Bác Sĩ Thú Y

Chương 51: Sao người em thơm vậy?​

Tô Mã Lệ

07/02/2022

Chưa tới năm rưỡi, Thẩm Ám đã đến sân vận động, bước đến cửa rồi mới phát hiện ra rằng sân vận động còn chưa mở cửa.

Anh đợi một lúc, rất nhanh đã tới sáu giờ, cửa cuối cùng cũng mở, anh đi vào chơi đánh bóng một mình khoảng ba mươi phút, sau đó lại chơi bóng rổ với người tập thể dục buổi sáng ở đó, chờ cho tới khi cả người thấm đẫm mồ hôi, lúc ấy mới đi tắm rửa thay quần áo.

Chưa tới tám giờ, trong tay anh đã ôm một chậu hoa hướng dương đứng gõ cửa trước nhà Bạch Lê.

Bạch Lê thức dậy rất sớm, cô đã tắm rửa sấy tóc, giặt giũ quần áo xong xuôi, sau đó đổ thức ăn cho mèo ăn, dọn phân, phân loại rác tươm tất, rồi đứng ở hướng phòng bếp chăm chú nhìn xuống dưới tầng.

Chờ không tới vài phút, cô đã nhìn thấy Thẩm Ám lái xe máy tới đây, nhìn một hồi, thấy Thẩm Ám có vẻ sẽ ngẩng đầu ngước mắt lên, cô lập tức chạy vào sô pha trong phòng khách, khom lưng chui vào chăn.

Bên tai nghe thấy tiếng bước chân của anh, trái tim cô đập càng lúc càng nhanh, cho tới khi tiếng gõ cửa vang lên, tim cô đập nhanh tới nỗi suýt chút nữa thì nhảy ra ngoài.

“Bạch Lê.” Thẩm Ám đứng ngoài cửa thấp giọng gọi: “Tỉnh dậy chưa đấy? Mở cửa đi nào.”

Bạch Lê không nói nên lời, quấn chăn bước ra cửa, cúi đầu mở cửa cho anh.

Thẩm Ám đưa chậu hoa hướng dương trong ngực mình cho cô xem, “Chạy vài nhà mới mua được đó, thích không?”

Hoa hướng dương được cắm trong chậu hoa màu xanh đậm, rõ ràng đã tới mùa đông mà hoa vẫn còn nở, Bạch Lê buông tấm chăn xuống, không nhịn được duỗi tay ra nhận lấy chậu hoa, cắn cắn môi, có chút thẹn thùng nói lời cảm ơn, “… Cảm ơn.”

Một tay khác Thẩm Ám đang xách bữa sáng, còn mua cả gậy trêu mèo, anh khua khua về phía lồng sắt, chơi đùa với Tiểu Bạch, bé mèo Tiểu Bạch mấy ngày nay nhìn thấy anh đã quen thân, đuổi theo gậy trêu mèo vài vòng, còn kêu với anh vài tiếng.

“Xem ra, Tiểu Bạch rất thích.” Thẩm Ám quay đầu lại, một từ hai nghĩa.

Bạch Lê: “…”

Cô ôm chậu hoa đặt trong phòng ngủ, tưới lên cho nó chút nước, sau đó mới vào nhà vệ sinh rửa tay.



Thẩm Ám cũng vào nhà vệ sinh rửa tay, Bạch Lê vừa bước vào lại nhìn thấy anh, đột nhiên xoay người muốn chạy, bị cánh tay dài của Thẩm Ám ôm trọn lấy, toàn bộ phía sau lưng đâm sầm vào lồng ngực Thẩm Ám, anh ôm người tới trước bồn rửa tay, bắt lấy tay cô, xoa xoa xà phòng thơm cho cô.

Xà phòng thơm trơn trượt, mười ngón tay của hai người đan vào nhau, xà phòng thơm dính trên đầu ngón tay vừa trơn lại vừa gợi tình, Bạch Lê bị anh xoa nắn mềm nhũn cả người, thân thể cô run rẩy, đang muốn trốn ra ngoài, người đàn ông đã cúi đầu hôn lên cổ cô.

Dòng nước ấm áo chảy dọc theo lòng bàn tay, Thẩm Ám đóng vòi nước, lấy khăn lông lau khô ngón tay cho cô, xoay người cô quay mặt lại, đặt lên bồn rửa tay rồi hôn xuống.

Bạch Lê bị hôn khẽ ngửa cổ lên, xoang mũi phát ra tiếng rên rỉ mềm mại.

Thẩm Ám cũng vừa mới tắm xong cách đây không lâu, trên người hai bọn họ đều ngập tràn mùi hương sữa tắm dễ ngửi, anh ngậm lấy đôi môi cô mút mát, giọng khàn khàn hỏi, “Sao người em thơm vậy?”

Hơi thở của anh nóng bỏng, Bạch Lê bị hun nóng khiến cả người run run, cô nhắm hai mắt co rúm lại muốn trốn đi, lại bị Thẩm Ám ôm vào ngực, cố định sau gáy, một nụ hôn sâu lại áp xuống.

Đuôi mắt cô nhập nhèm nước mắt, hai tay nắm chặt đặt trên ngực anh, thân thể bị hôn đến nỗi rùng mình run rẩy, cổ họng càng không thể ngăn lại tiếng rên rỉ đang tràn ra.

“Thích không?” Thẩm Ám chậm rãi buông cô ra, đôi môi mỏng nhẹ nhàng cọ cọ lên cánh môi cô, anh dùng đầu lưỡi liếm môi cô, thong thả mà tinh tế, từng chút từng chút một, đầu lưỡi len vào trong, cuốn lấy đầu lưỡi cô bắt đầu dây dưa.

Cánh tay đang ôm cô bỗng dùng lực, sự giam cầm càng lúc càng sâu thêm, anh vẫn đang kiềm chế hôn môi cô, dụ cô ngây ngô đáp lại, sau đó nhanh chóng tấn công, một đi một về, chỉ cần một nụ hôn đó đã khiến quần lót cô ướt đẫm.

“Nói không nên lời thì gật đầu đi.” Anh hôn hôn đôi mắt cô, khẽ liếm nước mắt tràn ra ở đuôi mắt cô.

Bạch Lê nhắm hai mắt lại, vành tai hồng hồng, nhẹ nhàng gật đầu.

Tiếng cười khe khẽ của Thẩm Ám vang lên bên tai, tiếng cười ấy rất khàn, lại vô cùng dễ nghe.

Anh nâng cằm cô, lại hôn lên một lần nữa, một tay khác nắm lấy đầu ngón tay cô, đặt lên trên nút cổ áo của mình, giọng nói khàn khàn đến cực điểm: “Ngoan, giúp anh cởi ra đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bác Sĩ Thú Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook