Chương 19:
Samson
01/03/2024
Đập mạnh mông mình xuống mặt ghế để mặc cơn sướng vẫn còn âm ỉ, râm ran toàn bộ vùng hạ bộ. Thảo rút tay ra khỏi vú đưa lên mặt vuốt vuốt những giọt mồ hôi. Nếu ai nhìn thấy khuôn mặt Thảo lúc này thì có thể thấy rõ khuôn mặt ấy đang ửng hồng, ánh mắt lờ mờ vô định, cảm giác thỏa mãn, hả hê hiện rõ trên khuôn mặt cô giáo Thảo đang ở tuổi hừng hực nhất của người đàn bà.
Không gian im ắng trở lại, bác sĩ Tình từ từ rút hai ngón tay ra khỏi lồn bệnh nhân, không cần nhìn ông cũng khẳng định như đinh đóng cột rằng, buồi mình đang cửng hết cỡ.
Mãi một lúc sau, Thảo mới mặc xong quần áo chậm chậm bước ra bàn ngồi đối diện với bác sĩ Tình, cả hai đang tránh ánh mắt nhìn nhau. Không còn trẻ nữa để có thể dụ hoặc được, cả hai đều biết hành động vừa rồi không thuộc phạm trù y khoa, thế nên cả hai đều tránh né. Thảo cúi gằm mặt xuống nhìn hai bàn chân của mình. Bác sĩ Tình phá tan im lặng:
– Đỡ chưa?
Thảo lí nhí nói rất nhỏ, nhỏ đến nỗi mà cả hai đều không nghe tiếng, chỉ có cái gật đầu là thể hiện rõ cô hài lòng vì đợt khám bệnh vừa rồi.
Bác sĩ Tình nói tiếp:
– Nói chung là em không bệnh gì cả, chỉ là… đời sống tình dục không được như ý muốn nên mới có biểu hiện như vậy. Em cần… giữ gìn vệ sinh sạch sẽ, nếu có… thủ dâm thì cũng nên điều độ.
Nói xong, bác sĩ Tình dừng tay bút viết vào bệnh án, ông thắc mắc trong đầu không biết có nên ghi “tái khám sau…” không? Nhưng chính cái phân vân của ông đã có người đối diện giải đáp hộ. Thảo vẫn không dám ngẩng mặt lên, cô hấp háy môi:
– Nếu vẫn chưa hết ngứa thì em có phải khám lại không ạ?
Bác sĩ Tình viết nhanh vào bệnh án: “Tái khám sau 1 tuần nếu vẫn chưa hết triệu chứng ngứa”.
Bác sĩ Tình đẩy quyển sổ bệnh án về phía Thảo:
– Xong rồi, em về đi.
Thảo nhìn nhanh vào dòng cuối cùng mà bác sĩ vừa ghi, cô nửa mừng nửa lo rồi vội vàng đứng dậy đi thẳng ra cửa, dáng đi không được bình thường cho lắm. Cô phải về trường học rồi, cũng sắp đến giờ cô phải lên lớp.
Nói đến chuyên môn của ông Tình cũng phải nói đến bà Oanh một chút phải không nhỉ?
Hôm nay bà Oanh có một bệnh nhân hẹn trước từ hôm qua. Nhìn qua bệnh án theo lời ban đầu của bệnh nhân bà chưa biết được cụ thể là gì. Bà gọi với ra bên ngoài:
– Mời bệnh nhân Minh Trí vào khám.
Một lúc sau, không phải chỉ có một bệnh nhân bước vào mà đi cùng bệnh nhân còn có một phụ nữ trạc trạc tuổi 40 gì đó. Bác sĩ Oanh chưa hiểu gì thì người đàn bà đó phân giải:
– Thưa bác sĩ, em là mẹ của cháu Minh Trí.
Giờ bác sĩ Oanh mới để ý kỹ, đi cùng một bệnh nhân còn rất trẻ, chỉ khoảng 16 – 17 tuổi gì đó là là một người phụ nữ khá xinh xắn, nghe giới thiệu thì là mẹ của bệnh nhân. Nhưng điểm đặc biệt chính là bệnh nhân Minh Trí hình như không được bình thường, cậu ta ngơ ngác nhìn ngó hết cái này đến cái nọ, ánh mắt vô hồn bất định, không nói không rằng.
Thấy bác sĩ nhìn con trai mình, mẹ bệnh nhân mới vỗ vỗ tay vào cái ghế khám bệnh rồi giật giật gấu áo cậu con trai:
– Minh Trí ngồi xuống đây con.
Khuôn mặt mẹ bệnh nhân ủ dột u sầu, đôi mắt trũng sâu chứng tỏ người mẹ này đã quá vất vả vì đứa con. Minh Trí ngồi xuống ghế, cậu bám hai tay vào cánh tay của mẹ như một con chim non nương nhờ cánh mẹ tránh khỏi cơn gió thét gào ngoài kia. Người mẹ lúc này mới nhìn lên bác sĩ Oanh, bắt gặp cái nhìn cảm thông của bác sĩ, người mẹ mới yên tâm phần nào mà giãi bày:
– Thưa bác sĩ, em là Hằng, là mẹ của cháu Minh Trí. Con nhà em không được bình thường như những đứa trẻ khác, cháu bị thiểu năng trí tuệ bẩm sinh. Lúc nào cũng chỉ như đứa trẻ 2 – 3 tuổi.
Nói đến đây, Hằng bắt đầu sụt sịt tủi thân, thương cảm cho chính thân phận mình. Lấy chồng rồi sinh con, vẫn mong đứa con mình khỏe mạnh, nhanh nhẹn thông minh. Cái tên Minh Trí đặt cho con lúc nó vừa mới chào đời là ước vọng lớn lao mong con lớn lên thông minh hơn người. Nhưng ông trời đúng là trêu chọc con người, Minh Trí lớn lên bình thường về thể chất nhưng lại khuyết tật về trí tuệ. Cô và chồng đã đưa con đi khắp các bệnh viện Bắc Trung Nam, tìm bác sĩ giỏi nhất để chữa trị nhưng đều vô vọng. Đến giờ này có thể khẳng định Minh Trí cả đời sẽ không được như người khác.
Oái oăm hơn, khổ tận cam lai hơn chính là chồng của Hằng, là bố của Minh Trí. Lúc Minh Trí còn nhỏ thì anh ta còn cùng cô chăm sóc con, còn lo lắng tìm thuốc, tìm thầy cho con. Nhưng chục năm trở lại đây, biết là không thể chữa trị được nên anh ta bỏ bê gia đình tìm thú vui bên ngoài. Hằng nghe phong phanh anh ta còn bồ bịch khắp nơi. Cô biết nhưng đành ngậm bồ hòn làm ngọt, không muốn Minh Trí sinh ra đã khổ lại phải chịu cảnh không có cha.
Trở lại với phòng khám.
Bác sĩ Oanh với tay mình sang đặt lên bàn tay trắng muốt, mũm mĩm mịn màng như búp măng của Hằng:
– Kìa em, chị cũng là mẹ giống như em. Cố gắng lên em. Không có gì mà một người mẹ không thể làm vì con cả.
Kèm với đó là cái gật đầu, ánh mắt thể hiện sự đồng cảm của bác sĩ Oanh dành cho Hằng. Hằng lấy tay chấm chấm vào khóe mi:
– Em cảm ơn bác sĩ.
– Cứ gọi chị là Oanh, nào, kể cho chị nghe xem, cháu bị làm sao mà em cho cháu đến phòng khám của chị?
Đây là phòng khám Nam Khoa, không phải nơi khám về thần kinh. Hằng đưa con đến đây cũng là để khám Nam Khoa, độ 1 tháng nay cô thấy con có biểu hiện bất thường về sinh lý. Hằng tỏ vẻ ngượng ngùng:
– Chị Oanh, cái này em cũng không biết là sao nữa. Chỉ là… em thấy… gần đây cháu… hay bị cương cứng… Rồi có biểu hiện không bình thường. Lúc cháu… ngủ rất hay… mê sảng rồi… cháu có hành động bất thường… với em.
– Em và cháu vẫn ngủ chung giường?
Hằng cúi đầu gật gật:
– Vâng ạ, từ nhỏ cháu đã ngủ cùng em. Cháu không có khả năng tự chăm sóc cho bản thân.
Bác sĩ Oanh cũng gật gù theo:
– À ra vậy, không sao cả. Cháu đặc biệt thì cần chăm sóc đặc biệt. Em làm như vậy là đúng rồi. Cháu năm nay 16 tuổi?
– Vâng ạ.
– Giờ chị hỏi, em cứ trả lời chính xác những gì em biết nhé. Mà chị nói trước này, đừng có ngại ngùng gì cả. Mình là mẹ, tất cả chỉ vì con mà thôi.
Hằng gật đầu thêm một lần nữa như sẵn sàng trả lời câu hỏi của bác sĩ, cô hít một hơi thật sâu như để lấy thêm dũng khí. Và bác sĩ Oanh bắt đầu:
Bác sĩ: Em thấy dương vật cháu cương cứng từ lúc nào?
Hằng: Cách đây khoảng 1 tháng ạ.
Bác sĩ: Em thấy trong trường hợp nào?
Hằng: Lúc em tắm rửa cho cháu.
Bác sĩ: Lúc đó cháu có biểu hiện gì?
Hằng: Lúc đó nó… nhìn em với ánh mắt rất khác.
Bác sĩ: Em làm gì lúc đó?
Hằng: Em không làm gì cả, chỉ tắm xong rồi mặc quần áo cho cháu thôi.
Bác sĩ: Em nói là lúc cháu ngủ có nói mê sản, cháu nói gì?
Hằng: Cháu gọi Mẹ Mẹ Mẹ!
Bác sĩ: Cháu còn nói được từ gì khác không?
Hằng lắc đầu.
Không gian im ắng trở lại, bác sĩ Tình từ từ rút hai ngón tay ra khỏi lồn bệnh nhân, không cần nhìn ông cũng khẳng định như đinh đóng cột rằng, buồi mình đang cửng hết cỡ.
Mãi một lúc sau, Thảo mới mặc xong quần áo chậm chậm bước ra bàn ngồi đối diện với bác sĩ Tình, cả hai đang tránh ánh mắt nhìn nhau. Không còn trẻ nữa để có thể dụ hoặc được, cả hai đều biết hành động vừa rồi không thuộc phạm trù y khoa, thế nên cả hai đều tránh né. Thảo cúi gằm mặt xuống nhìn hai bàn chân của mình. Bác sĩ Tình phá tan im lặng:
– Đỡ chưa?
Thảo lí nhí nói rất nhỏ, nhỏ đến nỗi mà cả hai đều không nghe tiếng, chỉ có cái gật đầu là thể hiện rõ cô hài lòng vì đợt khám bệnh vừa rồi.
Bác sĩ Tình nói tiếp:
– Nói chung là em không bệnh gì cả, chỉ là… đời sống tình dục không được như ý muốn nên mới có biểu hiện như vậy. Em cần… giữ gìn vệ sinh sạch sẽ, nếu có… thủ dâm thì cũng nên điều độ.
Nói xong, bác sĩ Tình dừng tay bút viết vào bệnh án, ông thắc mắc trong đầu không biết có nên ghi “tái khám sau…” không? Nhưng chính cái phân vân của ông đã có người đối diện giải đáp hộ. Thảo vẫn không dám ngẩng mặt lên, cô hấp háy môi:
– Nếu vẫn chưa hết ngứa thì em có phải khám lại không ạ?
Bác sĩ Tình viết nhanh vào bệnh án: “Tái khám sau 1 tuần nếu vẫn chưa hết triệu chứng ngứa”.
Bác sĩ Tình đẩy quyển sổ bệnh án về phía Thảo:
– Xong rồi, em về đi.
Thảo nhìn nhanh vào dòng cuối cùng mà bác sĩ vừa ghi, cô nửa mừng nửa lo rồi vội vàng đứng dậy đi thẳng ra cửa, dáng đi không được bình thường cho lắm. Cô phải về trường học rồi, cũng sắp đến giờ cô phải lên lớp.
Nói đến chuyên môn của ông Tình cũng phải nói đến bà Oanh một chút phải không nhỉ?
Hôm nay bà Oanh có một bệnh nhân hẹn trước từ hôm qua. Nhìn qua bệnh án theo lời ban đầu của bệnh nhân bà chưa biết được cụ thể là gì. Bà gọi với ra bên ngoài:
– Mời bệnh nhân Minh Trí vào khám.
Một lúc sau, không phải chỉ có một bệnh nhân bước vào mà đi cùng bệnh nhân còn có một phụ nữ trạc trạc tuổi 40 gì đó. Bác sĩ Oanh chưa hiểu gì thì người đàn bà đó phân giải:
– Thưa bác sĩ, em là mẹ của cháu Minh Trí.
Giờ bác sĩ Oanh mới để ý kỹ, đi cùng một bệnh nhân còn rất trẻ, chỉ khoảng 16 – 17 tuổi gì đó là là một người phụ nữ khá xinh xắn, nghe giới thiệu thì là mẹ của bệnh nhân. Nhưng điểm đặc biệt chính là bệnh nhân Minh Trí hình như không được bình thường, cậu ta ngơ ngác nhìn ngó hết cái này đến cái nọ, ánh mắt vô hồn bất định, không nói không rằng.
Thấy bác sĩ nhìn con trai mình, mẹ bệnh nhân mới vỗ vỗ tay vào cái ghế khám bệnh rồi giật giật gấu áo cậu con trai:
– Minh Trí ngồi xuống đây con.
Khuôn mặt mẹ bệnh nhân ủ dột u sầu, đôi mắt trũng sâu chứng tỏ người mẹ này đã quá vất vả vì đứa con. Minh Trí ngồi xuống ghế, cậu bám hai tay vào cánh tay của mẹ như một con chim non nương nhờ cánh mẹ tránh khỏi cơn gió thét gào ngoài kia. Người mẹ lúc này mới nhìn lên bác sĩ Oanh, bắt gặp cái nhìn cảm thông của bác sĩ, người mẹ mới yên tâm phần nào mà giãi bày:
– Thưa bác sĩ, em là Hằng, là mẹ của cháu Minh Trí. Con nhà em không được bình thường như những đứa trẻ khác, cháu bị thiểu năng trí tuệ bẩm sinh. Lúc nào cũng chỉ như đứa trẻ 2 – 3 tuổi.
Nói đến đây, Hằng bắt đầu sụt sịt tủi thân, thương cảm cho chính thân phận mình. Lấy chồng rồi sinh con, vẫn mong đứa con mình khỏe mạnh, nhanh nhẹn thông minh. Cái tên Minh Trí đặt cho con lúc nó vừa mới chào đời là ước vọng lớn lao mong con lớn lên thông minh hơn người. Nhưng ông trời đúng là trêu chọc con người, Minh Trí lớn lên bình thường về thể chất nhưng lại khuyết tật về trí tuệ. Cô và chồng đã đưa con đi khắp các bệnh viện Bắc Trung Nam, tìm bác sĩ giỏi nhất để chữa trị nhưng đều vô vọng. Đến giờ này có thể khẳng định Minh Trí cả đời sẽ không được như người khác.
Oái oăm hơn, khổ tận cam lai hơn chính là chồng của Hằng, là bố của Minh Trí. Lúc Minh Trí còn nhỏ thì anh ta còn cùng cô chăm sóc con, còn lo lắng tìm thuốc, tìm thầy cho con. Nhưng chục năm trở lại đây, biết là không thể chữa trị được nên anh ta bỏ bê gia đình tìm thú vui bên ngoài. Hằng nghe phong phanh anh ta còn bồ bịch khắp nơi. Cô biết nhưng đành ngậm bồ hòn làm ngọt, không muốn Minh Trí sinh ra đã khổ lại phải chịu cảnh không có cha.
Trở lại với phòng khám.
Bác sĩ Oanh với tay mình sang đặt lên bàn tay trắng muốt, mũm mĩm mịn màng như búp măng của Hằng:
– Kìa em, chị cũng là mẹ giống như em. Cố gắng lên em. Không có gì mà một người mẹ không thể làm vì con cả.
Kèm với đó là cái gật đầu, ánh mắt thể hiện sự đồng cảm của bác sĩ Oanh dành cho Hằng. Hằng lấy tay chấm chấm vào khóe mi:
– Em cảm ơn bác sĩ.
– Cứ gọi chị là Oanh, nào, kể cho chị nghe xem, cháu bị làm sao mà em cho cháu đến phòng khám của chị?
Đây là phòng khám Nam Khoa, không phải nơi khám về thần kinh. Hằng đưa con đến đây cũng là để khám Nam Khoa, độ 1 tháng nay cô thấy con có biểu hiện bất thường về sinh lý. Hằng tỏ vẻ ngượng ngùng:
– Chị Oanh, cái này em cũng không biết là sao nữa. Chỉ là… em thấy… gần đây cháu… hay bị cương cứng… Rồi có biểu hiện không bình thường. Lúc cháu… ngủ rất hay… mê sảng rồi… cháu có hành động bất thường… với em.
– Em và cháu vẫn ngủ chung giường?
Hằng cúi đầu gật gật:
– Vâng ạ, từ nhỏ cháu đã ngủ cùng em. Cháu không có khả năng tự chăm sóc cho bản thân.
Bác sĩ Oanh cũng gật gù theo:
– À ra vậy, không sao cả. Cháu đặc biệt thì cần chăm sóc đặc biệt. Em làm như vậy là đúng rồi. Cháu năm nay 16 tuổi?
– Vâng ạ.
– Giờ chị hỏi, em cứ trả lời chính xác những gì em biết nhé. Mà chị nói trước này, đừng có ngại ngùng gì cả. Mình là mẹ, tất cả chỉ vì con mà thôi.
Hằng gật đầu thêm một lần nữa như sẵn sàng trả lời câu hỏi của bác sĩ, cô hít một hơi thật sâu như để lấy thêm dũng khí. Và bác sĩ Oanh bắt đầu:
Bác sĩ: Em thấy dương vật cháu cương cứng từ lúc nào?
Hằng: Cách đây khoảng 1 tháng ạ.
Bác sĩ: Em thấy trong trường hợp nào?
Hằng: Lúc em tắm rửa cho cháu.
Bác sĩ: Lúc đó cháu có biểu hiện gì?
Hằng: Lúc đó nó… nhìn em với ánh mắt rất khác.
Bác sĩ: Em làm gì lúc đó?
Hằng: Em không làm gì cả, chỉ tắm xong rồi mặc quần áo cho cháu thôi.
Bác sĩ: Em nói là lúc cháu ngủ có nói mê sản, cháu nói gì?
Hằng: Cháu gọi Mẹ Mẹ Mẹ!
Bác sĩ: Cháu còn nói được từ gì khác không?
Hằng lắc đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.