Chương 1227: Từng bước ép sát!
Liễu Hạ Huy
15/05/2013
Nghe xong lời phiên dịch, phó tổng thống Jackson cau mày nói:
- Tần Lạc tiên sinh, tôi nghĩ ngài làm vậy có trái với bốn chữ: lễ nghĩa đạo đức như ngài đã nói không? Đất nước Trung Quốc là một đất nước lễ nghi. Tôi ngàn dặm cầu y, ngài lạnh lùng từ chối, vậy còn nói gì tới lễ nghi? Là một thầy thuốc, cho dù là người bệnh Mỹ hay người bệnh Trung Quốc thì cũng vẫn là người bệnh. Ngài hẳn nên đối xử công bằng vì đây là đạo đức. Vì sao giữa lời nói và việc làm của Tần Lạc tiên sinh không đi với nhau? Tôi rất khó hiểu, không thể giải thích được chuyện này.
Đầu là lời nói của Tần Lạc khi tiếp nhận trả lời phỏng vấn của Báo Trung Y Trung Quốc, bàn về: lễ nghĩa đạo đức. Tần Lạc không ngờ bây giờ hắn lại bị phó tổng thống Jackson dùng để công kích. Xem ra người Mỹ này quan tâm theo dõi nhất cử nhất động của Tần Lạc ở Trung Quốc. Ít nhất ông ta đã đọc bài báo phỏng vấn trên báo Trung Y Trung Quốc hôm đó.
Tần Lạc cười ôn hòa nói:
- Mr Jackson, tôi nghĩ ngài còn không biết ý nghĩa của bốn chữ: lễ nghi đạo đức. Ngài hiểu lầm hay nói một cách chính xác thì ngài hiểu lầm ý nghĩa của “lễ” mà tôi nói. Bạn bè phương xa tới, đương nhiên vô cùng vui mừng. Mr Jackson từ nước ngoài tới Trung Quốc chúng tôi, chúng tôi nhiệt tình khoản đãi, đây chính là lễ nghi. “Nghĩa” là cái gì? Mr Jackson có ân với tôi, tôi có trách nhiệm báo ân với ngài, đó chính là nghĩa khí. Còn về phần “đạo đức” chính như lời Mr Jackson nói, cho dù là người bệnh Trung Quốc hay người bệnh Mỹ tôi đều đối xử như nhau. Vợ tôi mới nói rồi. Hiện tại số người bệnh tới cầu tôi đã lên tới một trăm tám mươi sáu người. Nếu như tôi bỏ qua một trăm tám mươi sáu người này mà bỏ tới nước Mỹ, không phải chứng minh nhất bên trọng, nhất bên khinh sao? Còn là đạo đức nữa hay không?
Mắt Lâm Hoán Khê ánh lên khác thường khi nàng nghe thấy Tần Lạc gọi mình là vợ trước mặt người ngoài rồi nhanh chóng quay lại vẻ bình thường. Thế nhưng sắc mặt ửng đỏ của nàng đã bán đứng tâm trạng kích động, vui mừng của mình.
Phó tổng thống Jackson bị Tần Lạc làm uất nghẹn không nói được. Vẫn là mấy từ đó nhưng lại giảng thành một ý nghĩa khác. Từ ngữ Trung Quốc uyên thâm, một người ngoài như ông ta há có thể hiểu hết được sao?
- Mr Jackson, mời dùng trà.
Tần Lạc hiểu phó tổng thống Jackson đang bực bội trong lòng. Lúc nãy Mr Jackson giơ ngón tay cái tán thưởng trà Thiết Quan Âm cực phẩm của hắn, Tần Lạc đã nghĩ hắn hẳn phải hợp tác với công ty sản xuất trà Thiết Quan Âm này, lợi dụng thân phận của phó tổng thống Jackson để quảng cáo. Tần Lạc đã suy nghĩ kỹ nội dung quảng cáo cho bọn họ: phó tổng thống Jackson giơ ngón tay cái khen trà ngon.
