Chương 65: Dùng lợn rừng làm mánh lới
Bắc Minh Lão Ngư
25/06/2020
Tào gia không hổ danh là nhà tướng đứng đầu của Đại Tống, Triệu Nhan nhờ họ mua hạt giống cải trắng từ phương nam, kết quả là chỉ trong 8 ngày, xe ngựa chở đầy hạt giống đã đến trước cửa biệt viện của Triệu Nhan, Triệu Nhan và Tào Dĩnh đích thân ra mặt, thưởng tặng đồ vật cho người trong Tào gia, sau đó liền kêu Vương Thất đến, cho gã phân phát hạt giống đến tay các tá điền, hơn nữa phải nhanh chóng gieo xuống.
Vương Thất và hộ tá điền ở Thượng Thủy trang tuy rất không đồng tình, nhưng mà dưới thế lực áp bức của Triệu Nhan, họ không dám không tuân theo, cuối cùng chỉ có thể than thở nhận lấy hạt giống, sau đó mắt ướt ướt về nhà chuẩn bị nông cụ, cuối cùng dưới sự giám sát của đám người lão Phúc, gieo hạt giống cải trắng xuống, hơn nữa trong thời gian nhận lấy hạt giống họ còn phải chịu sự kiểm tra không báo trước của vương phủ, nếu như phát hiện có người không có lòng chăm sóc cải trắng, vậy thì phải chờ sự giáo huấn của vương phủ.
Bên cạnh đó thì Lão Tô Mã cũng đang gieo hạt giống của Triệu Nhan, nhưng mà hạt giống ông gieo là trái ớt, hơn nữa ông ta vui vẻ nhiều hơn so với các tá điền, 1 là ông ta không nhờ vào trồng rau để nuôi sống bản thân, 2 là có thể được quận vương giao cho mình trồng loại rau độc nhất trên đời, điều này là 1 sự khẳng định dành cho ông ta, cho nên lão Mã Tô tuy chân bất tiện, nhưng vẫn kiên quyết đích thân làm, thiếu niên Nhị Đản muốn giúp đỡ, cũng bị ông ta chửi rủa ra ngoài, hơn nữa ông ta còn đặt 1 quy định, chính là sau này không được đến gần nơi trồng rau trong 3 mét.
Triệu Nhan là người thích ăn cay, tuy là chưa đến mức độ không có cay là không sống nổi, nhưng cũng gần giống với như vậy, ngày thường thiếu đi ớt, món ăn cho dù có ngon đến mức nào thì cũng như thiếu đi cái gì vậy, cũng chính vì như vậy, đối với hạt giống ớt có trong thuốc lá Triệu Nhan rất coi trọng, hắn không yên tâm giao cho Vương Thất trồng ở bên bờ sông, cho nên cuối cùng quyết định giao cho Tô Mã người hắn tin tưởng nhất, để ông ta trồng bắp và khoai lang với nhau, đối với các loại rau khác, Triệu Nhan có lẽ không hiểu, nhưng đối với ớt thì rất quen thuộc, bây giờ mới đi trồng ớt tuy có chút muộn, chỉ có thể thu được nửa mùa, nhưng vẫn mạnh hơn so với việc không trồng nó.
Sau khi đợi gieo ớt xuống, lão Tô Mã cũng không có nhàn rỗi, Triệu Nhan còn có 1 chuyện quan trọng giao cho ông ta, cũng chính là chuyện lợn rừng mà trước đó ông ta nói với Triệu Nhan, sau khi Triệu Nhan nghe chuyện này xong, liền quyết định bắt hai con lợn rừng, vì hắn có mục đích sử dụng lớn, nói chính xác là mục đích sử dụng của Tào Dĩnh.
Trước cửa đại sảnh của biệt viện Vương phủ, lão Tô Mã và 1 hộ vệ đầu lĩnh đứng ở đó, ở sau lưng họ, là 1 hàng hơn 20 hộ vệ vương phủ đứng ngay thẳng, những hộ vệ này đều mặc áo giáp, sau lưng mang theo cung tiễn, bên hông đeo 1 cây kiếm dài, ai ai cũng uy phong lẫm lẫm, giống như là quân nhân xuất binh vậy.
Triệu Nhan đứng trước của nhìn đám hộ vệ của mình, liền hài lòng gật đầu, đặc biệt là cùng lão Tô Mã đứng trước đám hộ vệ, chỉ thấy thân hình cao lớn của họ, theo dự đoán của Triệu Nhan thì cao khoảng 1m9.
