Chương 618: Thần Châm tục căn!
Liễu Hạ Huy
29/03/2013
“Còn có thể cứu không?” Vương Cửu Cửu ôm Tần Lạc, vẻ mặt đau lòng nhìn hắn nói: “Anh ta dù sao cũng là người của Vương gia. Lần này vì giúp chúng ta nên mới phản bội Hoàng Thiên Trọng. Y thuật của anh rất lợi hại, đến trùng độc của Văn Nhân Mục Nguyệt anh cũng có thể chữa khỏi, liệu có thể chữa cái kia cho anh ta không?”
Tần Lạc kinh ngạc nhìn Vương Cửu Cửu: “Chuyện trúng độc của Văn Nhân Mục Nguyệt em cũng biết?”
“Tất nhiên rồi.” Vương Cửu Cửu nói: “Ở Yến Kinh có chuyện gì có thể che mắt được em chứ?”
Tần lạc thầm nghĩ đúng là thế thật- mạng lưới tình báo của Vương gia đương nhiên coi chuyện ba nhà Tần, Bạch, Văn Nhân là trọng tâm chính trong công việc của họ. Lúc đó, chuyện hắn bế Văn Nhân Mục Nguyệt rồi còn mắng cho bọn người Văn Nhân Không một trận đã lan truyền khắp Yến Kinh từ lâu rồi, và tất nhiên với những kẻ nhanh nhẹn đã biết Văn Nhân Mục Nguyệt mắc bệnh nặng. Nhưng người có thể biết Văn Nhân Mục Nguyệt trúng trùng độc thì cực kì ít.
Tần lạc đi qua Vương Cửu Cửu đến bên Lôi Diệu Dương bắt mạch cho hắn: “Phần dưới của hắn chưa phải hoàn toàn đã bị hỏng hẳn, chỉ dùng thủ đoạn bạo lực đá nát thôi. Vì vậy, cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội trị khỏi. Đương nhiên, chỉ là sợ tổn thương hệ thống tinh hoàn quá nghiêm trọng. Nếu thế thì, rất khó có cơ hội phục hồi.”
“Vậy anh mau nhìn đi, cái đó nó có tổn thương quá nghiêm trọng không?” Vương Cửu Cửu thúc giục hắn. Xem ra nàng ta thật muốn Lôi Diệu Dương bình phục. Cho dù lúc trước nàng vô cùng không thích hắn, nhưng cũng không muốn hắn phải chịu trừng phạt tàn khốc thế này.
“Em ra ngoài đi.” Tần Lạc nói với Vương Cửu Cửu.
Vương Cửu Cửu biết Tần Lạc muốn kiểm tra chỗ đó của Lôi Diệu Dương. Và tất nhiên con gái không tiện nhìn chỗ đó. Do vậy nàng khôn khéo mà rời đi.
“Cắt bỏ quần của hắn.” Tần Lạc nói
Tôn Thiếu Phương là bác sĩ quân y, hơn nữa còn có cấp bậc nhất định. Bình thường là một nhân vật rất kiêu ngạo, nhưng lại không thể không xem trọng lời nói của Tần Lạc. Bởi vì hắn ta vừa tận mắt nhìn thấy đại tiểu thư áp cả người vào Tần Lạc.
Vương Cửu Cửu có thân phận thế nào? Viện trường viện điều dưỡng gặp nàng ta cũng phải nhún nhường khom lưng tận tâm hầu hạ nàng. Không biết thân phận của Tần Lạc ra sao? Có quan trọng không?
Tần Lạc nói xong, hắn khẩn trương bảo mọi người: “Hãy cắt quần hắn ta ra.”
Y tá gật đầu rồi lập tức tuân theo bác sĩ điều trị, cầm lấy kéo chuyên dụng cắt bỏ chiếc quần trên người Lôi Diệu Dương.
Sau đó Tần Lạc bước tới xé chiếc quần ra hai bên. Hành động này làm phần dưới của Lôi Diệu Dương lồ lộ trước mắt của mọi người.
Một khối thịt và máu mơ hồ không rõ, rất giống với một đống thịt nát. Vị trí này rất đặc biệt, không cách nào băng bó hoặc là bó bột.
Bạn đã từng thấy vị bác sĩ nào bó bột cho ‘cậu nhỏ’ của bệnh nhân chưa?
Mặt trên bôi thuốc mỡ màu xanh, có vẻ như bác sĩ đã khử trùng và điều trị.
“Loại thuốc mỡ này có tác dụng gì thế?” Tần Lạc hỏi.
“Làm lưu thông máu, tan máu bầm, nhanh chóng khép vết thương.” Tôn Thiếu Phương giải thích cặn kẽ “Lúc đưa vào đây, chỗ đó vẫn rỏ máu. Đó là vết thương mới, có lẽ lúc gần đưa đến đây thì mới bị làm ra vậy.”
Trong nội tâm Tần Lạc âm thầm phẫn nộ.
Khẳng định là Hoàng Thiên Trọng bức ép mình xin lỗi liền bị từ chối, hắn liền ghi hận trong lòng, đành phải dồn món nợ mới trên người của Lôi Diệu Dương. Tuy hắn ta đã đồng ý thả người, nhưng vẫn muốn dùng trọng hình với Lôi Diệu Dương.
Tần Lạc gật đầu, rút một ngân châm từ trong tay áo, nhờ y tá dùng cồn khử trùng, sau đó một châm đâm vào huyệt Tàng Tinh dưới tinh hoàn.
Không có bất kì sự phản ứng nào.
Đống thịt nát đó động cũng không động, trong lòng Tần Lạc có phần khổ sở.
Hắn rút ngân châm ra lại dùng cồn khử độc lần nữa.
Lần này hắn không có đâm vào huyệt Tàng Tinh, mà vận dụng Quan Âm Thủ Châm Pháp của Thái Ất Thần Châm châm vào huyệt Tiểu Đan Điền trên bụng.
Đống thịt nhào vẫn không có chút động tĩnh gì.
Nhưng Tần Lạc cũng không hề lo lắng, cũng không lập tức rút châm ra. Mà tiếp tục thông qua ngân châm truyền lực Nguyên thần của nội thể.
Quan Âm Thủ không có nóng rực bá đạo như Thiếu Sơn Hỏa, không có lạnh đến Thấu Tâm Lương, nó chính là êm dịu ấm áp như bàn tay của Quan Âm, dịu dàng lướt qua mọi vật vô thanh vô tức.
Loại châm này nhìn thì có vẻ bình lặng vô thanh, nhưng thật tiêu hao rất nhiều khí lực. Qua rất nhiều lần sử dụng, Tần Lạc phát hiện lúc sử dụng Quan Âm Thủ thì khí lực cần phải dùng gấp ba lần Thấu Tâm Lương và Thiếu Sơn Hỏa, là gấp 6 lần một điểm của Quỷ Xảo Môn.
Hắn không biết đây là do kĩ xảo sử dụng châm pháp hay là còn có nguyên nhân gì khác. Nhưng đối với Ngũ Châm của Thái Ất Thần Châm thì việc châm sau đó lại càng phải tiêu hao nhiêu tinh khí thần khí hơn châm trước là sự thật
Tần Lạc hiện nay đang nắm giữ Đệ nhất châm Thiếu Sơn Hỏa, đệ nhị châm Thấu Tâm Lương, đệ tam châm Quỷ Xảo Môn, đệ tứ châm Quan Âm Thủ của Thái Ất Thần Châm. Còn đệ ngũ châm Thái Ất Châm có công dụng cải tử hoàn sinh được viết trên trang bìa của “Châm thư” và “Thái Ất Thần Châm” hắn vẫn chưa nắm được. Thậm chí hắn cũng không biết đệ ngũ châm có đường châm thế nào.
Tài liệu hắn đang cầm chỉ có giới thiệu và giải thích bốn châm trước, đệ ngũ châm chỉ có giới thiệu, tuyệt không có chỉ cách dùng đường châm thế nào, có đôi lúc hắn hoài nghi phải chăng cũng giống như Hàng Long Thập Bát Chưởng trong “Vũ trạng nguyên Tô Khất Nhi” của điện ảnh Chu Tinh Tinh, đệ ngũ châm chính là tổng hợp của bốn châm trước. Nhưng mà châm cứu khác võ thuật, hắn lại có thể tổng hợp bốn châm làm một sao?
Phải biết là Thiếu Sơn Hỏa và Thấu Tâm Lương căn bản là hai thái cực xung khắc nhau, một cái thuộc tính hỏa, cái kia thuộc tính thủy, không thể tương dung, sao mà làm một thể thống nhất đây?
Quỳ Xảo Môn và Quan Âm Thủ một là tử môn, một là sinh môn. Hai vị trí châm cứu của hai châm này phải nói là vô cùng chú ý. Quủ Xảo Môn không thể châm vào huyệt vị của sinh môn, còn Quan Âm Thủ ngược lại cũng vậy không thể châm vào huyệt vị tử môn. Tần Lạc thậm chí không dám khinh thường đi thử.
Lấy ai để thử đây? Lấy cái gì để thử đây?
Đừng bảo là lấy người, cứ coi là lấy một con chó mà thử- nếu mà để dân mạng chụp được tung trên mạng thì không phải là bị chụp cái danh xấu ngàn đời đi hành hạ động vật sao.
Do tinh lực nội thể của Tần Lạc truyền vào, phần bụng bị lộ ra của Lôi Diệu Dương hơi hơi phồng lên, trên bụng có một đường gân với mắt thường cũng có thế thấy được nó hơi lồi lên.
Màu của đường gân này càng ngày càng đậm, cũng càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng là biến thành màu hồng tím, giống như là dùng bút chì vẽ một đường lên bụng vậy.
Tôn Thiếu Phương và những nữ trợ lý của hắn đều liếc nhau, ánh mắt toát ra vẻ khâm phục.
Bọn họ đều là bác sĩ Tây y, nên không ngờ rằng Đông y lại có chỗ thần kì như vậy.
Xì!
Bỗng nhiên ‘cậu nhỏ’ ở đâu trong đống thịt nhão vốn đã thành một đống hỗn độn lại bắn dậy, giống như là bị một cái tát mà rung rung cứng lại.
“Động đậy rồi.” Tôn Thiếu Phương vui mừng xen lẫn kinh ngạc hô to.
Hắn hiểu điều này có nghĩa là gì. Nếu ‘cậu nhỏ’ của hắn ta còn động đậy thì có thể chứng minh tinh hoàn và tĩnh mạch huyết mạch vẫn còn thông suốt. Ít nhất vẫn còn có hi vọng chữa trị.
Nếu động cũng không động, thì cũng điều trị cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Tần Lạc lúc này mới thu châm, rút ngân châm ra rồi dùng cồn khử trùng lần nữa mới cất vào.
“Vẫn còn hi vọng.” Tần Lạc nói. Hắn nói với Tôn Thiếu Phương: “Tất cả thuốc mỡ đều phải được rửa sạch.”
“Rửa sạch?” Tôn Thiếu Phương không hiểu, rốt cuộc là cứu người hay là hại người đây?
“Đúng vậy, phải rửa sạch bằng hết.” Tần Lạc khẳng định lần nữa. Hắn rút từ trong túi áo ra một bình nhỏ chứa bột kim nhộng dưỡng cơ, rồi nói: “Tôi sẽ bôi cho anh ta loại bột này. Công hiệu của nó tốt hơn rất nhiều, tốc độ khép miệng vết thương cũng rất mau. Như vậy, chúng ta càng thêm nhiều thời gian giúp anh ta duy trì dòng dõi.”
“Dùng thuốc nước rửa sạch.” Tôn Thiếu Phương không biết trong bình chứa cái gì. Nhưng hắn muốn rửa liền rửa. Đến lúc này sẽ xảy ra chuyện gì nữa cũng không còn liên can gì tới hắn.
Hắn không ngốc. Tóm lại sẽ không tranh giành đối địch với Tần Lạc làm gì. Như vậy không phải là muốn gánh tránh nhiệm thay người ta sao?
Đợi đến khi y tá rửa sạch hết thuốc mỡ xanh ở phần dưới của Lôi Diệu Dương, Tần Lạc mới rắc bột kim nhộng dưỡng cơ. Vừa đổ vừa đau lòng, trong lòng thầm nghĩ, một lần mà đã dùng đến hai phần ba số định mức. Một phần còn lại phải giúp Ly điều trị vết thương trên ngực. Đến lúc đó trong tay mình chả còn nguồn cung nữa, xem ra phải tìm Ly lấy một ít bột kim trùng dưỡng cơ nữa mới được.
Sau khi rắc đều lên, Tần Lạc liền thu lại bình, nói với Tần Thiếu Phương: “Thuốc rải phía trên đừng rửa, cũng không cần thay thuốc, cứ để thuốc từ từ thấm vào trong. Có lẽ chỉ cần hai ba ngày là có thể lành rồi, mấy ngày này các vị có thể chăm sóc vết thương chỗ khác là được rồi. Còn chỗ này cứ để tôi đi. Ý của tôi là, các vị tạm thời không cần phải lo vết thương ở đây. Rồi tôi sẽ dùng ngân châm giúp anh ta lưu thông thôi. Nhưng mà, các vị cần phải đề phòng anh ta khô tinh huyết, không còn chút sinh lực nào. Nếu vậy, tôi cũng không còn cách nào nữa.”
“Tôi hiểu rõ. Tôi sẽ để y tá trực hai tư trên hai tư giờ cẩn thận chăm sóc anh ta. Tổ bác sĩ chúng tôi cũng sẽ thay phiên nhau, nhất định sẽ không để xảy ra vấn đề trên.” Tôn Thiếu Phương cam đoan.
“Thật là vất vả cho các vị rồi.” Tần lạc chủ động nắm tay Tôn Thiếu Phương cảm ơn.
“Quá khách sáo. vẫn chưa biết nên gọi anh thế nào đây?”Tôn Thiếu Phương hỏi.
“Tần Lạc. Tần trong Tần Hoàng Hán Vũ, Lạc của Lạc Thần.” Tần Lạc cười nói.
“Hóa ra là Tần thiếu gia.” Tôn Thiếu Phương tôn kính nói.
“Thôi cứ gọi tôi là Tần Lạc đi.” Tần Lạc nói “Anh gọi tôi như vậv, có người nghe được sẽ không vui đâu.”
“Ha ha. như vậy sao được. Tôi sẽ gọi là Tần tiên sinh vậy.” Tôn Thiếu Phương kiên quyết nói “Tần tiên sinh đúng là thiếu niên anh tài. Vừa ra tay, đã biết được hay không rồi. Một châm vừa nãy hẳn là có lai lịch ?”
“Quan Âm Thủ của Thái Ất Thần Châm.” Tần Lạc nói.
“Thái Ất Thần Châm?” Ánh mắt Tôn Thiếu Phương chợt sáng rực lên, nói: ‘Thái Ất Thần Châm từng được nhắc trong ‘Châm Kinh’ ?”
“Đúng vậy. Tư liệu lịch sử trong ‘Châm Kinh’ có ghi chép lại” Tần lạc đáp.
“Trời ơi. Thật là quá thần kì.” Tôn Thiếu Phương xúc động nói “Những ngày trước rảnh rỗi tôi đọc ‘Châm kinh’, đối với kĩ thuật châm cứu thần kì được ghi chép trong đó tôi xem cũng khá đủ. Không thể tin được ngày hôm nay lại có thể tận mắt nhìn kĩ thuật châm vương này. Quả thật quá thần kì.”
“Kĩ thuật châm cứu của Hoa Hạ vô cùng quảng đại tinh thông, tôi cũng chỉ mới học đến lớp ‘tiểu học’ thôi.” Tần Lạc khiêm tốn nói. Người khác nếu như không thổi phồng hắn lên, trong lòng hắn cảm thấy rất không tự nhiên. Người khác ngược lại thật tâm khen ngợi hắn, hắn lại có chút ngượng ngùng.
“Có Tần tiên sinh ở đây, mệnh của hắn coi như là đã được giữ lại.” Lời nói của Tôn Thiếu Phương vô cùng chắc chắn “Nghe nói Thái Ất Châm có công dụng khởi tử hồi sinh. Người chết đều có thể sống lại, huống chi chỉ là một vấn đề nhỏ thế này.”
Vương Cửu Cửu nghe nói tính mạng của Lôi Diệu Dương còn có thể cứu được, liền ôm chặt lấy Tần lạc, hôn vào mặt hắn một cái.
Tần Lạc kinh ngạc nhìn Vương Cửu Cửu: “Chuyện trúng độc của Văn Nhân Mục Nguyệt em cũng biết?”
“Tất nhiên rồi.” Vương Cửu Cửu nói: “Ở Yến Kinh có chuyện gì có thể che mắt được em chứ?”
Tần lạc thầm nghĩ đúng là thế thật- mạng lưới tình báo của Vương gia đương nhiên coi chuyện ba nhà Tần, Bạch, Văn Nhân là trọng tâm chính trong công việc của họ. Lúc đó, chuyện hắn bế Văn Nhân Mục Nguyệt rồi còn mắng cho bọn người Văn Nhân Không một trận đã lan truyền khắp Yến Kinh từ lâu rồi, và tất nhiên với những kẻ nhanh nhẹn đã biết Văn Nhân Mục Nguyệt mắc bệnh nặng. Nhưng người có thể biết Văn Nhân Mục Nguyệt trúng trùng độc thì cực kì ít.
Tần lạc đi qua Vương Cửu Cửu đến bên Lôi Diệu Dương bắt mạch cho hắn: “Phần dưới của hắn chưa phải hoàn toàn đã bị hỏng hẳn, chỉ dùng thủ đoạn bạo lực đá nát thôi. Vì vậy, cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội trị khỏi. Đương nhiên, chỉ là sợ tổn thương hệ thống tinh hoàn quá nghiêm trọng. Nếu thế thì, rất khó có cơ hội phục hồi.”
“Vậy anh mau nhìn đi, cái đó nó có tổn thương quá nghiêm trọng không?” Vương Cửu Cửu thúc giục hắn. Xem ra nàng ta thật muốn Lôi Diệu Dương bình phục. Cho dù lúc trước nàng vô cùng không thích hắn, nhưng cũng không muốn hắn phải chịu trừng phạt tàn khốc thế này.
“Em ra ngoài đi.” Tần Lạc nói với Vương Cửu Cửu.
Vương Cửu Cửu biết Tần Lạc muốn kiểm tra chỗ đó của Lôi Diệu Dương. Và tất nhiên con gái không tiện nhìn chỗ đó. Do vậy nàng khôn khéo mà rời đi.
“Cắt bỏ quần của hắn.” Tần Lạc nói
Tôn Thiếu Phương là bác sĩ quân y, hơn nữa còn có cấp bậc nhất định. Bình thường là một nhân vật rất kiêu ngạo, nhưng lại không thể không xem trọng lời nói của Tần Lạc. Bởi vì hắn ta vừa tận mắt nhìn thấy đại tiểu thư áp cả người vào Tần Lạc.
Vương Cửu Cửu có thân phận thế nào? Viện trường viện điều dưỡng gặp nàng ta cũng phải nhún nhường khom lưng tận tâm hầu hạ nàng. Không biết thân phận của Tần Lạc ra sao? Có quan trọng không?
Tần Lạc nói xong, hắn khẩn trương bảo mọi người: “Hãy cắt quần hắn ta ra.”
Y tá gật đầu rồi lập tức tuân theo bác sĩ điều trị, cầm lấy kéo chuyên dụng cắt bỏ chiếc quần trên người Lôi Diệu Dương.
Sau đó Tần Lạc bước tới xé chiếc quần ra hai bên. Hành động này làm phần dưới của Lôi Diệu Dương lồ lộ trước mắt của mọi người.
Một khối thịt và máu mơ hồ không rõ, rất giống với một đống thịt nát. Vị trí này rất đặc biệt, không cách nào băng bó hoặc là bó bột.
Bạn đã từng thấy vị bác sĩ nào bó bột cho ‘cậu nhỏ’ của bệnh nhân chưa?
Mặt trên bôi thuốc mỡ màu xanh, có vẻ như bác sĩ đã khử trùng và điều trị.
“Loại thuốc mỡ này có tác dụng gì thế?” Tần Lạc hỏi.
“Làm lưu thông máu, tan máu bầm, nhanh chóng khép vết thương.” Tôn Thiếu Phương giải thích cặn kẽ “Lúc đưa vào đây, chỗ đó vẫn rỏ máu. Đó là vết thương mới, có lẽ lúc gần đưa đến đây thì mới bị làm ra vậy.”
Trong nội tâm Tần Lạc âm thầm phẫn nộ.
Khẳng định là Hoàng Thiên Trọng bức ép mình xin lỗi liền bị từ chối, hắn liền ghi hận trong lòng, đành phải dồn món nợ mới trên người của Lôi Diệu Dương. Tuy hắn ta đã đồng ý thả người, nhưng vẫn muốn dùng trọng hình với Lôi Diệu Dương.
Tần Lạc gật đầu, rút một ngân châm từ trong tay áo, nhờ y tá dùng cồn khử trùng, sau đó một châm đâm vào huyệt Tàng Tinh dưới tinh hoàn.
Không có bất kì sự phản ứng nào.
Đống thịt nát đó động cũng không động, trong lòng Tần Lạc có phần khổ sở.
Hắn rút ngân châm ra lại dùng cồn khử độc lần nữa.
Lần này hắn không có đâm vào huyệt Tàng Tinh, mà vận dụng Quan Âm Thủ Châm Pháp của Thái Ất Thần Châm châm vào huyệt Tiểu Đan Điền trên bụng.
Đống thịt nhào vẫn không có chút động tĩnh gì.
Nhưng Tần Lạc cũng không hề lo lắng, cũng không lập tức rút châm ra. Mà tiếp tục thông qua ngân châm truyền lực Nguyên thần của nội thể.
Quan Âm Thủ không có nóng rực bá đạo như Thiếu Sơn Hỏa, không có lạnh đến Thấu Tâm Lương, nó chính là êm dịu ấm áp như bàn tay của Quan Âm, dịu dàng lướt qua mọi vật vô thanh vô tức.
Loại châm này nhìn thì có vẻ bình lặng vô thanh, nhưng thật tiêu hao rất nhiều khí lực. Qua rất nhiều lần sử dụng, Tần Lạc phát hiện lúc sử dụng Quan Âm Thủ thì khí lực cần phải dùng gấp ba lần Thấu Tâm Lương và Thiếu Sơn Hỏa, là gấp 6 lần một điểm của Quỷ Xảo Môn.
Hắn không biết đây là do kĩ xảo sử dụng châm pháp hay là còn có nguyên nhân gì khác. Nhưng đối với Ngũ Châm của Thái Ất Thần Châm thì việc châm sau đó lại càng phải tiêu hao nhiêu tinh khí thần khí hơn châm trước là sự thật
Tần Lạc hiện nay đang nắm giữ Đệ nhất châm Thiếu Sơn Hỏa, đệ nhị châm Thấu Tâm Lương, đệ tam châm Quỷ Xảo Môn, đệ tứ châm Quan Âm Thủ của Thái Ất Thần Châm. Còn đệ ngũ châm Thái Ất Châm có công dụng cải tử hoàn sinh được viết trên trang bìa của “Châm thư” và “Thái Ất Thần Châm” hắn vẫn chưa nắm được. Thậm chí hắn cũng không biết đệ ngũ châm có đường châm thế nào.
Tài liệu hắn đang cầm chỉ có giới thiệu và giải thích bốn châm trước, đệ ngũ châm chỉ có giới thiệu, tuyệt không có chỉ cách dùng đường châm thế nào, có đôi lúc hắn hoài nghi phải chăng cũng giống như Hàng Long Thập Bát Chưởng trong “Vũ trạng nguyên Tô Khất Nhi” của điện ảnh Chu Tinh Tinh, đệ ngũ châm chính là tổng hợp của bốn châm trước. Nhưng mà châm cứu khác võ thuật, hắn lại có thể tổng hợp bốn châm làm một sao?
