Chương 18: Sẵn sàng liều mạng
Tô Mã Lệ
07/02/2022
Vạn Quân tìm một nhà hàng nằm trong khách sạn năm sao ở trung tâm thành phố.
Thẩm Ám vừa bước vào, nhanh chóng có nhân viên phục vụ dẫn anh vào phòng riêng, Vạn Quân và Hổ Tam đã tới từ sớm, ngồi ở hai bên, mười mấy đàn em đứng cạnh tường, tư thế ấy không giống như là tới để ăn cơm, ngược lại càng giống như là tới để đánh nhau hơn.
Thẩm Ám đến sớm, nhưng không ngờ rằng bọn họ còn đến sớm hơn.
“Anh Vạn.” Anh bước vào, hướng người về phía Vạn Quân nói, “Tôi tới trễ.”
Vạn Quân cười cười, “Là tôi tới sớm, tôi đói bụng rồi, có gọi trước vài món, cậu xem xem, còn muốn ăn gì thì tự gọi nhé.”
“Vâng.”
Hai người nói chuyện với nhau rất thân thiện, Hổ Tam ngồi bên cạnh liếc mắt nhìn qua, nở nụ cười có phần châm chọc, “Ồ, thế này là làm sao nhỉ? Không nhìn thấy tôi sao?”
“Anh muốn gọi đồ ăn?” Thẩm Ám thuận tay đưa thực đơn sang.
Hổ Tam liếc mắt nhìn anh, “Cậu gọi cho tôi đi.”
Thẩm Ám nhìn hắn ta, hỏi: “Muốn ăn gì?”
“Tôi muốn ăn thịt chân của bác sĩ Thẩm, cắt cho tôi được không?” Hổ Tam cười âm u, da hắn ta rất đen, trên mặt lại có một vết sẹo kéo dài từ giữa lông mày đến tận môi, lộ ra vẻ dữ tợn doạ người, khi cười lên càng khiến con người ta thấm phải nỗi sợ.
Thẩm Ám nhếch môi nở một nụ cười trào phúng, “Muốn ăn thì lặng lẽ mà ăn, không ăn thì cút.”
Mấy đàn em đứng cạnh tường của hắn ta lập tức như hung thần ác sát hướng về phía Thẩm Ám, còn đàn em Vạn Quân mang đến nhanh chóng che chở xung quanh Thẩm Ám, hung tợn trừng lại đối phương, không khí trong nháy mắt đã đẩy lên trạng thái căng thẳng.
Vạn Quân chậm rãi mở miệng, “Hổ Tam, hôm nay là cuộc gặp gỡ được tổ chức bởi bên chúng tôi, thành thật mà nói, lời của Thẩm Ám cũng chính là lời tôi muốn nói, anh cho tôi mặt mũi, vậy chúng ta ăn xong bữa cơm ngày hôm nay, quá khứ trước kia gì đó, tất cả chúng ta đều xoá sạch, coi như chưa từng xảy ra.”
“Anh nói nghe thật nhẹ nhàng, năm mươi vạn kia cũng đâu phải của anh.” Hổ Tam cười lạnh.
“Anh đừng cho rằng tôi không biết con đường kia, một đám lợi ích rách nát ấy mà cũng tới năm mươi vạn, sao nào? Bữa cơm này không muốn ăn nữa phải không? Được thôi, không muốn ăn, vậy chúng ta đổi một chỗ ngồi khác, để mấy anh nhìn thấy thế nào được gọi là máu.” Vạn Quân cũng lạnh mặt.
Hắn và Hổ Tam vốn có chút giao tình, nhưng nguyên nhân cũng bởi chính phần giao tình này mà hôm trước khi hắn tới tìm Hổ Tam để nói đỡ cho vụ việc của Thẩm Ám, lúc đó Hổ Tam không hề hé răng, hắn cũng cho rằng chuyện này đã qua rồi, vì thế mới tổ chức cuộc gặp gỡ ngày hôm nay, để hai người cùng nhau ăn một bữa cơm, chuyện gì cho qua được thì cho qua.
Nhưng ai ngờ, Hổ Tam vừa tới khách sạn đã trở mặt.
“Năm mươi vạn kia, cậu cứ để tôi quên đi vậy sao? Mặt mũi của tôi ném đi đâu? Cậu làm như thế vậy đám anh em của tôi sẽ nhìn tôi như thế nào?” Hổ Tam liếc mắt nhìn Thẩm Ám.
“Anh muốn thế nào?” Vạn Quân nhìn chằm chằm hắn ta hỏi.
“Bảo cậu ta nói lời xin lỗi với tôi, nói rằng ông nội Tam tôi sai rồi, sau đó dập đầu với tôi, chuyện này coi như xong.” Hổ Tam nhìn Thẩm Ám, “Thế nào? Có làm được hay không?”
Thẩm Ám rót cho mình một ly rượu, rồi rót cho Hổ Tam một ly, “Uống hết ly này đi, tôi sẽ coi như không nghe thấy câu nói vừa rồi của anh.”
Hổ Tam cười lạnh một tiếng đứng lên.
“Hổ Tam.” Thẩm Ám gọi hắn ta lại, “Nếu bây giờ anh bước ra khỏi cánh cửa này, tôi đảm bảo ngày mai anh sẽ không thể sum họp Tết Trung Thu một cách lành lặn đâu.”
Hổ Tam âm độc trừng mắt nhìn anh.
Thẩm Ám hờ hững nhìn lại hắn ta, giọng nói lạnh lẽo đến cùng cực, “Nếu tôi đã có thể toàn thây rút khỏi vũng nước bẩn kia, thì cũng có thể trở lại một lần nữa.”
“Đến lúc đó, sẽ chẳng còn vị trí Hổ Tam của anh nữa.” Anh nói xong, uống một hơi cạn sạch ly rượu trên bàn.
Hổ Tam dĩ nhiên nghe hiểu được ý tứ của Thẩm Ám, trước đây sau khi ông nội Thẩm Ám xảy ra chuyện, Thẩm Ám suýt chút nữa đã phế toàn bộ đám thuộc hạ của Lưu Đại Long, tất cả những người khác đều đến nhờ cậy Thẩm Ám, nhưng kết quả Thẩm Ám lại rửa tay chậu vàng, mở một phòng khám thú y.
Hổ Tam chen vào được một lỗ hổng, nên mới có được vị trí như ngày hôm nay.
Hiện tại, Thẩm Ám đã nói như vậy, có nghĩa là anh đã nắm chắc mười phần, anh và đám người Vạn Quân hay Lưu Đại Long kia không hề giống nhau, anh cũng chẳng phải cố làm ra vẻ, anh rất thông minh.
Theo như lời Vạn Quân đã nói, nếu không phải Thẩm Ám bị Thẩm Quảng Đức liên luỵ, chắc chắn sẽ không giống như bây giờ.
Mặc dù, trong mắt nhiều người bọn họ, vận may của Thẩm Ám ở hiện tại đã được coi là phi thường.
Hổ Tam trầm mặc đứng đó.
Vạn Quân gõ gõ bàn, cho hắn ta bậc thang bước xuống, “Hổ Tam, uống hết ly rượu này đi, hôm nay mấy anh em chúng ta vui vẻ ăn với nhau một bữa cơm, ngày mai lại vui vẻ đón Trung Thu.”
Hổ Tam liếc mắt nhìn Thẩm Ám một cái, “Được thôi, tôi sẽ giữ mặt mũi cho anh Vạn vậy.”
Dứt lời, hắn ta vươn ngón tay cầm lấy ly rượu đặt trên bàn, ngửa đầu chán nản.
Những người ở đây đều không nhịn được nhìn về phía Thẩm Ám, ai cũng biết rằng, Hổ Tam không phải đang giữ mặt mũi cho Vạn Quân, mà là sợ Thẩm Ám.
Có mấy người anh em mới tới chưa quen biết Thẩm Ám, có chút tò mò đánh giá anh, Thẩm Ám mặc một chiếc áo sơ mi trắng, phối quần âu, giày da bóng loáng, đường nét khuôn mặt rõ ràng, vô cùng tuấn tú.
Quả thực không hỗn tạp như lời đã nói.
Có người nào bước trên con đường này mà không phải dựa vào một gương mặt như hung thần ác sát cùng với vô số vết sẹo và tinh thần sẵn sàng liều mạng để rồi có thể xưng bá một phương.
Nhưng Thẩm Ám không giống vậy, anh không cần dựa dẫm vào bất cứ thứ gì.
Anh chỉ cần đứng yên tại đó, sẽ chẳng có ai dám khinh thường anh, trong xương cốt anh đã ẩn sẵn loại sức mạnh ấy.
Loại sức mạnh muốn liều mạng bằng bất cứ giá nào.
Thẩm Ám vừa bước vào, nhanh chóng có nhân viên phục vụ dẫn anh vào phòng riêng, Vạn Quân và Hổ Tam đã tới từ sớm, ngồi ở hai bên, mười mấy đàn em đứng cạnh tường, tư thế ấy không giống như là tới để ăn cơm, ngược lại càng giống như là tới để đánh nhau hơn.
Thẩm Ám đến sớm, nhưng không ngờ rằng bọn họ còn đến sớm hơn.
“Anh Vạn.” Anh bước vào, hướng người về phía Vạn Quân nói, “Tôi tới trễ.”
Vạn Quân cười cười, “Là tôi tới sớm, tôi đói bụng rồi, có gọi trước vài món, cậu xem xem, còn muốn ăn gì thì tự gọi nhé.”
“Vâng.”
Hai người nói chuyện với nhau rất thân thiện, Hổ Tam ngồi bên cạnh liếc mắt nhìn qua, nở nụ cười có phần châm chọc, “Ồ, thế này là làm sao nhỉ? Không nhìn thấy tôi sao?”
“Anh muốn gọi đồ ăn?” Thẩm Ám thuận tay đưa thực đơn sang.
Hổ Tam liếc mắt nhìn anh, “Cậu gọi cho tôi đi.”
Thẩm Ám nhìn hắn ta, hỏi: “Muốn ăn gì?”
“Tôi muốn ăn thịt chân của bác sĩ Thẩm, cắt cho tôi được không?” Hổ Tam cười âm u, da hắn ta rất đen, trên mặt lại có một vết sẹo kéo dài từ giữa lông mày đến tận môi, lộ ra vẻ dữ tợn doạ người, khi cười lên càng khiến con người ta thấm phải nỗi sợ.
Thẩm Ám nhếch môi nở một nụ cười trào phúng, “Muốn ăn thì lặng lẽ mà ăn, không ăn thì cút.”
Mấy đàn em đứng cạnh tường của hắn ta lập tức như hung thần ác sát hướng về phía Thẩm Ám, còn đàn em Vạn Quân mang đến nhanh chóng che chở xung quanh Thẩm Ám, hung tợn trừng lại đối phương, không khí trong nháy mắt đã đẩy lên trạng thái căng thẳng.
Vạn Quân chậm rãi mở miệng, “Hổ Tam, hôm nay là cuộc gặp gỡ được tổ chức bởi bên chúng tôi, thành thật mà nói, lời của Thẩm Ám cũng chính là lời tôi muốn nói, anh cho tôi mặt mũi, vậy chúng ta ăn xong bữa cơm ngày hôm nay, quá khứ trước kia gì đó, tất cả chúng ta đều xoá sạch, coi như chưa từng xảy ra.”
“Anh nói nghe thật nhẹ nhàng, năm mươi vạn kia cũng đâu phải của anh.” Hổ Tam cười lạnh.
“Anh đừng cho rằng tôi không biết con đường kia, một đám lợi ích rách nát ấy mà cũng tới năm mươi vạn, sao nào? Bữa cơm này không muốn ăn nữa phải không? Được thôi, không muốn ăn, vậy chúng ta đổi một chỗ ngồi khác, để mấy anh nhìn thấy thế nào được gọi là máu.” Vạn Quân cũng lạnh mặt.
Hắn và Hổ Tam vốn có chút giao tình, nhưng nguyên nhân cũng bởi chính phần giao tình này mà hôm trước khi hắn tới tìm Hổ Tam để nói đỡ cho vụ việc của Thẩm Ám, lúc đó Hổ Tam không hề hé răng, hắn cũng cho rằng chuyện này đã qua rồi, vì thế mới tổ chức cuộc gặp gỡ ngày hôm nay, để hai người cùng nhau ăn một bữa cơm, chuyện gì cho qua được thì cho qua.
Nhưng ai ngờ, Hổ Tam vừa tới khách sạn đã trở mặt.
“Năm mươi vạn kia, cậu cứ để tôi quên đi vậy sao? Mặt mũi của tôi ném đi đâu? Cậu làm như thế vậy đám anh em của tôi sẽ nhìn tôi như thế nào?” Hổ Tam liếc mắt nhìn Thẩm Ám.