Khuôn mặt dữ tợn mọc ra râu quai nón, 1 đường vết sẹo do dao từ trán xuyên ngang qua con mắt thẳng xuống mặt, may là vết dao đó không sâu lắm, cho nên không có tổn thương đến mí mắt, nhưng mà cũng chính vì vết dao đó, khiến cho hộ vệ đầu lĩnh vốn dữ tợn đó càng thêm dũng mãnh.
- Lâm Hổ, các hộ vệ này đều chuẩn bị xong chưa?
Triệu Nhan cố tình nhăn mặt nói, Lâm Hổ chính là cái tên hộ vệ đầu lĩnh có vết dao, người này không những có khuôn mặt hung hăng, hơn nữa còn là thợ súng giỏi, nghe nói trong quân đội họ cũng là hảo hán tốt, hơn nữa cũng từng đánh trận với người Tây Hạ, vết dao trên khuôn mặt y chính là do binh Tây Hạ chém đó.
Cũng chính là dựa vào chiến công tích luỹ trong quân đội mà Lâm Hổ mới có thể vào điều vào quận vương phủ làm hộ vệ đứng đầu, đây chính là chức vụ nhàn rỗi mà lương bổng lại nhiều, những người thông thường thì khó mà có thể vào được, nói ra thì Lâm Hổ có thể đánh bại những người cạnh tranh khác mà vào được đây thì vẫn còn phải nhờ có lão Phúc, vì cậu ta chính là cháu ruột của ông ta, trước đó lão Phúc có đi cầu Triệu Nhan, sau đó hắn lại cho Tào Tung và Hô Diên Bình giúp đỡ.thêm vào công lao của Lâm Hổ, nên cậu ta mới từ trong quân đội được điều qua.
- Quận Vương yên tâm, không phải là hai con lợn rừng thôi sao, xem thần hai phát súng giết chết chúng nó, đem đến cho Quận Vương làm mồi rượu.
Lâm Hổ vỗ ngực cam đoan nói, súng lớn trong tay cậu ta chính là vũ khí mà cậu ta thường dùng, thân súng thô bằng cổ tay, đầu súng cũng dài hơn so với nhiều loại đầu súng khác, những người thường khác sử dụng loại súng này thì vốn không thể nổ súng được, nhưng đối với Lâm Hổ người đàn ông cao to mà nói thì lại vừa đủ.
- Lâm Hổ, người có lòng tin là chuyện tốt, nhưng mà đừng quá khinh địch, dù gì con lợn rừng trong núi rừng có khi còn hung mãnh hơn con hổ, có thể bắt được nó không là chuyện khác, quan trọng là các ngươi nhất định phải bảo đảm sự an toàn cho mình, nghe thấy chưa?
Triệu Nhan cuối cùng lớn tiếng dặn dò, lợn rừng đối với hắn mà nói chỉ là mánh khoé hợp thời, có thì đương nhiên là tốt nhưng không có cũng không sao, cùng lắm thì tốn chút tâm tư thời gian suy nghĩ cái khác là được rồi, cũng không nhất định là phải cần lợn rừng
Đối với lời dặn dò của hắn, Lâm Hổ lại to tiếng trả lời, sau đó cùng lão Tô Mã dẫn theo hộ vệ rời khỏi quận vương phủ, họ phải bắt hai con lợn rừng về, chỉ là Lâm Hổ đám hộ vệ này tuy dũng mãnh nhưng đối với tập tính của lợn rừng và núi rừng thì không hiểu rõ lắm, cho nên lần này Lão Tô Mã dẫn đường cho bọn họ, đối với vết thương chân của ông ta thì vốn không có nghiêm trọng lắm, thêm vào có đám hộ vệ Lâm Hổ, cùng lắm thì chia ra 1 người cõng ông ta vào núi là được rồi.
Đợi đến sau khi Lâm Hổ và Lão Tô Mã dẫn đám hộ vệ rời khỏi rồi, thì Tào Dĩnh mới từ trong đại sảnh đi ra, sau đó có chút lo lắng hỏi:
- Phu quân, ta nghe nói lợn rừng rất hung mãnh, thậm chí có khi so với hổ, gấu những con mãnh thú còn khó bắt hơn, chỉ dựa vào 20 mấy hộ vệ Lâm Hổ dẫn theo thì có thể bắt được hai con lợn rừng về không?
