Chương 486: Tạo thế! (Thượng)
Liễu Hạ Huy
28/03/2013
Tần Lạc biết Lệ Khuynh Thành là một nữ lưu manh nhưng hắn không biết nàng lại lưu manh tới mức độ đó. Mặc dù hai người cũng đã tương đối thân thiết với nhau nhưng tại sao lại đưa ra một câu hỏi trần trụi như vậy ?
Dù thế nào đi nữa cũng phải dò xét một chút, sau đó ngồi uống trà nói chuyện tình yêu… vuốt ve, hôn hít, cuối cùng mới tiến tới giai đoạn mấu chốt của vấn đề đó.
Tại sao cô ấy không tiến hành từng bước một?
Hai bắp chân Tần Lạc run rẩy, gương mặt hắn run rẩy. Hai nắm tay nắm chặt. Trong lòng hắn đang có hai con người tiểu nhân đang đánh nhau kịch liệt.
Trong hai con người tiểu nhân này, một người có tên là "cầm thú", một người tên là 'không bằng cầm thú'. Cầm Thú nói: Người ta là con gái đã chủ động nói ra. Từ chối lời mời của người ta không phải là làm cho người ta rất mất mặt sao? Không Bằng Cầm Thú nói: Không được, không được, không được, không được. Tôi không thể làm như vậy. Chúng tôi chẳng qua chỉ là bạn bè. Cầm Thú lại nói: Phải chấp nhận tình yêu của cô ấy, từ chối cô ấy sẽ làm cô ấy tổn thương. Người anh em, chẳng lẽ khó lựa chọn tới mức phải do dự như này sao? Không Bằng Cầm Thú nói: tôi đã có hôn thể, tôi không thể chấp nhận cô ấy. Tôi không có cách nào chịu trách nhiệm với hôn nhân của cô ấy. Quan hệ của chúng tôi không thể tiến tới một bước này. Cầm Thú tức giận nói: Con mẹ nó, anh hãy nói đi: Anh có muốn "chơi" hay không? Không Bằng Cầm Thú nghiêm túc suy nghĩ một lát, đang định mở miệng nói thì bị Cầm Thú cầm dao đâm chết…
Vì thế con người tiểu nhân cầm thú này đã chiến thắng con người tiểu nhân không băng cầm thú.
Không Bằng Cầm Thú chết không nhắm mắt. Trước khi chết hắn còn phun ra máu nói: "Tao đã cẩn thận suy nghĩ. Quả thực tao cũng muốn cô ấy. Tao không thể lừa gạt bản thân mình. Cầm Thú, tao nói…mày…mẹ".
Thân hình Tần Lạc đứng yên một chỗ, không nhúc nhích. Tần Lạc chậm rãi quay đầu lại, hắn nở một nụ cười ôn nhu nhất hỏi: "Vừa rồi em nói gì?"
"Em nói…" Lệ Khuynh Thành lấy cái gối ôm kê dưới đầu, tư thế nằm của nàng xuất hiện một biên độ phập phồng. Khuân mặt nàng ngửa lên, mắt phượng chứa chan xuân tình. Bộ ngực tròn đầy mây mẩy nhấp nhô dữ dội. Đôi tất lụa màu đen ôm khít lấy cặp đùi rắn chắc mượt mà của nàng. Đôi giầy phát ra âm thanh chói tai như hung khí nhưng không làm người ta có một cảm giác nguy hiểm, ngược lại làm cho người ta có một cảm giác đau xót cùng vui sướng, hấp dẫn tới cùng cực.
Đôi môi anh đào của nàng khẽ hé mở, nàng cất giọng khàn khàn nói: "Anh có muốn làm không?"
Lại hỏi như vậy, lại hỏi như vậy, lại hỏi như vậy…
Quá đáng ghét, quá đáng ghét, quá đáng ghét.
Tần Lạc cảm thấy đan điền mình nóng lên. Sau đó ngọn lửa vốn yếu ớt kia dần dần cháy lan ra khắp toàn thân như lan khắp cánh đồng cỏ, tới mức không thể thu hồi. Cổ họng hắn nóng bỏng, tinh thần bấn loạn, huyết mạch toàn thân hắn như sôi trào.
"Muốn' Tần Lạc trả lời.
"Cái gì?" Lệ Khuynh Thành nghi ngờ nhìn Tần Lạc hỏi: "Muốn cái gì?"