“Anh muốn thế nào?” Vạn Quân nhìn chằm chằm hắn ta hỏi.
“Bảo cậu ta nói lời xin lỗi với tôi, nói rằng ông nội Tam tôi sai rồi, sau đó dập đầu với tôi, chuyện này coi như xong.” Hổ Tam nhìn Thẩm Ám, “Thế nào? Có làm được hay không?”
Thẩm Ám rót cho mình một ly rượu, rồi rót cho Hổ Tam một ly, “Uống hết ly này đi, tôi sẽ coi như không nghe thấy câu nói vừa rồi của anh.”
Hổ Tam cười lạnh một tiếng đứng lên.
“Hổ Tam.” Thẩm Ám gọi hắn ta lại, “Nếu bây giờ anh bước ra khỏi cánh cửa này, tôi đảm bảo ngày mai anh sẽ không thể sum họp Tết Trung Thu một cách lành lặn đâu.”
Hổ Tam âm độc trừng mắt nhìn anh.
Thẩm Ám hờ hững nhìn lại hắn ta, giọng nói lạnh lẽo đến cùng cực, “Nếu tôi đã có thể toàn thây rút khỏi vũng nước bẩn kia, thì cũng có thể trở lại một lần nữa.”
“Đến lúc đó, sẽ chẳng còn vị trí Hổ Tam của anh nữa.” Anh nói xong, uống một hơi cạn sạch ly rượu trên bàn.
Hổ Tam dĩ nhiên nghe hiểu được ý tứ của Thẩm Ám, trước đây sau khi ông nội Thẩm Ám xảy ra chuyện, Thẩm Ám suýt chút nữa đã phế toàn bộ đám thuộc hạ của Lưu Đại Long, tất cả những người khác đều đến nhờ cậy Thẩm Ám, nhưng kết quả Thẩm Ám lại rửa tay chậu vàng, mở một phòng khám thú y.
Hổ Tam chen vào được một lỗ hổng, nên mới có được vị trí như ngày hôm nay.
Hiện tại, Thẩm Ám đã nói như vậy, có nghĩa là anh đã nắm chắc mười phần, anh và đám người Vạn Quân hay Lưu Đại Long kia không hề giống nhau, anh cũng chẳng phải cố làm ra vẻ, anh rất thông minh.
Theo như lời Vạn Quân đã nói, nếu không phải Thẩm Ám bị Thẩm Quảng Đức liên luỵ, chắc chắn sẽ không giống như bây giờ.
Mặc dù, trong mắt nhiều người bọn họ, vận may của Thẩm Ám ở hiện tại đã được coi là phi thường.
Hổ Tam trầm mặc đứng đó.
Vạn Quân gõ gõ bàn, cho hắn ta bậc thang bước xuống, “Hổ Tam, uống hết ly rượu này đi, hôm nay mấy anh em chúng ta vui vẻ ăn với nhau một bữa cơm, ngày mai lại vui vẻ đón Trung Thu.”
Hổ Tam liếc mắt nhìn Thẩm Ám một cái, “Được thôi, tôi sẽ giữ mặt mũi cho anh Vạn vậy.”
Dứt lời, hắn ta vươn ngón tay cầm lấy ly rượu đặt trên bàn, ngửa đầu chán nản.
Những người ở đây đều không nhịn được nhìn về phía Thẩm Ám, ai cũng biết rằng, Hổ Tam không phải đang giữ mặt mũi cho Vạn Quân, mà là sợ Thẩm Ám.
Có mấy người anh em mới tới chưa quen biết Thẩm Ám, có chút tò mò đánh giá anh, Thẩm Ám mặc một chiếc áo sơ mi trắng, phối quần âu, giày da bóng loáng, đường nét khuôn mặt rõ ràng, vô cùng tuấn tú.
Quả thực không hỗn tạp như lời đã nói.
Có người nào bước trên con đường này mà không phải dựa vào một gương mặt như hung thần ác sát cùng với vô số vết sẹo và tinh thần sẵn sàng liều mạng để rồi có thể xưng bá một phương.
Nhưng Thẩm Ám không giống vậy, anh không cần dựa dẫm vào bất cứ thứ gì.
Anh chỉ cần đứng yên tại đó, sẽ chẳng có ai dám khinh thường anh, trong xương cốt anh đã ẩn sẵn loại sức mạnh ấy.
Loại sức mạnh muốn liều mạng bằng bất cứ giá nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.