- Yên tâm đi, có lão Tô Mã ở đó, sẽ không để bọn Lâm Hổ và lợn rừng đụng độ nhau đâu, hơn nữa lão Tô Mã biết được tính tình của lợn rừng, thêm vào đó còn biết săn bắn, có ông ta nghĩ kế cho Lâm Hổ, có lẽ có thể bắt được lợn rừng về mà.
Triệu Nhan nhỏ tiếng an ủi, hắn vẫn rất có lòng tin với lão Tô Mã và Lâm Hổ, chỉ cần hai con lợn rừng đó vẫn chưa chạy trốn thì tuyệt đối không thể thoát khỏi trong lòng bàn tay của họ đâu.
Tào Dĩnh sau khi nghe xong lời nói của hắn cũng nhẹ nhõm, lần này sở dĩ hắn muốn bắt lợn rừng có 1 phần lớn là vì cô, chính xác mà nói là để giúp cô và Thọ Khang công chúa thúc đẩy những người phụ nữ kết hôn muộn, trước đó cô nghe theo lời của hắn, đã quyết định với Thọ Khang công chúa rồi, lấy tuổi 17 của những phụ nữ lập gia đình để tuyên truyền, bây giờ Thọ Khang công chúa đã thuyết phục đuợc Tào thái hậu, có lẽ có thể để triều đình ủng hộ việc này, còn lại là phải xem bản thân họ rồi.
Theo kế hoạch của Tào Dĩnh và Thọ Khang công chúa thì họ dự định là thuyết phục những quý phụ quý nữ trước để họ ủng hộ việc này, hơn nữa tốt nhất là có thể triệu tập những quý phụ quý nữ lại với nhau, như vậy thì 1 là không cần phải thuyết phục từng người, 2 là chỉ cần trong đám nữ nhi quý tộc đó có người đứng ra ủng hộ thì những người còn lại khả năng lớn sẽ mù quáng nghe theo, như vậy thì họ có thể ít phí sức hơn.
Triệu Nhan hiểu rất rõ kế hoạch của Tào Dĩnh và tam tỷ của mình, cũng biết họ đang thương lượng việc tổ chức yến hội, cho nên khi hắn nghe xung quanh Thượng Thủy trang chạy đến 2 con lợn rừng thì trong lòng liền nghĩ, hai con lợn rừng này thật ra là 1 mánh khoé tốt cho buổi yến hội, đừng nghĩ trước đây Đại Tống xem thường lợn rừng, nhưng đối với dã thú hung mãnh thì lại hết sức săn đón, thịt lợn rừng thì khó có được, huống chi có thể ở xung quanh thành Khai Phong bắt được, vậy thì càng khó có được, vì thế Tào Dĩnh có thể lấy lý do thưởng thức thịt lợn rừng để chiêu đãi những nữ nhi quý tộc kia.
Nghĩ đến đây, hắn liền đi tìm Tào Dĩnh thương lượng 1 chút, kết quả là cô cũng rất đồng ý, duy nhất là lo lắng không bắt được lợn rừng, dù gì lợn rừng rất hung mãnh, hơn nữa lại rất thông minh, đã đả thương 2 người trong Thượng Thủy trang, nhưng mà đối với hắn thì không lo lắng, nói sao thì những hộ vệ trong vương phủ cũng mạnh hơn so với người thông thường, thêm vào đã chuẩn bị tốt trang bị vũ khí, lại còn có lão Tô Mã có kinh nghiệm giúp đỡ, bắt lợn rừng có lẽ không có vấn đề gì.
Nhưng mà khiến hắn không ngờ đến là lão Tô Mã và Lâm Hổ bọn họ vừa mới vào rừng thì đến 3 ngày vẫn bặt vô âm tín gì, tuy lão Tô Mã trước đó có nói qua, họ có thể sẽ ở lại trong đó 1 thời gian mới ra được, hơn nữa cũng có mang đủ lương thực, nhưng mà hắn lại không khỏi lo lắng, đặc biệt là lão Tô Mã, đối phương tuổi đã lớn, vết thương chân cũng chưa hoàn toàn lành lại, nếu như có sự cố gì thì hắn sẽ rất tự trách bản thân, biết vậy hắn đã không để Lão Tô Mã vào rừng rồi.