"Muốn làm…cái gì?" Tần Lạc há hốc mồm hỏi.
Lệ Khuynh Thành 'xì' một tiếng cười nói: "Đây là em hỏi vấn đề của tôi. Anh hỏi em làm cái gì?'
""Anh nói muốn là" Tần Lạc nói. Lúc nãy khi ăn cơm cô gái này vẫn thể hiện trí thông minh, lanh lợi cao ngất trời. Tại sao chỉ trong một thoáng đã lại giống như một đứa trẻ thiểu năng vậy? Câu trả lời của mình đã rất thẳng thắn, chẳng lẽ cô ấy nghe mà không hiểu sao?
"Em hỏi anh có muốn làm cái gì không? Anh nói anh muốn… muốn cái gì vậy? Anh…" Lệ Khuynh Thành đang nói chất chợt nàng ngây người sau đó nàng sững sờ nhìn chằm chằm vào Tần Lạc.
"Liệu có phải anh nghe lầm điều gì không?' Tần Lạc chột dạ hỏi.
"Em nghĩ đây là một hiểu lầm rất thú vị".
Tần Lạc chỉ hận không thể tìm thấy một cái lỗ để chui xuống, hắn đỏ mặt nói: "Đã muộn rồi, em hãy nghỉ ngơi đi… anh về phòng ngủ".
Nói xong người đàn ông đó bối rối bỏ chạy.
Ngay khi hắn khép cửa lại, từ phía sau vang lên tiếng cười lanh lảnh, sắc bén của phụ nữ.
Quay về phòng mình, Tần Lạc tiến vào phòng tắm. Hắn mở vòi nước. Hai tay hắn vốc nước vã lấy vã để vào mặt mình. Bọt nước bắn tung toé, bắn vào lớp da mặt dày của hắn phát ra tiếng cách cách.
Loại hành động này chính là muốn hạ nhiệt độ cho chính mình, cũng là muốn trừng phạt suy nghĩ bất lương như cầm thú của mình.
Một lúc lâu sau hắn mời ngừng hành động tự làm khổ mình.
Tần Lạc nhìn gương mặt ướt đẫm của mình trong gương thì thầm:
"Anh có muốn làm không?"
"Anh có muốn làm không?"
"Anh có muốn làm không?"
"Anh có muốn làm không?"
Mỗi một lần dừng lại cùng đều để người khác thấy ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Tần Lạc đấm tay vào gương, tức giận nói: "Phụ nữ cái kiểu gì vậy? Nói chuỵên cũng không giải thích rõ ràng…Nếu như cô ấy nói tôi cần phải làm gì… thì sao tôi có thể hiểu lầm chứ?"
Càng nghĩ càng xấu hổ, Tần Lạc chạy tới giường ôm gối nằm khóc nức nở.
Xảy ra chuyện con quạ đen này, cô bảo sao sau này tôi có thể ra ngoài gặp người ta đây?
Sáng sớm hôm sau trong khi Tần Lạc vẫn đang ngủ say, chuông điện thoại ở đầu giường của hắn vang lên.
"Alo, ai đó?" Tần Lạc cầm điện thoại lên hỏi.
"Cưng ơi, là em, anh đã rời giường chưa vậy?" giọng nói nũng nịu của Lệ Khuynh Thành vang lên trên điện thoại.
"Anh…chuẩn bị rời giường" Tần Lạc khá căng thẳng. Ngay cả tình trạng hiện tại của mình cũng quên khuấy, hắn chỉ sợ Lệ Khuynh Thành nhắc lại chuyện tối hôm qua.
"Con heo lười. Mau dậy đi. Bọn em đang chờ anh xuống ăn sáng" Lệ Khuynh Thành nói.
"Được" Tần Lạc nói xong hắn vội vàng cúp điện thoại.
Nhà hàng của khách sạn nằm trên lầu ba. Khi Tần Lạc đi tới đó, Lệ Khuynh Thành, Tô Xán cùng Qua Nhĩ đã ngồi chờ ở đó. Ba người Trương Bác, Vũ Dũng Tú, Triệu Tử Long không thấy tới. Hôm nay bọn họ phải chuẩn bị rất nhiều việc, thời gian rất gấp gấp.
"Chào buổi sáng" Tần Lạc chủ động chào hỏi ba người.
"Tối qua anh ngủ có ngon không?" Lệ Khuynh Thành vừa gắp thức ăn vừa hỏi Tần Lạc.
Tần Lạc len lén liếc nhìn sắc mặt Lệ Khuynh Thành. Vẫn bình thường, không cười mỉa.
"Rất ngon" Tần Lạc trả lời. "Còn em?"
"Em ngủ không ngon".
"Tại sao?' Tần Lạc hỏi
Lệ Khuynh Thành nghiêng người, nàng ghé sát vào người Tần Lạc khẽ nói: "Em hỏi anh làm gì… nhưng anh lại nghĩ là em hỏi anh tại sao? Tại sao anh lại nhẫn tâm từ chối một lão bà tha hương, xuân tình phơi phới như vậy hả?"
Chẳng lẽ mình không nghe nhầm? Chẳng lẽ mình không hiểu lầm? Chẳng lẽ Không Bằng Cầm Thú đã chết vô ích?
Tần Lạc khóc không ra nước mắt.
Ở nước Mỹ có khu phố Chinatown nổi tiếng. Ở Paris cũng có một con phố nhỏ của người Hoa. Thế nhưng con phố đó nguyên có tên là phố Phillips. Thế nhưng vì nơi này có rất đông người Hoa sinh sống, hàng quán hai bên phố cũng đều là của người Hoa nên nơi này được gọi là: Phố người Hoa.
Trước cửa ra vào của hiệu thuốc Trung y đại Uông thị, Triệu Tử Long và Vũ Dũng Tú đang đứng chờ ở đó. Bên cạnh đó còn có cả một người đàn ông trung niên lạ mặt, mặc trường bào màu xanh
"Lão Triệu, lão có nói không đó? Đừng có gạt tôi đó" Người mặc trường bào xanh nói.
"Lão Uông, tôi có khi nào gạt ông không vậy? Đúng là Tần Lạc đã tới. Chính là Tần Lạc mà chúng ta thường xuyên nói chuyện với nhau đó. Ông đã xem băng video của cậu ấy. Chờ lát nữa Tần Lạc tới, ông hãy tự nhận đi nha".
"Ha ha. Tôi kích động quá mất thôi. Đó là hình mẫu của tôi. Chúng ta là những người học Trung y, dùng Trung y. Tại sao chúng ta lại không mong muốn gặp cậu ấy một lần chứ?"
"Lão Uông, tuổi của lão không còn nhỏ nữa, còn chuyện gì mà lão chưa trải qua" Triệu Tử Long nghiêm túc phê bình người bạn vong niên của mình. Ông ta hoàn toàn quên mất hôm qua khi gặp Tần Lạc chính mình cũng có biểu hiện thất lễ như vậy.
"Ông có thể kiên cường hơn tôi bao nhiêu nào?" Triệu Uông cười nói: "Ở vào độ tuổi của hai chúng ta, không còn hứng thú theo đuổi thần tượng gì đó, nhìn vào một minh tinh không còn có cảm giác gì nhưng Tần Lạc này lại khác. Cậu ấy khác những người khác".
"Tới rồi" Vũ Dũng Tú lên tiếng sau đó hắn bước tới hai bước.
Lão Uông đưa mắt nhìn. Một chiếc xe màu đen có cắm cờ nhỏ chạy tới hường này. Lái xe chính là Trương Bác người đã đi đón Tần Lạc. Nhưng người đàn ông ngồi ngay cạnh Trương Bác thì lão Uông hoàn toàn không quen biết.
Sau khi Trương Bác dừng xe lại, Vũ Dũng Tú liền tiến tới mở cửa sau của xe.
Lão Uông muốn tự tiến lên giới thiệu mình, không ngờ người đầu tiên bước xuống xe lại là một phụ nữ quyến rũ xa lạ.
"Này…" Lão Uông quay đầu nhìn Triệu Tử Long. Có phải nhận nhầm người hay không vậy?
"Chào Uông thầy thuốc. Tôi là Lệ Khuynh Thành, trợ lý của Tần Lạc tiên sinh" Lệ Khuynh Thành biết tâm tư của lão Uông nên chủ động mỉm cười giới thiệu.
"A, chào cô, chào cô. Hoan nghênh Tần Lạc tiên sinh và Lệ tiểu thư tới Paris" Lão Uông cười ha hả nói.
