Bác Sĩ Thú Y Số Một Trong Thế Giới Tu Chân
Chương 46: Một Đám Xui Xẻo (2)
Mộc Tiểu Phàm
22/06/2024
Một viên màu lam nhạt, ba viên màu xanh lá nhạt, còn lại đều là màu trắng.
Lạc Hoa Doanh: " Em tùy tiện lấy một viên. "
Nguyễn Tiểu Vân theo bản năng chọn viên màu trắng vì nó có số lượng nhiều nhất.
Mộc Thừa Huyên lại nói: " Ăn viên màu lam kia đi. "
Lạc Hoa Doanh cười híp mắt: " Hì hì, vẫn là Huyên Huyên lợi hại, liếc mắt một cái liền nhìn ra. "
Nguyễn Hiểu Vân nghe ra, tay dừng lại trên không trung: " Ý tỷ là nói hiệu quả của mỗi màu sắc là không giống nhau sao? Cho nên nói hiệu quả của màu trắng hẳn là kém cỏi nhất? "
Trên thế giới này có hai loại người, một loại thích đem thứ tốt nhất để lại cuối cùng, một loại thích đem thứ tốt nhất đặt ở phía trước nhất hưởng dụng.
Rất hiển nhiên, Nguyễn Hiểu Vân chính là vế trước.
Nhưng Mộc Thừa Huyên căn bản không cho Nguyễn Hiểu Vân cơ hội nói xong, trực tiếp đưa tay nhét viên đan dược màu lam nhạt kia vào trong miệng cô ấy.
Nguyễn Hiểu Vân: " Ưm...... "
Mộc Thừa Huyên: " Biết hiệu quả kém còn ăn? Hiệu quả kém, trực tiếp ném đi không được sao. " Nói xong còn nhướng mày với Lạc Hoa Doanh, " Đúng không? "
Mộc Thừa Huyên còn không có nói cho Lạc Hoa Doanh, nhờ Nguyễn Hiểu Vân cùng Kiều Kiều phúc, Đan Phượng đảo hiện nay tồn kho đạt tới trăm năm qua đỉnh cao, nói chuyện tự nhiên là tài đại khí thô.
Mộc Thừa Quỳ được phái đi kiểm kê số lượng, bận rộn hai ngày, vẫn chưa trở về báo cáo.
Lạc Hoa Doanh: " ...... "
Vẻ mặt Lạc Hoa Doanh có chút phức tạp: " Ừ... nói thế cũng đừng quá chắc chắn... dù sao lãng phí cũng không tốt... "
" Ý gì? " Mộc Thừa Huyên nhíu mày, tính cách đường hoàng của Lạc Hoa Doanh đột nhiên toát ra loại hàm súc này, rất hiển nhiên sự tình cũng không đơn giản.
" Ai... nói như thế nào nhỉ... có chút phức tạp... " Đôi mắt ẩn tình của Lạc Hoa Doanh xoay tới xoay lui, " Trước không nói cái này, Hiểu Vân em cảm thấy thế nào? "
Dưới sự dìu đỡ của Lạc Hoa Doanh, Nguyễn Hiểu Vân đứng thẳng người bên giường mềm.
Cô không mang giày, chỉ mang vớ trắng mỏng. Từ cơn ác mộng năm tuổi bắt đầu, mười hai năm trôi qua, đây là lần đầu tiên cô ấy chân chân chính chính đứng dậy như vậy.
Ba tiểu linh thú Hải, Lục, Không quân nhất tề vỗ tay chúc mừng cho Hiểu Vân.
Mộc Thừa Huyên cùng Lạc Hoa Doanh cũng lộ ra nụ cười vui mừng.
Thế nhưng, thân thể nhẹ nhàng như vậy, cảm giác chân thực khi đặt chân xuống đất khiến Nguyễn Hiểu Vân cảm thấy có chút không chân thật.
Nếu bạn là một phế nhân tàn tật mười mấy năm, ngay giây phút đầu tiên đứng lên, bạn sẽ muốn làm gì?
Nguyễn Hiểu Vân cũng nghĩ tới vấn đề này.
Thời gian mười hai năm này, cô chưa từng nói với ai, nhưng không lúc nào là không nghĩ đến vấn đề này.
Sau đó, Hiểu Vân cô ngay tại tất cả mọi người khiếp sợ trong ánh mắt, duỗi chân, đạp mạnh vào chân gỗ của chiếc ghế mềm!
Lạc Hoa Doanh: " ...... "
Mộc Thừa Huyên: " ??? "
Tam Tiểu thú: " ??????? "
Lạc Hoa Doanh: " Em tùy tiện lấy một viên. "
Nguyễn Tiểu Vân theo bản năng chọn viên màu trắng vì nó có số lượng nhiều nhất.
Mộc Thừa Huyên lại nói: " Ăn viên màu lam kia đi. "
Lạc Hoa Doanh cười híp mắt: " Hì hì, vẫn là Huyên Huyên lợi hại, liếc mắt một cái liền nhìn ra. "
Nguyễn Hiểu Vân nghe ra, tay dừng lại trên không trung: " Ý tỷ là nói hiệu quả của mỗi màu sắc là không giống nhau sao? Cho nên nói hiệu quả của màu trắng hẳn là kém cỏi nhất? "
Trên thế giới này có hai loại người, một loại thích đem thứ tốt nhất để lại cuối cùng, một loại thích đem thứ tốt nhất đặt ở phía trước nhất hưởng dụng.
Rất hiển nhiên, Nguyễn Hiểu Vân chính là vế trước.
Nhưng Mộc Thừa Huyên căn bản không cho Nguyễn Hiểu Vân cơ hội nói xong, trực tiếp đưa tay nhét viên đan dược màu lam nhạt kia vào trong miệng cô ấy.
Nguyễn Hiểu Vân: " Ưm...... "
Mộc Thừa Huyên: " Biết hiệu quả kém còn ăn? Hiệu quả kém, trực tiếp ném đi không được sao. " Nói xong còn nhướng mày với Lạc Hoa Doanh, " Đúng không? "
Mộc Thừa Huyên còn không có nói cho Lạc Hoa Doanh, nhờ Nguyễn Hiểu Vân cùng Kiều Kiều phúc, Đan Phượng đảo hiện nay tồn kho đạt tới trăm năm qua đỉnh cao, nói chuyện tự nhiên là tài đại khí thô.
Mộc Thừa Quỳ được phái đi kiểm kê số lượng, bận rộn hai ngày, vẫn chưa trở về báo cáo.
Lạc Hoa Doanh: " ...... "
Vẻ mặt Lạc Hoa Doanh có chút phức tạp: " Ừ... nói thế cũng đừng quá chắc chắn... dù sao lãng phí cũng không tốt... "
" Ý gì? " Mộc Thừa Huyên nhíu mày, tính cách đường hoàng của Lạc Hoa Doanh đột nhiên toát ra loại hàm súc này, rất hiển nhiên sự tình cũng không đơn giản.
" Ai... nói như thế nào nhỉ... có chút phức tạp... " Đôi mắt ẩn tình của Lạc Hoa Doanh xoay tới xoay lui, " Trước không nói cái này, Hiểu Vân em cảm thấy thế nào? "
Dưới sự dìu đỡ của Lạc Hoa Doanh, Nguyễn Hiểu Vân đứng thẳng người bên giường mềm.
Cô không mang giày, chỉ mang vớ trắng mỏng. Từ cơn ác mộng năm tuổi bắt đầu, mười hai năm trôi qua, đây là lần đầu tiên cô ấy chân chân chính chính đứng dậy như vậy.
Ba tiểu linh thú Hải, Lục, Không quân nhất tề vỗ tay chúc mừng cho Hiểu Vân.
Mộc Thừa Huyên cùng Lạc Hoa Doanh cũng lộ ra nụ cười vui mừng.
Thế nhưng, thân thể nhẹ nhàng như vậy, cảm giác chân thực khi đặt chân xuống đất khiến Nguyễn Hiểu Vân cảm thấy có chút không chân thật.
Nếu bạn là một phế nhân tàn tật mười mấy năm, ngay giây phút đầu tiên đứng lên, bạn sẽ muốn làm gì?
Nguyễn Hiểu Vân cũng nghĩ tới vấn đề này.
Thời gian mười hai năm này, cô chưa từng nói với ai, nhưng không lúc nào là không nghĩ đến vấn đề này.
Sau đó, Hiểu Vân cô ngay tại tất cả mọi người khiếp sợ trong ánh mắt, duỗi chân, đạp mạnh vào chân gỗ của chiếc ghế mềm!
Lạc Hoa Doanh: " ...... "
Mộc Thừa Huyên: " ??? "
Tam Tiểu thú: " ??????? "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.