Phải biết là Thiếu Sơn Hỏa và Thấu Tâm Lương căn bản là hai thái cực xung khắc nhau, một cái thuộc tính hỏa, cái kia thuộc tính thủy, không thể tương dung, sao mà làm một thể thống nhất đây?
Quỳ Xảo Môn và Quan Âm Thủ một là tử môn, một là sinh môn. Hai vị trí châm cứu của hai châm này phải nói là vô cùng chú ý. Quủ Xảo Môn không thể châm vào huyệt vị của sinh môn, còn Quan Âm Thủ ngược lại cũng vậy không thể châm vào huyệt vị tử môn. Tần Lạc thậm chí không dám khinh thường đi thử.
Lấy ai để thử đây? Lấy cái gì để thử đây?
Đừng bảo là lấy người, cứ coi là lấy một con chó mà thử- nếu mà để dân mạng chụp được tung trên mạng thì không phải là bị chụp cái danh xấu ngàn đời đi hành hạ động vật sao.
Do tinh lực nội thể của Tần Lạc truyền vào, phần bụng bị lộ ra của Lôi Diệu Dương hơi hơi phồng lên, trên bụng có một đường gân với mắt thường cũng có thế thấy được nó hơi lồi lên.
Màu của đường gân này càng ngày càng đậm, cũng càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng là biến thành màu hồng tím, giống như là dùng bút chì vẽ một đường lên bụng vậy.
Tôn Thiếu Phương và những nữ trợ lý của hắn đều liếc nhau, ánh mắt toát ra vẻ khâm phục.
Bọn họ đều là bác sĩ Tây y, nên không ngờ rằng Đông y lại có chỗ thần kì như vậy.
Xì!
Bỗng nhiên ‘cậu nhỏ’ ở đâu trong đống thịt nhão vốn đã thành một đống hỗn độn lại bắn dậy, giống như là bị một cái tát mà rung rung cứng lại.
“Động đậy rồi.” Tôn Thiếu Phương vui mừng xen lẫn kinh ngạc hô to.
Hắn hiểu điều này có nghĩa là gì. Nếu ‘cậu nhỏ’ của hắn ta còn động đậy thì có thể chứng minh tinh hoàn và tĩnh mạch huyết mạch vẫn còn thông suốt. Ít nhất vẫn còn có hi vọng chữa trị.
Nếu động cũng không động, thì cũng điều trị cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Tần Lạc lúc này mới thu châm, rút ngân châm ra rồi dùng cồn khử trùng lần nữa mới cất vào.
“Vẫn còn hi vọng.” Tần Lạc nói. Hắn nói với Tôn Thiếu Phương: “Tất cả thuốc mỡ đều phải được rửa sạch.”
“Rửa sạch?” Tôn Thiếu Phương không hiểu, rốt cuộc là cứu người hay là hại người đây?
“Đúng vậy, phải rửa sạch bằng hết.” Tần Lạc khẳng định lần nữa. Hắn rút từ trong túi áo ra một bình nhỏ chứa bột kim nhộng dưỡng cơ, rồi nói: “Tôi sẽ bôi cho anh ta loại bột này. Công hiệu của nó tốt hơn rất nhiều, tốc độ khép miệng vết thương cũng rất mau. Như vậy, chúng ta càng thêm nhiều thời gian giúp anh ta duy trì dòng dõi.”
“Dùng thuốc nước rửa sạch.” Tôn Thiếu Phương không biết trong bình chứa cái gì. Nhưng hắn muốn rửa liền rửa. Đến lúc này sẽ xảy ra chuyện gì nữa cũng không còn liên can gì tới hắn.
Hắn không ngốc. Tóm lại sẽ không tranh giành đối địch với Tần Lạc làm gì. Như vậy không phải là muốn gánh tránh nhiệm thay người ta sao?
Đợi đến khi y tá rửa sạch hết thuốc mỡ xanh ở phần dưới của Lôi Diệu Dương, Tần Lạc mới rắc bột kim nhộng dưỡng cơ. Vừa đổ vừa đau lòng, trong lòng thầm nghĩ, một lần mà đã dùng đến hai phần ba số định mức. Một phần còn lại phải giúp Ly điều trị vết thương trên ngực. Đến lúc đó trong tay mình chả còn nguồn cung nữa, xem ra phải tìm Ly lấy một ít bột kim trùng dưỡng cơ nữa mới được.
Sau khi rắc đều lên, Tần Lạc liền thu lại bình, nói với Tần Thiếu Phương: “Thuốc rải phía trên đừng rửa, cũng không cần thay thuốc, cứ để thuốc từ từ thấm vào trong. Có lẽ chỉ cần hai ba ngày là có thể lành rồi, mấy ngày này các vị có thể chăm sóc vết thương chỗ khác là được rồi. Còn chỗ này cứ để tôi đi. Ý của tôi là, các vị tạm thời không cần phải lo vết thương ở đây. Rồi tôi sẽ dùng ngân châm giúp anh ta lưu thông thôi. Nhưng mà, các vị cần phải đề phòng anh ta khô tinh huyết, không còn chút sinh lực nào. Nếu vậy, tôi cũng không còn cách nào nữa.”
“Tôi hiểu rõ. Tôi sẽ để y tá trực hai tư trên hai tư giờ cẩn thận chăm sóc anh ta. Tổ bác sĩ chúng tôi cũng sẽ thay phiên nhau, nhất định sẽ không để xảy ra vấn đề trên.” Tôn Thiếu Phương cam đoan.
“Thật là vất vả cho các vị rồi.” Tần lạc chủ động nắm tay Tôn Thiếu Phương cảm ơn.
“Quá khách sáo. vẫn chưa biết nên gọi anh thế nào đây?”Tôn Thiếu Phương hỏi.
“Tần Lạc. Tần trong Tần Hoàng Hán Vũ, Lạc của Lạc Thần.” Tần Lạc cười nói.
“Hóa ra là Tần thiếu gia.” Tôn Thiếu Phương tôn kính nói.
“Thôi cứ gọi tôi là Tần Lạc đi.” Tần Lạc nói “Anh gọi tôi như vậv, có người nghe được sẽ không vui đâu.”
“Ha ha. như vậy sao được. Tôi sẽ gọi là Tần tiên sinh vậy.” Tôn Thiếu Phương kiên quyết nói “Tần tiên sinh đúng là thiếu niên anh tài. Vừa ra tay, đã biết được hay không rồi. Một châm vừa nãy hẳn là có lai lịch ?”
“Quan Âm Thủ của Thái Ất Thần Châm.” Tần Lạc nói.
“Thái Ất Thần Châm?” Ánh mắt Tôn Thiếu Phương chợt sáng rực lên, nói: ‘Thái Ất Thần Châm từng được nhắc trong ‘Châm Kinh’ ?”
“Đúng vậy. Tư liệu lịch sử trong ‘Châm Kinh’ có ghi chép lại” Tần lạc đáp.
“Trời ơi. Thật là quá thần kì.” Tôn Thiếu Phương xúc động nói “Những ngày trước rảnh rỗi tôi đọc ‘Châm kinh’, đối với kĩ thuật châm cứu thần kì được ghi chép trong đó tôi xem cũng khá đủ. Không thể tin được ngày hôm nay lại có thể tận mắt nhìn kĩ thuật châm vương này. Quả thật quá thần kì.”
“Kĩ thuật châm cứu của Hoa Hạ vô cùng quảng đại tinh thông, tôi cũng chỉ mới học đến lớp ‘tiểu học’ thôi.” Tần Lạc khiêm tốn nói. Người khác nếu như không thổi phồng hắn lên, trong lòng hắn cảm thấy rất không tự nhiên. Người khác ngược lại thật tâm khen ngợi hắn, hắn lại có chút ngượng ngùng.
“Có Tần tiên sinh ở đây, mệnh của hắn coi như là đã được giữ lại.” Lời nói của Tôn Thiếu Phương vô cùng chắc chắn “Nghe nói Thái Ất Châm có công dụng khởi tử hồi sinh. Người chết đều có thể sống lại, huống chi chỉ là một vấn đề nhỏ thế này.”
Vương Cửu Cửu nghe nói tính mạng của Lôi Diệu Dương còn có thể cứu được, liền ôm chặt lấy Tần lạc, hôn vào mặt hắn một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.