Chương 54: Không nỡ rời xa anh sao?
Tô Mã Lệ
07/02/2022
Cơm hộp vẫn treo trên nắm cửa, Thẩm Ám ăn qua loa xong, cầm theo chìa khóa đi ra ngoài, tiện cầm thêm cả túi rác.
Khi anh quay lại, Bạch Lê đang ngồi ở trước máy tính bận rộn làm việc, anh mở cửa bước vào, cô gái nhỏ ngồi trên ghế mở to mắt ngạc nhiên nhìn anh.
Có lẽ đây là lần đầu tiên cô thấy có người từ bên ngoài bước vào phòng, cô ngây người một lát, sau đó mới rụt cổ, lấy tấm chăn đang khoác trùm kín đầu, bao gồm cả vành tai đang đỏ bừng.
Thẩm Ám mua bộ lọc về, anh thay bộ lọc điều hòa trong phòng, rồi lại vào phòng tắm, thay bóng đèn mới, đến lúc này mới đi rửa tay.
Bạch Lê khoác chăn, đứng ở cửa nhìn anh.
Thẩm Ám cười nhẹ, “Làm xong rồi?”
Bạch Lê quay về ngồi trước bàn máy tính.
Thẩm Ám đi vào phòng bếp rót một cốc nước, ngửa cổ uống cạn, lấy điện thoại di động ra xem tin tức, khách hàng quá nhiều, Miêu Triển Bằng không xử lý được, anh cất điện thoại đi, rửa cái cốc sạch sẽ rồi cất vào chỗ cũ, đi ra nói với cô: “Anh phải đi rồi.”
Bạch Lê gật đầu.
Thẩm Ám sờ sờ mặt cô, dụ dỗ hỏi,
“Mang máy tính theo rồi đi cùng anh?”
Bạch Lê cắn môi, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Vậy thì để lần sau.” Thẩm Ám cúi đầu hôn nhẹ môi cô, “Không được cắn môi.”
Bạch Lê hơi rụt bả vai lại vì bị hôn bất ngờ, Thẩm Ám buông cô ra, xoa xoa đầu cô, “Anh đi đây.”
Cô bước từng bước nhỏ theo sau anh, Thẩm Ám bước ra khỏi cửa, quay đầu lại nhìn cô, khóe môi dương lên, giọng nói trầm thấp dễ nghe vô cùng, “Chẳng lẽ em không nỡ rời xa anh sao?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Lê đỏ lên, “… Không phải.”
Sau khi cô đóng cửa lại, mới nhỏ giọng nói: “Đi đường cẩn thận.”
Thẩm Ám cảm thấy như có một dòng nước ấm chảy qua trái tim mình, anh cười nhẹ, “Được rồi, em nhớ phải ngoan ngoãn ở nhà chờ anh.”
Tại phòng khám Miêu Triển Bằng đã mệt không chịu nổi, thấy Thẩm Ám đi đến, thở phào nhẹ nhõm nói: “Anh Ám, có người đang trong phòng mổ, thuốc gây mê phải mất nửa ngày mới có tác dụng, mệt chết em mất…”
Thẩm Ám mặc áo blouse trắng vào, khử trùng tay.
Bình thường tính tình của anh rất lạnh lùng, thỉnh thoảng tâm trạng vui vẻ mới nói đùa được với anh một hai câu.
Nhưng hôm nay, Miêu Triển Bằng thấy từ đầu tới cuối anh luôn treo nụ cười ở trên mặt, lúc bước ra khỏi phòng phẫu thuật không nhịn nổi mà hỏi một câu, “Anh Ám, anh làm sao vậy?”
“Sao cơ?” Thẩm Ám rửa sạch tay, lau khô ngón tay, sau đó lấy điện thoại ra, xem thử Bạch Lê có gửi tin nhắn hay không.
“Trông anh có vẻ rất vui.” Miêu Triển Bằng chỉ vào những vị khách mới ra khỏi cửa, “Thường ngày đối với những vị khách như vậy, anh đã sớm lạnh mặt từ lâu rồi, nhưng hôm nay anh rất là… Dịu dàng, nhưng không phải loại dịu dàng mà bọn em thường thấy.”
Thẩm Ám: “…”
Anh cầm lấy danh sách lịch hẹn trước đưa cho Miêu Triển Bằng, “Làm việc đi, buổi tối anh có hẹn ăn cơm cùng bạn, cậu tan làm sớm một chút, treo biển ở ngoài cửa.”
“Anh Ám, về sau buổi tối không cần trực đêm?” Miêu Triển Bằng hỏi.
