Chương 16
Phi Thiên Dạ Tường
10/07/2020
Hai người nói linh tinh vài câu, Lâm Trạch hỏi Triệu Vũ Hàng đến Trùng Khánh chơi thế nào, mới phát hiện ra Triệu Vũ Hàng học đại học ở đây, rồi tiếp tục học thạc sĩ và tiến sĩ ở Thượng Hải. Giờ hắn là tiến sĩ, họ còn là bạn học cùng trường ở Trùng Khánh nữa, bởi vậy nên ngay lập tức mối quan hệ của đôi bên trở nên gần gũi thân thiết hơn nhiều. Triệu Vũ Hàng quay lại Trùng Khánh để mở cuộc họp lớp, ở nhà bạn đại học năm ngày liền.
Lâm Trạch nói với hắn rằng, mình đến Bắc Kinh tham dự hội nghị. Triệu Vũ Hàng nhắc tới chuyện gay ở Trùng Khánh nhiều lắm, đa số đều là 0, mà tới cả 1 cũng phần lớn đều khá mềm yếu dịu dàng, hơn nữa điều quái lạ nhất là cứ có cảm giác 1 ở đây “cung không đủ cầu.”
Lâm Trạch hỏi: “Thế ở phương Bắc 1 nhiều 0 ít phải không?”
Triệu Vũ Hàng đáp: “Ừ, tôi đã đi qua Hà Nam, Cáp Nhĩ Tân, Liêu Ninh rồi, đàn ông phương Bắc chịu làm 0 rất ít, 1 với 1 ở bên nhau cũng cực nhiều, thuần 0 cũng khác với kiểu ở Trùng Khánh.”
Lâm Trạch nói: “Ở Trùng Khánh gay kiểu ‘nữ tính’ cũng nhiều.”
Triệu Vũ Hàng: “Có người lại thích dạng như vậy, cảm thấy gay ‘nữ tính’ rất tốt, dịu dàng mềm mại, mang tới cảm giác như phụ nữ.”
Đang nói chuyện thì hai người cùng lúc nhìn thấy một người đàn ông trang điểm cực kỳ lòe loẹt đi ra từ nhà vệ sinh, ngay lập tức cùng choáng váng hết hồn.
Triệu Vũ Hàng và Lâm Trạch cùng cười xấu xa rồi phá lên cười nghiêng ngả.
Lâm Trạch biết Triệu Vũ Hàng cũng thích kiểu trai tơ dịu dàng như vậy. Cả hai nói chuyện nửa tiếng đồng hồ, Triệu Vũ Hàng thể hiện rõ sự thẳng thắn bộc trực, không hề lươn lẹo dối trá, Lâm Trạch hỏi gì hắn ta đáp nấy. Hắn ta làm việc tại viện thiết kế ở Bắc Kinh, Lâm Trạch biết tiền lương của nhà thiết kế có học vấn cao đều khá là cao. Triệu Vũ Hàng lại nói tới cuộc thi lấy bằng chứng nhận kiến trúc sư cấp 1, trưng nó trong viện thiết kế thì mỗi ngày đi làm hay không cũng được, có thể coi như là cả năm nằm rỗi song vẫn có thu nhập năm mươi ngàn tệ chảy vào túi.
Triệu Vũ Hàng có bốn chị gái, đều xuất thân từ nông thôn, mỗi người có sở trường riêng. Họ nuôi hắn học đại học, rồi lại giúp hắn học tiến sĩ. Hắn là con út trong nhà, mấy anh rể đều kinh doanh buôn bán ở Bắc Kinh, sản nghiệp hùng mạnh. Anh rể còn cho hắn xe BMW, để nếu hắn không đi làm thì giúp tí việc như là chạy hàng.
Lâm Trạch nghe mà sắp xuất huyết não tới nơi, đúng là học hành tử tế vẫn hơn hẳn, nhưng nghiêm túc mà nghĩ thì thật ra bản thân cũng đâu có kém cỏi gì. Triệu Vũ Hàng lại nói mình cô đơn hiu quạnh quá, Lâm Trạch bèn hỏi hắn ta có bạn trai hay không.
Triệu Vũ Hàng gật đầu, vẻ mặt buồn rầu.
Loa phát thanh ở sân bay đang gọi người, Triệu Vũ Hàng vội nói: “Tôi phải đi trước đây, chốc nữa cậu mới phải đăng ký lên máy bay, ngồi đây có chán không? Hay lại kéo một người qua đây nói chuyện với cậu nhé?”
Lâm Trạch vội bảo không cần, Triệu Vũ Hàng vội gấp rút đi đăng ký. Lúc đi được vài bước hắn ta mới sực nhớ ra một chuyện, bèn quay lại trao đổi số điện thoại với Lâm Trạch, bảo Lâm Trạch đến Bắc Kinh nhất định phải đến chơi với hắn, sau đó chạy như bay đi.
Lâm Trạch nhận ra Triệu Vũ Hàng là một người có giọng nói vang dội sang sảng. Bọn họ nói chuyện lâu ơi là lâu mà hắn toàn chỉ nói tới chuyện bản thân mình, chẳng thèm hỏi Lâm Trạch làm gì luôn. Đàn ông người phương Bắc đều to cao xuề xòa như vậy sao?! Thú vị thật.
Mười phút sau, Triệu Vũ Hàng lại bất lực chạy đến, đưa Lâm Trạch xem thẻ lên máy bay đã được đổi của mình.
Lâm Trạch cười như điên, chuyến bay Triệu Vũ Hàng lại bị delay tới 3 giờ sáng. Công ty hàng không cho phép hắn đổi sang chuyến bay của Lâm Trạch.
“Tốt quá rồi.” Lâm Trạch nói: “Tôi đang sợ buồn chán, nào qua đây ngồi đi.”
“Cậu làm nghề gì?” Triệu Vũ Hàng hỏi.
“Phóng viên.” Lâm Trạch và Triệu Vũ Hàng bắt đầu tán phét với nhau. Lâm Trạch kể lại vài chuyện hồi anh còn đi học. Bởi anh là bạn cùng trường với Triệu Vũ Hàng nên đôi bên có khá nhiều đề tài để nói với nhau, như năm đó thức ăn ở căn tin nào ngon, môn tự chọn của giảng viên nào nổi tiếng nhất. Triệu Vũ Hàng không kìm được cảm thán Trùng Khánh thay đổi dữ dội quá.
Hai người chuyện trò say sưa tưng bừng, nói liên tục từ sảnh sân bay cho tới khi lên máy bay. Triệu Vũ Hàng nhờ tiếp viên hàng không giúp đổi chỗ, họ ngồi xuống vị trí không có người ở phía sau máy bay. Đeo xong dây an toàn, Lâm Trạch lại nói tới chuyện mình tìm việc hồi mới tốt nghiệp.
“Cậu có bạn trai không?” Triệu Vũ Hàng phóng khoáng nói: “Giới thiệu cho cậu một người nhé? Cậu đẹp trai như vậy tới Bắc Kinh khỏi phải lo không tìm được bạn trai…”
Lâm Trạch biến sắc ngay tắp lự, cả hai phấn khởi nói chuyện sôi nổi hào hứng quá, người của cả nửa máy bay này đều đã nghe thấy hết rồi.
“Ôi…” Lâm Trạch chỉ muốn đào cái lỗ mà chui xuống luôn cho xong.
“Sao anh quen người yêu anh vậy? Bọn anh yêu nhau mấy năm rồi?” Lâm Trạch tò mò hỏi.
Triệu Vũ Hàng duỗi ngón tay, kể cho Lâm Trạch nghe chuyện của mình. Lâm Trạch nghe được một lúc thì chỉ cảm thấy cuộc đời đúng là quá máu chó.
Không ngờ Triệu Vũ Hàng lại là kiểu trai thẳng bị bẻ cong. Trong một hoàn cảnh đầy bất ngờ tình cờ hắn quen một gay, mới lúc đầu hắn không biết đối phương là gay, thường hẹn người ta cùng đi thể thao, đánh cầu lông, rảnh rỗi thì uống trà, nói chuyện, uống rượu. Một thời gian sau thì đối phương tỏ tình với hắn, Triệu Vũ Hàng cũng chẳng xoắn xuýt băn khoăn gì mấy, đồng ý yêu luôn.
Người yêu Triệu Vũ Hàng cũng có xuất thân tương tự hắn, đều là con nhà nông thôn thi đỗ đại học, dắt díu gia đình tới Bắc Kinh mưu sinh. Nhưng đen đủi là, đối phương không có người thân được như mấy chị của Triệu Vũ Hàng, hơn nữa còn sinh ra trong một gia đình cực phẩm.
Người yêu Triệu Vũ Hàng tên là Tiểu Bạch, sống cũng tạm được ở Bắc Kinh. Công việc của cậu ta, xét về đãi ngộ thì rất tốt nhưng hiềm nỗi áp lực lại vô cùng vô cùng lớn. Cậu ta vừa bị đồng nghiệp gây khó dễ, lại bị sếp hoạnh họe, việc tăng ca cứ dai dẳng không ngừng, mà tăng ca thì lại chẳng có việc gì làm, tối đến sếp buồn buồn lại lôi hết tất cả nhân viên ra họp.
Lâm Trạch nói: “Ặc, tôi sợ nhất kiểu cơ quan như vậy… kiểu sếp thích rảnh rỗi bày vẽ chuyện ra giống thế đều là lũ ngu. Họ không muốn về nhà với vợ nên ở cơ quan hành hạ nhân viên, không cho tan làm, bắt nhân viên phải chơi với mình, cùng đi hát hò uống rượu với bản thân.”
Triệu Vũ Hàng tấm tắc: “Đúng đúng, áp lực đã lớn, lại còn ngày nào về nhà cũng tắc đường, đúng là phát điên.”
Lâm Trạch hỏi: “Chuyện thăng tiến của Tiểu Bạch có khả quan không?”
Triệu Vũ Hàng chẳng nghĩ có khả năng, hắn lắc đầu nói: “Cậu ta quá thanh cao, không được lòng sếp, tôi cũng không thể khuyên cậu ta, khuyên là bị mắng.”
Lâm Trạch nghĩ thầm thế thì chịu, mỗi người có mong muốn của riêng mình, không thể ép buộc được. Chắc hẳn đó là một chàng thanh niên trẻ có học thức, ra xã hội, muốn kiếm miếng cơm trong doanh nghiệp nhà nước cũng đâu có dễ.
Triệu Vũ Hàng lại hơi rầu rĩ lo lắng, theo bản năng Lâm Trạch biết có tin thú vị đây, suýt nữa anh đã quen nghề lấy máy ghi âm ra.
Câu chuyện sau đó quả thật khiến Lâm Trạch suýt nữa hộc máu tại chỗ. Cha mẹ Triệu Vũ Hàng và Tiểu Bạch đều giục giã rất gắt. Triệu Vũ Hàng là con út, cha mẹ hắn đều đã 60 tuổi rồi, chỉ hy vọng hắn mau mau sinh con để được ôm cháu. Tiểu Bạch thì lại là con cả trong nhà, dưới cậu ta còn có một em trai tốt nghiệp cấp ba xong là lông bông khắp nơi.
