Chương 8: Tôi tên là Thẩm Ám
Tô Mã Lệ
07/02/2022
Khi Bạch Lê đi vào chụp CT não, Thẩm Ám bèn đứng trong phòng CT, nhìn cô cởi mũ, kính râm và khẩu trang qua lớp kính trong suốt.
Không có kính râm che khuất, ánh mắt của cô vô cùng hoảng loạn, không dám nhìn xung quanh, chỉ nhìn chằm chằm mặt đất, mười ngón tay buông thõng bên hông siết chặt thành nắm đấm.
Chiếc mũi của cô nhỏ nhắn tinh tế, đôi môi xinh đẹp phớt hồng.
Mái tóc đen dài buông xõa sau đầu, càng làm tôn thêm làn da trắng nõn của cô, cô nhẹ nhàng cắn môi, đôi mắt đen trắng rõ ràng lộ rõ sự lo lắng và sợ hãi, giống như nai con mới sinh, tự nhiên khiến người ta nảy sinh lòng trìu mến.
“Bạn gái cậu không có việc gì.” Bác sĩ quay đầu lại, liếc mắt nhìn Thẩm Ám một cái.
Thẩm Ám nhìn chằm chằm mặt Bạch Lê, vô thức gật đầu, chờ tới khi ý thức được những lời bác sĩ nói, Bạch Lê đã chụp CT xong.
Cô đội lại mũ và đeo khẩu trang, bước ra mở cửa rất nhẹ nhàng, đầu vẫn cúi thấp, chỉ dám dùng mắt nhìn thẳng vào mặt đất.
Cô không đơn thuần là chỉ sợ bệnh viện, mà còn sợ hãi những người xung quanh.
Thẩm Ám đi đến trước mặt cô, kéo mũ của cô xuống, để lộ ra cái trán, lòng bàn tay ấm áp đặt lên trán cô, vén mấy sợi tóc mái lên, cúi đầu cẩn thận xem xét cục u sưng vù ở trán.
Cả người Bạch Lê cứng đờ, hai tay đang buông thõng bên hông vô thức siết chặt thành nắm đấm.
“Không có bị nứt xương, cũng không bị xuất huyết bên trong hộp sọ, chỉ là sưng khá lớn.” Thẩm Ám nói xong, kéo lại mũ lên cho cô lần nữa, vươn tay nắm chặt cánh tay cô, kéo cô đi ra ngoài, “Đơn báo cáo hai giờ sau mới có thể lấy, tôi đưa em đi chườm lạnh một chút.”
“… Không, không cần.” Giọng nói từ chối của Bạch Lê vừa nhỏ vừa nhẹ, thấy Thẩm Ám hình như không nghe thấy, cô hơi tăng âm lượng lên nói lại, “… Không cần…, Tôi phải về nhà.”
“Về nhà?” Thẩm Ám quay đầu, đường nét gương mặt của anh sắc nét vô cùng, sống mũi cực kỳ cao thẳng, bởi vì quá cao cho nên khi nhìn qua tầm mắt anh hơi rủ xuống, nếp gấp mắt hai mí rất sâu.
Anh nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, sau đó ánh mắt lại chuyển qua dừng trên người Bạch Lê một lần nữa, lúc này mới nói, “Được rồi, tôi sẽ đưa em về.”
Bạch Lê ngẩn người.
“Không… Không muốn, tôi… Tôi tự mình… Đi về.” Cô nỗ lực hơn nửa ngày, mới có thể nói hết câu.
“Số điện thoại.” Thẩm Ám móc điện thoại ra đưa cho cô, “Về sau nếu đầu có chỗ nào không thoải mái, em có thể gọi trực tiếp cho tôi.”
“… Không làm phiền.” Giọng nói phát ra từ miệng Bạch Lê hơi run rẩy.
Thẩm Ám yên lặng nhìn cô một lát, rồi đột nhiên hỏi, “Lúc nào em cũng từ chối tôi, vì sao vậy?”
