Chương 771: Vương thất thỏa hiệp
Liễu Hạ Huy
28/03/2013
“Cô ta là Công Chúa? Làm gì có chuyện như thế được chứ?”
“Chẳng lẽ tối qua vương thất Thụy Điển đến tìm trưởng đoàn là vì nguyên nhân này sao?”
Trương Quang càng nhìn thì lại càng kinh ngạc, sau đó gom hết tất cả số báo có những tin liên quan đến Tần Lạc lại rồi chạy thẳng về khách sạn.
Khi anh ta chạy đến cửa khách sạn thì đã bắt gặp có không ít phóng viên đang ôm lấy chiếc máy ảnh của mình chạy lăng xăng ở đó. Bọn họ giống như những con mèo hoang lanh lợi, chỉ cần ngửi thấy mùi tanh thôi là đã có động tĩnh rồi.
Trương Quang vốn dĩ định lập tức đi gõ cửa phòng của Tần Lạc rồi nói hết cho hắn biết những gì mình biết, nhưng lại nghĩ rằng chắc Tần Lạc giờ này còn chưa dậy, hơn nữa trong phòng có lẽ còn có cô công chúa kia cũng nên_Sao Tần Lạc lại có thể thích một cô gái nhỏ như thế này được nhỉ? Khẩu vị càng ngày càng quái dị.
Trương Quang bỏ luôn ý định này, đợi đến khi ăn sang thì báo cáo sau, nhưng đúng lúc đó thì gặp Tô Tử vừa mới mở cửa phòng bước ra.
“Trương Quang, chào buổi sáng." Tô Tử mỉm cười chào Trương Quang.
Từ khi đôi chân của nàng được chữa khỏi thì Tô Tử ngày nào cũng dậy từ rất sớm rồi đi ra vườn hoa của khách sạn luyện tập một chút.
Nàng vô cùng quý trọng cái cuộc sống này, thậm chí còn có những hôm nàng không ngủ được, chỉ sợ rằng nhỡ tỉnh dậy rồi thì lại quay về với đôi chân không có bất kỳ tri giác như xưa, dùng tay nhéo hay dùng kim châm vào, thậm chí đấm mạnh vào cũng chẳng có bất kỳ cảm giác đau đớn nào cả, như thế thì quả là vô cùng khủng khiếp_
“Chào cô Tô Từ.” Trương Quang cười hề hề đáp lại. Anh ta rất có thiện cảm với người con gái ăn nói nhẹ nhàng, từ tốn như Tô Tử. Tất nhiên là chẳng có một thành viên nào trong đoàn đại biểu trung y lại ghét người phụ nữ này cả.
Đối mặt với một người phụ nữ như Tô Tử, thì bạn căn bản là chẳng thể nào chống cự lại nổi. Bất luận bạn có cố gắng để tìm kiếm thế nào đi nữa, thì cũng chẳng thể tìm được điểm gì làm cho người ta cảm thấy đáng ghét trên con người nàng.
“Sao lại mua nhiều báo thế?” Tô Tử nhìn xấp báo dầy cộp trên tay Trương Quang cười hỏi.
Trương Quang bắt đầu do dự, không biết có nên nói cho Tô Tử biết những gì mình phát hiện ra không.
Anh ta rất rõ một điều, đó là ngày trước Tần Lạc và Tô Tử mới là một đôi. Trước khi Garbo, một người bị người ta nghi ngờ là công chúa của Thụy Điển chen chân vào. thì Tần Lạc đều ngủ cùng với Tô Tử trong một phòng.
Vậy mà bây giờ Tần Lạc lại bỏ rơi Tô Tử để đến ở với cô gái kia. VỊ trưởng đoàn này cái gì cũng tốt, chỉ tội mỗi đa tình.
“ Nhưng ba người bọn họ thường xuất hiện cùng một lúc, Tô Tử chắc là biết quan hệ giữa bọn họ cũng nên?” Trương Quang nghĩ thầm. Sao tình cảm của mấy người này lại phức tạp thế nhỉ? “Chẳng lẽ cô ấy không ghen tí nào sao?”
“Có phải là không tiện nói cho tôi biết không?” Tô Tử thấy vẻ mặt của Trương Quang khó xử thì trong nháy mắt cũng hiểu được tâm tình của anh ta lúc này.
“ ồ, không đâu, chỉ là mấy tên phóng viên cứ đưa ra mấy tin tức bừa bãi ấy mà.” Trương Quang cười nói.
“ừm. Họ viết gì vậy?” Tô Tử cười hỏi. Nàng cũng là một trong những người không hiểu tiếng Thụy Điển.
“Có mấy tờ báo viết đến tin tức của trưởng đoàn và Garbo_lại còn có người dám đoán rằng Garbo chính là Công Chúa của Thụy Điển nữa chứ_ha ha. mấy tên phóng viên này chẳng gì là không dám viết.” Trương Quang ha ha cười nói. Anh ta vẫn cho rằng việc này là không thể xảy ra.
“ ồ, vậy sao?” Tô Tử cười nói. “Anh đã đưa cho anh ấy xem chưa?”
“vẫn chưa.” Trương Quang nói.
“Cái gì thế?” Tần Lạc bước tới từ sau lưng bọn họ. lên tiếng hỏi.
Trương Quang không ngờ là Tần Lạc lại đậy sớm thế, hơn nữa còn ra ngoài từ sáng sớm, liền nói: ‘ Trưởng đoàn, hôm nay có không ít báo đăng tin về anh với cô Garbo. Họ còn nói_”
Trương Quang đưa mắt nhìn sang Tô Tử một cái, rồi vẫn nói tiếp: “Bọn họ nói anh và Garbo là một đôi tình nhân. Bọn họ còn đoán rằng thân phận của cô Garbo là Công Chúa của Thụy Điển nữa.”
Tần Lạc tiếp lấy đống báo trên tay Trương Quang rồi nói: “Tôi biết rồi. Anh đi làm việc của anh trước đi.”
“Vâng.” Trương Quang đáp lại rồi bước rảo bước nhanh đi. Anh ta nghĩ, xem ra trưởng đoàn phải giải thích một phen cho ra lẽ với cô Tô Tử rồi cũng nên.
“Vào trong phòng nói chuyện đi.” Tần Lạc nói.
“Vâng.”Tô Tử đáp lại. sau đó đi theo hắn bước vào phòng.
Garbo vẫn đang ngủ, không biết có phải do bệnh tình của nàng không mà thời gian ngủ của nàng rất đài.
“Em đều biết cả rồi phải không?”Tần Lạc kéo Tô Tử ngồi xuống ghế salon, cười hỏi.
“Em vừa mới biết.” Tô Tử nói.
Tần Lạc liếc nhìn Garbo cuộn tròn nằm yên ngon giấc trên giường rồi nói: “Cô ấy đúng là Công Chúa của hoàng gia Thụy Điển.”
“Em biết.” Tô Tử cười nói.
“Em biết ư?” Tần Lạc kinh ngạc hỏi lại.
“Vâng, em biết.” Tô Tử gật đầu đáp. “Khi trước em còn có chút nghi ngờ. nhưng sau khi nghe Trương Quang nói xong thi em càng cảm thấy chắc chắn hơn.”
“Anh biết là không giấu được em mà.” Tần Lạc cười nói. “Vì từ khi mới sinh ra cô ấy đã mắc phái căn bệnh kỳ quái, nên hoàng thất vẫn không muốn để cho người ngoài biết về sự tồn tại của cô ấy.”
“Một đứa nhỏ đáng thương." Tô Tử thương cảm nói. “Đây có lẽ là một việc được giữ hết sức bí mật. vậy sao bây giờ lại huyên náo đến độ ai cũng biết vậy?”
Tần Lạc nghĩ một hồi rồi hỏi: “Em có biết Lệ Khuynh Thành không?”