Lúc này Tần Lạc mới bước xuống xe. Hắn bước tới trước mặt lão Uông, chủ động chìa tay ra, cười nói: "Uông lão, tôi là Tần Lạc. Có gì phiền toái, kính xin thứ lỗi".
"Đừng gọi tôi cái này Uông lão, cái kia là Uông lão. Tôi không gánh nổi đâu" Lão Uông kích động nhìn Tần Lạc. "Cuối cùng đã gặp. Cuối cùng đã gặp".
Tần Lạc hiểu tâm tình của Lão Uông. Bản thân hắn khi nhìn thấy thần tượng của mình cũng sẽ có biểu hiện như vậy.
Tần Lạc hàn huyên mấy câu với lão Uông sau đó hắn hỏi Vũ Dũng Tú: "Mọi việc chuẩn bị đã xong chưa?"
"Đã làm xong. Chúng tôi đã cho người thông báo cho tất cả người Hoa ở phố người Hoa biết. Hơn nữa sáng nay, kênh tiếng Trung cũng sẽ đưa tin anh tới Paris chữa bệnh miễn phí. Chúng tôi cũng đã loan tin trên inte. Tới khi đó nhất định sẽ rất nhiều người tới khám chữa bệnh" Vũ Dũng Tú nói.
Tần Lạc rút điện thoại di động nhìn thời gian và nói: "Còn nửa tiếng nữa là tới thời gian chữa bệnh từ thiện miễn phí. Chúng ta cứ chuẩn bị trước".
"Tất cả đã chuẩn bị xong. Bàn ghế, văn phòng tứ bảo, trà" lão Uông cười nói. "Tiên sinh còn cần gì tôi sẽ cho người chuẩn bị".
"Làm phiền rồi" Tần Lạc khách sáo nói.
Vì vậy cả nhóm kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi một người khách xuất hiện trước cửa.
Hai mươi lăm phút…
Năm mươi phút…
Tới tận giây phút cuối cùng vẫn không xảy ra cảnh tượng mọi người vây xem đông nghịt như ở Đài Loan. Thậm chí cho tới lúc này vẫn không có một ai tới tìm Tần Lạc khám bệnh.
Có một người phụ nữ duy nhất tiến vào hiệu thuốc là để tìm lão Uông. Mục đích của cô ta là muốn mua một ít thuốc giảm sốt cho con của mình.
Tần Lạc ngồi ở như có cảm giác bị đông cứng lại.
Những người này quả thực không coi thôn trưởng cũng là cán bộ.
Dù thế nào đi nữa cũng phải dò xét một chút, sau đó ngồi uống trà nói chuyện tình yêu… vuốt ve, hôn hít, cuối cùng mới tiến tới giai đoạn mấu chốt của vấn đề đó.
Tại sao cô ấy không tiến hành từng bước một?
Hai bắp chân Tần Lạc run rẩy, gương mặt hắn run rẩy. Hai nắm tay nắm chặt. Trong lòng hắn đang có hai con người tiểu nhân đang đánh nhau kịch liệt.
Trong hai con người tiểu nhân này, một người có tên là "cầm thú", một người tên là 'không bằng cầm thú'. Cầm Thú nói: Người ta là con gái đã chủ động nói ra. Từ chối lời mời của người ta không phải là làm cho người ta rất mất mặt sao? Không Bằng Cầm Thú nói: Không được, không được, không được, không được. Tôi không thể làm như vậy. Chúng tôi chẳng qua chỉ là bạn bè. Cầm Thú lại nói: Phải chấp nhận tình yêu của cô ấy, từ chối cô ấy sẽ làm cô ấy tổn thương. Người anh em, chẳng lẽ khó lựa chọn tới mức phải do dự như này sao? Không Bằng Cầm Thú nói: tôi đã có hôn thể, tôi không thể chấp nhận cô ấy. Tôi không có cách nào chịu trách nhiệm với hôn nhân của cô ấy. Quan hệ của chúng tôi không thể tiến tới một bước này. Cầm Thú tức giận nói: Con mẹ nó, anh hãy nói đi: Anh có muốn "chơi" hay không? Không Bằng Cầm Thú nghiêm túc suy nghĩ một lát, đang định mở miệng nói thì bị Cầm Thú cầm dao đâm chết…
Vì thế con người tiểu nhân cầm thú này đã chiến thắng con người tiểu nhân không băng cầm thú.
Không Bằng Cầm Thú chết không nhắm mắt. Trước khi chết hắn còn phun ra máu nói: "Tao đã cẩn thận suy nghĩ. Quả thực tao cũng muốn cô ấy. Tao không thể lừa gạt bản thân mình. Cầm Thú, tao nói…mày…mẹ".
Thân hình Tần Lạc đứng yên một chỗ, không nhúc nhích. Tần Lạc chậm rãi quay đầu lại, hắn nở một nụ cười ôn nhu nhất hỏi: "Vừa rồi em nói gì?"
"Em nói…" Lệ Khuynh Thành lấy cái gối ôm kê dưới đầu, tư thế nằm của nàng xuất hiện một biên độ phập phồng. Khuân mặt nàng ngửa lên, mắt phượng chứa chan xuân tình. Bộ ngực tròn đầy mây mẩy nhấp nhô dữ dội. Đôi tất lụa màu đen ôm khít lấy cặp đùi rắn chắc mượt mà của nàng. Đôi giầy phát ra âm thanh chói tai như hung khí nhưng không làm người ta có một cảm giác nguy hiểm, ngược lại làm cho người ta có một cảm giác đau xót cùng vui sướng, hấp dẫn tới cùng cực.
Đôi môi anh đào của nàng khẽ hé mở, nàng cất giọng khàn khàn nói: "Anh có muốn làm không?"
Lại hỏi như vậy, lại hỏi như vậy, lại hỏi như vậy…
Quá đáng ghét, quá đáng ghét, quá đáng ghét.
Tần Lạc cảm thấy đan điền mình nóng lên. Sau đó ngọn lửa vốn yếu ớt kia dần dần cháy lan ra khắp toàn thân như lan khắp cánh đồng cỏ, tới mức không thể thu hồi. Cổ họng hắn nóng bỏng, tinh thần bấn loạn, huyết mạch toàn thân hắn như sôi trào.
"Muốn' Tần Lạc trả lời.
"Cái gì?" Lệ Khuynh Thành nghi ngờ nhìn Tần Lạc hỏi: "Muốn cái gì?"
"Muốn làm…cái gì?" Tần Lạc há hốc mồm hỏi.
Lệ Khuynh Thành 'xì' một tiếng cười nói: "Đây là em hỏi vấn đề của tôi. Anh hỏi em làm cái gì?'
""Anh nói muốn là" Tần Lạc nói. Lúc nãy khi ăn cơm cô gái này vẫn thể hiện trí thông minh, lanh lợi cao ngất trời. Tại sao chỉ trong một thoáng đã lại giống như một đứa trẻ thiểu năng vậy? Câu trả lời của mình đã rất thẳng thắn, chẳng lẽ cô ấy nghe mà không hiểu sao?
"Em hỏi anh có muốn làm cái gì không? Anh nói anh muốn… muốn cái gì vậy? Anh…" Lệ Khuynh Thành đang nói chất chợt nàng ngây người sau đó nàng sững sờ nhìn chằm chằm vào Tần Lạc.
"Liệu có phải anh nghe lầm điều gì không?' Tần Lạc chột dạ hỏi.
"Em nghĩ đây là một hiểu lầm rất thú vị".
Tần Lạc chỉ hận không thể tìm thấy một cái lỗ để chui xuống, hắn đỏ mặt nói: "Đã muộn rồi, em hãy nghỉ ngơi đi… anh về phòng ngủ".
Nói xong người đàn ông đó bối rối bỏ chạy.
Ngay khi hắn khép cửa lại, từ phía sau vang lên tiếng cười lanh lảnh, sắc bén của phụ nữ.
Quay về phòng mình, Tần Lạc tiến vào phòng tắm. Hắn mở vòi nước. Hai tay hắn vốc nước vã lấy vã để vào mặt mình. Bọt nước bắn tung toé, bắn vào lớp da mặt dày của hắn phát ra tiếng cách cách.
Loại hành động này chính là muốn hạ nhiệt độ cho chính mình, cũng là muốn trừng phạt suy nghĩ bất lương như cầm thú của mình.
Một lúc lâu sau hắn mời ngừng hành động tự làm khổ mình.
Tần Lạc nhìn gương mặt ướt đẫm của mình trong gương thì thầm:
"Anh có muốn làm không?"
"Anh có muốn làm không?"
"Anh có muốn làm không?"
"Anh có muốn làm không?"