Vào buổi sáng ngày thứ 4, hắn chưa đợi được Lão Tô Mã quay trở lại, thì lại đợi đến Thọ Khang công chúa dẫn theo người 1 lần nữa xông vào biệt viện, hơn nữa lần này Thọ Khang công chúa mang không ít đồ vật, đều là đồ dùng của riêng như là y phục, trang sức… Đợi đến sau khi hắn và Tào Dĩnh cung nghênh Thọ Khang công chúa vào nhà thì, kết quả hỏi mới biết, thì ra Thọ Khang công chúa dự định sống ở nhà của Triệu Nhan 1 thời gian.
Ngoài ra Thọ Khang công chúa còn nói với họ, cô đã thuyết phục được Tào thái hậu, triều đình nhanh chóng sẽ sửa đổi pháp lệnh, đồng thời dán bố cáo ở trước của nha môn khắp nơi, tuyên dương việc không tốt của kết hôn sớm, đồng thời đề xướng nữ nhi đến 17 tuổi mới thành hôn, đương nhiên chỉ là đề xướng, triều đình tuyệt đối không cưỡng chế nữ nhi của Đại Tống đến 17 tuổi mới được kết hôn, dù gì muốn thay đổi tập tục của dân gian thì tuyệt đối không phải 1 tờ pháp lệnh của triều đình là có thể làm được, ít nhất bây giờ triều đình của Đại Tống không có năng lực như vậy, hơn nữa cho dù có thì họ cũng không dám làm vậy, không thì sẽ dễ gây ra sự phẫn nộ của cư dân, đến lúc đó sẽ khó để giải quyết được.
Đối với tin tức tốt mà Thọ Khang công chúa mang đến Tào Dĩnh rất vui mừng, tiếp đó cô lại nói ra việc dự tính tổ chức yến hội, và đồng thời còn có việc Triệu Nhan phái người đi săn bắn lợn rừng, kết quả là Thọ Khang công chúa khi nghe đến việc săn bắn lợn rừng, hơn nữa lại ở nơi không xa, liền rất hưng phấn, dẫn theo hộ vệ của mình đích thân vào núi, ai khuyên cũng không đuợc, hơn nữa lại không để Triệu Nhan đi theo, cuối cùng Triệu Nhan và Tào Dĩnh đều không làm lay chuyển được cô, chỉ có thể gật đầu đồng ý, kết quả là Thọ Khang công chúa đếm đủ hộ vệ của mình, lại để 1 người trong vương phủ sắp xếp dẫn đầu, sát khí đằng đằng đi vào trong rừng.
Vương Thất và hộ tá điền ở Thượng Thủy trang tuy rất không đồng tình, nhưng mà dưới thế lực áp bức của Triệu Nhan, họ không dám không tuân theo, cuối cùng chỉ có thể than thở nhận lấy hạt giống, sau đó mắt ướt ướt về nhà chuẩn bị nông cụ, cuối cùng dưới sự giám sát của đám người lão Phúc, gieo hạt giống cải trắng xuống, hơn nữa trong thời gian nhận lấy hạt giống họ còn phải chịu sự kiểm tra không báo trước của vương phủ, nếu như phát hiện có người không có lòng chăm sóc cải trắng, vậy thì phải chờ sự giáo huấn của vương phủ.
Bên cạnh đó thì Lão Tô Mã cũng đang gieo hạt giống của Triệu Nhan, nhưng mà hạt giống ông gieo là trái ớt, hơn nữa ông ta vui vẻ nhiều hơn so với các tá điền, 1 là ông ta không nhờ vào trồng rau để nuôi sống bản thân, 2 là có thể được quận vương giao cho mình trồng loại rau độc nhất trên đời, điều này là 1 sự khẳng định dành cho ông ta, cho nên lão Mã Tô tuy chân bất tiện, nhưng vẫn kiên quyết đích thân làm, thiếu niên Nhị Đản muốn giúp đỡ, cũng bị ông ta chửi rủa ra ngoài, hơn nữa ông ta còn đặt 1 quy định, chính là sau này không được đến gần nơi trồng rau trong 3 mét.