“Em biết.” Tô Tử gật đầu nói rồi thì không nói thêm câu nào nữa.
Tần Lạc nhìn Tô Tử một cái, thấy vẻ mặt nàng bình tĩnh hết sức. chẳng hề để lộ bất cứ thái độ gì khác lạ cả. hắn cũng không chắc nàng có biết đến quan hệ thân mật giữa hắn và Lệ Khuynh Thành không nữa.
“Đây là do cô ấy tìm người tung tin này ra đấy.” Tần Lạc nói.
Tô Tử vừa nghe nói thế đã hiểu ra vấn để. nàng liền nhìn Tần Lạc rồi nói: “Cô ấy làm thế là vì anh phải không? Làm vậy thì trung y sẽ có thể đi ra khắp thế giới rồi. Chỉ cần những người đó quan tâm đến tin tức này thì họ cũng sẽ biết đến sự tồn tại của trung y.”
“Không sai.”Tần Lạc gật đầu. “Đúng là vì mục đích này.”
“Sao cô ấy lại biết chuyện được?”
“Là Hoàng Tử Philip nói cho cô ấy biết.” Tần Lạc nói tiếp: “Bọn họ là bạn của nhau.”
Tô Tử chớp chớp mắt nhìn Tần Lạc hòi: “Anh dậy sớm như vậy có phải là thấy tự trách mình về việc này lắm phải không?”
“Anh cảm thấy vô cùng có lỗi với Garbo.-’ Tần Lạc không phủ nhận.
“Nhưng liệu arih đã nghĩ đến việc_vì sao mà Hoàng Tử Philip lại đi nói cho Lệ Khuynh Thành biết tin này chưa?”
“_” Tần Lạc bị câu hỏi này của Tô Tử làm cho ngây hết cả người ra.
Hắn trợn to đôi mắt mình ra nhìn Tô Tử, nói: “Ý của em muốn nói là_đây là ý của Hoàng Tử Philip ư?”
“Bọn họ đều là những người thông minh, bọn họ đều hiểu rõ đối phương muốn gì. Cho dù là bạn thì nếu không tới mức cần thiết, thì Hoàng Tử Philip cũng chẳng có lý do gì để nói việc này cho cô ấy biết được. Nhưng anh ấy cuối cùng thì vẫn làm rồi với trí thông minh của Lệ Khuynh Thành thì chẳng lẽ lại không hiểu được ý của anh ấy ư?” Tô Tử bình tĩnh nói. nàng không có vẻ gì là kiêu căng tự mãn hay dương dương tự đắc cả. như thể nàng đang nói đến một việc mà toàn thế giới đều biết đến và nó chẳng có gì là quan trọng cả vậy.
“Ý của em muốn nói là, Philip cố tình để có sơ hở rồi Lệ Khuynh Thành hiểu được ý của anh ta. sau đó thì mượn cơ hội này để tung tin đó ra sao?-’
Tô Tử không trực tiếp trả lời câu hỏi của Tần Lạc mà chỉ cười nói tiếp: “Mấy ngày Garbo ở trong khách sạn này thì Hoàng Tử đến đây thường xuyên hơn bao giờ hết_như thế đủ để nhìn ra được là anh ấy rất yêu quý cô em gái này. Nhưng nếu muốn đưa em gái quay về thì chắc chắn sẽ bị người nhà ngăn cản. Vậy nếu anh ấy công bố rõ sự tình cho tất cả mọi người hay biết trước, rồi anh ấy nói đỡ cho em gái mình, như thế không phải mọi chuyện sẽ trở nên êm xuôi rồi không?”
“ Nhưng sao bọn họ không trực tiếp nói với anh?” Tần Lạc buồn bực hỏi. Hắn vẫn luôn tự trách bản thân vì cho rằng mình làm mất lòng tin ở Hoàng Tử Philip, phản bội lại tình hữu nghị, vây mà không ngờ anh ta lại có một trái tim không an phận dưới cái vẻ ngoài ôn hòa nhã nhặn đó.
Hắn vẫn luôn nghĩ Philip là một người trẻ tuổi có tư chất tổt và chẳng có tâm địa gì. Từ khi họ quen nhau, tiếp xúc với nhau cho đến nay thì Philip vẫn luôn luôn như vậy, có tình có nghĩa, quang minh lỗi lạc.
Bây giờ nghĩ lại thì có thể sinh trướng trong một vương thất có hoàn cảnh phức tạp như vậy. lại còn sẽ trở thành quốc vương của một nước thì cũng chẳng phải là đơn giản chút nào.
“Muốn anh phối hợp để diễn kịch.” Tô Tử khẳng định nói. “Hoặc có lẽ là_cô ấy không muốn anh tham gia vào việc này. Với độ hiểu biết của em về cô ấy. thì em chắc là cô ấy không muốn anh tham gia vào việc này.”
Thấy Tần Lạc có vẻ thất thần thì Tô Tử nắm chặt tay Tần Lạc nói: “Cô ấy đã giúp anh làm việc mà anh không muốn làm. nên giờ anh chỉ cần làm việc mà anh muốn làm là được rồi. Từ một phương diện nào đó mà nói thì em không thể bằng được cô ấy_ít nhất thì em không thể cho anh một sự hỗ trợ lớn đến vậy.”
“Hai người đều rất tốt.” Tần Lạc nắm lại tay Tô Tử, thật chặt như thể lo sợ nàng sẽ đột ngột rút tay lại vậy. “Là anh không tốt.”
Tin tức được truyền đi nhanh đến chóng mặt, sự việc phát triển ngày một ác liệt hơn, những phóng viên đổ dồn đến khách sạn cũng ngày càng nhiều, nếu không phải Hoàng Tử Philip đã nói trước với khách sạn, rồi lại điều động cảnh sát đến để duy trì trị an thì e rằng bọn họ đã xông thẳng vào phòng của Tần Lạc từ lâu rồi.
Vậy nhưng trong cả một buổi sáng, vương thất Thụy Điển vẫn duy trì sự im lặng đối với việc này.
Sự im lặng của bọn họ chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa. mọi người thấy vậy thì càng khẳng định suy đoán của mình là đúng, thế là những người đòi bên chính phủ Thụy Điển đứng ra giài thích về việc này cũng ngày càng nhiều.
Buổi chiều, Hoàng Tử Philip đến khách sạn, dưới sự hộ tống của đoàn vệ sỹ cung đình.
“Tôi muốn đưa Garbo đi tham gia một cuộc họp báo!" HoàngTử Philip cười nói với Tần Lạc. Hôm nay, trông Philip vô cùng vui vẻ:
“Có kết quả rồi sao?” Tần Lạc hỏi.
“Đúng vậy! Tranh cãi với nhau lâu như vậy, cuối cùng mọi người cũng đồng ý đưa Garbo về nhà rồi!” Philip đưa mắt lên nhìn Garbo đứng sau lưng Tần Lạc nói.
“Tại sao anh không nói cho tôi từ sớm?:'Tần Lạc hỏi lại.
Nụ cười trên môi của Philip vụt tắt. bây giờ trong phòng ngoại trừ Ryan ra, thì tất cả mọi người đã đi ra hết bên ngoài.
“Anh đã biết rồi sao?” Hoàng Tử Philip nhìn Tần Lạc nói.
“Biết hơi muộn!” Tần Lạc lạnh giọng nói.
“Thành thật xin lỗi anh!” Philip cúi người nói: “Tôi biết mình làm như vậv đã làm tổn thương tới anh! Nhưng_đây là ý của Lệ tiểu thư! Tôi nghĩ cô ấy làm vậy chắc chắn là có lý do riêng của mình. Hơn nữa, tôi biết cô ấy không bao giờ làm hại anh cả! Do vậy mà tôi đã cố ý dấu diếm sự thật!”
Bốn giờ chiều, hoàng thất đã mở một cuộc họp báo. Hoàng Từ Philip đích thân lên bục tuyên bố: “Gaibo là Công Chúa của Thụy Điển, và cũng là em gái của tôi!”
“Chẳng lẽ tối qua vương thất Thụy Điển đến tìm trưởng đoàn là vì nguyên nhân này sao?”
Trương Quang càng nhìn thì lại càng kinh ngạc, sau đó gom hết tất cả số báo có những tin liên quan đến Tần Lạc lại rồi chạy thẳng về khách sạn.
Khi anh ta chạy đến cửa khách sạn thì đã bắt gặp có không ít phóng viên đang ôm lấy chiếc máy ảnh của mình chạy lăng xăng ở đó. Bọn họ giống như những con mèo hoang lanh lợi, chỉ cần ngửi thấy mùi tanh thôi là đã có động tĩnh rồi.
Trương Quang vốn dĩ định lập tức đi gõ cửa phòng của Tần Lạc rồi nói hết cho hắn biết những gì mình biết, nhưng lại nghĩ rằng chắc Tần Lạc giờ này còn chưa dậy, hơn nữa trong phòng có lẽ còn có cô công chúa kia cũng nên_Sao Tần Lạc lại có thể thích một cô gái nhỏ như thế này được nhỉ? Khẩu vị càng ngày càng quái dị.
Trương Quang bỏ luôn ý định này, đợi đến khi ăn sang thì báo cáo sau, nhưng đúng lúc đó thì gặp Tô Tử vừa mới mở cửa phòng bước ra.
“Trương Quang, chào buổi sáng." Tô Tử mỉm cười chào Trương Quang.
Từ khi đôi chân của nàng được chữa khỏi thì Tô Tử ngày nào cũng dậy từ rất sớm rồi đi ra vườn hoa của khách sạn luyện tập một chút.
Nàng vô cùng quý trọng cái cuộc sống này, thậm chí còn có những hôm nàng không ngủ được, chỉ sợ rằng nhỡ tỉnh dậy rồi thì lại quay về với đôi chân không có bất kỳ tri giác như xưa, dùng tay nhéo hay dùng kim châm vào, thậm chí đấm mạnh vào cũng chẳng có bất kỳ cảm giác đau đớn nào cả, như thế thì quả là vô cùng khủng khiếp_
“Chào cô Tô Từ.” Trương Quang cười hề hề đáp lại. Anh ta rất có thiện cảm với người con gái ăn nói nhẹ nhàng, từ tốn như Tô Tử. Tất nhiên là chẳng có một thành viên nào trong đoàn đại biểu trung y lại ghét người phụ nữ này cả.
Đối mặt với một người phụ nữ như Tô Tử, thì bạn căn bản là chẳng thể nào chống cự lại nổi. Bất luận bạn có cố gắng để tìm kiếm thế nào đi nữa, thì cũng chẳng thể tìm được điểm gì làm cho người ta cảm thấy đáng ghét trên con người nàng.
“Sao lại mua nhiều báo thế?” Tô Tử nhìn xấp báo dầy cộp trên tay Trương Quang cười hỏi.
Trương Quang bắt đầu do dự, không biết có nên nói cho Tô Tử biết những gì mình phát hiện ra không.
Anh ta rất rõ một điều, đó là ngày trước Tần Lạc và Tô Tử mới là một đôi. Trước khi Garbo, một người bị người ta nghi ngờ là công chúa của Thụy Điển chen chân vào. thì Tần Lạc đều ngủ cùng với Tô Tử trong một phòng.
Vậy mà bây giờ Tần Lạc lại bỏ rơi Tô Tử để đến ở với cô gái kia. VỊ trưởng đoàn này cái gì cũng tốt, chỉ tội mỗi đa tình.
“ Nhưng ba người bọn họ thường xuất hiện cùng một lúc, Tô Tử chắc là biết quan hệ giữa bọn họ cũng nên?” Trương Quang nghĩ thầm. Sao tình cảm của mấy người này lại phức tạp thế nhỉ? “Chẳng lẽ cô ấy không ghen tí nào sao?”
“Có phải là không tiện nói cho tôi biết không?” Tô Tử thấy vẻ mặt của Trương Quang khó xử thì trong nháy mắt cũng hiểu được tâm tình của anh ta lúc này.
“ ồ, không đâu, chỉ là mấy tên phóng viên cứ đưa ra mấy tin tức bừa bãi ấy mà.” Trương Quang cười nói.
“ừm. Họ viết gì vậy?” Tô Tử cười hỏi. Nàng cũng là một trong những người không hiểu tiếng Thụy Điển.
“Có mấy tờ báo viết đến tin tức của trưởng đoàn và Garbo_lại còn có người dám đoán rằng Garbo chính là Công Chúa của Thụy Điển nữa chứ_ha ha. mấy tên phóng viên này chẳng gì là không dám viết.” Trương Quang ha ha cười nói. Anh ta vẫn cho rằng việc này là không thể xảy ra.
“ ồ, vậy sao?” Tô Tử cười nói. “Anh đã đưa cho anh ấy xem chưa?”
“vẫn chưa.” Trương Quang nói.
“Cái gì thế?” Tần Lạc bước tới từ sau lưng bọn họ. lên tiếng hỏi.
Trương Quang không ngờ là Tần Lạc lại đậy sớm thế, hơn nữa còn ra ngoài từ sáng sớm, liền nói: ‘ Trưởng đoàn, hôm nay có không ít báo đăng tin về anh với cô Garbo. Họ còn nói_”
Trương Quang đưa mắt nhìn sang Tô Tử một cái, rồi vẫn nói tiếp: “Bọn họ nói anh và Garbo là một đôi tình nhân. Bọn họ còn đoán rằng thân phận của cô Garbo là Công Chúa của Thụy Điển nữa.”
Tần Lạc tiếp lấy đống báo trên tay Trương Quang rồi nói: “Tôi biết rồi. Anh đi làm việc của anh trước đi.”
“Vâng.” Trương Quang đáp lại rồi bước rảo bước nhanh đi. Anh ta nghĩ, xem ra trưởng đoàn phải giải thích một phen cho ra lẽ với cô Tô Tử rồi cũng nên.
“Vào trong phòng nói chuyện đi.” Tần Lạc nói.
“Vâng.”Tô Tử đáp lại. sau đó đi theo hắn bước vào phòng.
Garbo vẫn đang ngủ, không biết có phải do bệnh tình của nàng không mà thời gian ngủ của nàng rất đài.
“Em đều biết cả rồi phải không?”Tần Lạc kéo Tô Tử ngồi xuống ghế salon, cười hỏi.
“Em vừa mới biết.” Tô Tử nói.
Tần Lạc liếc nhìn Garbo cuộn tròn nằm yên ngon giấc trên giường rồi nói: “Cô ấy đúng là Công Chúa của hoàng gia Thụy Điển.”
“Em biết.” Tô Tử cười nói.
“Em biết ư?” Tần Lạc kinh ngạc hỏi lại.
“Vâng, em biết.” Tô Tử gật đầu đáp. “Khi trước em còn có chút nghi ngờ. nhưng sau khi nghe Trương Quang nói xong thi em càng cảm thấy chắc chắn hơn.”
“Anh biết là không giấu được em mà.” Tần Lạc cười nói. “Vì từ khi mới sinh ra cô ấy đã mắc phái căn bệnh kỳ quái, nên hoàng thất vẫn không muốn để cho người ngoài biết về sự tồn tại của cô ấy.”
“Một đứa nhỏ đáng thương." Tô Tử thương cảm nói. “Đây có lẽ là một việc được giữ hết sức bí mật. vậy sao bây giờ lại huyên náo đến độ ai cũng biết vậy?”
Tần Lạc nghĩ một hồi rồi hỏi: “Em có biết Lệ Khuynh Thành không?”
“Em biết.” Tô Tử gật đầu nói rồi thì không nói thêm câu nào nữa.
Tần Lạc nhìn Tô Tử một cái, thấy vẻ mặt nàng bình tĩnh hết sức. chẳng hề để lộ bất cứ thái độ gì khác lạ cả. hắn cũng không chắc nàng có biết đến quan hệ thân mật giữa hắn và Lệ Khuynh Thành không nữa.
“Đây là do cô ấy tìm người tung tin này ra đấy.” Tần Lạc nói.
Tô Tử vừa nghe nói thế đã hiểu ra vấn để. nàng liền nhìn Tần Lạc rồi nói: “Cô ấy làm thế là vì anh phải không? Làm vậy thì trung y sẽ có thể đi ra khắp thế giới rồi. Chỉ cần những người đó quan tâm đến tin tức này thì họ cũng sẽ biết đến sự tồn tại của trung y.”
“Không sai.”Tần Lạc gật đầu. “Đúng là vì mục đích này.”
“Sao cô ấy lại biết chuyện được?”
“Là Hoàng Tử Philip nói cho cô ấy biết.” Tần Lạc nói tiếp: “Bọn họ là bạn của nhau.”
Tô Tử chớp chớp mắt nhìn Tần Lạc hòi: “Anh dậy sớm như vậy có phải là thấy tự trách mình về việc này lắm phải không?”
“Anh cảm thấy vô cùng có lỗi với Garbo.-’ Tần Lạc không phủ nhận.
“Nhưng liệu arih đã nghĩ đến việc_vì sao mà Hoàng Tử Philip lại đi nói cho Lệ Khuynh Thành biết tin này chưa?”
“_” Tần Lạc bị câu hỏi này của Tô Tử làm cho ngây hết cả người ra.
Hắn trợn to đôi mắt mình ra nhìn Tô Tử, nói: “Ý của em muốn nói là_đây là ý của Hoàng Tử Philip ư?”
“Bọn họ đều là những người thông minh, bọn họ đều hiểu rõ đối phương muốn gì. Cho dù là bạn thì nếu không tới mức cần thiết, thì Hoàng Tử Philip cũng chẳng có lý do gì để nói việc này cho cô ấy biết được. Nhưng anh ấy cuối cùng thì vẫn làm rồi với trí thông minh của Lệ Khuynh Thành thì chẳng lẽ lại không hiểu được ý của anh ấy ư?” Tô Tử bình tĩnh nói. nàng không có vẻ gì là kiêu căng tự mãn hay dương dương tự đắc cả. như thể nàng đang nói đến một việc mà toàn thế giới đều biết đến và nó chẳng có gì là quan trọng cả vậy.
“Ý của em muốn nói là, Philip cố tình để có sơ hở rồi Lệ Khuynh Thành hiểu được ý của anh ta. sau đó thì mượn cơ hội này để tung tin đó ra sao?-’
Tô Tử không trực tiếp trả lời câu hỏi của Tần Lạc mà chỉ cười nói tiếp: “Mấy ngày Garbo ở trong khách sạn này thì Hoàng Tử đến đây thường xuyên hơn bao giờ hết_như thế đủ để nhìn ra được là anh ấy rất yêu quý cô em gái này. Nhưng nếu muốn đưa em gái quay về thì chắc chắn sẽ bị người nhà ngăn cản. Vậy nếu anh ấy công bố rõ sự tình cho tất cả mọi người hay biết trước, rồi anh ấy nói đỡ cho em gái mình, như thế không phải mọi chuyện sẽ trở nên êm xuôi rồi không?”
“ Nhưng sao bọn họ không trực tiếp nói với anh?” Tần Lạc buồn bực hỏi. Hắn vẫn luôn tự trách bản thân vì cho rằng mình làm mất lòng tin ở Hoàng Tử Philip, phản bội lại tình hữu nghị, vây mà không ngờ anh ta lại có một trái tim không an phận dưới cái vẻ ngoài ôn hòa nhã nhặn đó.
Hắn vẫn luôn nghĩ Philip là một người trẻ tuổi có tư chất tổt và chẳng có tâm địa gì. Từ khi họ quen nhau, tiếp xúc với nhau cho đến nay thì Philip vẫn luôn luôn như vậy, có tình có nghĩa, quang minh lỗi lạc.
Bây giờ nghĩ lại thì có thể sinh trướng trong một vương thất có hoàn cảnh phức tạp như vậy. lại còn sẽ trở thành quốc vương của một nước thì cũng chẳng phải là đơn giản chút nào.
“Muốn anh phối hợp để diễn kịch.” Tô Tử khẳng định nói. “Hoặc có lẽ là_cô ấy không muốn anh tham gia vào việc này. Với độ hiểu biết của em về cô ấy. thì em chắc là cô ấy không muốn anh tham gia vào việc này.”
Thấy Tần Lạc có vẻ thất thần thì Tô Tử nắm chặt tay Tần Lạc nói: “Cô ấy đã giúp anh làm việc mà anh không muốn làm. nên giờ anh chỉ cần làm việc mà anh muốn làm là được rồi. Từ một phương diện nào đó mà nói thì em không thể bằng được cô ấy_ít nhất thì em không thể cho anh một sự hỗ trợ lớn đến vậy.”
“Hai người đều rất tốt.” Tần Lạc nắm lại tay Tô Tử, thật chặt như thể lo sợ nàng sẽ đột ngột rút tay lại vậy. “Là anh không tốt.”
Tin tức được truyền đi nhanh đến chóng mặt, sự việc phát triển ngày một ác liệt hơn, những phóng viên đổ dồn đến khách sạn cũng ngày càng nhiều, nếu không phải Hoàng Tử Philip đã nói trước với khách sạn, rồi lại điều động cảnh sát đến để duy trì trị an thì e rằng bọn họ đã xông thẳng vào phòng của Tần Lạc từ lâu rồi.
Vậy nhưng trong cả một buổi sáng, vương thất Thụy Điển vẫn duy trì sự im lặng đối với việc này.
Sự im lặng của bọn họ chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa. mọi người thấy vậy thì càng khẳng định suy đoán của mình là đúng, thế là những người đòi bên chính phủ Thụy Điển đứng ra giài thích về việc này cũng ngày càng nhiều.
Buổi chiều, Hoàng Tử Philip đến khách sạn, dưới sự hộ tống của đoàn vệ sỹ cung đình.
“Tôi muốn đưa Garbo đi tham gia một cuộc họp báo!" HoàngTử Philip cười nói với Tần Lạc. Hôm nay, trông Philip vô cùng vui vẻ:
“Có kết quả rồi sao?” Tần Lạc hỏi.
“Đúng vậy! Tranh cãi với nhau lâu như vậy, cuối cùng mọi người cũng đồng ý đưa Garbo về nhà rồi!” Philip đưa mắt lên nhìn Garbo đứng sau lưng Tần Lạc nói.
“Tại sao anh không nói cho tôi từ sớm?:'Tần Lạc hỏi lại.
Nụ cười trên môi của Philip vụt tắt. bây giờ trong phòng ngoại trừ Ryan ra, thì tất cả mọi người đã đi ra hết bên ngoài.
“Anh đã biết rồi sao?” Hoàng Tử Philip nhìn Tần Lạc nói.
“Biết hơi muộn!” Tần Lạc lạnh giọng nói.
“Thành thật xin lỗi anh!” Philip cúi người nói: “Tôi biết mình làm như vậv đã làm tổn thương tới anh! Nhưng_đây là ý của Lệ tiểu thư! Tôi nghĩ cô ấy làm vậy chắc chắn là có lý do riêng của mình. Hơn nữa, tôi biết cô ấy không bao giờ làm hại anh cả! Do vậy mà tôi đã cố ý dấu diếm sự thật!”
Bốn giờ chiều, hoàng thất đã mở một cuộc họp báo. Hoàng Từ Philip đích thân lên bục tuyên bố: “Gaibo là Công Chúa của Thụy Điển, và cũng là em gái của tôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.