Cả nhà đã nuôi cậu ta học đại học, nên giờ gánh nặng nuôi gia đình đều dồn lên vai cậu ta. Mẹ Tiểu Bạch là một người phụ nữ nông thôn điển hình, ngày nào cũng càm ràm liên tục bên tai cậu ta. Tiểu Bạch mệt mỏi vô cùng, trong năm năm sau tốt nghiệp cậu ta nhịn ăn nhịn mặc, mua được một căn nhà nhỏ ở ngoại thành Bắc Kinh. Sau đó cả nhà đều dọn qua đó ở, đợi Tiểu Bạch lấy vợ về hầu hạ cha mẹ, sinh con cho mẹ chồng bồng cháu.
Cái chuyện này thực sự quá thốn, Lâm Trạch nghĩ bụng.
“Thế rồi sao?” Lâm Trạch hỏi.
Triệu Vũ Hàng nói: “Còn làm sao nữa? Đành kết hôn theo kiểu hôn nhân lợi ích thôi, năm ngoái vừa kết hôn xong, giờ đang đợi ly hôn đây.”
Lâm Trạch: “…”
Lâm Trạch biết rõ kiểu hôn nhân lợi ích này, quanh anh có rất nhiều bạn bè bị cha mẹ ép buộc không thôi, đành tìm một người phụ nữ tiến hành cuộc hôn nhân lợi ích. Thường thường sẽ là les một đôi, gay một đôi, người nào người đó phối hợp với nhau, qua mắt bịp bợm cha mẹ.
Nhưng có một chuyện Lâm Trạch nghĩ mãi mà vẫn không thông, đó là kết hôn thì còn có thể lừa được, thế còn con cái thì sao?
Có lẽ đã kìm nén quá lâu không biết tìm ai giãi bày, hoặc có thể bởi vừa gặp mà đã như quen, Triệu Vũ Hàng bèn trút hết nỗi khổ đau chán chường trong nhà với Lâm Trạch. Năm ngoái Triệu Vũ Hàng và Tiểu Bạch đã thống nhất, người nào người nấy tìm một cô gái kết hôn lợi ích, sau khi kết hôn thì hai người vẫn ở bên nhau.
Nhưng rất khó tìm được les có điều kiện phù hợp. Về sau Triệu Vũ Hàng tìm được một người độc thân là Tiểu P, còn Tiểu Bạch tìm được Tiểu T.
Lâm Trạch cứ cảm thấy mờ mịt về chuyện này, Triệu Vũ Hàng lại giải thích: “P là người phụ nữ điển hình đấy, là một les rất dịu dàng, T thì là…”
Triệu Vũ Hàng khẽ kể về cuộc hôn nhân lợi ích của hắn.
Kết hôn không phải mục đích quan trọng nhất, cái cha mẹ muốn là con cái. Nhưng với tư tưởng trọng nam khinh nữ của rất nhiều gia đình nông thôn, sinh con gái vẫn không được, nhất định phải sinh bằng được con trai mới thôi, để có người nối dõi tông đường.
Triệu Vũ Hàng rất rõ ràng chuyện này, cũng biết chuyện kết hôn Tiểu Bạch còn lừa được chứ chuyện sinh con thì chắc chắn lừa không nổi. Bởi vậy mọi người lại tính chuyện có con cái.
Lâm Trạch nghe tới đây thì cảm thấy rất sai trái, bèn hỏi: “Sao lại thế được? Đối phương đồng ý sinh hả?”
Triệu Vũ Hàng nói: “T nhà Tiểu Bạch không muốn lắm, còn nhà tôi… tôi hỏi Tiểu P vài lần, cô ấy nói được, cha mẹ cô ấy cũng muốn có con.”
Lâm Trạch trợn tròn mắt, nói: “Nhưng cái đó làm sao mà… Cái đó… Ý tôi là dùng kim tiêm sao?”
Triệu Vũ Hàng đáp: “Ừ, lấy cái đó vào trong kim tiêm, rồi cho cô ấy dùng.”
Lâm Trạch nghĩ bụng đó cũng là một cách.
Triệu Vũ Hàng nói: “Tiểu Bạch cũng đã nói rõ rồi, sau khi kết hôn phải sinh con… Cậu ta không biết mình có thể cứng lên được với T hay không, cũng dùng cách giống tôi…”
Lâm Trạch ừ một tiếng, dù sao anh cũng mới quen biết Triệu Vũ Hàng, không tiện nói gì về cách làm này, nhưng vẫn không kìm được thốt lên: “Ngày nào anh cũng ở bên Tiểu P, liệu có xảy ra vấn đề gì không?”
Triệu Vũ Hàng nói: “Có chứ, nhưng tôi tự làm tự chịu.”
Lâm Trạch lại hào hứng bảo Triệu Vũ Hàng kể tiếp. Sau khi hắn kết hôn với Tiểu P, thì cô ta ở trong nhà Triệu Vũ Hàng, lương mỗi tháng có ba bốn ngàn, sống ở Bắc Kinh còn chẳng đủ mua quần áo cho mình. Triệu Vũ Hàng thấy cô ở nhà hơi cô đơn, thành thử ít nhiều cũng áy náy với cô, mỗi tháng sẽ cho cô mấy ngàn tiêu.
Chẳng biết làm sao mà dần dần Tiểu P lại hơi thích hắn.
Cùng lúc ấy, áp lực của Tiểu Bạch lại vô cùng lớn. Tối đến 8 – 9 giờ Tiểu Bạch tan làm về nhà, đối mặt với người mẹ từ nông thôn tới ở cùng thằng em chẳng được tích sự gì ngồi trên sô pha. Ngay sau đó cậu lại phải nghe những lời lải nhải của cha mẹ về chuyện hôn nhân của mình. Bọn họ đã quy hoạch cuộc đời con trai mình theo từng bước như này: Đi học – tốt nghiệp – kiếm tiền – mua nhà – tìm người yêu – kết hôn (về quê khoe khoang mở tiệc mời khách) – sinh con (nếu không có con trai thì phải sinh tới khi có con trai mới thôi) – tiếp tục mở tiệc…
Tiểu Bạch thật sự sắp phát điên rồi, lại phải nghe mẹ mình chửi em trai, ăn khuya cũng không xong. Cậu ta bị sếp mắng xong đã ôm đầy bực dọc lúc tan làm rồi, chỉ muốn về nhà ngủ thì khi về lại phải gánh thêm một đống chuyện phiền não.
Mới đầu ngày nào Triệu Vũ Hàng cũng đều lái xe đón Tiểu Bạch tan làm, đưa cậu về nhà, làm thùng rác cho cậu trút giận, chịu đựng những cảm xúc tiêu cực dai dẳng của cậu. Cha Tiểu Bạch không có giấy phép lái xe, ở nông thôn lái xe tông chết người. Sau khi Tiểu Bạch mua nhà thì hết tiền, Triệu Vũ Hàng nói giúp cậu trả tiền, Tiểu Bạch nói không cần, Triệu Vũ Hàng muốn giúp bồi thường tiền thì Tiểu Bạch tức lên, nói chuyện nhà mình thì mình tự giải quyết, không cần hắn lo, sau đó vay tiền ngược xuôi khắp nơi, tự mình xử lý.
Sau đấy cha Tiểu Bạch đưa bạn bè ở nông thôn đến Bắc Kinh, nói trang hoàng sắm sửa nhà mới cho cậu, gọi người ở quê tới giúp cho đỡ tiền.
Bản thân Triệu Vũ Hàng làm ở viện thiết kế, ban đầu hắn định nhờ bạn bè giúp cậu sửa sang nhà, còn sẵn sàng chi tiền cho Tiểu Bạch.
Nhưng Tiểu Bạch không muốn, cậu ta không chi nổi nên đã tính chẳng trang hoàng gì nữa, ở căn nhà đơn sơ cũng được.
Thế rồi một tuần sau, cha Tiểu Bạch đưa năm sáu người từ quê lên, tự mình bắt tay sửa sang lại ngôi nhà. Bởi sự xúi giục và nhắc nhở của người nhà mà Tiểu Bạch đành phải quẹt thẻ tín dụng, mua vật liệu xây dựng và đèn trang trí.
Gạch nền, đèn chùm, những thứ này đều là do Triệu Vũ Hàng lái xe đưa Tiểu Bạch đến chợ bán vật liệu thiết bị mua về. Đường đường là chiếc xe BMW mà lại trở thành xe chở vật liệu xây dựng của nhà Tiểu Bạch, Triệu Vũ Hàng biết người yêu mình cũng rất vất vả nên chẳng hề cằn nhằn lấy một câu.
Còn Tiểu Bạch thì sắp bị đám người trong nhà làm cho tức chết, chẳng có chỗ nào để trút ra, sau khi tan làm lại xả lên Triệu Vũ Hàng.
Những người ở nông thôn mà cha cậu ta dẫn tới không phải dân lắp đặt nhà cửa chính quy, bên cạnh đó nhà trong thành phố và nhà trong nông thôn cũng khác nhau rất nhiều. Mục đích của cha cậu ta là lợi dụng sức người khác, chẳng cho người ta ăn no, cũng chẳng cho họ uống rượu. Đám nông dân cũng là tay mơ, hời hợt làm quấy quá một tí, khiến cho Tiểu Bạch tức điên. Mà cậu ta lại không thể nổi nóng với cha mình bởi sợ mẹ mình sẽ lên cơn cao huyết áp, cuối cùng toàn bộ uất ức tích tụ lại, cãi nhau với Triệu Vũ Hàng.
Chuyện lắp đặt trang hoàng nhà cửa vốn rất mệt mỏi, đặc biệt là kiểu sửa nhà mèo mửa như này, sau rốt cả ngôi nhà biến thành một đống hỗn độn. Làm được một nửa thì người trong thôn biết được chuyện cha Tiểu Bạch không trả tiền, tính để bọn họ làm không công. Sau đó họ nghe mẹ cậu tồng tộc hết ra, bảo là không có tiền lương, bèn ném hết vật liệu, cuốn gói sạch cả lũ.
Tiểu Bạch hoàn toàn mặc kệ, muốn làm gì thì làm. Triệu Vũ Hàng khuyên cậu ốp lại gạch lát được một nửa bị dỡ, lắp lại đèn chùm bị quăng, làm lại hết tất cả. Tiểu Bạch vừa nghe đã nổi điên, bảo Triệu Vũ Hàng đừng có chõ vào việc của nhà mình. Về sau, Triệu Vũ Hàng đành tìm một người bạn, giúp Tiểu Bạch sửa sang qua loa cho xong phần còn dang dở, rồi không xen vào nữa.
Mẹ Tiểu Bạch thấy nhà đã làm xong, lại bắt đầu ca bài ca kết hôn, rồi còn cãi nhau òm tỏi trong nhà, đánh em trai cậu. Người lớn tuổi có bệnh cao huyết áp, em trai Tiểu Bạch lại ngang bướng không sợ chết, dám ném đồ đạc, đánh nhau với cha mẹ.
Mẹ Tiểu Bạch chửi bới một lúc thì phát bệnh ngất xỉu. Bởi chịu đựng áp lực trong một thời gian dài, Tiểu Bạch cũng sắp lên cơn tâm thần phân liệt đến nơi, chỉ có Triệu Vũ Hàng là người duy nhất cậu ta có thể dựa vào.
Thế nhưng, tính tình Tiểu Bạch lại quật cường, từ trước tới nay chưa từng nhờ Triệu Vũ Hàng trợ giúp về kinh tế, cũng không chịu thể hiện sự yếu đuối trước mặt Triệu Vũ Hàng. Có lần Triệu Vũ Hàng muốn đưa cậu ta tiền, Tiểu Bạch khăng khăng không nhận.
Triệu Vũ Hàng nói: “Vốn dĩ tôi cũng chẳng phải là người tinh tế sâu xa gì, toàn nghĩ gì nói nấy. Cậu biết không, ngoài mặt cậu ta thì rất đàn ông đấy, nhưng trong lòng thì làm gì được như vậy, tức lên cũng chẳng nói rõ là tôi sai ở đâu, chỉ toàn nổi giận cáu kỉnh với tôi…”
Lâm Trạch nói với hắn rằng, mình đến Bắc Kinh tham dự hội nghị. Triệu Vũ Hàng nhắc tới chuyện gay ở Trùng Khánh nhiều lắm, đa số đều là 0, mà tới cả 1 cũng phần lớn đều khá mềm yếu dịu dàng, hơn nữa điều quái lạ nhất là cứ có cảm giác 1 ở đây “cung không đủ cầu.”
Lâm Trạch hỏi: “Thế ở phương Bắc 1 nhiều 0 ít phải không?”
Triệu Vũ Hàng đáp: “Ừ, tôi đã đi qua Hà Nam, Cáp Nhĩ Tân, Liêu Ninh rồi, đàn ông phương Bắc chịu làm 0 rất ít, 1 với 1 ở bên nhau cũng cực nhiều, thuần 0 cũng khác với kiểu ở Trùng Khánh.”
Lâm Trạch nói: “Ở Trùng Khánh gay kiểu ‘nữ tính’ cũng nhiều.”
Triệu Vũ Hàng: “Có người lại thích dạng như vậy, cảm thấy gay ‘nữ tính’ rất tốt, dịu dàng mềm mại, mang tới cảm giác như phụ nữ.”
Đang nói chuyện thì hai người cùng lúc nhìn thấy một người đàn ông trang điểm cực kỳ lòe loẹt đi ra từ nhà vệ sinh, ngay lập tức cùng choáng váng hết hồn.
Triệu Vũ Hàng và Lâm Trạch cùng cười xấu xa rồi phá lên cười nghiêng ngả.
Lâm Trạch biết Triệu Vũ Hàng cũng thích kiểu trai tơ dịu dàng như vậy. Cả hai nói chuyện nửa tiếng đồng hồ, Triệu Vũ Hàng thể hiện rõ sự thẳng thắn bộc trực, không hề lươn lẹo dối trá, Lâm Trạch hỏi gì hắn ta đáp nấy. Hắn ta làm việc tại viện thiết kế ở Bắc Kinh, Lâm Trạch biết tiền lương của nhà thiết kế có học vấn cao đều khá là cao. Triệu Vũ Hàng lại nói tới cuộc thi lấy bằng chứng nhận kiến trúc sư cấp 1, trưng nó trong viện thiết kế thì mỗi ngày đi làm hay không cũng được, có thể coi như là cả năm nằm rỗi song vẫn có thu nhập năm mươi ngàn tệ chảy vào túi.
Triệu Vũ Hàng có bốn chị gái, đều xuất thân từ nông thôn, mỗi người có sở trường riêng. Họ nuôi hắn học đại học, rồi lại giúp hắn học tiến sĩ. Hắn là con út trong nhà, mấy anh rể đều kinh doanh buôn bán ở Bắc Kinh, sản nghiệp hùng mạnh. Anh rể còn cho hắn xe BMW, để nếu hắn không đi làm thì giúp tí việc như là chạy hàng.
Lâm Trạch nghe mà sắp xuất huyết não tới nơi, đúng là học hành tử tế vẫn hơn hẳn, nhưng nghiêm túc mà nghĩ thì thật ra bản thân cũng đâu có kém cỏi gì. Triệu Vũ Hàng lại nói mình cô đơn hiu quạnh quá, Lâm Trạch bèn hỏi hắn ta có bạn trai hay không.
Triệu Vũ Hàng gật đầu, vẻ mặt buồn rầu.
Loa phát thanh ở sân bay đang gọi người, Triệu Vũ Hàng vội nói: “Tôi phải đi trước đây, chốc nữa cậu mới phải đăng ký lên máy bay, ngồi đây có chán không? Hay lại kéo một người qua đây nói chuyện với cậu nhé?”
Lâm Trạch vội bảo không cần, Triệu Vũ Hàng vội gấp rút đi đăng ký. Lúc đi được vài bước hắn ta mới sực nhớ ra một chuyện, bèn quay lại trao đổi số điện thoại với Lâm Trạch, bảo Lâm Trạch đến Bắc Kinh nhất định phải đến chơi với hắn, sau đó chạy như bay đi.
Lâm Trạch nhận ra Triệu Vũ Hàng là một người có giọng nói vang dội sang sảng. Bọn họ nói chuyện lâu ơi là lâu mà hắn toàn chỉ nói tới chuyện bản thân mình, chẳng thèm hỏi Lâm Trạch làm gì luôn. Đàn ông người phương Bắc đều to cao xuề xòa như vậy sao?! Thú vị thật.
Mười phút sau, Triệu Vũ Hàng lại bất lực chạy đến, đưa Lâm Trạch xem thẻ lên máy bay đã được đổi của mình.
Lâm Trạch cười như điên, chuyến bay Triệu Vũ Hàng lại bị delay tới 3 giờ sáng. Công ty hàng không cho phép hắn đổi sang chuyến bay của Lâm Trạch.
“Tốt quá rồi.” Lâm Trạch nói: “Tôi đang sợ buồn chán, nào qua đây ngồi đi.”
“Cậu làm nghề gì?” Triệu Vũ Hàng hỏi.
“Phóng viên.” Lâm Trạch và Triệu Vũ Hàng bắt đầu tán phét với nhau. Lâm Trạch kể lại vài chuyện hồi anh còn đi học. Bởi anh là bạn cùng trường với Triệu Vũ Hàng nên đôi bên có khá nhiều đề tài để nói với nhau, như năm đó thức ăn ở căn tin nào ngon, môn tự chọn của giảng viên nào nổi tiếng nhất. Triệu Vũ Hàng không kìm được cảm thán Trùng Khánh thay đổi dữ dội quá.
Hai người chuyện trò say sưa tưng bừng, nói liên tục từ sảnh sân bay cho tới khi lên máy bay. Triệu Vũ Hàng nhờ tiếp viên hàng không giúp đổi chỗ, họ ngồi xuống vị trí không có người ở phía sau máy bay. Đeo xong dây an toàn, Lâm Trạch lại nói tới chuyện mình tìm việc hồi mới tốt nghiệp.
“Cậu có bạn trai không?” Triệu Vũ Hàng phóng khoáng nói: “Giới thiệu cho cậu một người nhé? Cậu đẹp trai như vậy tới Bắc Kinh khỏi phải lo không tìm được bạn trai…”
Lâm Trạch biến sắc ngay tắp lự, cả hai phấn khởi nói chuyện sôi nổi hào hứng quá, người của cả nửa máy bay này đều đã nghe thấy hết rồi.
“Ôi…” Lâm Trạch chỉ muốn đào cái lỗ mà chui xuống luôn cho xong.
“Sao anh quen người yêu anh vậy? Bọn anh yêu nhau mấy năm rồi?” Lâm Trạch tò mò hỏi.
Triệu Vũ Hàng duỗi ngón tay, kể cho Lâm Trạch nghe chuyện của mình. Lâm Trạch nghe được một lúc thì chỉ cảm thấy cuộc đời đúng là quá máu chó.
Không ngờ Triệu Vũ Hàng lại là kiểu trai thẳng bị bẻ cong. Trong một hoàn cảnh đầy bất ngờ tình cờ hắn quen một gay, mới lúc đầu hắn không biết đối phương là gay, thường hẹn người ta cùng đi thể thao, đánh cầu lông, rảnh rỗi thì uống trà, nói chuyện, uống rượu. Một thời gian sau thì đối phương tỏ tình với hắn, Triệu Vũ Hàng cũng chẳng xoắn xuýt băn khoăn gì mấy, đồng ý yêu luôn.
Người yêu Triệu Vũ Hàng cũng có xuất thân tương tự hắn, đều là con nhà nông thôn thi đỗ đại học, dắt díu gia đình tới Bắc Kinh mưu sinh. Nhưng đen đủi là, đối phương không có người thân được như mấy chị của Triệu Vũ Hàng, hơn nữa còn sinh ra trong một gia đình cực phẩm.
Người yêu Triệu Vũ Hàng tên là Tiểu Bạch, sống cũng tạm được ở Bắc Kinh. Công việc của cậu ta, xét về đãi ngộ thì rất tốt nhưng hiềm nỗi áp lực lại vô cùng vô cùng lớn. Cậu ta vừa bị đồng nghiệp gây khó dễ, lại bị sếp hoạnh họe, việc tăng ca cứ dai dẳng không ngừng, mà tăng ca thì lại chẳng có việc gì làm, tối đến sếp buồn buồn lại lôi hết tất cả nhân viên ra họp.
Lâm Trạch nói: “Ặc, tôi sợ nhất kiểu cơ quan như vậy… kiểu sếp thích rảnh rỗi bày vẽ chuyện ra giống thế đều là lũ ngu. Họ không muốn về nhà với vợ nên ở cơ quan hành hạ nhân viên, không cho tan làm, bắt nhân viên phải chơi với mình, cùng đi hát hò uống rượu với bản thân.”
Triệu Vũ Hàng tấm tắc: “Đúng đúng, áp lực đã lớn, lại còn ngày nào về nhà cũng tắc đường, đúng là phát điên.”
Lâm Trạch hỏi: “Chuyện thăng tiến của Tiểu Bạch có khả quan không?”
Triệu Vũ Hàng chẳng nghĩ có khả năng, hắn lắc đầu nói: “Cậu ta quá thanh cao, không được lòng sếp, tôi cũng không thể khuyên cậu ta, khuyên là bị mắng.”
Lâm Trạch nghĩ thầm thế thì chịu, mỗi người có mong muốn của riêng mình, không thể ép buộc được. Chắc hẳn đó là một chàng thanh niên trẻ có học thức, ra xã hội, muốn kiếm miếng cơm trong doanh nghiệp nhà nước cũng đâu có dễ.
Triệu Vũ Hàng lại hơi rầu rĩ lo lắng, theo bản năng Lâm Trạch biết có tin thú vị đây, suýt nữa anh đã quen nghề lấy máy ghi âm ra.
Câu chuyện sau đó quả thật khiến Lâm Trạch suýt nữa hộc máu tại chỗ. Cha mẹ Triệu Vũ Hàng và Tiểu Bạch đều giục giã rất gắt. Triệu Vũ Hàng là con út, cha mẹ hắn đều đã 60 tuổi rồi, chỉ hy vọng hắn mau mau sinh con để được ôm cháu. Tiểu Bạch thì lại là con cả trong nhà, dưới cậu ta còn có một em trai tốt nghiệp cấp ba xong là lông bông khắp nơi.
Cả nhà đã nuôi cậu ta học đại học, nên giờ gánh nặng nuôi gia đình đều dồn lên vai cậu ta. Mẹ Tiểu Bạch là một người phụ nữ nông thôn điển hình, ngày nào cũng càm ràm liên tục bên tai cậu ta. Tiểu Bạch mệt mỏi vô cùng, trong năm năm sau tốt nghiệp cậu ta nhịn ăn nhịn mặc, mua được một căn nhà nhỏ ở ngoại thành Bắc Kinh. Sau đó cả nhà đều dọn qua đó ở, đợi Tiểu Bạch lấy vợ về hầu hạ cha mẹ, sinh con cho mẹ chồng bồng cháu.
Cái chuyện này thực sự quá thốn, Lâm Trạch nghĩ bụng.
“Thế rồi sao?” Lâm Trạch hỏi.
Triệu Vũ Hàng nói: “Còn làm sao nữa? Đành kết hôn theo kiểu hôn nhân lợi ích thôi, năm ngoái vừa kết hôn xong, giờ đang đợi ly hôn đây.”
Lâm Trạch: “…”
Lâm Trạch biết rõ kiểu hôn nhân lợi ích này, quanh anh có rất nhiều bạn bè bị cha mẹ ép buộc không thôi, đành tìm một người phụ nữ tiến hành cuộc hôn nhân lợi ích. Thường thường sẽ là les một đôi, gay một đôi, người nào người đó phối hợp với nhau, qua mắt bịp bợm cha mẹ.
Nhưng có một chuyện Lâm Trạch nghĩ mãi mà vẫn không thông, đó là kết hôn thì còn có thể lừa được, thế còn con cái thì sao?
Có lẽ đã kìm nén quá lâu không biết tìm ai giãi bày, hoặc có thể bởi vừa gặp mà đã như quen, Triệu Vũ Hàng bèn trút hết nỗi khổ đau chán chường trong nhà với Lâm Trạch. Năm ngoái Triệu Vũ Hàng và Tiểu Bạch đã thống nhất, người nào người nấy tìm một cô gái kết hôn lợi ích, sau khi kết hôn thì hai người vẫn ở bên nhau.
Nhưng rất khó tìm được les có điều kiện phù hợp. Về sau Triệu Vũ Hàng tìm được một người độc thân là Tiểu P, còn Tiểu Bạch tìm được Tiểu T.
Lâm Trạch cứ cảm thấy mờ mịt về chuyện này, Triệu Vũ Hàng lại giải thích: “P là người phụ nữ điển hình đấy, là một les rất dịu dàng, T thì là…”
Triệu Vũ Hàng khẽ kể về cuộc hôn nhân lợi ích của hắn.
Kết hôn không phải mục đích quan trọng nhất, cái cha mẹ muốn là con cái. Nhưng với tư tưởng trọng nam khinh nữ của rất nhiều gia đình nông thôn, sinh con gái vẫn không được, nhất định phải sinh bằng được con trai mới thôi, để có người nối dõi tông đường.
Triệu Vũ Hàng rất rõ ràng chuyện này, cũng biết chuyện kết hôn Tiểu Bạch còn lừa được chứ chuyện sinh con thì chắc chắn lừa không nổi. Bởi vậy mọi người lại tính chuyện có con cái.
Lâm Trạch nghe tới đây thì cảm thấy rất sai trái, bèn hỏi: “Sao lại thế được? Đối phương đồng ý sinh hả?”
Triệu Vũ Hàng nói: “T nhà Tiểu Bạch không muốn lắm, còn nhà tôi… tôi hỏi Tiểu P vài lần, cô ấy nói được, cha mẹ cô ấy cũng muốn có con.”
Lâm Trạch trợn tròn mắt, nói: “Nhưng cái đó làm sao mà… Cái đó… Ý tôi là dùng kim tiêm sao?”
Triệu Vũ Hàng đáp: “Ừ, lấy cái đó vào trong kim tiêm, rồi cho cô ấy dùng.”
Lâm Trạch nghĩ bụng đó cũng là một cách.
Triệu Vũ Hàng nói: “Tiểu Bạch cũng đã nói rõ rồi, sau khi kết hôn phải sinh con… Cậu ta không biết mình có thể cứng lên được với T hay không, cũng dùng cách giống tôi…”
Lâm Trạch ừ một tiếng, dù sao anh cũng mới quen biết Triệu Vũ Hàng, không tiện nói gì về cách làm này, nhưng vẫn không kìm được thốt lên: “Ngày nào anh cũng ở bên Tiểu P, liệu có xảy ra vấn đề gì không?”
Triệu Vũ Hàng nói: “Có chứ, nhưng tôi tự làm tự chịu.”
Lâm Trạch lại hào hứng bảo Triệu Vũ Hàng kể tiếp. Sau khi hắn kết hôn với Tiểu P, thì cô ta ở trong nhà Triệu Vũ Hàng, lương mỗi tháng có ba bốn ngàn, sống ở Bắc Kinh còn chẳng đủ mua quần áo cho mình. Triệu Vũ Hàng thấy cô ở nhà hơi cô đơn, thành thử ít nhiều cũng áy náy với cô, mỗi tháng sẽ cho cô mấy ngàn tiêu.
Chẳng biết làm sao mà dần dần Tiểu P lại hơi thích hắn.
Cùng lúc ấy, áp lực của Tiểu Bạch lại vô cùng lớn. Tối đến 8 – 9 giờ Tiểu Bạch tan làm về nhà, đối mặt với người mẹ từ nông thôn tới ở cùng thằng em chẳng được tích sự gì ngồi trên sô pha. Ngay sau đó cậu lại phải nghe những lời lải nhải của cha mẹ về chuyện hôn nhân của mình. Bọn họ đã quy hoạch cuộc đời con trai mình theo từng bước như này: Đi học – tốt nghiệp – kiếm tiền – mua nhà – tìm người yêu – kết hôn (về quê khoe khoang mở tiệc mời khách) – sinh con (nếu không có con trai thì phải sinh tới khi có con trai mới thôi) – tiếp tục mở tiệc…
Tiểu Bạch thật sự sắp phát điên rồi, lại phải nghe mẹ mình chửi em trai, ăn khuya cũng không xong. Cậu ta bị sếp mắng xong đã ôm đầy bực dọc lúc tan làm rồi, chỉ muốn về nhà ngủ thì khi về lại phải gánh thêm một đống chuyện phiền não.
Mới đầu ngày nào Triệu Vũ Hàng cũng đều lái xe đón Tiểu Bạch tan làm, đưa cậu về nhà, làm thùng rác cho cậu trút giận, chịu đựng những cảm xúc tiêu cực dai dẳng của cậu. Cha Tiểu Bạch không có giấy phép lái xe, ở nông thôn lái xe tông chết người. Sau khi Tiểu Bạch mua nhà thì hết tiền, Triệu Vũ Hàng nói giúp cậu trả tiền, Tiểu Bạch nói không cần, Triệu Vũ Hàng muốn giúp bồi thường tiền thì Tiểu Bạch tức lên, nói chuyện nhà mình thì mình tự giải quyết, không cần hắn lo, sau đó vay tiền ngược xuôi khắp nơi, tự mình xử lý.
Sau đấy cha Tiểu Bạch đưa bạn bè ở nông thôn đến Bắc Kinh, nói trang hoàng sắm sửa nhà mới cho cậu, gọi người ở quê tới giúp cho đỡ tiền.
Bản thân Triệu Vũ Hàng làm ở viện thiết kế, ban đầu hắn định nhờ bạn bè giúp cậu sửa sang nhà, còn sẵn sàng chi tiền cho Tiểu Bạch.
Nhưng Tiểu Bạch không muốn, cậu ta không chi nổi nên đã tính chẳng trang hoàng gì nữa, ở căn nhà đơn sơ cũng được.
Thế rồi một tuần sau, cha Tiểu Bạch đưa năm sáu người từ quê lên, tự mình bắt tay sửa sang lại ngôi nhà. Bởi sự xúi giục và nhắc nhở của người nhà mà Tiểu Bạch đành phải quẹt thẻ tín dụng, mua vật liệu xây dựng và đèn trang trí.
Gạch nền, đèn chùm, những thứ này đều là do Triệu Vũ Hàng lái xe đưa Tiểu Bạch đến chợ bán vật liệu thiết bị mua về. Đường đường là chiếc xe BMW mà lại trở thành xe chở vật liệu xây dựng của nhà Tiểu Bạch, Triệu Vũ Hàng biết người yêu mình cũng rất vất vả nên chẳng hề cằn nhằn lấy một câu.
Còn Tiểu Bạch thì sắp bị đám người trong nhà làm cho tức chết, chẳng có chỗ nào để trút ra, sau khi tan làm lại xả lên Triệu Vũ Hàng.
Những người ở nông thôn mà cha cậu ta dẫn tới không phải dân lắp đặt nhà cửa chính quy, bên cạnh đó nhà trong thành phố và nhà trong nông thôn cũng khác nhau rất nhiều. Mục đích của cha cậu ta là lợi dụng sức người khác, chẳng cho người ta ăn no, cũng chẳng cho họ uống rượu. Đám nông dân cũng là tay mơ, hời hợt làm quấy quá một tí, khiến cho Tiểu Bạch tức điên. Mà cậu ta lại không thể nổi nóng với cha mình bởi sợ mẹ mình sẽ lên cơn cao huyết áp, cuối cùng toàn bộ uất ức tích tụ lại, cãi nhau với Triệu Vũ Hàng.
Chuyện lắp đặt trang hoàng nhà cửa vốn rất mệt mỏi, đặc biệt là kiểu sửa nhà mèo mửa như này, sau rốt cả ngôi nhà biến thành một đống hỗn độn. Làm được một nửa thì người trong thôn biết được chuyện cha Tiểu Bạch không trả tiền, tính để bọn họ làm không công. Sau đó họ nghe mẹ cậu tồng tộc hết ra, bảo là không có tiền lương, bèn ném hết vật liệu, cuốn gói sạch cả lũ.
Tiểu Bạch hoàn toàn mặc kệ, muốn làm gì thì làm. Triệu Vũ Hàng khuyên cậu ốp lại gạch lát được một nửa bị dỡ, lắp lại đèn chùm bị quăng, làm lại hết tất cả. Tiểu Bạch vừa nghe đã nổi điên, bảo Triệu Vũ Hàng đừng có chõ vào việc của nhà mình. Về sau, Triệu Vũ Hàng đành tìm một người bạn, giúp Tiểu Bạch sửa sang qua loa cho xong phần còn dang dở, rồi không xen vào nữa.
Mẹ Tiểu Bạch thấy nhà đã làm xong, lại bắt đầu ca bài ca kết hôn, rồi còn cãi nhau òm tỏi trong nhà, đánh em trai cậu. Người lớn tuổi có bệnh cao huyết áp, em trai Tiểu Bạch lại ngang bướng không sợ chết, dám ném đồ đạc, đánh nhau với cha mẹ.
Mẹ Tiểu Bạch chửi bới một lúc thì phát bệnh ngất xỉu. Bởi chịu đựng áp lực trong một thời gian dài, Tiểu Bạch cũng sắp lên cơn tâm thần phân liệt đến nơi, chỉ có Triệu Vũ Hàng là người duy nhất cậu ta có thể dựa vào.
Thế nhưng, tính tình Tiểu Bạch lại quật cường, từ trước tới nay chưa từng nhờ Triệu Vũ Hàng trợ giúp về kinh tế, cũng không chịu thể hiện sự yếu đuối trước mặt Triệu Vũ Hàng. Có lần Triệu Vũ Hàng muốn đưa cậu ta tiền, Tiểu Bạch khăng khăng không nhận.
Triệu Vũ Hàng nói: “Vốn dĩ tôi cũng chẳng phải là người tinh tế sâu xa gì, toàn nghĩ gì nói nấy. Cậu biết không, ngoài mặt cậu ta thì rất đàn ông đấy, nhưng trong lòng thì làm gì được như vậy, tức lên cũng chẳng nói rõ là tôi sai ở đâu, chỉ toàn nổi giận cáu kỉnh với tôi…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.