Chương 115: Hành động kiên quyết
Bắc Minh Lão Ngư
25/06/2020
Vương Sân bên người mang theo một nữ tử trông cũng khá xinh đẹp, phỏng chừng chính là tân tiểu thiếp mới nạp thêm. Nhưng không nghĩ tới hai người họ nhanh như vậy đã vào, điều này làm cho Triệu Nhan vừa trông thấy không khỏi nổi giận gầm lên một tiếng, vừa định tiến lên cho Vương Sân một quyền, nhưng bị Tào Dĩnh và Thọ Khang Công chúa gắt gao giữ chặt. Đến lúc này thì Vương Sân rốt cục cũng phát hiện Triệu Nhan tới lại dọa gã giật mình lui về phía sau mấy bước. Trận đòn lần trước bị thương đến hiện tại còn chưa lành, nay gã cũng không muốn lại bị Triệu Nhan cho ăn trận nữa.
Có điều khiến mọi người đều không ngờ tới là Bảo An công chúa lại biểu hiện hết sức băng lãnh, thậm chí còn không thèm đáp lời Vương Sân. Đôi mắt xinh đẹp còn đang chậm rãi đánh giá một chút phòng này, sau đó nàng mới bước nhanh ra khỏi phòng, hướng tới bà vú phân phó:
- Đem đồ đạc của ta đều chuyển qua đây đi!
Bà vú cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thái độ cứng rắn như vậy của công chúa liền không khỏi vui sướng đáp ứng ngay, lập tức mang theo hộ vệ đi khuân đồ. Kết quả rất nhanh mỗi hộ vệ khiêng tới một cái rương, ngay khi bà vú vừa định sai mấy người mang lên phòng thì Bảo An công chúa lúc này lại mở miệng lần nữa nói:
- Mấy thứ đó đều để ở sân đi.
Đối với phân phó của Bảo An công chúa, bà vú mặc dù có chút nghi hoặc nhưng cũng không dám cãi lời, liền sai hộ vệ gom đồ lại một chỗ. Đây phần lớn là đồ cưới của công chúa, trong đó có các loại bàn tủ dụng cụ gia đình, cũng có không ít quần áo, đệm chăn, vải vóc,… Tất cả đều gom đống lại một chỗ, thoạt nhìn trông như một tòa núi nhỏ.
- Ngươi... Ngươi muốn làm gì?
Vương Sân xem đến hành động khác thường của công chúa, trong lòng cũng không khỏi nảy sinh cảm giác bất ổn, lập tức đứng ra lớn tiếng hỏi. Bất quá gã còn phải lo lắng Triệu Nhan tập kích, nên cố ý chọn một vị trí xa hắn nhất mới dám lên tiếng.
Đối với câu hỏi của gã, Bảo An công chúa vẫn không lý tới, còn hướng thị nữ bên cạnh phân phó vài câu. Kết quả thị nữ hơi do dự một chút nhưng cũng lập tức rời khỏi, chốc lát sau liền đem theo một cây đuốc trở lại. Khiến mọi người không khỏi trợn mắt há hốc mồm là Bảo An công chúa vừa tiếp nhận cây đuốc, gần như không chút do dự liền ném tới đống đồ cưới kia.
"Bùng ~" Đồ cưới như quần áo, vải vóc đều là vật dễ cháy, cây đuốc vừa mới rơi lên trên lập tức bốc lên ngọn lửa, lại thêm đồ gỗ chế tạo dụng cụ gia đình cũng rất nhanh bốc cháy theo. Cuối cùng thế lửa càng lúc càng lớn, cao đến hai trượng.
Chứng kiến Bảo An công chúa hành động như vậy, Triệu Nhan và Tào Dĩnh, Thọ Khang Công chúa đều liếc nhau, mơ hồ đều đoán được nguyên nhân, chuyện này không khỏi khiến bọn họ ngạc nhiên vui mừng. Về phần Vương Sân gã chỉ biết đờ đẫn chứng kiến, gã còn là lần đầu tiên phát hiện, hoá ra Bảo An công chúa dịu dàng nhu mì vẫn còn có một mặt cương liệt như vậy.
Bảo An công chúa ôn nhu hai má hồng dưới ánh lửa, thế nhưng hiển lộ ra một loại vẻ mặt hết sức kiên quyết. Chỉ thấy nàng bỗng nhiên lấy ở bên hông một khối ngọc bội, sau đó mới nhẹ nhàng vuốt ve một chút, rồi mới hướng về cách đó không xa Vương Sân nói:
- Đây là vật lúc trước chúng ta đính hôn. Tuy ngươi tặng cho ta vật đính ước, nhưng đáng tiếc lần này ta mới phát hiện, ngươi đối với ta căn bản không có nửa phần tình ý, như này ta còn cần nó làm gì?
Bảo An công chúa nói xong, tiện tay đem ngọc bội ném luôn vào trong đống lửa, sau đó mới hướng Vương Sân nói:
- Từ nay về sau, ta và ngươi cắt đứt quan hệ vợ chồng tình cảm, Triệu Thư Ninh ta ngày sau cùng Vương Sân ngươi không có chút quan hệ nào!
Bảo An công chúa nói xong liền ngoảnh đi luôn không quay đầu lại, tính cách của cô ấy bình thường tuy có chút yếu mềm, nhưng khi nàng đã quyết định thì so với bất cứ kẻ nào đều tuyệt tình hơn, Ngoài mềm nhưng trong cứng chính là hình dung về nàng thích hợp nhất, có điều bình thường Bảo An công chúa cũng cực ít biểu hiện ra một mặt cương liệt như vậy.
Nhìn Bảo An công chúa vẻ mặt quyết đoán rời khỏi, Vương Sân trên vẻ mặt cũng là vô cùng đặc sắc: phấn khích tột độ, khiếp sợ, kinh ngạc, phẫn nộ đan xen một chỗ, phỏng chừng lúc này ngay cả chính gã cũng bối rối không biết phải dùng cái vẻ mặt gì để đối mặt với loại tình huống này.
Triệu Nhan và Tào Dĩnh, Thọ Khang Công chúa ba người đều nhìn nhau cười, cảm giác trong lòng như vừa trút được khối đá, lập tức ba người bọn họ cũng theo bước Bảo An công chúa rời khỏi phủ Phò Mã. Kỳ thật nghiêm chỉnh mà nói, phủ Phò Mã này hẳn phải gọi là phủ công chúa mới đúng, lúc trước chính Triệu Thự cấp cho Bảo An công chúa, nhưng nay Bảo An công chúa ngay cả đồ cưới của mình cũng đều đốt, thì lại càng không khả năng ở lại cái phủ đệ khiến nàng thương tâm này nữa.
Chẳng qua ngay khi Bảo An công chúa mới vừa đi ra khỏi cửa phủ, chợt thân mình mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã trên đất, may mắn Triệu Nhan tay mắt lanh lẹ, đỡ lấy Bảo An công chúa. Chỉ là lúc này hắn mới phát hiện, Bảo An công chúa vậy mà thân mình mềm nhũn, đồng thời hai mắt đã nhắm nghiền, cả người không ngờ hôn mê bất tỉnh.
- Không ổn, Nhị tỷ không ngờ té xỉu rồi!
Chứng kiến bộ dạng của Bảo An công chúa, Triệu Nhan cũng vô cùng hoảng sợ, vội vàng đem nàng ôm đến trên xe, Tào Dĩnh cũng phản ứng cực nhanh, lập tức tiến lên bắt mạch, sau một lát mới thở phào nhẹ nhõm nói:
- Không có việc gì, Nhị tỷ chỉ có bi thương quá độ làm cho tâm thần hao phí quá lớn, cho nên mới hôn mê bất tỉnh, chỉ cần ngủ một giấc thì sẽ không sao.
Tào Dĩnh mặc dù không có kinh nghiệm chữa bệnh thực tế, nhưng thủ đoạn bắt mạch cũng là học được từ tổ phụ nàng, tuyệt đối so với ngự y trong cung cũng không thua kém, cho nên nàng vừa thốt lên xong, Triệu Nhan và Thọ Khang Công chúa đều là nhẹ nhàng thở ra, tiếp theo Tào Dĩnh lại ra lệnh phu xe chạy chậm một chút, không quấy nhiễu đến Bảo An công chúa nghỉ ngơi.