Tim Bạch Lê đập như sắp nổ tung, đầu cũng giống như nồi nước sôi đang bốc khói, cả người nặng nề, cô hơi hé miệng, lại bắt đầu nói năng lộn xộn, “Tôi… Không có, không phải, không cần… Tôi không sao cả…”
“Đọc số cho tôi.” Thẩm Ám kéo cô đến một chỗ yên tĩnh để đứng, cúi lưng xuống tiến lại gần, “Giọng nói lớn hơn chút nữa.”
Cả người Bạch Lê nóng bừng như lửa đốt, cô run giọng đọc số của mình.
Qua chiếc kính râm, cô thấy rõ đường nét quai hàm rắn rỏi của người đàn ông này, khi anh nói chuyện yết hầu lên xuống, cùng với… Đôi môi mỏng kia.
“Đây là số của tôi, tôi tên là Thẩm Ám.” Thẩm Ám bấm điện thoại, nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Bạch Lê vang lên, lúc này mới tự giới thiệu, “Thẩm trong dương thẩm, Ám trong hắc ám.”
Bạch Lê hồi hộp lấy điện thoại ra, nhấn vào mục cuộc gọi nhỡ, ghi lại tên của anh: Thẩm Ám.
“… Được rồi.” Cô nhẹ nhàng nói.
Thẩm Ám cất điện thoại đi, nắm chặt cánh tay cô, “Đi thôi.”
Bệnh viện đông nghịt người, bọn họ lại đi qua một hành lang dài để đến thang máy, vẫn còn rất nhiều người đứng ở bên trong, Thẩm Ám bước vào rồi kéo Bạch Lê đứng trước người mình, có người đưa tay ra ấn thang máy, anh nhanh nhẹn vươn tay ra bảo vệ cho Bạch Lê, ngăn chặn những động chạm của người khác cho cô.
Trái tim Bạch Lê đập loạn xạ.
Ra khỏi bệnh viện, anh vẫn nắm tay cô cách một lớp áo hoodie, dùng sức lực vừa phải siết cổ tay cô, kéo cô vào siêu thị, tìm cho cô một băng ghế để ngồi nghỉ ngơi, còn anh thì đi vào mua khăn lông và đá.
Khi trả tiền, Thẩm Ám nhận được điện thoại của chủ nhiệm câu lạc bộ, vào ngày Tết Trung Thu, câu lạc bộ cầu lông định tổ chức một buổi tiệc liên hoan, có không ít người đề xuất đi chơi ở ngoại thành, hai ngày một đêm, lịch trình đã được sắp xếp xong, gọi điện thoại đến hỏi anh có muốn đi hay không.
“Không đi.” Thẩm Ám trực tiếp từ chối, “Xin lỗi, tôi không có thời gian.”
Đội trưởng đã đoán trước được anh sẽ từ chối, không nói gì thêm, cười ha ha rồi cúp điện thoại.
Thẩm Ám cầm khăn lông bọc đá viên lại, đi đến ngồi xuống bên cạnh Bạch Lê, sau đó cởi mũ cô ra, tháo kính râm xuống, nhẹ nhàng đặt đá viên đã được bọc khăn lông lên cái trán sưng vù của cô.
Bạch Lê bị hơi lạnh của băng làm rùng mình một chút, hai mắt lo lắng nhìn anh.
Thẩm Ám cũng đang nhìn cô, khi thấy cô giống như con mèo nhỏ sợ hãi muốn trốn đi, anh vươn tay đè bả vai cô lại, nhỏ giọng thì thầm, “Đừng cử động.”
“… Tôi tự mình… Có thể.” Đôi tay nhỏ nhắn của cô run rẩy đưa lên rồi hạ xuống, dường như đang lo lắng chạm vào anh, không dám cầm lấy khăn lông.
Khóe môi Thẩm Ám hơi cong lên, hỏi cô, “Cuối tuần có rảnh không?”
“Hả?” Bạch Lê mở to mắt, như thể không hiểu anh đang nói gì.
Thẩm Ám vén tóc mái đã bị ướt sang một bên, ngón tay thon dài lướt nhẹ trên trán cô, nhận thấy sự căng thẳng của cô, anh thu tay lại, nhìn đôi mắt khẩn trương lo lắng của cô, bỗng nhiên bật cười.
“Để bồi thường cho việc vô tình làm em bị thương, tôi có thể mời em đi ăn tối.”
Bạch Lê lắp bắp từ chối, “… Không, không cần phải như vậy.”
Thẩm Ám gật đầu, “Được, vậy em mời tôi ăn tối.”
Bạch Lê: “…”
Không có kính râm che khuất, ánh mắt của cô vô cùng hoảng loạn, không dám nhìn xung quanh, chỉ nhìn chằm chằm mặt đất, mười ngón tay buông thõng bên hông siết chặt thành nắm đấm.
Chiếc mũi của cô nhỏ nhắn tinh tế, đôi môi xinh đẹp phớt hồng.
Mái tóc đen dài buông xõa sau đầu, càng làm tôn thêm làn da trắng nõn của cô, cô nhẹ nhàng cắn môi, đôi mắt đen trắng rõ ràng lộ rõ sự lo lắng và sợ hãi, giống như nai con mới sinh, tự nhiên khiến người ta nảy sinh lòng trìu mến.
“Bạn gái cậu không có việc gì.” Bác sĩ quay đầu lại, liếc mắt nhìn Thẩm Ám một cái.
Thẩm Ám nhìn chằm chằm mặt Bạch Lê, vô thức gật đầu, chờ tới khi ý thức được những lời bác sĩ nói, Bạch Lê đã chụp CT xong.
Cô đội lại mũ và đeo khẩu trang, bước ra mở cửa rất nhẹ nhàng, đầu vẫn cúi thấp, chỉ dám dùng mắt nhìn thẳng vào mặt đất.
Cô không đơn thuần là chỉ sợ bệnh viện, mà còn sợ hãi những người xung quanh.
Thẩm Ám đi đến trước mặt cô, kéo mũ của cô xuống, để lộ ra cái trán, lòng bàn tay ấm áp đặt lên trán cô, vén mấy sợi tóc mái lên, cúi đầu cẩn thận xem xét cục u sưng vù ở trán.
Cả người Bạch Lê cứng đờ, hai tay đang buông thõng bên hông vô thức siết chặt thành nắm đấm.
“Không có bị nứt xương, cũng không bị xuất huyết bên trong hộp sọ, chỉ là sưng khá lớn.” Thẩm Ám nói xong, kéo lại mũ lên cho cô lần nữa, vươn tay nắm chặt cánh tay cô, kéo cô đi ra ngoài, “Đơn báo cáo hai giờ sau mới có thể lấy, tôi đưa em đi chườm lạnh một chút.”
“… Không, không cần.” Giọng nói từ chối của Bạch Lê vừa nhỏ vừa nhẹ, thấy Thẩm Ám hình như không nghe thấy, cô hơi tăng âm lượng lên nói lại, “… Không cần…, Tôi phải về nhà.”
“Về nhà?” Thẩm Ám quay đầu, đường nét gương mặt của anh sắc nét vô cùng, sống mũi cực kỳ cao thẳng, bởi vì quá cao cho nên khi nhìn qua tầm mắt anh hơi rủ xuống, nếp gấp mắt hai mí rất sâu.
Anh nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, sau đó ánh mắt lại chuyển qua dừng trên người Bạch Lê một lần nữa, lúc này mới nói, “Được rồi, tôi sẽ đưa em về.”
Bạch Lê ngẩn người.
“Không… Không muốn, tôi… Tôi tự mình… Đi về.” Cô nỗ lực hơn nửa ngày, mới có thể nói hết câu.
“Số điện thoại.” Thẩm Ám móc điện thoại ra đưa cho cô, “Về sau nếu đầu có chỗ nào không thoải mái, em có thể gọi trực tiếp cho tôi.”
“… Không làm phiền.” Giọng nói phát ra từ miệng Bạch Lê hơi run rẩy.
Thẩm Ám yên lặng nhìn cô một lát, rồi đột nhiên hỏi, “Lúc nào em cũng từ chối tôi, vì sao vậy?”
Tim Bạch Lê đập như sắp nổ tung, đầu cũng giống như nồi nước sôi đang bốc khói, cả người nặng nề, cô hơi hé miệng, lại bắt đầu nói năng lộn xộn, “Tôi… Không có, không phải, không cần… Tôi không sao cả…”
“Đọc số cho tôi.” Thẩm Ám kéo cô đến một chỗ yên tĩnh để đứng, cúi lưng xuống tiến lại gần, “Giọng nói lớn hơn chút nữa.”
Cả người Bạch Lê nóng bừng như lửa đốt, cô run giọng đọc số của mình.
Qua chiếc kính râm, cô thấy rõ đường nét quai hàm rắn rỏi của người đàn ông này, khi anh nói chuyện yết hầu lên xuống, cùng với… Đôi môi mỏng kia.
“Đây là số của tôi, tôi tên là Thẩm Ám.” Thẩm Ám bấm điện thoại, nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Bạch Lê vang lên, lúc này mới tự giới thiệu, “Thẩm trong dương thẩm, Ám trong hắc ám.”
Bạch Lê hồi hộp lấy điện thoại ra, nhấn vào mục cuộc gọi nhỡ, ghi lại tên của anh: Thẩm Ám.
“… Được rồi.” Cô nhẹ nhàng nói.
Thẩm Ám cất điện thoại đi, nắm chặt cánh tay cô, “Đi thôi.”
Bệnh viện đông nghịt người, bọn họ lại đi qua một hành lang dài để đến thang máy, vẫn còn rất nhiều người đứng ở bên trong, Thẩm Ám bước vào rồi kéo Bạch Lê đứng trước người mình, có người đưa tay ra ấn thang máy, anh nhanh nhẹn vươn tay ra bảo vệ cho Bạch Lê, ngăn chặn những động chạm của người khác cho cô.
Trái tim Bạch Lê đập loạn xạ.
Ra khỏi bệnh viện, anh vẫn nắm tay cô cách một lớp áo hoodie, dùng sức lực vừa phải siết cổ tay cô, kéo cô vào siêu thị, tìm cho cô một băng ghế để ngồi nghỉ ngơi, còn anh thì đi vào mua khăn lông và đá.
Khi trả tiền, Thẩm Ám nhận được điện thoại của chủ nhiệm câu lạc bộ, vào ngày Tết Trung Thu, câu lạc bộ cầu lông định tổ chức một buổi tiệc liên hoan, có không ít người đề xuất đi chơi ở ngoại thành, hai ngày một đêm, lịch trình đã được sắp xếp xong, gọi điện thoại đến hỏi anh có muốn đi hay không.
“Không đi.” Thẩm Ám trực tiếp từ chối, “Xin lỗi, tôi không có thời gian.”
Đội trưởng đã đoán trước được anh sẽ từ chối, không nói gì thêm, cười ha ha rồi cúp điện thoại.
Thẩm Ám cầm khăn lông bọc đá viên lại, đi đến ngồi xuống bên cạnh Bạch Lê, sau đó cởi mũ cô ra, tháo kính râm xuống, nhẹ nhàng đặt đá viên đã được bọc khăn lông lên cái trán sưng vù của cô.
Bạch Lê bị hơi lạnh của băng làm rùng mình một chút, hai mắt lo lắng nhìn anh.
Thẩm Ám cũng đang nhìn cô, khi thấy cô giống như con mèo nhỏ sợ hãi muốn trốn đi, anh vươn tay đè bả vai cô lại, nhỏ giọng thì thầm, “Đừng cử động.”
“… Tôi tự mình… Có thể.” Đôi tay nhỏ nhắn của cô run rẩy đưa lên rồi hạ xuống, dường như đang lo lắng chạm vào anh, không dám cầm lấy khăn lông.
Khóe môi Thẩm Ám hơi cong lên, hỏi cô, “Cuối tuần có rảnh không?”
“Hả?” Bạch Lê mở to mắt, như thể không hiểu anh đang nói gì.
Thẩm Ám vén tóc mái đã bị ướt sang một bên, ngón tay thon dài lướt nhẹ trên trán cô, nhận thấy sự căng thẳng của cô, anh thu tay lại, nhìn đôi mắt khẩn trương lo lắng của cô, bỗng nhiên bật cười.
“Để bồi thường cho việc vô tình làm em bị thương, tôi có thể mời em đi ăn tối.”
Bạch Lê lắp bắp từ chối, “… Không, không cần phải như vậy.”
Thẩm Ám gật đầu, “Được, vậy em mời tôi ăn tối.”
Bạch Lê: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.