Chương 1358: Tự ti!
Liễu Hạ Huy
23/06/2017
Nếu như bạn quan tâm tới một người, bạn luôn cảm thấy bản thân mình không tốt, tướng mạo không đủ xinh đẹp, da không đủ trắng, ngực không đầy đặn, mặc quần áo không đẹp, nấu ăn không ngon, trên giường không đủ kích thích ...
Vương Cửu Cửu chính là một người như vậy. Trong mắt người khác nàng là một đại mỹ nữ, so với những Đại minh tinh được người ta theo đuổi còn đẹp hơn nhiều lần. Cho dù đi tới nơi nào đi nữa, nàng đều có thể nhìn thấy những ánh mắt kinh ngạc của người ta nhìn mình. Trong khi đó khi đứng trước mặt Tần Lạc, thái độ của nàng vô cùng dè dặt.
Quả thật khoảng thời gian này da nàng hơi đen. Đây chính là tâm bệnh của Vương Cửu Cửu.
Vốn Vương Cửu Cửu nghĩ sau khi đợt huấn luyện này chấm dứt, nàng sẽ tới thẩm mỹ viện sửa sang lại sắc đẹp, đợi khi da mình trắng hơn nàng mới quay về gặp Tần Lạc. Không ngờ Tần Lạc đã gọi điện thoại kêu nàng quay về.
Nhìn vẻ đáng thương của Vương Cửu Cửu, Tần Lạc thật sự dở khóc dở cười.
Hắn còn đang định khen nàng thì nàng lại bảo hắn không được ghét bỏ nàng.
Phụ nữ là như vậy, ghét bỏ cũng phải
"Đồ ngốc" Tần Lạc âu yếm bóp mũi nàng nói: "Sao anh có thể ghét bỏ em? Anh chỉ sợ em càng ngày càng đẹp, anh đi với em sẽ không xứng. Anh dám cá với em mười tệ. Trong số những người đang đứng đây nhất định có người mắng anh là "hoa nhài cắm bải phân trâu".
"Hì hì, vậy là tốt rồi, chỉ có thể là anh không xứng với em. Không thể có chuyện em không xứng với anh" Cuối cùng Vương Cửu Cửu cũng yên lòng. "Nhưng quả thật em hơi đen".
"Không phải đen" Tần Lạc lắc đầu. "Trước kia khi em đi học quả thật da em rất trắng, thế nhưng bây giờ phải nói là da rám nắng khỏe mạnh. Không phải em thích đọc tạp chí sao? Những ngôi sao nữ quốc tế có làn da "gợi cảm" như em không? Còn cả Cổ Thiên Nhạc, vốn da anh ta cũng rất trắng sau khi anh ta đi phơi nắng mới có làn da như vậy".
Sau khi được Tần Lạc an ủi, tâm trạng Vương Cửu Cửu lập tức trở nên vui vẻ, chút lo lắng cuối cũng cùng biến mất. Nàng cười khúc khích nói: "Anh cũng biết Cổ Thiên Nhạc hả?"
"Ừ, anh thấy anh ta trên báo" Tần Lạc nói. "Tóm lại em không nên dùng ánh mắt của người già mà nhìn bản thân. Theo anh thì rất thời thượng".
Vương Cửu Cửu lui lại sau từng bước nhìn Tần Lạc khắp từ trên xuống dưới, sau đó cười châm biếm nói: "Thay bộ trường bào bằng bộ đồ thể thao cùng là thời thượng sao?"
"Ý anh là nội tâm" Tần Lạc nói. Hắn còn chưa nói cho nàng biết hắn còn mặc đi xem phim nữa.
"Được rồi. Hãy cho em thấy nội tâm thời thượng của anh đi" Vương Cửu Cửu nói.
"Vậy cũng không thể xem ở chổ này" Tần Lạc liếc nhìn bốn phía nói: "Chúng mình đi thôi. Anh hơi căng thẳng khi người khác cứ nhìn chúng mình chằm chằm".
"Anh mà căng thẳng?" Vương Cửu Cửu đi lên kẻo tay Tần Lạc, cười khúc khích nói: "Thế nhưng bây giờ anh cùng là một Đại minh tinh rồi. Được rồi, anh còn là tỷ phú. Nói cho anh biết, anh phải khao em vì "Thiếu niên y vương" đã bán vé vượt "Avatar". Em đã bỏ tiền mời toàn bộ bạn học của em đi xem phim đấy".
"Anh cứ nghĩ vì sao mình gặp kỳ tích, thì ra có nữ hiệp âm thầm hỗ trợ" Tần Lạc trêu chọc Vương Cửu Cửu. "Nói đi, em muốn cái gì?"
"Ừ" Vương Cửu Cửu suy nghĩ một chút rồi nói: "Muốn anh ở cùng với em nhiều hơn".
Tần Lạc thằm cay đắng.
Dáng người xinh đẹp, gia thế bất phàm, tính cách "phóng khoáng, bản chất hiền lành. Một cô gái như nàng, nếu như một người đàn ông tìm được nhất định khi ngậm trong miệng sợ tan mất, bế trên tay chỉ sợ ngã, cẩn thận che chở, ước gì hai mươi bốn tiếng một ngày đều được ờ bên cạnh nàng.
Thế nhưng nàng lại có sự lựa chọn của chính mình.
Vi để bảo vệ tình cảm của mình, nàng tình nguyện từ bỏ Yến Kinh quen thuộc, bỏ qua gia đình, người thân, bạn bè, một mình đi tới một Dương Thành lạ nước lạ cái. Một người gánh nhiều trách nhiệm nhưng chỉ có yêu cầu duy nhất là hắn phải ở bên nàng nhiều hơn.
"Được" Tần Lạc ôm Vương Cửu Cửu, hắn chỉ hận không thể nhào nặn để nàng tiến vào trong người hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Vương Cửu Cửu lén quay về, không thông báo cho người nhà và bạn bè biết. Hiển nhiên không có xe treo biển đặc biệt tới đón.
Thế nhưng xe của Đại Đầu đang đậu ở cổng sân bay.
Tần Lạc mở cửa xe để Vương Cửu Cửu lên xe trước sau đó hắn cũng ngồi vào xe. Hai người ngồi bên cạnh nhau ở ghế sau.
"Đại Đầu, lâu rồi không gặp" Vương Cửu Cửu cười chào Đại Đầu.
Người khác không biết thân phận Đại Đầu nhưng nàng biết.
"Chào Vương tiểu thư" Đại Đầu buồn bực trả lời. Câu nói này thật không dễ dàng với hắn.
Vương Cửu Cửu mĩm cười sau đó tựa đầu vào ngực Tần Lạc.
Thời gian eo hẹp. Tuy Vương Cửu Cửu nói nàng muốn Tần Lạc ở cùng với mình nhiều hơn nhưng cuối cũng nàng không thể ở Yến Kinh lâu ... hơn nữa ở cùng như nào thì nhiều? Nếu có thể nàng hy vọng mỗi giây mỗi phút mình đều được ở cùng với Tần Lạc.
"Bộ quần áo này rất đẹp. Ngay khi em mới đi ra anh còn không nhận ra" Tần Lạc khen ngợi.
"Không còn cách nào khác. Người thay đổi, chỉ còn cách tốn nhiều công sức vào quần áo" Vương Cửu Cửu nói.
"Sao lại bảo xấu?" Tần Lạc cười nói: "Càng ngày càng có hương vị phụ nữ mà".
"Thật sao?"
"Thật" Tần Lạc khẳng định.
Vì vậy Vương Cửu Cửu nhỏm lên hôn Tần Lạc.
Tần Lạc đỏ mặt, hắn liếc nhìn Đại Đầu ngồi ở trước.
"Không kìm chế được" Vương Cửu Cửu cười hì hì nói.
Tần Lạc rất thích tính cách thẳng thắn, nói đùa lại như đang hờn dỗi này. Hắn hỏi: "Gần đây em có gặp mẹ anh không?"