Tuy nhiên xe ngựa vừa đi ra không bao xa, Triệu Nhan bỗng nhiên lại nghĩ đến, Bảo An công chúa một mồi lửa đốt đồ cưới của chính mình, điều này cũng cho thấy nàng và Vương Sân hoàn toàn đoạn tuyệt, hơn nữa chuyện này khẳng định không thể giữ bí mật, nói không chừng còn ồn ào khiến tất cả mọi người đều biết. Đã vậy hắn còn cần phải bẩm báo với Triệu Thự ngay, thậm chí mượn luôn cơ hội này khiến Triệu Thự hạ chỉ, ra lệnh Vương Sân và Bảo An công chúa hòa ly.
Nghĩ đến đây, Triệu Nhan liền đem ý nghĩ của chính mình nói ra, Thọ Khang Công chúa và Tào Dĩnh đối với cái này đều vô cùng đồng ý, vì thế Triệu Nhan lập tức nhờ các nàng chiếu cố Bảo An công chúa, hắn thì xuống xe ngựa đi hoàng cung. Kết quả đợi cho hắn mới vừa bước đến trước tẩm cung của Triệu Thự, liền nhìn thấy Hoàng Ngũ Đức đang từ bên trong đi ra.
- Lão Hoàng, thân thể phụ thân thế nào, sẽ không phải lại vẫn đang ngủ chứ?
Triệu Nhan lập tức mở miệng chào hỏi, tuy rằng hắn là một thái giám, hơn nữa còn là đầu lĩnh gián điệp, nhưng mọi người đã không phải là lần đầu tiên chào hỏi rồi, cho nên Triệu Nhan biểu hiện thật ra vô cùng nhiệt tình.
Bất quá Hoàng Ngũ Đức vừa thấy Triệu Nhan, cũng cười hắc hắc đáp:
- Quận Vương ngài tới cũng thật vừa khéo, lão nô vừa mới đem chuyện ngài và Bảo An công chúa vừa rồi ở phủ Phò Mã bẩm báo lên bệ hạ, hiện tại bệ hạ đang suy nghĩ nên giải quyết hậu quả chuyện này như thế nào cho tốt, chỉ cần ngài đi vào cầu xin vài câu, hẳn là có thể khiến bệ hạ hạ chỉ, đồng ý chuyện Phò mã và Công chúa cắt đứt quan hệ.
- Hiệu suất của ngươi thực sự rất cao, ta cùng Nhị tỷ vừa mới rời khỏi phủ Phò Mã, ngươi đã bỏ chạy hướng phụ thân mật báo, xem ra phủ Phò Mã khẳng định có người của ngươi rồi. Mặt khác ngươi thành thật nói cho ta biết, trong Quận Vương phủ của ta có phải hay không cũng có người của ngươi?
Triệu Nhan nửa đùa nửa thật hướng Hoàng lão chất vấn.
- Lời này của Quận Vương ngài thật oan uổng lão nô rồi, lần trước ngài hướng bệ hạ bẩm báo chuyện của Bảo An công chúa, kết quả bệ hạ cũng là hết sức tức giận, lúc này mới chỉ bảo ta chú ý một chút tình huống ở phủ Phò Mã, lão nô quả thực không dám chậm trễ mới phái người vào phủ Phò Mã. Từ đó mới thuận lợi biết được tình huống của công chúa, về phần quý phủ của ngài, trừ phi là đích thân bệ hạ tự mình hạ lệnh, nếu không có đánh chết lão nô ta cũng không dám phái người đi.
Hoàng Ngũ Đức lập tức kêu oan cho bản thân, bất quá y nói cũng đúng tình hình thực tế, hoàng tử Đại Tống nếu không có đảm nhiệm chức vụ gì thì trong tay cơ bản cũng không có quyền lực gì, căn bản không cần giám thị, phủ của Triệu Nhan hắn quả thật không có người của Hoàng lão.
- Ha ha, ta chỉ đùa một chút mà thôi, lão Hoàng ngươi còn tưởng thật. Ta trước đi vào sắp xếp chuyện của Nhị tỷ, về sau có thời gian lại cùng ngươi từ từ hàn huyên.
Triệu Nhan lập tức cũng cười nói, đối với việc quý phủ mình có người của lão Hoàng hay không, hắn căn bản không cần quan tâm. Dù sao hắn chính là một Vương gia nhàn tản, càng không có tâm tư tranh quyền đoạt lợi gì, coi như là có người giám thị đi nữa hắn cũng không có sợ.
- Cung tiễn Quận Vương!