Mr Jackson bưng chén trà lên miệng, ánh mắt như đang suy nghĩ, đánh giá Tần Lạc.
Trong tài liệu đã nói rất rõ ràng, gã thanh niên này là một kẻ dối trá, vô lại, tàn ác.
Ông ta hiểu rằng con người này không dễ đối phó, nhưng mà khi nhìn thấy rõ bộ mặt lừa dối đó, ông ta vẫn khinh địch.
Cũng may hiện tại ông ta đã kịp phản ứng.
Mr Jackson nhấp một ngụm trà, nói:
- Tần Lạc tiên sinh, làm thế nào mới có thể mời ngài sang Mỹ chữa bệnh cho mẹ tôi?
- Cái này phải xem thành ý của Mr Jackson.
Tần Lạc nói.
- Ngài muốn thành ý như thế nào?
Mr Jackson hỏi ngược lại.
- Phí khám chữa bệnh cao? Ok, không thành vấn đề, chỉ cần Tần Lạc tiên sinh có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ tôi, tôi sẽ nghĩ cách có được số tiền đó. Xin Tần Lạc tiên sinh hãy yên tâm, ngài nhất định sẽ không thất vọng vì số tiền đó.
Tần Lạc không trả lời điều kiện của phó tổng thống Jackson, hắn chỉ nhìn ông ta nói:
- Mr Jackson, trước khi tôi chấp nhận lời thỉnh cầu của ngài, tôi muốn hỏi ngài mấy vấn đề.
- Được, xin mời.
Mr Jackson rất hào phóng.
- Xin hỏi mẹ của ngài bị bệnh gì?
Tần Lạc hỏi.
- Tụ máu đại não.
Mr Jackson trả lời.
Bệnh “tụ máu đại não” trong y học gọi là chảy máu não. Chảy máu não là căn bệnh thường xảy ra với người già. Nguyên nhân là do huyết áp đột nhiên tăng cao, khiến mạch máu trong não bị vỡ gây ra xuất huyết não.
Ở nơi xuất hiện chảy máu, máu có thể chèn ép lên tổ chức của bộ não, khiến xung quanh não bộ bị phù, nặng hơn thì có thể khiến lệch vị trí não bộ, xuất hiện triệu chứng sán não. Nếu như chữa trị chậm có thể toàn thân tê liệt, đờ đẫn, thậm chí tử vong.
Tần Lạc từ chính Thái Công Dân biết được mẹ của phó tổng thống Jackson bị tụ máu não mà thành chứng đờ đẫn, như chúng ta thường nói: Người sống thực vật.
- Ngài Jackson đã mời những thầy thuốc khác chữa bệnh cho mẹ mình chưa?
Tần Lạc hỏi.
- Đã mời
Phó tổng thống Jackson trả lời.
- Có phải toàn bộ đều là bác sĩ giỏi không?
Tần Lạc hỏi.
Phó tổng thống Jackson nghĩ rồi nói:
- Mr Edward, bác sĩ thần kinh của bệnh viện Mary, còn cả Mr Hopper, chuyên gia nghiên cứu não bộ Mỹ.
Tần Lạc cười, nói xen vào:
- Thật xin lỗi, Mr Jackson. Tôi không nói giỏi tiếng Anh. Tôi không thể nhớ hết những tên ngài nói, nhưng tôi hy vọng ngài Jackson có thể nói tên của tất cả các bác sĩ hội chẩn cùng với kết quả chẩn đoán của bọn họ cho tôi, vậy có được không?
- Nếu như ngài tình nguyện chữa bệnh cho mẹ tôi, tôi đương nhiên phải làm như vậy.
Mr Jackson nói.
- Đa tạ.
Tần Lạc cười nói.
- Nếu như tôi chữa bệnh cho mẹ ngài, tôi chỉ có thể dùng ngân châm.
- Ồ, vậy rất tốt.
Phó tổng thống Jackson vui mừng nói.
- Tôi đã xem biểu diễn của ngài, không xem trực tiếp. Tuyệt kỹ thần châm của ngài đã thực sự khuất phục tôi, cũng như đã chinh phục rất nhiều người Mỹ như tôi. Tôi tin tưởng ngài nhất định có thể chửa khỏi bệnh cho mẹ tôi. Tần Lạc tiên sinh, tôi rất có niềm tin với ngài. Ngài là người Thượng Đế phái xuống cứu vớt mẹ tôi.
- Tôi cũng hy vọng như vậy.
Tần Lạc nghiêm túc gật đầu.
- Nếu như tôi dùng châm pháp chữa khỏi bệnh cho mẹ ngài, vậy không phải chứng minh châm cứu có thể trị liệu hiểu quả trong lĩnh vực xuất huyết não sao?
Phó tổng thống Jackson cảnh giác nhìn chằm chằm vào Tần Lạc. Ông ta cảm nhận được nỗi nguy hiểm. Gã thanh niên này đang trù tính kế hoạch với ông ta.
- Sao vậy?
Tần Lạc cười hỏi.
- Mr Jacson còn nghi ngờ cái gì? Ngài đã mời nhiều chuyên gia tới chữa bệnh cho mẹ ngài. Khoa học tây y không có cách nào chữa khỏi căn bệnh nan y này. Nếu như tôi dùng châm pháp chữa khỏi, chẳng lẽ như vậy vẫn không đủ chứng minh ngân châm có thể dùng để cứu chữa người bệnh sao?
- Đúng vậy. Cá nhân tôi nghĩ như vậy.
Phó tổng thống Jackson rất giảo hoạt khi dùng hai từ “cá nhân”.
- Thế nhưng ngài biết tôi là phó tổng thống Mỹ, chứ không phải hội trưởng hiệp hội y học Mỹ. Liệu ngân châm có hiệu quả tốt trong lĩnh vực xuất huyết não hay có thể có hiệu quả trong chữa bệnh cứu người thì còn cần phải nghiên cứu chuyên sâu kết luận. Ngài cũng biết tôi không có năng lực đó.
Tần Lạc thầm mắng con người này quá gian ngoan, giảo hoạt mà vẫn làm bộ nhưng bề ngoài hắn vẫn ra vẻ không từ bỏ:
- Vậy thực tế của bản thân mình không đủ chứng minh sao? Chuyện xảy ra trước mắt mình cũng không đủ để tin tưởng sao? Nói như vậy tôi chữa bệnh cho mẹ ngài còn ý nghĩa gì nữa không? Thậm chí tới khi đó các ngài có thể nói mẹ ngài khỏi bệnh là do Thượng đế phù hộ. Không phải khi đó công sức chữa trị của tôi đổ xuống sông xuống biển sao?
- Không, tôi sẽ không làm như vậy. Là một người con trai, tôi sẽ không đối xử với ân nhân cứu mạng mẹ mình như vậy.
Mr Jackson chân thành nói.
- Tần tiên sinh, xin hãy tin tưởng thành ý của tôi.
- Tôi không thể tin được.
Tần Lạc nói.
- Thậm chí tôi còn đang không hiểu ngài đang nói gì đó. Sau khi vợ tôi dịch lại tôi mới hiểu. Mr Jackson, tôi cho rằng nếu như tôi có thể dùng ngân châm chữa khỏi bệnh cho mẹ của ngài, hơn nữa còn làm bà ấy bình phục hoàn toàn. Ngài hẳn nên làm gì đó cho Trung y. Bởi vì tôi không phải ân nhân cứu mạng mẹ ngài mà chính là Trung y, là châm cứu.
- Tôi rất muốn làm như vậy. Tôi cũng tình nguyện cống hiến sức lực mình cho Trung y.
Phó tổng thống Jackson cau mày nói.
- Nhưng mà ngài cũng biết, tôi không có quyền lực lớn như ngài nghĩ.
- Vậy thì rất đáng tiếc.
Tần Lạc bất đắc dĩ nói.
- Nước Mỹ là nơi khiến cho những người hành nghề Trung y vô cùng đau lòng. Tôi nghĩ tạm thời không thể bỏ qua nó.
Phó tổng thống Jackson nhíu chặt mày, cố nén không tức giận.
Thằng khốn, hắn rất quá đáng!
Hắn cho rằng mình là ai vậy mà dám cò kè mặc cả với mình?
Phó tổng thống Jackson cúi đầu suy nghĩ, Tần Lạc cúi đầu rót nước pha trà.
Hai bên đều không nói, chỉ có tiếng nước trà sôi phát ra âm thanh: sùng sục.
- Mr Jackson, mời uống trà.
Một lần nữa Tần Lạc đặt chén trà nóng trước mặt phó tổng thống Jackson. Sắc mặt hắn ôn hòa, thái độ tao nhã, niềm vui hiện lên trong ánh mắt, xuất phát từ nội tâm, hoàn toàn không có biểu hiện nôn nóng. Hắn hoàn toàn có đầy đủ tố chất của một người đàm phán ưu tú.
Mr Jackson không cầm chén trà ở trước mặt mà ông ta nhìn Tần Lạc nói:
- Tần Lạc tiên sinh, ngài cần tôi làm gì? Ngài cũng nên biết tôi mời ngài chữa bệnh cho mẹ mình với tư cách cá nhân. Tôi không thể dùng thân phận phó tổng thống Mỹ đồng ý với ngài. Làm vậy sẽ có tội lớn với nước Mỹ. Tôi sẽ bị nghị viện buộc tội.
Tần Lạc nhếch miệng cười nói:
- Tôi mặc kệ ngài là con trai của mẹ ngài hay phó tổng thống Mỹ, tôi muốn Trung y có một địa vị hợp pháp ở nước Mỹ.
- Tần Lạc tiên sinh, tôi nghĩ ngài làm vậy có trái với bốn chữ: lễ nghĩa đạo đức như ngài đã nói không? Đất nước Trung Quốc là một đất nước lễ nghi. Tôi ngàn dặm cầu y, ngài lạnh lùng từ chối, vậy còn nói gì tới lễ nghi? Là một thầy thuốc, cho dù là người bệnh Mỹ hay người bệnh Trung Quốc thì cũng vẫn là người bệnh. Ngài hẳn nên đối xử công bằng vì đây là đạo đức. Vì sao giữa lời nói và việc làm của Tần Lạc tiên sinh không đi với nhau? Tôi rất khó hiểu, không thể giải thích được chuyện này.
Đầu là lời nói của Tần Lạc khi tiếp nhận trả lời phỏng vấn của Báo Trung Y Trung Quốc, bàn về: lễ nghĩa đạo đức. Tần Lạc không ngờ bây giờ hắn lại bị phó tổng thống Jackson dùng để công kích. Xem ra người Mỹ này quan tâm theo dõi nhất cử nhất động của Tần Lạc ở Trung Quốc. Ít nhất ông ta đã đọc bài báo phỏng vấn trên báo Trung Y Trung Quốc hôm đó.
Tần Lạc cười ôn hòa nói:
- Mr Jackson, tôi nghĩ ngài còn không biết ý nghĩa của bốn chữ: lễ nghi đạo đức. Ngài hiểu lầm hay nói một cách chính xác thì ngài hiểu lầm ý nghĩa của “lễ” mà tôi nói. Bạn bè phương xa tới, đương nhiên vô cùng vui mừng. Mr Jackson từ nước ngoài tới Trung Quốc chúng tôi, chúng tôi nhiệt tình khoản đãi, đây chính là lễ nghi. “Nghĩa” là cái gì? Mr Jackson có ân với tôi, tôi có trách nhiệm báo ân với ngài, đó chính là nghĩa khí. Còn về phần “đạo đức” chính như lời Mr Jackson nói, cho dù là người bệnh Trung Quốc hay người bệnh Mỹ tôi đều đối xử như nhau. Vợ tôi mới nói rồi. Hiện tại số người bệnh tới cầu tôi đã lên tới một trăm tám mươi sáu người. Nếu như tôi bỏ qua một trăm tám mươi sáu người này mà bỏ tới nước Mỹ, không phải chứng minh nhất bên trọng, nhất bên khinh sao? Còn là đạo đức nữa hay không?
Mắt Lâm Hoán Khê ánh lên khác thường khi nàng nghe thấy Tần Lạc gọi mình là vợ trước mặt người ngoài rồi nhanh chóng quay lại vẻ bình thường. Thế nhưng sắc mặt ửng đỏ của nàng đã bán đứng tâm trạng kích động, vui mừng của mình.
Phó tổng thống Jackson bị Tần Lạc làm uất nghẹn không nói được. Vẫn là mấy từ đó nhưng lại giảng thành một ý nghĩa khác. Từ ngữ Trung Quốc uyên thâm, một người ngoài như ông ta há có thể hiểu hết được sao?
- Mr Jackson, mời dùng trà.
Tần Lạc hiểu phó tổng thống Jackson đang bực bội trong lòng. Lúc nãy Mr Jackson giơ ngón tay cái tán thưởng trà Thiết Quan Âm cực phẩm của hắn, Tần Lạc đã nghĩ hắn hẳn phải hợp tác với công ty sản xuất trà Thiết Quan Âm này, lợi dụng thân phận của phó tổng thống Jackson để quảng cáo. Tần Lạc đã suy nghĩ kỹ nội dung quảng cáo cho bọn họ: phó tổng thống Jackson giơ ngón tay cái khen trà ngon.
Mr Jackson bưng chén trà lên miệng, ánh mắt như đang suy nghĩ, đánh giá Tần Lạc.
Trong tài liệu đã nói rất rõ ràng, gã thanh niên này là một kẻ dối trá, vô lại, tàn ác.
Ông ta hiểu rằng con người này không dễ đối phó, nhưng mà khi nhìn thấy rõ bộ mặt lừa dối đó, ông ta vẫn khinh địch.
Cũng may hiện tại ông ta đã kịp phản ứng.
Mr Jackson nhấp một ngụm trà, nói:
- Tần Lạc tiên sinh, làm thế nào mới có thể mời ngài sang Mỹ chữa bệnh cho mẹ tôi?
- Cái này phải xem thành ý của Mr Jackson.
Tần Lạc nói.
- Ngài muốn thành ý như thế nào?
Mr Jackson hỏi ngược lại.
- Phí khám chữa bệnh cao? Ok, không thành vấn đề, chỉ cần Tần Lạc tiên sinh có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ tôi, tôi sẽ nghĩ cách có được số tiền đó. Xin Tần Lạc tiên sinh hãy yên tâm, ngài nhất định sẽ không thất vọng vì số tiền đó.
Tần Lạc không trả lời điều kiện của phó tổng thống Jackson, hắn chỉ nhìn ông ta nói:
- Mr Jackson, trước khi tôi chấp nhận lời thỉnh cầu của ngài, tôi muốn hỏi ngài mấy vấn đề.
- Được, xin mời.
Mr Jackson rất hào phóng.
- Xin hỏi mẹ của ngài bị bệnh gì?
Tần Lạc hỏi.
- Tụ máu đại não.
Mr Jackson trả lời.
Bệnh “tụ máu đại não” trong y học gọi là chảy máu não. Chảy máu não là căn bệnh thường xảy ra với người già. Nguyên nhân là do huyết áp đột nhiên tăng cao, khiến mạch máu trong não bị vỡ gây ra xuất huyết não.
