Quyển 1 - Chương 10: Mượn lực đánh lực
Dã Sơn Hắc Trư
23/03/2015
Đỗ Dự nhìn thấy hai phái đánh nhau, trong lòng khẽ cười thầm, chính mình cùng Điền Bá Quang cứ ngồi xem kịch vui thôi, chuẩn bị nước đục mò cá a nhưng là ánh mắt hắn rất nhanh rơi vào một thanh niên không chút thu hút, đồng khổng lập tức co rút chăm chú nhìn đối phương!
Kẻ này tuy mặc y phục phái Thanh Thành nhưng nhất cử nhất động không giống cổ nhân, cho dù cố ý che dấu thì cũng luôn có cảm giác bất đồng với người xung quanh! Đỗ Dự ngấm ngầm quan sát một lúc mới xác định được đối phương là 1 trong 30 kẻ mạo hiểm.
Hắn hiện tại ở phái Thanh Thành hẳn là nhờ Nhạc Bất Quần dẫn đường chỉ lối. Đỗ Dự lờ mờ nhớ đến khi Nhạc Bất Quần chỉ điểm hắn còn khen khí tượng "chung linh dục tú" của hắn là thiên tài học kiếm, thành tựu kiếm thuật sau này khó lường. Mà Nhạc Bất Quần còn nói chuyện riêng với hắn hồi lâu.
Đỗ Dự trong lòng khẽ động cũng ngầm suy tư. Nếu có kẻ mạo hiểm gia nhập phái Thanh Thành thì phái Thanh Thành hẳn phải biết tịch tà kiếm phổ ở nhà cũ Lâm gia ở hẻm Hướng Dương chứ không phải ở Phúc Uy tiêu cục! Nếu như đã như vậy, vì sao hắn còn xuất hiện cùng hai người này ở đây mà không đến thẳng nhà cũ của Lâm gia, nơi đó không có ai phòng ngự a! Thật là kỳ quái!
Có hai khả năng có thể giải thích,một là tên này định một mình độc chiếm kiếm phổ. Từ hai nhiệm vụ của hắn thì phái Thanh Thành không cho hắn nhiều chỗ tốt, khả năng này rất lớn.
Ngoài ra còn có một khả năng khác, Đỗ Dự ẩn ẩn cảm thấy Nhạc Bất Quần nếu đã khen ngợi kẻ này hết lời thì sao không thu hắn làm đệ tử Hoa Sơn chứ? Nhớ đến trong tiểu thuyết võ hiệp, sư phụ gặp đệ tử tư chất tuyệt hảo đều vô cùng vui mừng, còn quý hơn cả bắt được bí tịch ấy chứ. Nhạc Bất Quần rõ ràng không phải người tốt mang chí thiên hạ, hắn tuyệt sẽ không cho đối thủ tiềm tại Dư chú lùn đệ tử tốt.
Nghĩ đến Lao Đức Nặc ở bên cạnh Nhạc Linh San đang khổ sở khuyên can, trong đầu Đỗ Dự đột nhiên lóe lên một ý nghĩ lớn mật!
Những người xem qua nguyên tác đều biết Lao Đức Nặc là gian tế Tả Lãnh Thiền phái đến bên người Nhạc Bất Quần, danh là mang nghệ đầu sư thật ra là tiềm phục phái Hoa Sơn, rình cơ hội cướp lấy Tử Hà thần công! Nhạc Bất Quần cũng là lão yêu thành tinh, biết rõ Lao Đức Nặc là gian tế nhưng làm bộ không biết, để hơn mười năm sau "sơ ý" để lộ một quyển tịch tà kiếm phổ cho Lao Đức Nặc trộm mất. Tả Lãnh Thiền như thu được chí bảo, luyện theo y nguyên cuối cùng bởi vì kiếm phổ giả mà nuốt hận nơi đỉnh Tung Sơn, bị Nhạc Bất Quần cướp lấy ngôi vị minh chủ ngũ nhạc kiếm phái.
Xem ra Nhạc Bất Quần đối với kế nội gian không chỉ chơi thành thạo mà còn cờ cao một bước, tương kế tựu kế. Như vậy hắn dẫn tiến cho Dư chú lùn có thể là nội gian không? Phải biết Nhạc Bất Quần nói chuyện riêng cùng tên này một lúc, không chừng có hứa hẹn gì đó.
Nếu là như vậy thì phái Thanh Thành không biết tịch tà kiếm phổ ở đâu cũng là hợp lý! Nhưng như vậy ý nghĩa tên Nhạc Bất Quần kia rất có thể đã biết tịch tà kiếm phổ ở đâu! Đối phương thậm chí còn đã đến hẻm Hướng Dương, cướp lấy kiếm phổ rồi ấy chứ!
Đỗ Dự trong lòng nôn nóng vạn phần, nếu để kiếm phổ rơi vào tay Nhạc Bất Quần, muốn lấy từ tay hắn thì muôn khó ngàn khó. Cho dù chính mình lập tức tới hẻm Hướng Dương thì dựa vào bản thân và Điền Bá Quang khó mà ngăn được Nhạc chưởng môn có Tử Hà thần công và Hoa Sơn kiếm pháp! Đỗ Dự mồ hôi lạnh đổ đầm đìa.
Hắn từ một gương mặt quen thuộc mà suy đoán ra nhiều nội tình như vậy cũng nhờ bình thường cẩn thận, chăm chú quan sát, để ý mọi điều. Nếu như Nhạc Bất Quần biết điều này thì nhất định sẽ đấm ngực dậm chân, cảm khái vì sao ngày đó không giết chết tên lang cố quyến cuồng này!
Đỗ Dự rất nhanh đã ổn định tâm thần, hiện tại chỉ còn một kế dùng được, đó chính là mượn thế!
Mượn thế chống lại Nhạc Bất Quần đã chiếm trước tiên cơ! Mượn thế ai đây? Phúc Uy tiêu cục thề chết bảo vệ tịch tà kiếm phổ hay Dư Thương Hải toàn quân rời ổ nhìn vào chằm chằm đây?
Hắn đứng thẳng người lên nói với Điền Bá Quang: "Điền huynh, xem tiểu đệ diễn kịch hay này!"
Hắn đi tới bên hồ nước, vội bôi hai vệt bùn lên mặt rồi cười lớn đi vào quán rượu.
Lúc này, Lâm Bình Chi nổi máu công tử cùng vài chục tiêu sư đang đứng cùng phe với dân nữ Nhạc Linh San, mắt thấy sắp động thủ với Dư Nhân Ngạn, Cổ Nhân Đạt!
Đỗ Dự cười lớn đi vào quán rượu, đặt mông ngồi xuống, vỗ ầm ầm xuống bàn kêu to mang rượu lên với Lao Đức Nặc.
Lao Đức Nặc lông mày khẽ nhíu, không hiểu ăn xin này từ đâu đến, chính mình nhận lệnh Nhạc Bất Quần thăm dò tịch tà kiếm phổ, mắt thấy phái Thanh Thành sắp ra tay cướp đoạt, Nhạc Bất Quần sắp thừa cơ nước đục mò cá, sao lại xuất hiện kẻ quấy rối chứ?
Hắn đi qua đầy hảo tâm khuyên nhủ: "Vị khách quan này, chúng ta nơi này hiện tại rất loạn, rất nguy hiểm, có người cầm kiếm gây sự, khách quan nên sớm lên đường thì hơn."
Hai mắt Đỗ Dự xoay chuyển, ha ha cười lớn: "Nói nhảm ít thôi, mang rượu thịt lên! Hôm nay lão tử muốn xem náo nhiệt!"
Dư Nhân Ngạn phái Thanh Thành mắt lộ hung quang, tới gần hai bước: "Hành tẩu trên giang hồ đầu tiên phải có mắt nhìn, sau phải có cước lực còn công phu có thể bình thường cũng không sao. Ta thấy ngươi mắt vụng chân ngắn, cẩn thận mất mạng lúc nào không biết đấy!"
Lời này ý uy hiếp nồng đậm, rõ ràng Dư Nhân Ngạn cảm thấy tức giận với kẻ nhảy ra quấy rối này.
Đỗ Dự ngửa lên trời cười lớn: "Nói hay lắm, đáng uống cạn một chén lớn! Nhưng Dư công tử này, ngươi cũng hỗn trên giang hồ, cũng cần mắt nhìn và cước lực đấy. Ngươi có biết thứ mình muốn tìm không phải ở Phúc Uy tiêu cục không?"
Lời này vừa nói ra, mọi người tại trường đồng thời kinh hãi. Lâm Bình Chi không ngờ lưu manh không chút thu hút này lại muốn đến tiêu cục gây rối, Dư Nhân Ngạn kinh ngạc vì sao người này biết mình có ý đồ, Lao Đức Nặc thì kinh ngạc vì thật sự thứ này không phải ở Phúc Uy tiêu cục!
Dư Nhân Ngạn hai mắt hung quang càng thịnh: "Ta không phải họ Dư, sao ngươi biết thứ ta muốn tìm là gì, ở đâu chứ?"
Hắn còn chưa dứt lời đã nhún bước lao hướng Đỗ Dự!
Lâm Bình Chi tuy công phu bình thường, đệ tử hoàn khố nhưng tâm kế hơn người nhanh chóng hiểu ra quát: "Bọn họ là người nào? Muốn cướp thứ gì của Phúc Uy tiêu cục chúng ta?"
Theo tiếng hét của hắn, mấy tiêu sư cường tráng cũng đồng thời lao hướng Đỗ Dự! Lao Đức Nặc tuy không động nhưng cầm sẵn ba phi tiêu độc trong tay, mắt thấy không đúng chuẩn bị làm khó!
Đỗ Dự ha ha cười lớn: "Ta nghe sư huynh nói, trong căn nhà cũ của Lâm gia ở hẻm Hướng Dương có giấu một bảo vật, tên là tịch tà kiếm phổ, nghe nói chưởng môn phái Hoa Sơn đã đến rồi! Ta cũng muốn đi xem a!"
Hắn còn chưa dứt lời đã vội dùng vạn lý độc hành, nhún một cái lao ra ngoài quán rượu! Nếu nói công phu chiến đấu thì Đỗ Dự không khác người thường là bao nhưng công phu khinh công của hắn thì khác, đã tăng đến 20 điểm tốc độ di chuyển a! Hơn nữa hắn vào hang hổ nên đã sớm chuẩn bị, nhún người một cái đã lao ra cửa, chạy còn nhanh hơn thỏ, chỉ vài giây đã biến mất không thấy đâu.
Những người ngồi ở đây, Dư Nhân Ngạn, Lâm Bình Chi, Lao Đức Nặc đều không phải cao thủ nhất lưu. Lâm Bình Chi võ công lơ là không đáng nói, Dư Nhân Ngạn chết trong tay Lâm Bình Chi, võ công cũng chẳng cao đến đâu, Lao Đức Nặc là nội gian cũng không dám để lộ công phu nên Đỗ Dự thành công chạy thoát.
Dư Nhân Ngạn và Cổ Nhân Đạt nhìn nhau một cái, cảm giác sự việc quá nghiêm trọng, không ngờ có người biết mình mưu đồ tịch tà kiếm phổ, còn chỉ ra vị trí tịch tà kiếm phổ mà còn cho biết Nhạc Bất Quần đã tiên hạ thủ vi cường!
Hai người gật gật đầu, Dư Nhân Ngạn lấy ra một cái còi, ô ô thổi, vừa thổi vừa lao nhanh về hướng nhà cũ Lâm gia. Cái còi này là Dư Thương Hải đưa cho hắn, dùng để liên lạc đệ tử phái Thanh Thành. Nghe thấy tiếng còi, các cao thủ phái Thanh Thành vốn tiềm phục quanh bốn cửa tiêu cục, dồn dập theo gót thiếu chưởng môn, lao hướng con hẻm Hướng Dương!
Trong đó một đạo sĩ lùn mang theo Thanh Thành tứ tú, đến bên cạnh Dư Nhân Ngạn, lạnh lùng nói: "Ngạn nhi, vì sao bỏ dở kế hoạch?"
Dư Nhân Ngạn vội kể chuyện trong quán rượu ra, Dư Thương Hải trầm ngâm một lát rồi quyết đoán nói: "Ngươi làm không sai! Lão già và thiếu nữ trong quán rượu kia ta nhìn quen mắt nhưng nhất thời không nhớ ra, hiện tại đã chắc chắc là nhị đệ tử và nữ nhi của chưởng môn phái Hoa Sơn a! Hắc hắc, Nhạc Bất Quần, quân tử kiếm! Hay! Quả nhiên là quân tử! Hắc hắc!"
Nói đến cuối cùng, lông mày hắn nhướng lên, Dư Nhân Ngạn quen thuộc phụ thân biết Dư Thương Hải đã thật sự nổi giận!
Đây gọi là bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ ở phía sau. Nếu như kỳ nhân kia nói là thật thì phe mình khổ sở một trận lại giỏ trúc múc nước, làm đồ cưới cho phái Hoa Sơn, lại còn chịu ác danh giết người đoạt bảo nữa chứ! Như vậy sao Dư Thương Hải không cuồng nộ được. Hắn lia lịa gào thét, lệnh trên trăm đệ tử phái Thanh Thành lao hướng hẻm Hướng Dương!
Phản ứng của Lâm Bình Chi cũng không chậm chút nào, dù cho hắn chưa biết Dư chú lùn là ai nhưng nhà cũ Lâm gia, tịch tà kiếm phổ, mấy từ then chốt này hắn vừa nghe là hiểu. Hắn vội vàng phi ngựa quay về tiêu cục, cẩn thận nói lại, Lâm Chấn Nam sau khi nghe thấy thì kinh hãi thất sắc, bí mật hạch tâm gia tộc sao có người biết chứ? Hơn nữa còn có người đã đi trước đoạt bảo vật, hắn sao có thể không kinh nộ chứ? Hắn lập tức lệnh mấy trăm tiêu sư cưỡi ngựa lao đến nhà cũ!
Căn nhà cũ của Lâm gia này mắt phong vân tụ hội!
Đỗ Dự vừa thoát được đã gặp Điền Bá Quang oán giận: "Lão đệ, sao ngươi nói bí mật cho người khác biết? Hai chúng ta đi lấy có phải tốt hơn không?"
Đỗ Dự khẽ cười nói: "Đệ tính Nhạc Bất Quần đã đến rồi, đại huynh có thể đánh thắng hắn không?"
Điền Bá Quang bỗng nhiên hiểu ra: "Ra là như thế, nước đục mò cá!"
Đỗ Dự khẽ gật đầu, ánh mắt lại khẽ liếc Nghi Lâm bên cạnh. Tính toán của hắn có phần lớn là muốn mượn cơ hội này khuấy nước đục mò cá, lấy đến tịch tà kiếm phổ cũng muốn cứu Nghi Lâm tiểu mỹ nhân!
Đây chính là trong ngực có muôn vàn kế, mượn lực bọ ngựa chim sẻ, sơ nhập phong ba giang hồ, lang cố cứu mỹ nhân thu bí tịch!
Kẻ này tuy mặc y phục phái Thanh Thành nhưng nhất cử nhất động không giống cổ nhân, cho dù cố ý che dấu thì cũng luôn có cảm giác bất đồng với người xung quanh! Đỗ Dự ngấm ngầm quan sát một lúc mới xác định được đối phương là 1 trong 30 kẻ mạo hiểm.
Hắn hiện tại ở phái Thanh Thành hẳn là nhờ Nhạc Bất Quần dẫn đường chỉ lối. Đỗ Dự lờ mờ nhớ đến khi Nhạc Bất Quần chỉ điểm hắn còn khen khí tượng "chung linh dục tú" của hắn là thiên tài học kiếm, thành tựu kiếm thuật sau này khó lường. Mà Nhạc Bất Quần còn nói chuyện riêng với hắn hồi lâu.
Đỗ Dự trong lòng khẽ động cũng ngầm suy tư. Nếu có kẻ mạo hiểm gia nhập phái Thanh Thành thì phái Thanh Thành hẳn phải biết tịch tà kiếm phổ ở nhà cũ Lâm gia ở hẻm Hướng Dương chứ không phải ở Phúc Uy tiêu cục! Nếu như đã như vậy, vì sao hắn còn xuất hiện cùng hai người này ở đây mà không đến thẳng nhà cũ của Lâm gia, nơi đó không có ai phòng ngự a! Thật là kỳ quái!
Có hai khả năng có thể giải thích,một là tên này định một mình độc chiếm kiếm phổ. Từ hai nhiệm vụ của hắn thì phái Thanh Thành không cho hắn nhiều chỗ tốt, khả năng này rất lớn.
Ngoài ra còn có một khả năng khác, Đỗ Dự ẩn ẩn cảm thấy Nhạc Bất Quần nếu đã khen ngợi kẻ này hết lời thì sao không thu hắn làm đệ tử Hoa Sơn chứ? Nhớ đến trong tiểu thuyết võ hiệp, sư phụ gặp đệ tử tư chất tuyệt hảo đều vô cùng vui mừng, còn quý hơn cả bắt được bí tịch ấy chứ. Nhạc Bất Quần rõ ràng không phải người tốt mang chí thiên hạ, hắn tuyệt sẽ không cho đối thủ tiềm tại Dư chú lùn đệ tử tốt.
Nghĩ đến Lao Đức Nặc ở bên cạnh Nhạc Linh San đang khổ sở khuyên can, trong đầu Đỗ Dự đột nhiên lóe lên một ý nghĩ lớn mật!
Những người xem qua nguyên tác đều biết Lao Đức Nặc là gian tế Tả Lãnh Thiền phái đến bên người Nhạc Bất Quần, danh là mang nghệ đầu sư thật ra là tiềm phục phái Hoa Sơn, rình cơ hội cướp lấy Tử Hà thần công! Nhạc Bất Quần cũng là lão yêu thành tinh, biết rõ Lao Đức Nặc là gian tế nhưng làm bộ không biết, để hơn mười năm sau "sơ ý" để lộ một quyển tịch tà kiếm phổ cho Lao Đức Nặc trộm mất. Tả Lãnh Thiền như thu được chí bảo, luyện theo y nguyên cuối cùng bởi vì kiếm phổ giả mà nuốt hận nơi đỉnh Tung Sơn, bị Nhạc Bất Quần cướp lấy ngôi vị minh chủ ngũ nhạc kiếm phái.
Xem ra Nhạc Bất Quần đối với kế nội gian không chỉ chơi thành thạo mà còn cờ cao một bước, tương kế tựu kế. Như vậy hắn dẫn tiến cho Dư chú lùn có thể là nội gian không? Phải biết Nhạc Bất Quần nói chuyện riêng cùng tên này một lúc, không chừng có hứa hẹn gì đó.
Nếu là như vậy thì phái Thanh Thành không biết tịch tà kiếm phổ ở đâu cũng là hợp lý! Nhưng như vậy ý nghĩa tên Nhạc Bất Quần kia rất có thể đã biết tịch tà kiếm phổ ở đâu! Đối phương thậm chí còn đã đến hẻm Hướng Dương, cướp lấy kiếm phổ rồi ấy chứ!
Đỗ Dự trong lòng nôn nóng vạn phần, nếu để kiếm phổ rơi vào tay Nhạc Bất Quần, muốn lấy từ tay hắn thì muôn khó ngàn khó. Cho dù chính mình lập tức tới hẻm Hướng Dương thì dựa vào bản thân và Điền Bá Quang khó mà ngăn được Nhạc chưởng môn có Tử Hà thần công và Hoa Sơn kiếm pháp! Đỗ Dự mồ hôi lạnh đổ đầm đìa.
Hắn từ một gương mặt quen thuộc mà suy đoán ra nhiều nội tình như vậy cũng nhờ bình thường cẩn thận, chăm chú quan sát, để ý mọi điều. Nếu như Nhạc Bất Quần biết điều này thì nhất định sẽ đấm ngực dậm chân, cảm khái vì sao ngày đó không giết chết tên lang cố quyến cuồng này!
Đỗ Dự rất nhanh đã ổn định tâm thần, hiện tại chỉ còn một kế dùng được, đó chính là mượn thế!
Mượn thế chống lại Nhạc Bất Quần đã chiếm trước tiên cơ! Mượn thế ai đây? Phúc Uy tiêu cục thề chết bảo vệ tịch tà kiếm phổ hay Dư Thương Hải toàn quân rời ổ nhìn vào chằm chằm đây?
Hắn đứng thẳng người lên nói với Điền Bá Quang: "Điền huynh, xem tiểu đệ diễn kịch hay này!"
Hắn đi tới bên hồ nước, vội bôi hai vệt bùn lên mặt rồi cười lớn đi vào quán rượu.
Lúc này, Lâm Bình Chi nổi máu công tử cùng vài chục tiêu sư đang đứng cùng phe với dân nữ Nhạc Linh San, mắt thấy sắp động thủ với Dư Nhân Ngạn, Cổ Nhân Đạt!
Đỗ Dự cười lớn đi vào quán rượu, đặt mông ngồi xuống, vỗ ầm ầm xuống bàn kêu to mang rượu lên với Lao Đức Nặc.
Lao Đức Nặc lông mày khẽ nhíu, không hiểu ăn xin này từ đâu đến, chính mình nhận lệnh Nhạc Bất Quần thăm dò tịch tà kiếm phổ, mắt thấy phái Thanh Thành sắp ra tay cướp đoạt, Nhạc Bất Quần sắp thừa cơ nước đục mò cá, sao lại xuất hiện kẻ quấy rối chứ?
Hắn đi qua đầy hảo tâm khuyên nhủ: "Vị khách quan này, chúng ta nơi này hiện tại rất loạn, rất nguy hiểm, có người cầm kiếm gây sự, khách quan nên sớm lên đường thì hơn."
Hai mắt Đỗ Dự xoay chuyển, ha ha cười lớn: "Nói nhảm ít thôi, mang rượu thịt lên! Hôm nay lão tử muốn xem náo nhiệt!"
Dư Nhân Ngạn phái Thanh Thành mắt lộ hung quang, tới gần hai bước: "Hành tẩu trên giang hồ đầu tiên phải có mắt nhìn, sau phải có cước lực còn công phu có thể bình thường cũng không sao. Ta thấy ngươi mắt vụng chân ngắn, cẩn thận mất mạng lúc nào không biết đấy!"
Lời này ý uy hiếp nồng đậm, rõ ràng Dư Nhân Ngạn cảm thấy tức giận với kẻ nhảy ra quấy rối này.
Đỗ Dự ngửa lên trời cười lớn: "Nói hay lắm, đáng uống cạn một chén lớn! Nhưng Dư công tử này, ngươi cũng hỗn trên giang hồ, cũng cần mắt nhìn và cước lực đấy. Ngươi có biết thứ mình muốn tìm không phải ở Phúc Uy tiêu cục không?"
Lời này vừa nói ra, mọi người tại trường đồng thời kinh hãi. Lâm Bình Chi không ngờ lưu manh không chút thu hút này lại muốn đến tiêu cục gây rối, Dư Nhân Ngạn kinh ngạc vì sao người này biết mình có ý đồ, Lao Đức Nặc thì kinh ngạc vì thật sự thứ này không phải ở Phúc Uy tiêu cục!
Dư Nhân Ngạn hai mắt hung quang càng thịnh: "Ta không phải họ Dư, sao ngươi biết thứ ta muốn tìm là gì, ở đâu chứ?"
Hắn còn chưa dứt lời đã nhún bước lao hướng Đỗ Dự!
Lâm Bình Chi tuy công phu bình thường, đệ tử hoàn khố nhưng tâm kế hơn người nhanh chóng hiểu ra quát: "Bọn họ là người nào? Muốn cướp thứ gì của Phúc Uy tiêu cục chúng ta?"
Theo tiếng hét của hắn, mấy tiêu sư cường tráng cũng đồng thời lao hướng Đỗ Dự! Lao Đức Nặc tuy không động nhưng cầm sẵn ba phi tiêu độc trong tay, mắt thấy không đúng chuẩn bị làm khó!
Đỗ Dự ha ha cười lớn: "Ta nghe sư huynh nói, trong căn nhà cũ của Lâm gia ở hẻm Hướng Dương có giấu một bảo vật, tên là tịch tà kiếm phổ, nghe nói chưởng môn phái Hoa Sơn đã đến rồi! Ta cũng muốn đi xem a!"
Hắn còn chưa dứt lời đã vội dùng vạn lý độc hành, nhún một cái lao ra ngoài quán rượu! Nếu nói công phu chiến đấu thì Đỗ Dự không khác người thường là bao nhưng công phu khinh công của hắn thì khác, đã tăng đến 20 điểm tốc độ di chuyển a! Hơn nữa hắn vào hang hổ nên đã sớm chuẩn bị, nhún người một cái đã lao ra cửa, chạy còn nhanh hơn thỏ, chỉ vài giây đã biến mất không thấy đâu.
Những người ngồi ở đây, Dư Nhân Ngạn, Lâm Bình Chi, Lao Đức Nặc đều không phải cao thủ nhất lưu. Lâm Bình Chi võ công lơ là không đáng nói, Dư Nhân Ngạn chết trong tay Lâm Bình Chi, võ công cũng chẳng cao đến đâu, Lao Đức Nặc là nội gian cũng không dám để lộ công phu nên Đỗ Dự thành công chạy thoát.
Dư Nhân Ngạn và Cổ Nhân Đạt nhìn nhau một cái, cảm giác sự việc quá nghiêm trọng, không ngờ có người biết mình mưu đồ tịch tà kiếm phổ, còn chỉ ra vị trí tịch tà kiếm phổ mà còn cho biết Nhạc Bất Quần đã tiên hạ thủ vi cường!
Hai người gật gật đầu, Dư Nhân Ngạn lấy ra một cái còi, ô ô thổi, vừa thổi vừa lao nhanh về hướng nhà cũ Lâm gia. Cái còi này là Dư Thương Hải đưa cho hắn, dùng để liên lạc đệ tử phái Thanh Thành. Nghe thấy tiếng còi, các cao thủ phái Thanh Thành vốn tiềm phục quanh bốn cửa tiêu cục, dồn dập theo gót thiếu chưởng môn, lao hướng con hẻm Hướng Dương!
Trong đó một đạo sĩ lùn mang theo Thanh Thành tứ tú, đến bên cạnh Dư Nhân Ngạn, lạnh lùng nói: "Ngạn nhi, vì sao bỏ dở kế hoạch?"
Dư Nhân Ngạn vội kể chuyện trong quán rượu ra, Dư Thương Hải trầm ngâm một lát rồi quyết đoán nói: "Ngươi làm không sai! Lão già và thiếu nữ trong quán rượu kia ta nhìn quen mắt nhưng nhất thời không nhớ ra, hiện tại đã chắc chắc là nhị đệ tử và nữ nhi của chưởng môn phái Hoa Sơn a! Hắc hắc, Nhạc Bất Quần, quân tử kiếm! Hay! Quả nhiên là quân tử! Hắc hắc!"
Nói đến cuối cùng, lông mày hắn nhướng lên, Dư Nhân Ngạn quen thuộc phụ thân biết Dư Thương Hải đã thật sự nổi giận!
Đây gọi là bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ ở phía sau. Nếu như kỳ nhân kia nói là thật thì phe mình khổ sở một trận lại giỏ trúc múc nước, làm đồ cưới cho phái Hoa Sơn, lại còn chịu ác danh giết người đoạt bảo nữa chứ! Như vậy sao Dư Thương Hải không cuồng nộ được. Hắn lia lịa gào thét, lệnh trên trăm đệ tử phái Thanh Thành lao hướng hẻm Hướng Dương!
Phản ứng của Lâm Bình Chi cũng không chậm chút nào, dù cho hắn chưa biết Dư chú lùn là ai nhưng nhà cũ Lâm gia, tịch tà kiếm phổ, mấy từ then chốt này hắn vừa nghe là hiểu. Hắn vội vàng phi ngựa quay về tiêu cục, cẩn thận nói lại, Lâm Chấn Nam sau khi nghe thấy thì kinh hãi thất sắc, bí mật hạch tâm gia tộc sao có người biết chứ? Hơn nữa còn có người đã đi trước đoạt bảo vật, hắn sao có thể không kinh nộ chứ? Hắn lập tức lệnh mấy trăm tiêu sư cưỡi ngựa lao đến nhà cũ!
Căn nhà cũ của Lâm gia này mắt phong vân tụ hội!
Đỗ Dự vừa thoát được đã gặp Điền Bá Quang oán giận: "Lão đệ, sao ngươi nói bí mật cho người khác biết? Hai chúng ta đi lấy có phải tốt hơn không?"
Đỗ Dự khẽ cười nói: "Đệ tính Nhạc Bất Quần đã đến rồi, đại huynh có thể đánh thắng hắn không?"
Điền Bá Quang bỗng nhiên hiểu ra: "Ra là như thế, nước đục mò cá!"
Đỗ Dự khẽ gật đầu, ánh mắt lại khẽ liếc Nghi Lâm bên cạnh. Tính toán của hắn có phần lớn là muốn mượn cơ hội này khuấy nước đục mò cá, lấy đến tịch tà kiếm phổ cũng muốn cứu Nghi Lâm tiểu mỹ nhân!
Đây chính là trong ngực có muôn vàn kế, mượn lực bọ ngựa chim sẻ, sơ nhập phong ba giang hồ, lang cố cứu mỹ nhân thu bí tịch!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.