Hoàng Ngũ Đức nghe đến đó cũng lập tức hành lễ nói, tuy rằng y biết Triệu Nhan không để ý lễ tiết, nhưng y thân là nô bộc, nên hữu lễ cũng tuyệt đối không thể qua loa.
Lập tức Triệu Nhan cất bước đi vào trong tẩm cung của Triệu Thự, vừa vặn nhìn thấy Triệu Thự vẻ mặt u sầu đang ngồi ở trên ghế. Đương lúc ông nhìn thấy Triệu Nhan đi vào, lại thở dài nói:
- Tam nhi, tỷ đệ hai người các ngươi như thế nào đều giống nhau khiến cho ta không bớt lo, lần trước chuyện ngươi ẩu đả với Vương Sân đã khiến gián quan náo loạn vài ngày, lần này thì hay rồi, Nhị tỷ ngươi thế mà lại đem chính đồ cưới của mình đốt đi, phỏng chừng chậm nhất là tối nay, sẽ truyền toàn thành đều biết, ngày mai đám gián quan đáng ghét đó còn không biết sẽ nói cái gì đây này?
Nghe được Triệu Thự oán giận trách móc như vậy, nhưng hắn cũng không có để ý, vẫn cợt nhả tiến lên tâu:
- Phụ thân, cái gọi là hiểu con gái không ai bằng cha. Tính tình Nhị tỷ ngài không phải là không biết, nói dễ nghe là dịu dàng, nói không dễ nghe là có chút yếu đuối. Nhưng khiến cho Nhị tỷ bạo phát như vậy, cuối cùng cũng là bởi vì tức giận đối với hành động của Vương Sân, từ đó có thể thấy nàng đã phải chịu ủy khuất thế nào.
Nói tới đây, hắn dừng một chút rồi nói tiếp:
- Hơn nữa Nhị tỷ đã đem đồ cưới của mình đều đốt đi, mặt khác sự tình khẳng định cũng đã truyền ra ngoài. Do vậy Nhị tỷ rõ ràng là không thể nào lại cùng Vương Sân tái hợp được nữa rồi, cho nên phụ thân ngài không bằng thừa dịp hiện tại thời gian còn sớm, hạ chỉ ra lệnh Vương Sân và Nhị tỷ cắt đứt quan hệ, miễn cho ngày mai bị đám đại thần gây náo loạn, đối với Nhị tỷ vô cùng bất lợi a.
Nghe được lời Triệu Nhan, Triệu Thự cũng không khỏi cười khổ một tiếng nói:
- Vốn tưởng rằng đối với nó ta đã bớt lo đấy, lại không nghĩ rằng đã không làm khó thì thôi, một khi gây náo cũng biến thành trường hợp lớn như vậy. Vốn vi phụ đã thuyết phục đại bộ phận người, cũng chỉ còn lại có Hoàng hậu là còn có chút khó nói. Hiện tại mọi sự đã thành ra như thế này thì cũng bất chấp thái độ của Hoàng hậu thôi.
Hắn nghe được không ngờ là Cao Hoàng hậu vẫn không chịu đồng ý chuyện cắt đứt của Bảo An công chúa liền trong lòng trầm xuống, đối với người mẫu thân này, hắn vẫn có chút bất mãn. Nếu đối phương chỉ đối với mình bất công thì cũng thôi, mấu chốt là đằng này Cao Hoàng hậu chẳng những đối với chính mình không quan tâm, đối với Bảo An công chúa và Thọ Khang Công chúa cũng không có chút nào quan tâm cả. Tỷ như lần trước Bảo An công chúa tức giận sinh bệnh hộc máu, Cao Hoàng hậu lại không có đi thăm lấy một lần, thật giống như Bảo An công chúa không phải là con gái ruột của bà ấy vậy.
“A? Dường như có chút không đúng, Nhị tỷ hình như thật sự không phải là con gái của Cao Hoàng hậu?”
Triệu Nhan bỗng nhiên nghĩ đến khả năng này, lập tức vạn phần khiếp sợ, âm thầm lẩm bẩm trong lòng.
�t đối không phải là một chuyện dễ dàng.
Đối với tính cách này của Bảo An công chúa, Triệu Nhan cũng cảm giác có chút bất đắc dĩ, mấy ngày nay hắn và Thọ Khang công chúa gần như mỗi ngày đều chạy tới khuyên nàng, nhưng Bảo An công chúa vẫn do dự chưa quyết, thậm chí nói nhiều, Bảo An công chúa còn lén rơi nước mắt, mỗi khi thế này, Triệu Nhan và Thọ Khang công chúa đều luống cuống tay chân an ủi nàng, kết quả đành phải đem chính sự vứt qua một bên.
Tuy nhiên cũng trong thời điểm Bảo An công chúa do dự, lại có một đại ân đưa người không trong dự tính đến giúp đỡ đám người Triệu Nhan.
Có điều khiến mọi người đều không ngờ tới là Bảo An công chúa lại biểu hiện hết sức băng lãnh, thậm chí còn không thèm đáp lời Vương Sân. Đôi mắt xinh đẹp còn đang chậm rãi đánh giá một chút phòng này, sau đó nàng mới bước nhanh ra khỏi phòng, hướng tới bà vú phân phó:
- Đem đồ đạc của ta đều chuyển qua đây đi!
Bà vú cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thái độ cứng rắn như vậy của công chúa liền không khỏi vui sướng đáp ứng ngay, lập tức mang theo hộ vệ đi khuân đồ. Kết quả rất nhanh mỗi hộ vệ khiêng tới một cái rương, ngay khi bà vú vừa định sai mấy người mang lên phòng thì Bảo An công chúa lúc này lại mở miệng lần nữa nói:
- Mấy thứ đó đều để ở sân đi.
Đối với phân phó của Bảo An công chúa, bà vú mặc dù có chút nghi hoặc nhưng cũng không dám cãi lời, liền sai hộ vệ gom đồ lại một chỗ. Đây phần lớn là đồ cưới của công chúa, trong đó có các loại bàn tủ dụng cụ gia đình, cũng có không ít quần áo, đệm chăn, vải vóc,… Tất cả đều gom đống lại một chỗ, thoạt nhìn trông như một tòa núi nhỏ.
- Ngươi... Ngươi muốn làm gì?
Vương Sân xem đến hành động khác thường của công chúa, trong lòng cũng không khỏi nảy sinh cảm giác bất ổn, lập tức đứng ra lớn tiếng hỏi. Bất quá gã còn phải lo lắng Triệu Nhan tập kích, nên cố ý chọn một vị trí xa hắn nhất mới dám lên tiếng.
Đối với câu hỏi của gã, Bảo An công chúa vẫn không lý tới, còn hướng thị nữ bên cạnh phân phó vài câu. Kết quả thị nữ hơi do dự một chút nhưng cũng lập tức rời khỏi, chốc lát sau liền đem theo một cây đuốc trở lại. Khiến mọi người không khỏi trợn mắt há hốc mồm là Bảo An công chúa vừa tiếp nhận cây đuốc, gần như không chút do dự liền ném tới đống đồ cưới kia.
"Bùng ~" Đồ cưới như quần áo, vải vóc đều là vật dễ cháy, cây đuốc vừa mới rơi lên trên lập tức bốc lên ngọn lửa, lại thêm đồ gỗ chế tạo dụng cụ gia đình cũng rất nhanh bốc cháy theo. Cuối cùng thế lửa càng lúc càng lớn, cao đến hai trượng.
Chứng kiến Bảo An công chúa hành động như vậy, Triệu Nhan và Tào Dĩnh, Thọ Khang Công chúa đều liếc nhau, mơ hồ đều đoán được nguyên nhân, chuyện này không khỏi khiến bọn họ ngạc nhiên vui mừng. Về phần Vương Sân gã chỉ biết đờ đẫn chứng kiến, gã còn là lần đầu tiên phát hiện, hoá ra Bảo An công chúa dịu dàng nhu mì vẫn còn có một mặt cương liệt như vậy.
Bảo An công chúa ôn nhu hai má hồng dưới ánh lửa, thế nhưng hiển lộ ra một loại vẻ mặt hết sức kiên quyết. Chỉ thấy nàng bỗng nhiên lấy ở bên hông một khối ngọc bội, sau đó mới nhẹ nhàng vuốt ve một chút, rồi mới hướng về cách đó không xa Vương Sân nói:
- Đây là vật lúc trước chúng ta đính hôn. Tuy ngươi tặng cho ta vật đính ước, nhưng đáng tiếc lần này ta mới phát hiện, ngươi đối với ta căn bản không có nửa phần tình ý, như này ta còn cần nó làm gì?
