Bác Sỹ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ
Chương 45: Muốn Ngả Bài Sao? (2)
Bản Mệnh Điêu Thiền
23/09/2023
Có dị thường thì cũng là ẩn núp sâu đậm, không sẽ bị người khác phát hiện.
Nếu như không phải trong tình huống tiêu tốn lượng lớn tài nguyên, dốc hết sức lực để điều tra một mục tiêu cụ thể nào đó thì con mẹ nó ai mà biết được chứ?
Mà Thám tử lừng danh Kogoro, ngoài mặt trùng hợp không có bất kỳ hiềm nghi nào.
Cảnh sát ăn no căng bụng, cũng sẽ không tốn thời gian ở trên người anh ta.
Nếu không phải Từ Huyền, e là vĩnh viễn cũng sẽ không có ai biết chân tướng!
"Bác sĩ Từ, chứng cứ mấu chốt nhất rốt cuộc là cái gì thế?"
"Đúng thế, bác sĩ Từ đừng rề rà nữa! Anh nói mau đi! Trong lòng bồn chồn vãi!"
Không ít bạn xem live thúc giục.
Từ Huyền cười nhạt: "Chứng cứ này rất đơn giản."
"Tôi vừa may biết được, trước đây Thám tử lừng danh Kogoro đi đến tiệm nào để mua thuốc."
"Chủ của cửa tiệm kia có trí nhớ rất tốt."
"Ông ấy có thể làm nhân chứng, cũng là một khâu cuối cùng của chuỗi bằng chứng, cung cấp video Thám tử lừng danh Kogoro từng mua kali xyanua ở tiệm của ông ta."
Rất nhiều bạn trên mạng chợt bừng tỉnh.
"À hiểu rồi, cái này chắc chắn là bằng chứng như núi luôn!"
"Kogoro xong đời!"
"Phim bộ loại huyền nghi đô thị vỡ lớn, phần kết của sự kiện giết người bằng kali xyanua đã được phát xong! Tung hoa kết phim!"
Từ Huyền nhìn Thám tử lừng danh Kogoro, lông mày nhướn lên: "Vị người bệnh Kogoro này, ngươi có còn muốn nói gì không?"
Thám tử lừng danh Kogoro im lặng không nói gì.
Hồi lâu sau, anh ta lạnh lùng cười vài tiếng.
"Tôi không biết anh đang nói cái gì."
Các bạn xem live đều không còn gì để nói nữa.
Đều đến lúc này mà còn mạnh miệng vậy cơ đấy.
Từ Huyền cũng thở dài: "Cần gì chứ."
Ánh mắt Thám tử lừng danh Kogoro đột nhiên lộ ra hung quang: "Anh thì biết cái gì!"
"Lại còn gia đình mỹ mãn, cha mẹ ân ái?"
"Ha hả!"
"Anh có biết tại cái nơi gọi là nhà ấy đau đớn cỡ nào không?"
Từ Huyền lạnh nhạt gật đầu nói: "Tôi biết."
Thám tử lừng danh Kogoro nhất thời bị nghẹn họng.
Từ Huyền tiếp tục nói: "Tôi biết cha của anh từ nhỏ đã hay đánh anh."
"Tôi cũng biết cha mẹ anh có lòng khống chế rất mạnh."
"Tôi biết từ nhỏ anh đã phải chịu rất nhiều quản thúc."
"Thế nhưng, vậy thì sao chứ?"
"Ngoài việc đó ra thì còn gì nữa không?"
"Người bị cha mẹ đánh ác hơn, bị quản nghiêm hơn anh từ hồi còn nhỏ nhiều lắm."
"Thống khổ mà anh phải chịu, so với sự thống khổ mà anh gây ra cho người thân của người khác thì ít hơn nhiều!"
Từ Huyền lạnh lùng nói: "Chỉ bởi vì như vậy, thì chính là lý do anh cố ý làm người ta tàn tật, cố ý giết người à?"
"Tôi nói thẳng luôn nhé, anh chính là tính cánh vặn vẹo trời sinh!"
"Cái kiểu không có thuốc chữa luôn đấy."
Thám tử lừng danh Kogoro bị lời nói của Từ Huyền làm cho á khẩu không trả lời được.
Một lát sau, anh ta cười điên cuồng giống như bị thần kinh.
"Ha ha, bác sĩ Từ!"
"Không phải anh là một tâm lý bác sĩ sao? Vậy bệnh của tôi, anh có thể chữa không?"
Từ Huyền gật đầu.
"Người có thể chữa được cho anh đã tới."
Hắn vừa mới dứt lên, bên ngoài của Thám tử lừng danh Kogoro truyền đến tiếng đập cửa.
"Này, có người trong đó không? Cảnh sát đây!"
Nghe thấy giọng nói đấy, sắc mặt Thám tử lừng danh Kogoro không khỏi có chút vặn vẹo.
Trong lúc đó, một tiếng vang thật lớn vang lên!
Mấy người mặc đồng phục cảnh sát phá cửa lao vào.
"Không được nhúc nhích, giơ tay lên!"
Sau khi bắt lấy Thám tử lừng danh Kogoro, một cảnh sát trẻ tuổi cầm lấy điện thoại di động của anh ta, quay màn hình lại đối diện với Từ Huyền.
Cảnh sát trẻ tuổi khách khí nói: "Bác sĩ Từ, chào anh."
Trên màn hình nhất thời bay qua một đống bình luận của bạn xem live.
"Xin chào chú cảnh sát."
"Chào chú cảnh sát!"
"Vãi chưởng, bây giờ bác sĩ Từ đã có mặt mũi như thế sao? Chú cảnh sát đều phải nhìn hắn livestream bắt phạm nhân!"
Cảnh sát trẻ tuổi thấy một đống lời chào trên màn đạn, không khỏi có chút nhức cả trứng.
"Tôi nói chứ, có người trong mấy người tuổi tác còn lớn hơn tôi nữa, gọi chú cảnh sát thực sự thích hợp sao?"
Nghe lời nói của anh, trên màn hình lại bay qua một đống "Ha ha".
Từ Huyền lễ phép nói: "Cảnh sát Chu, chào anh."
Cảnh sát trẻ tuổi nhất thời sửng sốt: "Làm sao anh biết tôi họ Chu?"
Từ Huyền mỉm cười, không có trả lời.
Cảnh sát trẻ tuổi cười bất đắc dĩ, "Được rồi, không nói cái này."
Anh nhìn Từ Huyền: "Bác sĩ Từ, vụ án này còn có một số chi tiết cần anh phối hợp, nếu có thời gian, anh có thể phối hợp lấy khẩu cung không?"
Từ Huyền mỉm cười gật đầu: "Không thành vấn đề."
"Vậy thì cảm ơn bác sĩ Từ."
Cảnh sát Chu trẻ tuổi chào một câu rồi tắt livestream.
Các bạn xem live trong phòng nhất thời có loại cảm giác cuối cùng cũng xem xong phim.
Một đợt livestream ban nãy thực sự quá kích thích.
Từ đầu tới đuôi, đều là đối chọi gay gắt.
Nếu như không phải trong tình huống tiêu tốn lượng lớn tài nguyên, dốc hết sức lực để điều tra một mục tiêu cụ thể nào đó thì con mẹ nó ai mà biết được chứ?
Mà Thám tử lừng danh Kogoro, ngoài mặt trùng hợp không có bất kỳ hiềm nghi nào.
Cảnh sát ăn no căng bụng, cũng sẽ không tốn thời gian ở trên người anh ta.
Nếu không phải Từ Huyền, e là vĩnh viễn cũng sẽ không có ai biết chân tướng!
"Bác sĩ Từ, chứng cứ mấu chốt nhất rốt cuộc là cái gì thế?"
"Đúng thế, bác sĩ Từ đừng rề rà nữa! Anh nói mau đi! Trong lòng bồn chồn vãi!"
Không ít bạn xem live thúc giục.
Từ Huyền cười nhạt: "Chứng cứ này rất đơn giản."
"Tôi vừa may biết được, trước đây Thám tử lừng danh Kogoro đi đến tiệm nào để mua thuốc."
"Chủ của cửa tiệm kia có trí nhớ rất tốt."
"Ông ấy có thể làm nhân chứng, cũng là một khâu cuối cùng của chuỗi bằng chứng, cung cấp video Thám tử lừng danh Kogoro từng mua kali xyanua ở tiệm của ông ta."
Rất nhiều bạn trên mạng chợt bừng tỉnh.
"À hiểu rồi, cái này chắc chắn là bằng chứng như núi luôn!"
"Kogoro xong đời!"
"Phim bộ loại huyền nghi đô thị vỡ lớn, phần kết của sự kiện giết người bằng kali xyanua đã được phát xong! Tung hoa kết phim!"
Từ Huyền nhìn Thám tử lừng danh Kogoro, lông mày nhướn lên: "Vị người bệnh Kogoro này, ngươi có còn muốn nói gì không?"
Thám tử lừng danh Kogoro im lặng không nói gì.
Hồi lâu sau, anh ta lạnh lùng cười vài tiếng.
"Tôi không biết anh đang nói cái gì."
Các bạn xem live đều không còn gì để nói nữa.
Đều đến lúc này mà còn mạnh miệng vậy cơ đấy.
Từ Huyền cũng thở dài: "Cần gì chứ."
Ánh mắt Thám tử lừng danh Kogoro đột nhiên lộ ra hung quang: "Anh thì biết cái gì!"
"Lại còn gia đình mỹ mãn, cha mẹ ân ái?"
"Ha hả!"
"Anh có biết tại cái nơi gọi là nhà ấy đau đớn cỡ nào không?"
Từ Huyền lạnh nhạt gật đầu nói: "Tôi biết."
Thám tử lừng danh Kogoro nhất thời bị nghẹn họng.
Từ Huyền tiếp tục nói: "Tôi biết cha của anh từ nhỏ đã hay đánh anh."
"Tôi cũng biết cha mẹ anh có lòng khống chế rất mạnh."
"Tôi biết từ nhỏ anh đã phải chịu rất nhiều quản thúc."
"Thế nhưng, vậy thì sao chứ?"
"Ngoài việc đó ra thì còn gì nữa không?"
"Người bị cha mẹ đánh ác hơn, bị quản nghiêm hơn anh từ hồi còn nhỏ nhiều lắm."
"Thống khổ mà anh phải chịu, so với sự thống khổ mà anh gây ra cho người thân của người khác thì ít hơn nhiều!"
Từ Huyền lạnh lùng nói: "Chỉ bởi vì như vậy, thì chính là lý do anh cố ý làm người ta tàn tật, cố ý giết người à?"
"Tôi nói thẳng luôn nhé, anh chính là tính cánh vặn vẹo trời sinh!"
"Cái kiểu không có thuốc chữa luôn đấy."
Thám tử lừng danh Kogoro bị lời nói của Từ Huyền làm cho á khẩu không trả lời được.
Một lát sau, anh ta cười điên cuồng giống như bị thần kinh.
"Ha ha, bác sĩ Từ!"
"Không phải anh là một tâm lý bác sĩ sao? Vậy bệnh của tôi, anh có thể chữa không?"
Từ Huyền gật đầu.
"Người có thể chữa được cho anh đã tới."
Hắn vừa mới dứt lên, bên ngoài của Thám tử lừng danh Kogoro truyền đến tiếng đập cửa.
"Này, có người trong đó không? Cảnh sát đây!"
Nghe thấy giọng nói đấy, sắc mặt Thám tử lừng danh Kogoro không khỏi có chút vặn vẹo.
Trong lúc đó, một tiếng vang thật lớn vang lên!
Mấy người mặc đồng phục cảnh sát phá cửa lao vào.
"Không được nhúc nhích, giơ tay lên!"
Sau khi bắt lấy Thám tử lừng danh Kogoro, một cảnh sát trẻ tuổi cầm lấy điện thoại di động của anh ta, quay màn hình lại đối diện với Từ Huyền.
Cảnh sát trẻ tuổi khách khí nói: "Bác sĩ Từ, chào anh."
Trên màn hình nhất thời bay qua một đống bình luận của bạn xem live.
"Xin chào chú cảnh sát."
"Chào chú cảnh sát!"
"Vãi chưởng, bây giờ bác sĩ Từ đã có mặt mũi như thế sao? Chú cảnh sát đều phải nhìn hắn livestream bắt phạm nhân!"
Cảnh sát trẻ tuổi thấy một đống lời chào trên màn đạn, không khỏi có chút nhức cả trứng.
"Tôi nói chứ, có người trong mấy người tuổi tác còn lớn hơn tôi nữa, gọi chú cảnh sát thực sự thích hợp sao?"
Nghe lời nói của anh, trên màn hình lại bay qua một đống "Ha ha".
Từ Huyền lễ phép nói: "Cảnh sát Chu, chào anh."
Cảnh sát trẻ tuổi nhất thời sửng sốt: "Làm sao anh biết tôi họ Chu?"
Từ Huyền mỉm cười, không có trả lời.
Cảnh sát trẻ tuổi cười bất đắc dĩ, "Được rồi, không nói cái này."
Anh nhìn Từ Huyền: "Bác sĩ Từ, vụ án này còn có một số chi tiết cần anh phối hợp, nếu có thời gian, anh có thể phối hợp lấy khẩu cung không?"
Từ Huyền mỉm cười gật đầu: "Không thành vấn đề."
"Vậy thì cảm ơn bác sĩ Từ."
Cảnh sát Chu trẻ tuổi chào một câu rồi tắt livestream.
Các bạn xem live trong phòng nhất thời có loại cảm giác cuối cùng cũng xem xong phim.
Một đợt livestream ban nãy thực sự quá kích thích.
Từ đầu tới đuôi, đều là đối chọi gay gắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.