Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1005: Vị công chúa mất hết lễ nghi

Liễu Hạ Huy

27/03/2013

Garbo đúng là không phải một mình tới đây, mà nàng đi cùng với một đoàn khảo sát y học.

Nói cho cùng thì vì vương thất của Thụy Điển cũng cần phải có sĩ diện một chút chứ, bọn họ làm sao có thể để yên cho công chúa của mình vô duyên tới độ một mình chạy tới Trung Quốc tìm gặp một người đàn ông được. Nếu chuyện này mà bị vỡ lở, thì họ biết ăn nói với dân chúng ra sao?

Đoàn khảo sát y học này chủ yếu là các thành viên giáo sư của viện y học hoàng gia Thụy Điển, trong đó có cả những học sinh ưu tú của đại học y hoàng gia Stockholm.

Khi Tần Lạc còn ở Thụy Điển, thì hắn đã có một bài diễn thuyết đi sâu vào lòng người tại đại học y học hoàng gia Stockholm, làm cho rất nhiều bạn sinh viên cảm thấy thích thú với Trung Y, và muốn tới đây để tìm hiểu, cũng như làm sinh viên giao lưu.

Bọn họ được sắp xếp học tập tại trường đại học y khoa thủ đô, và dĩ nhiên để có đi có lại thì những sinh viên trường đại học y khoa thủ đô cũng sẽ được tới đại học y khoa Stockholm học thêm y khoa của Thụy Điển.

Và nó cũng đồng nghĩa với việc hai trường sẽ chính thức hình thành cầu nối giao lưu với nhau, và chính thức thành lập chế độ học chuyển tiếp và liên thông.

Chính vì nguyên nhân này, mà đại học y khoa thủ đô trong phút chốc đã trở thành tâm điểm chú ý của thế giới. Nên biết rằng, ngày trước có rất nhiều trường muốn bắt tay hợp tác với đại học y học hoàng gia Stockholm nhưng đều bị họ từ chối hết cả.

Lệ Vĩnh Cương cũng hiểu đây hoàn toàn đều nhờ vào công lao của Tần Lạc mà trường của ông mới ó được vinh dự này, do vậy ông đã gọi điện tới mời hắn đi uống rượu chúc mừng. Tần Lạc vẫn chưa lành lặn hẳn, do vậy mà hắn phải mời Lệ Vĩnh Cương tới nhà dùng bữa thay cho đi uống ở ngoài, thì ông mới chịu buông tha cho hắn.

Tại sân bay Yến Kinh.

Cũng giống với Tần Lạc dẫn đoàn đại biểu của mình tới thăm Thụy Điển được hoàng tử Phillip đón chào một cách long trọng, thì lần này tới lượt công chúa Garbo cũng được tiếp đãi linh đình y hệt như vậy.

Bởi vì trên danh nghĩa Garbo tới đây là vì khảo sát y học, do vậy mà phó bộ trưởng y tế Thái Công Dân phải trực tiếp tới sân bay để tiếp đón. Bên ngoài có cả đoàn xe của báo giới cũng lũ lượt kéo tới phỏng vấn và chụp ảnh, càng làm tôn lên vẻ hào nhoáng của buổi tiếp đón này.

“Sức khỏe của cháu ổn chứ?” Thái Công Dân thăm hỏi Tần Lạc rất ân cần. Vốn lúc đầu Tần Lạc định ngồi cùng xe của Lệ Vĩnh Cương tới đây, nhưng sau cùng thì Thái Công Dân đã cho hắn lên xe của ông mà chẳng phải sợ ai dị nghị đàm tiếu cả.

Đám quan viên trông thấy Tần Lạc được lãnh đạo quan tâm như vậy, thì cũng chạy tới tay bắt mặt mừng với hắn như người thân quen lâu lắm vậy.

“Cháu không sao.” Tần Lạc cười nói: “Chỉ là xương bị tổn thương một chút thôi, tĩnh dưỡng vài ngày đã đỡ đi nhiều lắm rồi, chỉ cần không làm những động tác mạnh thì không sao.”

“Không sao là tốt, người trẻ tuổi cũng nên giữ gìn sức khỏe cho mình.” Thái Công Dân dặn dò: “Có sức khỏe thì mới làm việc được, không có sức khỏe thì cháu muốn làm gì cũng khó.”

“Vâng, cháu sẽ chú ý.” Tần Lạc đáp.

“Tần Lạc, lần này cháu lại lập đại công nữa rồi.” Thái Công Dân càng ngày càng quý trọng Tần Lạc, lần nào hắn cũng nghĩ cho lợi ích nước nhà, lần viếng thăm này của công chúa Thụy Điển, đã nâng cao tầm quan hệ chiến lược giữa Trung Quốc và châu Âu.

Và quan trọng hơn, là vị trí của Trung Quốc trong mắt của châu Âu vì thế mà cũng sẽ nâng cao hơn.

Bọn họ không phải nói là Trung Y là loại y học không có cơ sở khoa học ư? Bọn họ không phải nói Trung Y là vô dụng ư?

Thế mà bây giờ một trường đại học y danh giá nhất thế giới lại đang muốn tìm tòi học tập Trung Y, sự kiện này chẳng khác nào một cái khóa, khóa miệng những kẻ nhiều lời lắm chuyện lại hay sao?

“Thực ra cháu cũng có làm cái gì đâu.” Tần Lạc khiêm tốn nói. Nhưng đúng là thực chất hắn chẳng làm gì cả, vì Garbo là tự động tới tìm hắn, chứ hắn có mời nàng tới đâu cơ chứ.

“Cháu cũng đừng khiêm tốn nữa.” Thái Công Dân vỗ vỗ vai Tần Lạc mỉm cười nói: “Bên chỗ chú hết cái để thưởng cho cháu rồi, thăng quan thì cháu không muốn, cho tiền thì cháu lại có quá nhiều tiền. Nhưng những gì cháu làm thì sẽ có người đều ghi nhớ hết cả. Chú chắc chắn sẽ nhớ và con cháu của chúng ta sau này sẽ ghi nhớ công ơn của cháu.”

“Đây đã là một phần thưởng giành cho cháu rồi.” Tần Lạc cười nói.

Bởi vì nhân vật lần này tới đây là người của vương thất Thụy Điển, do vậy mà sân bay đã tiến hành giới nghiêm đối với vị thượng khách này.

Tất cả mọi người đều vào vị trí, không có bất cứ ai được phép lơ là.

Thái Công Dân dẫn đoàn người đứng bên cạnh thảm đỏ, còn đám phóng viên cầm máy ảnh thì đứng vây kín ở phía bên ngoài vạch ngăn cách.

Khách vẫn chưa đến, thì đám phóng viên lại đưa máy ảnh nhắm vào Thái Công Dân mà ghi hình.



Tính tình của Thái Công Dân khá tốt, ông điềm đạm hòa nhã vẫy tay, nhưng đều từ chối phỏng vấn.

Thái Công Dân đưa đồng hồ lên nhìn rồi hỏi: “Sắp đến rồi nhỉ?”

“Vâng.” Tần Lạc cười đáp.

“Cô bạn nhỏ, chúng ta lại gặp mặt nhau rồi.”

……………………………….

Ngũ quan tinh xảo không một tỳ vết, làn da trắng tinh như pha lê.

Đôi lông mày thanh tú cùng với một cặp môi xinh, nàng mặc một bộ váy công chúa màu trắng, trên đầu đội một chiếc mũ đăng ten nhỏ, và đi một đôi giày màu đỏ. Trông nàng đẹp như một công chúa trong truyện cổ tích vậy. Dĩ nhiên, nàng cũng là một công chúa.

Một công chúa thực sự!

Trong khoang máy bay, nữ nghi lễ quan trong vương quốc Thụy Điển Lodra, một lần nữa nhắc lại những điểm cần chú ý cho mọi người nghe.

“Tính tình của người Trung Quốc rất dễ ngượng ngùng, hành động đón khách bọn họ chủ yếu là bắt tay. Cuốn sách hướng dẫn dạy lễ nghĩa khi đi viếng thăm chắc mọi người đều đọc rồi chứ? Chúng ta đừng có thể hiện quá nồng nhiệt, như vậy mọi người sẽ hiểu nhầm là chúng ta lỗ mãng, nhưng cũng đừng quá lãnh đạm, như vậy họ sẽ hiểu nhầm là chúng ta đang tức giận điều gì đó.”

