Chương 1243: Trĩ hoãn không gặp!
Liễu Hạ Huy
15/05/2013
Hai lần tìm mọi cách gây khó dễ, từ chối đề nghị của chính phó tổng thổng Mỹ khiến Tần Lạc không chỉ nổi danh ở Trung Quốc, hắn cũng nổi tiếng chẳng kém ở nước Mỹ. Ngay cả chương trình truyền hình thu hút người xem nhất nước Mỹ của Oprah cũng đưa sự kiện này vào trong tiết mục của mình.
Chính vì vậy khi Tần Lạc xuất hiện ở sân bay New York, rất nhiều phóng viên như thủy triều lũ lượt kéo tới đây, bao vây xung quanh hắn.
Vì biết chuyến đi này rất nguy hiểm, Đại Đầu và Ly một trái, một phải theo sát Tần Lạc. Mấy Long Vệ khác cũng tản ra bốn phía xung quanh, không cho những phóng viên này tiến gần tới Tần Lạc. Bọn họ giám sát nghiêm ngặt những thiết bị trong tay phóng viên. Bọn họ lo rằng trong tay đám phóng viên không phải là cameras mà lại là những vũ khí giết người.
Thật ra Tần Lạc khá bình tĩnh bởi vì hắn biết chính mình là khách mời của phó tổng thống Mỹ, Jackson. Nếu như bản thân mình vừa xuống máy bay đã bị giết luôn, không phải quá trắng trợn sao? Chính mình chết thì hết chuyện nhưng danh tiếng của nước Mỹ và uy tín cá nhân của phó tổng thống Jackson sẽ hoàn toàn mất hết. Là một chính trị gia sẽ tham gia đua tranh vị trí tổng thống Mỹ, ông ta tuyệt đối sẽ không mắc sai lầm sơ đẳng này.
Thế nhưng bọn họ vẫn phải cẩn thận. Tần Lạc cũng không phản đối. An toàn là quan trọng nhất, bảo toàn tính mạng, sống sót mới là điều quan trọng nhất.
Nếu như không vì xấu hổ, Tần Lạc chỉ muốn mặc một bộ giáp bên ngoài quần áo của mình. Với ý chí trở thành nhất đại danh y, Tần Lạc đương nhiên sẽ không làm chuyện ngu xuẩn này khiến người đời chê cười. Hắn chỉ mặc một bộ áo bảo vệ đặc chế của Long Tức bên trong bộ trường bào. Đạn bình thường không thể xuyên thủng, trừ phi là đạn xuyên hay dùng bom.
Đám phóng viên đã nhìn thấy Tần Lạc từ xa. Thế nhưng khi bọn họ tới gần, mới phát hiện ra, bọn họ căn bản không tìm được bóng dáng mục tiêu của mình. Bọn họ chỉ nhìn thấy một chút từ khe hở người nhưng rồi lại nhanh chóng bị lấp kín.
Nếu như vậy thì bọn họ sao có thể đặt câu hỏi được?
- Mr Tần, tại sao anh lại đồng ý với đề nghị của phó tổng thống Jackson, vì tiền sao?
- Mr Tần Lạc, anh có tự tin sẽ chữa khỏi bệnh cho mẹ của phó tổng thống Jackson không? Anh có nghĩ là Trung y tiên tiến hơn Tây y không?
- Mr Tần, anh đã chọc tức rất nhiều người dân Mỹ, ngay lúc này, anh có muốn nói gì với bọn họ không?
- ...
Tần Lạc, trong vòng vây của mọi người, đi ra ngoài, những âm thanh tra tấn liên miên không dứt bên tai, khiến con người ta khổ sở biết bao.
Điều này khiến Tần Lạc rất bất mãn với phó tổng thống Jackson. Rõ ràng chỉ coi người ta như một trưởng thôn mà.
Khi ông ta tới Trung Quốc, chúng ta bảo vệ ông ta nghiêm ngặt. Khi mình tới nước Mỹ, không cần ông ta phải phái ra ba trăm nhân viên FBI và chiến đội Hải Báo bảo vệ an toàn cho mình, chỉ cần tìm mấy vệ sĩ dáng người cao lớn lực lưỡng tới ngăn cản đám phóng viên này là được mà.
Nếu không vì đã nhận tiền của người ta, Tần Lạc chỉ muốn quay đầu về nhà.
Cũng may Tần Lạc hoàn toàn không hiểu tiếng Anh.
- Hãy nói với bọn họ là anh không biết tiếng Anh.
Tần Lạc nói với Lâm Hoán Khê vẫn đi theo sát mình.
Không đợi Lâm Hoán Khê lên tiếng, Tiểu Nhã và Tiểu Linh ở vòng ngoài vội vàng giải thích với đám phóng viên câu nói của Tần Lạc.
- Các cô hãy giúp phiên dịch đi. Các cô hãy phiên dịch giúp đi.
Các phóng viên nhao nhao nói với Tiểu Nhã, Tiểu Linh.
Trong đám phóng viên này cũng có khá nhiều người Trung Quốc. Sau khi bọn họ nghe được câu phiên dịch, lập tức vô cùng vui mừng. Một phóng viên thường trú hải ngoại nói bằng tiếng Trung Quốc với Tần Lạc:
- Tần Lạc, chúng tôi ủng hộ anh!
- Cám ơn!
Tần Lạc nói vọng ra từ đám đông.
Ngay khi Tần Lạc lên tiếng, âm thanh ủng hộ vang lên khắp sảnh đường. Đám phóng viên nước ngoài lúc này bắt đầu tự trách mình vì sao không dẫn theo phóng viên biết tiếng Trung Quốc tới, nếu không bây giờ sẽ không rơi vào tình cảnh khốn cùng: Đối phương nói mà mình chẳng hiểu gì. Còn chuyện nào bi kịch hơn so với chuyện này không?
- Tần Lạc, anh có tự tin sẽ chữa khỏi bệnh cho mẹ của phó tổng thống Mỹ, làm rạng danh Trung y chúng ta không?
- Tôi sẽ cố gắng hết sức của mình.
Tần Lạc cười nói.
- Tôi sẽ cố gắng làm tốt công việc của mình, còn làm tốt hơn bọn họ.
Tần Lạc không dám nói sẽ chữa khỏi bệnh bởi vì hắn vẫn chưa biết tình trạng bệnh tật của mẹ phó tổng thống Jackson. Khi chưa nhìn thấy người bệnh, có ai dám nói bừa sẽ chữa khỏi bệnh không?
Nếu như muốn làm một người như vậy, hắn không phải thần y mà là thần côn.
- Đây có phải là cách trả lời lấy lệ không?
Một người đàn ông cao to, mái tóc vàng, nói bằng một giọng Trung Quốc lơ lớ:
- Có phải bản thân anh cũng không tin tưởng mình sẽ chữa khỏi bệnh cho mẹ Mr Jackcon không?
- Tôi không hiểu anh đang nói gì.
Tần Lạc nói:
- Tôi đề nghị anh nên học tiếng Trung Quốc nhiều hơn.
...
Tần Lạc không trả lời câu hỏi của phóng viên kia. Lấy lệ cũng được, trốn tránh cũng được. Hắn tuyệt đối sẽ không mắc chiêu khích tướng của đám phóng viên.
Nếu vào lúc này hắn ăn nói ngông cuồng, sau đó bệnh của mẹ phó tổng thống an nguy chỉ trong sớm tối, không phải khi đó tự mình vả vào mặt mình sao?
Còn có một cách rất ác độc nhưng Tần Lạc không dám nói, cũng không dám suy nghĩ nhiều. Hắn không hy vọng những người này lại tàn nhẫn như vậy.
Trong khi đám phóng viên đang truy hỏi, hai người, một già, một trẻ mặc vest màu đen đi nhanh tới.
Người già hơn đi ở trước cho cho Vương Dưỡng Tâm xem giấy chứng nhận thân phận. Ông ta nói mình là chú của phó tổng thống Jackson, đại diện phó tổng tới đón Mr Tần Lạc.
Trước đó Vương Dưỡng Tâm đã liên lạc bằng điện thoại với Mr Franklin, trợ lý của phó tổng thống Jackson, biết được bọn họ phải xử lý việc ở Washington, chú của phó tổng thống Jackson sẽ tới đón. Sau khi Vương Dưỡng Tâm kiểm tra giấy tờ của Jester, anh ta liền dẫn mọi người đi theo Jester ra ngoài xe.
Không thể không nói, Mr phó tổng thống rất tiết kiệm. Bọn họ phái một chiếc xe công vụ Buik to, cùng một chiếc xe gia đình rất thông dụng. Thế nhưng Tần Lạc cảm thấy rất hài lòng với sắp đặt này.
Tần Lạc không đồng ý với đề nghị đi cùng xe với Jester. Hắn cùng với Lâm Hoán Khê, Đại Đầu và Ly ngồi lên chiếc xe công vụ.
Chỉ khi người một ở cùng với nhau, Tần Lạc mới cảm thấy an toàn. Nếu như Đại Đầu và Ly tách khỏi hắn, hắn cảm thấy cái mạng nhỏ của mình không được đảm bảo.
Tuy Jester cảm thấy kỳ quái nhưng ông ta vẫn mở cửa xe mình, mời hai danh y, Cố Bách Hiền và Lý Tử Nhân lên xe của mình rồi lái xe đi trước dẫn đường.
Xe chạy về phía bắc, một đường theo hướng bắc. Cho tới tận khi rời khỏi thành phố, tới một thị trấn nhỏ hẻo lánh.
Thị trấn nhỏ rất yên tĩnh, cũng rất đẹp.
Từng biệt thự đẹp, biệt lập, cổng và hàng rào gỗ thấp, nhỏ, sơn trắng. Hai bên đường trồng cây cổ thụ, lá khô rụng khắp mặt đất. Lũ trẻ nhỏ đang vui chơi trên thảm cỏ. Những con chó nhà nằm phơi nắng trước hiên nhà, khi thấy có người tới, chúng chỉ giương đôi mắt ngơ ngác ngắm nhìn.
- Ồ, đẹp quá!
Tiểu Linh suýt xoa quan sát xung quanh, nói:
- Giống hệt như xem trên tivi, nước Mỹ ghê thật.
Tần Lạc cũng gật đầu. Đây là một đất nước diện tích khổng lồ, dân cư không bằng một phần mười Trung Quốc, quả thật có thể được coi là đất rộng người thưa.
- Cám ơn mọi người đã khen ngợi.
Người thanh niên lái chiếc xe công vụ cười nói:
- Tôi tên là Jacke. Rất hoan nghênh mọi người tới làm khách ở nước Mỹ. Tôi biết mọi người, cũng biết Tần Lạc. Tôi mong đợi được chứng kiến anh ấy có thể thi triển Trung y thần kỳ.
- Jacke? Jacke của Titanic?
Tiểu Nhã nói đùa với anh ta. Dường như thanh niên có một chút tiếng nói chung hơn.
- Ồ, đúng vậy. Nhưng tôi không biết ai là Ruth. Là cô sao, cô gái Trung Quốc xinh đẹp?
Jacke cười nói.
Mọi người phá lên cười, giống như lúc này giữa bọn họ không có bất kỳ sự ngăn cách.
Qua quan sát của Tần Lạc, hắn cảm thấy rõ ràng Jester va Jacke không biết chuyện kia. Nếu như phó tổng thống Jackson là người thông minh, ông ta hẳn sẽ không để người nhà dính líu tới chuyện của mình.
Két...
Chiếc xe của Jester dừng lại trước cửa một biệt thự, ngay sau đó chiếc xe công vụ của Jacke cũng dừng lại.
Jester xuống xe, áy náy nói với Vương Dưỡng Tâm:
- Mr Vương, bởi vì thị trấn không có khách sạn nào tốt hơn, lại không thể để cho những vị khách quý của mình ở trong nhà trọ nên chúng tôi thuê một biệt thự ở bên cạnh. Biệt thự này rất rộng, có gần hai mươi phòng, đủ cho mọi người sử dụng.
