Chương 82: Em muốn… kết hôn với anh
Tô Mã Lệ
07/02/2022
Thẩm Ám nằm tới tận sáu giờ tối mới tỉnh lại, dạ dày đau nên mới tỉnh.
Bạch Lê nhìn anh liên tục đổ mồ hôi lạnh ôm bụng đứng dậy, chạy nhanh tới đỡ lấy anh, “Anh muốn vào nhà vệ sinh à?”
Thẩm Ám gật gật đầu, cổ họng anh khô khốc, đầu còn rất đau, đi từng bước một, loại cảm giác choáng váng này khiến anh ghê tởm muốn ói.
Bạch Lê đỡ anh tới cửa nhà vệ sinh, một tay Thẩm Ám chống vào khung cửa, môi anh có hơi tái nhợt, giọng nói rất khàn, “Nhà em có thuốc dạ dày không? Dạ dày anh có hơi không thoải mái.”
“Đau dạ dày?” Bạch Lê khẩn trương nhìn anh, anh lại chống sức, xoa xoa mặt cô, “Đừng lo lắng, anh không sao, em đi lấy thuốc đi.”
Anh nói xong liền tự mình bước vào nhà vệ sinh.
Bạch Lê hoang mang bối rối tìm được thuốc dạ dày, rót thêm cốc nước, đứng ở cửa nhà vệ sinh chờ, nghe thấy Thẩm Ám ở bên trong lại đang ói ra một lần nữa.
Cô nhanh chóng mở cửa bước vào, hai tay Thẩm Ám chống ở hai bên bồn cầu, ói đến nỗi mắt đỏ bừng, anh thở dốc rồi đứng dậy, tới bồn rửa tay mở vòi nước rửa mặt, cầm lấy khăn lông lau khô tay, lúc này mới nhận lấy cốc nước cô đưa tới, ngửa đầu hớp một hớp nước súc miệng.
Bạch Lê đưa thuốc qua, thấy anh uống xong, lúc này mới lo lắng hỏi, “Anh muốn đi bệnh viện không?”
Thẩm Ám chậm rãi đặt cái cốc xuống, cười cười với cô, “Em không sợ tới bệnh viện à?”
Hai mắt Bạch Lê nóng lên, nước mắt sắp sửa rơi xuống, cô nhón chân vòng tay ôm lấy cổ Thẩm Ám, “Rất xin lỗi…”
“Anh không muốn nghe em nói rất xin lỗi.” Hơi thở của Thẩm Ám vô cùng nóng, da trên người anh còn đang rất nóng, rõ ràng thân thể không thoải mái, lại còn cố gắng trêu chọc cô, “Muốn nghe cái khác cơ.”
Bạch Lê ôm lấy anh, nước mắt thu nhau nhỏ trên cổ anh, giọng nói tràn ngập giọng mũi, “Em yêu anh.”
Thẩm Ám ngẩn người, khóe mắt lóe lên ý cười, anh dùng sức ôm chặt lấy người trong lòng, nghiêng đầu hôn hôn mặt cô, “Ban nãy gió lớn quá, anh nghe không rõ.”
Bạch Lê bị anh chọc cười, hít hít mũi, nói một lần nữa, “Em yêu anh.”
Thẩm Ám nâng cằm cô, cúi đầu hôn xuống môi cô.
Nhiệt độ cơ thể anh rất cao, nụ hôn áp xuống càng thêm nóng bỏng.
Bạch Lê bị anh hun nóng hơi rụt người lại, nhưng cánh tay vẫn ôm chặt lấy anh, cả người khẩn trương dính sát lên người anh, Thẩm Ám hôn một lát, dựa vào cổ cô thở dốc, dương vật cứng rắn đặt trên bụng cô.
“Em đi ra ngoài trước đi.” Anh cúi đầu hôn hôn mặt cô, “Lát nữa anh ra ngoài sau.”
Bạch Lê cúi đầu nhìn xuống, hai vành tai hồng hồng, cô cắn môi, giọng nói nhẹ nhàng mang theo chút run rẩy, “Muốn không…?”
Cô nói không nên lời, cả vùng cổ như bị thiêu đốt.
Thẩm Ám nghe là hiểu, ánh mắt sâu thêm vài phần, lòng bàn tay nóng như lửa đặt ở sau cổ cô vuốt ve hai cái, giọng nói khàn khàn: “Chờ anh về phòng.”
Bạch lê bị ngón tay nóng bỏng của anh sờ đến nỗi run lẩy bẩy, cô đỏ mặt nhìn anh một cái, vội vàng mở cửa đi ra ngoài cứ như đang chạy trốn.
Thẩm Ám dựa người vào bồn rửa tay rút điếu thuốc ra châm lửa, ký ức sau khi say rượu đang từng chút từng chút hiện hữu, anh nhớ lại ngày hôm đó khi ông nội qua đời, hình ảnh sinh động tựa như vừa mới xảy ra ngày hôm qua, da thịt toàn thân đều bắt đầu nóng dần lên.
Anh hút xong một điếu thuốc, lại lấy ra điếu thứ hai, trước khi bị màn đêm u tối và sự cáu kỉnh bao trùm, bên tai vọng lại tiếng của Bạch Lê:
“Em yêu anh.”
Đầu ngón tay anh chợt khựng lại, ánh mắt đang nhíu chặt dần dãn ra.
Hút xong điếu thuốc thứ hai, anh bước ra khỏi nhà vệ sinh, Bạch Lê đang chờ ở cửa, trong tay cầm thẻ ngân hàng của anh và sổ hộ khẩu mà Bạch Kiến Uy đưa cho.
Gương mặt cô hơi ửng hồng, liếc mắt nhìn Thẩm Ám một cái, rồi lại quay mặt đi, cắn môi cố gắng bình tĩnh một hồi, sau đó mới lấy hết can đảm ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Ám, nói: “Em…”
Mới chỉ nói một chữ, lại không thốt ra được nữa, cô nhét sổ hộ khẩu trong tay mình vào tay Thẩm Ám.
“Đưa anh cái này làm gì?” Thẩm Ám biết rõ còn cố hỏi, khoé môi cong lên cười.
Bạch Lê cúi đầu, mặt đỏ bừng, “… Kết hôn.”
Thẩm Ám ghé sát vào người cô, mỉm cười hỏi lại, “Anh không nghe rõ, em nói cái gì cơ?”
Đôi mắt ầng ậng nước của Bạch Lê run run, giọng nói mềm mại: “Bác sĩ Thẩm, em muốn… kết hôn với anh.”
Thẩm Ám kéo cô vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại, lúc này mới ôm người vào lòng ngực mình, thấp giọng nói: “Bác sĩ Thẩm bây giờ đang rất vui.”
Bạch Lê nhìn anh liên tục đổ mồ hôi lạnh ôm bụng đứng dậy, chạy nhanh tới đỡ lấy anh, “Anh muốn vào nhà vệ sinh à?”
Thẩm Ám gật gật đầu, cổ họng anh khô khốc, đầu còn rất đau, đi từng bước một, loại cảm giác choáng váng này khiến anh ghê tởm muốn ói.
Bạch Lê đỡ anh tới cửa nhà vệ sinh, một tay Thẩm Ám chống vào khung cửa, môi anh có hơi tái nhợt, giọng nói rất khàn, “Nhà em có thuốc dạ dày không? Dạ dày anh có hơi không thoải mái.”
“Đau dạ dày?” Bạch Lê khẩn trương nhìn anh, anh lại chống sức, xoa xoa mặt cô, “Đừng lo lắng, anh không sao, em đi lấy thuốc đi.”
Anh nói xong liền tự mình bước vào nhà vệ sinh.
Bạch Lê hoang mang bối rối tìm được thuốc dạ dày, rót thêm cốc nước, đứng ở cửa nhà vệ sinh chờ, nghe thấy Thẩm Ám ở bên trong lại đang ói ra một lần nữa.
Cô nhanh chóng mở cửa bước vào, hai tay Thẩm Ám chống ở hai bên bồn cầu, ói đến nỗi mắt đỏ bừng, anh thở dốc rồi đứng dậy, tới bồn rửa tay mở vòi nước rửa mặt, cầm lấy khăn lông lau khô tay, lúc này mới nhận lấy cốc nước cô đưa tới, ngửa đầu hớp một hớp nước súc miệng.
Bạch Lê đưa thuốc qua, thấy anh uống xong, lúc này mới lo lắng hỏi, “Anh muốn đi bệnh viện không?”
Thẩm Ám chậm rãi đặt cái cốc xuống, cười cười với cô, “Em không sợ tới bệnh viện à?”
Hai mắt Bạch Lê nóng lên, nước mắt sắp sửa rơi xuống, cô nhón chân vòng tay ôm lấy cổ Thẩm Ám, “Rất xin lỗi…”
“Anh không muốn nghe em nói rất xin lỗi.” Hơi thở của Thẩm Ám vô cùng nóng, da trên người anh còn đang rất nóng, rõ ràng thân thể không thoải mái, lại còn cố gắng trêu chọc cô, “Muốn nghe cái khác cơ.”
Bạch Lê ôm lấy anh, nước mắt thu nhau nhỏ trên cổ anh, giọng nói tràn ngập giọng mũi, “Em yêu anh.”
Thẩm Ám ngẩn người, khóe mắt lóe lên ý cười, anh dùng sức ôm chặt lấy người trong lòng, nghiêng đầu hôn hôn mặt cô, “Ban nãy gió lớn quá, anh nghe không rõ.”
Bạch Lê bị anh chọc cười, hít hít mũi, nói một lần nữa, “Em yêu anh.”
Thẩm Ám nâng cằm cô, cúi đầu hôn xuống môi cô.
Nhiệt độ cơ thể anh rất cao, nụ hôn áp xuống càng thêm nóng bỏng.
Bạch Lê bị anh hun nóng hơi rụt người lại, nhưng cánh tay vẫn ôm chặt lấy anh, cả người khẩn trương dính sát lên người anh, Thẩm Ám hôn một lát, dựa vào cổ cô thở dốc, dương vật cứng rắn đặt trên bụng cô.
“Em đi ra ngoài trước đi.” Anh cúi đầu hôn hôn mặt cô, “Lát nữa anh ra ngoài sau.”
Bạch Lê cúi đầu nhìn xuống, hai vành tai hồng hồng, cô cắn môi, giọng nói nhẹ nhàng mang theo chút run rẩy, “Muốn không…?”
Cô nói không nên lời, cả vùng cổ như bị thiêu đốt.
Thẩm Ám nghe là hiểu, ánh mắt sâu thêm vài phần, lòng bàn tay nóng như lửa đặt ở sau cổ cô vuốt ve hai cái, giọng nói khàn khàn: “Chờ anh về phòng.”
Bạch lê bị ngón tay nóng bỏng của anh sờ đến nỗi run lẩy bẩy, cô đỏ mặt nhìn anh một cái, vội vàng mở cửa đi ra ngoài cứ như đang chạy trốn.
Thẩm Ám dựa người vào bồn rửa tay rút điếu thuốc ra châm lửa, ký ức sau khi say rượu đang từng chút từng chút hiện hữu, anh nhớ lại ngày hôm đó khi ông nội qua đời, hình ảnh sinh động tựa như vừa mới xảy ra ngày hôm qua, da thịt toàn thân đều bắt đầu nóng dần lên.
Anh hút xong một điếu thuốc, lại lấy ra điếu thứ hai, trước khi bị màn đêm u tối và sự cáu kỉnh bao trùm, bên tai vọng lại tiếng của Bạch Lê:
“Em yêu anh.”
Đầu ngón tay anh chợt khựng lại, ánh mắt đang nhíu chặt dần dãn ra.
Hút xong điếu thuốc thứ hai, anh bước ra khỏi nhà vệ sinh, Bạch Lê đang chờ ở cửa, trong tay cầm thẻ ngân hàng của anh và sổ hộ khẩu mà Bạch Kiến Uy đưa cho.
Gương mặt cô hơi ửng hồng, liếc mắt nhìn Thẩm Ám một cái, rồi lại quay mặt đi, cắn môi cố gắng bình tĩnh một hồi, sau đó mới lấy hết can đảm ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Ám, nói: “Em…”
Mới chỉ nói một chữ, lại không thốt ra được nữa, cô nhét sổ hộ khẩu trong tay mình vào tay Thẩm Ám.
“Đưa anh cái này làm gì?” Thẩm Ám biết rõ còn cố hỏi, khoé môi cong lên cười.
Bạch Lê cúi đầu, mặt đỏ bừng, “… Kết hôn.”
Thẩm Ám ghé sát vào người cô, mỉm cười hỏi lại, “Anh không nghe rõ, em nói cái gì cơ?”
Đôi mắt ầng ậng nước của Bạch Lê run run, giọng nói mềm mại: “Bác sĩ Thẩm, em muốn… kết hôn với anh.”
Thẩm Ám kéo cô vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại, lúc này mới ôm người vào lòng ngực mình, thấp giọng nói: “Bác sĩ Thẩm bây giờ đang rất vui.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.