Chương 30: Bại lộ
Angela
22/11/2021
Lý Tuyền trấn an ông lão kia, cùng tôi đi ra, mọi người đều trông như vậy rồi, chẳng ai muốn để người khác đi nấu cơm cho chúng tôi ăn nữa.
“Chúng ta phải giúp ông ấy.”
Lý Tuyền cho tôi xem ảnh của cháu gái của ông lão kia, một cô bé trong sáng thuần khiết mặc áo sơ mi trắng, mười tám tuổi, cái tuổi đẹp như vậy mà lại gặp chuyện.
Hơn nữa, bố của cô bé đó, cũng không biết thế nào lại xảy ra chuyện, chắc chắn là phải có người giở trò.
Chỉ có thể nói, Nhiếp Huy và Lưu Trường Xuân hợp tác với nhau đã làm hại quá nhiều người.
Thấy Lý Tuyền vẻ mặt nghiêm trọng, tôi đang muốn an ủi cô ấy một chút thì bị người khác huých mạnh một cái.
“Ây, chị Tuyền, anh Địch, mọi người đến khi nào thế?”
Uy Tử đeo ba lô, giọng nói có chút đứt quãng, xem chừng là đã đi liên tục để đến đây.
“Cũng mới đến thôi, Uy Tử, đi, tìm chỗ nào đó thử thiết bị.”
Tôi không đề cập đến chuyện ở quán cơm, tính tình Uy Tử nóng nảy, nói cho cậu ta không biết chừng xảy ra chuyện.
Ba người chúng tôi tìm một nhà nghỉ nhỏ bên cạnh trạm xe buýt, Uy Tử lấy từ trong ba lô ra cái notebook, rồi camera, máy nghe trộm và tai nghe mini cho ba người.
“Chị Tuyền, Anh Địch, mọi người đến đây xem xem, đây là bản đồ của Thành Nam.”
Uy Tử mở bản đồ vệ tinh ở trong máy tính, so với bản đồ bình thường thì khác nhau, sau khi phóng to bản đồ vệ tinh thì có thể nhìn thấy ảnh không gian ba chiều của sự vật, chỉ là không nhìn được cảnh bên trong phòng kín.
Lí Tuyền lúc trước đã tìm qua mấy công xưởng lớn mà Ân Cầm đã nói với chúng tôi, lập tức ở trên mạng đã đánh dấu mấy công xưởng đó lại.
“Ừm.
.
.
.
.
.”
Nhìn từng điểm đỏ trên bản đồ xuất hiện, tôi lập tức thấy có điều gì đó không đúng.
Mấy nhà xưởng đó đều nằm khu thoáng đãng của Thành Nam, hơn nữa còn ở gần sông.
Lý Tuyền cũng phát hiện ra điều này, vừa nói vừa di chuột.
“Mấy người xem, chỗ này đều là xưởng sắt thép, phần lớn số thuế nộp của khu Thành Nam đều là từ mấy nhà máy này, vì sao, vì mấy nhà máy này đều gây ô nhiễm không khí, ô nhiễm nguồn nước mà không bị đóng cửa tất cả.
Tôi gật gật đầu, nếu chính quyền địa phương không thu thuế hỗ trợ tài chính, thì mọi công việc đều gặp khó khăn, mặc dù trung ương sẽ cấp vốn nhưng dù sao cũng không tạo ra tiền nhiều và nhanh như mấy công ty vốn đầu tư bên ngoài thế này.
Thứ nhất, từ những công xưởng này bọn họ có thể tạo ra những thành tựu chính trị, hai là, một số người có thể kiếm lợi riêng, dù sao bọn họ cũng không sống ở đây, không khí có ô nhiễm, nước có ô nhiễm thì cũng không liên quan gì đến họ.
Nghĩ đến đó, lòng tôi có chút căm phẫn, không chịu nổi mà nói ra suy nghĩ của mình.
Lý Tuyền nghe xong tôi nói, hai mắt liền sáng lên sau đó quay người nhìn Uy Tử.
“Việc trộm dầu chúng ta tạm thời không xen vào, đi xưởng sắt thép trước thăm dò xem sao, Uy Tử, thiết bị chuẩn bị xong chưa?”
Uy Tử nghe chúng tôi, từ đống thiết bị ngẩng đầu lên, “sắp xong rồi, mỗi người một bộ, thử đi.”
Tai nghe được nhét vào tai, máy nghe lén hình khuy được để trong gấu áo, máy quay được đặt ở cổ áo, gần như đã quay được người và khung cảnh xung quanh rồi, Lý Tuyền thì để máy quay ở cái kẹp bướm trước ngực.
Gần xong nhìn đồng hồ cũng bốn giờ hơn, chúng tôi bàn xong ám hiệu thì đi ra ngoài.
Ba người cùng đi vào cửa xưởng rất dễ bị chú ý, Lý Tuyền vứt Uy Tử cho tôi, một mình đi tới một xưởng khác.
“Hai người nhìn giống người một nhà đấy.”
Lý Tuyền trước khi đi lạnh lùng buông một câu.
Nhìn cái dáng cao cao của cô ta, tôi mới phản ứng lại, cô ta đang nói đểu sao? Được rồi, vị đại tiểu thư này sau khi gặp ông già ở tiệm cơm thì tâm tình đã không tốt, tôi tốt nhất là không nên đi trêu chọc thì hơn.
“Anh Địch, chị Tuyền nói vậy là có ý gì? Cái gì mà chúng ta nhìn giống người một nhà, nhìn kiểu gì đấy, em chấp đôi anh.”
Uy Tử ngẩng đầu nheo mắt nhìn tôi có chút bực bội, rồi bị tôi trừng mắt lại.
“Ha ha, Anh Địch, làm chuyện chính, làm chuyện chính, em đùa anh đấy!”
Nói xong thì Uy Tử đi về phía ngược lại với Lý Tuyền.
Tôi thở phào, bị bọn họ trêu đùa một phen cũng không còn lo lắng nữa.
Cảnh tượng cuộc chiến đấu súng ở đây vẫn ẩn hiện trong đầu tôi, cứ tay không đi đến những nhà xưởng này để thăm dò thực hư, trong lòng tôi cũng sợ, nhưng sợ có ích gì, đến cũng đến rồi, cứ dũng cảm lên xem nào.
Tôi cùng Uy Tử đi đến một xưởng không có tên gọi gì cạnh bờ sông, chỉ có một cái cửa sắt đóng kín, ngẩng đầu lên nhìn thấy làn khói đen ngòm đang được tỏa ra bên ngoài.
Nhiều như vậy không biết đám khói đen đó bị gió thổi, bay đến chỗ chúng tôi, thậm chí bằng mắt thường cũng có thể thấy cực kỳ ô nhiễm.
Thế này là đang hít khí độc, tôi run lên, định lấy tay lên bịt mặt thì phát hiện ra mình cũng có đeo khẩu trang.
“Chị Tuyền thật là thông minh, đưa cho em một cái khẩu trang.”
Uy Tử kêu lên với tôi, không ngớt lời khen ngợi Lý Tuyền mà không cần biết cô ta có ở đây không.
Tôi cũng bất ngờ, cô ta vừa xuống xe liền biết không khí có vấn đề, còn biết chuẩn bị trước khẩu trang.
Khả năng quan sát của Lý Tuyền đúng là nhanh nhạy hơn người khác nhiều.
“Anh Địch, nhìn kìa, cửa mở rồi.”
Uy Tử kéo kéo tay áo tôi, tôi nhanh chóng kéo cậu ra qua núp một bên.
Từ bên trong một người đàn ông đầu cua bụng phệ đeo khẩu trang, đằng sau có một đoàn người hộ tống chậm rãi đi ra.
Loáng thoáng nghe được mấy người đó đang nói chuyện.
“Giám đốc Trương, ông xem hàng lần này thế nào?”
“Không tồi, nhưng lần này tôi cần hàng rất nhiều, anh chuẩn bị được không?”
“Ôi, lần này tôi cung cấp không đủ lượng hàng, ông đi nhà xưởng khác cũng không thể đủ cho ông, giám đốc Trương, ông yên tâm, tiền cọc một nửa, hàng chuẩn bị xong rồi thì bên ông thanh toán nốt, được không?”
“Được, tiền tôi sẽ chuyển vào thẻ cho ông.”
“Được, tiễn giám đốc Trương về!”
Sau đó một chiếc xe đen có rèm xe chuyển bánh, tôi sợ người đó đi mất, nhanh chóng lấy điện thoại chụp lại biển số xe.
Mới ấn chụp một cái, điện thoại “tạch” một tiếng, tay tôi run lên, suýt chút nữa bị rơi điện thoại xuống đất.
Mẹ nó, tự nhiên quên tắt âm.
“Cẩn thận.”
Tôi vừa mới bình tĩnh lại, Uy Tử đột nhiên kéo tôi lại.
Bị phát hiện? Mới vừa bình tĩnh thì tim lại đập loạn lên, tôi nấp nó sau tường thò đầu lên, nhìn thấy người đi tiễn đó đang nhìn đi nhìn lại về phía chúng tôi.
Chết tiệt, không phải chứ, tai thính vậy sao? Người đàn ông đó thật sự đã nghi ngờ, vẫy mấy người phía sau, mấy tên đó lập tức đi về phía chúng tôi.
Uy Tử vẻ mặt cứng rắn, nắm nắm tay, nhìn nghe vẻ đã chuẩn bị đánh nhau.
Nhưng thế này chẳng phải chúng tôi bị lộ rồi? Vậy thì sao mà tiếp tục điều tra được.
Mấy tên đó càng ngày càng lại gần, tôi nghĩ ra một cách không hay lắm.
“Chúng ta phải giúp ông ấy.”
Lý Tuyền cho tôi xem ảnh của cháu gái của ông lão kia, một cô bé trong sáng thuần khiết mặc áo sơ mi trắng, mười tám tuổi, cái tuổi đẹp như vậy mà lại gặp chuyện.
Hơn nữa, bố của cô bé đó, cũng không biết thế nào lại xảy ra chuyện, chắc chắn là phải có người giở trò.
Chỉ có thể nói, Nhiếp Huy và Lưu Trường Xuân hợp tác với nhau đã làm hại quá nhiều người.
Thấy Lý Tuyền vẻ mặt nghiêm trọng, tôi đang muốn an ủi cô ấy một chút thì bị người khác huých mạnh một cái.
“Ây, chị Tuyền, anh Địch, mọi người đến khi nào thế?”
Uy Tử đeo ba lô, giọng nói có chút đứt quãng, xem chừng là đã đi liên tục để đến đây.
“Cũng mới đến thôi, Uy Tử, đi, tìm chỗ nào đó thử thiết bị.”
Tôi không đề cập đến chuyện ở quán cơm, tính tình Uy Tử nóng nảy, nói cho cậu ta không biết chừng xảy ra chuyện.
Ba người chúng tôi tìm một nhà nghỉ nhỏ bên cạnh trạm xe buýt, Uy Tử lấy từ trong ba lô ra cái notebook, rồi camera, máy nghe trộm và tai nghe mini cho ba người.
“Chị Tuyền, Anh Địch, mọi người đến đây xem xem, đây là bản đồ của Thành Nam.”
Uy Tử mở bản đồ vệ tinh ở trong máy tính, so với bản đồ bình thường thì khác nhau, sau khi phóng to bản đồ vệ tinh thì có thể nhìn thấy ảnh không gian ba chiều của sự vật, chỉ là không nhìn được cảnh bên trong phòng kín.
Lí Tuyền lúc trước đã tìm qua mấy công xưởng lớn mà Ân Cầm đã nói với chúng tôi, lập tức ở trên mạng đã đánh dấu mấy công xưởng đó lại.
“Ừm.
.
.
.
.
.”
Nhìn từng điểm đỏ trên bản đồ xuất hiện, tôi lập tức thấy có điều gì đó không đúng.
Mấy nhà xưởng đó đều nằm khu thoáng đãng của Thành Nam, hơn nữa còn ở gần sông.
Lý Tuyền cũng phát hiện ra điều này, vừa nói vừa di chuột.
“Mấy người xem, chỗ này đều là xưởng sắt thép, phần lớn số thuế nộp của khu Thành Nam đều là từ mấy nhà máy này, vì sao, vì mấy nhà máy này đều gây ô nhiễm không khí, ô nhiễm nguồn nước mà không bị đóng cửa tất cả.
Tôi gật gật đầu, nếu chính quyền địa phương không thu thuế hỗ trợ tài chính, thì mọi công việc đều gặp khó khăn, mặc dù trung ương sẽ cấp vốn nhưng dù sao cũng không tạo ra tiền nhiều và nhanh như mấy công ty vốn đầu tư bên ngoài thế này.
Thứ nhất, từ những công xưởng này bọn họ có thể tạo ra những thành tựu chính trị, hai là, một số người có thể kiếm lợi riêng, dù sao bọn họ cũng không sống ở đây, không khí có ô nhiễm, nước có ô nhiễm thì cũng không liên quan gì đến họ.
Nghĩ đến đó, lòng tôi có chút căm phẫn, không chịu nổi mà nói ra suy nghĩ của mình.
Lý Tuyền nghe xong tôi nói, hai mắt liền sáng lên sau đó quay người nhìn Uy Tử.
“Việc trộm dầu chúng ta tạm thời không xen vào, đi xưởng sắt thép trước thăm dò xem sao, Uy Tử, thiết bị chuẩn bị xong chưa?”
Uy Tử nghe chúng tôi, từ đống thiết bị ngẩng đầu lên, “sắp xong rồi, mỗi người một bộ, thử đi.”
Tai nghe được nhét vào tai, máy nghe lén hình khuy được để trong gấu áo, máy quay được đặt ở cổ áo, gần như đã quay được người và khung cảnh xung quanh rồi, Lý Tuyền thì để máy quay ở cái kẹp bướm trước ngực.
Gần xong nhìn đồng hồ cũng bốn giờ hơn, chúng tôi bàn xong ám hiệu thì đi ra ngoài.
Ba người cùng đi vào cửa xưởng rất dễ bị chú ý, Lý Tuyền vứt Uy Tử cho tôi, một mình đi tới một xưởng khác.
“Hai người nhìn giống người một nhà đấy.”
Lý Tuyền trước khi đi lạnh lùng buông một câu.
Nhìn cái dáng cao cao của cô ta, tôi mới phản ứng lại, cô ta đang nói đểu sao? Được rồi, vị đại tiểu thư này sau khi gặp ông già ở tiệm cơm thì tâm tình đã không tốt, tôi tốt nhất là không nên đi trêu chọc thì hơn.
“Anh Địch, chị Tuyền nói vậy là có ý gì? Cái gì mà chúng ta nhìn giống người một nhà, nhìn kiểu gì đấy, em chấp đôi anh.”
Uy Tử ngẩng đầu nheo mắt nhìn tôi có chút bực bội, rồi bị tôi trừng mắt lại.
“Ha ha, Anh Địch, làm chuyện chính, làm chuyện chính, em đùa anh đấy!”
Nói xong thì Uy Tử đi về phía ngược lại với Lý Tuyền.