Bảo An công chúa nói xong, tiện tay đem ngọc bội ném luôn vào trong đống lửa, sau đó mới hướng Vương Sân nói:
- Từ nay về sau, ta và ngươi cắt đứt quan hệ vợ chồng tình cảm, Triệu Thư Ninh ta ngày sau cùng Vương Sân ngươi không có chút quan hệ nào!
Bảo An công chúa nói xong liền ngoảnh đi luôn không quay đầu lại, tính cách của cô ấy bình thường tuy có chút yếu mềm, nhưng khi nàng đã quyết định thì so với bất cứ kẻ nào đều tuyệt tình hơn, Ngoài mềm nhưng trong cứng chính là hình dung về nàng thích hợp nhất, có điều bình thường Bảo An công chúa cũng cực ít biểu hiện ra một mặt cương liệt như vậy.
Nhìn Bảo An công chúa vẻ mặt quyết đoán rời khỏi, Vương Sân trên vẻ mặt cũng là vô cùng đặc sắc: phấn khích tột độ, khiếp sợ, kinh ngạc, phẫn nộ đan xen một chỗ, phỏng chừng lúc này ngay cả chính gã cũng bối rối không biết phải dùng cái vẻ mặt gì để đối mặt với loại tình huống này.
Triệu Nhan và Tào Dĩnh, Thọ Khang Công chúa ba người đều nhìn nhau cười, cảm giác trong lòng như vừa trút được khối đá, lập tức ba người bọn họ cũng theo bước Bảo An công chúa rời khỏi phủ Phò Mã. Kỳ thật nghiêm chỉnh mà nói, phủ Phò Mã này hẳn phải gọi là phủ công chúa mới đúng, lúc trước chính Triệu Thự cấp cho Bảo An công chúa, nhưng nay Bảo An công chúa ngay cả đồ cưới của mình cũng đều đốt, thì lại càng không khả năng ở lại cái phủ đệ khiến nàng thương tâm này nữa.
Chẳng qua ngay khi Bảo An công chúa mới vừa đi ra khỏi cửa phủ, chợt thân mình mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã trên đất, may mắn Triệu Nhan tay mắt lanh lẹ, đỡ lấy Bảo An công chúa. Chỉ là lúc này hắn mới phát hiện, Bảo An công chúa vậy mà thân mình mềm nhũn, đồng thời hai mắt đã nhắm nghiền, cả người không ngờ hôn mê bất tỉnh.
- Không ổn, Nhị tỷ không ngờ té xỉu rồi!
Chứng kiến bộ dạng của Bảo An công chúa, Triệu Nhan cũng vô cùng hoảng sợ, vội vàng đem nàng ôm đến trên xe, Tào Dĩnh cũng phản ứng cực nhanh, lập tức tiến lên bắt mạch, sau một lát mới thở phào nhẹ nhõm nói:
- Không có việc gì, Nhị tỷ chỉ có bi thương quá độ làm cho tâm thần hao phí quá lớn, cho nên mới hôn mê bất tỉnh, chỉ cần ngủ một giấc thì sẽ không sao.
Tào Dĩnh mặc dù không có kinh nghiệm chữa bệnh thực tế, nhưng thủ đoạn bắt mạch cũng là học được từ tổ phụ nàng, tuyệt đối so với ngự y trong cung cũng không thua kém, cho nên nàng vừa thốt lên xong, Triệu Nhan và Thọ Khang Công chúa đều là nhẹ nhàng thở ra, tiếp theo Tào Dĩnh lại ra lệnh phu xe chạy chậm một chút, không quấy nhiễu đến Bảo An công chúa nghỉ ngơi.
Tuy nhiên xe ngựa vừa đi ra không bao xa, Triệu Nhan bỗng nhiên lại nghĩ đến, Bảo An công chúa một mồi lửa đốt đồ cưới của chính mình, điều này cũng cho thấy nàng và Vương Sân hoàn toàn đoạn tuyệt, hơn nữa chuyện này khẳng định không thể giữ bí mật, nói không chừng còn ồn ào khiến tất cả mọi người đều biết. Đã vậy hắn còn cần phải bẩm báo với Triệu Thự ngay, thậm chí mượn luôn cơ hội này khiến Triệu Thự hạ chỉ, ra lệnh Vương Sân và Bảo An công chúa hòa ly.
Nghĩ đến đây, Triệu Nhan liền đem ý nghĩ của chính mình nói ra, Thọ Khang Công chúa và Tào Dĩnh đối với cái này đều vô cùng đồng ý, vì thế Triệu Nhan lập tức nhờ các nàng chiếu cố Bảo An công chúa, hắn thì xuống xe ngựa đi hoàng cung. Kết quả đợi cho hắn mới vừa bước đến trước tẩm cung của Triệu Thự, liền nhìn thấy Hoàng Ngũ Đức đang từ bên trong đi ra.
- Lão Hoàng, thân thể phụ thân thế nào, sẽ không phải lại vẫn đang ngủ chứ?
Triệu Nhan lập tức mở miệng chào hỏi, tuy rằng hắn là một thái giám, hơn nữa còn là đầu lĩnh gián điệp, nhưng mọi người đã không phải là lần đầu tiên chào hỏi rồi, cho nên Triệu Nhan biểu hiện thật ra vô cùng nhiệt tình.
Bất quá Hoàng Ngũ Đức vừa thấy Triệu Nhan, cũng cười hắc hắc đáp:
- Quận Vương ngài tới cũng thật vừa khéo, lão nô vừa mới đem chuyện ngài và Bảo An công chúa vừa rồi ở phủ Phò Mã bẩm báo lên bệ hạ, hiện tại bệ hạ đang suy nghĩ nên giải quyết hậu quả chuyện này như thế nào cho tốt, chỉ cần ngài đi vào cầu xin vài câu, hẳn là có thể khiến bệ hạ hạ chỉ, đồng ý chuyện Phò mã và Công chúa cắt đứt quan hệ.
- Hiệu suất của ngươi thực sự rất cao, ta cùng Nhị tỷ vừa mới rời khỏi phủ Phò Mã, ngươi đã bỏ chạy hướng phụ thân mật báo, xem ra phủ Phò Mã khẳng định có người của ngươi rồi. Mặt khác ngươi thành thật nói cho ta biết, trong Quận Vương phủ của ta có phải hay không cũng có người của ngươi?
Triệu Nhan nửa đùa nửa thật hướng Hoàng lão chất vấn.
- Lời này của Quận Vương ngài thật oan uổng lão nô rồi, lần trước ngài hướng bệ hạ bẩm báo chuyện của Bảo An công chúa, kết quả bệ hạ cũng là hết sức tức giận, lúc này mới chỉ bảo ta chú ý một chút tình huống ở phủ Phò Mã, lão nô quả thực không dám chậm trễ mới phái người vào phủ Phò Mã. Từ đó mới thuận lợi biết được tình huống của công chúa, về phần quý phủ của ngài, trừ phi là đích thân bệ hạ tự mình hạ lệnh, nếu không có đánh chết lão nô ta cũng không dám phái người đi.
Hoàng Ngũ Đức lập tức kêu oan cho bản thân, bất quá y nói cũng đúng tình hình thực tế, hoàng tử Đại Tống nếu không có đảm nhiệm chức vụ gì thì trong tay cơ bản cũng không có quyền lực gì, căn bản không cần giám thị, phủ của Triệu Nhan hắn quả thật không có người của Hoàng lão.
- Ha ha, ta chỉ đùa một chút mà thôi, lão Hoàng ngươi còn tưởng thật. Ta trước đi vào sắp xếp chuyện của Nhị tỷ, về sau có thời gian lại cùng ngươi từ từ hàn huyên.
Triệu Nhan lập tức cũng cười nói, đối với việc quý phủ mình có người của lão Hoàng hay không, hắn căn bản không cần quan tâm. Dù sao hắn chính là một Vương gia nhàn tản, càng không có tâm tư tranh quyền đoạt lợi gì, coi như là có người giám thị đi nữa hắn cũng không có sợ.
- Cung tiễn Quận Vương!
Hoàng Ngũ Đức nghe đến đó cũng lập tức hành lễ nói, tuy rằng y biết Triệu Nhan không để ý lễ tiết, nhưng y thân là nô bộc, nên hữu lễ cũng tuyệt đối không thể qua loa.
