Chương 4: Hù dọa ai chứ?
Tô Mã Lệ
07/02/2022
“Mèo là của ai vậy?” Thẩm Ám nhìn cô hỏi.
Ngón tay của Bạch Lê xoắn xuýt lại, đầu cúi thấp xuống, qua một lúc lâu cũng không nói lời nào.
Thẩm Ám chờ đến mức không còn kiên nhẫn nữa, vừa định mở miệng thì nghe cô nàng căng thẳng lắp bắp đáp, “Nó bị…chủ đánh.”
Giọng nói của cô vừa nhẹ lại vừa nhỏ, thanh tuyến yếu ớt run rẩy.
Đàm Viên Viên trừng to đôi mắt, “Tôi phải gọi đến trung tâm bảo vệ động vật mới được, phải nói cho bọn họ biết có người ngược đãi thú cưng! Cô nói cho tôi biết đi, ai là chủ của nó?!”
Cô nàng lại không nói gì.
Đột nhiên Thẩm Ám vươn tay ra đẩy cô, cơ thể Bạch Lê cứng đờ, bỗng nghe người đàn ông nói, “Đàm Viên Viên, đưa cô ấy đến văn phòng của tôi.”
Cô dường như không hiểu chuyện gì đang xảy ra, khi ngẩng đầu lên mới thấy có ai đó chạy vội về phía cửa, đúng là chủ nhân của bé mèo kia.
Ngực cô nhảy dựng lên, Đàm Viên Viên ngay lập tức vươn tay kéo cô hướng về phía văn phòng, vừa đi vừa nói chuyện, “Không có gì, anh Ám của chúng tôi sẽ đối phó, cô đừng sợ.”
“Cô đừng đi! Cô đem mèo của tôi đi đâu vậy?!” Chủ nhân của mèo con là một người đàn ông mập mạp khoảng chừng bốn mươi tuổi, hắn bụng phệ, thở hồng hộc chỉ vào bóng lưng của Bạch Lê gọi lớn, “Mèo của tôi đâu rồi?!”
Bạch Lê sợ đến mức đứng lại ở kia không nhúc nhích.
“Mèo đang làm kiểm tra ở bên trong.” Thẩm Ám mở miệng, giọng nói rất nhẹ, “Anh là chủ nhân của mèo phải không, vậy đi đăng ký đi.”
“Đúng, sáng nay con mèo của tôi bị tai nạn xe cộ. Vốn dĩ tôi muốn đem nó đến đây để khám, ai biết được rằng cô gái bệnh thần kinh này đột nhiên cướp con mèo của tôi đi.” Tên mập thở phì phò nói xong mới cầm bút bắt đầu đăng ký.
Ánh mắt của Thẩm Ám trầm tĩnh nhìn hắn ta một lát rồi xoay người vào văn phòng. Anh hướng về phía Đàm Viên Viên vẫy tay một cái ý bảo cô ấy ra ngoài, còn lại bản thân thì gọi một cuộc điện thoại.
Bạch Lê đang ngồi trên ghế, nhìn thấy anh tiến vào thì có chút căng thẳng đứng lên, đi đến chỗ cách xa anh hơn một chút mới đứng yên, vẫn luôn cúi đầu xuống, hai tay xoắn chặt vào nhau.
Thẩm Ám nói chuyện điện thoại xong thì nhìn cô một cái, “Cô sợ đến vậy, tại sao còn muốn xen vào việc của người khác?”
Toàn thân cô đều run lên, đầu cũng càng cúi xuống thấp hơn.
Thẩm Ám đợi một lát, không chờ đến khi cô trả lời thì đã cầm di động trên bàn, trước khi rời khỏi văn phòng liền chỉnh nhiệt độ của điều hòa không khí thấp xuống hai độ.
Tên mập bị gạt sang một bên cả nửa tiếng mới thấy Thẩm Ám cầm một phần báo cáo CT bước ra, phía sau là Miêu Triển Bằng đang ôm một cái tủ khử trùng trong suốt còn chú mèo Ragdoll nằm bên trong đó.
“Ngài Lý, báo cáo phải gửi cho trung tâm bảo vệ động vật, bởi vì vết thương của mèo không phải tai nạn xe cộ tạo thành mà là do con người ngược đãi. Về phần hung thủ là ai thì không phải phạm vi điều tra của chúng tôi, điều này cần anh và người của trung tâm bảo vệ động vật hợp tác. Còn nữa, chi phí mời qua bên này để thanh toán.”
Thẩm Ám mới vừa nói xong thì tên mập đã nổi điên, hắn ta lập tức tiến đến giật lấy tờ báo cáo trong tay của Thẩm Ám, nhưng lại thấy anh đột nhiên xắn tay áo lên để lộ ra một cái hình xăm.
Tên mập đột ngột dừng lại, hắn ta ngạc nhiên nhìn về phía khuôn mặt của Thẩm Ám thì thấy người đàn ông không thay đổi chút biểu tình gì, “Tiền mặt hay là wechat?”
“Hù dọa ai chứ? Có hình xăm thì ghê gớm lắm sao?” Tên mập cười lạnh một tiếng, vừa định xoay người bỏ chạy đã bị Thẩm Ám khóa trái tay sau lưng đè ở trước bàn đăng ký, khuôn mặt của tên mập đối diện với mã QR của wechat.
Thẩm Ám đè mặt của hắn ta xuống phía trước, giọng nói nghe không ra cảm xúc gì, lại ngoài ý muốn lộ ra sự lạnh lùng, “Tiền mặt hay là wechat?”
Tên mập dùng sức giãy giụa nhưng vẫn không thoát ra được, sắc mặt nghẹn đến mức phình thành màu gan heo.
Thẩm Ám nới lỏng một tay của hắn ta, chờ cho đối phương thanh toán chi phí xong mới buông đối phương. Đúng lúc người của trung tâm bảo vệ động vật cũng đã đến, tên mập không kịp bỏ chạy đã bị “mời” ra ngoài xe.
“Anh Ám, khi nãy anh đẹp trai xỉu luôn đó!” Tên mập và xe của trung tâm bảo vệ động vật vừa đi thì Đàm Viên Viên liền lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về phía Thẩm Ám, “Đẹp trai đến mức em thiếu chút nữa chảy máu mũi luôn!”
Thẩm Ám khẽ cong môi rồi xoay người bước về phía văn phòng.
Bạch Lê nghe được tiếng động mở cửa thì có vẻ hoảng sợ, cô gần như bối rối mà đứng dậy khỏi ghế, đầu vẫn cúi xuống, vành mũ rộng thùng thình của áo hoodie bao phủ toàn bộ đầu của cô, chỉ còn lại mỗi đôi tay lộ ra ngoài.
Trắng nõn nhỏ nhắn.
Những ngón tay bị vấy máu đã được lau bởi khăn giấy ướt, giờ phút này lại không dám tùy tiện vứt khăn giấy đã sử dụng vào trong thùng rác văn phòng mà chỉ nắm chặt trong lòng bàn tay.
“Người đã đi rồi.” Thẩm Ám bước đến ngồi xuống ghế, cách bàn làm việc nhìn về phía Bạch Lê, “Cô có thể đi.”
Ban nãy cô nghe thấy anh đã gọi điện thoại để người của trung tâm bảo vệ động vật đến đón mèo đi.
“…Cảm ơn anh.” Khi Bạch Lê đáp nhưng vẫn không dám ngẩng đầu lên, chỉ là trước khi đi mới thật cẩn thận ngước nhìn Thẩm Ám một cái.
Chính là cô không nghĩ đến người đàn ông kia cũng đang nhìn lại mình.
Mặc dù cách chiếc kính râm, biết rõ anh không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô nhưng Bạch Lê dường như vẫn bị dọa, hoảng loạn mở cửa rồi bỏ chạy.
Thẩm Ám: “…”
Ngón tay của Bạch Lê xoắn xuýt lại, đầu cúi thấp xuống, qua một lúc lâu cũng không nói lời nào.
Thẩm Ám chờ đến mức không còn kiên nhẫn nữa, vừa định mở miệng thì nghe cô nàng căng thẳng lắp bắp đáp, “Nó bị…chủ đánh.”
Giọng nói của cô vừa nhẹ lại vừa nhỏ, thanh tuyến yếu ớt run rẩy.
Đàm Viên Viên trừng to đôi mắt, “Tôi phải gọi đến trung tâm bảo vệ động vật mới được, phải nói cho bọn họ biết có người ngược đãi thú cưng! Cô nói cho tôi biết đi, ai là chủ của nó?!”
Cô nàng lại không nói gì.
Đột nhiên Thẩm Ám vươn tay ra đẩy cô, cơ thể Bạch Lê cứng đờ, bỗng nghe người đàn ông nói, “Đàm Viên Viên, đưa cô ấy đến văn phòng của tôi.”
Cô dường như không hiểu chuyện gì đang xảy ra, khi ngẩng đầu lên mới thấy có ai đó chạy vội về phía cửa, đúng là chủ nhân của bé mèo kia.
Ngực cô nhảy dựng lên, Đàm Viên Viên ngay lập tức vươn tay kéo cô hướng về phía văn phòng, vừa đi vừa nói chuyện, “Không có gì, anh Ám của chúng tôi sẽ đối phó, cô đừng sợ.”
“Cô đừng đi! Cô đem mèo của tôi đi đâu vậy?!” Chủ nhân của mèo con là một người đàn ông mập mạp khoảng chừng bốn mươi tuổi, hắn bụng phệ, thở hồng hộc chỉ vào bóng lưng của Bạch Lê gọi lớn, “Mèo của tôi đâu rồi?!”
Bạch Lê sợ đến mức đứng lại ở kia không nhúc nhích.
“Mèo đang làm kiểm tra ở bên trong.” Thẩm Ám mở miệng, giọng nói rất nhẹ, “Anh là chủ nhân của mèo phải không, vậy đi đăng ký đi.”
“Đúng, sáng nay con mèo của tôi bị tai nạn xe cộ. Vốn dĩ tôi muốn đem nó đến đây để khám, ai biết được rằng cô gái bệnh thần kinh này đột nhiên cướp con mèo của tôi đi.” Tên mập thở phì phò nói xong mới cầm bút bắt đầu đăng ký.
Ánh mắt của Thẩm Ám trầm tĩnh nhìn hắn ta một lát rồi xoay người vào văn phòng. Anh hướng về phía Đàm Viên Viên vẫy tay một cái ý bảo cô ấy ra ngoài, còn lại bản thân thì gọi một cuộc điện thoại.
Bạch Lê đang ngồi trên ghế, nhìn thấy anh tiến vào thì có chút căng thẳng đứng lên, đi đến chỗ cách xa anh hơn một chút mới đứng yên, vẫn luôn cúi đầu xuống, hai tay xoắn chặt vào nhau.
Thẩm Ám nói chuyện điện thoại xong thì nhìn cô một cái, “Cô sợ đến vậy, tại sao còn muốn xen vào việc của người khác?”
Toàn thân cô đều run lên, đầu cũng càng cúi xuống thấp hơn.
Thẩm Ám đợi một lát, không chờ đến khi cô trả lời thì đã cầm di động trên bàn, trước khi rời khỏi văn phòng liền chỉnh nhiệt độ của điều hòa không khí thấp xuống hai độ.
Tên mập bị gạt sang một bên cả nửa tiếng mới thấy Thẩm Ám cầm một phần báo cáo CT bước ra, phía sau là Miêu Triển Bằng đang ôm một cái tủ khử trùng trong suốt còn chú mèo Ragdoll nằm bên trong đó.
