Bác Sĩ Thú Y Số Một Trong Thế Giới Tu Chân
Chương 17: Đại Khái, Linh Khí Này, Là Thuộc Về Thế Giới Này? (2)
Mộc Tiểu Phàm
21/06/2024
Nếu không phải là chân của cô đúng thật là không có tri giác, cô cảm thấy cô ấy hiện tại đã có thể dùng đầu ngón chân ngượng ngùng lúng túng mà đem Đan Phượng đảo trôi nổi trên không trung này cào móc xuyên...
Ngược lại hai linh thú nghe đến say sưa hứng trí bừng bừng đã tập mãi thành thói quen, cửu vĩ thậm chí cùng với tiết tấu ngươi tới ta đi của hai người này, dùng móng vuốt nhỏ mang theo đệm mềm màu hồng nhạt vỗ vào con kia, vỗ từng nhịp từng nhịp.
Nguyễn Hiểu Vân: " ...... "
Thế nhưng, từ nội dung cãi nhau của bọn họ, Nguyễn Hiểu Vân cũng nghe ra không ít tin tức quan trọng, ví dụ như, hiện tại tình trạng đảo Đan Phượng vô cùng không tốt, số lượng đệ tử bị thất lạc, danh tiếng hàng năm giảm xuống, người tu chân đến xem bệnh cầu thuốc càng ngày càng ít.
Nói tóm lại, đảo chủ Mộc Thừa Huyên trên thực tế làm phi thường gian nan.
Lại ầm ĩ một hồi, mắt thấy Mộc Thừa Huyên muốn động thủ, Nghiêm Hoành Nhứ đứng lên, lạnh lùng nhìn thoáng qua Nguyễn Hiểu Vân.
Đứng lên càng lộ ra dáng người cao lớn khí thế bức người, lúc bị hắn nhìn, Nguyễn Hiểu Vân có loại cảm giác bị báo săn nhìn chăm chú.
Nghiêm Hoành Nhứ quay đầu, lại nhìn Mộc Thừa Huyên, nói: " Muốn giữ người thì tùy ngươi. Một người quần áo xộc xệch, một người tóc tai bù xù, tuyệt phối. "
Sau đó không bao giờ nhìn lại, sải bước rời khỏi phòng.
Nguyễn Hiểu Vân lúc này mới lén lút thả tấm chăn nhỏ che mặt xuống: " ...... "
Này, cho nên người này từ đâu tới? Chính là tới cãi nhau?
Quên đi, đi là tốt rồi, đi là tốt rồi......
Mộc Thừa Huyên tức giận nắm chén trà Nghiêm Hoành Nhứ vừa uống xong ném về phía bóng lưng hắn, mái tóc dài màu đen không buộc lại ở phía sau cuồng nộ loạn vũ.
Bất quá rất đáng tiếc, người ta đã đi xa, không có đập trúng.
Nguyễn Hiểu Vân lặng lẽ lấy từ trong túi xách ra một sợi dây da nhỏ, hỏi cô ấy có cần hay không.
Cái chén kia rõ ràng thoạt nhìn chính là chất liệu sứ Thanh Hoa bình thường, có lẽ là đồ vật tu chân giới chính là tương đối kiên cố, lăn vài vòng trên mặt đất cũng không vỡ, bị một bàn tay ngoài cửa nhặt lên.
" Ai nha, đây không phải là bộ chén trà tỷ thích nhất sao, đừng ném lung tung nha. " Mộc Thừa Quỳ nói xong, bước vào trong phòng một bước, theo bản năng tìm kiếm bóng dáng Nguyễn Hiểu Vân, phát hiện quả nhiên được bọc kín mít, nhất thời yên tâm, mới tiếp tục đi vào bên trong.
Đây coi như là lần đầu tiên Nguyễn Hiểu Vân nhìn thấy mặt Mộc Thừa Quỳ , không che mặt, cũng không lén lút...
Da mịn thịt mềm, thiếu niên mười phần, một chút tính công kích cũng không có, có loại quý khí ngây thơ.
- dùng câu nói thông dụng một chút mà nói, chính là con trai ngốc của nhà địa chủ.
Hơn nữa hai tỷ đệ tuy rằng bộ dạng rất giống, bất quá rất kỳ diệu, đệ đệ thanh tú hơn tỷ tỷ, tỷ tỷ lại hiên ngang hơn đệ đệ.
Ngược lại hai linh thú nghe đến say sưa hứng trí bừng bừng đã tập mãi thành thói quen, cửu vĩ thậm chí cùng với tiết tấu ngươi tới ta đi của hai người này, dùng móng vuốt nhỏ mang theo đệm mềm màu hồng nhạt vỗ vào con kia, vỗ từng nhịp từng nhịp.
Nguyễn Hiểu Vân: " ...... "
Thế nhưng, từ nội dung cãi nhau của bọn họ, Nguyễn Hiểu Vân cũng nghe ra không ít tin tức quan trọng, ví dụ như, hiện tại tình trạng đảo Đan Phượng vô cùng không tốt, số lượng đệ tử bị thất lạc, danh tiếng hàng năm giảm xuống, người tu chân đến xem bệnh cầu thuốc càng ngày càng ít.
Nói tóm lại, đảo chủ Mộc Thừa Huyên trên thực tế làm phi thường gian nan.
Lại ầm ĩ một hồi, mắt thấy Mộc Thừa Huyên muốn động thủ, Nghiêm Hoành Nhứ đứng lên, lạnh lùng nhìn thoáng qua Nguyễn Hiểu Vân.
Đứng lên càng lộ ra dáng người cao lớn khí thế bức người, lúc bị hắn nhìn, Nguyễn Hiểu Vân có loại cảm giác bị báo săn nhìn chăm chú.
Nghiêm Hoành Nhứ quay đầu, lại nhìn Mộc Thừa Huyên, nói: " Muốn giữ người thì tùy ngươi. Một người quần áo xộc xệch, một người tóc tai bù xù, tuyệt phối. "
Sau đó không bao giờ nhìn lại, sải bước rời khỏi phòng.
Nguyễn Hiểu Vân lúc này mới lén lút thả tấm chăn nhỏ che mặt xuống: " ...... "
Này, cho nên người này từ đâu tới? Chính là tới cãi nhau?
Quên đi, đi là tốt rồi, đi là tốt rồi......
Mộc Thừa Huyên tức giận nắm chén trà Nghiêm Hoành Nhứ vừa uống xong ném về phía bóng lưng hắn, mái tóc dài màu đen không buộc lại ở phía sau cuồng nộ loạn vũ.
Bất quá rất đáng tiếc, người ta đã đi xa, không có đập trúng.
Nguyễn Hiểu Vân lặng lẽ lấy từ trong túi xách ra một sợi dây da nhỏ, hỏi cô ấy có cần hay không.
Cái chén kia rõ ràng thoạt nhìn chính là chất liệu sứ Thanh Hoa bình thường, có lẽ là đồ vật tu chân giới chính là tương đối kiên cố, lăn vài vòng trên mặt đất cũng không vỡ, bị một bàn tay ngoài cửa nhặt lên.
" Ai nha, đây không phải là bộ chén trà tỷ thích nhất sao, đừng ném lung tung nha. " Mộc Thừa Quỳ nói xong, bước vào trong phòng một bước, theo bản năng tìm kiếm bóng dáng Nguyễn Hiểu Vân, phát hiện quả nhiên được bọc kín mít, nhất thời yên tâm, mới tiếp tục đi vào bên trong.
Đây coi như là lần đầu tiên Nguyễn Hiểu Vân nhìn thấy mặt Mộc Thừa Quỳ , không che mặt, cũng không lén lút...
Da mịn thịt mềm, thiếu niên mười phần, một chút tính công kích cũng không có, có loại quý khí ngây thơ.
- dùng câu nói thông dụng một chút mà nói, chính là con trai ngốc của nhà địa chủ.
Hơn nữa hai tỷ đệ tuy rằng bộ dạng rất giống, bất quá rất kỳ diệu, đệ đệ thanh tú hơn tỷ tỷ, tỷ tỷ lại hiên ngang hơn đệ đệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.