Ở nơi xuất hiện chảy máu, máu có thể chèn ép lên tổ chức của bộ não, khiến xung quanh não bộ bị phù, nặng hơn thì có thể khiến lệch vị trí não bộ, xuất hiện triệu chứng sán não. Nếu như chữa trị chậm có thể toàn thân tê liệt, đờ đẫn, thậm chí tử vong.
Tần Lạc từ chính Thái Công Dân biết được mẹ của phó tổng thống Jackson bị tụ máu não mà thành chứng đờ đẫn, như chúng ta thường nói: Người sống thực vật.
- Ngài Jackson đã mời những thầy thuốc khác chữa bệnh cho mẹ mình chưa?
Tần Lạc hỏi.
- Đã mời
Phó tổng thống Jackson trả lời.
- Có phải toàn bộ đều là bác sĩ giỏi không?
Tần Lạc hỏi.
Phó tổng thống Jackson nghĩ rồi nói:
- Mr Edward, bác sĩ thần kinh của bệnh viện Mary, còn cả Mr Hopper, chuyên gia nghiên cứu não bộ Mỹ.
Tần Lạc cười, nói xen vào:
- Thật xin lỗi, Mr Jackson. Tôi không nói giỏi tiếng Anh. Tôi không thể nhớ hết những tên ngài nói, nhưng tôi hy vọng ngài Jackson có thể nói tên của tất cả các bác sĩ hội chẩn cùng với kết quả chẩn đoán của bọn họ cho tôi, vậy có được không?
- Nếu như ngài tình nguyện chữa bệnh cho mẹ tôi, tôi đương nhiên phải làm như vậy.
Mr Jackson nói.
- Đa tạ.
Tần Lạc cười nói.
- Nếu như tôi chữa bệnh cho mẹ ngài, tôi chỉ có thể dùng ngân châm.
- Ồ, vậy rất tốt.
Phó tổng thống Jackson vui mừng nói.
- Tôi đã xem biểu diễn của ngài, không xem trực tiếp. Tuyệt kỹ thần châm của ngài đã thực sự khuất phục tôi, cũng như đã chinh phục rất nhiều người Mỹ như tôi. Tôi tin tưởng ngài nhất định có thể chửa khỏi bệnh cho mẹ tôi. Tần Lạc tiên sinh, tôi rất có niềm tin với ngài. Ngài là người Thượng Đế phái xuống cứu vớt mẹ tôi.
- Tôi cũng hy vọng như vậy.
Tần Lạc nghiêm túc gật đầu.
- Nếu như tôi dùng châm pháp chữa khỏi bệnh cho mẹ ngài, vậy không phải chứng minh châm cứu có thể trị liệu hiểu quả trong lĩnh vực xuất huyết não sao?
Phó tổng thống Jackson cảnh giác nhìn chằm chằm vào Tần Lạc. Ông ta cảm nhận được nỗi nguy hiểm. Gã thanh niên này đang trù tính kế hoạch với ông ta.
- Sao vậy?
Tần Lạc cười hỏi.
- Mr Jacson còn nghi ngờ cái gì? Ngài đã mời nhiều chuyên gia tới chữa bệnh cho mẹ ngài. Khoa học tây y không có cách nào chữa khỏi căn bệnh nan y này. Nếu như tôi dùng châm pháp chữa khỏi, chẳng lẽ như vậy vẫn không đủ chứng minh ngân châm có thể dùng để cứu chữa người bệnh sao?
- Đúng vậy. Cá nhân tôi nghĩ như vậy.
Phó tổng thống Jackson rất giảo hoạt khi dùng hai từ “cá nhân”.
- Thế nhưng ngài biết tôi là phó tổng thống Mỹ, chứ không phải hội trưởng hiệp hội y học Mỹ. Liệu ngân châm có hiệu quả tốt trong lĩnh vực xuất huyết não hay có thể có hiệu quả trong chữa bệnh cứu người thì còn cần phải nghiên cứu chuyên sâu kết luận. Ngài cũng biết tôi không có năng lực đó.
