Bác Sỹ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ
Chương 1: . Sư Phụ, Người Đừng Trách Con Vô Tình (1)
Bản Mệnh Điêu Thiền
21/07/2023
“Sư phụ, người đừng trách con vô tình.”
“Ai kêu người dạy toàn những thứ gì đâu, giờ ai mà tin mấy cái đó nữa.”
“Thời buổi này, đến học sinh tiểu học còn biết mấy thứ mê tín, phong kiến đều là giả, phải tin vào khoa học.”
Từ Huyền đối diện với bài vị của sư phụ Liễu Trường Hà, yên lặng thắp một nén nhang.
Môn phái của hắn có tên là “Thiên Cơ Môn”.
Từ năm sáu tuổi Từ Huyền đã gia nhập môn phái, đi theo sư phụ Liễu Trường Hà học tập đoán mệnh.
Nghề này hành tẩu giang hồ chủ yếu là dựa vào Lục: Xao (gõ), đả (đánh), thẩm (tra hỏi), thiên (nhiều), long (lòng dạ đen tối), mại (ra sức chào hàng, khoe khoang)!
Tổng kết lại chính là hai chữ: lừa gạt!
Lúc mười tuổi, Tư Huyền đã có thể nhớ hết các chiêu trò lắt léo trong việc xem bói.
Hắn vốn cho rằng mình sẽ thừa kế sạp hàng đoán mệnh của sư phụ, coi như đời này sẽ trở thành một vị thần côn* nho nhỏ.
*Thần côn: cách gọi chung của mấy người làm nghề mê tín, nhưng thường có ý là giả thần giả quỷ.
Số may thì có thể lừa gạt một tên quan chức quyền quý nào đó rồi trở thành thượng khách, cả ngày ăn ngon uống sướng.
Trong một đám người cùng nghề, coi như cũng có thể lăn lộn ra được tí thành tựu.
Ai ngờ lúc hắn sửa soạn lại di vật của sư phụ thì lại phát hiện ra một bản bí tịch tên là “Thiên Cơ Thần Toán”.
Sau khi mở ra xem, Từ Huyền cảm thấy rất kinh ngạc, phát hiện ra: thế mà mình lại thật sự học được năng lực xem xét thiên cơ!
Không phải là mấy ngón nghề lừa gạt mà sư phụ đã từng dạy hắn đâu!
Điều khiến Từ Huyền vui mừng nhất chính là: Cách nâng cao, thăng cấp của công pháp cực kỳ đơn giản.
Không cần bế quan khổ tu mấy chục năm.
Chỉ cần thay đổi vận mệnh của người khác là có thể nâng cao tu vi rồi!
Với lại, nó còn là một môn công pháp có thể tu tiên.
Lúc đấy, tâm trạng Từ Huyền vô cùng kích động, học xong lập tức bấm tay đoán cho mình một quẻ.
Cái chuyện đoán mệnh xem bói này, chẳng có gì gọi là hạn chế, chỉ có thể tính cho người khác chứ không thể đoán cho mình.
Mấy quy định linh tinh lang tang kia đều là đám thầy bói nửa mùa nói ra để lừa người khác mà thôi.
Từ Huyền còn tưởng là mình sẽ giống như nhân vật chính trong thể loại truyện sảng văn, dựa vào việc xem bói mà trở thành ‘đại sư’ trong mắt người khác, dễ dàng bước lên đỉnh cao đời người.
Điều hắn không ngờ tới chính là, kết quả tính ra lại rất… éo le.
Nếu hắn còn tiếp tục làm thầy tướng số thì định trước là cả đời nghèo rớt mồng tơi, ế chỏng chơ, đến già cũng không tìm được bạn gái.
Lại còn chết trẻ, đột tử ngoài đường.
Từ Huyền choáng váng, đứng đờ ra tại chỗ.
Vừa mới tìm được thần công bí tịch, vốn cho rằng sẽ nhờ vào nó mà đi đến đỉnh cao đời người. Kết quả lại bảo là mình không thể ăn chén cơm đoán mệnh này à?
Chắc không phải là ông trời đang trêu đùa hắn đâu nhỉ?
Từ Huyền tính lại thêm lần nữa, kết quả vẫn y như vậy.
Có điều, cục diện này không phải là không có cách phá giải.
Nếu muốn nghịch thiên cải mệnh, vậy thì nhất định phải làm bác sĩ…
Lúc đó Từ Huyền suýt nữa thì đã tức ói máu.
Muốn làm bác sĩ, ít nhất cũng phải mài đít trên ghế đại học Y mất 5 năm, rồi lại thêm 3 năm nghiên cứu sinh.
Muốn chui vào bệnh viện tốt tốt một tí thì ít nhất cũng phải có bằng tiến sĩ mới được.
Tính ra ít nhất cũng phải lăn lộn mất mấy chục năm.
Giờ hắn đã hơn 20, bạn bè tầm tuổi này đều đã tốt nghiệp đại học, bệnh viện quái nào thèm nhận hắn chứ?
Rơi vào đường cùng, Từ Huyền đành cắn răng ‘thi’ tạm cái giấy chứng nhận bác sĩ cố vấn tâm lý.
Hầy, bác sĩ tâm lý cũng tạm coi là bác sĩ được nhỉ…
Với lại, nó còn khá là khớp với nghề nghiệp cũ của hắn.
Dù sao thì cũng có khối người gặp phải những chuyện bí bách rồi nghĩ quẩn.
Hắn dùng kỹ thuật ăn nói, giúp họ tháo gỡ hết khúc mắc là là có thể vui vẻ thu tiền rồi.
Cứ vậy đi.
Từ Huyền tận dụng luôn mặt tiền cửa hàng sư phụ để lại, mở một văn phòng cố vấn tâm lý.
Ngay cả tên cũng đặt là “Phòng cố vấn tâm lý Thiên Cơ”.
Chờ sau này nổi tiếng, cũng miễn cưỡng coi như đã thừa kế được nguyện vọng của sư phụ, “đem bản môn phát dương quang đại” (làm rạng rỡ truyền thống của môn phái).
“Ngày đầu khai trương, một mống khách cũng không có.”
Từ Huyền ngóng trông nhìn ra ngoài cửa.
Chỉ cần bấm tay tính một chút thì hắn đã biết ngay hôm nay sẽ chẳng có ma nào đến mở hàng.
Cái nghề cố vấn tâm lý này, chủ yếu là dựa vào khách cũ giới thiệu mối mới cả thôi.
Phòng cố vấn tâm lý mới mở như của Từ Huyền, đã không có tên tuổi lại không bỏ tiền quảng cáo… mấy tháng chẳng có khách cũng là chuyện rất bình thường.
Thế nên hắn cũng chẳng mấy sốt ruột.
Thời buổi này, ai còn thành thật ngồi chờ khách tự mò đến tiệm chứ.
“Ai kêu người dạy toàn những thứ gì đâu, giờ ai mà tin mấy cái đó nữa.”
“Thời buổi này, đến học sinh tiểu học còn biết mấy thứ mê tín, phong kiến đều là giả, phải tin vào khoa học.”
Từ Huyền đối diện với bài vị của sư phụ Liễu Trường Hà, yên lặng thắp một nén nhang.
Môn phái của hắn có tên là “Thiên Cơ Môn”.
Từ năm sáu tuổi Từ Huyền đã gia nhập môn phái, đi theo sư phụ Liễu Trường Hà học tập đoán mệnh.
Nghề này hành tẩu giang hồ chủ yếu là dựa vào Lục: Xao (gõ), đả (đánh), thẩm (tra hỏi), thiên (nhiều), long (lòng dạ đen tối), mại (ra sức chào hàng, khoe khoang)!
Tổng kết lại chính là hai chữ: lừa gạt!
Lúc mười tuổi, Tư Huyền đã có thể nhớ hết các chiêu trò lắt léo trong việc xem bói.
Hắn vốn cho rằng mình sẽ thừa kế sạp hàng đoán mệnh của sư phụ, coi như đời này sẽ trở thành một vị thần côn* nho nhỏ.
*Thần côn: cách gọi chung của mấy người làm nghề mê tín, nhưng thường có ý là giả thần giả quỷ.
Số may thì có thể lừa gạt một tên quan chức quyền quý nào đó rồi trở thành thượng khách, cả ngày ăn ngon uống sướng.
Trong một đám người cùng nghề, coi như cũng có thể lăn lộn ra được tí thành tựu.
Ai ngờ lúc hắn sửa soạn lại di vật của sư phụ thì lại phát hiện ra một bản bí tịch tên là “Thiên Cơ Thần Toán”.
Sau khi mở ra xem, Từ Huyền cảm thấy rất kinh ngạc, phát hiện ra: thế mà mình lại thật sự học được năng lực xem xét thiên cơ!
Không phải là mấy ngón nghề lừa gạt mà sư phụ đã từng dạy hắn đâu!
Điều khiến Từ Huyền vui mừng nhất chính là: Cách nâng cao, thăng cấp của công pháp cực kỳ đơn giản.
Không cần bế quan khổ tu mấy chục năm.
Chỉ cần thay đổi vận mệnh của người khác là có thể nâng cao tu vi rồi!
Với lại, nó còn là một môn công pháp có thể tu tiên.
Lúc đấy, tâm trạng Từ Huyền vô cùng kích động, học xong lập tức bấm tay đoán cho mình một quẻ.
Cái chuyện đoán mệnh xem bói này, chẳng có gì gọi là hạn chế, chỉ có thể tính cho người khác chứ không thể đoán cho mình.
Mấy quy định linh tinh lang tang kia đều là đám thầy bói nửa mùa nói ra để lừa người khác mà thôi.
Từ Huyền còn tưởng là mình sẽ giống như nhân vật chính trong thể loại truyện sảng văn, dựa vào việc xem bói mà trở thành ‘đại sư’ trong mắt người khác, dễ dàng bước lên đỉnh cao đời người.
Điều hắn không ngờ tới chính là, kết quả tính ra lại rất… éo le.
Nếu hắn còn tiếp tục làm thầy tướng số thì định trước là cả đời nghèo rớt mồng tơi, ế chỏng chơ, đến già cũng không tìm được bạn gái.
Lại còn chết trẻ, đột tử ngoài đường.
Từ Huyền choáng váng, đứng đờ ra tại chỗ.
Vừa mới tìm được thần công bí tịch, vốn cho rằng sẽ nhờ vào nó mà đi đến đỉnh cao đời người. Kết quả lại bảo là mình không thể ăn chén cơm đoán mệnh này à?
Chắc không phải là ông trời đang trêu đùa hắn đâu nhỉ?
Từ Huyền tính lại thêm lần nữa, kết quả vẫn y như vậy.
Có điều, cục diện này không phải là không có cách phá giải.
Nếu muốn nghịch thiên cải mệnh, vậy thì nhất định phải làm bác sĩ…
Lúc đó Từ Huyền suýt nữa thì đã tức ói máu.
Muốn làm bác sĩ, ít nhất cũng phải mài đít trên ghế đại học Y mất 5 năm, rồi lại thêm 3 năm nghiên cứu sinh.
Muốn chui vào bệnh viện tốt tốt một tí thì ít nhất cũng phải có bằng tiến sĩ mới được.
Tính ra ít nhất cũng phải lăn lộn mất mấy chục năm.
Giờ hắn đã hơn 20, bạn bè tầm tuổi này đều đã tốt nghiệp đại học, bệnh viện quái nào thèm nhận hắn chứ?
Rơi vào đường cùng, Từ Huyền đành cắn răng ‘thi’ tạm cái giấy chứng nhận bác sĩ cố vấn tâm lý.
Hầy, bác sĩ tâm lý cũng tạm coi là bác sĩ được nhỉ…
Với lại, nó còn khá là khớp với nghề nghiệp cũ của hắn.
Dù sao thì cũng có khối người gặp phải những chuyện bí bách rồi nghĩ quẩn.
Hắn dùng kỹ thuật ăn nói, giúp họ tháo gỡ hết khúc mắc là là có thể vui vẻ thu tiền rồi.
Cứ vậy đi.
Từ Huyền tận dụng luôn mặt tiền cửa hàng sư phụ để lại, mở một văn phòng cố vấn tâm lý.
Ngay cả tên cũng đặt là “Phòng cố vấn tâm lý Thiên Cơ”.
Chờ sau này nổi tiếng, cũng miễn cưỡng coi như đã thừa kế được nguyện vọng của sư phụ, “đem bản môn phát dương quang đại” (làm rạng rỡ truyền thống của môn phái).
“Ngày đầu khai trương, một mống khách cũng không có.”
Từ Huyền ngóng trông nhìn ra ngoài cửa.
Chỉ cần bấm tay tính một chút thì hắn đã biết ngay hôm nay sẽ chẳng có ma nào đến mở hàng.
Cái nghề cố vấn tâm lý này, chủ yếu là dựa vào khách cũ giới thiệu mối mới cả thôi.
Phòng cố vấn tâm lý mới mở như của Từ Huyền, đã không có tên tuổi lại không bỏ tiền quảng cáo… mấy tháng chẳng có khách cũng là chuyện rất bình thường.
Thế nên hắn cũng chẳng mấy sốt ruột.
Thời buổi này, ai còn thành thật ngồi chờ khách tự mò đến tiệm chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.