Bác Sĩ Thú Y Số Một Trong Thế Giới Tu Chân
Chương 29: "Tiểu Bảo Bối", Ba Lần Giết Thành Công (3)
Mộc Tiểu Phàm
21/06/2024
Điều này cũng không thể trách nàng không chú ý tới chúng nó. Ai bảo nhiều năm như vậy, nàng mỗi lần nhìn thấy Phượng Hoàng cơ hồ đều chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cao ngạo của đối phương, đứng thẳng tắp trên ngọn cây trúc cao nhất.
Ngay cả một khuôn mặt chính diện cũng không cho đám tu chân giả hèn mọn nhỏ bé này xem. Hiện tại đột nhiên nhìn thấy một cục lông nhung nhỏ nhắn xinh xắn, làm sao có thể lập tức liên tưởng đến?
Lại nhìn, Cửu Vĩ cũng ở đây, cái đầu trắng như tuyết còn tựa vào đùi Nguyễn Hiểu Vân, ngoan ngoãn giống như một con mèo vừa mới được vuốt ve.
Vị Lạc tông chủ kia rõ ràng là giật mình sửng sốt một chút, động tác đầu tiên kịp phản ứng chính là đột nhiên vươn tay, đoạt viên trân châu to như trứng cút trong tay Nguyễn Hiểu Vân trở về.
Nguyễn Hiểu Vân: " ...... "
Khiếp sợ, ban ngày ban mặt, đường đường là người tu chân, cướp đồ từ trong tay người tàn tật.
" ? " Nguyễn Hiểu Vân hoang mang.
Không phải, tuy rằng cô cũng không phải không biết xấu hổ khi vừa gặp mặt liền lấy đồ của người khác. Nhưng đồ đã đưa đi còn cướp lại là thao tác gì?
" Sao không nói sớm! " Lạc tông chủ gắt giọng, sau đó liền từ bên hông cởi xuống một cái túi trữ vật màu hồng nhạt.
Dưới ánh mắt trợn mắt há hốc mồm của Nguyễn Hiểu Vân, dùng một loại thủ đoạn cực kỳ không khoa học, từ trong túi trữ vật mà Nguyễn Hiểu Vân xem ra nhiều nhất chỉ có thể đặt một cái điện thoại di động màn hình lớn, lấy ra một bể cá hình tròn trong suốt rộng một mét đựng đầy nước.
Nguyễn Hiểu Vân: " ...... "
Cũng rất tò mò vì sao nước cũng không có hắt ra......
Bể cá được đặt trên mặt đất cạnh giường.
Nguyễn Hiểu Vân lúc này mới nhìn thấy, hóa ra trong bể cá lại có vật sống.
Đó là một nàng tiên cá nhỏ dài khoảng nửa mét.
Cái đuôi màu lam nửa trong suốt chiếm phần lớn thân thể, nửa người trên lại là bộ dáng trẻ con nhân loại.
Đáy bể cá bị trân châu trắng như tuyết to bằng nắm tay phủ kín. Tiểu mỹ nhân ngư nằm ở trên " thảm " phủ trân châu này, nửa ôm nửa gối một viên trân châu thật lớn bằng quả bóng cao su, sợi tóc màu vàng theo từng chút nước dao động ở bên khuôn mặt trắng nõn của nó dập dờn, ngủ ngon lành.
Đối mặt với cảnh đẹp kỳ lạ như vậy, Nguyễn Hiểu Vân nhìn đến ngây người, trong lòng chỉ có một câu - -
Sao cô lại không mang theo điện thoại cơ chứ...
Nghĩ Nguyễn Hiểu Vân trước kia khẳng định chưa từng thấy qua sinh vật như vậy, Mộc Thừa Huyên hỗ trợ giải thích: " Đây là linh thú của Lạc tông chủ. "
" Nga nga nga. " Nguyễn Hiểu Vân thụ giáo gật gật đầu.
Kỳ thật cũng không kém nhiều lắm, phương Đông gọi là giao nhân, phương Tây gọi là mỹ nhân ngư ( nàng tiên cá ).
Sớm nhất ở " Sưu Thần Ký " của Can Bảo đã từng ghi lại: Ở ngoài biển Nam có ngư nhân, sống dưới nước giống như cá, không bỏ việc dệt. Nếu mắt của họ khóc, chúng có thể sản sinh ra ngọc.
Nước mắt có thể biến thành trân châu, khó trách Lạc tông chủ ra tay hào phóng như vậy. Tùy tiện một người lần đầu gặp mặt cũng có thể tặng trân châu tốt như vậy.
Ngay cả một khuôn mặt chính diện cũng không cho đám tu chân giả hèn mọn nhỏ bé này xem. Hiện tại đột nhiên nhìn thấy một cục lông nhung nhỏ nhắn xinh xắn, làm sao có thể lập tức liên tưởng đến?
Lại nhìn, Cửu Vĩ cũng ở đây, cái đầu trắng như tuyết còn tựa vào đùi Nguyễn Hiểu Vân, ngoan ngoãn giống như một con mèo vừa mới được vuốt ve.
Vị Lạc tông chủ kia rõ ràng là giật mình sửng sốt một chút, động tác đầu tiên kịp phản ứng chính là đột nhiên vươn tay, đoạt viên trân châu to như trứng cút trong tay Nguyễn Hiểu Vân trở về.
Nguyễn Hiểu Vân: " ...... "
Khiếp sợ, ban ngày ban mặt, đường đường là người tu chân, cướp đồ từ trong tay người tàn tật.
" ? " Nguyễn Hiểu Vân hoang mang.
Không phải, tuy rằng cô cũng không phải không biết xấu hổ khi vừa gặp mặt liền lấy đồ của người khác. Nhưng đồ đã đưa đi còn cướp lại là thao tác gì?
" Sao không nói sớm! " Lạc tông chủ gắt giọng, sau đó liền từ bên hông cởi xuống một cái túi trữ vật màu hồng nhạt.
Dưới ánh mắt trợn mắt há hốc mồm của Nguyễn Hiểu Vân, dùng một loại thủ đoạn cực kỳ không khoa học, từ trong túi trữ vật mà Nguyễn Hiểu Vân xem ra nhiều nhất chỉ có thể đặt một cái điện thoại di động màn hình lớn, lấy ra một bể cá hình tròn trong suốt rộng một mét đựng đầy nước.
Nguyễn Hiểu Vân: " ...... "
Cũng rất tò mò vì sao nước cũng không có hắt ra......
Bể cá được đặt trên mặt đất cạnh giường.
Nguyễn Hiểu Vân lúc này mới nhìn thấy, hóa ra trong bể cá lại có vật sống.
Đó là một nàng tiên cá nhỏ dài khoảng nửa mét.
Cái đuôi màu lam nửa trong suốt chiếm phần lớn thân thể, nửa người trên lại là bộ dáng trẻ con nhân loại.
Đáy bể cá bị trân châu trắng như tuyết to bằng nắm tay phủ kín. Tiểu mỹ nhân ngư nằm ở trên " thảm " phủ trân châu này, nửa ôm nửa gối một viên trân châu thật lớn bằng quả bóng cao su, sợi tóc màu vàng theo từng chút nước dao động ở bên khuôn mặt trắng nõn của nó dập dờn, ngủ ngon lành.
Đối mặt với cảnh đẹp kỳ lạ như vậy, Nguyễn Hiểu Vân nhìn đến ngây người, trong lòng chỉ có một câu - -
Sao cô lại không mang theo điện thoại cơ chứ...
Nghĩ Nguyễn Hiểu Vân trước kia khẳng định chưa từng thấy qua sinh vật như vậy, Mộc Thừa Huyên hỗ trợ giải thích: " Đây là linh thú của Lạc tông chủ. "
" Nga nga nga. " Nguyễn Hiểu Vân thụ giáo gật gật đầu.
Kỳ thật cũng không kém nhiều lắm, phương Đông gọi là giao nhân, phương Tây gọi là mỹ nhân ngư ( nàng tiên cá ).
Sớm nhất ở " Sưu Thần Ký " của Can Bảo đã từng ghi lại: Ở ngoài biển Nam có ngư nhân, sống dưới nước giống như cá, không bỏ việc dệt. Nếu mắt của họ khóc, chúng có thể sản sinh ra ngọc.
Nước mắt có thể biến thành trân châu, khó trách Lạc tông chủ ra tay hào phóng như vậy. Tùy tiện một người lần đầu gặp mặt cũng có thể tặng trân châu tốt như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.