“Đội bảo vệ phải chú ý an toàn cho điện hạ. Tuy bên Trung Quốc đã có sắp xếp chuyện này rồi, nhưng chúng ta vẫn phải cẩn thận.”

“Viện trưởng Sylva, ngài là trưởng đoàn, cũng như là đại biểu cho công chúa làm cầu nối cho cô ấy với thế giới bên ngoài. Ryan, nếu như có thể thì đừng để công chúa cách người của anh quá một mét.”

“Aimar, Vigor, hai người phải luôn chú ý tới quần áo, cũng như cách trang điểm của công chúa, đừng để công chúa điện hạ thất lễ quá nghe chưa?”

Mỗi lần Lodra đưa ra một câu hỏi, thì lập tức đã có người tương ứng với tên gọi đứng lên gật đầu hiểu ý.

Mọi người đều nhận ra rằng, Lodra đang rất hồi hộp và có phần lo lắng.

Lodra đúng là có lý do để lo lắng, bởi vì bất luận bà nói cái gì, công chúa đều nghe không hiểu lời bà nói, cũng chẳng nghe theo lời của bà. Do vậy bà mới phải chuyển hướng sang những người tùy tùng bên cạnh công chúa.

Nếu như công chúa trong lần viếng thăm này tỏ ra thất lễ, thì sẽ làm mất mặt vương thất Thụy Điển, đến lúc đó sự trừng phạt là rất khủng khiếp.

“Thề với chúa rằng, tôi rất thích công việc này.” Lodra âm thầm đưa tay lên ngực ra đấu hình thánh giá.

Garbo đúng là chẳng nghe hiểu bọn họ nói gì, nàng chỉ trợn tròn mắt lên hết nhìn bên nọ rồi nhìn bên kia, sau đó, ánh mắt của nàng lại quay lại với con mèo màu đen đang ôm trên mình.

Cái gì? Trên máy bay không được mang vật nuôi lên sao?

Ai đã nói vậy?

……………………….

Máy bay bắt đầu hạ cánh, trước khi Garbo bắt đầu có cảm giác mất cân bằng áp suất, thì đã có người kịp thời đưa tay lên bịt lỗ tai nàng lại.

Đây là một hành động quan tâm chăm sóc đặc biệt được dành riêng cho nàng.

“Các vị, vì vinh dự của vương thất, vì vinh dự của chúng ta, mời các vị ghi nhớ những gì mà tôi đã nói.” Lodra lớn tiếng căn dặn lại mọi người.

“Chúng tôi đã biết rồi thưa quý bà Lodra.”

“Bà Lodra, chúng tôi không ôm hôn bọn họ một cách tùy tiện. Nếu như họ không muốn.”



“Không phải lo đâu, mọi việc sẽ tốt đẹp thôi.”

Lodra mỉm cười thể hiện sự biết ơn của mình, sau đó bà nhanh chân đi tới bên công chúa Garbo.

Bất luận thế nào, bà cũng không thể để cho Garbo trở nên thất lễ được.

Đoàn đại biểu lần lượt xuống sân bay, Garbo và người phiên dịch cùng với người hầu nữ của mình đi trước tiên, đám vệ sĩ hoàng gia lập tức tản ra tứ phía hình thành một vòng tròn bảo vệ, đoàn giáo sư thì đi thứ ba, còn đám sinh viên học sinh thì đi cuối cùng.

Đám sinh viên này lần đầu tiên tới Trung Quốc, bọn họ đều rất mừng rỡ và cảm thấy hiếu kỳ, có người còn móc di động ra chụp ảnh, còn có người thì nhanh chóng cầm túi xách của mình chạy vào nhà vệ sinh.

Đại sứ Deer của đại sứ quán Thụy Điển tại Trung Quốc là người bước tới nghênh đón đầu tiên, sau khi hỏi thăm công chúa xong, thì ông quay sang chào hỏi với những người khác trong đoàn, rồi dẫn đoàn người đi tới chỗ dành cho khác quý. Ông dĩ nhiên biết nơi tổ chức nghi lễ đón tiếp đoàn đại biểu của bên Trung Quốc nằm ở chỗ nào.

