Bác Sĩ Trình, Đừng Hòng Chạy Thoát!

Chương 28: Giải quyết

ChangNocMi

06/05/2024

Hạo Lạc đợi bệnh nhân vừa ra đến cửa đã mau chóng chạy vào bên trong xem tình trạng của cô. Uyển Kỳ tay vẫn thật không dám đưa tay vào hoa huy*t, cô chạm nhẽ rồi run rẩy. Cảm giác khó chịu bức người làm cho cô thở dốc và quằn quại không ngưng nghỉ trên giường nghỉ ngơi của anh. Mùi hương của Trình Hạo Lạc quanh quẩn bên mũi lại càng khiến cho dục vọng của cô tăng lên.

Vừa thấy Hạo Lạc cô đã vội vàng rụt tay lại kéo váy xuống che đi nơi nữ tính của mình. Cô không muốn làm loại chuyện xấu hổ như thế này ngay trước mặt anh. Hạo Lạc nhìn khuôn mặt ửng đỏ vì xấu hổ của cô mà bật cười

- Em ổn chứ?

- Em… em… lúc nãy không như anh thấy đâu… em… ưm…

Môi anh bao trọn lên môi cô. Cô gái của anh rốt cuộc da mặt mỏng như thế nào. Mới bấy nhiêu đã đỏ ửng lên rồi thì anh biết phải làm sao. Bàn tay to lớn của anh lại bắt đầu luồn vào trong váy cô chạm vào nơi ẩm ướt. Uyển Kỳ giật mình đưa tay xuống cản lấy tay anh, vội vã lắc đầu.

- Không được… bên trong… em không mặc quần lót…

- Buông tay ra anh mới giúp em được. Cơ thể em bây giờ nếu không được thỏa mãn sẽ rất nguy hiểm đấy.

- Nhưng mà…

- Uyển Kỳ, em quên rằng chúng ta đã có con rồi sao? Của em… anh còn chỗ nào chưa thấy?

Anh nỉ non vào tai cô làm cô e ngại đến mức rụt người lại. Tay cô cũng vì vậy mà dần buông ra, bàn tay to lớn liền tiến vào huyệt động nhấp nhẹ. Uyển Kỳ ưỡn người ra sau khi cảm nhận được sự bù đắp khác lạ. Hạo Lạc ánh mắt ấm áp nhìn cô, bên dưới tay vẫn động liên tục.

- Ưm… Lạc… nhanh một chút…

Hạo Lạc động tay nhanh hơn khiến cô thoải mái. Uyển Kỳ nắm chặt lấy gối, cắn chặt môi kiềm nén tiếng rên rỉ. Anh khẽ cười cúi xuống hôn lên môi cô.

- Thoải mái đi, phòng này cách âm.

Uyển Kỳ mơ màng nhìn anh liền bị anh động tay liên tục. Cô thở dốc ngửa người ra sau, từng âm thanh hoan ái bắt đầu bật ra. Điều này cũng khiến anh thở phào nhẹ nhõm. Bên dưới căng trướng đến mức khó chịu nhưng anh không dám đòi hỏi. Anh sợ cô chưa sẵn sàng lại khiến cô sợ hãi. Đối với những loại chuyện như này thì vẫn nên là sự tự giác của cả hai, có như vậy mới thoải mái và hạnh phúc với nhau.

Biết cô khó chịu nên lực ở tay anh cũng không hề nương, anh gấp rút ra vào đến khi cô thỏa mãn bắn ra dòng nước ấm. Hạo Lạc khẽ cười hôn lên trán cô yêu thương.

- Ngoan, ở yên một lát đợi anh.

- Anh lại đi đâu vậy?



- Một chút thôi!

Anh rửa sạch tay rồi cúi người bế bổng cô lên. Uyển Kỳ bên trong vẫn còn khó chịu nên giương lên đôi mắt cầu khẩn anh.

- Hạo Lạc… anh đưa em đi đâu sao?

- Vào nhà vệ sinh xã nước lạnh cho em, cứ như vậy không phải là cách.

- Nhưng mà…

- Đồ ngốc, quan hệ bằng tay sẽ khiến em bị thương đấy! Nghe anh!

Nói rồi anh đỡ cô đứng dậy vào nhà vệ sinh cá nhân trong phòng. Dòng nước lạnh xã xuống người cô khiến cô run nhẹ, anh có chút đau lòng nhưng cũng chỉ biết an ủi cô.

- Gáng một chút nhé, sẽ giúp em thoải mái hơn.

Uyển Kỳ ướt nhẹm cả cơ thể nhìn anh, cô vòng tay ôm lấy cơ thể đang bị nước lạnh bủa vây.

- Nước lạnh… không dễ chịu cho lắm… em… lạnh quá…

- Uyển Kỳ…

- Hạo Lạc… anh giúp em đi… em không muốn… lạnh…

- Uyển Kỳ… nếu anh nói anh cũng muốn thì sao?

Uyển Kỳ ngước mắt lên nhìn anh, cô đau lòng cúi gầm mặt xuống. Bàn tay run rẩy đặt lên người anh.

- Anh sẽ yêu em đúng không?

Hạo Lạc không trả lời, anh đưa tay ôm lấy hai bên má cô, phủ xuống nụ hôn ngọt ngào lên môi cô. Cả hai dây dư trong nụ hôn sâu, anh từ từ dẫn dụ cô vào nơi mê hoặc, cắn mút ngần cổ rồi lần xuống hai bên đồi núi chập chùng mút máp.



- Ưm… Lạc…

Hạo Lạc vén váy cô lên nhìn sâu vào nơi nữ tính. Lần này, anh cũng chịu không nổi nữa liền tìm đến tay cô cầm chặt lấy áp vào nơi căng cứng khó chịu nãy giờ của anh.

- Có biết vì em mà anh vất vả thế nào không?

- Híc…

Cô sợ hãi rụt tay lại khi cảm nhận nhiệt nơi đó. Hạo Lạc bật cười đưa tay xuống cởi quần mình ra, anh ấn cô vào tường. Nâng chân cô lên để dễ dàng xâm nhập vào bên trong

- Không… to lắm… rách mất…

- Chẳng phải em đã từng dung nạp nó sao? Có rách được đâu mà sợ.

- Ưm… anh vào thật sao…

- Thoải mái hơn tay chứ?

- Ưm… dễ chịu… thích…

Hạo Lạc khẽ cười bế cô lên để hai chân cô choàng qua eo mình. Bên dưới đã bắt đầu luân động khiến cô thoải mái. Uyển Kỳ cắn chặt môi nén lại tiếng rên rỉ. Hạo Lạc vẫn ra vào đều đều trong cô. Hạo Lạc mạnh mẽ ra vào bên trong cô đến khi thoả mãn mới ôm chặt lấy cơ thể non mềm mà thì thầm.

- Uyển Kỳ, anh yêu em.

Nghe được câu trả lời ưng ý, Uyển Kỳ chỉ khẽ cười đánh lên người anh một cái rồi giúc mặt vào hỏm cổ anh nhõng nhẽo.

- Lạc… người em ướt hết rồi…

Hạo Lạc khẽ cười bế cô ra ngoài rồi đặt cô xuống giường. Cơ thể to lớn cứ vậy mà nằm lên người cô không buông.

- Uyển Kỳ, em có yêu anh không?

- Em có… em yêu anh…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bác Sĩ Trình, Đừng Hòng Chạy Thoát!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook