Chương 38: Hoài nghi và thuyết phục
Bắc Minh Lão Ngư
25/06/2020
Chu ngự y mang theo chiếc hòm nhỏ của mình chạy chậm lên tường thành, nhìn đám người Triệu Thự và đám người Hàn Kỳ đứng đó, lập tức hành lễ nói:
- Vi thần Chu Thái Hòa bái kiến bệ hạ, bái kiến các vị tướng công!
- Miễn lễ! Chu ngự y trẫm vừa nghe Dĩnh vương nói, ngươi đã theo Quảng Dương quận vương học được phương pháp xử lý bệnh dịch, việc này có thật không?
Triệu Thự cố nén kích động mà nói, vốn đối với việc Triệu Nhan gặp được sự việc thần tiên này trong lòng vẫn còn nhiều hoài nghi, cho dù rằng Triệu Nhan đã trị bệnh cho Triệu Húc, nhưng vẫn như cũ cũng không khiến lòng hoài nghi của Triệu Thự giảm bớt, tuy nhiên nếu lần này Triệu Nhan thực sự hiểu được phương pháp chống lại bệnh dịch, có thể xử lý được, Triệu Thự sẽ tin tưởng hắn gặp được thần tiên.
- Khởi bẩm Bệ Hạ, việc này cực kỳ chính xác, Quận vương ở ngoài thành chứa chấp hơn một ngàn nạn dân, năm ngày trước phát hiện có một người kiết lỵ, lúc ấy Quận vương liền kêu vi thần đến, sau đó tiến hành một loạt biện pháp an toàn, trong năm ngày này có khoảng tám mươi người nhiễm bệnh, hiện tại đã bình phục mười một người, từ hôm qua đến nay, trong nạn dân liền không ai bị mắc bệnh nữa, cũng có thể nói dịch bệnh đã hoàn toàn được khống chế!
Chu ngự y cũng có chút kích động nói, tuy rằng phương pháp phòng chống dịch bệnh không phải y nói ra, nhưng cũng đã chân chính thực hành, ngày sau tên của Chu Thái Hòa y cũng sẽ được ghi tạc vào sách sử y học.
- Hahahaha~! Làm không tệ, trẫm mới vừa rồi còn nghe Dĩnh Vương nói, ngươi đã đem phương pháp phòng chống viết thành tấu chương, hiện mau dâng lên cho trẫm và các vị tướng công đánh giá!
Triệu Thự hết sức cao hứng, nếu chỉ là Triệu Nhan chính mình nói hắn hiểu phương pháp phòng chống dịch bệnh, Triệu Thự sẽ vẫn hoài nghi, nhưng hiện tại Chu ngự y thân là ngự y triều đình nói thế thì phương pháp này thật sự có hiệu quả, nếu không Chu ngự y sẽ không dám mạo hiểm phạm tội mất đầu mà giúp Triệu Nhan nói dối.
Chu ngự y một tiếng đáp ứng rồi từ trong ống tay áo xuất ra một tấu chương vừa mới viết xong, tự nhiên có tùy tùng bên người Triệu Thự tiến đến lấy rồi dâng lên cho Triệu Thự xem qua, bất quá khi xem qua tấu chương nụ cười trên mặt Triệu Thự trở nên cứng ngắc, qua thời gian biến thành một loại nghi hoặc. Mà khi đám người Hàn Kỳ cũng lục tục xem hết tấu chương, vẻ mặt bọn họ càng thêm phần hoài nghi, thậm chí nhìn Chu ngự y từ trên xuống dưới bằng một loại ánh mắt thiếu sự tín nhiệm.
- Chu ngự y, ngươi xác định tấu chương này viết là phương pháp phòng chống xử lý dịch bệnh?
Triệu Thự đợi cho tấu chương dạo qua một vòng về lại tay mình, lúc này mới vô cùng nghi ngờ hỏi.
Kỳ thực không thể trách Triệu Thự và Hàn kỳ bọn họ hoài nghi, bởi vì trên mặt tấu chương, Chu ngự y chỉ viết có một vài thứ vô cùng đơn giản, giống như vệ sinh sạch sẽ nạn dân, tiêu diệt ruồi muỗi, bọ chó và côn trùng có hại, không thể uống nước lã, ăn đồ sống, thực hiện vệ sinh thân thể này nọ, những điều này ở hậu thế xem ra rất bình thường là biện pháp phòng dịch hữu hiện, nhưng đối với Triệu Thự bọn họ xem ra, căn bản đối với dịch bệnh không nửa phần quan hệ.
- Bệ hạ không cần hoài nghi, những điều này chính là phương pháp chống dịch bệnh mấu chốt, tuy thoạt nhìn như chẳng có quan hệ đến nhau, nhưng chỉ cần thực hiện chúng trong một thời gian dài, sẽ phát hiện dịch bệnh lây lan nhanh chóng bị khống chế, đó là vi thần tận mắt nhìn thấy, hơn nữa vi thần tự mình chăm sóc nạn dân, nếu là trước kia sợ là đã nhiễm bệnh, nhưng vi thần dựa theo phương pháp mà quận vương cung cấp mà xử lý thì hoàn toàn không bị nhiếm bệnh, ngay cả những nạn dân mới đến giúp đỡ chăm sóc người bệnh cũng không ai bị nhiễm bệnh, cho nên những biện pháp này tuyệt đối khả thi!
Chu Ngự y cũng đem tiền đồ và tính mạng của mình đặt cược trên những biện pháp chống dịch bệnh này, đối với y những gì tận mắt thấy được tự nhiên có lòng tin tuyệt đối.
Nhìn thái độ Chu ngự y kiên quyết như vậy, Triệu Thự lại nghĩ đến Triệu Nhan được thần tiên chỉ dẫn đi vào thế giới mộng huyễn, điều này làm ông ta dù không muốn nhưng cũng nửa tin nửa ngờ, chẳng qua Tăng Công Lượng bỗng nhiên nghi ngờ nói:
- Chu ngự y, bản quan cũng hiểu sơ về y thuật, đối với dịch bệnh này cũng có chút hiểu biết, theo ta được biết, bình thường thầy thuốc phải chăm sóc bệnh nhân bị nhiễm bệnh, đều phải uống trước một chén thuốc phòng lây nhiễm, ngươi nói ngươi không có bệnh, làm sao biết là thuốc của ngươi có tác dụng?
Lời Tăng Công Lượng nói ra được sự đồng tình từ đám người Hàn Kỳ, nhưng đối với Chu ngự y là một loại nghi ngờ nhân phẩm của y, điều này nhất thời làm y ức đến đỏ bừng mặt, bỗng nhiên chỉ thấy y hướng về Triệu Thự hành lễ:
- Mong bệ hạ thứ cho thần tội khi quân.
Chu ngự y nói xong hai tay bắt lấy cổ áo mình hướng về hai bên kéo ra, lộ ra thân mình gầy trơ xương, làm Triệu Thự bọn họ sửng sốt, nhưng sau đó bọn họ liền phát hiện, ngực Chu ngự y một ít vùng da có hiện tượng bong tróc, lớp da ngoài nâu đen và lớp da non hồng nộ đan xem vào nhau một chỗ trông vô cùng dọa người.
- Bệ hạ, dựa theo phương pháp mà Quận vương cung cấp, vi thần và người bệnh mỗi khi tiếp xúc, sau đó đều dùng nước vôi tẩy rửa thân thể, như vậy mới có thể đề phòng người bệnh lây bệnh, vi thần ban đầu không tin, hơn nữa giống như từng người trước đây nói, mỗi lần trước tiên uống một chén thuốc nhưng khi chăm sóc người bệnh lại suy nhược đến không thể uống chén thuốc dự phòng, vì vậy cũng ngừng uống, nên mỗi lần chỉ có thể dùng nước vôi tẩy trừ thân thể, kết quả không ngờ liên tiếp vài ngày cũng không mắc bệnh, điều này làm vi thần càng tò mò, và ngừng uống chén thuốc, sau này mỗi lần tiếp xúc với người bệnh đều dùng nước vôi tẩy trừ qua thân thể, kết quả mấy ngày trôi qua vi thần cũng không có bệnh, chỉ có điều vôi tính khô, tẩy trừ vài lần, sau này da trên người cũng sẽ bị tổn thương, bong ra nhưng so với dịch bệnh, rơi một chút da không đáng kể gì!
Khi Chu ngự y nói xong lời cuối cùng, vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt, y vì chứng minh phương pháp phòng chống xử lý dịch bệnh, không tiếc thân mình thử nghiệm, tổn thương còn lưu lại trên làn da đó là minh chứng tốt nhất, còn ai dám nói y chỉ giả vờ?
Quả nhiên nhìn đến làn da của Chu ngự y bị tổn thương, Triệu Thự cũng kích động gật đầu, có như vậy vì dịch bệnh không tiếc thân thử thuốc, đối mặt với tử thần, càng làm cho ông ta hết sức vui mừng, thậm chí ngay cả đám người Hàn Kỳ càng đối với Chu ngự y thêm phần kính nể, cuối cùng Tăng Công Lượng hướng Chu ngự y chắp tay nói:
- Chu ngự y ngài là bậc cao phong lượng tiết, mới vừa rồi là bản quan lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi!
- Tăng công ngài đã quá lời, hạ quan chỉ hi vọng khiến Bệ hạ và các vị tướng công tin tưởng phương pháp chống dịch bệnh này, bất đắc dĩ phải ra hạ sách này, mong rằng Tăng công thứ lỗi!
Chu ngự y thấy đường đường một vị tướng công phải xin lỗi mình, cảm giác trong lòng có chút kiêu ngạo, nhưng cũng không dám đắc ý vênh váo, vội vàng hướng về Tăng Công Lượng giải thích.
- Việc này quan hệ đến vô số tính mạng của nạn dân, Trẫm tin tưởng Quảng Dương quận vương và Chu ngự y cũng không dám lấy việc này nói xằng bậy!
Triệu Thự lúc này cũng tỏ thái độ nói:
- Hàn công, trẫm hiện tại lệnh ngươi toàn quyền phụ trách việc này, mặt khác Dĩnh Vương Triệu Húc và ngự y Chu Thái Hòa chính là trợ thủ của ngươi, nhất định phải ngăn dịch bệnh bùng phát!
- Lão thần tuân mệnh!
Hàn Kỳ cũng không chút lựa chọn mà đáp ứng ngay, bất kể biện pháp của Triệu Nhan có hữu hiệu hay không, cũng phải thử qua một lần, thân là quan đứng đầu trong bách quan, nếu ngay trong thời gian mình tham chính xuất hiện dịch bệnh quy mô lớn, điều này càng khiến nghiệp làm quan của y có một vết nhơ khó mà gột rửa, giống năm đó Hảo Thủy Xuyên bại trận vậy.
Giải quyết xong vấn đề dịch bệnh Triệu Thự cảm giác toàn thân như thoải mái đi nhiều, hôm qua một đêm mỏi mệt vì không ngủ bỗng nhiên phát tác làm ông ta rất muốn trở về ngủ một giấc ngon lành, vì thế Triệu Thự dặn dò Hàn Kỳ vài câu sau đó bảo Triệu Húc đỡ mình về tẩm cung nghỉ ngơi.
- Húc nhi, con đến chỗ Nhan nhi, có hỏi hắn vì sao không về hoàng cung mà cố tình chạy đến ở ngoại thành không?
Trên đường hồi tẩm cung, Triệu Thự bỗng nhiên đứng bên người Triệu Húc mà hỏi.
- Nhi thần đã hỏi qua, lão tam nói hắn ở bên ngoài đã quen, cảm thấy hoàng cung quy củ quá nhiều nên không muốn hồi cung sinh sống!
Triệu Húc mở miệng hồi đáp.
- Haha, điều này cũng đúng, Tam đệ con từ nhỏ vốn không thích bị quản giáo, nếu không cũng sẽ không khiến hắn dưỡng thành tính lười biếng, bình thường sách vở cũng không muốn đọc, may mắn Thiên gia đối với Hoàng Gia chúng ta không tệ, không ngờ khiến lão tam gặp được tiên duyên, cuối cùng cũng có bộ dáng một quận vương rồi!
Triệu Thự rất vui mừng khi nói đến, vốn sự tình khiến ông ta nghĩ mình đã hết hi vọng với đứa con này, nào ngờ hắn lại liên tiếp mang đến cho mình nhiều niềm vui bất ngờ, thật khiến cho Triệu Thự có cảm giác mình có lẽ rất được lão Thiên gia chiếu cố.
Tuy nhiên so sánh với sự vui mừng của Triệu Thự, Triệu Húc cũng đang do dự, rồi cuối cùng mở miệng nói:
- Phụ thân, lão tam không muốn trở về cung, không phải là không muốn nhìn thấy nương nương, thậm chí hắn có lẽ vẫn còn hận nương nương, dù sao việc hắn bị đuổi ra khỏi cung, là chính nương nương tự mình ra lệnh, lại nói tiếp đôi khi nương nương tự mình xử lý sự việc thật sự có chút quá mức cường ngạnh, đôi khi thần cũng không dám khuyên.
Nghe được Triệu Húc có chút lời oán giận… Triệu Thự đã trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thở dài nói:
- Húc nhi, Hoàng hậu là thân sinh mẫu thân của con, ngày đó nàng cũng vì muốn tốt cho con, về phần lão tam, hoàng hậu đối với hắn sẽ có phần hờn oán, nhưng vẫn chưa tới mức oán hận, nếu không lúc trước khi con bị bệnh, hắn cũng sẽ không ra tay cứu mạng con rồi, hơn nữa lần này còn đem phương pháp tiêu trừ dịch bệnh thông qua tay con mang về triều đình, từ đó có thể biết hắn đối với người đại ca như con vẫn hết sức kính trọng, cho nên sau này nếu có thời gian con cũng không nên quên việc cùng hắn thân cận nhiều hơn một chút.
- Phụ thân giáo huấn chí phải, trước kia quả thật có chút xem nhẹ Tam đệ, ngày sau nhất định thường xuyên ghé chỗ hắn nhiều một chút!
Triệu Húc cũng vô cùng thành khển đáp, hai lần đến chỗ Triệu Nhan, lần đầu là Triệu Nhan cứu mạng y, lần thứ hai lại cứu mạng nạn dân toàn thành, điều này làm cho Triệu Húc thấy Tam đệ cũng đã thay đổi rất nhiều, ngày sau thường xuyên đi lại nói không chừng sẽ có thêm nhiều bất ngờ lớn hơn nữa chờ đợi mình.
Cùng lúc đó, Hàn Kỳ vừa mới tiếp nhận việc khống chế dịch bệnh bộc phát, Hàn Kỳ cùng với Chu ngự y đang tỉ mỉ nói chuyện với nhau, lại an bài thêm một số ít người, để bọn họ tỉ mỉ kể lại phương án chống dịch, sau đó Hàn Kỳ mới quay về chính sự, ngihên cứu xem việc chống dịch bệnh khả năng cần điều động nhân lực và vật lực như thế nào.
Tuy nhiên Hàn Kỳ vừa mới đến cửa chính sự đường, lại nghe sau lưng có người kêu lên:
- Trò trẻ con, ngươi thật sự cho rằng Quản Dương quận vương đề xuất phương pháp này nọ phòng chống dịch bệnh có hiệu quả sao?
- Vi thần Chu Thái Hòa bái kiến bệ hạ, bái kiến các vị tướng công!
- Miễn lễ! Chu ngự y trẫm vừa nghe Dĩnh vương nói, ngươi đã theo Quảng Dương quận vương học được phương pháp xử lý bệnh dịch, việc này có thật không?
Triệu Thự cố nén kích động mà nói, vốn đối với việc Triệu Nhan gặp được sự việc thần tiên này trong lòng vẫn còn nhiều hoài nghi, cho dù rằng Triệu Nhan đã trị bệnh cho Triệu Húc, nhưng vẫn như cũ cũng không khiến lòng hoài nghi của Triệu Thự giảm bớt, tuy nhiên nếu lần này Triệu Nhan thực sự hiểu được phương pháp chống lại bệnh dịch, có thể xử lý được, Triệu Thự sẽ tin tưởng hắn gặp được thần tiên.
- Khởi bẩm Bệ Hạ, việc này cực kỳ chính xác, Quận vương ở ngoài thành chứa chấp hơn một ngàn nạn dân, năm ngày trước phát hiện có một người kiết lỵ, lúc ấy Quận vương liền kêu vi thần đến, sau đó tiến hành một loạt biện pháp an toàn, trong năm ngày này có khoảng tám mươi người nhiễm bệnh, hiện tại đã bình phục mười một người, từ hôm qua đến nay, trong nạn dân liền không ai bị mắc bệnh nữa, cũng có thể nói dịch bệnh đã hoàn toàn được khống chế!
Chu ngự y cũng có chút kích động nói, tuy rằng phương pháp phòng chống dịch bệnh không phải y nói ra, nhưng cũng đã chân chính thực hành, ngày sau tên của Chu Thái Hòa y cũng sẽ được ghi tạc vào sách sử y học.
- Hahahaha~! Làm không tệ, trẫm mới vừa rồi còn nghe Dĩnh Vương nói, ngươi đã đem phương pháp phòng chống viết thành tấu chương, hiện mau dâng lên cho trẫm và các vị tướng công đánh giá!
Triệu Thự hết sức cao hứng, nếu chỉ là Triệu Nhan chính mình nói hắn hiểu phương pháp phòng chống dịch bệnh, Triệu Thự sẽ vẫn hoài nghi, nhưng hiện tại Chu ngự y thân là ngự y triều đình nói thế thì phương pháp này thật sự có hiệu quả, nếu không Chu ngự y sẽ không dám mạo hiểm phạm tội mất đầu mà giúp Triệu Nhan nói dối.
Chu ngự y một tiếng đáp ứng rồi từ trong ống tay áo xuất ra một tấu chương vừa mới viết xong, tự nhiên có tùy tùng bên người Triệu Thự tiến đến lấy rồi dâng lên cho Triệu Thự xem qua, bất quá khi xem qua tấu chương nụ cười trên mặt Triệu Thự trở nên cứng ngắc, qua thời gian biến thành một loại nghi hoặc. Mà khi đám người Hàn Kỳ cũng lục tục xem hết tấu chương, vẻ mặt bọn họ càng thêm phần hoài nghi, thậm chí nhìn Chu ngự y từ trên xuống dưới bằng một loại ánh mắt thiếu sự tín nhiệm.
- Chu ngự y, ngươi xác định tấu chương này viết là phương pháp phòng chống xử lý dịch bệnh?
Triệu Thự đợi cho tấu chương dạo qua một vòng về lại tay mình, lúc này mới vô cùng nghi ngờ hỏi.
Kỳ thực không thể trách Triệu Thự và Hàn kỳ bọn họ hoài nghi, bởi vì trên mặt tấu chương, Chu ngự y chỉ viết có một vài thứ vô cùng đơn giản, giống như vệ sinh sạch sẽ nạn dân, tiêu diệt ruồi muỗi, bọ chó và côn trùng có hại, không thể uống nước lã, ăn đồ sống, thực hiện vệ sinh thân thể này nọ, những điều này ở hậu thế xem ra rất bình thường là biện pháp phòng dịch hữu hiện, nhưng đối với Triệu Thự bọn họ xem ra, căn bản đối với dịch bệnh không nửa phần quan hệ.
- Bệ hạ không cần hoài nghi, những điều này chính là phương pháp chống dịch bệnh mấu chốt, tuy thoạt nhìn như chẳng có quan hệ đến nhau, nhưng chỉ cần thực hiện chúng trong một thời gian dài, sẽ phát hiện dịch bệnh lây lan nhanh chóng bị khống chế, đó là vi thần tận mắt nhìn thấy, hơn nữa vi thần tự mình chăm sóc nạn dân, nếu là trước kia sợ là đã nhiễm bệnh, nhưng vi thần dựa theo phương pháp mà quận vương cung cấp mà xử lý thì hoàn toàn không bị nhiếm bệnh, ngay cả những nạn dân mới đến giúp đỡ chăm sóc người bệnh cũng không ai bị nhiễm bệnh, cho nên những biện pháp này tuyệt đối khả thi!
Chu Ngự y cũng đem tiền đồ và tính mạng của mình đặt cược trên những biện pháp chống dịch bệnh này, đối với y những gì tận mắt thấy được tự nhiên có lòng tin tuyệt đối.
Nhìn thái độ Chu ngự y kiên quyết như vậy, Triệu Thự lại nghĩ đến Triệu Nhan được thần tiên chỉ dẫn đi vào thế giới mộng huyễn, điều này làm ông ta dù không muốn nhưng cũng nửa tin nửa ngờ, chẳng qua Tăng Công Lượng bỗng nhiên nghi ngờ nói:
- Chu ngự y, bản quan cũng hiểu sơ về y thuật, đối với dịch bệnh này cũng có chút hiểu biết, theo ta được biết, bình thường thầy thuốc phải chăm sóc bệnh nhân bị nhiễm bệnh, đều phải uống trước một chén thuốc phòng lây nhiễm, ngươi nói ngươi không có bệnh, làm sao biết là thuốc của ngươi có tác dụng?
Lời Tăng Công Lượng nói ra được sự đồng tình từ đám người Hàn Kỳ, nhưng đối với Chu ngự y là một loại nghi ngờ nhân phẩm của y, điều này nhất thời làm y ức đến đỏ bừng mặt, bỗng nhiên chỉ thấy y hướng về Triệu Thự hành lễ:
- Mong bệ hạ thứ cho thần tội khi quân.
Chu ngự y nói xong hai tay bắt lấy cổ áo mình hướng về hai bên kéo ra, lộ ra thân mình gầy trơ xương, làm Triệu Thự bọn họ sửng sốt, nhưng sau đó bọn họ liền phát hiện, ngực Chu ngự y một ít vùng da có hiện tượng bong tróc, lớp da ngoài nâu đen và lớp da non hồng nộ đan xem vào nhau một chỗ trông vô cùng dọa người.
- Bệ hạ, dựa theo phương pháp mà Quận vương cung cấp, vi thần và người bệnh mỗi khi tiếp xúc, sau đó đều dùng nước vôi tẩy rửa thân thể, như vậy mới có thể đề phòng người bệnh lây bệnh, vi thần ban đầu không tin, hơn nữa giống như từng người trước đây nói, mỗi lần trước tiên uống một chén thuốc nhưng khi chăm sóc người bệnh lại suy nhược đến không thể uống chén thuốc dự phòng, vì vậy cũng ngừng uống, nên mỗi lần chỉ có thể dùng nước vôi tẩy trừ thân thể, kết quả không ngờ liên tiếp vài ngày cũng không mắc bệnh, điều này làm vi thần càng tò mò, và ngừng uống chén thuốc, sau này mỗi lần tiếp xúc với người bệnh đều dùng nước vôi tẩy trừ qua thân thể, kết quả mấy ngày trôi qua vi thần cũng không có bệnh, chỉ có điều vôi tính khô, tẩy trừ vài lần, sau này da trên người cũng sẽ bị tổn thương, bong ra nhưng so với dịch bệnh, rơi một chút da không đáng kể gì!
