Bác Sỹ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ
Chương 41: Giằng Co Cực Hạn (1)
Bản Mệnh Điêu Thiền
20/09/2023
“Nếu như so sánh chữ viết của anh cùng bút tích trong thư nặc danh một chút, hẳn là sẽ phát hiện hai bên hoàn toàn giống nhau như đúc.”
Đồng tử của Kogoro co rụt lại mãnh liệt.
Anh ta vốn không ngờ Từ Huyền có thể biết được cả chuyện bí mật tới vậy!
Trong nháy mắt, đầu óc của anh ta điên cuồng xoay chuyển, suy nghĩ cách thoát khỏi cảnh khốn cùng.
Bây giờ nên làm gì đây?
Không thừa nhận ư?
Từ Huyền có chứng cứ trong tay!
Thừa nhận thì sao?
Vậy thì đời anh ta coi như xong!
Điều làm cho anh ta hoảng sợ nhất chính là anh ta hoàn toàn không biết Từ Huyền làm thế nào mà biết được chuyện này?
Anh ta cũng không thể xác định liệu Từ Huyền có phải đang lừa anh ta chăng?
Lòng anh ta đã nảy sinh sự sợ hãi đối với Từ Huyền.
Đồng thời, nhóm khán giả trong phòng phát trực tiếp cũng đang gắt gao nhìn chằm chằm vào phản ứng của Thám tử lừng danh Kogoro.
Họ muốn thông qua biểu cảm trên mặt anh ta để phán đoán xem anh ta có thật sự có vấn đề hay không.
Ỏ, chiêu này vẫn là bắt chước theo Từ Huyền đó.
Bác sĩ Từ có thể nhìn ra vận mệnh cả đời của người khác thông qua biểu cảm của họ.
Bọn họ chả lợi hại được như Từ Huyền, có điều nhìn xem anh ta có chột dạ không thì chắc là vẫn có thể nhở?
“Ha ha.”
Thám tử lừng danh Kogoro im lặng một hồi, lại chợt bật cười chế nhạo.
“Lợi hại! Đúng là lợi hại!”
“Bác sĩ Từ, không nghĩ tới anh đường đường một streamer lớn, nhưng lại sai khiến đội ngũ của anh dùng thủ đoạn phi pháp để xâm nhập vào máy vi tính của tôi.”
“Anh phạm pháp đó, anh có biết không?”
Từ Huyền cười như không cười, nói: “Tôi không có đội ngũ, cũng không có phạm pháp gì cả.”
“Ý của anh là anh thừa nhận tất cả những gì tôi nói đều là thật à?”
Thám tử lừng danh Kogoro nói một cách trả đũa: “Còn ngụy biện nữa à!”
“Chuyện này, tôi chỉ viết qua trong máy tính cá nhân của tôi thôi, nếu anh không sử dụng dụng thủ đoạn xâm nhập phi pháp thì làm sao mà biết được?”
“Tôi thừa nhận, tôi từng viết thư nặc danh cho cô gái ấy.”
“Tôi cũng chỉ viết thư mà thôi!”
“Khi đó tôi đang ở tuổi dậy thì, nên đã làm ra một chuyện ngu xuẩn trong lúc kích động.”
“Chẳng qua lúc ấy tôi chỉ ngớ ngẩn nhất thời mà thôi, tôi định tỏ tình với cô ấy trên sân thượng, chứ cũng không có ý định làm gì hết.”
“Từ đó tới giờ tôi chưa từng nói chuyện yêu đương, cũng không biết nên ở cùng với nữ sinh thế nào, cho nên giọng điệu không đúng cho lắm.”
“Đây cũng không phải là sai lầm lớn gì nhỉ?”
“Việc quan trọng nhất là tôi vốn không có đẩy cô ấy từ trên cầu thang xuống!”
“Bác sĩ Từ, trình độ bịa chuyện của anh đúng là ở cấp đại sư đấy!”
“Sau khi anh cho người xâm nhập vào máy tính của tôi, từ đó nắm được bí mật nhỏ này của tôi, anh lại gắn nó chung với một chuyện hoàn toàn chẳng liên quan gì đến tôi lên người tôi.”
“E rằng đã có rất nhiều người tin tưởng anh rồi?”
“Nhưng mà tôi sẽ không thừa nhận đâu, bởi vì tôi vốn dĩ chưa từng làm qua!”
“Tôi không thẹn với lòng.”
Thám tử lừng danh Kogoro rặt một vẻ lời lẽ chính đáng!
Nhưng trong lòng anh ta đã căng thẳng gần chết rồi, chỉ là ngoài mặt lại chả mảy may để lộ ra thôi.
Đây là cách duy nhất anh ta có thể nghĩ được.
Tách hai chuyện này ra với nhau!
Thừa nhận viết thư, nhưng đánh chết cũng không thừa nhận đẩy người xuống cầu thang!
Tính chất nghiêm trọng của hai chuyện này hoàn toàn khác nhau.
Quan trọng nhất chính là chuyện trước thì có chứng cứ, anh ta tránh không thoát.
Nhưng mà chuyện sau thì không có!
Về phần xâm nhập máy tính gì gì đó?
Đơn giản là giả dối không có thật.
Anh ta dùng thủ đoạn để quẩy đục nước lên thôi.
Trái lại còn có thể chụp mũ (vu tội) cho Từ Huyền.
Khán giả trong phòng phát trực tiếp nghe đến ngơ ngáo hết cả lên.
Ván này, tuyệt đối là ván đấu cấp cao!
Hai người này, một người lòng đầy căm phẫn, giống như phải chịu uất ức to lớn dữ lắm.
Một người khác thì từ đầu tới cuối đều vô cùng bình tĩnh, hệt như có lòng tin nắm chắc trăm phần trăm.
Tranh luận qua lại kịch liệt, giằng co cực hạn.
Nhìn qua đều như thật, mà cũng không phải thật.
Làm cho người ta không thể phân biệt nỗi rốt cuộc ai thật ai giả.
Không ít người suýt nữa đã cháy rụi cả đầu óc.
Chuyện duy nhất khiến bọn họ vui mừng.
Chính là cho đến bây giờ, Thám tử lừng danh Kogoro vẫn một mực đối chọi gay gắt với Từ Huyền.
Khá là kiên cường, biểu hiện này hoàn toàn không giống như một người bị nắm chút nào.
Có một vài khán giả xem phát trực tiếp tương đối tin tưởng Từ Huyền, đang nổi giận bừng bừng.
Họ đã tin tưởng cách nói của Từ Huyền, cho rằng tên Thám tử lừng danh Kogoro này là một kẻ cặn bã!
Đáng tiếc ghê, sao lại không có chứng cứ chớ!
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong phòng phát trực tiếp có một chút căng thẳng.
Đồng tử của Kogoro co rụt lại mãnh liệt.
Anh ta vốn không ngờ Từ Huyền có thể biết được cả chuyện bí mật tới vậy!
Trong nháy mắt, đầu óc của anh ta điên cuồng xoay chuyển, suy nghĩ cách thoát khỏi cảnh khốn cùng.
Bây giờ nên làm gì đây?
Không thừa nhận ư?
Từ Huyền có chứng cứ trong tay!
Thừa nhận thì sao?
Vậy thì đời anh ta coi như xong!
Điều làm cho anh ta hoảng sợ nhất chính là anh ta hoàn toàn không biết Từ Huyền làm thế nào mà biết được chuyện này?
Anh ta cũng không thể xác định liệu Từ Huyền có phải đang lừa anh ta chăng?
Lòng anh ta đã nảy sinh sự sợ hãi đối với Từ Huyền.
Đồng thời, nhóm khán giả trong phòng phát trực tiếp cũng đang gắt gao nhìn chằm chằm vào phản ứng của Thám tử lừng danh Kogoro.
Họ muốn thông qua biểu cảm trên mặt anh ta để phán đoán xem anh ta có thật sự có vấn đề hay không.
Ỏ, chiêu này vẫn là bắt chước theo Từ Huyền đó.
Bác sĩ Từ có thể nhìn ra vận mệnh cả đời của người khác thông qua biểu cảm của họ.
Bọn họ chả lợi hại được như Từ Huyền, có điều nhìn xem anh ta có chột dạ không thì chắc là vẫn có thể nhở?
“Ha ha.”
Thám tử lừng danh Kogoro im lặng một hồi, lại chợt bật cười chế nhạo.
“Lợi hại! Đúng là lợi hại!”
“Bác sĩ Từ, không nghĩ tới anh đường đường một streamer lớn, nhưng lại sai khiến đội ngũ của anh dùng thủ đoạn phi pháp để xâm nhập vào máy vi tính của tôi.”
“Anh phạm pháp đó, anh có biết không?”
Từ Huyền cười như không cười, nói: “Tôi không có đội ngũ, cũng không có phạm pháp gì cả.”
“Ý của anh là anh thừa nhận tất cả những gì tôi nói đều là thật à?”
Thám tử lừng danh Kogoro nói một cách trả đũa: “Còn ngụy biện nữa à!”
“Chuyện này, tôi chỉ viết qua trong máy tính cá nhân của tôi thôi, nếu anh không sử dụng dụng thủ đoạn xâm nhập phi pháp thì làm sao mà biết được?”
“Tôi thừa nhận, tôi từng viết thư nặc danh cho cô gái ấy.”
“Tôi cũng chỉ viết thư mà thôi!”
“Khi đó tôi đang ở tuổi dậy thì, nên đã làm ra một chuyện ngu xuẩn trong lúc kích động.”
“Chẳng qua lúc ấy tôi chỉ ngớ ngẩn nhất thời mà thôi, tôi định tỏ tình với cô ấy trên sân thượng, chứ cũng không có ý định làm gì hết.”
“Từ đó tới giờ tôi chưa từng nói chuyện yêu đương, cũng không biết nên ở cùng với nữ sinh thế nào, cho nên giọng điệu không đúng cho lắm.”
“Đây cũng không phải là sai lầm lớn gì nhỉ?”
“Việc quan trọng nhất là tôi vốn không có đẩy cô ấy từ trên cầu thang xuống!”
“Bác sĩ Từ, trình độ bịa chuyện của anh đúng là ở cấp đại sư đấy!”
“Sau khi anh cho người xâm nhập vào máy tính của tôi, từ đó nắm được bí mật nhỏ này của tôi, anh lại gắn nó chung với một chuyện hoàn toàn chẳng liên quan gì đến tôi lên người tôi.”
“E rằng đã có rất nhiều người tin tưởng anh rồi?”
“Nhưng mà tôi sẽ không thừa nhận đâu, bởi vì tôi vốn dĩ chưa từng làm qua!”
“Tôi không thẹn với lòng.”
Thám tử lừng danh Kogoro rặt một vẻ lời lẽ chính đáng!
Nhưng trong lòng anh ta đã căng thẳng gần chết rồi, chỉ là ngoài mặt lại chả mảy may để lộ ra thôi.
Đây là cách duy nhất anh ta có thể nghĩ được.
Tách hai chuyện này ra với nhau!
Thừa nhận viết thư, nhưng đánh chết cũng không thừa nhận đẩy người xuống cầu thang!
Tính chất nghiêm trọng của hai chuyện này hoàn toàn khác nhau.
Quan trọng nhất chính là chuyện trước thì có chứng cứ, anh ta tránh không thoát.
Nhưng mà chuyện sau thì không có!
Về phần xâm nhập máy tính gì gì đó?
Đơn giản là giả dối không có thật.
Anh ta dùng thủ đoạn để quẩy đục nước lên thôi.
Trái lại còn có thể chụp mũ (vu tội) cho Từ Huyền.
Khán giả trong phòng phát trực tiếp nghe đến ngơ ngáo hết cả lên.
Ván này, tuyệt đối là ván đấu cấp cao!
Hai người này, một người lòng đầy căm phẫn, giống như phải chịu uất ức to lớn dữ lắm.
Một người khác thì từ đầu tới cuối đều vô cùng bình tĩnh, hệt như có lòng tin nắm chắc trăm phần trăm.
Tranh luận qua lại kịch liệt, giằng co cực hạn.
Nhìn qua đều như thật, mà cũng không phải thật.
Làm cho người ta không thể phân biệt nỗi rốt cuộc ai thật ai giả.
Không ít người suýt nữa đã cháy rụi cả đầu óc.
Chuyện duy nhất khiến bọn họ vui mừng.
Chính là cho đến bây giờ, Thám tử lừng danh Kogoro vẫn một mực đối chọi gay gắt với Từ Huyền.
Khá là kiên cường, biểu hiện này hoàn toàn không giống như một người bị nắm chút nào.
Có một vài khán giả xem phát trực tiếp tương đối tin tưởng Từ Huyền, đang nổi giận bừng bừng.
Họ đã tin tưởng cách nói của Từ Huyền, cho rằng tên Thám tử lừng danh Kogoro này là một kẻ cặn bã!
Đáng tiếc ghê, sao lại không có chứng cứ chớ!
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong phòng phát trực tiếp có một chút căng thẳng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.