“Cậu đáng được như thế.” Thẩm Ám đi đến trước quầy lễ tân, yêu cầu Đàm Viên Viên gõ lại danh sách phân công nhiệm vụ rồi dán ở cửa.
“Vậy còn anh?” Miêu Triển Bằng vừa hỏi xong vẻ mặt như chợt hiểu ra điều gì đó, “Ồ, anh muốn ở cùng bạn gái?”
Thẩm Ám không phản bác, khóe môi hơi cong lên.
Trước 5 giờ rưỡi, anh lái xe đến khách sạn đã hẹn trước.
Đàm Viên Viên đi vào văn phòng anh dọn dẹp vệ sinh, lau qua cái mũ bảo hiểm màu hồng nhạt trên bàn một lần, Miêu Triển Bằng đi ngang qua thấy cảnh này, thuận miệng hỏi, “Đàm Viên Viên, cô biết bạn gái của anh Ám là ai không?”
Đàm Viên Viên cầm mũ bảo hiểm đưa cho cậu ấy xem, chỉ vào bốn chữ ‘của riêng Bạch Lê’ to đùng bên trên, hỏi cậu ấy: “Có biết chữ của ông chủ không?”
Miêu Triển Bằng cười khẽ, “Tôi tưởng rằng cô không nhìn thấy.”
“Đã thấy từ lâu rồi được chưa.” Đàm Viên Viên bĩu môi.
“Cô vẫn còn chưa từ bỏ sao?” Miêu Triển Bằng hỏi.
“Hiện tại tôi chỉ coi anh ấy là ông chủ, nào dám mơ ước làm bạn gái của anh ấy nữa.” Đàm Viên Viên đặt cái mũ đã lau sạch xuống bàn, thở dài nói: “Tôi chỉ là không ngờ rằng, anh Ám lại thích… Cô ấy đến như vậy.”
“Cô ấy trông thế nào?” Miêu Triển Bằng hỏi.
“Không biết, tôi cũng chưa gặp qua cô ấy bao giờ, chỉ biết… Cô ấy hình như rất sợ người.” Đàm Viên Viên suy ngẫm nói, “Lạ thật, cô ấy không sợ anh Ám sao?”
“Anh Ám có cái gì mà sợ, do cô chưa thấy bộ dạng anh Ám khi nói chuyện với cô ấy thôi.”
Đàm Viên Viên trợn tròn mắt, “Là bộ dạng gì?”
Miêu Triển Bằng nhún vai, “Cô sẽ cảm giác bản thân như nhìn thấy ma.”
Đàm Viên Viên: “…”
Khi anh quay lại, Bạch Lê đang ngồi ở trước máy tính bận rộn làm việc, anh mở cửa bước vào, cô gái nhỏ ngồi trên ghế mở to mắt ngạc nhiên nhìn anh.
Có lẽ đây là lần đầu tiên cô thấy có người từ bên ngoài bước vào phòng, cô ngây người một lát, sau đó mới rụt cổ, lấy tấm chăn đang khoác trùm kín đầu, bao gồm cả vành tai đang đỏ bừng.
Thẩm Ám mua bộ lọc về, anh thay bộ lọc điều hòa trong phòng, rồi lại vào phòng tắm, thay bóng đèn mới, đến lúc này mới đi rửa tay.
Bạch Lê khoác chăn, đứng ở cửa nhìn anh.
Thẩm Ám cười nhẹ, “Làm xong rồi?”
Bạch Lê quay về ngồi trước bàn máy tính.
Thẩm Ám đi vào phòng bếp rót một cốc nước, ngửa cổ uống cạn, lấy điện thoại di động ra xem tin tức, khách hàng quá nhiều, Miêu Triển Bằng không xử lý được, anh cất điện thoại đi, rửa cái cốc sạch sẽ rồi cất vào chỗ cũ, đi ra nói với cô: “Anh phải đi rồi.”
Bạch Lê gật đầu.
Thẩm Ám sờ sờ mặt cô, dụ dỗ hỏi,
“Mang máy tính theo rồi đi cùng anh?”
Bạch Lê cắn môi, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Vậy thì để lần sau.” Thẩm Ám cúi đầu hôn nhẹ môi cô, “Không được cắn môi.”
Bạch Lê hơi rụt bả vai lại vì bị hôn bất ngờ, Thẩm Ám buông cô ra, xoa xoa đầu cô, “Anh đi đây.”
Cô bước từng bước nhỏ theo sau anh, Thẩm Ám bước ra khỏi cửa, quay đầu lại nhìn cô, khóe môi dương lên, giọng nói trầm thấp dễ nghe vô cùng, “Chẳng lẽ em không nỡ rời xa anh sao?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Lê đỏ lên, “… Không phải.”