Tần Lạc thầm mắng con người này quá gian ngoan, giảo hoạt mà vẫn làm bộ nhưng bề ngoài hắn vẫn ra vẻ không từ bỏ:
- Vậy thực tế của bản thân mình không đủ chứng minh sao? Chuyện xảy ra trước mắt mình cũng không đủ để tin tưởng sao? Nói như vậy tôi chữa bệnh cho mẹ ngài còn ý nghĩa gì nữa không? Thậm chí tới khi đó các ngài có thể nói mẹ ngài khỏi bệnh là do Thượng đế phù hộ. Không phải khi đó công sức chữa trị của tôi đổ xuống sông xuống biển sao?
- Không, tôi sẽ không làm như vậy. Là một người con trai, tôi sẽ không đối xử với ân nhân cứu mạng mẹ mình như vậy.
Mr Jackson chân thành nói.
- Tần tiên sinh, xin hãy tin tưởng thành ý của tôi.
- Tôi không thể tin được.
Tần Lạc nói.
- Thậm chí tôi còn đang không hiểu ngài đang nói gì đó. Sau khi vợ tôi dịch lại tôi mới hiểu. Mr Jackson, tôi cho rằng nếu như tôi có thể dùng ngân châm chữa khỏi bệnh cho mẹ của ngài, hơn nữa còn làm bà ấy bình phục hoàn toàn. Ngài hẳn nên làm gì đó cho Trung y. Bởi vì tôi không phải ân nhân cứu mạng mẹ ngài mà chính là Trung y, là châm cứu.
- Tôi rất muốn làm như vậy. Tôi cũng tình nguyện cống hiến sức lực mình cho Trung y.
Phó tổng thống Jackson cau mày nói.
- Nhưng mà ngài cũng biết, tôi không có quyền lực lớn như ngài nghĩ.
- Vậy thì rất đáng tiếc.
Tần Lạc bất đắc dĩ nói.
- Nước Mỹ là nơi khiến cho những người hành nghề Trung y vô cùng đau lòng. Tôi nghĩ tạm thời không thể bỏ qua nó.
Phó tổng thống Jackson nhíu chặt mày, cố nén không tức giận.
Thằng khốn, hắn rất quá đáng!
Hắn cho rằng mình là ai vậy mà dám cò kè mặc cả với mình?
Phó tổng thống Jackson cúi đầu suy nghĩ, Tần Lạc cúi đầu rót nước pha trà.
Hai bên đều không nói, chỉ có tiếng nước trà sôi phát ra âm thanh: sùng sục.
- Mr Jackson, mời uống trà.
Một lần nữa Tần Lạc đặt chén trà nóng trước mặt phó tổng thống Jackson. Sắc mặt hắn ôn hòa, thái độ tao nhã, niềm vui hiện lên trong ánh mắt, xuất phát từ nội tâm, hoàn toàn không có biểu hiện nôn nóng. Hắn hoàn toàn có đầy đủ tố chất của một người đàm phán ưu tú.
Mr Jackson không cầm chén trà ở trước mặt mà ông ta nhìn Tần Lạc nói:
- Tần Lạc tiên sinh, ngài cần tôi làm gì? Ngài cũng nên biết tôi mời ngài chữa bệnh cho mẹ mình với tư cách cá nhân. Tôi không thể dùng thân phận phó tổng thống Mỹ đồng ý với ngài. Làm vậy sẽ có tội lớn với nước Mỹ. Tôi sẽ bị nghị viện buộc tội.
Tần Lạc nhếch miệng cười nói:
- Tôi mặc kệ ngài là con trai của mẹ ngài hay phó tổng thống Mỹ, tôi muốn Trung y có một địa vị hợp pháp ở nước Mỹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.