“Đến rồi, đến rồi.” Đám phóng viên gào lên.

Đoàn đại biểu vừa bước vào, thì đám phóng viên đả ào ào xông tới.

Tuy bọn họ không thể vượt qua được giải phân cách, nhưng ống nhòm trong tay bọn họ không ngừng kêu lên tanh tách.

Tách, tách tách tách ……

“Công chúa Garbo, xin hỏi đây là lần đầu tiên cô tới Trung Quốc phải không? Cô có thích quốc gia này không?” Có người dùng tiếng Anh hỏi.

“Công chúa Garbo, bệnh của cô đã khỏi hẳn chưa? Cô lần này tới Trung Quốc bao lâu?” Có người còn dùng cả tiếng Thụy Điển để hỏi nữa.

“Công chúa Garbo, xin hỏi cô nhìn nhận thế nào về Trung Y và Tây Y? Hai luồng y học này giao lưu với nhau có đồng nghĩa với việc Thụy Điển chấp nhận Trung Y hay không?”

Phóng viên là như vậy, bọn họ sợ người khác hỏi mất câu hỏi của mình, nên tranh nhau đưa ra câu hỏi. Nhưng cũng chính vì tranh nhau hỏi, cùng với tiếng máy ảnh bật tanh tách kia, thì căn bản là bạn không thể nghe nổi bọn họ đang hỏi bạn cái gì.

Dĩ nhiên, cho dù có nghe thấy thì Garbo cũng chẳng trả lời, vì nàng chẳng hiểu họ đang nói gì. Có lẽ nàng lại cảm thấy đám người này như đám người điên, hành động thì điên loạn, nói thì như cái tầu há mõm. Thật là kinh dị.

Nhưng nàng vẫn mở tròn đôi mắt mình đảo khắp nơi tìm kiếm.

Bởi vì Phillip đã nói với nàng rằng, nàng tới đây chắc chắn sẽ gặp được Tần Lạc.

Tần Lạc cũng đã nhìn thấy Garbo, chỉ là Thái Công Dân chưa bước lên nghênh đón, thì hắn cũng chẳng dám tự động mà nhảy vồ tới bên nàng. Vì nếu làm vậy, thì hắn sẽ trở thành một sinh vật lạ trong mắt người khác, vì dĩ nhiên hắn sẽ được vinh dự lên trang nhất của tờ báo với tiêu đề .

“Tần ………..” Garbo nhìn thấy Tần Lạc, nàng xúc động dang hai tay về phía hắn, hành động này của nàng làm cho con mèo trong tay nàng bị rơi xuống đất một cách vô tình hữu ý.

Con mèo chẳng hiểu mô tê gì cả, tại sao chủ nhân của nó lại không muốn ôm nó nữa nhỉ?

Con mèo sau một hồi kêu meo meo, đã nhận ra chủ nhân của nó đang dang tay với một người đàn ông. Nó lập tức hiểu ra vấn đề, thì ra tình địch của nó đã xuất hiện.

“Tần ………” Garbo lại một lần nữa gào lên, nàng cố gắng giằng co rồi hướng về phía Tần Lạc chạy bổ tới.

“Mau ngăn công chúa lại.” Lodra hốt hoảng nói. Nếu như để công chúa trong vương thất nhảy ôm chầm lấy người đàn ông này, thì bà đừng hòng được quay về Thụy Điển nữa. Bởi sẽ có rất nhiều người cho bà lên thớt.

Người phiên dịch và người hầu của công chúa lập tức vây lại, vòng tròn bảo vệ bên ngoài cũng lập tức được co thắt lại.

Garbo dù có gắng sức thế nào cũng không thể nào thoát nổi, nàng chỉ biết đưa tay lên đánh đấm những người đang ngăn cản nàng.

“Hu hu hu ………”

Tại hiện trường, xuất hiện tiếng khóc lóc kêu gào thảm thiết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bác Sĩ Thiên Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook