Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1150: Văn Nhân Chiếu mất tích

Liễu Hạ Huy

27/03/2013

Một lát sau tiếng gõ cửa một lần nữa vang lên. Lần này không đợi Văn Nhân Mục Nguyệt nói hai từ “mời vào”, cánh cửa đã bị người đẩy ra.

Tần Tung Hoành trong bộ vest, phóng thài phóng khoáng, anh tuấn đi vào, cười nói: “Tôi biết em hẳn không thích nói hai từ đó nên giúp em tiết kiệm.”

“Cám ơn.” Văn Nhân Mục Nguyệt gấp quyển tạp chí, ngẩng đầu nhìn Tần Tung Hoành.

“Tôi càng biết em không thích hai từ: cám ơn này cho nên em cũng có thể tiết kiệm.” Tần Tung Hoành cười nói, gã đi thẳng tới ngồi xuống đối diện vớ Văn Nhân Mục Nguyệt.

Ngoại trừ Tần Lạc, một người đàn ông khác vẫn có thể giữ được thái độ tự nhiên khi đứng trước mặt Văn Nhân Mục Nguyệt chính là Tần Tung Hoành này.

Cho dù Văn Nhân Mục Nguyệt có yêu thích Tần Tung Hoành hay không, nàng không phủ nhận trên người Tần Tung Hoành có một khí chất đàn ông rất hấp dẫn phụ nữ.

Tần Tung Hoành là một người đàn ông thông minh, hiểu được tất thảy ý nghĩa của việc tận dụng ưu thế.

Khi một người đàn ông và một người phụ nữ xảy ra chiến tranh, đó chỉ là quá trình tranh đoạt quyền chủ đạo và không chế. Người thắng làm vua, thua làm giặc.

Thế Nhưng Tần Tung Hoành hiểu rất rõ rằng Văn Nhân Mục Nguyệt khác với những người phụ nữ khác. Nếu như tất cả của hắn đều bị cô gái này nắm giữ, chỉ đạo như vậy gã vĩnh viễn không còn cơ hội.

Muốn chinh phục cô gái này, gã chỉ có thể biểu hiện bản thân mình ưu tú, hùng mạnh hơn mà thôi.

Văn Nhân Mục Nguyệt không nói nữa. Nàng chỉ mở to đôi mắt xinh đẹp, chăm chú nhìn Tần Tung Hoành, hỏi: “Có chuyện gì hả?”

“Từ sau chuyện lần đó, rất lâu rồi tôi không tới thăm em.”

Tần Tung Hoành nói không sai. Quả thật đã rất lâu rồi gã không tới thăm Văn Nhân Mục Nguyệt.

Trước khi Tần Lạc xuất hiện, Tần Tung Hoành chính là người theo đuổi Văn Nhân Mục Nguyệt có sức mạnh nhất. Bởi vì Tần Tung Hoành tham gia vào, rất nhiều công tử nhà giàu có quan hệ với gã hay gia đình có quan hệ làm ăn với công ty Tần gia đều chủ động rút lui.

Không thể nào khác được, bọn họ thật sự không có sự tự tin khi đối mặt với người đàn ông này.

Tất cả mọi người đều nghĩ Tần Tung Hoành sẽ thành công. Việc Văn Nhân Mục Nguyệt trở thành người phụ nữ của Tần Tung Hoành chỉ còn là vấn đề thời gian. Một Trí công tử, một cô gái thiên tài, , một người phong lưu, phong độ, một người xinh đẹp như hoa. Đây chính là một đôi trời sinh.

Nếu như hai người bọn họ không thể cùng nhau, còn ai tin vào tình yêu nữa không?

Thế nhưng điều khiến người ta rớt kính mắt là sau này phát sinh rất nhiều biến cố. Văn Nhân Mục Nguyệt thật sự không từ chối Tần Tung Hoành nhưng lại có quan hệ thân mật với một tiểu tử vô danh tới từ Dương Thành. Văn Nhân Chiếu cũng thay đổi mặt trận, gọi gã đó là anh rể ngay trước mặt mọi người.

Có thể nói từ sau khi Tần Tung Hoành thất bại khi mời Văn Nhân Mục Nguyệt tham gia tiệc mừng thọ của ông mình, hai người bắt đầu ít tiếp xúc với nhau.

“Tôi nghĩ anh bận rộn nhiều việc.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói. Đương nhiên nàng sẽ không nói “không chào đón” vì như vậy qaú xỗ sàng.

Tần Tung Hoành là bạn của nàng, cũng là đối thủ của nàng. Đối xử đối thủ ít nhất phải giữ được sự tôn trọng, huống chi trên thế giới này người có thể trở thành đối thủ của nàng thật sự quá ít.



“Quả thật bận rất nhiều việc.” Tần Tung Hoành nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt, cười nói: “Không thể không nói gần đây em hợp tác với kẻ điên kia mang tới cho tôi áp lực không nhỏ.”

“Mục đích của tư bản chính là theo đuổi lợi ích lớn nhất.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói: “Tôi chịu trách nhiệm với những người tình nguyện hợp tác với tôi.”

“Tôi hiểu, tôi hiểu.” Tần Tung Hoành xua tay ngắt ngang lời Văn Nhân Mục Nguyệt, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, nói: “Mục Nguyệt, em hiểu lầm rồi. Lần này tôi tới không phải là khởi binh hỏi tội hơn nữa tôi cũng không có tư cách và quyền làm như vậy. Được làm vua thua làm giặc. Tôi có thể chấp nhận bất kỳ kết quả nào. Tôi cũng thực sự tôn trọng hai đối thủ, em và Bạch điên cuồng kia. Tôi chỉ muốn tới thăm em, nhìn xem em đang làm gì, xem em có khỏe không, tôi cũng chỉ muốn nói mấy câu với em mà thôi.”

Văn Nhân Mục Nguyệt không nói.

Người ta thẳng thắn bộc lộ tình cảm, nàg không thể thẳng thừng giáng cho một cái bạt tai, đuổi người ta cút đi.

Tôi xin em. Đây chỉ là thổ lộ, không phải thô lỗ.

Nhìn thấy Văn Nhân Mục Nguyệt im lặng, Tần Tung Hoành nhếch miệng cười.

“Em hoàn toàn không thay đổi.” Tần Tung Hoành nói. Gã nói rất đúng. Khi Văn Nhân Mục Nguyệt gặp phải vấn đề không trả lời được thì nàng chỉ giữ im lặng giống như một đứa trẻ cố chấp hay một công chúa nhỏ kiêu ngạo.

“Thay đổi.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói: “Không có người nào là không thay đổi.”

“Đúng vậy.” Tần Tung Hoành gật đầu nói: “Gần đây Yến Kinh quả thật rất náo nhiệt.”

“Anh muốn nói gì?” Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn chằm vào Tần Tung Hoành hỏi.

Tần Tung Hoành cười gượng nói: “Mục Nguyệt, tôi không có ý gì. Em không nên tràn ngập ý thù địch và đề phòng với tôi. Em biết đó tôi mới nói rồi tôi tới đây không vì công việc. Nói chung khi một người đàn ông ở cùng với một người phụ nữ, người đàn ông phụ trách tìm chủ đề. Em có thể im lặng nhưng tôi chỉ muốn tìm chủ đề chung giữa hai chúng ta mà thôi.”

“Tim kiếm chủ đề sao?” Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi.

“Nói chung là như vậy.” Tần Tung Hoành gật đầu.

Còn một câu mà Tần Tung Hoành không nói. Khi gã ở cùng với những người phụ nữ khác, gã không cần tìm kiếm chủ đề mà ngược lại bọn họ tìm trăm phương ngàn kế lấy lòng gã. Hơn nữa giữa gã và bọn họ hoàn toàn không thiếu chủ đề vì vấn đề gì gã cũng có thể nói được. Gã là một người uyên bác, thiên văn địc lý, quốc họa, cờ vây, âm nhạc, phim, tiểu thuyết, đồ cổ, thời trang, châu báu, cái gi gã cũng đọc qua.

Thế nhưng một thân sở học của gã hoàn toàn không có cơ hội sử dụng trước mặt Văn Nhân Mục Nguyệt.

Bởi vì Tần Tung Hoành hiểu rõ rằng cô gái này quá thông minh, kiêu ngạo. Những gì gã biết, nàng cũng biết. Những gì gã không biết , nàng biết.

“Nếu như không có cái gì khác thì cần gì phải miễn cưỡng mình và người khác?” Văn Nhân Mục Nguyệt bình thản nói: “Có lẽ im lặng cũng là hình thức trao đổi với nhau.”

Khi nghĩ tới khoảng thời gian sống ở trong viện an dưỡng của Long Tức, cả ngày Tần Lạc ở bên cạnh mình, hai người ngồi sóng vai nhau bên bờ sông cả ngày cũng chẳng nói câu nào nhưng nàng vẫn không cảm thấy nhàm chán mà ngược lại còn rất nhớ hạnh phúc không lời nói đó.

Nhìn thấy nét tươi cười trên gương mặt Văn Nhân Mục Nguyệt, Tần Tung Hoành không khỏi thấy chua xót trong lòng nhưng gã cười nói: “Có lẽ nhưng Mục Nguyệt, nói này có thể hơi vô lễ nhưng em không hiểu tình yêu.”



Tần Tung Hoành đứng dậy, cười nói: “Không quấy rầy nữa.”

Nói xong gã quay đầu đi ra bên ngoài phòng.

Văn Nhân Mục Nguyệt không tiễn, nàng chỉ ngồi yên nhìn thấy bóng dáng Tần Tung Hoành.

“Không hiểu tình yêu sao?” Văn Nhân Mục Nguyệt ngồi nghiền ngẫm câu chỉ trích này của Tần Tung Hoành.

Một lúc lâu sau nàng nói: “Có lẽ vậy. Vậy thì sao nhỉ?”

Đúng lúc này cánh cửa phòng bị người hấp tấp đẩy ra.

Mã Duyệt hoảng hốt đi vào trong, gấp gáp nói với Văn Nhân Mục Nguyệt: “Vệ sĩ của Văn Nhân Chiếu bị người tập kích, Văn Nhân Chiếu mất tích.”

Trong khoảng thời gian này, quả thật Yến Kinh rất náo nhiệt. Không chính xác phải nói thế giới mạng của Trung Quốc rất náo nhiệt.

Đầu tiên là sự kiện ảnh nude như một kíp nổ thu hút sự chú ý của mọi người ở phạm vi hẹp. Ngay sau đó là sự kiện “cú đá tuyệt hậu” vang bóng một thời rồi tiếp ngay đó là “những kẻ xảo trá” còn tuyệt vời hơn tiếp xúc thu hút sự chú ý của mọi người.

Trong lúc mọi người tưởng chuyện này vì thế mà được dẹp yên, một người phụ nữ nhảy ra thanh minh, một lần nữa kéo nhân vật chính Lâm Hoán Khê rơi vào vũng bùn.

Có người dự đoán rằng người phụ nữ này không phải là người khác mà chính là Lâm Tử, mẹ của hội trưởng hiệp hội Trung y, Lâm Hoán Khê vì vậy bây giờ trên mạng xuất hiện sự kiện “người mẹ”.

Có người than thở về tình yêu thương vĩ đại của người mẹ. Vì sự trong sạch của con gái mình, không tiếc bản thân, xuất hiện giải thích mặc cho mình nhiễm bẩn, chỉ là thời điểm xuất hiện không đúng lúc mà thôi. Con gái mìn thật vất vả mới bơi được vào bờ nhưng lại bị bà ta đá văng xuống nước. Chẳng lẽ mạng ở nước Mỹ và Trung Quốc chậm hơn nhau nên bà ta không theo dõi được tình hình?

Đương nhiên cũng có người sành âm mưu thì cho rằng đây chính là màn độc thủ cố ý, mục đích chính là hủy hoại danh tiếng của Lâm Hoán Khê. Nếu như chính là mẹ, bà ta sao có thể làm chuyện ngu ngốc này? Trừ khi là mẹ kế.

Thế nhưng người hiểu rõ tình hình là Tần Lạc và Lâm Hoán Khê từ chối phỏng vấn của giới truyền thông, không nói một câu về chuyện này.

Khi mới bắt đầu tâm trạng của Lâm Hoán Khê không thật sự ổn định. Sau khi được Tần Lạc tỷ mỉ khuyên nhủ và Lâm Thanh Nguyên quan tâm tận tình, còn cả Bối Bối hay làm nũng, đáng yêu, lúc này Lâm Hoán Khê đã cởi được khúc mắc trong lòng.

Không thể không nói, từ khi vào công ty đã tôi luyện Lâm Hoán Khê rất nhiều. Nàng càng ngày càng cứng cỏi, giống như chuyện này hoàn toàn không có cách nào gây tổn thương cho nàng.

Mặc dù lần này hai người, cha mẹ ruột thay nhau đâm cho nàng một nhát dao chí tử nhưng nàng đã nhanh chóng hồi phục. Thế nhưng Tần Lạc biết “ác ma” ẩn sâu trong tâm hồn Lâm Hoán Khê đã bị hai người bọn họ đánh thức.

Sau này nàng trả thù như thế nào thì đó là do bọn họ tự tìm lấy.

Hai ngày nay Tần Lạc vẫn ở trong nhà làm bạn với Lâm Hoán Khê, không bước ra khỏi cổng nửa bước cho tới tận khi Lâm Hoán Khê đi tới hiệp hội Trung y làm việc., Tần Lạc mới có thời gian rỗi.

Hôm nay là Chủ Nhật, Tần Lạc đang định giúp Bối Bối làm bài tập thì tiếng chuông điện thoại trên bàn vang lên.

Vừa nhìn thấy số trên màn hình điện thoại, Tần Lạc vội vàng nhận cuộc gọi, hắn cười nói: “Vừa mới định tới thăm em thì em đã gọi tới rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bác Sĩ Thiên Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook