Bác Sĩ Trình, Đừng Hòng Chạy Thoát!
Chương 26: Buổi trưa hạnh phúc
ChangNocMi
04/05/2024
Ngày hôm sau, báo chí rầm rộ đưa tin Trình Tử Nhân cùng Trạch Phi Nhã chính thức hẹn hò. Mấy lời ngôn tình bay bổng đều viết ra dành cho họ. Hạo Lạc đọc thôi cũng cảm thấy rùng mình vì độ sến súa.
- Cái gì mà hoàng tử với công chúa? Mắc ói chết đi được, mấy cái này không phải là Trình Tử Nhân thuê người viết đó chứ?
Hạo Lạc bĩu môi quăng điện thoại lên giường. Nhìn về phía cánh cửa nhà vệ sinh, bên trong chính là thiên thần của anh. Hạo Lạc say sưa hát vu vơ vài câu lấy lại sự vui vẻ.
“Việc của em là yêu anh, có mưa giông thì để anh lo.
Chẳng hứa xua được mây đen nhưng bình yên khi bên anh.”
Nói người ta sến súa mà nhìn lại xem Hạo Lạc anh có hơn người ta chút nào không chứ? Nếu có hơn thì chính là sến súa hơn!
Dù chưa được Uyển Kỳ chấp nhận nhưng anh cũng không hề vội vã. Mặc kệ ai thành đôi, anh cứ từ từ dụ dỗ vậy. Trước sau gì anh cũng sẽ mang cô về làm dâu ba mẹ anh.
Thời gian thật sự không thể chờ nổi hai chữ từ từ của anh. Thấm thoát đã trôi qua hơn hai tháng kể từ khi cô dọn về cùng anh. Cả hai vẫn chẳng có lấy một chút tiến triển nào. Hạo Lạc mệt mỏi dựa vào thành ghế suy nghĩ. Tiếng gõ cửa vang lên, nữ y tá bước vào đặt lên bàn anh một lọ thuốc nhỏ.
- Đã tìm ra loại thuốc bệnh nhân 702 bị ép uống rồi ạ.
Hạo Lạc đưa tay cầm lọ thuốc không khỏi nhíu mày. Gật đầu như sự hiểu ý rồi cho nữ y tá ra ngoài. Cách đây hai ngày, một nữ bệnh nhân được đưa tới bệnh viện với trên người vô vàn những vết bầm tím. Sau khi kiểm tra lại phát hiện một lượng lớn FSH và Lutenizing trong cơ thể. Hạo Lạc cầm lọ thuốc kích dục trong tay không khỏi lắc đầu đặt qua một bên.
Uyển Kỳ hôm nay được nghỉ phép, ở nhà hiện tại lại chẳng có ai. Sự buồn tẻ thúc giục cô xuống bếp làm một bữa ăn trưa thật thịnh soạn. Suy nghĩ một chút liền đóng hộp tấy cả những món ăn đã làm xong. Cô xuống gara phóng xe ra khỏi biệt thự. Vì lo lắng anh sẽ bận nên cô đã gọi điện hỏi thăm trước. Biết chắc tình hình ở bệnh viện rồi mới lên đây.
Hai tay với những túi nhỏ đầy đồ ăn được cô xách hẳn lên phòng anh. Hạo Lạc đang xem lại bệnh án liền thấy cửa được đẩy vào. Uyển Kỳ đặt tất thảy lên bàn nhìn anh.
- Ăn một chút đã rồi hẳng làm tiếp.
- Em đã ăn chưa?
Cô khẽ lắc đầu, Hạo Lạc bật cười kéo cô lại sofa. Cả hai vui vẻ tận hưởng buổi ăn trưa cùng nhau. Món ăn cô làm thật sự rất phù hợp với khẩu vị của anh. Một chút chê phiền cũng không có.
- Hôm nay anh phải trực đêm không vậy?
- Sao thế? Sợ tôi không về nhà với em sao?
- Không phải… chỉ là…
- Chỉ là? Vừa hỏi anh vừa nhướn người qua cô, để khoảng cách hai khuôn mặt sát lại gần nhau một chút.
Uyển Kỳ sợ hãi ngã người ra sau một chút để né tránh anh.
- Chỉ là có hay không để nấu cơm tối thôi.
Hạo Lạc phì cười xoa rối tóc cô đứng dậy. Tiến lại bàn anh mở ra một lọ thuốc lấy ra vài viên rồi cho miệng uống. Uyển Kỳ chớp chớp mắt liên hồi lo lắng.
- Anh làm sao lại phải uống thuốc vậy?
- Thuốc dạ dày thôi.
Uyển Kỳ cúi mặt nhưng trong ánh mắt vẫn là sự lo lắng không yên. Cô biết Hạo Lạc là người rất nhiệt huyết trong công việc. Chính vì vậy mà anh cũng không cần bận tâm đến sức khỏe của mình. Cứ như kiểu chỉ cần bệnh nhân của anh khỏe lập tức anh sẽ khỏe vậy. Uyển Kỳ thật sự rất muốn trách mắng anh nhưng đôi khi lại không biết nên lấy tư cách gì để than trách.
Hạo Lạc biết cô lo lắng nên vội đặt hộp thuốc lên bàn rồi tiến lại ngồi cạnh cô. Bàn tay to lớn xoa nhẹ mái tóc thơm mùi hoa sữa.
- Đừng lo lắng, tôi là bác sĩ mà. Sẽ biết cách tự chăm sóc cho bản thân.
- Ai thèm lo cho anh chứ?
Giọng điệu như sắp khóc của cô khiến anh không khỏi buồn cười. Hôn nhẹ lên trán cô một nụ hôn, anh vội phân bua trước khi cô nổi giận
- Phải rồi, em làm gì biết lo lắng cho tôi.
- …
- Không chọc em nữa, bây giờ ngoan ngồi ở đây một lát. Tôi đi thăm khám một chút sẽ quay lại.
- Ừm.
Hạo Lạc khoác áo blouse ra ngoài. Uyển Kỳ ngồi nghịch điện thoại một chút trong lúc chờ anh. Chán chê cô lại lướt qua từng ngõ ngách căn phòng khám phá. Chẳng có gì ngoài hồ sơ bệnh án và thuốc men. Tiến lại bàn làm việc của anh. Chiếc ghế này của anh cũng quá êm ái đi. Xoay xoay vài vòng trên ghế cô dừng lại hẳn nhìn lên bàn. Tấm ảnh gia đình bốn người trông mới hạnh phúc làm sao. Có ba, có mẹ và có các con. Trước giờ cô luôn thầm mong có một gia đình như vậy, ấm áp và đong đầy những yêu thương. Chỉ tiếc là người thương cô nhất lại rời đi, những người ngỡ là gia đình lại bỏ rơi cô. Đến cuối cùng vẫn là một mình cô chống chọi với cuộc đời. Cũng may mắn rằng, ông trời ban tặng Bảo Bảo cho cô, niềm vui và hạnh phúc tưởng trừng là duy nhất và cuối cùng lại xuất hiện thêm cả anh.
- Hạo Lạc… cảm ơn anh…
Suy cho cùng những gì mà cô đang có ở hiện tại là do anh ban tặng. Chỉ mong ước đến tận sau này vẫn sẽ như vậy, có anh và con bên cạnh.
- Cái gì mà hoàng tử với công chúa? Mắc ói chết đi được, mấy cái này không phải là Trình Tử Nhân thuê người viết đó chứ?
Hạo Lạc bĩu môi quăng điện thoại lên giường. Nhìn về phía cánh cửa nhà vệ sinh, bên trong chính là thiên thần của anh. Hạo Lạc say sưa hát vu vơ vài câu lấy lại sự vui vẻ.
“Việc của em là yêu anh, có mưa giông thì để anh lo.
Chẳng hứa xua được mây đen nhưng bình yên khi bên anh.”
Nói người ta sến súa mà nhìn lại xem Hạo Lạc anh có hơn người ta chút nào không chứ? Nếu có hơn thì chính là sến súa hơn!
Dù chưa được Uyển Kỳ chấp nhận nhưng anh cũng không hề vội vã. Mặc kệ ai thành đôi, anh cứ từ từ dụ dỗ vậy. Trước sau gì anh cũng sẽ mang cô về làm dâu ba mẹ anh.
Thời gian thật sự không thể chờ nổi hai chữ từ từ của anh. Thấm thoát đã trôi qua hơn hai tháng kể từ khi cô dọn về cùng anh. Cả hai vẫn chẳng có lấy một chút tiến triển nào. Hạo Lạc mệt mỏi dựa vào thành ghế suy nghĩ. Tiếng gõ cửa vang lên, nữ y tá bước vào đặt lên bàn anh một lọ thuốc nhỏ.
- Đã tìm ra loại thuốc bệnh nhân 702 bị ép uống rồi ạ.
Hạo Lạc đưa tay cầm lọ thuốc không khỏi nhíu mày. Gật đầu như sự hiểu ý rồi cho nữ y tá ra ngoài. Cách đây hai ngày, một nữ bệnh nhân được đưa tới bệnh viện với trên người vô vàn những vết bầm tím. Sau khi kiểm tra lại phát hiện một lượng lớn FSH và Lutenizing trong cơ thể. Hạo Lạc cầm lọ thuốc kích dục trong tay không khỏi lắc đầu đặt qua một bên.