Triệu Nhan là người thích ăn cay, tuy là chưa đến mức độ không có cay là không sống nổi, nhưng cũng gần giống với như vậy, ngày thường thiếu đi ớt, món ăn cho dù có ngon đến mức nào thì cũng như thiếu đi cái gì vậy, cũng chính vì như vậy, đối với hạt giống ớt có trong thuốc lá Triệu Nhan rất coi trọng, hắn không yên tâm giao cho Vương Thất trồng ở bên bờ sông, cho nên cuối cùng quyết định giao cho Tô Mã người hắn tin tưởng nhất, để ông ta trồng bắp và khoai lang với nhau, đối với các loại rau khác, Triệu Nhan có lẽ không hiểu, nhưng đối với ớt thì rất quen thuộc, bây giờ mới đi trồng ớt tuy có chút muộn, chỉ có thể thu được nửa mùa, nhưng vẫn mạnh hơn so với việc không trồng nó.
Sau khi đợi gieo ớt xuống, lão Tô Mã cũng không có nhàn rỗi, Triệu Nhan còn có 1 chuyện quan trọng giao cho ông ta, cũng chính là chuyện lợn rừng mà trước đó ông ta nói với Triệu Nhan, sau khi Triệu Nhan nghe chuyện này xong, liền quyết định bắt hai con lợn rừng, vì hắn có mục đích sử dụng lớn, nói chính xác là mục đích sử dụng của Tào Dĩnh.
Trước cửa đại sảnh của biệt viện Vương phủ, lão Tô Mã và 1 hộ vệ đầu lĩnh đứng ở đó, ở sau lưng họ, là 1 hàng hơn 20 hộ vệ vương phủ đứng ngay thẳng, những hộ vệ này đều mặc áo giáp, sau lưng mang theo cung tiễn, bên hông đeo 1 cây kiếm dài, ai ai cũng uy phong lẫm lẫm, giống như là quân nhân xuất binh vậy.
Triệu Nhan đứng trước của nhìn đám hộ vệ của mình, liền hài lòng gật đầu, đặc biệt là cùng lão Tô Mã đứng trước đám hộ vệ, chỉ thấy thân hình cao lớn của họ, theo dự đoán của Triệu Nhan thì cao khoảng 1m9.
Khuôn mặt dữ tợn mọc ra râu quai nón, 1 đường vết sẹo do dao từ trán xuyên ngang qua con mắt thẳng xuống mặt, may là vết dao đó không sâu lắm, cho nên không có tổn thương đến mí mắt, nhưng mà cũng chính vì vết dao đó, khiến cho hộ vệ đầu lĩnh vốn dữ tợn đó càng thêm dũng mãnh.
- Lâm Hổ, các hộ vệ này đều chuẩn bị xong chưa?
Triệu Nhan cố tình nhăn mặt nói, Lâm Hổ chính là cái tên hộ vệ đầu lĩnh có vết dao, người này không những có khuôn mặt hung hăng, hơn nữa còn là thợ súng giỏi, nghe nói trong quân đội họ cũng là hảo hán tốt, hơn nữa cũng từng đánh trận với người Tây Hạ, vết dao trên khuôn mặt y chính là do binh Tây Hạ chém đó.
Cũng chính là dựa vào chiến công tích luỹ trong quân đội mà Lâm Hổ mới có thể vào điều vào quận vương phủ làm hộ vệ đứng đầu, đây chính là chức vụ nhàn rỗi mà lương bổng lại nhiều, những người thông thường thì khó mà có thể vào được, nói ra thì Lâm Hổ có thể đánh bại những người cạnh tranh khác mà vào được đây thì vẫn còn phải nhờ có lão Phúc, vì cậu ta chính là cháu ruột của ông ta, trước đó lão Phúc có đi cầu Triệu Nhan, sau đó hắn lại cho Tào Tung và Hô Diên Bình giúp đỡ.thêm vào công lao của Lâm Hổ, nên cậu ta mới từ trong quân đội được điều qua.
- Quận Vương yên tâm, không phải là hai con lợn rừng thôi sao, xem thần hai phát súng giết chết chúng nó, đem đến cho Quận Vương làm mồi rượu.
Lâm Hổ vỗ ngực cam đoan nói, súng lớn trong tay cậu ta chính là vũ khí mà cậu ta thường dùng, thân súng thô bằng cổ tay, đầu súng cũng dài hơn so với nhiều loại đầu súng khác, những người thường khác sử dụng loại súng này thì vốn không thể nổ súng được, nhưng đối với Lâm Hổ người đàn ông cao to mà nói thì lại vừa đủ.
- Lâm Hổ, người có lòng tin là chuyện tốt, nhưng mà đừng quá khinh địch, dù gì con lợn rừng trong núi rừng có khi còn hung mãnh hơn con hổ, có thể bắt được nó không là chuyện khác, quan trọng là các ngươi nhất định phải bảo đảm sự an toàn cho mình, nghe thấy chưa?
Triệu Nhan cuối cùng lớn tiếng dặn dò, lợn rừng đối với hắn mà nói chỉ là mánh khoé hợp thời, có thì đương nhiên là tốt nhưng không có cũng không sao, cùng lắm thì tốn chút tâm tư thời gian suy nghĩ cái khác là được rồi, cũng không nhất định là phải cần lợn rừng
Đối với lời dặn dò của hắn, Lâm Hổ lại to tiếng trả lời, sau đó cùng lão Tô Mã dẫn theo hộ vệ rời khỏi quận vương phủ, họ phải bắt hai con lợn rừng về, chỉ là Lâm Hổ đám hộ vệ này tuy dũng mãnh nhưng đối với tập tính của lợn rừng và núi rừng thì không hiểu rõ lắm, cho nên lần này Lão Tô Mã dẫn đường cho bọn họ, đối với vết thương chân của ông ta thì vốn không có nghiêm trọng lắm, thêm vào có đám hộ vệ Lâm Hổ, cùng lắm thì chia ra 1 người cõng ông ta vào núi là được rồi.
Đợi đến sau khi Lâm Hổ và Lão Tô Mã dẫn đám hộ vệ rời khỏi rồi, thì Tào Dĩnh mới từ trong đại sảnh đi ra, sau đó có chút lo lắng hỏi:
- Phu quân, ta nghe nói lợn rừng rất hung mãnh, thậm chí có khi so với hổ, gấu những con mãnh thú còn khó bắt hơn, chỉ dựa vào 20 mấy hộ vệ Lâm Hổ dẫn theo thì có thể bắt được hai con lợn rừng về không?
- Yên tâm đi, có lão Tô Mã ở đó, sẽ không để bọn Lâm Hổ và lợn rừng đụng độ nhau đâu, hơn nữa lão Tô Mã biết được tính tình của lợn rừng, thêm vào đó còn biết săn bắn, có ông ta nghĩ kế cho Lâm Hổ, có lẽ có thể bắt được lợn rừng về mà.
Triệu Nhan nhỏ tiếng an ủi, hắn vẫn rất có lòng tin với lão Tô Mã và Lâm Hổ, chỉ cần hai con lợn rừng đó vẫn chưa chạy trốn thì tuyệt đối không thể thoát khỏi trong lòng bàn tay của họ đâu.
Tào Dĩnh sau khi nghe xong lời nói của hắn cũng nhẹ nhõm, lần này sở dĩ hắn muốn bắt lợn rừng có 1 phần lớn là vì cô, chính xác mà nói là để giúp cô và Thọ Khang công chúa thúc đẩy những người phụ nữ kết hôn muộn, trước đó cô nghe theo lời của hắn, đã quyết định với Thọ Khang công chúa rồi, lấy tuổi 17 của những phụ nữ lập gia đình để tuyên truyền, bây giờ Thọ Khang công chúa đã thuyết phục đuợc Tào thái hậu, có lẽ có thể để triều đình ủng hộ việc này, còn lại là phải xem bản thân họ rồi.
Theo kế hoạch của Tào Dĩnh và Thọ Khang công chúa thì họ dự định là thuyết phục những quý phụ quý nữ trước để họ ủng hộ việc này, hơn nữa tốt nhất là có thể triệu tập những quý phụ quý nữ lại với nhau, như vậy thì 1 là không cần phải thuyết phục từng người, 2 là chỉ cần trong đám nữ nhi quý tộc đó có người đứng ra ủng hộ thì những người còn lại khả năng lớn sẽ mù quáng nghe theo, như vậy thì họ có thể ít phí sức hơn.
Triệu Nhan hiểu rất rõ kế hoạch của Tào Dĩnh và tam tỷ của mình, cũng biết họ đang thương lượng việc tổ chức yến hội, cho nên khi hắn nghe xung quanh Thượng Thủy trang chạy đến 2 con lợn rừng thì trong lòng liền nghĩ, hai con lợn rừng này thật ra là 1 mánh khoé tốt cho buổi yến hội, đừng nghĩ trước đây Đại Tống xem thường lợn rừng, nhưng đối với dã thú hung mãnh thì lại hết sức săn đón, thịt lợn rừng thì khó có được, huống chi có thể ở xung quanh thành Khai Phong bắt được, vậy thì càng khó có được, vì thế Tào Dĩnh có thể lấy lý do thưởng thức thịt lợn rừng để chiêu đãi những nữ nhi quý tộc kia.
