Chương 68: Giết heo làm cơm
Bắc Minh Lão Ngư
25/06/2020
Triệu Nhan và Tào Dĩnh nghe Công chúa Thọ Khang đã trở về, lúc đó cả hai người đều sửng sốt, tính thời gian, Thọ Khang Công chúa mới đi chưa tới một canh giờ, làm sao nhanh như vậy đã quay trở lại rồi?
Lập tức Triệu Nhan và Tào Dĩnh vội vàng ra phòng khách, kết quả mới vừa đi tới Tiền viện, liền nhìn thấy Công chúa Thọ Khang vênh váo tự đắc đi đến, theo sau nàng không những có hộ vệ của nàng, ngoài ra còn có hộ vệ phủ Quận Vương Lâm Hổ, chỉ có điều so với hộ vệ của Công Chúa, những hộ vệ đám Lâm Hổ này nhếch nhác thảm hại vô cùng, chẳng những quần áo bị rách nát, mà trên người cũng đầy những vết máu, trong đó thủ lĩnh hộ vệ Lâm Hổ này lại bị thương trên đùi, được hai hộ vệ khác đỡ tới.
- Tam ca nhi, nếu không phải ta ra tay, đám hộ vệ rác rưởi này của đệ có thể đều đã lộn nhào ở trong núi rồi, với lại lợn rừng cũng bị ta đánh rồi.
Trước mặt Triệu Nhan, Công chúa Thọ Khang chỉ giống như con gà mái nhỏ kiêu ngạo, sau đó quay người lại, nàng chỉ tay ra phía hộ vệ, chỉ thấy những hộ vệ kia tách ra hai bên, lộ ra mấy người mang hai con lợn rừng lớn, xem ra mỗi con đều nặng khoảng hai trăm cân, trong miệng thò ra hai chiếc răng rất lớn dựng đứng lên, xem ra vô cùng hung ác, chỉ có điều hiện tại hai con lợn rừng này toàn thân vết thương chồng chất, khóe miệng cũng không ngừng rỉ máu, một chút cử động cũng không, không hề nhúc nhích, xem ra chết đã lâu rồi.
- Quận Vương, tiểu nhân vô dụng, nếu không có Công chúa đuổi tới đúng lúc, cái mạng này của tiểu nhân phải để lại trong núi rồi.
Lúc này Lâm Hổ với vẻ mặt đau khổ tiến lên bẩm báo, chỉ có điều nhìn dáng vẻ của gã, giống như nói những lời này cũng không thật lòng lắm.
- Ừ, nhớ kỹ bài học lần này là tốt rồi, lui xuống dưỡng thương cho tốt!
Triệu Nhan cũng nhìn ra Lâm Hổ có chút gì đó nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng hắn cũng không tiện ở đây hỏi chi tiết, chỉ có thể cố ý nghiêm mặt nói như vậy.
- Vâng.
Lâm Hổ đáp một tiếng dường như vô cùng oan ức, sau đó để cho hai người dìu mình đi xuống. Lúc này Công chúa Thọ Khang đã kéo Tào Dĩnh ra kể sự tích anh dũng, sau khi vào núi chính nàng bắn chết hai con lợn rừng như thế nào, chỉ có điều những hộ vệ thuộc hạ của nàng nghe được những lời tự biên tự diễn của Công chúa, trên mặt đều lộ ra vẻ xấu hổ.
Nhân cơ hội này, Triệu Nhan từ trong đám người tìm được lão Tô Mã, tiếp đó hỏi chuyện bọn họ đã trải qua khi vào núi, kết quả lão Tô Mã cũng to tiếng mắng Lâm Hổ:
- Quận Vương, nếu không phải Lâm Hổ ngu xuẩn, hôm qua chúng ta đánh hai con lợn rừng thì đã trở về rồi, làm sao còn có thể để cho Công chúa nhặt được chiến lợi phẩm.
Triệu Nhan nghe lão Tô Mã nói càng thấy khó hiểu, lại hỏi:
- Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, vừa rồi ta thấy Lâm Hổ giống như rất oan ức vậy.