“Ngài Lý, báo cáo phải gửi cho trung tâm bảo vệ động vật, bởi vì vết thương của mèo không phải tai nạn xe cộ tạo thành mà là do con người ngược đãi. Về phần hung thủ là ai thì không phải phạm vi điều tra của chúng tôi, điều này cần anh và người của trung tâm bảo vệ động vật hợp tác. Còn nữa, chi phí mời qua bên này để thanh toán.”
Thẩm Ám mới vừa nói xong thì tên mập đã nổi điên, hắn ta lập tức tiến đến giật lấy tờ báo cáo trong tay của Thẩm Ám, nhưng lại thấy anh đột nhiên xắn tay áo lên để lộ ra một cái hình xăm.
Tên mập đột ngột dừng lại, hắn ta ngạc nhiên nhìn về phía khuôn mặt của Thẩm Ám thì thấy người đàn ông không thay đổi chút biểu tình gì, “Tiền mặt hay là wechat?”
“Hù dọa ai chứ? Có hình xăm thì ghê gớm lắm sao?” Tên mập cười lạnh một tiếng, vừa định xoay người bỏ chạy đã bị Thẩm Ám khóa trái tay sau lưng đè ở trước bàn đăng ký, khuôn mặt của tên mập đối diện với mã QR của wechat.
Thẩm Ám đè mặt của hắn ta xuống phía trước, giọng nói nghe không ra cảm xúc gì, lại ngoài ý muốn lộ ra sự lạnh lùng, “Tiền mặt hay là wechat?”
Tên mập dùng sức giãy giụa nhưng vẫn không thoát ra được, sắc mặt nghẹn đến mức phình thành màu gan heo.
Thẩm Ám nới lỏng một tay của hắn ta, chờ cho đối phương thanh toán chi phí xong mới buông đối phương. Đúng lúc người của trung tâm bảo vệ động vật cũng đã đến, tên mập không kịp bỏ chạy đã bị “mời” ra ngoài xe.
“Anh Ám, khi nãy anh đẹp trai xỉu luôn đó!” Tên mập và xe của trung tâm bảo vệ động vật vừa đi thì Đàm Viên Viên liền lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về phía Thẩm Ám, “Đẹp trai đến mức em thiếu chút nữa chảy máu mũi luôn!”
Thẩm Ám khẽ cong môi rồi xoay người bước về phía văn phòng.
Bạch Lê nghe được tiếng động mở cửa thì có vẻ hoảng sợ, cô gần như bối rối mà đứng dậy khỏi ghế, đầu vẫn cúi xuống, vành mũ rộng thùng thình của áo hoodie bao phủ toàn bộ đầu của cô, chỉ còn lại mỗi đôi tay lộ ra ngoài.
Trắng nõn nhỏ nhắn.
Những ngón tay bị vấy máu đã được lau bởi khăn giấy ướt, giờ phút này lại không dám tùy tiện vứt khăn giấy đã sử dụng vào trong thùng rác văn phòng mà chỉ nắm chặt trong lòng bàn tay.
“Người đã đi rồi.” Thẩm Ám bước đến ngồi xuống ghế, cách bàn làm việc nhìn về phía Bạch Lê, “Cô có thể đi.”
Ban nãy cô nghe thấy anh đã gọi điện thoại để người của trung tâm bảo vệ động vật đến đón mèo đi.
“…Cảm ơn anh.” Khi Bạch Lê đáp nhưng vẫn không dám ngẩng đầu lên, chỉ là trước khi đi mới thật cẩn thận ngước nhìn Thẩm Ám một cái.
Chính là cô không nghĩ đến người đàn ông kia cũng đang nhìn lại mình.
Mặc dù cách chiếc kính râm, biết rõ anh không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô nhưng Bạch Lê dường như vẫn bị dọa, hoảng loạn mở cửa rồi bỏ chạy.
Thẩm Ám: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.