Lập tức Triệu Nhan cất bước đi vào trong tẩm cung của Triệu Thự, vừa vặn nhìn thấy Triệu Thự vẻ mặt u sầu đang ngồi ở trên ghế. Đương lúc ông nhìn thấy Triệu Nhan đi vào, lại thở dài nói:
- Tam nhi, tỷ đệ hai người các ngươi như thế nào đều giống nhau khiến cho ta không bớt lo, lần trước chuyện ngươi ẩu đả với Vương Sân đã khiến gián quan náo loạn vài ngày, lần này thì hay rồi, Nhị tỷ ngươi thế mà lại đem chính đồ cưới của mình đốt đi, phỏng chừng chậm nhất là tối nay, sẽ truyền toàn thành đều biết, ngày mai đám gián quan đáng ghét đó còn không biết sẽ nói cái gì đây này?
Nghe được Triệu Thự oán giận trách móc như vậy, nhưng hắn cũng không có để ý, vẫn cợt nhả tiến lên tâu:
- Phụ thân, cái gọi là hiểu con gái không ai bằng cha. Tính tình Nhị tỷ ngài không phải là không biết, nói dễ nghe là dịu dàng, nói không dễ nghe là có chút yếu đuối. Nhưng khiến cho Nhị tỷ bạo phát như vậy, cuối cùng cũng là bởi vì tức giận đối với hành động của Vương Sân, từ đó có thể thấy nàng đã phải chịu ủy khuất thế nào.
Nói tới đây, hắn dừng một chút rồi nói tiếp:
- Hơn nữa Nhị tỷ đã đem đồ cưới của mình đều đốt đi, mặt khác sự tình khẳng định cũng đã truyền ra ngoài. Do vậy Nhị tỷ rõ ràng là không thể nào lại cùng Vương Sân tái hợp được nữa rồi, cho nên phụ thân ngài không bằng thừa dịp hiện tại thời gian còn sớm, hạ chỉ ra lệnh Vương Sân và Nhị tỷ cắt đứt quan hệ, miễn cho ngày mai bị đám đại thần gây náo loạn, đối với Nhị tỷ vô cùng bất lợi a.
Nghe được lời Triệu Nhan, Triệu Thự cũng không khỏi cười khổ một tiếng nói:
- Vốn tưởng rằng đối với nó ta đã bớt lo đấy, lại không nghĩ rằng đã không làm khó thì thôi, một khi gây náo cũng biến thành trường hợp lớn như vậy. Vốn vi phụ đã thuyết phục đại bộ phận người, cũng chỉ còn lại có Hoàng hậu là còn có chút khó nói. Hiện tại mọi sự đã thành ra như thế này thì cũng bất chấp thái độ của Hoàng hậu thôi.
Hắn nghe được không ngờ là Cao Hoàng hậu vẫn không chịu đồng ý chuyện cắt đứt của Bảo An công chúa liền trong lòng trầm xuống, đối với người mẫu thân này, hắn vẫn có chút bất mãn. Nếu đối phương chỉ đối với mình bất công thì cũng thôi, mấu chốt là đằng này Cao Hoàng hậu chẳng những đối với chính mình không quan tâm, đối với Bảo An công chúa và Thọ Khang Công chúa cũng không có chút nào quan tâm cả. Tỷ như lần trước Bảo An công chúa tức giận sinh bệnh hộc máu, Cao Hoàng hậu lại không có đi thăm lấy một lần, thật giống như Bảo An công chúa không phải là con gái ruột của bà ấy vậy.
“A? Dường như có chút không đúng, Nhị tỷ hình như thật sự không phải là con gái của Cao Hoàng hậu?”
Triệu Nhan bỗng nhiên nghĩ đến khả năng này, lập tức vạn phần khiếp sợ, âm thầm lẩm bẩm trong lòng.
�t đối không phải là một chuyện dễ dàng.
Đối với tính cách này của Bảo An công chúa, Triệu Nhan cũng cảm giác có chút bất đắc dĩ, mấy ngày nay hắn và Thọ Khang công chúa gần như mỗi ngày đều chạy tới khuyên nàng, nhưng Bảo An công chúa vẫn do dự chưa quyết, thậm chí nói nhiều, Bảo An công chúa còn lén rơi nước mắt, mỗi khi thế này, Triệu Nhan và Thọ Khang công chúa đều luống cuống tay chân an ủi nàng, kết quả đành phải đem chính sự vứt qua một bên.
Tuy nhiên cũng trong thời điểm Bảo An công chúa do dự, lại có một đại ân đưa người không trong dự tính đến giúp đỡ đám người Triệu Nhan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.