Chương 15: Anh Ám đã có bạn gái rồi!
Tô Mã Lệ
07/02/2022
Lúc Thẩm Ám ngẩng đầu, anh đột nhiên nhìn thấy gương mặt Đàm Viên Viên thì không khỏi giật mình.
“…Em làm gì ở đây?” Anh nhíu mày, tắt điện thoại, tâm tình rất tốt đứng dậy vận động cổ.
Đàm Viên Viên kinh ngạc chằm chằm nhìn anh, “Anh Ám, anh vừa nói chuyện với ai vậy? Nói cái gì mà lần sau nắm tay? Anh có bạn gái?! Chuyện này xảy ra khi nào? Tại sao em lại không biết?!”
Thẩm Ám đi về phía văn phòng, vẻ mặt cứng ngắc, “Trong thời gian làm việc, còn nói nhảm sẽ phạt tiền.”
Đàm Viên Viên uất ức bĩu môi nhìn anh, sau đó cô ấy không nhịn được lấy điện thoại di động ra lặng lẽ gửi tin nhắn cho Miêu Triển Bằng:
【Anh Ám đã có bạn gái rồi!】
【Chuyện xảy ra khi nào! Tại sao tôi lại không biết!】
【Cậu có đúng là không biết hay không?! Tại sao cậu không nói cho tôi?!】
Sau khi cô đùng đùng gửi tin nhắn đi, thừa dịp Thẩm Ám quay về phòng làm việc, lại nhịn không được trực tiếp gọi cho Miêu Triển Bằng.
Miêu Triển Bằng đang ngủ say, nhận được điện thoại của cô, cậu ấy cho rằng phòng khám xảy ra chuyện, nên buộc bản thân phải tỉnh táo, “Làm sao vậy?”
“Anh Ám đã có bạn gái rồi.” Đàm Viên Viên ai oán nói, “Hôm nay anh ấy nói cái gì mà, lần sau đừng từ chối anh ấy nắm tay, người phụ nữ kia lại dám từ chối anh ấy… Cậu có biết người đó là ai không? Cậu đã gặp qua chưa?”
Miêu Triển Bằng không nói gì mà thở dài, “… Bà cô, tôi hiện tại đang nghỉ ngơi, tôi mới ngủ chưa được năm tiếng.”
“Cho nên rốt cuộc là cậu có biết bạn gái của anh ấy là ai không?” Đàm Viên Viên khó có thể tin tưởng được mà lảm nhảm nói, “Tại sao một dấu hiệu nào cũng không cókhông hề có một dấu hiệu nào cả? Tôi cũng không nhìn thấy anh ấy thân thiết với người phụ nữ nào? Chẳng lẽ là trong câu lạc bộ cầu lông? Không đúng, mấy ngày nay trời mưa anh ấy không có đi, Chẳng lẽ…”
Miêu Triển Bằng lập tức cúp điện thoại.
Đàm Viên Viên càng uất ức hơn, cô ấy gục mặt xuống bàn, suy nghĩ câu được câu không, cuối cùng bạn gái của anh Ám là ai, thậm chí cô ấy lấy ra mấy tờ đơn của những khách hàng nữ, bắt đầu sàng lọc.
Thẩm Ám trở lại văn phòng làm việc, bắt đầu tìm ai đó để gọi điện thoại, “Tiểu khu Đông Tân, đúng, tầng 20 căn hộ 202, kiểm tra giúp tôi nhà kia là mua hay thuê, giúp tôi đuổi người đi.”
Không biết đầu dây bên kia nói cái gì, Thẩm Ám nhẹ nhàng cười nói, “Chuyện thành công tôi sẽ mời cậu ăn cơm, cảm ơn.”
Sau khi điện thoại cúp máy, Thẩm Ám đi ra nói với Đàm Viên Viên, “Gọi đồ ăn ngoài đi, có thịt là được.”
Đàm Viên Viên vô cùng kinh ngạc, “Anh Ám, anh chưa ăn cơm trưa sao?”
“Ăn ít, đói bụng.” Thẩm Ám lấy ly nước, vừa uống vừa kiểm tra lịch hẹn, gần đây đông khách, sáu giờ một người, bảy giờ hai người, tám giờ có bốn người, tối nay không đi đánh cầu không được rồi.
Anh đóng lại phiếu hẹn, “Đúng rồi, đặt hai phần cơm.”
Đàm Viên Viên dùng tay ra hiệu, “Đã rõ!”
Cô ấy gọi đồ ăn xong, lại bắt đầu tò mò duỗi cổ hỏi Thẩm Ám, “Ông chủ, anh thật sự đang yêu đương sao? Là ai vậy? Em có quen không?”
Thẩm Ám đặt ly nước xuống, ngón trỏ gõ lên bàn, “Lên mạng mua cho tôi một cái mũ bảo hiểm, loại mấy cô gái hay mang, đơn giản, màu trắng là được.”
Khuôn mặt Đàm Viên Viên trầm xuống, vẻ mặt của cô ấy bi thương nhìn anh, “Anh Ám, anh nói cái gì vậy?”
Thẩm Ám xoay người, “Quên đi, tôi tự mình mua.”
“Anh Ám!” Đàm Viên Viên không cam lòng gọi anh.
Thẩm Ám nghiêng đầu, đôi mắt lạnh lùng nhìn cô ấy, “Đàm Viên Viên, không làm được thì có thể nhanh chóng xin nghỉ việc rời đi, làm tiếp được thì lập tức thu lại những cảm xúc nhỏ nhặt kia cho tôi, cho tới bây giờ tôi chưa từng cho em cơ hội nào, cũng chưa bao giờ nói thích em, nên đừng bày ra vẻ mặt đó cho tôi xem, tôi không phải là ba mẹ em, không thể nào nuông chiều em.”
Đàm Viên Viên bị nói thì hốc mắt đỏ lên, nước mắt chảy xuống.
Trước kia, Thẩm Ám luôn tuyển nhân viên lễ tân là nam, suy cho cùng không cẩn thận dịu dàng như nữ, một số người không quan tâm đến vệ sinh thì thôi, cũng không siêng năng, không thích dọn dẹp, lại còn hay nói tục chửi bậy, khách hàng ý kiến nhiều lần, anh mới dứt khoát tuyển lễ tân nữ.
Trước Đàm Viên Viên có mười mấy lễ tân nữ, cũng không phải là làm không tốt, mà là do có suy nghĩ khác đối với Thẩm Ám, lại bởi vì tuổi còn trẻ, vừa mới trưởng thành, tác phong làm việc mạnh mẽ, cho dù có khách hàng ở đây, cũng không hề che giấu tình cảm của mình đối với Thẩm Ám, bởi vậy, nên bị Thẩm Ám cho từ chức.
Đàm Viên Viên đã làm ở đây được một thời gian dài, con người cô ấy hoạt bát, làm việc nhanh nhẹn, lại siêng năng, Thẩm Ám đối với cô ấy trên các phương diện đều vô cùng hài lòng, thỉnh thoảng đi ra ngoài, cũng sẽ mang đồ ăn về cho cô ấy, một mặt vừa xem cô ấy là nhân viên, một mặt vừa xem cô ấy như là em gái nhỏ nhà bên.
Anh đương nhiên biết Đàm Viên Viên thích anh, nhưng cô ấy không bày tỏ, anh cũng không vạch trần, chỉ là cố ý giữ khoảng cách với cô ấy, không mập mờ, không cho cô ấy bất kỳ cơ hội nào, chỉ cần cô ấy yên lặng làm việc, thì trong mắt anh, cô ấy chính là một nhân viên bình thường.
Nhưng cô ấy.
Ngày hôm nay vừa ra ngoài, đã khiến cho Thẩm Ám tức giận.
Anh chuẩn bị sẵn phong bì trong phòng làm việc, chỉ chờ Đàm Viên Viên đến từ chức, trong đầu anh đột nhiên nhớ tới Bạch Lê.
Ngón tay mảnh khảnh mềm mại của cô cầm lấy cái nĩa, bởi vì hành động đột nhiên đến gần của anh nên ánh mắt không ngừng hoảng loạn, làn da của cô trắng như ngọc, lông mi hẹp và dài, bởi vì khẩn trương bất chợt lay động, tiếp theo là đôi môi đỏ mọng, hơi mở ra, mơ hồ để lộ cái lưỡi hồng hào bên trong.
Bên tai lại vang lên giọng nói mềm mại kia, giọng nói khẽ run lên:
“Thẩm… Bác sĩ.”
“…Em làm gì ở đây?” Anh nhíu mày, tắt điện thoại, tâm tình rất tốt đứng dậy vận động cổ.
Đàm Viên Viên kinh ngạc chằm chằm nhìn anh, “Anh Ám, anh vừa nói chuyện với ai vậy? Nói cái gì mà lần sau nắm tay? Anh có bạn gái?! Chuyện này xảy ra khi nào? Tại sao em lại không biết?!”
Thẩm Ám đi về phía văn phòng, vẻ mặt cứng ngắc, “Trong thời gian làm việc, còn nói nhảm sẽ phạt tiền.”
Đàm Viên Viên uất ức bĩu môi nhìn anh, sau đó cô ấy không nhịn được lấy điện thoại di động ra lặng lẽ gửi tin nhắn cho Miêu Triển Bằng:
【Anh Ám đã có bạn gái rồi!】
【Chuyện xảy ra khi nào! Tại sao tôi lại không biết!】
【Cậu có đúng là không biết hay không?! Tại sao cậu không nói cho tôi?!】
Sau khi cô đùng đùng gửi tin nhắn đi, thừa dịp Thẩm Ám quay về phòng làm việc, lại nhịn không được trực tiếp gọi cho Miêu Triển Bằng.
Miêu Triển Bằng đang ngủ say, nhận được điện thoại của cô, cậu ấy cho rằng phòng khám xảy ra chuyện, nên buộc bản thân phải tỉnh táo, “Làm sao vậy?”
“Anh Ám đã có bạn gái rồi.” Đàm Viên Viên ai oán nói, “Hôm nay anh ấy nói cái gì mà, lần sau đừng từ chối anh ấy nắm tay, người phụ nữ kia lại dám từ chối anh ấy… Cậu có biết người đó là ai không? Cậu đã gặp qua chưa?”
Miêu Triển Bằng không nói gì mà thở dài, “… Bà cô, tôi hiện tại đang nghỉ ngơi, tôi mới ngủ chưa được năm tiếng.”
“Cho nên rốt cuộc là cậu có biết bạn gái của anh ấy là ai không?” Đàm Viên Viên khó có thể tin tưởng được mà lảm nhảm nói, “Tại sao một dấu hiệu nào cũng không cókhông hề có một dấu hiệu nào cả? Tôi cũng không nhìn thấy anh ấy thân thiết với người phụ nữ nào? Chẳng lẽ là trong câu lạc bộ cầu lông? Không đúng, mấy ngày nay trời mưa anh ấy không có đi, Chẳng lẽ…”
Miêu Triển Bằng lập tức cúp điện thoại.
Đàm Viên Viên càng uất ức hơn, cô ấy gục mặt xuống bàn, suy nghĩ câu được câu không, cuối cùng bạn gái của anh Ám là ai, thậm chí cô ấy lấy ra mấy tờ đơn của những khách hàng nữ, bắt đầu sàng lọc.
Thẩm Ám trở lại văn phòng làm việc, bắt đầu tìm ai đó để gọi điện thoại, “Tiểu khu Đông Tân, đúng, tầng 20 căn hộ 202, kiểm tra giúp tôi nhà kia là mua hay thuê, giúp tôi đuổi người đi.”
Không biết đầu dây bên kia nói cái gì, Thẩm Ám nhẹ nhàng cười nói, “Chuyện thành công tôi sẽ mời cậu ăn cơm, cảm ơn.”
Sau khi điện thoại cúp máy, Thẩm Ám đi ra nói với Đàm Viên Viên, “Gọi đồ ăn ngoài đi, có thịt là được.”
Đàm Viên Viên vô cùng kinh ngạc, “Anh Ám, anh chưa ăn cơm trưa sao?”
“Ăn ít, đói bụng.” Thẩm Ám lấy ly nước, vừa uống vừa kiểm tra lịch hẹn, gần đây đông khách, sáu giờ một người, bảy giờ hai người, tám giờ có bốn người, tối nay không đi đánh cầu không được rồi.
Anh đóng lại phiếu hẹn, “Đúng rồi, đặt hai phần cơm.”
Đàm Viên Viên dùng tay ra hiệu, “Đã rõ!”
Cô ấy gọi đồ ăn xong, lại bắt đầu tò mò duỗi cổ hỏi Thẩm Ám, “Ông chủ, anh thật sự đang yêu đương sao? Là ai vậy? Em có quen không?”
Thẩm Ám đặt ly nước xuống, ngón trỏ gõ lên bàn, “Lên mạng mua cho tôi một cái mũ bảo hiểm, loại mấy cô gái hay mang, đơn giản, màu trắng là được.”
Khuôn mặt Đàm Viên Viên trầm xuống, vẻ mặt của cô ấy bi thương nhìn anh, “Anh Ám, anh nói cái gì vậy?”
Thẩm Ám xoay người, “Quên đi, tôi tự mình mua.”
“Anh Ám!” Đàm Viên Viên không cam lòng gọi anh.
Thẩm Ám nghiêng đầu, đôi mắt lạnh lùng nhìn cô ấy, “Đàm Viên Viên, không làm được thì có thể nhanh chóng xin nghỉ việc rời đi, làm tiếp được thì lập tức thu lại những cảm xúc nhỏ nhặt kia cho tôi, cho tới bây giờ tôi chưa từng cho em cơ hội nào, cũng chưa bao giờ nói thích em, nên đừng bày ra vẻ mặt đó cho tôi xem, tôi không phải là ba mẹ em, không thể nào nuông chiều em.”
Đàm Viên Viên bị nói thì hốc mắt đỏ lên, nước mắt chảy xuống.
Trước kia, Thẩm Ám luôn tuyển nhân viên lễ tân là nam, suy cho cùng không cẩn thận dịu dàng như nữ, một số người không quan tâm đến vệ sinh thì thôi, cũng không siêng năng, không thích dọn dẹp, lại còn hay nói tục chửi bậy, khách hàng ý kiến nhiều lần, anh mới dứt khoát tuyển lễ tân nữ.
Trước Đàm Viên Viên có mười mấy lễ tân nữ, cũng không phải là làm không tốt, mà là do có suy nghĩ khác đối với Thẩm Ám, lại bởi vì tuổi còn trẻ, vừa mới trưởng thành, tác phong làm việc mạnh mẽ, cho dù có khách hàng ở đây, cũng không hề che giấu tình cảm của mình đối với Thẩm Ám, bởi vậy, nên bị Thẩm Ám cho từ chức.
Đàm Viên Viên đã làm ở đây được một thời gian dài, con người cô ấy hoạt bát, làm việc nhanh nhẹn, lại siêng năng, Thẩm Ám đối với cô ấy trên các phương diện đều vô cùng hài lòng, thỉnh thoảng đi ra ngoài, cũng sẽ mang đồ ăn về cho cô ấy, một mặt vừa xem cô ấy là nhân viên, một mặt vừa xem cô ấy như là em gái nhỏ nhà bên.
Anh đương nhiên biết Đàm Viên Viên thích anh, nhưng cô ấy không bày tỏ, anh cũng không vạch trần, chỉ là cố ý giữ khoảng cách với cô ấy, không mập mờ, không cho cô ấy bất kỳ cơ hội nào, chỉ cần cô ấy yên lặng làm việc, thì trong mắt anh, cô ấy chính là một nhân viên bình thường.
Nhưng cô ấy.
Ngày hôm nay vừa ra ngoài, đã khiến cho Thẩm Ám tức giận.
Anh chuẩn bị sẵn phong bì trong phòng làm việc, chỉ chờ Đàm Viên Viên đến từ chức, trong đầu anh đột nhiên nhớ tới Bạch Lê.
Ngón tay mảnh khảnh mềm mại của cô cầm lấy cái nĩa, bởi vì hành động đột nhiên đến gần của anh nên ánh mắt không ngừng hoảng loạn, làn da của cô trắng như ngọc, lông mi hẹp và dài, bởi vì khẩn trương bất chợt lay động, tiếp theo là đôi môi đỏ mọng, hơi mở ra, mơ hồ để lộ cái lưỡi hồng hào bên trong.
Bên tai lại vang lên giọng nói mềm mại kia, giọng nói khẽ run lên:
“Thẩm… Bác sĩ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.