Chương 1484: Tôi là anh hùng, không phải ngu ngốc
Liễu Hạ Huy
23/06/2017
Mãi đến khi Tần Lạc cũng nghe thấy có chút quá đáng thì mới khoát tay ý bảo mọi người dừng lại.
"Tôi rốt cục lại có dũng khí đối mặt với mọi người". Tần Lạc vừa cười vừa nói: "Nếu là một tuần trước tôi đứng ở chỗ này, mọi người nhất định sẽ cởi giày ném tôi".
Lúc này Tần Lạc đang nói tiếng Trung Quốc và không mang theo phiên dịch cho nên phía dưới có người hiểu người không. Người hiểu thì cười mà không hiểu thì sốt ruột không biết hắn rốt cuộc nói gì đó.
May mắn là đám truyền thông đều rất là thông minh, đại đa số tới tham gia cuộc họp báo này đều hiểu tiếng Trung Quốc nên Tần Lạc vừa dứt lời bọn họ rất phối hợp nở nụ cười.
Tần Lạc cũng không tiếp tục tố khổ bọn họ nữa, có thể nói đi tìm kiếm chuyện xấu chính là trách nhiệm của các phóng viên, hắn cũng cũng không trách bọn họ, càng huống chi sau khi hắn biết đây là có người làm ra với ý đồ nhằm vào hắn, đám phóng viên này cũng chỉ bị lợi dụng mà thôi nên lại có chút cảm kích và đồng tình.
Có rất nhiều lúc. bọn họ cũng không rõ ràng lắm về kết quả do bài báo của mình mang đến cho người khác.
Hắn nhìn quét toàn trường rồi nói: "Lúc còn nhỏ, ông nội tôi thường nói với tôi một câu "không được đùa giỡn với tánh mạng của mình". Đúng vậy, tánh mạng của cả thế giới này là chuyện nghiêm túc nhất. Tôi sẽ không ngồi yên nhìn tánh mạng mọi người cứ thế mất đi, lại càng không để mình mất đi tánh mạng".
"Ai cũng sợ hãi tử vong, tôi cũng không ngoại lệ. Virus ngọn lửa không chỉ gây hại tại Nhật Bản mà là tai nạn của toàn bộ loài người" Tần Lạc vừa cười vừa nói: "Cho nên, tôi đã tổ chức nghiên cứu, hy vọng sớm có thể phá giải được virus này, tìm được thuốc giải. Không chỉ có tôi mà còn có rất nhiều bạn bè, đồng nghiệp của tôi, vô luận là Đoàn đại biểu y học Trung Quốc hay là Đoàn đại biểu y học Đông Dương, Thụy Điển. Hàn Quốc hay các đoàn đại biểu khác, ai cũng cố gắng".
"Cái này là vinh dự của tôi mà cũng là vinh dự của mọi người"
"Tần Lạc tiên sinh, ông làm như thế nào để nghiên cứu ra thuốc giải virus ngọn lửa?", có phóng viên cao giọng hỏi.
"Thử thôi. Cứ thất bại lại thử". Tần Lạc vừa cười vừa nói: "Đây là một quá trình phi thường buồn tẻ và vô vị, cả ngày ở với một đống thuốc và dược thảo nhưng từ đó tôi đã tìm được thuốc giải tiêu diệt được Virus ngọn lửa".
"Tần Lạc tiên sinh, ông nói việc nghiên cứu thuốc giải Virus ngọn lửa có một người nữa, vị bằng hữu của ông đó, ông ta là ai vậy? Cũng là thầy thuốc siêu cấp như ông sao?"
"Ông ta không phải là thầy thuốc nhưng có hiểu biết rất sâu về Trung y nên đã giúp đỡ tôi rất lớn. Nếu không có sự hỗ trợ của ông ấy, tôi sẽ mất nhiều thời gian hơn mới có thề tìm được thuốc giải". Tần Lạc vừa cười vừa nói: "Bởi vì ông ta không thích xuất hiện trước mặt truyền thông cho nên tôi không thề tiết lộ tên ông ta được. Rất xin lỗi".
"Tần Lạc tiên sinh, ý tứ của ông là thuộc giải Virus ngọn lửa là Trung dược sao?"
"Đúng vậy". Tần Lạc gật đầu: "Tôi chỉ biết Trung y dược thôi".
