Bác Sỹ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ
Chương 37: Hắn Thật Sự Là Do Công Ty Chúng Ta Bê Tới À? (2)
Bản Mệnh Điêu Thiền
15/09/2023
Đồng thời đánh giá tiềm năng của những streamer mới này và điều chỉnh lưu lượng truy cập nhất định tương ứng.
Vào lần đầu tiên Từ Huyền livestream, cấp dưới đã đẩy Từ Huyền qua cho ông ta nhìn.
Chỉ là sau khi Giám đốc điều hành ngó qua buổi phát trực tiếp của Từ Huyền thì cảm thấy có hơi quỷ dị.
Giám đốc điều hành không dám đẩy loạn, quyết định quan sát thêm một tí.
Ông ta và vài trợ thủ xem được đoạn sau, cũng nhìn thấy phen suy luận liền mạch lúc sau của Thám tử lừng danh Kogoro về Từ Huyền.
“Hửm?”
Giám đốc điều hành không khỏi ngây ngốc.
Vẻ mặt ông ta mê mang, quay đầu nhìn về phía trợ thủ bên cạnh.
“Chẳng lẽ tay bác sĩ Từ này thật sự do công ty chúng ta bê tới ư? Sao tôi chưa từng nghe qua vậy cà?”
Trợ thủ bên cạnh cũng là dáng vẻ mờ mịt, lắc đầu nói: “Lão đại, tôi cũng không rõ lắm nha. Có phải là những bộ phận khác làm không?”
Công ty Ma m có mấy chục ngàn nhân viên lận.
Trong công ty có rất nhiều bộ phận, việc trao đổi thông tin giữa các bộ phận khác nhau không trôi chảy lắm cũng là chuyện hết sức bình thường.
“Hừm......”
Giám đốc điều hành suy nghĩ một lát, sau đó ngẩng đầu: “Đi, điều tra hai ID Thích Uống Cocacola và Hoa Khai Phú Quý này một tí, xem coi có phải do nội bộ công ty chúng ta sắp xếp nắm hay không.”
“OK, lão đại!”
Cấp dưới vội vàng đi liên hệ với những bộ phận khác.
Giám đốc điều hành một bên nhìn màn ảnh, một bên sờ lên cằm suy tư.
Thú thật, ông ta làm ở mảng phát sóng trực tiếp này nhiều năm như vậy, cũng chưa từng gặp qua streamer nào lạ đời như Từ Huyền.
Trong phòng phát trực tiếp.
Thám tử lừng danh Kogoro nhìn chằm chằm Từ Huyền bằng ánh mắt sắc bén.
Anh ta nở một nụ cười tự tin trên khóe miệng.
“Bác sĩ Từ, anh nói xem tôi nói có đúng không?”
Từ Huyền cũng mỉm cười nhàn nhạt: “Anh cho rằng anh nói đúng thì là đúng vậy.”
Thám tử lừng danh Kogoro lập tức mừng hết lớn, hưng phấn nói: “Vậy là anh thừa nhận anh giả bộ à?”
Điều khiến anh ta không nghĩ tới chính là Từ Huyền lại thờ ơ lạnh nhạt lắc đầu.
“Đương nhiên không phải.”
Thám tử lừng danh Kogoro bùng lên lửa giận trong chớp mắt: “Vậy rốt cuộc anh có ý gì?”
“Không bằng như vầy đi.”
“Chẳng phải anh tới khám bệnh sao? Vậy tôi sẽ xem cho anh một chút, xem anh có bệnh gì nhé!”
“Chúng ta kiểm chứng ngay tại hiện trường một chút đi.”
“Tôi ngược lại cũng muốn nhìn thử xem một vị đại sư tâm lý học như anh có bản lĩnh lớn cỡ nào!”
Trong phòng phát trực tiếp, tất cả khán giả xem phát trực tiếp đều dồn sự chú ý vào Từ Huyền.
Muốn nhìn thử xem hắn có phản ứng gì.
Người bình thường, một khi bị vạch trần bí mật gì đó.
Hoặc là vô cùng sợ hãi, hoặc là thẹn quá hoá giận.
Mà Từ Huyền, từ đầu tới cuối đều rặt một dáng vẻ hết sức bình tĩnh.
“Có thể thì có thể đấy.”
“Nhưng mà trước khi bắt đầu, có một vấn đề.”
Từ Huyền ung dung mở miệng.
Thám tử lừng danh Kogoro khẽ giật mình, rồi cười nhạo, nói: “Xem bệnh giúp tôi thôi mà, hệt như lúc anh xem bệnh giúp người khác hồi trước thôi, còn có thể có vấn đề gì chứ?”
“Hay là...... Bác sĩ Từ, anh đang kiếm cớ cho mình đây?”
Từ Huyền mỉm cười lắc đầu, “Không không không.”
“Không phải tôi không thể xem giúp anh.”
“Nhưng vấn đề là sao anh có thể cam đoan rằng anh sẽ không phải là người mà tôi tìm đến để nắm nhỉ?”
“Nếu như sau khi tôi xem giúp anh, anh cũng tâm phục khẩu phục tôi giống với những người khác, thậm chí kỹ năng diễn xuất còn “hoành tráng” hơn bọn họ.”
“Vậy tôi phải giải thích thế nào với những bạn xem phát trực tiếp đang có mặt tại đây?”
Thám tử lừng danh Kogoro sững sờ.
Cái vấn đề quỷ quái gì thế này?
Nhưng chuyện mà anh ta không nghĩ tới là nhóm khán giả xem phát trực tiếp đang trong phòng phát trực tiếp lại nhao nhao đồng ý với cách nói của Từ Huyền.
“Bác sĩ Từ nói có đạo lý quá nha...... Lỡ như tên Thám tử lừng danh Kogoro này cũng là do Ma m sắp xếp để nắm, vậy thì phải làm sao?”
“Mí bạn đang nói cái gì thế? Nếu anh ta nắm, vậy sao còn phải cố ý chạy tới bóc phốt bác sĩ Từ làm gì?”
“Các anh chai lầu trên nông cạn quá rồi, chẳng lẽ anh chưa từng nghe qua binh pháp có nói rằng: Thực vốn là hư, hư vốn là thực* à? Vì muốn phòng ngừa sau này bị người khác nhìn ra được, nên Ma m dứt khoát tự mình tìm người tới nắm trước, chặn đường phá hoại cũng không phải là chuyện không thể xảy ra nha.”
*sách lược nhà binh, làm cho địch lẫn lộn thật giả, tương tự với “binh bất yếm trá”
“Vỡi đạn, người trong thành các vị có suy nghĩ phức tạp thật đấy, mị vẫn là về trong thôn làm ruộng cho rồi......”
“Đúng ớ, tui hết sức nghi ngờ, đợi chốc nữa bác sĩ Từ xem giúp anh ta, có khi thằng cha này sẽ lật mặt như lật bánh tráng, hoàn toàn bái phục, vừa gặp thì cúi chào ngay trong tích tắc giống những người khác cho coi......”
Vào lần đầu tiên Từ Huyền livestream, cấp dưới đã đẩy Từ Huyền qua cho ông ta nhìn.
Chỉ là sau khi Giám đốc điều hành ngó qua buổi phát trực tiếp của Từ Huyền thì cảm thấy có hơi quỷ dị.
Giám đốc điều hành không dám đẩy loạn, quyết định quan sát thêm một tí.
Ông ta và vài trợ thủ xem được đoạn sau, cũng nhìn thấy phen suy luận liền mạch lúc sau của Thám tử lừng danh Kogoro về Từ Huyền.
“Hửm?”
Giám đốc điều hành không khỏi ngây ngốc.
Vẻ mặt ông ta mê mang, quay đầu nhìn về phía trợ thủ bên cạnh.
“Chẳng lẽ tay bác sĩ Từ này thật sự do công ty chúng ta bê tới ư? Sao tôi chưa từng nghe qua vậy cà?”
Trợ thủ bên cạnh cũng là dáng vẻ mờ mịt, lắc đầu nói: “Lão đại, tôi cũng không rõ lắm nha. Có phải là những bộ phận khác làm không?”
Công ty Ma m có mấy chục ngàn nhân viên lận.
Trong công ty có rất nhiều bộ phận, việc trao đổi thông tin giữa các bộ phận khác nhau không trôi chảy lắm cũng là chuyện hết sức bình thường.
“Hừm......”
Giám đốc điều hành suy nghĩ một lát, sau đó ngẩng đầu: “Đi, điều tra hai ID Thích Uống Cocacola và Hoa Khai Phú Quý này một tí, xem coi có phải do nội bộ công ty chúng ta sắp xếp nắm hay không.”
“OK, lão đại!”
Cấp dưới vội vàng đi liên hệ với những bộ phận khác.
Giám đốc điều hành một bên nhìn màn ảnh, một bên sờ lên cằm suy tư.
Thú thật, ông ta làm ở mảng phát sóng trực tiếp này nhiều năm như vậy, cũng chưa từng gặp qua streamer nào lạ đời như Từ Huyền.
Trong phòng phát trực tiếp.
Thám tử lừng danh Kogoro nhìn chằm chằm Từ Huyền bằng ánh mắt sắc bén.
Anh ta nở một nụ cười tự tin trên khóe miệng.
“Bác sĩ Từ, anh nói xem tôi nói có đúng không?”
Từ Huyền cũng mỉm cười nhàn nhạt: “Anh cho rằng anh nói đúng thì là đúng vậy.”
Thám tử lừng danh Kogoro lập tức mừng hết lớn, hưng phấn nói: “Vậy là anh thừa nhận anh giả bộ à?”
Điều khiến anh ta không nghĩ tới chính là Từ Huyền lại thờ ơ lạnh nhạt lắc đầu.
“Đương nhiên không phải.”
Thám tử lừng danh Kogoro bùng lên lửa giận trong chớp mắt: “Vậy rốt cuộc anh có ý gì?”
“Không bằng như vầy đi.”
“Chẳng phải anh tới khám bệnh sao? Vậy tôi sẽ xem cho anh một chút, xem anh có bệnh gì nhé!”
“Chúng ta kiểm chứng ngay tại hiện trường một chút đi.”
“Tôi ngược lại cũng muốn nhìn thử xem một vị đại sư tâm lý học như anh có bản lĩnh lớn cỡ nào!”
Trong phòng phát trực tiếp, tất cả khán giả xem phát trực tiếp đều dồn sự chú ý vào Từ Huyền.
Muốn nhìn thử xem hắn có phản ứng gì.
Người bình thường, một khi bị vạch trần bí mật gì đó.
Hoặc là vô cùng sợ hãi, hoặc là thẹn quá hoá giận.
Mà Từ Huyền, từ đầu tới cuối đều rặt một dáng vẻ hết sức bình tĩnh.
“Có thể thì có thể đấy.”
“Nhưng mà trước khi bắt đầu, có một vấn đề.”
Từ Huyền ung dung mở miệng.
Thám tử lừng danh Kogoro khẽ giật mình, rồi cười nhạo, nói: “Xem bệnh giúp tôi thôi mà, hệt như lúc anh xem bệnh giúp người khác hồi trước thôi, còn có thể có vấn đề gì chứ?”
“Hay là...... Bác sĩ Từ, anh đang kiếm cớ cho mình đây?”
Từ Huyền mỉm cười lắc đầu, “Không không không.”
“Không phải tôi không thể xem giúp anh.”
“Nhưng vấn đề là sao anh có thể cam đoan rằng anh sẽ không phải là người mà tôi tìm đến để nắm nhỉ?”
“Nếu như sau khi tôi xem giúp anh, anh cũng tâm phục khẩu phục tôi giống với những người khác, thậm chí kỹ năng diễn xuất còn “hoành tráng” hơn bọn họ.”
“Vậy tôi phải giải thích thế nào với những bạn xem phát trực tiếp đang có mặt tại đây?”
Thám tử lừng danh Kogoro sững sờ.
Cái vấn đề quỷ quái gì thế này?
Nhưng chuyện mà anh ta không nghĩ tới là nhóm khán giả xem phát trực tiếp đang trong phòng phát trực tiếp lại nhao nhao đồng ý với cách nói của Từ Huyền.
“Bác sĩ Từ nói có đạo lý quá nha...... Lỡ như tên Thám tử lừng danh Kogoro này cũng là do Ma m sắp xếp để nắm, vậy thì phải làm sao?”
“Mí bạn đang nói cái gì thế? Nếu anh ta nắm, vậy sao còn phải cố ý chạy tới bóc phốt bác sĩ Từ làm gì?”
“Các anh chai lầu trên nông cạn quá rồi, chẳng lẽ anh chưa từng nghe qua binh pháp có nói rằng: Thực vốn là hư, hư vốn là thực* à? Vì muốn phòng ngừa sau này bị người khác nhìn ra được, nên Ma m dứt khoát tự mình tìm người tới nắm trước, chặn đường phá hoại cũng không phải là chuyện không thể xảy ra nha.”
*sách lược nhà binh, làm cho địch lẫn lộn thật giả, tương tự với “binh bất yếm trá”
“Vỡi đạn, người trong thành các vị có suy nghĩ phức tạp thật đấy, mị vẫn là về trong thôn làm ruộng cho rồi......”
“Đúng ớ, tui hết sức nghi ngờ, đợi chốc nữa bác sĩ Từ xem giúp anh ta, có khi thằng cha này sẽ lật mặt như lật bánh tráng, hoàn toàn bái phục, vừa gặp thì cúi chào ngay trong tích tắc giống những người khác cho coi......”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.