Chương 60: Tán gái
Angela
22/11/2021
Giờ sắp đến giờ nghỉ trưa, nhưng khoảng thời gian cuối năm công ty bận rộn tổng kết các loại sổ sách.
Tôi bị bảo vệ chặn ở cửa không cho vào, mọi người tụ tập xung quanh hóng chuyện.
“Người anh em à, nếu không tôi gọi cho tổng giám đốc Ân xem cô ta có nhận ra người tình là tôi không nhé?”
Nói xong tôi cố ý cất cao giọng nói: “Còn nữa, để xem cô ta còn nhớ lần đầu tiên thử nội y màu đỏ trước mặt tôi không, còn để tôi tự tay chụp ảnh nữa.”
Tôi vừa nói xong đám đông xung quang bỗng nhao nhao lên.
“Mẹ kiếp, đời sống cá nhân của tổng giám đốc Ân lại lẳng lơ như vậy à?”
“Chậc chậc, không ngờ bên trong bộ vest công sở lại là một thân hình nóng bỏng như vậy.”
“Đừng nói linh tinh, tổng giám đốc Ân của chúng ta xinh đẹp như vậy, thiếu gì đàn ông muốn tung tin đồn với cô ấy chứ, đúng không?”
“Phải đó, mà đây không phải trợ lí bên người tổng giám đốc lúc trước sao, nghe nói hắn ta vẫn luôn quấy rối Na Na.”
… Tôi thoải mái nghe tiếng bàn luận của mọi người xung quang, nhưng bảo vệ lại sốt ruột rồi.
“Anh đừng nói nữa, để tôi hỏi xem.”
Nói xong bảo vệ rút bộ đàm ra.
Tôi cũng chẳng vội, dù sao cũng chỉ muốn tìm Ân Cầm gây chuyện, càng nhiều người xem càng tốt.
Hơn nữa chuyện nhỏ này cũng chẳng thể làm khó hai người phụ nữ kia.
“Anh này, tổng giám đốc Ân bảo anh vào gặp cô ấy.”
Anh chàng bảo vệ nhanh chóng quay lại, thái độ thay đổi hoàn toàn, trong mắt tràn đầy hoài nghi và ngạc nhiên.
Tôi mỉm cười vỗ vai anh ta, dù sao người ta cũng không làm gì sai.
“Cảm ơn người anh em nhé.”
Trước vẻ mặt hoài nghi của quần chúng tôi bước vào công ty Hải Cầm.
Vào thang máy tôi mới thở ra một hơi.
Thực ra trong lòng tôi lo lắng Ân Cầm sẽ cho người đuổi thẳng tôi ra khỏi công ty.
Còn có Lâm Hải chuyên đánh lén sau lưng nữa, không biết cô ta sẽ xử lí tôi thế nào.
Không ngờ lại có thể thuận lợi tiến vào.
“Tinh!”
Cửa thang máy mở ra, vẫn là tầng hai sáu quen thuộc đã lâu tôi không tới.
Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Na Na đứng ở cửa.
Cô ta khom lưng nhìn máy tính, mặc chiếc váy bó màu đen ngắn cũn, vừa cúi xuống tôi liền thấy qυầи ɭóŧ trắng bên trong.
Tôi chợt nhớ đến lần cưỡi trên người cô ta trong văn phòng của Ân Cầm.
Ngay lúc cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cô ta chợt quay lại mỉm cười.
“Sao vậy, còn định đứng đó nhìn đến bao giờ?”
Tôi đỏ mặt, hóa ra cô ta đã biết tôi đứng sau lưng nhìn trộm cô ta từ lâu.
Nhưng cô ta biết cũng chẳng sao cả, dù sao cũng chỉ là một người phụ nữ tôi từng chơi mà thôi.
“Na Na, cô cong mông bao lâu thì tôi sẽ đứng xem bấy lâu.”
Nói xong tôi bước lên nhéo cái mông cong vểnh này một cái.
Mẹ kiếp, mềm thật đấy! “Ồ, quên bài học lần trước rồi à? Không sợ tôi nói anh cưỡиɠ ɦϊếp tôi nữa à?”
Rõ ràng là lời nói ác độc nhưng cô ta lắc mông quay đầu cười nhìn tôi, tôi lại không hận nổi.
Nhìn thấy đôi môi đỏ mọng kia ngay trước mắt, tôi lại muốn cắn một ngụm.
“Tôi không sợ, để tôi chơi cô lần nữa, cô muốn nói tôi thế nào cũng được.”
Tôi cười khẽ, vươn đầu về phía trước.
Thấy sắp chạm vào đôi môi nhỏ nhắn kia, một giọng nói lạnh lẽo bỗng vang lên.
“Coi công ty thành phòng thụ tinh đấy à, động dục giữa ban ngày.”
Na Na phản ứng trước, đẩy tôi ra sau đó xoay người cười nhìn Lâm Hải.
“Chị Lâm, tên nhóc này cũng có chút thú vị, chị nhất định phải xem chừng chị Ân đấy.”
Không cần phải hại nhau thế chứ, tôi thấy sắc mặt Lâm Hải đột nhiên khó coi, phất tay với tôi.
“Vào đi.”
Ồ, sau lưng dạy dỗ tôi, còn trước mặt thì vẫn cho tôi thể diện à.
Vào thì vào, ông đây còn sợ hai người phụ nữ các cô chắc.
“Cẩn thận bị ăn đến không còn một mảnh nha.”
Vừa định vào theo Lâm Hải, Na Na đứng cạnh đột nhiên nhỏ giọng nói một câu.
Cả người tôi run lên, khẽ cắn môi nhưng vẫn bước vào trong phòng.
Chuyện Cát Văn nhờ vả tôi đã đồng ý rồi, nhất định phải làm được.
Bố trí trong phòng vẫn như vậy, Ân Cầm lười biếng ngồi trên chiếc ghế sofa mà tôi và Na Na từng làʍ ŧìиɦ.
Đôi chân dài vắt chéo, thời tiết bên ngoài lạnh như vậy nhưng cô ta chỉ đi một đôi tất chân màu da mỏng xuyên thấu.
“Ồ, tình nhân của tôi đến rồi à, ngồi đi.”
Tâm trạng Ân Cầm vẫn rất tốt, thấy tôi bước vào cười ha hả đứng lên vẫy tay với tôi.
Nhưng mà tình nhân gì? Tôi sửng sốt, chợt nhớ đến ban nãy mình đã nói vậy, chỉ có thể tiếp tục diễn.
“Chị Ân khách sáo rồi, lâu rồi không gặp mà chị vẫn đẹp như vậy.”
Tôi cố ý ngồi cách cô ta một đoạn xa.
Dù là diễn kịch nhưng khí thế Ân Cầm vẫn ở đó, tôi luôn cảm thấy người phụ nữ mà tôi nhìn không thấu này cho người ta cảm giác không đơn giản.
“Đã là tình nhân mà còn gọi chị hả?”
Lâm Hải ngồi bên cạnh mở miệng nói, ánh mắt cô ta nhìn tôi như muốn chém tôi thành trăm mảnh nhưng khóe miệng lại lộ vẻ tươi cười.
Tức chết đi được, người phụ nữ này lại dám bỏ thuốc tôi.
“Phải rồi nhỉ, xem tôi gọi quen miệng giờ không sửa được.
Cầm Nhi, mấy ngày không gặp tôi rất nhớ em, em có nhớ tôi không?”
Giọng điệu buồn nôn đến mức cả người tôi run lên nhưng Ân Cầm vẫn tủm tìm cười, dáng vẻ chẳng có gì không đúng cả.
Thậm chí cô ta còn ngồi sát vào tôi.
Cổ áo của cô ta vốn dĩ rất thấp, ngồi dựa sát như vậy là tôi nhìn rõ hai bầu ngực trắng nõn mê người.
Bên dưới cổ áo thấp thoáng chiếc áσ ɭóŧ ren đỏ.
Cả người tôi cứng lại, trong đầu chợt nhớ đến lần trước Ân Cầm mặc áσ ɭóŧ đỏ liên tục tạo dáng tự chụp ảnh.
“Cầm Nhi đương nhiên nhớ anh rồi.
Anh Ngô Địch, tối nào người ta cũng nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, là vì nhớ anh đấy.”
Ân Cầm cắn nhẹ môi, ánh mắt híp lại, giọng nói vừa mềm vừa ngọt làm thân dưới tôi cương cứng.
Mẹ kiếp, cảnh tượng này quá mạnh mẽ rồi.
Hình ảnh Ân Cầm khỏa thân nằm lăn lộn trên giường lớn chợt hiện ra trước mắt tôi.
Vốn dĩ định nhân cơ hội này chọc tức Lâm Hải, ai ngờ bản thân tôi lại là người thua thiệt.
“Ngô Địch gọi đủ chưa? Cầm Nhi là để cho cậu gọi à.
Thuốc của cậu chưa hết tác dụng cũng đừng động dục ở đây.”
May là cuối cùng Lâm Hải không nhịn được kéo Ân Cầm vào trong ngực, chẳng kiêng dè nhéo ngực cô ta.
“Còn em, mỗi lần ở trên giường trằn trọc không phải tôi đều nằm trên người em sao?”
Lâm Hải tóc ngắn gọn gàng, mặt mày sắc bén, vừa nắm chặt ngực Ân Cầm vừa nói những lời dâʍ đãиɠ.
Một người đàn ông như tôi nghe thấy cũng chịu không nổi.
Tôi bị bảo vệ chặn ở cửa không cho vào, mọi người tụ tập xung quanh hóng chuyện.
“Người anh em à, nếu không tôi gọi cho tổng giám đốc Ân xem cô ta có nhận ra người tình là tôi không nhé?”
Nói xong tôi cố ý cất cao giọng nói: “Còn nữa, để xem cô ta còn nhớ lần đầu tiên thử nội y màu đỏ trước mặt tôi không, còn để tôi tự tay chụp ảnh nữa.”
Tôi vừa nói xong đám đông xung quang bỗng nhao nhao lên.
“Mẹ kiếp, đời sống cá nhân của tổng giám đốc Ân lại lẳng lơ như vậy à?”
“Chậc chậc, không ngờ bên trong bộ vest công sở lại là một thân hình nóng bỏng như vậy.”
“Đừng nói linh tinh, tổng giám đốc Ân của chúng ta xinh đẹp như vậy, thiếu gì đàn ông muốn tung tin đồn với cô ấy chứ, đúng không?”
“Phải đó, mà đây không phải trợ lí bên người tổng giám đốc lúc trước sao, nghe nói hắn ta vẫn luôn quấy rối Na Na.”
… Tôi thoải mái nghe tiếng bàn luận của mọi người xung quang, nhưng bảo vệ lại sốt ruột rồi.
“Anh đừng nói nữa, để tôi hỏi xem.”
Nói xong bảo vệ rút bộ đàm ra.
Tôi cũng chẳng vội, dù sao cũng chỉ muốn tìm Ân Cầm gây chuyện, càng nhiều người xem càng tốt.
Hơn nữa chuyện nhỏ này cũng chẳng thể làm khó hai người phụ nữ kia.
“Anh này, tổng giám đốc Ân bảo anh vào gặp cô ấy.”
Anh chàng bảo vệ nhanh chóng quay lại, thái độ thay đổi hoàn toàn, trong mắt tràn đầy hoài nghi và ngạc nhiên.
Tôi mỉm cười vỗ vai anh ta, dù sao người ta cũng không làm gì sai.
“Cảm ơn người anh em nhé.”
Trước vẻ mặt hoài nghi của quần chúng tôi bước vào công ty Hải Cầm.
Vào thang máy tôi mới thở ra một hơi.
Thực ra trong lòng tôi lo lắng Ân Cầm sẽ cho người đuổi thẳng tôi ra khỏi công ty.
Còn có Lâm Hải chuyên đánh lén sau lưng nữa, không biết cô ta sẽ xử lí tôi thế nào.
Không ngờ lại có thể thuận lợi tiến vào.
“Tinh!”
Cửa thang máy mở ra, vẫn là tầng hai sáu quen thuộc đã lâu tôi không tới.
Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Na Na đứng ở cửa.
Cô ta khom lưng nhìn máy tính, mặc chiếc váy bó màu đen ngắn cũn, vừa cúi xuống tôi liền thấy qυầи ɭóŧ trắng bên trong.
Tôi chợt nhớ đến lần cưỡi trên người cô ta trong văn phòng của Ân Cầm.
Ngay lúc cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cô ta chợt quay lại mỉm cười.
“Sao vậy, còn định đứng đó nhìn đến bao giờ?”
Tôi đỏ mặt, hóa ra cô ta đã biết tôi đứng sau lưng nhìn trộm cô ta từ lâu.
Nhưng cô ta biết cũng chẳng sao cả, dù sao cũng chỉ là một người phụ nữ tôi từng chơi mà thôi.
“Na Na, cô cong mông bao lâu thì tôi sẽ đứng xem bấy lâu.”
Nói xong tôi bước lên nhéo cái mông cong vểnh này một cái.
Mẹ kiếp, mềm thật đấy! “Ồ, quên bài học lần trước rồi à? Không sợ tôi nói anh cưỡиɠ ɦϊếp tôi nữa à?”
Rõ ràng là lời nói ác độc nhưng cô ta lắc mông quay đầu cười nhìn tôi, tôi lại không hận nổi.
Nhìn thấy đôi môi đỏ mọng kia ngay trước mắt, tôi lại muốn cắn một ngụm.
“Tôi không sợ, để tôi chơi cô lần nữa, cô muốn nói tôi thế nào cũng được.”
Tôi cười khẽ, vươn đầu về phía trước.
Thấy sắp chạm vào đôi môi nhỏ nhắn kia, một giọng nói lạnh lẽo bỗng vang lên.
“Coi công ty thành phòng thụ tinh đấy à, động dục giữa ban ngày.”
Na Na phản ứng trước, đẩy tôi ra sau đó xoay người cười nhìn Lâm Hải.
“Chị Lâm, tên nhóc này cũng có chút thú vị, chị nhất định phải xem chừng chị Ân đấy.”
Không cần phải hại nhau thế chứ, tôi thấy sắc mặt Lâm Hải đột nhiên khó coi, phất tay với tôi.
“Vào đi.”
Ồ, sau lưng dạy dỗ tôi, còn trước mặt thì vẫn cho tôi thể diện à.
Vào thì vào, ông đây còn sợ hai người phụ nữ các cô chắc.
“Cẩn thận bị ăn đến không còn một mảnh nha.”
Vừa định vào theo Lâm Hải, Na Na đứng cạnh đột nhiên nhỏ giọng nói một câu.
Cả người tôi run lên, khẽ cắn môi nhưng vẫn bước vào trong phòng.
Chuyện Cát Văn nhờ vả tôi đã đồng ý rồi, nhất định phải làm được.
Bố trí trong phòng vẫn như vậy, Ân Cầm lười biếng ngồi trên chiếc ghế sofa mà tôi và Na Na từng làʍ ŧìиɦ.
Đôi chân dài vắt chéo, thời tiết bên ngoài lạnh như vậy nhưng cô ta chỉ đi một đôi tất chân màu da mỏng xuyên thấu.
“Ồ, tình nhân của tôi đến rồi à, ngồi đi.”
Tâm trạng Ân Cầm vẫn rất tốt, thấy tôi bước vào cười ha hả đứng lên vẫy tay với tôi.
Nhưng mà tình nhân gì? Tôi sửng sốt, chợt nhớ đến ban nãy mình đã nói vậy, chỉ có thể tiếp tục diễn.
“Chị Ân khách sáo rồi, lâu rồi không gặp mà chị vẫn đẹp như vậy.”
Tôi cố ý ngồi cách cô ta một đoạn xa.
Dù là diễn kịch nhưng khí thế Ân Cầm vẫn ở đó, tôi luôn cảm thấy người phụ nữ mà tôi nhìn không thấu này cho người ta cảm giác không đơn giản.
“Đã là tình nhân mà còn gọi chị hả?”
Lâm Hải ngồi bên cạnh mở miệng nói, ánh mắt cô ta nhìn tôi như muốn chém tôi thành trăm mảnh nhưng khóe miệng lại lộ vẻ tươi cười.
Tức chết đi được, người phụ nữ này lại dám bỏ thuốc tôi.
“Phải rồi nhỉ, xem tôi gọi quen miệng giờ không sửa được.
Cầm Nhi, mấy ngày không gặp tôi rất nhớ em, em có nhớ tôi không?”
Giọng điệu buồn nôn đến mức cả người tôi run lên nhưng Ân Cầm vẫn tủm tìm cười, dáng vẻ chẳng có gì không đúng cả.
Thậm chí cô ta còn ngồi sát vào tôi.
Cổ áo của cô ta vốn dĩ rất thấp, ngồi dựa sát như vậy là tôi nhìn rõ hai bầu ngực trắng nõn mê người.
Bên dưới cổ áo thấp thoáng chiếc áσ ɭóŧ ren đỏ.
Cả người tôi cứng lại, trong đầu chợt nhớ đến lần trước Ân Cầm mặc áσ ɭóŧ đỏ liên tục tạo dáng tự chụp ảnh.
“Cầm Nhi đương nhiên nhớ anh rồi.
Anh Ngô Địch, tối nào người ta cũng nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, là vì nhớ anh đấy.”
Ân Cầm cắn nhẹ môi, ánh mắt híp lại, giọng nói vừa mềm vừa ngọt làm thân dưới tôi cương cứng.
Mẹ kiếp, cảnh tượng này quá mạnh mẽ rồi.
Hình ảnh Ân Cầm khỏa thân nằm lăn lộn trên giường lớn chợt hiện ra trước mắt tôi.
Vốn dĩ định nhân cơ hội này chọc tức Lâm Hải, ai ngờ bản thân tôi lại là người thua thiệt.
“Ngô Địch gọi đủ chưa? Cầm Nhi là để cho cậu gọi à.
Thuốc của cậu chưa hết tác dụng cũng đừng động dục ở đây.”
May là cuối cùng Lâm Hải không nhịn được kéo Ân Cầm vào trong ngực, chẳng kiêng dè nhéo ngực cô ta.
“Còn em, mỗi lần ở trên giường trằn trọc không phải tôi đều nằm trên người em sao?”
Lâm Hải tóc ngắn gọn gàng, mặt mày sắc bén, vừa nắm chặt ngực Ân Cầm vừa nói những lời dâʍ đãиɠ.
Một người đàn ông như tôi nghe thấy cũng chịu không nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.