Nghĩ đến đây, hắn liền đi tìm Tào Dĩnh thương lượng 1 chút, kết quả là cô cũng rất đồng ý, duy nhất là lo lắng không bắt được lợn rừng, dù gì lợn rừng rất hung mãnh, hơn nữa lại rất thông minh, đã đả thương 2 người trong Thượng Thủy trang, nhưng mà đối với hắn thì không lo lắng, nói sao thì những hộ vệ trong vương phủ cũng mạnh hơn so với người thông thường, thêm vào đã chuẩn bị tốt trang bị vũ khí, lại còn có lão Tô Mã có kinh nghiệm giúp đỡ, bắt lợn rừng có lẽ không có vấn đề gì.
Nhưng mà khiến hắn không ngờ đến là lão Tô Mã và Lâm Hổ bọn họ vừa mới vào rừng thì đến 3 ngày vẫn bặt vô âm tín gì, tuy lão Tô Mã trước đó có nói qua, họ có thể sẽ ở lại trong đó 1 thời gian mới ra được, hơn nữa cũng có mang đủ lương thực, nhưng mà hắn lại không khỏi lo lắng, đặc biệt là lão Tô Mã, đối phương tuổi đã lớn, vết thương chân cũng chưa hoàn toàn lành lại, nếu như có sự cố gì thì hắn sẽ rất tự trách bản thân, biết vậy hắn đã không để Lão Tô Mã vào rừng rồi.
Vào buổi sáng ngày thứ 4, hắn chưa đợi được Lão Tô Mã quay trở lại, thì lại đợi đến Thọ Khang công chúa dẫn theo người 1 lần nữa xông vào biệt viện, hơn nữa lần này Thọ Khang công chúa mang không ít đồ vật, đều là đồ dùng của riêng như là y phục, trang sức… Đợi đến sau khi hắn và Tào Dĩnh cung nghênh Thọ Khang công chúa vào nhà thì, kết quả hỏi mới biết, thì ra Thọ Khang công chúa dự định sống ở nhà của Triệu Nhan 1 thời gian.
Ngoài ra Thọ Khang công chúa còn nói với họ, cô đã thuyết phục được Tào thái hậu, triều đình nhanh chóng sẽ sửa đổi pháp lệnh, đồng thời dán bố cáo ở trước của nha môn khắp nơi, tuyên dương việc không tốt của kết hôn sớm, đồng thời đề xướng nữ nhi đến 17 tuổi mới thành hôn, đương nhiên chỉ là đề xướng, triều đình tuyệt đối không cưỡng chế nữ nhi của Đại Tống đến 17 tuổi mới được kết hôn, dù gì muốn thay đổi tập tục của dân gian thì tuyệt đối không phải 1 tờ pháp lệnh của triều đình là có thể làm được, ít nhất bây giờ triều đình của Đại Tống không có năng lực như vậy, hơn nữa cho dù có thì họ cũng không dám làm vậy, không thì sẽ dễ gây ra sự phẫn nộ của cư dân, đến lúc đó sẽ khó để giải quyết được.
Đối với tin tức tốt mà Thọ Khang công chúa mang đến Tào Dĩnh rất vui mừng, tiếp đó cô lại nói ra việc dự tính tổ chức yến hội, và đồng thời còn có việc Triệu Nhan phái người đi săn bắn lợn rừng, kết quả là Thọ Khang công chúa khi nghe đến việc săn bắn lợn rừng, hơn nữa lại ở nơi không xa, liền rất hưng phấn, dẫn theo hộ vệ của mình đích thân vào núi, ai khuyên cũng không đuợc, hơn nữa lại không để Triệu Nhan đi theo, cuối cùng Triệu Nhan và Tào Dĩnh đều không làm lay chuyển được cô, chỉ có thể gật đầu đồng ý, kết quả là Thọ Khang công chúa đếm đủ hộ vệ của mình, lại để 1 người trong vương phủ sắp xếp dẫn đầu, sát khí đằng đằng đi vào trong rừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.