Tôi thở phào, bị bọn họ trêu đùa một phen cũng không còn lo lắng nữa.
Cảnh tượng cuộc chiến đấu súng ở đây vẫn ẩn hiện trong đầu tôi, cứ tay không đi đến những nhà xưởng này để thăm dò thực hư, trong lòng tôi cũng sợ, nhưng sợ có ích gì, đến cũng đến rồi, cứ dũng cảm lên xem nào.
Tôi cùng Uy Tử đi đến một xưởng không có tên gọi gì cạnh bờ sông, chỉ có một cái cửa sắt đóng kín, ngẩng đầu lên nhìn thấy làn khói đen ngòm đang được tỏa ra bên ngoài.
Nhiều như vậy không biết đám khói đen đó bị gió thổi, bay đến chỗ chúng tôi, thậm chí bằng mắt thường cũng có thể thấy cực kỳ ô nhiễm.
Thế này là đang hít khí độc, tôi run lên, định lấy tay lên bịt mặt thì phát hiện ra mình cũng có đeo khẩu trang.
“Chị Tuyền thật là thông minh, đưa cho em một cái khẩu trang.”
Uy Tử kêu lên với tôi, không ngớt lời khen ngợi Lý Tuyền mà không cần biết cô ta có ở đây không.
Tôi cũng bất ngờ, cô ta vừa xuống xe liền biết không khí có vấn đề, còn biết chuẩn bị trước khẩu trang.
Khả năng quan sát của Lý Tuyền đúng là nhanh nhạy hơn người khác nhiều.
“Anh Địch, nhìn kìa, cửa mở rồi.”
Uy Tử kéo kéo tay áo tôi, tôi nhanh chóng kéo cậu ra qua núp một bên.
Từ bên trong một người đàn ông đầu cua bụng phệ đeo khẩu trang, đằng sau có một đoàn người hộ tống chậm rãi đi ra.
Loáng thoáng nghe được mấy người đó đang nói chuyện.
“Giám đốc Trương, ông xem hàng lần này thế nào?”
“Không tồi, nhưng lần này tôi cần hàng rất nhiều, anh chuẩn bị được không?”
“Ôi, lần này tôi cung cấp không đủ lượng hàng, ông đi nhà xưởng khác cũng không thể đủ cho ông, giám đốc Trương, ông yên tâm, tiền cọc một nửa, hàng chuẩn bị xong rồi thì bên ông thanh toán nốt, được không?”
“Được, tiền tôi sẽ chuyển vào thẻ cho ông.”
“Được, tiễn giám đốc Trương về!”
Sau đó một chiếc xe đen có rèm xe chuyển bánh, tôi sợ người đó đi mất, nhanh chóng lấy điện thoại chụp lại biển số xe.
Mới ấn chụp một cái, điện thoại “tạch” một tiếng, tay tôi run lên, suýt chút nữa bị rơi điện thoại xuống đất.
Mẹ nó, tự nhiên quên tắt âm.
“Cẩn thận.”
Tôi vừa mới bình tĩnh lại, Uy Tử đột nhiên kéo tôi lại.
Bị phát hiện? Mới vừa bình tĩnh thì tim lại đập loạn lên, tôi nấp nó sau tường thò đầu lên, nhìn thấy người đi tiễn đó đang nhìn đi nhìn lại về phía chúng tôi.
Chết tiệt, không phải chứ, tai thính vậy sao? Người đàn ông đó thật sự đã nghi ngờ, vẫy mấy người phía sau, mấy tên đó lập tức đi về phía chúng tôi.
Uy Tử vẻ mặt cứng rắn, nắm nắm tay, nhìn nghe vẻ đã chuẩn bị đánh nhau.
Nhưng thế này chẳng phải chúng tôi bị lộ rồi? Vậy thì sao mà tiếp tục điều tra được.
Mấy tên đó càng ngày càng lại gần, tôi nghĩ ra một cách không hay lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.