Mỗi một lần dừng lại cùng đều để người khác thấy ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Tần Lạc đấm tay vào gương, tức giận nói: "Phụ nữ cái kiểu gì vậy? Nói chuỵên cũng không giải thích rõ ràng…Nếu như cô ấy nói tôi cần phải làm gì… thì sao tôi có thể hiểu lầm chứ?"
Càng nghĩ càng xấu hổ, Tần Lạc chạy tới giường ôm gối nằm khóc nức nở.
Xảy ra chuyện con quạ đen này, cô bảo sao sau này tôi có thể ra ngoài gặp người ta đây?
Sáng sớm hôm sau trong khi Tần Lạc vẫn đang ngủ say, chuông điện thoại ở đầu giường của hắn vang lên.
"Alo, ai đó?" Tần Lạc cầm điện thoại lên hỏi.
"Cưng ơi, là em, anh đã rời giường chưa vậy?" giọng nói nũng nịu của Lệ Khuynh Thành vang lên trên điện thoại.
"Anh…chuẩn bị rời giường" Tần Lạc khá căng thẳng. Ngay cả tình trạng hiện tại của mình cũng quên khuấy, hắn chỉ sợ Lệ Khuynh Thành nhắc lại chuyện tối hôm qua.
"Con heo lười. Mau dậy đi. Bọn em đang chờ anh xuống ăn sáng" Lệ Khuynh Thành nói.
"Được" Tần Lạc nói xong hắn vội vàng cúp điện thoại.
Nhà hàng của khách sạn nằm trên lầu ba. Khi Tần Lạc đi tới đó, Lệ Khuynh Thành, Tô Xán cùng Qua Nhĩ đã ngồi chờ ở đó. Ba người Trương Bác, Vũ Dũng Tú, Triệu Tử Long không thấy tới. Hôm nay bọn họ phải chuẩn bị rất nhiều việc, thời gian rất gấp gấp.
"Chào buổi sáng" Tần Lạc chủ động chào hỏi ba người.
"Tối qua anh ngủ có ngon không?" Lệ Khuynh Thành vừa gắp thức ăn vừa hỏi Tần Lạc.
Tần Lạc len lén liếc nhìn sắc mặt Lệ Khuynh Thành. Vẫn bình thường, không cười mỉa.
"Rất ngon" Tần Lạc trả lời. "Còn em?"
"Em ngủ không ngon".
"Tại sao?' Tần Lạc hỏi
Lệ Khuynh Thành nghiêng người, nàng ghé sát vào người Tần Lạc khẽ nói: "Em hỏi anh làm gì… nhưng anh lại nghĩ là em hỏi anh tại sao? Tại sao anh lại nhẫn tâm từ chối một lão bà tha hương, xuân tình phơi phới như vậy hả?"
Chẳng lẽ mình không nghe nhầm? Chẳng lẽ mình không hiểu lầm? Chẳng lẽ Không Bằng Cầm Thú đã chết vô ích?
Tần Lạc khóc không ra nước mắt.
Ở nước Mỹ có khu phố Chinatown nổi tiếng. Ở Paris cũng có một con phố nhỏ của người Hoa. Thế nhưng con phố đó nguyên có tên là phố Phillips. Thế nhưng vì nơi này có rất đông người Hoa sinh sống, hàng quán hai bên phố cũng đều là của người Hoa nên nơi này được gọi là: Phố người Hoa.
Trước cửa ra vào của hiệu thuốc Trung y đại Uông thị, Triệu Tử Long và Vũ Dũng Tú đang đứng chờ ở đó. Bên cạnh đó còn có cả một người đàn ông trung niên lạ mặt, mặc trường bào màu xanh
"Lão Triệu, lão có nói không đó? Đừng có gạt tôi đó" Người mặc trường bào xanh nói.
"Lão Uông, tôi có khi nào gạt ông không vậy? Đúng là Tần Lạc đã tới. Chính là Tần Lạc mà chúng ta thường xuyên nói chuyện với nhau đó. Ông đã xem băng video của cậu ấy. Chờ lát nữa Tần Lạc tới, ông hãy tự nhận đi nha".
"Ha ha. Tôi kích động quá mất thôi. Đó là hình mẫu của tôi. Chúng ta là những người học Trung y, dùng Trung y. Tại sao chúng ta lại không mong muốn gặp cậu ấy một lần chứ?"