Khi Chu ngự y nói xong lời cuối cùng, vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt, y vì chứng minh phương pháp phòng chống xử lý dịch bệnh, không tiếc thân mình thử nghiệm, tổn thương còn lưu lại trên làn da đó là minh chứng tốt nhất, còn ai dám nói y chỉ giả vờ?
Quả nhiên nhìn đến làn da của Chu ngự y bị tổn thương, Triệu Thự cũng kích động gật đầu, có như vậy vì dịch bệnh không tiếc thân thử thuốc, đối mặt với tử thần, càng làm cho ông ta hết sức vui mừng, thậm chí ngay cả đám người Hàn Kỳ càng đối với Chu ngự y thêm phần kính nể, cuối cùng Tăng Công Lượng hướng Chu ngự y chắp tay nói:
- Chu ngự y ngài là bậc cao phong lượng tiết, mới vừa rồi là bản quan lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi!
- Tăng công ngài đã quá lời, hạ quan chỉ hi vọng khiến Bệ hạ và các vị tướng công tin tưởng phương pháp chống dịch bệnh này, bất đắc dĩ phải ra hạ sách này, mong rằng Tăng công thứ lỗi!
Chu ngự y thấy đường đường một vị tướng công phải xin lỗi mình, cảm giác trong lòng có chút kiêu ngạo, nhưng cũng không dám đắc ý vênh váo, vội vàng hướng về Tăng Công Lượng giải thích.
- Việc này quan hệ đến vô số tính mạng của nạn dân, Trẫm tin tưởng Quảng Dương quận vương và Chu ngự y cũng không dám lấy việc này nói xằng bậy!
Triệu Thự lúc này cũng tỏ thái độ nói:
- Hàn công, trẫm hiện tại lệnh ngươi toàn quyền phụ trách việc này, mặt khác Dĩnh Vương Triệu Húc và ngự y Chu Thái Hòa chính là trợ thủ của ngươi, nhất định phải ngăn dịch bệnh bùng phát!
- Lão thần tuân mệnh!
Hàn Kỳ cũng không chút lựa chọn mà đáp ứng ngay, bất kể biện pháp của Triệu Nhan có hữu hiệu hay không, cũng phải thử qua một lần, thân là quan đứng đầu trong bách quan, nếu ngay trong thời gian mình tham chính xuất hiện dịch bệnh quy mô lớn, điều này càng khiến nghiệp làm quan của y có một vết nhơ khó mà gột rửa, giống năm đó Hảo Thủy Xuyên bại trận vậy.
Giải quyết xong vấn đề dịch bệnh Triệu Thự cảm giác toàn thân như thoải mái đi nhiều, hôm qua một đêm mỏi mệt vì không ngủ bỗng nhiên phát tác làm ông ta rất muốn trở về ngủ một giấc ngon lành, vì thế Triệu Thự dặn dò Hàn Kỳ vài câu sau đó bảo Triệu Húc đỡ mình về tẩm cung nghỉ ngơi.
- Húc nhi, con đến chỗ Nhan nhi, có hỏi hắn vì sao không về hoàng cung mà cố tình chạy đến ở ngoại thành không?
Trên đường hồi tẩm cung, Triệu Thự bỗng nhiên đứng bên người Triệu Húc mà hỏi.
- Nhi thần đã hỏi qua, lão tam nói hắn ở bên ngoài đã quen, cảm thấy hoàng cung quy củ quá nhiều nên không muốn hồi cung sinh sống!
Triệu Húc mở miệng hồi đáp.
- Haha, điều này cũng đúng, Tam đệ con từ nhỏ vốn không thích bị quản giáo, nếu không cũng sẽ không khiến hắn dưỡng thành tính lười biếng, bình thường sách vở cũng không muốn đọc, may mắn Thiên gia đối với Hoàng Gia chúng ta không tệ, không ngờ khiến lão tam gặp được tiên duyên, cuối cùng cũng có bộ dáng một quận vương rồi!
Triệu Thự rất vui mừng khi nói đến, vốn sự tình khiến ông ta nghĩ mình đã hết hi vọng với đứa con này, nào ngờ hắn lại liên tiếp mang đến cho mình nhiều niềm vui bất ngờ, thật khiến cho Triệu Thự có cảm giác mình có lẽ rất được lão Thiên gia chiếu cố.
Tuy nhiên so sánh với sự vui mừng của Triệu Thự, Triệu Húc cũng đang do dự, rồi cuối cùng mở miệng nói:
- Phụ thân, lão tam không muốn trở về cung, không phải là không muốn nhìn thấy nương nương, thậm chí hắn có lẽ vẫn còn hận nương nương, dù sao việc hắn bị đuổi ra khỏi cung, là chính nương nương tự mình ra lệnh, lại nói tiếp đôi khi nương nương tự mình xử lý sự việc thật sự có chút quá mức cường ngạnh, đôi khi thần cũng không dám khuyên.
Nghe được Triệu Húc có chút lời oán giận… Triệu Thự đã trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thở dài nói:
- Húc nhi, Hoàng hậu là thân sinh mẫu thân của con, ngày đó nàng cũng vì muốn tốt cho con, về phần lão tam, hoàng hậu đối với hắn sẽ có phần hờn oán, nhưng vẫn chưa tới mức oán hận, nếu không lúc trước khi con bị bệnh, hắn cũng sẽ không ra tay cứu mạng con rồi, hơn nữa lần này còn đem phương pháp tiêu trừ dịch bệnh thông qua tay con mang về triều đình, từ đó có thể biết hắn đối với người đại ca như con vẫn hết sức kính trọng, cho nên sau này nếu có thời gian con cũng không nên quên việc cùng hắn thân cận nhiều hơn một chút.
- Phụ thân giáo huấn chí phải, trước kia quả thật có chút xem nhẹ Tam đệ, ngày sau nhất định thường xuyên ghé chỗ hắn nhiều một chút!
Triệu Húc cũng vô cùng thành khển đáp, hai lần đến chỗ Triệu Nhan, lần đầu là Triệu Nhan cứu mạng y, lần thứ hai lại cứu mạng nạn dân toàn thành, điều này làm cho Triệu Húc thấy Tam đệ cũng đã thay đổi rất nhiều, ngày sau thường xuyên đi lại nói không chừng sẽ có thêm nhiều bất ngờ lớn hơn nữa chờ đợi mình.
Cùng lúc đó, Hàn Kỳ vừa mới tiếp nhận việc khống chế dịch bệnh bộc phát, Hàn Kỳ cùng với Chu ngự y đang tỉ mỉ nói chuyện với nhau, lại an bài thêm một số ít người, để bọn họ tỉ mỉ kể lại phương án chống dịch, sau đó Hàn Kỳ mới quay về chính sự, ngihên cứu xem việc chống dịch bệnh khả năng cần điều động nhân lực và vật lực như thế nào.
Tuy nhiên Hàn Kỳ vừa mới đến cửa chính sự đường, lại nghe sau lưng có người kêu lên:
- Trò trẻ con, ngươi thật sự cho rằng Quản Dương quận vương đề xuất phương pháp này nọ phòng chống dịch bệnh có hiệu quả sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.