"Có" Vương Cửu Cửu gật đầu. "Bác gái và cô thường xuyên hẹn em ra ngoài uống trà. Hai người tốt với em lắm, lại thường xuyên mua quà cho em. Bộ quần áo này cũng do cô tặng em đấy".
"Xin lỗi" Tần Lạc áy náy nói. Thật ra với mối quan hệ của hắn và Vương Cửu Cửu. Khi nàng ở Dường Thành, đáng lẽ phải thường xuyên tới nhà hắn chơi. Nhưng vì sợ bà nội hắn phát hiện ra nên chỉ có thể hẹn gặp bên ngoài. Không chỉ riêng hắn, mẹ hắn Cam Vân và cô Tần Lam cũng cảm thấy rất áy náy.
"Không có chuyện gì" Vương Cửu Cửu nắm chặt tay Tần Lạc, nói: "Bây giờ em rất thỏa mãn. Thật đấy. Bây giờ em sống tốt lắm. Hơn nữa em không một mình, ở Dương Thành, Nhân Diệu và Hạ Dương rất quan tâm tới em. Bác gái và cô mồi khi không có việc gì lại hẹn em đi uống trà ... quả thật rất tốt".
Đương nhiên Tần Lạc không tin lời Vương Cửu Cửu, cho dù có tốt cũng không thể bằng nhà mình."
"Trước đây cô gọi điện nói muốn tới Yến Kinh thăm Bối Bối thế nhưng tới giờ vẫn chưa tới. Anh đã nói với Bối Bối, con bé vẫn hỏi anh" Tần Lạc cười nói.
"Gần đây Cô bận nhiều việc. Cô đang chuyển sự nghiệp từ Mỹ về trong nước" Vương Cửu Cửu nói.
Tần Lạc gật đầu hiểu ý. Sau khi Tần Lam bị đám người Bá Tước bắt cóc lần trước, bà lập tức theo Tần Lạc trốn về Trung Quốc.
Thế nhưng công ty của Tần Lam còn ở nước Mỹ. Bản thân Tần Lam lại không thể sang Mỹ quản lý công ty.
Mặc dù Bá Tước đã chết. Hoàng Đế cùng không quan tâm tới một người nhỏ bé như bà. Thế nhưng với bài học lần trước, cho tới tận bây giờ Tần Lam vẫn còn sợ hãi, sao bà có thể dám mạo hiểm một lần nữa?
Chính vì vậy gần đây Tần Lam phải vội vàng chuyển nghiệp vụ của công ty về Trung Quốc, chỉ để lại nước Mỹ một văn phòng đại diện. Nếu như Hoàng Đế ra tay với văn phòng đó, tổn thất của bà sẽ nhỏ.
"Bây giờ chúng mình đi đâu?" Vương Cửu Cửu hỏi.
"Em có muốn về nhà không?" Tần Lạc hỏi.
Vương Cửu Cửu suy nghĩ một lát rồi nói: "Thôi bỏ đi. Cha em nhìn thấy em về lại nổi giận. Ông ấy là quân nhân, rất ghét lính đào ngũ".
"Vậy tới khách sạn" Tần Lạc nói: "Anh đã đặt phòng rồi".
"Được" hai mắt Vương Cửu Cửu bắt đầu long lanh
Khách sạn Shangri-La, phòng tổng thống.
Mặc dù Tần Lạc có rất nhiều tiền nhưng hắn không phải là người thích xa hoa, hường thụ. Vấn đề là Tần Lạc cảm thấy mình nợ Vương Cửu Cửu quá nhiều nên luôn muốn bù đắp cho nàng, chỉ cần chuyện gì mình có thể làm, hắn đều đồng ý với nàng.
Vấn đề là Vương Cửu Cửu cũng không thiếu, không thiếu tiền, không thiếu quyền. Lâu lắm rồi chỉ có hắn nhờ nàng ... hiếm khi Vương Cửu Cửu mới nhờ hắn đặt phòng. Đương nhiên hắn phải chọn phòng tốt.
Khi cánh cửa phòng mới đóng lại, chưa kịp nhìn bố cục căn phòng, Vương Cửu Cửu đã nhào vào lòng Tần Lạc.
Tần Lạc cùng ôm chặt Vương Cửu Cửu. Hai người tựa lưng vào cánh cửa, hôn say đắm.
Khi hai người cùng nằm trên người, cả hai đã trở về trạng thái nguyên thủy nhất của con người.
"Vẩn chưa tắm" Vương Cửu Cửu thỏ hổn hển nói.
"Lát nữa tắm" Tần Lạc nói.
Sau đó trong phòng liền vang lên âm thanh theo tiết tấu, hơi thở rung động lòng người.
Mưa tạnh gió hòa. Hai người đang tắm trong bồn tắm lớn.
Vương Cửu Cửu tóc rối bù, nàng đang cúi đầu hôn vào ngực Tần Lạc, hỏi: "Anh thật sự muốn em gặp chị ấy hả?"
"Cô ấy muốn gặp em" Tần Lạc nói: "Lần này có chút phiền phức, Cô ấy muốn em giúp đỡ"
"Nếu như chị ấy gặp phiền phức, chỉ có một khả năng ..." Vương Cửu Cửu ngẩng đầu nhìn Tần Lạc.
"Tần gia và Bạch gia liên thủ phải không?"
"Có khả năng này" Tần Lạc nói. "Vẫn chưa xác định. Nhưng không thể không đề phòng. Văn Nhân Đình, lão gia bệnh nặng. Đây chính là cơ hội của hai nhà Tần, Bạch".
"Ôi" Vương Cửu Cửu thở dài. "Nếu như có thể được, em thật sự không muốn đi gặp chị ấy".
"Vì sao?" Tần Lạc hỏi.
Vương Cửu Cửu trùng mắt nhìn Tần Lạc một cái rồi nói: "Tự ti. Anh có biết vì sao chị ấy không có bạn, đặc biệt là không có bạn gái không? Bởi vì không một ai muốn cùng xuất hiện một chổ với chị ấy".
Vương Cửu Cửu chính là một người như vậy. Trong mắt người khác nàng là một đại mỹ nữ, so với những Đại minh tinh được người ta theo đuổi còn đẹp hơn nhiều lần. Cho dù đi tới nơi nào đi nữa, nàng đều có thể nhìn thấy những ánh mắt kinh ngạc của người ta nhìn mình. Trong khi đó khi đứng trước mặt Tần Lạc, thái độ của nàng vô cùng dè dặt.
Quả thật khoảng thời gian này da nàng hơi đen. Đây chính là tâm bệnh của Vương Cửu Cửu.
Vốn Vương Cửu Cửu nghĩ sau khi đợt huấn luyện này chấm dứt, nàng sẽ tới thẩm mỹ viện sửa sang lại sắc đẹp, đợi khi da mình trắng hơn nàng mới quay về gặp Tần Lạc. Không ngờ Tần Lạc đã gọi điện thoại kêu nàng quay về.
Nhìn vẻ đáng thương của Vương Cửu Cửu, Tần Lạc thật sự dở khóc dở cười.
Hắn còn đang định khen nàng thì nàng lại bảo hắn không được ghét bỏ nàng.
Phụ nữ là như vậy, ghét bỏ cũng phải
"Đồ ngốc" Tần Lạc âu yếm bóp mũi nàng nói: "Sao anh có thể ghét bỏ em? Anh chỉ sợ em càng ngày càng đẹp, anh đi với em sẽ không xứng. Anh dám cá với em mười tệ. Trong số những người đang đứng đây nhất định có người mắng anh là "hoa nhài cắm bải phân trâu".
"Hì hì, vậy là tốt rồi, chỉ có thể là anh không xứng với em. Không thể có chuyện em không xứng với anh" Cuối cùng Vương Cửu Cửu cũng yên lòng. "Nhưng quả thật em hơi đen".