"Tần Lạc tiên sinh, bây giờ toàn bộ thế giới đều coi ông như anh hùng, như vậy, anh hùng này có thể đem phương thuốc này cấp cho mọi người sử dụng hay không?"
"Tôi là anh hùng mà không phải là ngu ngốc". Tần Lạc nhìn chằm chằm vào vị phóng viên rắp tâm bất lương kia nói: "Tôi sẽ không làm như vậy bởi vì cho dù có phương thuốc thì dân chúng cũng không thể tự sản xuất giải dược. Đến lúc đó, lợi nhuận cuối cùng lại bị các thương nhân lũng đoạn và khống chế, thậm chí bọn họ còn có thể không ngừng tăng giá, điều này làm cho người dân chân chánh lại không tiếp cận được với thuốc".
"Tôi đã tìm được đối tác tốt, bọn họ sẽ phụ trách sản xuất và kinh doanh, chúng tôi sẽ cố gắng đưa giải dược đến mọi nơi trên thế giới".
Nghe Tần Lạc đã tìm được đối tác, các phóng viên ở đây càng thêm kích động.
"Đối tác của ông là ai? Là Tập đoàn y dược nào?"
"Là người Trung Quốc sao? Lần này lợi nhuận cự ngạch đều do người Trung Quốc chiếm được sao?"
"Tần Lạc thầy thuốc, ông có cảm thấy hành vi này là rất ích kỷ hay không? Cái này có phải là ông dùng giải dược này đề mưu đồ lợi nhuận hay không?"
"Tôi đã khổ cực nghiên cứu ra giải dược thì tại sao lại không thể sử dụng nó để kiếm tiền, sao lại phải cấp miễn phí cho người khác?". Tần Lạc vừa cười lạnh vừa nói. Hắn từ trên ghế đứng lên nói: " Nếu như các vị vì chuyện này mà chỉ trích tôi thì tôi xin trả lời, đúng vậy, tôi sẽ làm như vậy đó".
Nói xong, hắn không thèm đề ý đến đám phóng viên này nữa mà đi nhanh hướng ra ngoài.
"Một đám ngu ngốc". Tần Lạc thấp giọng mắng: "Cho ta cái danh anh hùng hão là muốn ta cho không giải dược sao".
Không cần hoài nghi, trong đám phóng viên này khẳng định có không ít là người nhà của các hãng dược.
Bọn họ nhất định sẽ không kiêng nể công kích và phê bình hành vi này của Tần Lạc nhưng Tần Lạc cũng không có ý định lui bước.
Thứ nhất, hắn không phải là một người quá quan tâm đến danh tiếng. Nếu như quan tâm thì cũng chỉ quan tâm đến danh tiếng của Trung Quốc.
Thứ hai, tiền tài so với danh hiệu anh hùng càng thêm trọng yếu.
Thứ ba, chỉ có như vậy thì Trung y mới có thể nhanh chóng khuếch trương, sau đó chiếm lĩnh thị trường thế giới.
"Nếu như thật sự phải chịu mắng chửi..."Tần Lạc nghĩ: "Như vậy mình sẽ gánh chịu".
Hắn có lý tưởng trở thành danh y một đời, bây giờ hắn đã làm được. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Tần Lạc sẽ trở thành bác sỹ có danh tiếng và cống hiến lớn nhất cho Trung y cận đại. Chỉ có hắn lúc đầu không nghĩ tới là cái tên được nhắc tới này liệu có phải là xú danh hay không.
Sau khi hoan hảo xong. Vương Cửu Cửu nằm trong lòng Tần Lạc, vươn đầu ngón tay vẽ vẽ lên ngực hắn.
"Có tâm sự gì à?" Vương Cửu Cửu ôn nhu hỏi.
"Cũng không coi như là tâm sự". Tần Lạc vừa cười vừa nói: "Chỉ có chút bất đắc dĩ thôi. Sống trên đời thật sự rất khó thoả mãn tất cả mọi người".
"Em chỉ muốn một người thích anh là tốt rồi". Vương Cửu Cửu mỉm cười ngọt ngào sau đó nghiêm mặt nói: " Em hiểu suy nghĩ của anh. Anh cảm giác sau khi giải quyết được virus ngọn lửa thì mọi người đều coi anh là ân nhân, tất cả mọi người phải cảm kích anh mới đúng nhưng dĩ nhiên lại bị người ta mắng chửi. Có đúng hay không?"
"Không sai biệt lắm". Tần Lạc nhẹ nhàng vuốt ve cái lưng trần bóng loáng của Vương Cửu Cửu nói.
"Lợi ích". Vương Cửu Cửu nói: "Bởi vì lợi ích mà thôi. Ai cũng có lợi ích của mình, vì nó mà ngay cả một số phụ tử huynh đệ có thể tự giết lẫn nhau, chuyện này chỉ là thủ đoạn của một số công ty y dược sử dụng đối với anh, cái này đã là gì cơ chứ? Dù sao, khoản tài phú này thật sự là quá khổng lồ, không ai là không đỏ mắt. Anh có biết hay không, anh bây giờ là người giàu nhất thế giới. Nếu như Khuynh Thành quốc tế công bố quan hệ của nó với anh thì giá cổ phiếu của nó tăng như thế nào, thế cho nên ai cũng muốn có chút quan hệ với anh".
"Nguyên lai anh đã lợi hại như vậy sao". Tần Lạc vừa cười vừa nói.
"Đương nhiên". Vương Cửu Cửu gật đầu nói: "Không biết phía Mục Nguyệt tỷ tỷ chuần bị thế nào?"
"Vạn sự khởi đầu nan nhưng tài lực của Văn Nhân gia tộc thì giải dược rất nhanh có thể đưa ra thị trường". Tần Lạc nói.
Sau khi Tần Lạc lấy được giải dược từ tay Hoàng Đế hắn đã ném vào biển sâu, cái này là do tư tâm tác quái vì trước đó hắn đã dùng một loại thảo dược gọi là"Thực ngư thảo" và phương thuốc "phương trung ôn dịch dược" để thử, trải qua thực tế hắn phát hiện ra quả thật nó có thề áp chế được virus ngọn lửa.
Mà lúc này. Hoàng Đế cũng đưa tới thuốc giải độc bằng tây dược.
Nên lựa chọn Tây dược hay Trung dược?
Cái này đối với Tần Lạc căn bản không phải là một vấn đề. Đứng ở lập trường hắn, hắn không chút do dự lựa chọn cái sau. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Vì vậy, hắn đã công bố giải dược do hắn nghiên cứu và cải tiến sau Trung dược mà chế ra thuốc giải độc. Hắn biết sau khi tin tức này được công bố thì phong ba sẽ lớn như thế nào đồng thời sẽ khiến cho nhiều kẻ nổi cơn điên chiếm đoạt. Vì vậy. trước khi đưa ra tin tức hắn đem phương thuốc giao cho Văn Nhân Mục Nguyệt để cô đưa vào sản xuất.
Lâm Hoán Khuê là người phụ trách Trung y công hội, chuyện này cũng có quan hệ trực tiếp với cô cho nên cũng đã trở về. Lệ Khuynh Thành là người phụ trách Khuynh Thành quốc tế mà Khuynh Thành quốc tế có nghiệp vụ chính là sản xuất hóa mỹ phẩm nên cũng có thể tham dự hạng mục này. Cho nên, chuyện này kỳ thật do ba cô gái này phụ trách.
"Ừh. Hơn nữa có Hoán Khuê tỷ tỷ và Khuynh Thành tỷ tỷ hỗ trợ, các cô ấy chắc không có vấn đề gì". Vương Cửu Cửu nói.
"Em không làm sao?" Tần Lạc hỏi.
Vương Cửu Cửu thản nhiên cười nói: "Em chỉ muốn ở với anh thôi".
Tần Lạc thấy đan điền nóng rực lên, thiếu chút nữa lại muốn đại động can qua. Phụ nữ này nguyên lai đã hiểu được cách hấp dẫn nam nhân rồi.
Tần Lạc cố gắng khống chế dục hỏa nói: "Tại sao em không muốn tham dự?"
"Bởi vì em không thể tham dự". Vương Cửu Cửu nói: "Nếu anh cho em một phần thì khi những người khác tìm anh thì anh làm sao bây giờ? Cho dù có Thái bộ trưởng bảo vệ anh nhưng anh có biết hay không, còn có rất nhiều người ngay cả Thái bộ trưởng cũng không dám trêu chọc".
"Anh biết". Tần Lạc gật đầu rồi vươn tay ôm chặt Vương Cửu Cửu nói: "Anh chỉ muốn tốt cho em thôi".
Vương Cửu Cửu hôn Tần Lạc một cái rồi nói: "Em cũng biết tâm ý của anh cho nên lại càng không thể được. Chỉ cần như vậy thì sau này em mới có thể lấy lập trường ngoại nhân bảo vệ anh".
"Tôi rốt cục lại có dũng khí đối mặt với mọi người". Tần Lạc vừa cười vừa nói: "Nếu là một tuần trước tôi đứng ở chỗ này, mọi người nhất định sẽ cởi giày ném tôi".
Lúc này Tần Lạc đang nói tiếng Trung Quốc và không mang theo phiên dịch cho nên phía dưới có người hiểu người không. Người hiểu thì cười mà không hiểu thì sốt ruột không biết hắn rốt cuộc nói gì đó.
May mắn là đám truyền thông đều rất là thông minh, đại đa số tới tham gia cuộc họp báo này đều hiểu tiếng Trung Quốc nên Tần Lạc vừa dứt lời bọn họ rất phối hợp nở nụ cười.
Tần Lạc cũng không tiếp tục tố khổ bọn họ nữa, có thể nói đi tìm kiếm chuyện xấu chính là trách nhiệm của các phóng viên, hắn cũng cũng không trách bọn họ, càng huống chi sau khi hắn biết đây là có người làm ra với ý đồ nhằm vào hắn, đám phóng viên này cũng chỉ bị lợi dụng mà thôi nên lại có chút cảm kích và đồng tình.
Có rất nhiều lúc. bọn họ cũng không rõ ràng lắm về kết quả do bài báo của mình mang đến cho người khác.
Hắn nhìn quét toàn trường rồi nói: "Lúc còn nhỏ, ông nội tôi thường nói với tôi một câu "không được đùa giỡn với tánh mạng của mình". Đúng vậy, tánh mạng của cả thế giới này là chuyện nghiêm túc nhất. Tôi sẽ không ngồi yên nhìn tánh mạng mọi người cứ thế mất đi, lại càng không để mình mất đi tánh mạng".
"Ai cũng sợ hãi tử vong, tôi cũng không ngoại lệ. Virus ngọn lửa không chỉ gây hại tại Nhật Bản mà là tai nạn của toàn bộ loài người" Tần Lạc vừa cười vừa nói: "Cho nên, tôi đã tổ chức nghiên cứu, hy vọng sớm có thể phá giải được virus này, tìm được thuốc giải. Không chỉ có tôi mà còn có rất nhiều bạn bè, đồng nghiệp của tôi, vô luận là Đoàn đại biểu y học Trung Quốc hay là Đoàn đại biểu y học Đông Dương, Thụy Điển. Hàn Quốc hay các đoàn đại biểu khác, ai cũng cố gắng".
"Cái này là vinh dự của tôi mà cũng là vinh dự của mọi người"
"Tần Lạc tiên sinh, ông làm như thế nào để nghiên cứu ra thuốc giải virus ngọn lửa?", có phóng viên cao giọng hỏi.
"Thử thôi. Cứ thất bại lại thử". Tần Lạc vừa cười vừa nói: "Đây là một quá trình phi thường buồn tẻ và vô vị, cả ngày ở với một đống thuốc và dược thảo nhưng từ đó tôi đã tìm được thuốc giải tiêu diệt được Virus ngọn lửa".
"Tần Lạc tiên sinh, ông nói việc nghiên cứu thuốc giải Virus ngọn lửa có một người nữa, vị bằng hữu của ông đó, ông ta là ai vậy? Cũng là thầy thuốc siêu cấp như ông sao?"
"Ông ta không phải là thầy thuốc nhưng có hiểu biết rất sâu về Trung y nên đã giúp đỡ tôi rất lớn. Nếu không có sự hỗ trợ của ông ấy, tôi sẽ mất nhiều thời gian hơn mới có thề tìm được thuốc giải". Tần Lạc vừa cười vừa nói: "Bởi vì ông ta không thích xuất hiện trước mặt truyền thông cho nên tôi không thề tiết lộ tên ông ta được. Rất xin lỗi".
"Tần Lạc tiên sinh, ý tứ của ông là thuộc giải Virus ngọn lửa là Trung dược sao?"
"Đúng vậy". Tần Lạc gật đầu: "Tôi chỉ biết Trung y dược thôi".
"Tần Lạc tiên sinh, bây giờ toàn bộ thế giới đều coi ông như anh hùng, như vậy, anh hùng này có thể đem phương thuốc này cấp cho mọi người sử dụng hay không?"
