Chương 6: Bắc Tâm
Nhựt Dương
04/04/2022
Buổi tối hôm đó đó cậu ngồi bên cạnh cửa sổ gương mặt trầm tư dường như như cậu đang suy nghĩ về chuyện gì đó đó, bàn tay xoa nhẹ lên những vết thương trên cơ thể ánh mắt hướng về một chỗ đồng tử như không hoạt động.
Nhất Minh là đang suy nghĩ về Hạo Tinh trong đầu cậu lúc bấy giờ luôn hiện lên hình bóng của Hạo Tinh.
"Trùng hợp quá, cho anh ngồi cạnh được không".
"Hôm qua anh đâu thấy trên người em có những vết thương này?".
"Để anh thoa thuốc giúp em".
"Ráng chịu đau một chút, sắp xong rồi".
***
Lần đầu tiên có người quan tâm đến mình nên trong lòng có chút rung động, chúc hạnh phúc ấm áp ở trong tim Nhất Minh xoa nhẹ lên những vết thương mà Hạo Tinh thoa thuốc rồi cười mỉm chi.
Không còn thấy buồn bã không nghe mẹ mắng ba gầy lúc này nó bình yên đến lạ thường, dường như như cậu quên đi những giây phút đau khổ chỉ cần suy nghĩ đến những lần Hạo Tinh giúp mình Nhất Minh đều cười mỉm và vui sướng ảnh như trúng số độc đắc.
Ngoài trời sấm chớp mưa đổ xuống bất chợt, cậu chợt giật mình hoàn hồn trở lại, người mẹ la lối ầm ĩ gọi cậu ra mang quần áo đang phơi vào trong, nhanh chân chạy thẳng ra sân vội vàng đừng ôm hết mớ quần áo, cơ thể ướt mèm đi vào phòng phòng nhảy mũi liên tục nhưng cũng không không quên suy nghĩ nghĩ về Hạo Tinh.
Hôm nọ, ông chủ cho cậu thuê lại một một căn phòng trống không dùng đến do nhà xa đi lại không thuận tiện nên Nhất Minh đã về nhà và bàn bạc với ba mẹ của mình dù biết đó là một chuyện không dễ dàng gì.
Ngồi trước bàn ăn không gian lúc này căng thẳng nhưng nó cũng rất quen thuộc đối với cậu, cảm giác lo sợ hãi hùng, nắm chặt đôi bàn tay dưới gầm bàn hít một hơi thật sâu lấy hết can đảm thôi thì được ăn cả ngã về không, cậu đứng lên nhưng miệng không sao thốt nên lời cứ ấp a ấp úng.
Người mẹ ngồi đối diện trừng mắt nhìn thái độ của bà tỏ ra khó chịu, "chuyện gì?".
Cậu rụt rè trả lời, "ông...ôg... Ông chủ nói rằng sẽ cho con thuê một căn phòng, ba mẹ cho con dọn ra ở đó được không?" Cậu cúi đầu nhưng ánh mắt vẫn hướng về ba mẹ.
Người ba đứng lên trả lời chất giọng thờ ơ vô tâm của mình, "được thôi".
"Thế mày định khi nào dọn đi?" Người mẹ trừng mắt có hỏi.
"Dạ, ngày kia".
Trong lòng nhẹ nhõm vô cùng vẻ mặt cũng dần vui hẳn lên điều cậu không thể ngờ được, người ba đem hết đồ đạc của cậu ra khỏi nhà, vội vàng chạy ra cậu hoang mang hỏi giọng nói run rẩy vì lo sợ, "sao ba lại vứt đồ của con ra khỏi nhà thế?".
Ông lơ đi câu hỏi của cậu một mạch bước vào khóa chật cửa, không biết phải đi đâu trờ cũng đã khuya thanh vắng, đi qua từng con hẻm cậu quyết định nghỉ chận tại một góc nhỏ xung quanh là những bao rác, đôi chân chưa kịp nghỉ ngơi thì đã bị người ta xua đuổi.
Hai thanh niên từ trong bước ra đạp thẳng vào người cậu khiến những thùng rác cạnh bên ngã xuống theo rác bên trong cũng vì thế mà rơi ra tung tóe, "nhặt lên hết rồi cút ngay cho tao!".
Nhất Minh lòm khòm nhặt từng lon nước rỗng từng mảnh rác bỏ vào thùng, một bàn tay ấm áp chạm vào vai cậu làm cho cậu hốt hoảng miệng thì lầm bầm, "nhặt xong tôi sẽ đi ngay".
Nhất Minh là đang suy nghĩ về Hạo Tinh trong đầu cậu lúc bấy giờ luôn hiện lên hình bóng của Hạo Tinh.
"Trùng hợp quá, cho anh ngồi cạnh được không".
"Hôm qua anh đâu thấy trên người em có những vết thương này?".
"Để anh thoa thuốc giúp em".
"Ráng chịu đau một chút, sắp xong rồi".
***
Lần đầu tiên có người quan tâm đến mình nên trong lòng có chút rung động, chúc hạnh phúc ấm áp ở trong tim Nhất Minh xoa nhẹ lên những vết thương mà Hạo Tinh thoa thuốc rồi cười mỉm chi.
Không còn thấy buồn bã không nghe mẹ mắng ba gầy lúc này nó bình yên đến lạ thường, dường như như cậu quên đi những giây phút đau khổ chỉ cần suy nghĩ đến những lần Hạo Tinh giúp mình Nhất Minh đều cười mỉm và vui sướng ảnh như trúng số độc đắc.
Ngoài trời sấm chớp mưa đổ xuống bất chợt, cậu chợt giật mình hoàn hồn trở lại, người mẹ la lối ầm ĩ gọi cậu ra mang quần áo đang phơi vào trong, nhanh chân chạy thẳng ra sân vội vàng đừng ôm hết mớ quần áo, cơ thể ướt mèm đi vào phòng phòng nhảy mũi liên tục nhưng cũng không không quên suy nghĩ nghĩ về Hạo Tinh.
Hôm nọ, ông chủ cho cậu thuê lại một một căn phòng trống không dùng đến do nhà xa đi lại không thuận tiện nên Nhất Minh đã về nhà và bàn bạc với ba mẹ của mình dù biết đó là một chuyện không dễ dàng gì.
Ngồi trước bàn ăn không gian lúc này căng thẳng nhưng nó cũng rất quen thuộc đối với cậu, cảm giác lo sợ hãi hùng, nắm chặt đôi bàn tay dưới gầm bàn hít một hơi thật sâu lấy hết can đảm thôi thì được ăn cả ngã về không, cậu đứng lên nhưng miệng không sao thốt nên lời cứ ấp a ấp úng.
Người mẹ ngồi đối diện trừng mắt nhìn thái độ của bà tỏ ra khó chịu, "chuyện gì?".
Cậu rụt rè trả lời, "ông...ôg... Ông chủ nói rằng sẽ cho con thuê một căn phòng, ba mẹ cho con dọn ra ở đó được không?" Cậu cúi đầu nhưng ánh mắt vẫn hướng về ba mẹ.
Người ba đứng lên trả lời chất giọng thờ ơ vô tâm của mình, "được thôi".
"Thế mày định khi nào dọn đi?" Người mẹ trừng mắt có hỏi.
"Dạ, ngày kia".
Trong lòng nhẹ nhõm vô cùng vẻ mặt cũng dần vui hẳn lên điều cậu không thể ngờ được, người ba đem hết đồ đạc của cậu ra khỏi nhà, vội vàng chạy ra cậu hoang mang hỏi giọng nói run rẩy vì lo sợ, "sao ba lại vứt đồ của con ra khỏi nhà thế?".
Ông lơ đi câu hỏi của cậu một mạch bước vào khóa chật cửa, không biết phải đi đâu trờ cũng đã khuya thanh vắng, đi qua từng con hẻm cậu quyết định nghỉ chận tại một góc nhỏ xung quanh là những bao rác, đôi chân chưa kịp nghỉ ngơi thì đã bị người ta xua đuổi.
Hai thanh niên từ trong bước ra đạp thẳng vào người cậu khiến những thùng rác cạnh bên ngã xuống theo rác bên trong cũng vì thế mà rơi ra tung tóe, "nhặt lên hết rồi cút ngay cho tao!".
Nhất Minh lòm khòm nhặt từng lon nước rỗng từng mảnh rác bỏ vào thùng, một bàn tay ấm áp chạm vào vai cậu làm cho cậu hốt hoảng miệng thì lầm bầm, "nhặt xong tôi sẽ đi ngay".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.