"Không phải đen" Tần Lạc lắc đầu. "Trước kia khi em đi học quả thật da em rất trắng, thế nhưng bây giờ phải nói là da rám nắng khỏe mạnh. Không phải em thích đọc tạp chí sao? Những ngôi sao nữ quốc tế có làn da "gợi cảm" như em không? Còn cả Cổ Thiên Nhạc, vốn da anh ta cũng rất trắng sau khi anh ta đi phơi nắng mới có làn da như vậy".
Sau khi được Tần Lạc an ủi, tâm trạng Vương Cửu Cửu lập tức trở nên vui vẻ, chút lo lắng cuối cũng cùng biến mất. Nàng cười khúc khích nói: "Anh cũng biết Cổ Thiên Nhạc hả?"
"Ừ, anh thấy anh ta trên báo" Tần Lạc nói. "Tóm lại em không nên dùng ánh mắt của người già mà nhìn bản thân. Theo anh thì rất thời thượng".
Vương Cửu Cửu lui lại sau từng bước nhìn Tần Lạc khắp từ trên xuống dưới, sau đó cười châm biếm nói: "Thay bộ trường bào bằng bộ đồ thể thao cùng là thời thượng sao?"
"Ý anh là nội tâm" Tần Lạc nói. Hắn còn chưa nói cho nàng biết hắn còn mặc đi xem phim nữa.
"Được rồi. Hãy cho em thấy nội tâm thời thượng của anh đi" Vương Cửu Cửu nói.
"Vậy cũng không thể xem ở chổ này" Tần Lạc liếc nhìn bốn phía nói: "Chúng mình đi thôi. Anh hơi căng thẳng khi người khác cứ nhìn chúng mình chằm chằm".
"Anh mà căng thẳng?" Vương Cửu Cửu đi lên kẻo tay Tần Lạc, cười khúc khích nói: "Thế nhưng bây giờ anh cùng là một Đại minh tinh rồi. Được rồi, anh còn là tỷ phú. Nói cho anh biết, anh phải khao em vì "Thiếu niên y vương" đã bán vé vượt "Avatar". Em đã bỏ tiền mời toàn bộ bạn học của em đi xem phim đấy".
"Anh cứ nghĩ vì sao mình gặp kỳ tích, thì ra có nữ hiệp âm thầm hỗ trợ" Tần Lạc trêu chọc Vương Cửu Cửu. "Nói đi, em muốn cái gì?"
"Ừ" Vương Cửu Cửu suy nghĩ một chút rồi nói: "Muốn anh ở cùng với em nhiều hơn".
Tần Lạc thằm cay đắng.
Dáng người xinh đẹp, gia thế bất phàm, tính cách "phóng khoáng, bản chất hiền lành. Một cô gái như nàng, nếu như một người đàn ông tìm được nhất định khi ngậm trong miệng sợ tan mất, bế trên tay chỉ sợ ngã, cẩn thận che chở, ước gì hai mươi bốn tiếng một ngày đều được ờ bên cạnh nàng.
Thế nhưng nàng lại có sự lựa chọn của chính mình.
Vi để bảo vệ tình cảm của mình, nàng tình nguyện từ bỏ Yến Kinh quen thuộc, bỏ qua gia đình, người thân, bạn bè, một mình đi tới một Dương Thành lạ nước lạ cái. Một người gánh nhiều trách nhiệm nhưng chỉ có yêu cầu duy nhất là hắn phải ở bên nàng nhiều hơn.
"Được" Tần Lạc ôm Vương Cửu Cửu, hắn chỉ hận không thể nhào nặn để nàng tiến vào trong người hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Vương Cửu Cửu lén quay về, không thông báo cho người nhà và bạn bè biết. Hiển nhiên không có xe treo biển đặc biệt tới đón.
Thế nhưng xe của Đại Đầu đang đậu ở cổng sân bay.
Tần Lạc mở cửa xe để Vương Cửu Cửu lên xe trước sau đó hắn cũng ngồi vào xe. Hai người ngồi bên cạnh nhau ở ghế sau.
"Đại Đầu, lâu rồi không gặp" Vương Cửu Cửu cười chào Đại Đầu.
Người khác không biết thân phận Đại Đầu nhưng nàng biết.
"Chào Vương tiểu thư" Đại Đầu buồn bực trả lời. Câu nói này thật không dễ dàng với hắn.
Vương Cửu Cửu mĩm cười sau đó tựa đầu vào ngực Tần Lạc.
Thời gian eo hẹp. Tuy Vương Cửu Cửu nói nàng muốn Tần Lạc ở cùng với mình nhiều hơn nhưng cuối cũng nàng không thể ở Yến Kinh lâu ... hơn nữa ở cùng như nào thì nhiều? Nếu có thể nàng hy vọng mỗi giây mỗi phút mình đều được ở cùng với Tần Lạc.
"Bộ quần áo này rất đẹp. Ngay khi em mới đi ra anh còn không nhận ra" Tần Lạc khen ngợi.
"Không còn cách nào khác. Người thay đổi, chỉ còn cách tốn nhiều công sức vào quần áo" Vương Cửu Cửu nói.
"Sao lại bảo xấu?" Tần Lạc cười nói: "Càng ngày càng có hương vị phụ nữ mà".
"Thật sao?"
"Thật" Tần Lạc khẳng định.
Vì vậy Vương Cửu Cửu nhỏm lên hôn Tần Lạc.
Tần Lạc đỏ mặt, hắn liếc nhìn Đại Đầu ngồi ở trước.
"Không kìm chế được" Vương Cửu Cửu cười hì hì nói.
Tần Lạc rất thích tính cách thẳng thắn, nói đùa lại như đang hờn dỗi này. Hắn hỏi: "Gần đây em có gặp mẹ anh không?"
"Có" Vương Cửu Cửu gật đầu. "Bác gái và cô thường xuyên hẹn em ra ngoài uống trà. Hai người tốt với em lắm, lại thường xuyên mua quà cho em. Bộ quần áo này cũng do cô tặng em đấy".
"Xin lỗi" Tần Lạc áy náy nói. Thật ra với mối quan hệ của hắn và Vương Cửu Cửu. Khi nàng ở Dường Thành, đáng lẽ phải thường xuyên tới nhà hắn chơi. Nhưng vì sợ bà nội hắn phát hiện ra nên chỉ có thể hẹn gặp bên ngoài. Không chỉ riêng hắn, mẹ hắn Cam Vân và cô Tần Lam cũng cảm thấy rất áy náy.
"Không có chuyện gì" Vương Cửu Cửu nắm chặt tay Tần Lạc, nói: "Bây giờ em rất thỏa mãn. Thật đấy. Bây giờ em sống tốt lắm. Hơn nữa em không một mình, ở Dương Thành, Nhân Diệu và Hạ Dương rất quan tâm tới em. Bác gái và cô mồi khi không có việc gì lại hẹn em đi uống trà ... quả thật rất tốt".
Đương nhiên Tần Lạc không tin lời Vương Cửu Cửu, cho dù có tốt cũng không thể bằng nhà mình."
"Trước đây cô gọi điện nói muốn tới Yến Kinh thăm Bối Bối thế nhưng tới giờ vẫn chưa tới. Anh đã nói với Bối Bối, con bé vẫn hỏi anh" Tần Lạc cười nói.
"Gần đây Cô bận nhiều việc. Cô đang chuyển sự nghiệp từ Mỹ về trong nước" Vương Cửu Cửu nói.
Tần Lạc gật đầu hiểu ý. Sau khi Tần Lam bị đám người Bá Tước bắt cóc lần trước, bà lập tức theo Tần Lạc trốn về Trung Quốc.
Thế nhưng công ty của Tần Lam còn ở nước Mỹ. Bản thân Tần Lam lại không thể sang Mỹ quản lý công ty.
Mặc dù Bá Tước đã chết. Hoàng Đế cùng không quan tâm tới một người nhỏ bé như bà. Thế nhưng với bài học lần trước, cho tới tận bây giờ Tần Lam vẫn còn sợ hãi, sao bà có thể dám mạo hiểm một lần nữa?
Chính vì vậy gần đây Tần Lam phải vội vàng chuyển nghiệp vụ của công ty về Trung Quốc, chỉ để lại nước Mỹ một văn phòng đại diện. Nếu như Hoàng Đế ra tay với văn phòng đó, tổn thất của bà sẽ nhỏ.
"Bây giờ chúng mình đi đâu?" Vương Cửu Cửu hỏi.
"Em có muốn về nhà không?" Tần Lạc hỏi.
Vương Cửu Cửu suy nghĩ một lát rồi nói: "Thôi bỏ đi. Cha em nhìn thấy em về lại nổi giận. Ông ấy là quân nhân, rất ghét lính đào ngũ".
"Vậy tới khách sạn" Tần Lạc nói: "Anh đã đặt phòng rồi".
"Được" hai mắt Vương Cửu Cửu bắt đầu long lanh
Khách sạn Shangri-La, phòng tổng thống.
Mặc dù Tần Lạc có rất nhiều tiền nhưng hắn không phải là người thích xa hoa, hường thụ. Vấn đề là Tần Lạc cảm thấy mình nợ Vương Cửu Cửu quá nhiều nên luôn muốn bù đắp cho nàng, chỉ cần chuyện gì mình có thể làm, hắn đều đồng ý với nàng.
Vấn đề là Vương Cửu Cửu cũng không thiếu, không thiếu tiền, không thiếu quyền. Lâu lắm rồi chỉ có hắn nhờ nàng ... hiếm khi Vương Cửu Cửu mới nhờ hắn đặt phòng. Đương nhiên hắn phải chọn phòng tốt.
Khi cánh cửa phòng mới đóng lại, chưa kịp nhìn bố cục căn phòng, Vương Cửu Cửu đã nhào vào lòng Tần Lạc.
Tần Lạc cùng ôm chặt Vương Cửu Cửu. Hai người tựa lưng vào cánh cửa, hôn say đắm.
Khi hai người cùng nằm trên người, cả hai đã trở về trạng thái nguyên thủy nhất của con người.
"Vẩn chưa tắm" Vương Cửu Cửu thỏ hổn hển nói.
"Lát nữa tắm" Tần Lạc nói.
Sau đó trong phòng liền vang lên âm thanh theo tiết tấu, hơi thở rung động lòng người.
Mưa tạnh gió hòa. Hai người đang tắm trong bồn tắm lớn.
Vương Cửu Cửu tóc rối bù, nàng đang cúi đầu hôn vào ngực Tần Lạc, hỏi: "Anh thật sự muốn em gặp chị ấy hả?"
"Cô ấy muốn gặp em" Tần Lạc nói: "Lần này có chút phiền phức, Cô ấy muốn em giúp đỡ"
"Nếu như chị ấy gặp phiền phức, chỉ có một khả năng ..." Vương Cửu Cửu ngẩng đầu nhìn Tần Lạc.
"Tần gia và Bạch gia liên thủ phải không?"
"Có khả năng này" Tần Lạc nói. "Vẫn chưa xác định. Nhưng không thể không đề phòng. Văn Nhân Đình, lão gia bệnh nặng. Đây chính là cơ hội của hai nhà Tần, Bạch".
"Ôi" Vương Cửu Cửu thở dài. "Nếu như có thể được, em thật sự không muốn đi gặp chị ấy".
"Vì sao?" Tần Lạc hỏi.
Vương Cửu Cửu trùng mắt nhìn Tần Lạc một cái rồi nói: "Tự ti. Anh có biết vì sao chị ấy không có bạn, đặc biệt là không có bạn gái không? Bởi vì không một ai muốn cùng xuất hiện một chổ với chị ấy".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.