Vương Dưỡng Tâm cũng cảm thấy ở trong biệt thự còn hơn ở trong nhà trọ nên đi hỏi ý Tần Lạc. Tần Lạc cười gật đầu, thầm nghĩ: Như này nếu như chúng muốn ra tay cũng dễ dàng hơn.
Chẳng lẽ bọn chúng muốn hạ tất cả bọn họ? Nếu như chúng quả thật có gan làm chuyện này, đây chính là huyết án làm rung chuyển thế giới.
Quả nhiên ngôi biệt thự này rất rộng, có tất cả ba tầng, hơn hai mươi phòng.
Sau khi Ly và Đại Đầu đi kiểm tra một vòng, bọn họ đã sắp xếp Tần Lạc và Lâm Hoán Khê ở một phòng giữa tầng hai. Cố Bách Hiền và Lý Tử Nhân cao tuổi ở tầng một. Tiểu Linh, Tiểu Nhã trẻ tuổi ở tầng ba. Đại Đầu và Ly chia nhau hai phòng ở hai bên phòng Tần Lạc. Bốn vệ sĩ Long Vệ, hai người ở tầng ba, hai người còn lại ở tầng một.
Như vậy coi như đây là sắp xếp hợp lý nhất. Ít nhất Tần Lạc cũng được bảo vệ chu đáo.
Sau khi sắp xếp phòng xong, Tần Lạc bảo Vương Dưỡng Tâm đi nói với Jester là hắn muốn đi thăm bệnh cho mẹ Mr Jackson. Tần Lạc thầm nghĩ: Phải nhanh chóng chữa bệnh cho người ta rồi về nước. Nơi này không thể ở lâu.
Thế nhưng Jester nói lại rằng: “Trước tiên các vị khách cứ tắm rửa sau đó mời đi ăn cơm. Chuyện chữa bệnh không cần vội, đợi khi Mr Jackson quay về sẽ tự mình sắp xếp”.
Tần Lạc thầm nghĩ: Điều này cũng đúng đạo lý, nên đã đồng ý.
Thế nhưng không ngờ là chính hắn phải chờ tới ba ngày.
Chính vì vậy khi Tần Lạc xuất hiện ở sân bay New York, rất nhiều phóng viên như thủy triều lũ lượt kéo tới đây, bao vây xung quanh hắn.
Vì biết chuyến đi này rất nguy hiểm, Đại Đầu và Ly một trái, một phải theo sát Tần Lạc. Mấy Long Vệ khác cũng tản ra bốn phía xung quanh, không cho những phóng viên này tiến gần tới Tần Lạc. Bọn họ giám sát nghiêm ngặt những thiết bị trong tay phóng viên. Bọn họ lo rằng trong tay đám phóng viên không phải là cameras mà lại là những vũ khí giết người.
Thật ra Tần Lạc khá bình tĩnh bởi vì hắn biết chính mình là khách mời của phó tổng thống Mỹ, Jackson. Nếu như bản thân mình vừa xuống máy bay đã bị giết luôn, không phải quá trắng trợn sao? Chính mình chết thì hết chuyện nhưng danh tiếng của nước Mỹ và uy tín cá nhân của phó tổng thống Jackson sẽ hoàn toàn mất hết. Là một chính trị gia sẽ tham gia đua tranh vị trí tổng thống Mỹ, ông ta tuyệt đối sẽ không mắc sai lầm sơ đẳng này.
Thế nhưng bọn họ vẫn phải cẩn thận. Tần Lạc cũng không phản đối. An toàn là quan trọng nhất, bảo toàn tính mạng, sống sót mới là điều quan trọng nhất.
Nếu như không vì xấu hổ, Tần Lạc chỉ muốn mặc một bộ giáp bên ngoài quần áo của mình. Với ý chí trở thành nhất đại danh y, Tần Lạc đương nhiên sẽ không làm chuyện ngu xuẩn này khiến người đời chê cười. Hắn chỉ mặc một bộ áo bảo vệ đặc chế của Long Tức bên trong bộ trường bào. Đạn bình thường không thể xuyên thủng, trừ phi là đạn xuyên hay dùng bom.
Đám phóng viên đã nhìn thấy Tần Lạc từ xa. Thế nhưng khi bọn họ tới gần, mới phát hiện ra, bọn họ căn bản không tìm được bóng dáng mục tiêu của mình. Bọn họ chỉ nhìn thấy một chút từ khe hở người nhưng rồi lại nhanh chóng bị lấp kín.
Nếu như vậy thì bọn họ sao có thể đặt câu hỏi được?
- Mr Tần, tại sao anh lại đồng ý với đề nghị của phó tổng thống Jackson, vì tiền sao?
- Mr Tần Lạc, anh có tự tin sẽ chữa khỏi bệnh cho mẹ của phó tổng thống Jackson không? Anh có nghĩ là Trung y tiên tiến hơn Tây y không?
- Mr Tần, anh đã chọc tức rất nhiều người dân Mỹ, ngay lúc này, anh có muốn nói gì với bọn họ không?
- ...
Tần Lạc, trong vòng vây của mọi người, đi ra ngoài, những âm thanh tra tấn liên miên không dứt bên tai, khiến con người ta khổ sở biết bao.
Điều này khiến Tần Lạc rất bất mãn với phó tổng thống Jackson. Rõ ràng chỉ coi người ta như một trưởng thôn mà.
Khi ông ta tới Trung Quốc, chúng ta bảo vệ ông ta nghiêm ngặt. Khi mình tới nước Mỹ, không cần ông ta phải phái ra ba trăm nhân viên FBI và chiến đội Hải Báo bảo vệ an toàn cho mình, chỉ cần tìm mấy vệ sĩ dáng người cao lớn lực lưỡng tới ngăn cản đám phóng viên này là được mà.
Nếu không vì đã nhận tiền của người ta, Tần Lạc chỉ muốn quay đầu về nhà.
Cũng may Tần Lạc hoàn toàn không hiểu tiếng Anh.
- Hãy nói với bọn họ là anh không biết tiếng Anh.
Tần Lạc nói với Lâm Hoán Khê vẫn đi theo sát mình.
Không đợi Lâm Hoán Khê lên tiếng, Tiểu Nhã và Tiểu Linh ở vòng ngoài vội vàng giải thích với đám phóng viên câu nói của Tần Lạc.
- Các cô hãy giúp phiên dịch đi. Các cô hãy phiên dịch giúp đi.
Các phóng viên nhao nhao nói với Tiểu Nhã, Tiểu Linh.
Trong đám phóng viên này cũng có khá nhiều người Trung Quốc. Sau khi bọn họ nghe được câu phiên dịch, lập tức vô cùng vui mừng. Một phóng viên thường trú hải ngoại nói bằng tiếng Trung Quốc với Tần Lạc:
- Tần Lạc, chúng tôi ủng hộ anh!
- Cám ơn!
Tần Lạc nói vọng ra từ đám đông.
Ngay khi Tần Lạc lên tiếng, âm thanh ủng hộ vang lên khắp sảnh đường. Đám phóng viên nước ngoài lúc này bắt đầu tự trách mình vì sao không dẫn theo phóng viên biết tiếng Trung Quốc tới, nếu không bây giờ sẽ không rơi vào tình cảnh khốn cùng: Đối phương nói mà mình chẳng hiểu gì. Còn chuyện nào bi kịch hơn so với chuyện này không?
- Tần Lạc, anh có tự tin sẽ chữa khỏi bệnh cho mẹ của phó tổng thống Mỹ, làm rạng danh Trung y chúng ta không?
- Tôi sẽ cố gắng hết sức của mình.
Tần Lạc cười nói.
- Tôi sẽ cố gắng làm tốt công việc của mình, còn làm tốt hơn bọn họ.
Tần Lạc không dám nói sẽ chữa khỏi bệnh bởi vì hắn vẫn chưa biết tình trạng bệnh tật của mẹ phó tổng thống Jackson. Khi chưa nhìn thấy người bệnh, có ai dám nói bừa sẽ chữa khỏi bệnh không?
Nếu như muốn làm một người như vậy, hắn không phải thần y mà là thần côn.
- Đây có phải là cách trả lời lấy lệ không?
Một người đàn ông cao to, mái tóc vàng, nói bằng một giọng Trung Quốc lơ lớ:
- Có phải bản thân anh cũng không tin tưởng mình sẽ chữa khỏi bệnh cho mẹ Mr Jackcon không?
- Tôi không hiểu anh đang nói gì.
Tần Lạc nói:
- Tôi đề nghị anh nên học tiếng Trung Quốc nhiều hơn.
...
Tần Lạc không trả lời câu hỏi của phóng viên kia. Lấy lệ cũng được, trốn tránh cũng được. Hắn tuyệt đối sẽ không mắc chiêu khích tướng của đám phóng viên.
Nếu vào lúc này hắn ăn nói ngông cuồng, sau đó bệnh của mẹ phó tổng thống an nguy chỉ trong sớm tối, không phải khi đó tự mình vả vào mặt mình sao?
Còn có một cách rất ác độc nhưng Tần Lạc không dám nói, cũng không dám suy nghĩ nhiều. Hắn không hy vọng những người này lại tàn nhẫn như vậy.
Trong khi đám phóng viên đang truy hỏi, hai người, một già, một trẻ mặc vest màu đen đi nhanh tới.
Người già hơn đi ở trước cho cho Vương Dưỡng Tâm xem giấy chứng nhận thân phận. Ông ta nói mình là chú của phó tổng thống Jackson, đại diện phó tổng tới đón Mr Tần Lạc.
Trước đó Vương Dưỡng Tâm đã liên lạc bằng điện thoại với Mr Franklin, trợ lý của phó tổng thống Jackson, biết được bọn họ phải xử lý việc ở Washington, chú của phó tổng thống Jackson sẽ tới đón. Sau khi Vương Dưỡng Tâm kiểm tra giấy tờ của Jester, anh ta liền dẫn mọi người đi theo Jester ra ngoài xe.
Không thể không nói, Mr phó tổng thống rất tiết kiệm. Bọn họ phái một chiếc xe công vụ Buik to, cùng một chiếc xe gia đình rất thông dụng. Thế nhưng Tần Lạc cảm thấy rất hài lòng với sắp đặt này.
Tần Lạc không đồng ý với đề nghị đi cùng xe với Jester. Hắn cùng với Lâm Hoán Khê, Đại Đầu và Ly ngồi lên chiếc xe công vụ.
Chỉ khi người một ở cùng với nhau, Tần Lạc mới cảm thấy an toàn. Nếu như Đại Đầu và Ly tách khỏi hắn, hắn cảm thấy cái mạng nhỏ của mình không được đảm bảo.
Tuy Jester cảm thấy kỳ quái nhưng ông ta vẫn mở cửa xe mình, mời hai danh y, Cố Bách Hiền và Lý Tử Nhân lên xe của mình rồi lái xe đi trước dẫn đường.
Xe chạy về phía bắc, một đường theo hướng bắc. Cho tới tận khi rời khỏi thành phố, tới một thị trấn nhỏ hẻo lánh.
Thị trấn nhỏ rất yên tĩnh, cũng rất đẹp.
Từng biệt thự đẹp, biệt lập, cổng và hàng rào gỗ thấp, nhỏ, sơn trắng. Hai bên đường trồng cây cổ thụ, lá khô rụng khắp mặt đất. Lũ trẻ nhỏ đang vui chơi trên thảm cỏ. Những con chó nhà nằm phơi nắng trước hiên nhà, khi thấy có người tới, chúng chỉ giương đôi mắt ngơ ngác ngắm nhìn.
- Ồ, đẹp quá!
Tiểu Linh suýt xoa quan sát xung quanh, nói:
- Giống hệt như xem trên tivi, nước Mỹ ghê thật.
Tần Lạc cũng gật đầu. Đây là một đất nước diện tích khổng lồ, dân cư không bằng một phần mười Trung Quốc, quả thật có thể được coi là đất rộng người thưa.
- Cám ơn mọi người đã khen ngợi.
Người thanh niên lái chiếc xe công vụ cười nói:
- Tôi tên là Jacke. Rất hoan nghênh mọi người tới làm khách ở nước Mỹ. Tôi biết mọi người, cũng biết Tần Lạc. Tôi mong đợi được chứng kiến anh ấy có thể thi triển Trung y thần kỳ.
- Jacke? Jacke của Titanic?
Tiểu Nhã nói đùa với anh ta. Dường như thanh niên có một chút tiếng nói chung hơn.
- Ồ, đúng vậy. Nhưng tôi không biết ai là Ruth. Là cô sao, cô gái Trung Quốc xinh đẹp?
Jacke cười nói.
Mọi người phá lên cười, giống như lúc này giữa bọn họ không có bất kỳ sự ngăn cách.
Qua quan sát của Tần Lạc, hắn cảm thấy rõ ràng Jester va Jacke không biết chuyện kia. Nếu như phó tổng thống Jackson là người thông minh, ông ta hẳn sẽ không để người nhà dính líu tới chuyện của mình.
Két...
Chiếc xe của Jester dừng lại trước cửa một biệt thự, ngay sau đó chiếc xe công vụ của Jacke cũng dừng lại.
Jester xuống xe, áy náy nói với Vương Dưỡng Tâm:
- Mr Vương, bởi vì thị trấn không có khách sạn nào tốt hơn, lại không thể để cho những vị khách quý của mình ở trong nhà trọ nên chúng tôi thuê một biệt thự ở bên cạnh. Biệt thự này rất rộng, có gần hai mươi phòng, đủ cho mọi người sử dụng.
Vương Dưỡng Tâm cũng cảm thấy ở trong biệt thự còn hơn ở trong nhà trọ nên đi hỏi ý Tần Lạc. Tần Lạc cười gật đầu, thầm nghĩ: Như này nếu như chúng muốn ra tay cũng dễ dàng hơn.
Chẳng lẽ bọn chúng muốn hạ tất cả bọn họ? Nếu như chúng quả thật có gan làm chuyện này, đây chính là huyết án làm rung chuyển thế giới.
Quả nhiên ngôi biệt thự này rất rộng, có tất cả ba tầng, hơn hai mươi phòng.
Sau khi Ly và Đại Đầu đi kiểm tra một vòng, bọn họ đã sắp xếp Tần Lạc và Lâm Hoán Khê ở một phòng giữa tầng hai. Cố Bách Hiền và Lý Tử Nhân cao tuổi ở tầng một. Tiểu Linh, Tiểu Nhã trẻ tuổi ở tầng ba. Đại Đầu và Ly chia nhau hai phòng ở hai bên phòng Tần Lạc. Bốn vệ sĩ Long Vệ, hai người ở tầng ba, hai người còn lại ở tầng một.
Như vậy coi như đây là sắp xếp hợp lý nhất. Ít nhất Tần Lạc cũng được bảo vệ chu đáo.
Sau khi sắp xếp phòng xong, Tần Lạc bảo Vương Dưỡng Tâm đi nói với Jester là hắn muốn đi thăm bệnh cho mẹ Mr Jackson. Tần Lạc thầm nghĩ: Phải nhanh chóng chữa bệnh cho người ta rồi về nước. Nơi này không thể ở lâu.
Thế nhưng Jester nói lại rằng: “Trước tiên các vị khách cứ tắm rửa sau đó mời đi ăn cơm. Chuyện chữa bệnh không cần vội, đợi khi Mr Jackson quay về sẽ tự mình sắp xếp”.
Tần Lạc thầm nghĩ: Điều này cũng đúng đạo lý, nên đã đồng ý.
Thế nhưng không ngờ là chính hắn phải chờ tới ba ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.