"Tôi là anh hùng mà không phải là ngu ngốc". Tần Lạc nhìn chằm chằm vào vị phóng viên rắp tâm bất lương kia nói: "Tôi sẽ không làm như vậy bởi vì cho dù có phương thuốc thì dân chúng cũng không thể tự sản xuất giải dược. Đến lúc đó, lợi nhuận cuối cùng lại bị các thương nhân lũng đoạn và khống chế, thậm chí bọn họ còn có thể không ngừng tăng giá, điều này làm cho người dân chân chánh lại không tiếp cận được với thuốc".
"Tôi đã tìm được đối tác tốt, bọn họ sẽ phụ trách sản xuất và kinh doanh, chúng tôi sẽ cố gắng đưa giải dược đến mọi nơi trên thế giới".
Nghe Tần Lạc đã tìm được đối tác, các phóng viên ở đây càng thêm kích động.
"Đối tác của ông là ai? Là Tập đoàn y dược nào?"
"Là người Trung Quốc sao? Lần này lợi nhuận cự ngạch đều do người Trung Quốc chiếm được sao?"
"Tần Lạc thầy thuốc, ông có cảm thấy hành vi này là rất ích kỷ hay không? Cái này có phải là ông dùng giải dược này đề mưu đồ lợi nhuận hay không?"
"Tôi đã khổ cực nghiên cứu ra giải dược thì tại sao lại không thể sử dụng nó để kiếm tiền, sao lại phải cấp miễn phí cho người khác?". Tần Lạc vừa cười lạnh vừa nói. Hắn từ trên ghế đứng lên nói: " Nếu như các vị vì chuyện này mà chỉ trích tôi thì tôi xin trả lời, đúng vậy, tôi sẽ làm như vậy đó".
Nói xong, hắn không thèm đề ý đến đám phóng viên này nữa mà đi nhanh hướng ra ngoài.
"Một đám ngu ngốc". Tần Lạc thấp giọng mắng: "Cho ta cái danh anh hùng hão là muốn ta cho không giải dược sao".
Không cần hoài nghi, trong đám phóng viên này khẳng định có không ít là người nhà của các hãng dược.
Bọn họ nhất định sẽ không kiêng nể công kích và phê bình hành vi này của Tần Lạc nhưng Tần Lạc cũng không có ý định lui bước.
Thứ nhất, hắn không phải là một người quá quan tâm đến danh tiếng. Nếu như quan tâm thì cũng chỉ quan tâm đến danh tiếng của Trung Quốc.
Thứ hai, tiền tài so với danh hiệu anh hùng càng thêm trọng yếu.
Thứ ba, chỉ có như vậy thì Trung y mới có thể nhanh chóng khuếch trương, sau đó chiếm lĩnh thị trường thế giới.
"Nếu như thật sự phải chịu mắng chửi..."Tần Lạc nghĩ: "Như vậy mình sẽ gánh chịu".
Hắn có lý tưởng trở thành danh y một đời, bây giờ hắn đã làm được. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Tần Lạc sẽ trở thành bác sỹ có danh tiếng và cống hiến lớn nhất cho Trung y cận đại. Chỉ có hắn lúc đầu không nghĩ tới là cái tên được nhắc tới này liệu có phải là xú danh hay không.
Sau khi hoan hảo xong. Vương Cửu Cửu nằm trong lòng Tần Lạc, vươn đầu ngón tay vẽ vẽ lên ngực hắn.
"Có tâm sự gì à?" Vương Cửu Cửu ôn nhu hỏi.
"Cũng không coi như là tâm sự". Tần Lạc vừa cười vừa nói: "Chỉ có chút bất đắc dĩ thôi. Sống trên đời thật sự rất khó thoả mãn tất cả mọi người".
"Em chỉ muốn một người thích anh là tốt rồi". Vương Cửu Cửu mỉm cười ngọt ngào sau đó nghiêm mặt nói: " Em hiểu suy nghĩ của anh. Anh cảm giác sau khi giải quyết được virus ngọn lửa thì mọi người đều coi anh là ân nhân, tất cả mọi người phải cảm kích anh mới đúng nhưng dĩ nhiên lại bị người ta mắng chửi. Có đúng hay không?"
"Không sai biệt lắm". Tần Lạc nhẹ nhàng vuốt ve cái lưng trần bóng loáng của Vương Cửu Cửu nói.
"Lợi ích". Vương Cửu Cửu nói: "Bởi vì lợi ích mà thôi. Ai cũng có lợi ích của mình, vì nó mà ngay cả một số phụ tử huynh đệ có thể tự giết lẫn nhau, chuyện này chỉ là thủ đoạn của một số công ty y dược sử dụng đối với anh, cái này đã là gì cơ chứ? Dù sao, khoản tài phú này thật sự là quá khổng lồ, không ai là không đỏ mắt. Anh có biết hay không, anh bây giờ là người giàu nhất thế giới. Nếu như Khuynh Thành quốc tế công bố quan hệ của nó với anh thì giá cổ phiếu của nó tăng như thế nào, thế cho nên ai cũng muốn có chút quan hệ với anh".
"Nguyên lai anh đã lợi hại như vậy sao". Tần Lạc vừa cười vừa nói.
"Đương nhiên". Vương Cửu Cửu gật đầu nói: "Không biết phía Mục Nguyệt tỷ tỷ chuần bị thế nào?"
"Vạn sự khởi đầu nan nhưng tài lực của Văn Nhân gia tộc thì giải dược rất nhanh có thể đưa ra thị trường". Tần Lạc nói.
Sau khi Tần Lạc lấy được giải dược từ tay Hoàng Đế hắn đã ném vào biển sâu, cái này là do tư tâm tác quái vì trước đó hắn đã dùng một loại thảo dược gọi là"Thực ngư thảo" và phương thuốc "phương trung ôn dịch dược" để thử, trải qua thực tế hắn phát hiện ra quả thật nó có thề áp chế được virus ngọn lửa.
Mà lúc này. Hoàng Đế cũng đưa tới thuốc giải độc bằng tây dược.
Nên lựa chọn Tây dược hay Trung dược?
Cái này đối với Tần Lạc căn bản không phải là một vấn đề. Đứng ở lập trường hắn, hắn không chút do dự lựa chọn cái sau. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Vì vậy, hắn đã công bố giải dược do hắn nghiên cứu và cải tiến sau Trung dược mà chế ra thuốc giải độc. Hắn biết sau khi tin tức này được công bố thì phong ba sẽ lớn như thế nào đồng thời sẽ khiến cho nhiều kẻ nổi cơn điên chiếm đoạt. Vì vậy. trước khi đưa ra tin tức hắn đem phương thuốc giao cho Văn Nhân Mục Nguyệt để cô đưa vào sản xuất.
Lâm Hoán Khuê là người phụ trách Trung y công hội, chuyện này cũng có quan hệ trực tiếp với cô cho nên cũng đã trở về. Lệ Khuynh Thành là người phụ trách Khuynh Thành quốc tế mà Khuynh Thành quốc tế có nghiệp vụ chính là sản xuất hóa mỹ phẩm nên cũng có thể tham dự hạng mục này. Cho nên, chuyện này kỳ thật do ba cô gái này phụ trách.
"Ừh. Hơn nữa có Hoán Khuê tỷ tỷ và Khuynh Thành tỷ tỷ hỗ trợ, các cô ấy chắc không có vấn đề gì". Vương Cửu Cửu nói.
"Em không làm sao?" Tần Lạc hỏi.
Vương Cửu Cửu thản nhiên cười nói: "Em chỉ muốn ở với anh thôi".
Tần Lạc thấy đan điền nóng rực lên, thiếu chút nữa lại muốn đại động can qua. Phụ nữ này nguyên lai đã hiểu được cách hấp dẫn nam nhân rồi.
Tần Lạc cố gắng khống chế dục hỏa nói: "Tại sao em không muốn tham dự?"
"Bởi vì em không thể tham dự". Vương Cửu Cửu nói: "Nếu anh cho em một phần thì khi những người khác tìm anh thì anh làm sao bây giờ? Cho dù có Thái bộ trưởng bảo vệ anh nhưng anh có biết hay không, còn có rất nhiều người ngay cả Thái bộ trưởng cũng không dám trêu chọc".
"Anh biết". Tần Lạc gật đầu rồi vươn tay ôm chặt Vương Cửu Cửu nói: "Anh chỉ muốn tốt cho em thôi".
Vương Cửu Cửu hôn Tần Lạc một cái rồi nói: "Em cũng biết tâm ý của anh cho nên lại càng không thể được. Chỉ cần như vậy thì sau này em mới có thể lấy lập trường ngoại nhân bảo vệ anh".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.