Chỉ thấy lão Tô Mã tới đây liền thở dài, sau đó đem chuyện đã trải qua kể hết một lượt. Thì ra ba ngày trước, sau khi bọn họ vào núi, bọn họ mất một ngày tìm thấy tung tích hai con lợn rừng, sau đó vào ngày hôm sau…
Liền dụ hai con lợn rừng chạy tới chỗ đường cùng, theo ý kiến của lão Tô Mã bọn họ nên đặt bẫy trước, đề phòng lợn rừng chạy trốn, nhưng Lâm Hổ lại cho rằng dựa vào thực lực của những hộ vệ này, đối phó với hai con lợn rừng căn bản dễ như chơi.
Cũng chính vì Lâm Hổ tin tưởng mù quáng sức mạnh của mình, căn bản không nghe theo lời khuyên bảo của lão Tô Mã, chỉ còn lại số ít hộ vệ phải qua đường gác lợn rừng chạy trốn, những người còn lại theo gã đi săn lợn. Kết quả chưa bao giờ đánh lợn rừng, hắn căn bản không biết sự lợi hại của lợn rừng, vừa mới bắt đầu vì quá khinh thường địch mà bị hình thể to lớn của lợn rừng đụng ngã lăn rồi, còn vài hộ vệ cũng vì quá chủ quan mà bị thương, kẻ nặng người nhẹ.
Nhìn thấy lợn rừng hung mãnh như vậy, những hộ vệ còn lại đều thất kinh, lại có thêm hộ vệ bị thương, vòng vây xuất hiện khe hở, kết quả hai con lợn rừng lập tức xông ra ngoài, may có lão Tô Mã kinh nghiệm phong phú, lưu lại trong số ít những người ở lại chăm sóc người bị thương, tất cả những người còn lại đều đi theo lão truy tìm lợn rừng. Nếu không thì, hai con lợn rừng này bị kinh hãi mà chạy trốn, muốn tìm lại được đã ngàn vạn khó khăn rồi.
Cũng may có lão Tô Mã tạm thời tiếp nhận chỉ huy, đến buổi tối, cuối cùng bọn họ lại đuổi lợn rừng tới một thung lũng, hai đường ra của thung lũng đều được lão Tô Mã bố trí người canh chừng, để bảo đảm đạt được mục đích, lão Tô Mã không dám vào thung lũng ban đêm, mà đợi cho đến khi trời hửng sáng, mới tiến vào trong đó tìm kiếm, đến khi phát hiện hai con lợn rừng rồi, mới phái người từ từ bao vây chúng lại, đồng thời mất một buổi sáng đào xong hố, đặt bẫy, liền đợi cho đến khi đuổi lợn rừng vào trong hố bẫy.
Ngày hôm qua, lần đầu tiên gặp lợn rừng, Lâm Hổ đã phải chịu thiệt, lúc đó gã cũng hiểu được bản thân có phần lỗ mãng quá mức, cho nên kế tiếp vẫn nghe theo lão Tô Mã chỉ huy, có điều gã vẫn uất nghẹn trong lòng, uổng cho gã trước kia cũng là mãnh tướng trong quân, lại bị một con lợn rừng húc lật ngửa trên mặt đất, hơn nữa còn khiến mấy huynh đệ bị thương, điều này khiến gã bất kể thế nào cũng nuốt không trôi cục tức này.
Chính vì Lâm Hổ có cái ý nghĩ này cho nên khi gã nhìn thấy lợn rừng bị mọi người bức đến vòng bẫy, lại cũng không có khả năng chạy thoát, hắn lại lần nữa không nghe theo sự điều khiển của lão Tô Mã, mà cầm cây thương lớn lao lên, xem bộ dạng muốn một mình chiến đấu với hai con lợn rừng, chỉ có như vậy mới có thể giải tỏa sự khó chịu trong lòng gã.
Gặp phải Lâm Hổ, loại người thiển cận không muốn sống, lão Tô Mã cũng tức giận chửi thẳng má nó, nhưng gã cũng không có bất kỳ cách nào, chỉ có thể sai hộ vệ bảo vệ tốt vị trí của mình, ngàn vạn lần không thể để cho lợn rừng chạy trốn nữa. Lại nói tiếp Lâm Hổ tuy rằng lỗ mãng, nhưng võ nghệ của gã quả thực rất cao, một người một cây thương liên tiếp đâm trúng chỗ hiểm của hai con lợn rừng.
Nếu đổi lại là những động vật khác, chỉ sợ sớm ngã xuống đất mất mạng rồi, tuy nhiên thứ lợn rừng này có một đặc điểm, đó chính là da thô thịt dày, ở trong núi rừng đến hổ cũng không muốn trêu chọc chúng, từ đó có thể biết lợn rừng lợi hại đến mức nào, cho nên Lâm Hổ dùng hết sức lực, tuy rằng khiến lợn rừng toàn thân bị thương, nhưng lợn rừng vẫn hung mãnh vô cùng, cuối cùng chính gã không cẩn thận, lại bị răng của một con lợn rừng đâm vào đùi, tạo thành một vết thủng trên đùi, với tình hình này của gã thì càng không ổn chút nào.
Nhìn thấy Lâm Hổ đang gặp nguy, lão Tô Mã thầm mắng một tiếng, đang định phái người lên giúp Lâm Hổ, tuy nhiên lúc đó Công chúa Thọ Khang mang người tới, như thiên thần từ đâu đến đánh, sau một trận bắn tên loạn xạ khiến hai con lợn rừng vốn đã bị thương nặng bị tên bắn chết. Có thể nói lúc trước Lâm Hổ liều mạng như thế, nhưng cuối cùng tất cả công lao của gã đều bị công chúa Thọ Khang cướp đi rồi.
Triệu Nhan nghe xong câu chuyện, giờ mới hiểu được vừa rồi Lâm Hổ vì sao lại có vẻ mặt oan ức ấy, ngẫm lại thấy cũng phải, người ta liều sống liều chết đánh khiến hai con lợn rừng bị trọng thương, kết quả Công chúa Thọ Khang vừa đến, lập tức cướp lấy công lao, việc này quả thật kì quặc, ác liệt như mấy trò chơi trên mạng của bọn trẻ đời sau vậy, tuy nhiên Thọ Khang Công chúa là nữ nhân, hơn nữa lại là tỷ tỷ của mình, chuyện này Triệu Nhan cũng không có cách nào mà so đo tính toán, về phần Lâm Hổ cũng chỉ có thể chịu thiệt thòi, ai bảo gã lỗ mãng, nếu nghe lời lão Tô Mã, ngày hôm qua có thế ăn được thịt lợn rừng rồi, như vậy cũng là cho Lâm Hổ một bài học.
Công chúa Thọ Khang sau khi kể thổi phồng hoàn toàn chuyện nàng giết chết lợn rừng cho Tào Dĩnh nghe xong, hai người lại bắt đầu bàn bạc chuyện yến tiệc nên mời con gái nhà ai trước, ngoài ra còn bàn về một số vấn đề tỉ mỉ khác của yến tiệc, mà đều cần đến sự thỏa thuận của hai nữ chủ nhân các nàng.
Hai con lợn rừng đều đã bị giết, lão Tô Mã có kinh nghiệm biết từ lúc lợn rừng vừa mới chết liền để máu của chúng chảy ra, tránh cho máu heo đọng lại trong mạch ảnh hưởng tới hương vị của thịt lợn rừng, Tuy nhiên cho dù là như vậy, lợn rừng cũng phải nhanh chóng được tách ra, nếu không với thời tiết nóng như hiện tại, thịt sẽ nhanh chóng bị biến chất.
Đầu bếp chưởng quản phòng bếp của Vương phủ lập tức đưa người tới, cùng một đống dao xẻ thịt heo, những phần thịt tốt nhất đều phải cất giữ trong hầm băng, đợi đến khi mở yến tiệc lại dùng, còn những phần không tốt lắm thì sẽ được làm sạch cho vào nồi lớn nấu chín, sau đó cho tôi tớ trong vương phủ nhấm nháp, đặc biệt là những hộ vệ vào núi đi săn thú lần này, mọi người đều đã tốn rất nhiều công sức, Triệu Nhan chẳng những thưởng tiền, đồng thời còn thưởng rượu, đợi đến khi thịt được nấu chín sẽ khao thưởng bọn họ một phen.
Nhìn thấy thịt heo trong nồi lớn đã luộc thành màu trắng, đầu bếp liền đem các loại gia vị cho vào trong nồi, toàn bộ biệt viện chìm trong mùi thơm của thịt, hơn nữa người đầu bếp này vừa nhìn đã biết là người lành nghề, nội tạng lợn rừng cũng không cho vào hết, để lại tim, gan và thận, còn lòng cũng đã được rửa sạch mấy lần, sau đó cho vào nồi luộc cùng, ngay cả Triệu Nhan ngửi thấy mùi cũng không rời đi được nữa.
Đợi đến khi thịt heo vừa chín, người đầu bếp kia lập túc dùng một bát lớn đựng mấy tảng thịt, sau đó vẻ lấy lòng đưa lại cho Triệu Nhan, dù sao Quận Vương ở đây, nếu như hắn chưa ăn, người khác cũng không dám đụng đũa. Tuy nhiên, khi Triệu Nhan nhìn thấy đầu bếp đưa miếng thịt tới vẫn không khỏi cười khổ một tiếng, bởi vì những thứ đối phương đưa tới đều là thịt mỡ, cả gốc thịt nạc tơ cũng không nhìn thấy. Tuy nhiên điều này cũng phù hợp với lối suy nghĩ của cổ nhân, ở thời cổ đại dầu mỡ vô cùng khó có được, cho nên thịt mỡ trên người động vật đối với cổ nhân đều là phần màu mỡ nhất, bình thường phải dâng tặng cho người có thân phận cao nhất thưởng thức.
Triệu Nhan tiếp nhận miếng thịt mỡ mà đầu bếp dâng tặng, nhìn thấy thực không muốn ăn, vừa hay lão Tô Mã ở ngay bên cạnh, cho nên nhét thẳng vào tay ông ta nói:
- Lão Tô Mã, lần này ông cục khổ rồi, chỗ thịt này liền thưởng cho ông, nhất định phải ăn hết đấy!
Lão Tô Mã đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó cảm động vô cùng mà nói:
- Quận Vương, đây…. miếng thịt này… sao có thể cho?
- Bảo ông ăn thì ông cứ ăn đi, khách khí cái gì chứ?
Triệu Nhan nói xong, đích thân đến cạnh nồi cầm lấy bát, chọn cho mình 2 miếng thịt sườn lớn, đây mới là thứ mà hắn thích nhất.
Đợi cho Triệu Nhan gặm miếng xương rời khỏi nồi, đám hộ vệ sớm đã không chờ được mà lập tức xông lên tranh đoạt, lúc này Lâm Hổ vừa mới đi băng bó miệng vết thương cũng chống gậy đi tới, nhìn thấy bên này đã bắt đầu ăn, lập tức khập khiễng vừa chạy vừa kêu:
- Đám nhóc con này, từ từ thôi, để lòng và thận lại cho ta với!
- Lâm đầu, ngài nên ăn nhiều một chút, ăn cả hai trái thận đi, nếu không ở trước mặt Lâm tẩu chân tay mềm nhũn, đến lúc đó bị Lâm tẩu một cước đá xuống giường đấy!
Một hộ vệ kêu lớn, đám hộ về đều xuất thân từ quân Hán, bình thường cũng đều đùa cợt thô tục một chút, cho nên đám quân Hán này vừa thốt lên xong, lập tức khiến cho đám hộ vệ cười ha hả.
- Phì, hông của lão tử rất tốt, cả đêm đến bốn năm lần cũng không vấn đề, so với đám trẻ ranh các cậu còn hơn rất nhiều!
Lâm Hổ cũng không cam chịu yếu thế cười mắng, đồng thời đoạt lấy muôi mò cho mình một đoạn đại tràng và một trái thận, cũng không ngại bỏng, trực tiếp ngồi xổm cạnh nồi bắt đầu ăn.
Nhìn đám hộ vệ và người hầu miệng nhai thịt nhồm nhoàm đứng đầy sân, Triệu Nhan bỗng nhiên nghĩ đến bản thân mình khi còn làm thầy giáo, nhớ lại cảnh tượng giết heo làm cơm trong lễ mừng năm mới của thôn, gần như không khác với cảnh tượng trước mắt là bao, chỉ còn thiếu đám học sinh chạy tán loạn khắp nơi của mình mà thôi, không biết hiện tại đám nhỏ ra sao?
Nghĩ đến học sinh của mình, Triệu Nhan lại nghĩ đến những đứa nhỏ da bọc xương trong Thượng Thủy trang, điều này khiến cho lòng hắn khẽ động, lập tức lớn tiếng dặn dò đầu bếp:
- Đem phần thịt còn dư lại chia ra một phần, lát đưa bổn vương cầm đến trong trang!
Lập tức Triệu Nhan và Tào Dĩnh vội vàng ra phòng khách, kết quả mới vừa đi tới Tiền viện, liền nhìn thấy Công chúa Thọ Khang vênh váo tự đắc đi đến, theo sau nàng không những có hộ vệ của nàng, ngoài ra còn có hộ vệ phủ Quận Vương Lâm Hổ, chỉ có điều so với hộ vệ của Công Chúa, những hộ vệ đám Lâm Hổ này nhếch nhác thảm hại vô cùng, chẳng những quần áo bị rách nát, mà trên người cũng đầy những vết máu, trong đó thủ lĩnh hộ vệ Lâm Hổ này lại bị thương trên đùi, được hai hộ vệ khác đỡ tới.
- Tam ca nhi, nếu không phải ta ra tay, đám hộ vệ rác rưởi này của đệ có thể đều đã lộn nhào ở trong núi rồi, với lại lợn rừng cũng bị ta đánh rồi.
Trước mặt Triệu Nhan, Công chúa Thọ Khang chỉ giống như con gà mái nhỏ kiêu ngạo, sau đó quay người lại, nàng chỉ tay ra phía hộ vệ, chỉ thấy những hộ vệ kia tách ra hai bên, lộ ra mấy người mang hai con lợn rừng lớn, xem ra mỗi con đều nặng khoảng hai trăm cân, trong miệng thò ra hai chiếc răng rất lớn dựng đứng lên, xem ra vô cùng hung ác, chỉ có điều hiện tại hai con lợn rừng này toàn thân vết thương chồng chất, khóe miệng cũng không ngừng rỉ máu, một chút cử động cũng không, không hề nhúc nhích, xem ra chết đã lâu rồi.
- Quận Vương, tiểu nhân vô dụng, nếu không có Công chúa đuổi tới đúng lúc, cái mạng này của tiểu nhân phải để lại trong núi rồi.
Lúc này Lâm Hổ với vẻ mặt đau khổ tiến lên bẩm báo, chỉ có điều nhìn dáng vẻ của gã, giống như nói những lời này cũng không thật lòng lắm.
- Ừ, nhớ kỹ bài học lần này là tốt rồi, lui xuống dưỡng thương cho tốt!
Triệu Nhan cũng nhìn ra Lâm Hổ có chút gì đó nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng hắn cũng không tiện ở đây hỏi chi tiết, chỉ có thể cố ý nghiêm mặt nói như vậy.
- Vâng.
Lâm Hổ đáp một tiếng dường như vô cùng oan ức, sau đó để cho hai người dìu mình đi xuống. Lúc này Công chúa Thọ Khang đã kéo Tào Dĩnh ra kể sự tích anh dũng, sau khi vào núi chính nàng bắn chết hai con lợn rừng như thế nào, chỉ có điều những hộ vệ thuộc hạ của nàng nghe được những lời tự biên tự diễn của Công chúa, trên mặt đều lộ ra vẻ xấu hổ.
Nhân cơ hội này, Triệu Nhan từ trong đám người tìm được lão Tô Mã, tiếp đó hỏi chuyện bọn họ đã trải qua khi vào núi, kết quả lão Tô Mã cũng to tiếng mắng Lâm Hổ:
- Quận Vương, nếu không phải Lâm Hổ ngu xuẩn, hôm qua chúng ta đánh hai con lợn rừng thì đã trở về rồi, làm sao còn có thể để cho Công chúa nhặt được chiến lợi phẩm.
Triệu Nhan nghe lão Tô Mã nói càng thấy khó hiểu, lại hỏi:
- Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, vừa rồi ta thấy Lâm Hổ giống như rất oan ức vậy.
Chỉ thấy lão Tô Mã tới đây liền thở dài, sau đó đem chuyện đã trải qua kể hết một lượt. Thì ra ba ngày trước, sau khi bọn họ vào núi, bọn họ mất một ngày tìm thấy tung tích hai con lợn rừng, sau đó vào ngày hôm sau…
Liền dụ hai con lợn rừng chạy tới chỗ đường cùng, theo ý kiến của lão Tô Mã bọn họ nên đặt bẫy trước, đề phòng lợn rừng chạy trốn, nhưng Lâm Hổ lại cho rằng dựa vào thực lực của những hộ vệ này, đối phó với hai con lợn rừng căn bản dễ như chơi.
Cũng chính vì Lâm Hổ tin tưởng mù quáng sức mạnh của mình, căn bản không nghe theo lời khuyên bảo của lão Tô Mã, chỉ còn lại số ít hộ vệ phải qua đường gác lợn rừng chạy trốn, những người còn lại theo gã đi săn lợn. Kết quả chưa bao giờ đánh lợn rừng, hắn căn bản không biết sự lợi hại của lợn rừng, vừa mới bắt đầu vì quá khinh thường địch mà bị hình thể to lớn của lợn rừng đụng ngã lăn rồi, còn vài hộ vệ cũng vì quá chủ quan mà bị thương, kẻ nặng người nhẹ.
Nhìn thấy lợn rừng hung mãnh như vậy, những hộ vệ còn lại đều thất kinh, lại có thêm hộ vệ bị thương, vòng vây xuất hiện khe hở, kết quả hai con lợn rừng lập tức xông ra ngoài, may có lão Tô Mã kinh nghiệm phong phú, lưu lại trong số ít những người ở lại chăm sóc người bị thương, tất cả những người còn lại đều đi theo lão truy tìm lợn rừng. Nếu không thì, hai con lợn rừng này bị kinh hãi mà chạy trốn, muốn tìm lại được đã ngàn vạn khó khăn rồi.
Cũng may có lão Tô Mã tạm thời tiếp nhận chỉ huy, đến buổi tối, cuối cùng bọn họ lại đuổi lợn rừng tới một thung lũng, hai đường ra của thung lũng đều được lão Tô Mã bố trí người canh chừng, để bảo đảm đạt được mục đích, lão Tô Mã không dám vào thung lũng ban đêm, mà đợi cho đến khi trời hửng sáng, mới tiến vào trong đó tìm kiếm, đến khi phát hiện hai con lợn rừng rồi, mới phái người từ từ bao vây chúng lại, đồng thời mất một buổi sáng đào xong hố, đặt bẫy, liền đợi cho đến khi đuổi lợn rừng vào trong hố bẫy.
Ngày hôm qua, lần đầu tiên gặp lợn rừng, Lâm Hổ đã phải chịu thiệt, lúc đó gã cũng hiểu được bản thân có phần lỗ mãng quá mức, cho nên kế tiếp vẫn nghe theo lão Tô Mã chỉ huy, có điều gã vẫn uất nghẹn trong lòng, uổng cho gã trước kia cũng là mãnh tướng trong quân, lại bị một con lợn rừng húc lật ngửa trên mặt đất, hơn nữa còn khiến mấy huynh đệ bị thương, điều này khiến gã bất kể thế nào cũng nuốt không trôi cục tức này.
Chính vì Lâm Hổ có cái ý nghĩ này cho nên khi gã nhìn thấy lợn rừng bị mọi người bức đến vòng bẫy, lại cũng không có khả năng chạy thoát, hắn lại lần nữa không nghe theo sự điều khiển của lão Tô Mã, mà cầm cây thương lớn lao lên, xem bộ dạng muốn một mình chiến đấu với hai con lợn rừng, chỉ có như vậy mới có thể giải tỏa sự khó chịu trong lòng gã.
Gặp phải Lâm Hổ, loại người thiển cận không muốn sống, lão Tô Mã cũng tức giận chửi thẳng má nó, nhưng gã cũng không có bất kỳ cách nào, chỉ có thể sai hộ vệ bảo vệ tốt vị trí của mình, ngàn vạn lần không thể để cho lợn rừng chạy trốn nữa. Lại nói tiếp Lâm Hổ tuy rằng lỗ mãng, nhưng võ nghệ của gã quả thực rất cao, một người một cây thương liên tiếp đâm trúng chỗ hiểm của hai con lợn rừng.
Nếu đổi lại là những động vật khác, chỉ sợ sớm ngã xuống đất mất mạng rồi, tuy nhiên thứ lợn rừng này có một đặc điểm, đó chính là da thô thịt dày, ở trong núi rừng đến hổ cũng không muốn trêu chọc chúng, từ đó có thể biết lợn rừng lợi hại đến mức nào, cho nên Lâm Hổ dùng hết sức lực, tuy rằng khiến lợn rừng toàn thân bị thương, nhưng lợn rừng vẫn hung mãnh vô cùng, cuối cùng chính gã không cẩn thận, lại bị răng của một con lợn rừng đâm vào đùi, tạo thành một vết thủng trên đùi, với tình hình này của gã thì càng không ổn chút nào.
Nhìn thấy Lâm Hổ đang gặp nguy, lão Tô Mã thầm mắng một tiếng, đang định phái người lên giúp Lâm Hổ, tuy nhiên lúc đó Công chúa Thọ Khang mang người tới, như thiên thần từ đâu đến đánh, sau một trận bắn tên loạn xạ khiến hai con lợn rừng vốn đã bị thương nặng bị tên bắn chết. Có thể nói lúc trước Lâm Hổ liều mạng như thế, nhưng cuối cùng tất cả công lao của gã đều bị công chúa Thọ Khang cướp đi rồi.
Triệu Nhan nghe xong câu chuyện, giờ mới hiểu được vừa rồi Lâm Hổ vì sao lại có vẻ mặt oan ức ấy, ngẫm lại thấy cũng phải, người ta liều sống liều chết đánh khiến hai con lợn rừng bị trọng thương, kết quả Công chúa Thọ Khang vừa đến, lập tức cướp lấy công lao, việc này quả thật kì quặc, ác liệt như mấy trò chơi trên mạng của bọn trẻ đời sau vậy, tuy nhiên Thọ Khang Công chúa là nữ nhân, hơn nữa lại là tỷ tỷ của mình, chuyện này Triệu Nhan cũng không có cách nào mà so đo tính toán, về phần Lâm Hổ cũng chỉ có thể chịu thiệt thòi, ai bảo gã lỗ mãng, nếu nghe lời lão Tô Mã, ngày hôm qua có thế ăn được thịt lợn rừng rồi, như vậy cũng là cho Lâm Hổ một bài học.
Công chúa Thọ Khang sau khi kể thổi phồng hoàn toàn chuyện nàng giết chết lợn rừng cho Tào Dĩnh nghe xong, hai người lại bắt đầu bàn bạc chuyện yến tiệc nên mời con gái nhà ai trước, ngoài ra còn bàn về một số vấn đề tỉ mỉ khác của yến tiệc, mà đều cần đến sự thỏa thuận của hai nữ chủ nhân các nàng.
Hai con lợn rừng đều đã bị giết, lão Tô Mã có kinh nghiệm biết từ lúc lợn rừng vừa mới chết liền để máu của chúng chảy ra, tránh cho máu heo đọng lại trong mạch ảnh hưởng tới hương vị của thịt lợn rừng, Tuy nhiên cho dù là như vậy, lợn rừng cũng phải nhanh chóng được tách ra, nếu không với thời tiết nóng như hiện tại, thịt sẽ nhanh chóng bị biến chất.
Đầu bếp chưởng quản phòng bếp của Vương phủ lập tức đưa người tới, cùng một đống dao xẻ thịt heo, những phần thịt tốt nhất đều phải cất giữ trong hầm băng, đợi đến khi mở yến tiệc lại dùng, còn những phần không tốt lắm thì sẽ được làm sạch cho vào nồi lớn nấu chín, sau đó cho tôi tớ trong vương phủ nhấm nháp, đặc biệt là những hộ vệ vào núi đi săn thú lần này, mọi người đều đã tốn rất nhiều công sức, Triệu Nhan chẳng những thưởng tiền, đồng thời còn thưởng rượu, đợi đến khi thịt được nấu chín sẽ khao thưởng bọn họ một phen.
Nhìn thấy thịt heo trong nồi lớn đã luộc thành màu trắng, đầu bếp liền đem các loại gia vị cho vào trong nồi, toàn bộ biệt viện chìm trong mùi thơm của thịt, hơn nữa người đầu bếp này vừa nhìn đã biết là người lành nghề, nội tạng lợn rừng cũng không cho vào hết, để lại tim, gan và thận, còn lòng cũng đã được rửa sạch mấy lần, sau đó cho vào nồi luộc cùng, ngay cả Triệu Nhan ngửi thấy mùi cũng không rời đi được nữa.
Đợi đến khi thịt heo vừa chín, người đầu bếp kia lập túc dùng một bát lớn đựng mấy tảng thịt, sau đó vẻ lấy lòng đưa lại cho Triệu Nhan, dù sao Quận Vương ở đây, nếu như hắn chưa ăn, người khác cũng không dám đụng đũa. Tuy nhiên, khi Triệu Nhan nhìn thấy đầu bếp đưa miếng thịt tới vẫn không khỏi cười khổ một tiếng, bởi vì những thứ đối phương đưa tới đều là thịt mỡ, cả gốc thịt nạc tơ cũng không nhìn thấy. Tuy nhiên điều này cũng phù hợp với lối suy nghĩ của cổ nhân, ở thời cổ đại dầu mỡ vô cùng khó có được, cho nên thịt mỡ trên người động vật đối với cổ nhân đều là phần màu mỡ nhất, bình thường phải dâng tặng cho người có thân phận cao nhất thưởng thức.
Triệu Nhan tiếp nhận miếng thịt mỡ mà đầu bếp dâng tặng, nhìn thấy thực không muốn ăn, vừa hay lão Tô Mã ở ngay bên cạnh, cho nên nhét thẳng vào tay ông ta nói:
- Lão Tô Mã, lần này ông cục khổ rồi, chỗ thịt này liền thưởng cho ông, nhất định phải ăn hết đấy!
Lão Tô Mã đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó cảm động vô cùng mà nói:
- Quận Vương, đây…. miếng thịt này… sao có thể cho?
- Bảo ông ăn thì ông cứ ăn đi, khách khí cái gì chứ?
Triệu Nhan nói xong, đích thân đến cạnh nồi cầm lấy bát, chọn cho mình 2 miếng thịt sườn lớn, đây mới là thứ mà hắn thích nhất.
Đợi cho Triệu Nhan gặm miếng xương rời khỏi nồi, đám hộ vệ sớm đã không chờ được mà lập tức xông lên tranh đoạt, lúc này Lâm Hổ vừa mới đi băng bó miệng vết thương cũng chống gậy đi tới, nhìn thấy bên này đã bắt đầu ăn, lập tức khập khiễng vừa chạy vừa kêu:
- Đám nhóc con này, từ từ thôi, để lòng và thận lại cho ta với!
- Lâm đầu, ngài nên ăn nhiều một chút, ăn cả hai trái thận đi, nếu không ở trước mặt Lâm tẩu chân tay mềm nhũn, đến lúc đó bị Lâm tẩu một cước đá xuống giường đấy!
Một hộ vệ kêu lớn, đám hộ về đều xuất thân từ quân Hán, bình thường cũng đều đùa cợt thô tục một chút, cho nên đám quân Hán này vừa thốt lên xong, lập tức khiến cho đám hộ vệ cười ha hả.
- Phì, hông của lão tử rất tốt, cả đêm đến bốn năm lần cũng không vấn đề, so với đám trẻ ranh các cậu còn hơn rất nhiều!
Lâm Hổ cũng không cam chịu yếu thế cười mắng, đồng thời đoạt lấy muôi mò cho mình một đoạn đại tràng và một trái thận, cũng không ngại bỏng, trực tiếp ngồi xổm cạnh nồi bắt đầu ăn.
Nhìn đám hộ vệ và người hầu miệng nhai thịt nhồm nhoàm đứng đầy sân, Triệu Nhan bỗng nhiên nghĩ đến bản thân mình khi còn làm thầy giáo, nhớ lại cảnh tượng giết heo làm cơm trong lễ mừng năm mới của thôn, gần như không khác với cảnh tượng trước mắt là bao, chỉ còn thiếu đám học sinh chạy tán loạn khắp nơi của mình mà thôi, không biết hiện tại đám nhỏ ra sao?
Nghĩ đến học sinh của mình, Triệu Nhan lại nghĩ đến những đứa nhỏ da bọc xương trong Thượng Thủy trang, điều này khiến cho lòng hắn khẽ động, lập tức lớn tiếng dặn dò đầu bếp:
- Đem phần thịt còn dư lại chia ra một phần, lát đưa bổn vương cầm đến trong trang!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.