"Lão Uông, tuổi của lão không còn nhỏ nữa, còn chuyện gì mà lão chưa trải qua" Triệu Tử Long nghiêm túc phê bình người bạn vong niên của mình. Ông ta hoàn toàn quên mất hôm qua khi gặp Tần Lạc chính mình cũng có biểu hiện thất lễ như vậy.
"Ông có thể kiên cường hơn tôi bao nhiêu nào?" Triệu Uông cười nói: "Ở vào độ tuổi của hai chúng ta, không còn hứng thú theo đuổi thần tượng gì đó, nhìn vào một minh tinh không còn có cảm giác gì nhưng Tần Lạc này lại khác. Cậu ấy khác những người khác".
"Tới rồi" Vũ Dũng Tú lên tiếng sau đó hắn bước tới hai bước.
Lão Uông đưa mắt nhìn. Một chiếc xe màu đen có cắm cờ nhỏ chạy tới hường này. Lái xe chính là Trương Bác người đã đi đón Tần Lạc. Nhưng người đàn ông ngồi ngay cạnh Trương Bác thì lão Uông hoàn toàn không quen biết.
Sau khi Trương Bác dừng xe lại, Vũ Dũng Tú liền tiến tới mở cửa sau của xe.
Lão Uông muốn tự tiến lên giới thiệu mình, không ngờ người đầu tiên bước xuống xe lại là một phụ nữ quyến rũ xa lạ.
"Này…" Lão Uông quay đầu nhìn Triệu Tử Long. Có phải nhận nhầm người hay không vậy?
"Chào Uông thầy thuốc. Tôi là Lệ Khuynh Thành, trợ lý của Tần Lạc tiên sinh" Lệ Khuynh Thành biết tâm tư của lão Uông nên chủ động mỉm cười giới thiệu.
"A, chào cô, chào cô. Hoan nghênh Tần Lạc tiên sinh và Lệ tiểu thư tới Paris" Lão Uông cười ha hả nói.
Lúc này Tần Lạc mới bước xuống xe. Hắn bước tới trước mặt lão Uông, chủ động chìa tay ra, cười nói: "Uông lão, tôi là Tần Lạc. Có gì phiền toái, kính xin thứ lỗi".
"Đừng gọi tôi cái này Uông lão, cái kia là Uông lão. Tôi không gánh nổi đâu" Lão Uông kích động nhìn Tần Lạc. "Cuối cùng đã gặp. Cuối cùng đã gặp".
Tần Lạc hiểu tâm tình của Lão Uông. Bản thân hắn khi nhìn thấy thần tượng của mình cũng sẽ có biểu hiện như vậy.
Tần Lạc hàn huyên mấy câu với lão Uông sau đó hắn hỏi Vũ Dũng Tú: "Mọi việc chuẩn bị đã xong chưa?"
"Đã làm xong. Chúng tôi đã cho người thông báo cho tất cả người Hoa ở phố người Hoa biết. Hơn nữa sáng nay, kênh tiếng Trung cũng sẽ đưa tin anh tới Paris chữa bệnh miễn phí. Chúng tôi cũng đã loan tin trên inte. Tới khi đó nhất định sẽ rất nhiều người tới khám chữa bệnh" Vũ Dũng Tú nói.
Tần Lạc rút điện thoại di động nhìn thời gian và nói: "Còn nửa tiếng nữa là tới thời gian chữa bệnh từ thiện miễn phí. Chúng ta cứ chuẩn bị trước".
"Tất cả đã chuẩn bị xong. Bàn ghế, văn phòng tứ bảo, trà" lão Uông cười nói. "Tiên sinh còn cần gì tôi sẽ cho người chuẩn bị".
"Làm phiền rồi" Tần Lạc khách sáo nói.
Vì vậy cả nhóm kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi một người khách xuất hiện trước cửa.
Hai mươi lăm phút…
Năm mươi phút…
Tới tận giây phút cuối cùng vẫn không xảy ra cảnh tượng mọi người vây xem đông nghịt như ở Đài Loan. Thậm chí cho tới lúc này vẫn không có một ai tới tìm Tần Lạc khám bệnh.
Có một người phụ nữ duy nhất tiến vào hiệu thuốc là để tìm lão Uông. Mục đích của cô ta là muốn mua một ít thuốc giảm sốt cho con của mình.
Tần Lạc ngồi ở như có cảm giác bị đông cứng lại.
Những người này quả thực không coi thôn trưởng cũng là cán bộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.