Sau khi cô đóng cửa lại, mới nhỏ giọng nói: “Đi đường cẩn thận.”
Thẩm Ám cảm thấy như có một dòng nước ấm chảy qua trái tim mình, anh cười nhẹ, “Được rồi, em nhớ phải ngoan ngoãn ở nhà chờ anh.”
Tại phòng khám Miêu Triển Bằng đã mệt không chịu nổi, thấy Thẩm Ám đi đến, thở phào nhẹ nhõm nói: “Anh Ám, có người đang trong phòng mổ, thuốc gây mê phải mất nửa ngày mới có tác dụng, mệt chết em mất…”
Thẩm Ám mặc áo blouse trắng vào, khử trùng tay.
Bình thường tính tình của anh rất lạnh lùng, thỉnh thoảng tâm trạng vui vẻ mới nói đùa được với anh một hai câu.
Nhưng hôm nay, Miêu Triển Bằng thấy từ đầu tới cuối anh luôn treo nụ cười ở trên mặt, lúc bước ra khỏi phòng phẫu thuật không nhịn nổi mà hỏi một câu, “Anh Ám, anh làm sao vậy?”
“Sao cơ?” Thẩm Ám rửa sạch tay, lau khô ngón tay, sau đó lấy điện thoại ra, xem thử Bạch Lê có gửi tin nhắn hay không.
“Trông anh có vẻ rất vui.” Miêu Triển Bằng chỉ vào những vị khách mới ra khỏi cửa, “Thường ngày đối với những vị khách như vậy, anh đã sớm lạnh mặt từ lâu rồi, nhưng hôm nay anh rất là… Dịu dàng, nhưng không phải loại dịu dàng mà bọn em thường thấy.”
Thẩm Ám: “…”
Anh cầm lấy danh sách lịch hẹn trước đưa cho Miêu Triển Bằng, “Làm việc đi, buổi tối anh có hẹn ăn cơm cùng bạn, cậu tan làm sớm một chút, treo biển ở ngoài cửa.”
“Anh Ám, về sau buổi tối không cần trực đêm?” Miêu Triển Bằng hỏi.
“Cậu đáng được như thế.” Thẩm Ám đi đến trước quầy lễ tân, yêu cầu Đàm Viên Viên gõ lại danh sách phân công nhiệm vụ rồi dán ở cửa.
“Vậy còn anh?” Miêu Triển Bằng vừa hỏi xong vẻ mặt như chợt hiểu ra điều gì đó, “Ồ, anh muốn ở cùng bạn gái?”
Thẩm Ám không phản bác, khóe môi hơi cong lên.
Trước 5 giờ rưỡi, anh lái xe đến khách sạn đã hẹn trước.
Đàm Viên Viên đi vào văn phòng anh dọn dẹp vệ sinh, lau qua cái mũ bảo hiểm màu hồng nhạt trên bàn một lần, Miêu Triển Bằng đi ngang qua thấy cảnh này, thuận miệng hỏi, “Đàm Viên Viên, cô biết bạn gái của anh Ám là ai không?”
Đàm Viên Viên cầm mũ bảo hiểm đưa cho cậu ấy xem, chỉ vào bốn chữ ‘của riêng Bạch Lê’ to đùng bên trên, hỏi cậu ấy: “Có biết chữ của ông chủ không?”
Miêu Triển Bằng cười khẽ, “Tôi tưởng rằng cô không nhìn thấy.”
“Đã thấy từ lâu rồi được chưa.” Đàm Viên Viên bĩu môi.
“Cô vẫn còn chưa từ bỏ sao?” Miêu Triển Bằng hỏi.
“Hiện tại tôi chỉ coi anh ấy là ông chủ, nào dám mơ ước làm bạn gái của anh ấy nữa.” Đàm Viên Viên đặt cái mũ đã lau sạch xuống bàn, thở dài nói: “Tôi chỉ là không ngờ rằng, anh Ám lại thích… Cô ấy đến như vậy.”
“Cô ấy trông thế nào?” Miêu Triển Bằng hỏi.
“Không biết, tôi cũng chưa gặp qua cô ấy bao giờ, chỉ biết… Cô ấy hình như rất sợ người.” Đàm Viên Viên suy ngẫm nói, “Lạ thật, cô ấy không sợ anh Ám sao?”
“Anh Ám có cái gì mà sợ, do cô chưa thấy bộ dạng anh Ám khi nói chuyện với cô ấy thôi.”
Đàm Viên Viên trợn tròn mắt, “Là bộ dạng gì?”
Miêu Triển Bằng nhún vai, “Cô sẽ cảm giác bản thân như nhìn thấy ma.”
Đàm Viên Viên: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.