Uyển Kỳ hôm nay được nghỉ phép, ở nhà hiện tại lại chẳng có ai. Sự buồn tẻ thúc giục cô xuống bếp làm một bữa ăn trưa thật thịnh soạn. Suy nghĩ một chút liền đóng hộp tấy cả những món ăn đã làm xong. Cô xuống gara phóng xe ra khỏi biệt thự. Vì lo lắng anh sẽ bận nên cô đã gọi điện hỏi thăm trước. Biết chắc tình hình ở bệnh viện rồi mới lên đây.
Hai tay với những túi nhỏ đầy đồ ăn được cô xách hẳn lên phòng anh. Hạo Lạc đang xem lại bệnh án liền thấy cửa được đẩy vào. Uyển Kỳ đặt tất thảy lên bàn nhìn anh.
- Ăn một chút đã rồi hẳng làm tiếp.
- Em đã ăn chưa?
Cô khẽ lắc đầu, Hạo Lạc bật cười kéo cô lại sofa. Cả hai vui vẻ tận hưởng buổi ăn trưa cùng nhau. Món ăn cô làm thật sự rất phù hợp với khẩu vị của anh. Một chút chê phiền cũng không có.
- Hôm nay anh phải trực đêm không vậy?
- Sao thế? Sợ tôi không về nhà với em sao?
- Không phải… chỉ là…
- Chỉ là? Vừa hỏi anh vừa nhướn người qua cô, để khoảng cách hai khuôn mặt sát lại gần nhau một chút.
Uyển Kỳ sợ hãi ngã người ra sau một chút để né tránh anh.
- Chỉ là có hay không để nấu cơm tối thôi.
Hạo Lạc phì cười xoa rối tóc cô đứng dậy. Tiến lại bàn anh mở ra một lọ thuốc lấy ra vài viên rồi cho miệng uống. Uyển Kỳ chớp chớp mắt liên hồi lo lắng.
- Anh làm sao lại phải uống thuốc vậy?
- Thuốc dạ dày thôi.
Uyển Kỳ cúi mặt nhưng trong ánh mắt vẫn là sự lo lắng không yên. Cô biết Hạo Lạc là người rất nhiệt huyết trong công việc. Chính vì vậy mà anh cũng không cần bận tâm đến sức khỏe của mình. Cứ như kiểu chỉ cần bệnh nhân của anh khỏe lập tức anh sẽ khỏe vậy. Uyển Kỳ thật sự rất muốn trách mắng anh nhưng đôi khi lại không biết nên lấy tư cách gì để than trách.
Hạo Lạc biết cô lo lắng nên vội đặt hộp thuốc lên bàn rồi tiến lại ngồi cạnh cô. Bàn tay to lớn xoa nhẹ mái tóc thơm mùi hoa sữa.
- Đừng lo lắng, tôi là bác sĩ mà. Sẽ biết cách tự chăm sóc cho bản thân.
- Ai thèm lo cho anh chứ?
Giọng điệu như sắp khóc của cô khiến anh không khỏi buồn cười. Hôn nhẹ lên trán cô một nụ hôn, anh vội phân bua trước khi cô nổi giận
- Phải rồi, em làm gì biết lo lắng cho tôi.
- …
- Không chọc em nữa, bây giờ ngoan ngồi ở đây một lát. Tôi đi thăm khám một chút sẽ quay lại.
- Ừm.
Hạo Lạc khoác áo blouse ra ngoài. Uyển Kỳ ngồi nghịch điện thoại một chút trong lúc chờ anh. Chán chê cô lại lướt qua từng ngõ ngách căn phòng khám phá. Chẳng có gì ngoài hồ sơ bệnh án và thuốc men. Tiến lại bàn làm việc của anh. Chiếc ghế này của anh cũng quá êm ái đi. Xoay xoay vài vòng trên ghế cô dừng lại hẳn nhìn lên bàn. Tấm ảnh gia đình bốn người trông mới hạnh phúc làm sao. Có ba, có mẹ và có các con. Trước giờ cô luôn thầm mong có một gia đình như vậy, ấm áp và đong đầy những yêu thương. Chỉ tiếc là người thương cô nhất lại rời đi, những người ngỡ là gia đình lại bỏ rơi cô. Đến cuối cùng vẫn là một mình cô chống chọi với cuộc đời. Cũng may mắn rằng, ông trời ban tặng Bảo Bảo cho cô, niềm vui và hạnh phúc tưởng trừng là duy nhất và cuối cùng lại xuất hiện thêm cả anh.
- Hạo Lạc… cảm ơn anh…
Suy cho cùng những gì mà cô đang có ở hiện tại là do anh ban tặng. Chỉ mong ước đến tận sau này vẫn sẽ như vậy, có anh và con bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.