tiêu Hà quay về hãy bảo cậu ấy tới gặp tôi.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

“Em chờ ở bên ngoài.” Mã Duyệt nói xong đi tới giúp Văn Nhân Mục Nguyệt đóng cửa xe lại.

Một lát sau Tiêu Hà quay lại.



Mã Duyệt mở cửa xe ra hiệu cho anh ta đi vào trong, sau đó một lần nữa Mã Duyệt đóng cửa xe lại, bản thân Mã Duyệt không lên xe.

“Tiểu thư, trên mặt đất không có vết trượt, không có vết phanh gấp. Có thể xác định thiếu gia tự mình dừng xe.” Tiêu Hà nhỏ nhẹ báo cáo.

Khi thấy Văn Nhân Mục Nguyệt không nói, chỉ nhìn vào chai nước lọc trong tay, cũng không có ý hỏi han, Tiêu Hà mới báo cáo tiếp: “Trên mặt đất có khá nhiều dấu lốp xe, tôi đã cho người thu thập kiểm tra. Trên xe, ngoại trừ dấu vân tay của thiếu gia còn không thu được dấu vân tay của người khác. Chỗ ngồi trên xe không phát hiện tóc khả nghi và những vật đáng nghi khác.”

“Kết luận thế nào?”

“Thiếu gia tự mình rời khỏi xe.”

“Trên mặt đất có dấu chân của nó?”

“Đúng vậy.”

Một lần nữa Văn Nhân Mục Nguyệt trầm ngâm.

Tự Văn Nhân Chiếu rời khỏi xe?

Nếu như nói như vậy thì trò đùa này có vẻ hơi quá rồi.

Với hiểu biết của Văn Nhân Mục Nguyệt với Văn Nhân Chiếu, nàng biết hắn tuyệt đối không có lá gan đó.

Vậy nói cách khác có chuyện gì đó khiến Văn Nhân Chiếu kích động xuống xe mà không biết rằng có người đang phục kích?

“Nơi này giao cho cậu.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

“Dạ.” Tiêu Hà trả lời sau đó cẩn thận rời khỏi xe.

“Mã Duyệt.” Văn Nhân Mục Nguyệt gọi.

“Tiểu thư.” Mã Duyệt đi vào hỏi dò.

“Chúng ta quay về.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

Mã Duyệt sủng sốt rồi lập tức chấp hành mệnh lệnh của Văn Nhân Mục Nguyệt, nàng lập tức bảo đội xe quay về.

Cũng giống như khi tới, Văn Nhân Mục Nguyệt ngồi ở ghế sau xe, Mã Duyệt ngồi cạnh lái xe. Điều khác biệt duy nhất là khi tới bọn họ ngồi xe Benz còn khi về thì ngồi xe Rolls-Royce.

Văn Nhân Mục Nguyệt nhắm mắt dưỡng thần. Không thể nhìn ra bất kỳ tâm trạng nào từ gương mặt nàng.



Đau thương, phẫn nộ. Tất cả đều không có.

……………….

Vốn Bối Bối chỉ định mở cho Garbo xem một tập “mèo và chuột”, kết quả chính cô bé càng xem càng mê mẩn. Cứ như vậy từng tập, từng tập được mở, thậm chí khi ăn cơm trưa cũng bưng bát ngồi trước ti vi ăn. Garbo cũng làm như Bối Bối, cũng mê mẩn như vậy. Thậm chí khi Tần Lạc đứng dậy đi ăn cơm trưa Garbo cũng không nhận ra, khiến Tần Lạc có chút thời gian đi “điều trị chân” cho Tô Tử.

Tần Lạc bưng chén trà ngồi dưới mái hiên hóng mát, thảo luận bệnh tình của Garbo.

“…khi ở Thụy Điển anh đã từng thử qua chiêu này nhưng không hiệu quả.” Tô Tử nói: “Chúng ta không thể ép buộc cô ấy thích cái gì, tiếp nhận cái gì làm như vậy chỉ khiến tăng thêm tâm lý bài xích của cô ấy. Hơn nữa nếu không như vậy Vương tử Philip đã không cho cô ấy tới Trung Quốc, học tiếng Trung Quốc của chúng ta… bây giờ cô ấy chỉ phát âm được mỗi một chữ “Tần”. Cô ấy thích anh, coi trọng anh nên mới nhớ tên anh. Chúng ta có lẽ phải cho cô ấy chủ động thích mới được. Có lẽ “mèo và chuột” chính là một cơ hội.”

“Anh cũng nghĩ như vậy.” Tần Lạc gật đầu nói: “Hơn nữa bộ phim này có nội dung rất thú vị, hơn nữa trong phim còn có một con mèo… anh nghĩ trong lòng của Garbo, ngoại trừ anh thì còn có mèo. Hay nói cách khác, ngoại trừ mèo thì chính là anh. Đây chính là thứ mà cô ấy có thể chấp nhận nhưng mà trong bộ phim này hơi thiếu một chút. Ngoại trừ nữ chủ nhân đi ra nói mấy câu dạy bảo, gần như không có ngôn ngữ nào khác. Như vậy có đủ kiến thức vỡ lòng cho cô ấy không?”

“Có thể ***g tiếng.” Tô Tử tươi cười nói: “Nếu như anh ***g tiếng, hiệu quả nhất định sẽ rất tốt. Khi giọng nói của anh từ trong ti vi truyền ra ngoài, nhất định cô ấy sẽ rất tò mò.”

“Có thể thử.” Ngược lại Tần Lạc thấy đây chính là một ý kiến rất hay. Với trình độ khoa học kỹ thuật hiện nay, việc ***g tiếng của mình vào một bộ phim hoạt hình không có gì quá khó.

“Anh thật sự muốn làm như thế này sao?” Tô Tử kinh ngạc nhìn Tần Lạc. Nàng chỉ thuận miệng đề cập tới chuyện này, không ngờ Tần Lạc lại đồng ý. Xem ra trong lòng Tần Lạc, Garbo có một vị trí cực kỳ quan trọng.

“Tại sao lại không thử.” Tần Lạc cười nói: “Muốn tìm ra cái gì Garbo không bài xích thực sự quá khó. Một khi đã tìm được rồi thi dù thế nào đi nữa cũng tuyệt đối không thể từ bỏ cơ hội này.”

Tô Tử gật đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn Tần Lạc, người đàn ông này tuổi còn rất trẻ nhưng đã rất trưởng thành. Bây giờ anh ấy là một người đàn ông tốt, sau này anh ấy sẽ là một người cha tốt.

Tần Lạc đứng dậy, đi tới vuốt đầu Bối Bối, Bối Bối ôm tay Tần Lạc, rồi lại ôm bụng nói: “Tom quá ngốc, đánh vỡ tất cả đĩa rồi.”

Tần Lạc lại đi tới bên cạnh Garbo, ôm thân thể mềm mại của nàng, cười hỏi: “Garbo, có đẹp không?”

Garbo quay đầu nhìn Tần Lạc, đôi mắt màu xanh ngơ ngác, hiển nhiên Garbo không hiểu “đẹp” là cái gì.

“Không có việc gì, em tiếp tục xem đi.” Tần Lạc chỉ vào màn hình ti vi nói.

Sắc mặt Garbo thay đổi, nàng nhếch môi cười, đôi con ngươi xanh lam như đá quý nheo lại, sau đó cái miệng nhỏ nhắn hé ra: “…mèo.”

Tần Lạc sủng sốt sau đó hắn cầm tay Garbo hỏi: “Garbo, lúc nãy em mới nói gì? Em hãy lập lại một lần nữa xem nào?”

Khi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc, khẩn trương của Tần Lạc, Garbo bối rối không biết làm thế nào.

Tần Lạc biết bản thân mình rất kích động.

Vì vậy Tần Lạc nhoẻn miệng cười, lộ hai hàm răng trắng nhỏ, nụ cười giết người có thể giết chết già trẻ trai gái, chỉ vào mèo Tom trên màn hình ti vi hỏi: “Đó là gì? Nó tên là gì?”

Garbo há miệng nhỏ nhắn, khó nhọc nói ra một từ: “….M”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bác Sĩ Thiên Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook