Chương 1495: Toàn quân bị diệt.
Liễu Hạ Huy
11/06/2013
Tài xế thấy những người này hung ác như thế, không thể không thỉnh cầu Lâm Thanh Nguyên, hỏi: "Viện trưởng, làm sao bây giờ? "
" Lái xe ". Lâm Thanh Nguyên giận đến sắc mặt tái nhợt. Rõ ràng là xe của bọn họ đi ở phía trước, là xe phía sau giành lên mới va vào nhau. Bây giờ thái độ những người này dã man thô bạo, đem tất cả trách nhiệm đều đổ lên trên người bọn họ. Mặc dù Lâm Thanh Nguyên không phải là quan viên chính phủ cao cấp, nhưng cũng là trưởng một viện. Bình thường đi đâu đều được người khác tôn trọng, có lúc nào chịu người khác khi nhục như vậy?
Nhưng mà, bây giờ không phải là lúc động khí cùng những lưu manh này. So với giải quyết mâu thuẫn, lão càng thêm lo lắng thân thể Bối Bối.
" Đi bệnh viện ". Lâm Thanh Nguyên nói. "Ngoặt từ bên phải".
Tài xế liền định quay đầu xe lại, không ngờ những người đó không thuận theo không buông tha.
Thấy xe Lâm Thanh Nguyên muốn chạy đi, lại có hai người xông đến phía trước xe của bọn họ, bộ dạng nếu ông muốn chạy liền đè qua người tôi đi.
Bọn họ không chỉ miệng mắng chửi, còn bắt đầu động thủ đánh cửa kính xe cùng kéo tay kéo cửa.
"Mở cửa, mở cửa... phải nói rõ ràng mọi chuyện cho tôi".
"Đụng xe còn muốn chạy? Không có cửa đâu".
" Nhất định phải bồi thường, nếu không các người cứ mơ mà rời đi".
" Viện trưởng. Tôi xuống lý luận với bọn họ". Tài xế cũng là người trẻ tuổi, đầu nóng lên, định mở cửa xe nói rõ lý lẽ với những người này.
"Không cần xuống". Lâm Thanh Nguyên ngăn cản nói. "Những người này đều là du thủ du thực. Tôi đã nhìn ra, bọn họ chính là cố ý lừa bịp tống tiền... Gọi điện thoại báo cảnh sát. Đợi đến khi tới chúng ta lại xuống xe".
Tài xế gật đầu, lấy ra điện thoại di động từ trong túi gọi điện cho cảnh sát.
"Một nhóm đàn ông như vậy bắt nạt một ông già, một đứa bé thì có bản lãnh gì?" Có người ở sau lưng xem thường nói.
Mấy người cùng xoay lại, thấy sau lưng không biết từ khi nào đứng một cô bé mặc áo trắng mang giày đỏ.
Trên cổ cô bé đeo một vòng bạc, bộ dáng phấn điêu ngọc trác, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.
Người đàn ông mắt híp cầm đầu thấy cô bé, mắt hơi nheo lại, lặng lẽ ra hiệu cho đồng bọn hắn.
Sau đó, có hai người đàn ông từ phía trước đầu xe quay ngược lại, cùng mắt híp tạo thành thế vây cô bé áo trắng.
"Bắt nạt tôi mới đúng sao". Cô bé áo trắng không có chút cảm giác giác ngộ nguy hiểm nào.
"Lên". Người đàn ông mắt híp vung tay lên, là người đầu tiên đánh về phía cô bé.
Hắn biết lợi hại của cô bé này, cho nên, vừa ra tay chính là sát chiêu, gắng đạt tới một kích có thể mất mạng.
Song thủ ác quyền, một chiêu Đại phi quải đơn giản nhất cũng sắc bén nhất.
Phong cách sát thủ điển hiền, là động tác giản dị, nhưng có thể mang tới cho người ta thương tổn cực lớn.
Hai đồng bọn khác của mắt híp thấy lão đại đã lao ra, bọn họ cũng nhanh chóng bổ vị, tốc độ cũng nhanh đến kinh người.
Ba người dùng hình tam giác đánh úp tới, đang gặp công kích đồng thời phía trước cùng hai bên trái phải, nếu là người bình thường, chỉ sợ phản ứng đầu tiên là xoay người chạy trốn.
Nhưng mà, cô bé áo trắng không phải là người bình thường.
Nàng là Cổ vương.
Nàng đứng ở tại chỗ, không tránh không né.
Cười tủm tỉm mà nhìn những sát thủ vọt tới nàng, khóe miệng mang theo khinh thường nồng đậm.
Tới gần.
Gần nữa.
Khi ba người kia đồng thời tới vị trí công kích, sau đó cùng vung quyền đánh tới mặt nàng, sườn trái, cổ bên phải, nàng rốt cuộc động.
Hai chân xoay 180 độ, hai tay vung lên, sau đó, một cổ bột phấn màu trắng liền được nàng vung khắp bốn phía.
Bột phấn màu trắng dày đặc, cho dù ai thấy đều có cảm giác kinh hãi lạnh mình.
" Mau lui lại ". Tốc độ phản ứng của người đàn ông mắt híp nhanh nhất. Sau khi thấy Hồng Phu ra tay, vừa xoay người thoát chiến vừa lên tiếng cảnh báo. "Là phấn độc".
Sát thủ bên trái cũng phát hiện tình huống không đúng, lấy tay áo bịt mũi lăn liên tục trên mặt đất, cuối cùng thoát khỏi sự bao trùm cũng những phấn độc này.
Sát thủ bên phải tương đối tham lam, vị trí công kích quyền kia của hắn là cổ Hồng Phu.
Giống như là dân cờ bạc đánh cuộc, ở trước khi chưa lật bài, cho dù như thế nào cũng không cam lòng rời khỏi chiếu bạc.
Quả đấm của hắn cách cái cổ trắng mịn của Hồng Phu gần như vậy, gần như vậy, chỉ cần vươn về trước một chút, một chút nữa...
Bùm...
Đầu gối của hắn mềm nhũn, thân thể đã ngã nhào xuống đất.
Sắc mặt đen tím, không ngờ đã trúng độc nặng.
Chỉ ném ra ngoài một nắm bột phấn đã có thể tiêu diệt một kình địch, năng lực như vậy cũng chỉ có Cổ vương có thể làm được.
" Mục tiêu khó xơi". Mắt híp nhìn đồng bọn té trên mặt đất co quắp, vẻ mặt âm trầm nói. "Mọi người chú ý một chút".
Trong lúc nói chuyện, hắn sờ tay vào ngực lấy ra một khẩu súng.
Súng lục của hắn vừa lấy ra, còn chưa kịp nhắm vào Hồng Phu, một cái roi dài giống như có mắt cuốn qua súng trong tay hắn.
Mắt híp kinh hãi, nhanh chóng lui về sau.
Hắn nhanh, tốc độ roi đuổi kia càng nhanh hơn.
Mũi roi không chỉ muốn đoạt súng, còn cuốn về phần eo của hắn.
" Nổ súng ". Mắt híp rống lớn với đồng bạn của hắn. Đối thủ quá mạnh mẽ, hắn lo mình rơi vào tay đối phương. Với hiểu biết của hắn với cô gái này, rơi vào tay nàng thật sự là sống không bằng chết... Bởi vì nàng có rất nhiều thủ đoạn để trừng phạt cùng thẩm vấn.
Sâu độc.
Nhớ tới thứ khiến cho thân người nổi da gà. Nếu tự mình thử nghiệm, chỉ sợ càng thêm kinh khủng.
Ba người khác thấy lão đại gặp nạn, đều rút súng bắn Hồng Phu.
Roi dài của Hồng Phu quấn lấy phần eo mắt híp, cũng trói hai tay hắn vào.
Sau đó, cổ tay của nàng kéo mạnh một cái, đã lôi mắt híp trở về.
Lại dùng lực run lên, thân thể mắt híp liền thành bia thịt, nhanh chóng chặn đạn của mấy người kia.
Cho dù như thế nào, những sát thủ này cũng không thể hạ thủ đối với người mình.
Một chiêu của Hồng Phu bức lui bọn họ, tay trái giương lên không trung, vô số phi trùng thật nhỏ màu đen bay múa đầy trời.
Những phi trùng này giống như là có linh tính, kêu ong ong vọt tới mấy du côn dùng súng kia.
"A..."
Có người trúng chiêu, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
"Cứu mạng..."
Lại có người kêu lên. Hiển nhiên, hắn cũng bị phi trùng cắn bị thương.
Thấy đồng bạn của mình liên tục hao tổn, người may mắn còn sống sót liền cất bước bỏ chạy.
Hồng Phu đâu chịu để tội phạm chạy thoát dễ dàng?
Roi trong tay nàng run lên, thân thể mắt híp đã bị nàng ném vào chỗ phi trùng dày dặc nhất.
Sau đó, thân thể của nàng vọt lên, nhảy lên mui xe của Lâm Thanh Nguyên, thân thể phóng tới trước, hai chân chạy trên không trung, phảng phất như trong không khí có điểm tựa...
Ba...
Thân thể của nàng còn ở giữa không trung, roi dài trong tay đã phóng ra ngoài.
Roi dài giống như trường xà phóng về phía hai chân kẻ địch, sau đó dùng lực kéo một cái, kẻ kia liền bổ nhào xuống đất giống chó ăn phân.
Hắn rút ra một thanh dao găm từ chỗ bắp chân, định cắt đứt roi dài.
Một đao, hai đao, ba đao...
"Không cần tốn sức". Hồng Phu đứng ở đàng kia nhìn hắn lạnh lùng. "Muốn cắt đứt roi này, cần ít nhất nửa tiếng..."
Sát thủ không tin, tiếp tục cắt.
Bốn đao, năm đao...
Ba...
Roi đột nhiên buông ra khỏi đùi hắn, sau đó một roi đánh lên người hắn.
Ba...
Một cái.
Ba...
Hai cái...
Ba...
Ba...
Ba...
Đã nói không nên cắt rồi, người này hết lần này tới lần khác không nghe lời.
Hắn cắt roi mấy đao, Hồng Phu liền dùng roi quất hắn chừng đó.
Chỉ trong thời gian chớp mắt, mấy sát thủ thân thủ không kém kia đã toàn quân bị diệt.
Tài xế nắm tay lái lộ vẻ ngơ ngác nhìn bên ngoài, ngay cả tiếng alo alo trong điện thoại cũng không có trả lời.
Hắn còn chưa kịp nói vị trí của mình, chuyện ở đây đã giải quyết xong.
Hồng Phu thắt roi ở bên hông, liền thành một đai lưng xinh đẹp.
Nàng đi tới gõ gõ cửa sổ xe, tài xế sau khi nhận được cho phép của Lâm Thanh Nguyên mới cẩn thận mà ấn mở cửa kính xe.
"Ông, chào ông. Cháu là bạn của Tần Lạc". Hồng Phu vẻ mặt ngọt ngào mà cười với Lâm Thanh Nguyên.
"Cô gái... chào cháu". Lâm Thanh Nguyên trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Hồng Phu. Vừa rồi lúc đánh người lợi hại như thế, sao trong nháy mắt liền cười hồn nhiên đáng yêu như vậy?
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Lâm Thanh Nguyên thật sự không có cách gì tin cô bé này sẽ có lực sát thương lớn như vậy.
"Cháu được sự ủy thác của Tần Lạc tới bảo vệ các người". Hồng Phu cười hì hì nói. "Bây giờ không có việc gì nữa. Các người mau về nhà đi".
"Tôi muốn đi bệnh viện". Lâm Thanh Nguyên nói. "Vừa rồi bọn họ đụng phải xe của tôi, tôi lo Bối Bối bị thương".
"Vậy thì đi bệnh viện đi". Hồng Phu nói. "Cháu cùng đi với các người".
"Cảm ơn cô gái". Lâm Thanh Nguyên cao hứng nói. Đã xảy ra chuyện như vậy, nếu có một cao thủ bảo vệ ở bên người, lão vẫn rất thích.
"Nhưng mà chuyện bên này..." Lâm Thanh Nguyên nhìn mấy thi thể dưới đất, lo lắng nói.
Hồng Phu chỉ chỉ tài xế, vừa cười vừa nói: "Hắn có thể lưu lại làm chứng mà... cứ nói có một bầy ong mật đột nhiên công kích bọn họ. Dù sao cũng không có cách gì bắt những ong mật này về lần lượt thẩm vấn".
" Lái xe ". Lâm Thanh Nguyên giận đến sắc mặt tái nhợt. Rõ ràng là xe của bọn họ đi ở phía trước, là xe phía sau giành lên mới va vào nhau. Bây giờ thái độ những người này dã man thô bạo, đem tất cả trách nhiệm đều đổ lên trên người bọn họ. Mặc dù Lâm Thanh Nguyên không phải là quan viên chính phủ cao cấp, nhưng cũng là trưởng một viện. Bình thường đi đâu đều được người khác tôn trọng, có lúc nào chịu người khác khi nhục như vậy?
Nhưng mà, bây giờ không phải là lúc động khí cùng những lưu manh này. So với giải quyết mâu thuẫn, lão càng thêm lo lắng thân thể Bối Bối.
" Đi bệnh viện ". Lâm Thanh Nguyên nói. "Ngoặt từ bên phải".
Tài xế liền định quay đầu xe lại, không ngờ những người đó không thuận theo không buông tha.
Thấy xe Lâm Thanh Nguyên muốn chạy đi, lại có hai người xông đến phía trước xe của bọn họ, bộ dạng nếu ông muốn chạy liền đè qua người tôi đi.
Bọn họ không chỉ miệng mắng chửi, còn bắt đầu động thủ đánh cửa kính xe cùng kéo tay kéo cửa.
"Mở cửa, mở cửa... phải nói rõ ràng mọi chuyện cho tôi".
"Đụng xe còn muốn chạy? Không có cửa đâu".
" Nhất định phải bồi thường, nếu không các người cứ mơ mà rời đi".
" Viện trưởng. Tôi xuống lý luận với bọn họ". Tài xế cũng là người trẻ tuổi, đầu nóng lên, định mở cửa xe nói rõ lý lẽ với những người này.
"Không cần xuống". Lâm Thanh Nguyên ngăn cản nói. "Những người này đều là du thủ du thực. Tôi đã nhìn ra, bọn họ chính là cố ý lừa bịp tống tiền... Gọi điện thoại báo cảnh sát. Đợi đến khi tới chúng ta lại xuống xe".
Tài xế gật đầu, lấy ra điện thoại di động từ trong túi gọi điện cho cảnh sát.
"Một nhóm đàn ông như vậy bắt nạt một ông già, một đứa bé thì có bản lãnh gì?" Có người ở sau lưng xem thường nói.
Mấy người cùng xoay lại, thấy sau lưng không biết từ khi nào đứng một cô bé mặc áo trắng mang giày đỏ.
Trên cổ cô bé đeo một vòng bạc, bộ dáng phấn điêu ngọc trác, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.
Người đàn ông mắt híp cầm đầu thấy cô bé, mắt hơi nheo lại, lặng lẽ ra hiệu cho đồng bọn hắn.
Sau đó, có hai người đàn ông từ phía trước đầu xe quay ngược lại, cùng mắt híp tạo thành thế vây cô bé áo trắng.
"Bắt nạt tôi mới đúng sao". Cô bé áo trắng không có chút cảm giác giác ngộ nguy hiểm nào.
"Lên". Người đàn ông mắt híp vung tay lên, là người đầu tiên đánh về phía cô bé.
Hắn biết lợi hại của cô bé này, cho nên, vừa ra tay chính là sát chiêu, gắng đạt tới một kích có thể mất mạng.
Song thủ ác quyền, một chiêu Đại phi quải đơn giản nhất cũng sắc bén nhất.
Phong cách sát thủ điển hiền, là động tác giản dị, nhưng có thể mang tới cho người ta thương tổn cực lớn.
Hai đồng bọn khác của mắt híp thấy lão đại đã lao ra, bọn họ cũng nhanh chóng bổ vị, tốc độ cũng nhanh đến kinh người.
Ba người dùng hình tam giác đánh úp tới, đang gặp công kích đồng thời phía trước cùng hai bên trái phải, nếu là người bình thường, chỉ sợ phản ứng đầu tiên là xoay người chạy trốn.
Nhưng mà, cô bé áo trắng không phải là người bình thường.
Nàng là Cổ vương.
Nàng đứng ở tại chỗ, không tránh không né.
Cười tủm tỉm mà nhìn những sát thủ vọt tới nàng, khóe miệng mang theo khinh thường nồng đậm.
Tới gần.
Gần nữa.
Khi ba người kia đồng thời tới vị trí công kích, sau đó cùng vung quyền đánh tới mặt nàng, sườn trái, cổ bên phải, nàng rốt cuộc động.
Hai chân xoay 180 độ, hai tay vung lên, sau đó, một cổ bột phấn màu trắng liền được nàng vung khắp bốn phía.
Bột phấn màu trắng dày đặc, cho dù ai thấy đều có cảm giác kinh hãi lạnh mình.
" Mau lui lại ". Tốc độ phản ứng của người đàn ông mắt híp nhanh nhất. Sau khi thấy Hồng Phu ra tay, vừa xoay người thoát chiến vừa lên tiếng cảnh báo. "Là phấn độc".
Sát thủ bên trái cũng phát hiện tình huống không đúng, lấy tay áo bịt mũi lăn liên tục trên mặt đất, cuối cùng thoát khỏi sự bao trùm cũng những phấn độc này.
Sát thủ bên phải tương đối tham lam, vị trí công kích quyền kia của hắn là cổ Hồng Phu.
Giống như là dân cờ bạc đánh cuộc, ở trước khi chưa lật bài, cho dù như thế nào cũng không cam lòng rời khỏi chiếu bạc.
Quả đấm của hắn cách cái cổ trắng mịn của Hồng Phu gần như vậy, gần như vậy, chỉ cần vươn về trước một chút, một chút nữa...
Bùm...
Đầu gối của hắn mềm nhũn, thân thể đã ngã nhào xuống đất.
Sắc mặt đen tím, không ngờ đã trúng độc nặng.
Chỉ ném ra ngoài một nắm bột phấn đã có thể tiêu diệt một kình địch, năng lực như vậy cũng chỉ có Cổ vương có thể làm được.
" Mục tiêu khó xơi". Mắt híp nhìn đồng bọn té trên mặt đất co quắp, vẻ mặt âm trầm nói. "Mọi người chú ý một chút".
Trong lúc nói chuyện, hắn sờ tay vào ngực lấy ra một khẩu súng.
Súng lục của hắn vừa lấy ra, còn chưa kịp nhắm vào Hồng Phu, một cái roi dài giống như có mắt cuốn qua súng trong tay hắn.
Mắt híp kinh hãi, nhanh chóng lui về sau.
Hắn nhanh, tốc độ roi đuổi kia càng nhanh hơn.
Mũi roi không chỉ muốn đoạt súng, còn cuốn về phần eo của hắn.
" Nổ súng ". Mắt híp rống lớn với đồng bạn của hắn. Đối thủ quá mạnh mẽ, hắn lo mình rơi vào tay đối phương. Với hiểu biết của hắn với cô gái này, rơi vào tay nàng thật sự là sống không bằng chết... Bởi vì nàng có rất nhiều thủ đoạn để trừng phạt cùng thẩm vấn.
Sâu độc.
Nhớ tới thứ khiến cho thân người nổi da gà. Nếu tự mình thử nghiệm, chỉ sợ càng thêm kinh khủng.
Ba người khác thấy lão đại gặp nạn, đều rút súng bắn Hồng Phu.
Roi dài của Hồng Phu quấn lấy phần eo mắt híp, cũng trói hai tay hắn vào.
Sau đó, cổ tay của nàng kéo mạnh một cái, đã lôi mắt híp trở về.
Lại dùng lực run lên, thân thể mắt híp liền thành bia thịt, nhanh chóng chặn đạn của mấy người kia.
Cho dù như thế nào, những sát thủ này cũng không thể hạ thủ đối với người mình.
Một chiêu của Hồng Phu bức lui bọn họ, tay trái giương lên không trung, vô số phi trùng thật nhỏ màu đen bay múa đầy trời.
Những phi trùng này giống như là có linh tính, kêu ong ong vọt tới mấy du côn dùng súng kia.
"A..."
Có người trúng chiêu, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
"Cứu mạng..."
Lại có người kêu lên. Hiển nhiên, hắn cũng bị phi trùng cắn bị thương.
Thấy đồng bạn của mình liên tục hao tổn, người may mắn còn sống sót liền cất bước bỏ chạy.
Hồng Phu đâu chịu để tội phạm chạy thoát dễ dàng?
Roi trong tay nàng run lên, thân thể mắt híp đã bị nàng ném vào chỗ phi trùng dày dặc nhất.
Sau đó, thân thể của nàng vọt lên, nhảy lên mui xe của Lâm Thanh Nguyên, thân thể phóng tới trước, hai chân chạy trên không trung, phảng phất như trong không khí có điểm tựa...
Ba...
Thân thể của nàng còn ở giữa không trung, roi dài trong tay đã phóng ra ngoài.
Roi dài giống như trường xà phóng về phía hai chân kẻ địch, sau đó dùng lực kéo một cái, kẻ kia liền bổ nhào xuống đất giống chó ăn phân.
Hắn rút ra một thanh dao găm từ chỗ bắp chân, định cắt đứt roi dài.
Một đao, hai đao, ba đao...
"Không cần tốn sức". Hồng Phu đứng ở đàng kia nhìn hắn lạnh lùng. "Muốn cắt đứt roi này, cần ít nhất nửa tiếng..."
Sát thủ không tin, tiếp tục cắt.
Bốn đao, năm đao...
Ba...
Roi đột nhiên buông ra khỏi đùi hắn, sau đó một roi đánh lên người hắn.
Ba...
Một cái.
Ba...
Hai cái...
Ba...
Ba...
Ba...
Đã nói không nên cắt rồi, người này hết lần này tới lần khác không nghe lời.
Hắn cắt roi mấy đao, Hồng Phu liền dùng roi quất hắn chừng đó.
Chỉ trong thời gian chớp mắt, mấy sát thủ thân thủ không kém kia đã toàn quân bị diệt.
Tài xế nắm tay lái lộ vẻ ngơ ngác nhìn bên ngoài, ngay cả tiếng alo alo trong điện thoại cũng không có trả lời.
Hắn còn chưa kịp nói vị trí của mình, chuyện ở đây đã giải quyết xong.
Hồng Phu thắt roi ở bên hông, liền thành một đai lưng xinh đẹp.
Nàng đi tới gõ gõ cửa sổ xe, tài xế sau khi nhận được cho phép của Lâm Thanh Nguyên mới cẩn thận mà ấn mở cửa kính xe.
"Ông, chào ông. Cháu là bạn của Tần Lạc". Hồng Phu vẻ mặt ngọt ngào mà cười với Lâm Thanh Nguyên.
"Cô gái... chào cháu". Lâm Thanh Nguyên trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Hồng Phu. Vừa rồi lúc đánh người lợi hại như thế, sao trong nháy mắt liền cười hồn nhiên đáng yêu như vậy?
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Lâm Thanh Nguyên thật sự không có cách gì tin cô bé này sẽ có lực sát thương lớn như vậy.
"Cháu được sự ủy thác của Tần Lạc tới bảo vệ các người". Hồng Phu cười hì hì nói. "Bây giờ không có việc gì nữa. Các người mau về nhà đi".
"Tôi muốn đi bệnh viện". Lâm Thanh Nguyên nói. "Vừa rồi bọn họ đụng phải xe của tôi, tôi lo Bối Bối bị thương".
"Vậy thì đi bệnh viện đi". Hồng Phu nói. "Cháu cùng đi với các người".
"Cảm ơn cô gái". Lâm Thanh Nguyên cao hứng nói. Đã xảy ra chuyện như vậy, nếu có một cao thủ bảo vệ ở bên người, lão vẫn rất thích.
"Nhưng mà chuyện bên này..." Lâm Thanh Nguyên nhìn mấy thi thể dưới đất, lo lắng nói.
Hồng Phu chỉ chỉ tài xế, vừa cười vừa nói: "Hắn có thể lưu lại làm chứng mà... cứ nói có một bầy ong mật đột nhiên công kích bọn họ. Dù sao cũng không có cách gì bắt những ong mật này về lần lượt thẩm vấn".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.