Chương 341: Tinh quang lấp lánh (Thượng)
Liễu Hạ Huy
28/03/2013
Hội sở tư nhân Ngả Bỉ Luân, là nơi riêng tư mà tập đoàn Thanh Nịnh dùng đã chiêu đãi khách.
Ngọn đèn tăm tối, nhịp trống táo bạo, một cô gái thân hình cao gầy gợi cảm đang ngẩng đầu ưỡn ngực lúc lắc cặp eo thon, trên người bọn họ có lẽ chỉ có bikini hai mảnh, hoặc là một tấm lụa đen mỏng che những điểm kích tình của thân thể.
Xa hoa trụy lạc, quả thực là chuyện vui lớn của đời người.
Trong một bao sương nhỏ đối diện với sân khấu hình chữ T, một nam nhân trung niên hơn ba mươi tuổi, trên trán có một nốt ruồi nhấc chén rượu trong tay lên, nói: "Các vị, cạn chén vì các mỹ nữ có mặt tối nay."
"Cạn chén." Năm người khác trong bao sương đồng thời hét lên, nhao nhao giơ chén rượu màu trong tay lên.
Nam tử trung niên một hơi uống hết chén rượu trong tay, sau đó tất nhiên là có gái ở bên cạnh rót rượu cho họ.
Hắn ôm cô gái vào lòng, đưa tay ra vuốt ve mông cô ta rồi nói với một nam nhân mặt ngựa ngồi ở bên cạnh: "Cao tổng, lần này phải cảm ơn anh tới ủng hộ. Nếu như không có sự giúp đỡ của anh thì cuộc trình diễn nội y cũng không thực hiện được. Ngôn Thừa Hoan tôi thực sự là không biết lấy gì ra để chiêu đãi bạn bè."
Nam nhân mặt ngựa cười bỉ ổi, nói: "Ngôn tổng, anh sao lại khách sáo như vậy. Mọi người đều là bạn bè nhiều năm, chuyện của anh chẳng lẽ không phải là chuyện của tôi? Trước đây anh cũng không ít lần chiếu cố sinh ý của công ty chúng tôi, những việc đó chúng tôi đều nhớ ở trong lòng. Tối hôm nay Triệu tổng của chúng tôi không tới, nhưng, ông ta vẫn muốn để tôi chạy tới uống cùng với Ngôn tổng."
Ngôn Thừa Hoan gật đầu, nói: "An bài thời gian hơi gấp một chút, khiến các anh khó xử rồi."
"Thế này thì có gì mà khó xử chứ? Trần Tư Tuyền là dùng quan hệ cá nhân mời bọn họ tới ủng hộ. Nhưng, chúng tôi dẫu sao cũng là nghệ sĩ của công ty. Công ty có hoạt động thì bọn họ bắt buộc phải tham gia. Làm người thì không thể không phân công tư. Đúng không?"
"Trần Tư Tuyền sẽ không ghi hận Cao tổng chứ?"
"Hắc, tôi có coi cô ta vào đâu đâu? Lúc trước khi cô ta còn làm ở công ty, có danh tiếng có thân phận, có thể mang lại lợi ích cho công ty, chúng tôi nể cô ta. Hiện tại cô ta đã không phải là người của công ty chúng tôi nữa rồi, để ý đến cô ta làm gì?" Tên mặt ngựa khinh thường nói.
Ngôn Thừa Hoan cười cười, bảo: "Nữ nhân này, tôi trước đây rất hân thưởng. Hiện tại ư? Cô ta không nể mặt tôi, tôi cũng không nể mặt cô ta. Cao tổng, ông nói xem có đúng không?"
"Đúng, cứ phải như thế. Có một số nữ nhân phải chịu giáo huấn thì mới thông minh lên được. Ngôn tổng à, nói thực nhé, tôi và cô ta cũng có chút mâu thuẫn nhỏ. Lúc trước cô ta giả vờ là thánh nữ, tôi giúp cô ta bao nhiêu. Kết quả cô ta nói đi là đi, một chút tình cảm thể diện cũng không nói. Loại nữ nhân này... có chơi đùa cũng không thú vị."
"Không thú vị ư? Đối chân dài đó đã kẹp lên lưng anh bao giờ chưa, cảm giác có sướng không?" Ngôn Thừa Hoan cười nói, những nam nhân ở bên cạnh cũng cười theo. Ngay cả cô gái tiếp rượu cũng là hạng bán thân cũng cười run cả người, chui tọt vào lòng nam nhân, giống như là muốn chui vào trong thân thể của nam nhân vậy.
"Ngôn tổng, hôn nay tôi nói cho ông một bí mật nhé." Tên mặt ngựa dựa sát vào Ngôn Thừa Hoan, ghé vào tai hắn, nói khẽ: "Người mẫu khác của công ty tôi đều chơi cả rồi. Chỉ có Trần Tư Tuyền đó.. hắc hắc, là chưa đắc thủ. Tôi cũng chưa hề nghe nói cô ta có nam nhân nào. Nói không chừng vẫn là gái tơ đấy. Tối nay cô ta gặp đả kích, chắc sẽ biến thành thông minh hơn. Tới lúc đó, cô ta tất nhiên sẽ cúi đầu trước Ngôn tổng rồi!"
"Thật ư?" Mắt Ngôn Thừa Hoan sáng lên, nói: "Tôi có nên tăng thêm một chút áp lực cho cô ta không?"
"Nếu như Ngôn tổng tìm thêm mấy ký giả tới, hiệu quả chắc sẽ tốt hơn." Tên mặt ngựa lập tức ra chủ ý. "Ký giả tới càng nhiều, chuyện xấu này càng oanh động. Áp lực mà cô ta phải đối diện càng lớn hơn. Muốn khai triển sự nghiệp tại Đài Loan, có một số người, cô ta không đắc tội được."
Ngôn Thừa Hoan gật đầu, vẫy tay với trợ thủ ngồi ở ngoài, một nam nhân mặt mày cũng coi là đẹp trai vội vàng cúi người chạy tới. Ngôn Thừa Hoan ghé vào tai hắn nói mấy câu, hắn gật đầu rời đi.
"Nào. Vì mỹ nữ chân dài của chúng ta, cạn chén!" Ngôn Thừa Hoan lại nang chén lên.
"Cạn." Mọi người hét.
o0o
"Trần tiểu thư, chín giờ năm phút rồi. Vãn yến này của các cô vẫn chưa bắt đầu ư?"
"Sao vậy? Trần tiểu thư, vì sao tới giờ vẫn chưa có minh tinh đến? Có phải là bọn họ tối nay đều không đến không?"
"Trần tiểu thư, chẳng lẽ bọn họ thả bồ câu tập thể cô à? Hay là giữa các cô đã xảy ra chuyện gì?"
"Trần tiểu thư..."
...
Tư duy của những ký giả này đều vô cùng mẫn cảm, lúc bọn họ đợi tới chín giờ mà vẫn chưa thấy khách khứa đến, còn người phụ trách là Trần Tư Tuyền thì một mực thấp giọng thì thầm với một nam nhân ở trong góc, bọn họ liền đoán rằng vãn yến có thể phát sinh biến cố gì đó.
Nếu như các minh tinh toàn bộ có mặt, bọn họ sẽ viết chuyện này thành tin tức thì có thể được tiền. Nếu như những minh tinh đó toàn bộ không đến - cái này chính là một tin giật gân. Tới lúc đó, còn tăng thêm lượng tiêu thụ của báo chí.
Cho nên, trong ý thức của bọn họ vẫn hi vọng những minh tinh đó tốt nhất là đừng đến.
Trần Tư Tuyền trải qua sự kinh hoàng lúc ban đầu, hiện tại đã khôi phục lại bộ dạng trấn định tự nhiên. Trên mặt cô ta mang theo nụ cười thân thiện, nói: "Các vị bằng hữu, xin đợi một lát. Vị khách thần bí mà chúng tôi mời sắp đến rồi."
"Vị khách thần bí? Là ai? Là bằng hữu trong giới người mẫu của cô ư?" Có ký giả lập tức nắm lấy mồi câu mà Trần Tư Tuyền cố ý mang ra dụ, vội vàng truy hỏi.
"Là một trong những nghệ sĩ nổi danh nhất Đài Loan. Lúc trước tôi rất thích ca khúc của cô ấy, không ngờ cô ta cũng là người sử dụng phấn dưỡng da Kim Dũng của chúng tôi, hơn nữa còn bằng lòng tới tham gia Hoàng Kim vãn yến của chúng tôi nữa." Trần Tư Tuyền nói một cách mập mờ. Cái mà cô ta muốn làm chính là câu dẫn những ký giả này, nhưng lại không thể nói cho bọn họ biết người tới rốt cuộc là ai.
Đáp án giống như là áo lót trên người nữ nhân, một khi vạch ra, có thể sẽ khiến người ta mất đi cảm giác chờ mong.
Ứng phó qua loa mấy câu với ký giả, Trần Tư Tuyền lại bước tới trước mặt Tần Lạc, nói: "Mễ Tử An có thật la đã đồng ý tới không? Nếu như không tới thì vãn yến của chúng ta sẽ phải đập bể đấy."
"Sẽ đến." Tần Lạc khẳng định. Mễ Tử An đã trải qua sự trị liệu của mình, mùi hôi nách chắc chắn đã giảm đi nhiều. Cho dù là vì báo ân thì cô ta cũng sẽ đáp ứng lời mời của mình.
Hơn nữa, bệnh trạng mới chỉ giảm bớt, nhưng lại chưa trị khỏi tận gốc. Nếu như không trị tận gốc, vấn đề này sẽ tùy thời mà tái phát nặng hơn. Mễ Tử An là người thông minh, cô ta chắc biết hiện tại mình nên làm gì.
Hơn nữa, từ lúc đầu Tần Lạc đã nói, mình có thể trị khỏi bệnh cho cô ta, cô ta phải đáp ứng một điều kiện của mình. Cô ta tới tham gia vãn yến này chính là điều kiện mà Tần Lạc đề ra với cô ta.
Nếu như cô ta thất ước, vậy thì giao dịch không tồn tại.
"Tuy có át chủ bài tới, nhưng khách khứa vẫn hơi ít. Nếu có thể có thêm mấy minh tinh nữa đến thì hiệu quả sẽ lớn hơn." Trần Tư Tuyền cảm thán.
"Tôi cũng đề xuất thêm yêu cầu này với cô ta." Tần Lạc nói.
"Hả?"
"Tôi nói là nếu cô ta có bạn bè trong giới thì mời họ tới ủng hộ." Tần Lạc nói.
"Cô ta đáp ứng ư?"
"Cô ta nói là 'đi chết đi'!"
"..." Trần Tư Tuyền cười khổ: "Thế chẳng phải là không đáp ứng sao?"
"Tôi nói là cô mang một người bạn tới thì tôi sẽ trị cho cô ta thêm một lần." Tần Lạc híp mắt nói, giống như một con hồ ly giảo hoạt.
"Thế mà cũng được à?" Trần Tư Tuyền há hốc miệng kinh ngạc. "Thế chẳng phải là xảo trá ư?"
"Đành chịu thôi. Tình huống đặc biệt mà." Tần Lạc nói. "Cùng lắm là sau này cô ta xuất hiện vấn đề khác, tôi sẽ giúp cô ta chữa trị mà không đưa thêm điều kiện."
"..."
Đột nhiên, một tiếng kinh hô phá vỡ sự yên tĩnh của vãn yến.
"A! Mau ra xem kìa, Anh Luân tới rồi. Anh Luân kìa..."
Khi Trần Tư Tuyền còn chưa kịp phản ứng lại thì đám ký giả đã đã lao lên, vây kín anh chàng đẹp trai mới tiến vào. Máy chụp ảnh và micro trong tay họ cuối cùng cũng có đất dụng võ, tiếng lạch cạch vang lên không ngừng.
"Anh Luân là ai?" Tần Lạc cười hỏi.
"Minh tinh phái thần tượng của Đài Loan. Diễn rất nhiều phim thần tượng nổi tiếng, là bạch mã vương tử trong lòng các cô gái. Anh ta là Mễ Tử An là bạn bè tốt. Từng có một thơi gian rộ lên lời đồn anh ta và Mễ Tử An có tình cảm với nhau, về sau thì tịt hắn. Anh ta chắc là do Mễ Tử An mời tới hả?"
"Không biết." Tần Lạc lắc đầu. Hắn chỉ bảo Mễ Tử An mời người tới, còn Mễ Tử An mời ai thì hắn không biết.
"Anh cũng không biết à? Vãn hội này không chỉ mang lại cho người khác sự kinh hỉ, mà cả tôi cũng kinh hỉ đấy." Trần Tư Tuyền cười khổ.
"Tôi không tới nhầm chỗ chứ?" Một giọng của con gái êm tai truyền tới.
"Trời ở. Trầm Bích Quân cũng tới rồi. Ca thần ơi. Mau tới chụp ảnh đi. Thần tượng, thần tượng của tôi đấy."
"Đừng chen lấy, đẩy nữa là tôi ngã đấy."
"Trầm Bích Quân tiểu thư, xin hỏi bà có phải là khách hàng của phấn dưỡng cơ Kim Dũng không?"
...
"Trầm Bích Quân là tiền bối trên giới ca hát của Đài Loan, chúng tôi là nghe tiếng hát của bà ta mà lớn lên. Mỗi một người Đài Loan trong lịch trình trưởng thành đều có tiếng hát của bà ta bồi bạn. Hơn nữa, bà ta cũng là ân sư của Mễ Tử An. Là cô ta phát hiện ra tài hoa của Mễ Tử An, rồi đưa Mễ Tử An vào giới ca nhạc. Mễ Tử An vừa xuất đạo đã nổi đỉnh nổi đám cũng là nhờ có ảnh hưởng của bà ta."
Trần Tư Tuyền sắc mặt kích động, nói: "Vui quá, bà ta cũng là thần tượng của tôi. Bà ta ẩn cư nhiều năm rồi, rất ít ra mắt tham gia hoạt động. Không được, tôi tới nghênh tiếp bà ta đã."
"Không biết còn có quái nhân nào tới nữa không." Tần Lạc cười nói: "Cô tốt nhất là ra ngoài nghênh đón đi. Nếu không, khách sang lầm hội trường là hỏng bét đấy."
Ngọn đèn tăm tối, nhịp trống táo bạo, một cô gái thân hình cao gầy gợi cảm đang ngẩng đầu ưỡn ngực lúc lắc cặp eo thon, trên người bọn họ có lẽ chỉ có bikini hai mảnh, hoặc là một tấm lụa đen mỏng che những điểm kích tình của thân thể.
Xa hoa trụy lạc, quả thực là chuyện vui lớn của đời người.
Trong một bao sương nhỏ đối diện với sân khấu hình chữ T, một nam nhân trung niên hơn ba mươi tuổi, trên trán có một nốt ruồi nhấc chén rượu trong tay lên, nói: "Các vị, cạn chén vì các mỹ nữ có mặt tối nay."
"Cạn chén." Năm người khác trong bao sương đồng thời hét lên, nhao nhao giơ chén rượu màu trong tay lên.
Nam tử trung niên một hơi uống hết chén rượu trong tay, sau đó tất nhiên là có gái ở bên cạnh rót rượu cho họ.
Hắn ôm cô gái vào lòng, đưa tay ra vuốt ve mông cô ta rồi nói với một nam nhân mặt ngựa ngồi ở bên cạnh: "Cao tổng, lần này phải cảm ơn anh tới ủng hộ. Nếu như không có sự giúp đỡ của anh thì cuộc trình diễn nội y cũng không thực hiện được. Ngôn Thừa Hoan tôi thực sự là không biết lấy gì ra để chiêu đãi bạn bè."
Nam nhân mặt ngựa cười bỉ ổi, nói: "Ngôn tổng, anh sao lại khách sáo như vậy. Mọi người đều là bạn bè nhiều năm, chuyện của anh chẳng lẽ không phải là chuyện của tôi? Trước đây anh cũng không ít lần chiếu cố sinh ý của công ty chúng tôi, những việc đó chúng tôi đều nhớ ở trong lòng. Tối hôm nay Triệu tổng của chúng tôi không tới, nhưng, ông ta vẫn muốn để tôi chạy tới uống cùng với Ngôn tổng."
Ngôn Thừa Hoan gật đầu, nói: "An bài thời gian hơi gấp một chút, khiến các anh khó xử rồi."
"Thế này thì có gì mà khó xử chứ? Trần Tư Tuyền là dùng quan hệ cá nhân mời bọn họ tới ủng hộ. Nhưng, chúng tôi dẫu sao cũng là nghệ sĩ của công ty. Công ty có hoạt động thì bọn họ bắt buộc phải tham gia. Làm người thì không thể không phân công tư. Đúng không?"
"Trần Tư Tuyền sẽ không ghi hận Cao tổng chứ?"
"Hắc, tôi có coi cô ta vào đâu đâu? Lúc trước khi cô ta còn làm ở công ty, có danh tiếng có thân phận, có thể mang lại lợi ích cho công ty, chúng tôi nể cô ta. Hiện tại cô ta đã không phải là người của công ty chúng tôi nữa rồi, để ý đến cô ta làm gì?" Tên mặt ngựa khinh thường nói.
Ngôn Thừa Hoan cười cười, bảo: "Nữ nhân này, tôi trước đây rất hân thưởng. Hiện tại ư? Cô ta không nể mặt tôi, tôi cũng không nể mặt cô ta. Cao tổng, ông nói xem có đúng không?"
"Đúng, cứ phải như thế. Có một số nữ nhân phải chịu giáo huấn thì mới thông minh lên được. Ngôn tổng à, nói thực nhé, tôi và cô ta cũng có chút mâu thuẫn nhỏ. Lúc trước cô ta giả vờ là thánh nữ, tôi giúp cô ta bao nhiêu. Kết quả cô ta nói đi là đi, một chút tình cảm thể diện cũng không nói. Loại nữ nhân này... có chơi đùa cũng không thú vị."
"Không thú vị ư? Đối chân dài đó đã kẹp lên lưng anh bao giờ chưa, cảm giác có sướng không?" Ngôn Thừa Hoan cười nói, những nam nhân ở bên cạnh cũng cười theo. Ngay cả cô gái tiếp rượu cũng là hạng bán thân cũng cười run cả người, chui tọt vào lòng nam nhân, giống như là muốn chui vào trong thân thể của nam nhân vậy.
"Ngôn tổng, hôn nay tôi nói cho ông một bí mật nhé." Tên mặt ngựa dựa sát vào Ngôn Thừa Hoan, ghé vào tai hắn, nói khẽ: "Người mẫu khác của công ty tôi đều chơi cả rồi. Chỉ có Trần Tư Tuyền đó.. hắc hắc, là chưa đắc thủ. Tôi cũng chưa hề nghe nói cô ta có nam nhân nào. Nói không chừng vẫn là gái tơ đấy. Tối nay cô ta gặp đả kích, chắc sẽ biến thành thông minh hơn. Tới lúc đó, cô ta tất nhiên sẽ cúi đầu trước Ngôn tổng rồi!"
"Thật ư?" Mắt Ngôn Thừa Hoan sáng lên, nói: "Tôi có nên tăng thêm một chút áp lực cho cô ta không?"
"Nếu như Ngôn tổng tìm thêm mấy ký giả tới, hiệu quả chắc sẽ tốt hơn." Tên mặt ngựa lập tức ra chủ ý. "Ký giả tới càng nhiều, chuyện xấu này càng oanh động. Áp lực mà cô ta phải đối diện càng lớn hơn. Muốn khai triển sự nghiệp tại Đài Loan, có một số người, cô ta không đắc tội được."
Ngôn Thừa Hoan gật đầu, vẫy tay với trợ thủ ngồi ở ngoài, một nam nhân mặt mày cũng coi là đẹp trai vội vàng cúi người chạy tới. Ngôn Thừa Hoan ghé vào tai hắn nói mấy câu, hắn gật đầu rời đi.
"Nào. Vì mỹ nữ chân dài của chúng ta, cạn chén!" Ngôn Thừa Hoan lại nang chén lên.
"Cạn." Mọi người hét.
o0o
"Trần tiểu thư, chín giờ năm phút rồi. Vãn yến này của các cô vẫn chưa bắt đầu ư?"
"Sao vậy? Trần tiểu thư, vì sao tới giờ vẫn chưa có minh tinh đến? Có phải là bọn họ tối nay đều không đến không?"
"Trần tiểu thư, chẳng lẽ bọn họ thả bồ câu tập thể cô à? Hay là giữa các cô đã xảy ra chuyện gì?"
"Trần tiểu thư..."
...
Tư duy của những ký giả này đều vô cùng mẫn cảm, lúc bọn họ đợi tới chín giờ mà vẫn chưa thấy khách khứa đến, còn người phụ trách là Trần Tư Tuyền thì một mực thấp giọng thì thầm với một nam nhân ở trong góc, bọn họ liền đoán rằng vãn yến có thể phát sinh biến cố gì đó.
Nếu như các minh tinh toàn bộ có mặt, bọn họ sẽ viết chuyện này thành tin tức thì có thể được tiền. Nếu như những minh tinh đó toàn bộ không đến - cái này chính là một tin giật gân. Tới lúc đó, còn tăng thêm lượng tiêu thụ của báo chí.
Cho nên, trong ý thức của bọn họ vẫn hi vọng những minh tinh đó tốt nhất là đừng đến.
Trần Tư Tuyền trải qua sự kinh hoàng lúc ban đầu, hiện tại đã khôi phục lại bộ dạng trấn định tự nhiên. Trên mặt cô ta mang theo nụ cười thân thiện, nói: "Các vị bằng hữu, xin đợi một lát. Vị khách thần bí mà chúng tôi mời sắp đến rồi."
"Vị khách thần bí? Là ai? Là bằng hữu trong giới người mẫu của cô ư?" Có ký giả lập tức nắm lấy mồi câu mà Trần Tư Tuyền cố ý mang ra dụ, vội vàng truy hỏi.
"Là một trong những nghệ sĩ nổi danh nhất Đài Loan. Lúc trước tôi rất thích ca khúc của cô ấy, không ngờ cô ta cũng là người sử dụng phấn dưỡng da Kim Dũng của chúng tôi, hơn nữa còn bằng lòng tới tham gia Hoàng Kim vãn yến của chúng tôi nữa." Trần Tư Tuyền nói một cách mập mờ. Cái mà cô ta muốn làm chính là câu dẫn những ký giả này, nhưng lại không thể nói cho bọn họ biết người tới rốt cuộc là ai.
Đáp án giống như là áo lót trên người nữ nhân, một khi vạch ra, có thể sẽ khiến người ta mất đi cảm giác chờ mong.
Ứng phó qua loa mấy câu với ký giả, Trần Tư Tuyền lại bước tới trước mặt Tần Lạc, nói: "Mễ Tử An có thật la đã đồng ý tới không? Nếu như không tới thì vãn yến của chúng ta sẽ phải đập bể đấy."
"Sẽ đến." Tần Lạc khẳng định. Mễ Tử An đã trải qua sự trị liệu của mình, mùi hôi nách chắc chắn đã giảm đi nhiều. Cho dù là vì báo ân thì cô ta cũng sẽ đáp ứng lời mời của mình.
Hơn nữa, bệnh trạng mới chỉ giảm bớt, nhưng lại chưa trị khỏi tận gốc. Nếu như không trị tận gốc, vấn đề này sẽ tùy thời mà tái phát nặng hơn. Mễ Tử An là người thông minh, cô ta chắc biết hiện tại mình nên làm gì.
Hơn nữa, từ lúc đầu Tần Lạc đã nói, mình có thể trị khỏi bệnh cho cô ta, cô ta phải đáp ứng một điều kiện của mình. Cô ta tới tham gia vãn yến này chính là điều kiện mà Tần Lạc đề ra với cô ta.
Nếu như cô ta thất ước, vậy thì giao dịch không tồn tại.
"Tuy có át chủ bài tới, nhưng khách khứa vẫn hơi ít. Nếu có thể có thêm mấy minh tinh nữa đến thì hiệu quả sẽ lớn hơn." Trần Tư Tuyền cảm thán.
"Tôi cũng đề xuất thêm yêu cầu này với cô ta." Tần Lạc nói.
"Hả?"
"Tôi nói là nếu cô ta có bạn bè trong giới thì mời họ tới ủng hộ." Tần Lạc nói.
"Cô ta đáp ứng ư?"
"Cô ta nói là 'đi chết đi'!"
"..." Trần Tư Tuyền cười khổ: "Thế chẳng phải là không đáp ứng sao?"
"Tôi nói là cô mang một người bạn tới thì tôi sẽ trị cho cô ta thêm một lần." Tần Lạc híp mắt nói, giống như một con hồ ly giảo hoạt.
"Thế mà cũng được à?" Trần Tư Tuyền há hốc miệng kinh ngạc. "Thế chẳng phải là xảo trá ư?"
"Đành chịu thôi. Tình huống đặc biệt mà." Tần Lạc nói. "Cùng lắm là sau này cô ta xuất hiện vấn đề khác, tôi sẽ giúp cô ta chữa trị mà không đưa thêm điều kiện."
"..."
Đột nhiên, một tiếng kinh hô phá vỡ sự yên tĩnh của vãn yến.
"A! Mau ra xem kìa, Anh Luân tới rồi. Anh Luân kìa..."
Khi Trần Tư Tuyền còn chưa kịp phản ứng lại thì đám ký giả đã đã lao lên, vây kín anh chàng đẹp trai mới tiến vào. Máy chụp ảnh và micro trong tay họ cuối cùng cũng có đất dụng võ, tiếng lạch cạch vang lên không ngừng.
"Anh Luân là ai?" Tần Lạc cười hỏi.
"Minh tinh phái thần tượng của Đài Loan. Diễn rất nhiều phim thần tượng nổi tiếng, là bạch mã vương tử trong lòng các cô gái. Anh ta là Mễ Tử An là bạn bè tốt. Từng có một thơi gian rộ lên lời đồn anh ta và Mễ Tử An có tình cảm với nhau, về sau thì tịt hắn. Anh ta chắc là do Mễ Tử An mời tới hả?"
"Không biết." Tần Lạc lắc đầu. Hắn chỉ bảo Mễ Tử An mời người tới, còn Mễ Tử An mời ai thì hắn không biết.
"Anh cũng không biết à? Vãn hội này không chỉ mang lại cho người khác sự kinh hỉ, mà cả tôi cũng kinh hỉ đấy." Trần Tư Tuyền cười khổ.
"Tôi không tới nhầm chỗ chứ?" Một giọng của con gái êm tai truyền tới.
"Trời ở. Trầm Bích Quân cũng tới rồi. Ca thần ơi. Mau tới chụp ảnh đi. Thần tượng, thần tượng của tôi đấy."
"Đừng chen lấy, đẩy nữa là tôi ngã đấy."
"Trầm Bích Quân tiểu thư, xin hỏi bà có phải là khách hàng của phấn dưỡng cơ Kim Dũng không?"
...
"Trầm Bích Quân là tiền bối trên giới ca hát của Đài Loan, chúng tôi là nghe tiếng hát của bà ta mà lớn lên. Mỗi một người Đài Loan trong lịch trình trưởng thành đều có tiếng hát của bà ta bồi bạn. Hơn nữa, bà ta cũng là ân sư của Mễ Tử An. Là cô ta phát hiện ra tài hoa của Mễ Tử An, rồi đưa Mễ Tử An vào giới ca nhạc. Mễ Tử An vừa xuất đạo đã nổi đỉnh nổi đám cũng là nhờ có ảnh hưởng của bà ta."
Trần Tư Tuyền sắc mặt kích động, nói: "Vui quá, bà ta cũng là thần tượng của tôi. Bà ta ẩn cư nhiều năm rồi, rất ít ra mắt tham gia hoạt động. Không được, tôi tới nghênh tiếp bà ta đã."
"Không biết còn có quái nhân nào tới nữa không." Tần Lạc cười nói: "Cô tốt nhất là ra ngoài nghênh đón đi. Nếu không, khách sang lầm hội trường là hỏng bét đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.