Chương 92: Lần đầu gặp mặt Trương Nhân Tiên
Bắc Minh Lão Ngư
25/06/2020
Tào Tung cảnh cáo Triệu Nhan trong thời gian này không nên vào thành, nguyên nhân chính là sứ đoàn Liêu quốc sắp tới, những người Liêu quốc đó vẫn luôn kiêu ngạo đã quen, thân phận Quận Vương này của Triệu Nhan đối với người Liêu quốc cũng chẳng có ích gì, cho nên ngộ nhỡ Triệu Nhan lại xảy ra xung đột với đối phương, rất có thể sẽ ảnh hưởng tới bang giao hai nước. Vì sự an toàn, Tào Tung khuyên Triệu Nhan vẫn nên ngoan ngoãn ở biệt viện ngoài thành.
Đối với ý tốt của Tào Tung, Triệu Nhan cũng đã lĩnh, nhưng lại không quan tâm. Một là hắn đối với những tiết sứ Liêu quốc đó căn bản không hề quan tâm tới. Hai là hắn vốn cũng không định vào thành, hàng ngày trốn trong biệt viện ngoài thành cùng với Bảo An Công chúa dưỡng bệnh, lúc nhàn rỗi vẽ vài bức tranh, hoặc cùng vui đùa với Tiểu Đậu Nha. Những ngày tháng nhàn rỗi này khiến cho hắn cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cho nên nếu không có gì cần thiết, hắn tuyệt đối không đi vào kinh thành đầy danh lợi này.
Mấy hôm sau, Triệu Nhan biết tin sứ đoàn Liêu quốc đó cuối cùng cũng đã tới thành Đông Kinh từ Tào Tung. Nhưng, điều khiến hắn thấy thú vị lại là cảnh Dương lão tướng quân tiếp đãi sứ đoàn Liêu quốc. Đối với câu chuyện về Dương gia tướng được nghe hồi nhỏ cho tới khi lớn, Triệu Nhan cũng rất có cảm tình không thể diễn tả thành lời đối với vị lão tướng quân Dương Quảng này. Trước đây, hắn đã biết Dương lão tướng quân đảm nhiệm chức vụ ở Tần Phượng từ chỗ Tào Tung, điều này khiến cho hắn cũng có chút tiếc nuối, không ngờ lần này đối phương lại hộ tống sứ đoàn Liêu quốc tới Đông Kinh, có thời gian nhất định phải đi chào hỏi một phen mới được.
Tuy nhiên sứ đoàn Liêu quốc tới thành Đông Kinh ngày thứ hai, Triệu Nhan lại nhận được một tin, khiến hắn không thể không vào thành một chuyến. Bởi vì trước đây, hắn đã từng hứa với Triệu Thự vào hoàng thành xem tình hình phát triển của ngô và khoai lang. Nhưng, sau đó hắn lại quên mất chuyện này, may mà Triệu Thự còn nhớ, hôm nay đặc biệt sai người đi thông báo cho hắn vào thành một chuyến. Ngô mà bên phía hoàng cung trông hình như là có vấn đề.
Nếu đã hứa với Triệu Thự rồi, Triệu Nhan cũng không thể từ chối được, cho nên sau khi nhận được thông báo của Triệu Thự, hắn lập tức cho người đi chuẩn bị xe ngựa, nói lời cáo từ với Tào Dĩnh và Bảo An Công chúa, sau đó mới đi tới thành Khai Phong.
Triệu Nhan sống ở biệt viện nằm phía ngoài Cựu Tào Môn của thành Khai Phong. Mỗi lần vào thành đều phải đi qua đường phố Cựu Tào Môn phồn hoa và phố Đông Thập Tự. Khắp nơi hai bên đường phố này đều là các cửa hàng và trà lầu, tửu lầu, người đi lại không ngớt. Mỗi lần Triệu Nhan đi qua đây đều khiến hắn có cảm giác như đi hội làng ở hậu thế vậy.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, khi xe ngựa đi qua đường phố Đông Thập Tự, Triệu Nhan mở cửa rèm xe ngắm nhìn quang cảnh phồn hoa bên ngoài. Khi thấy món ăn vặt thơm ngon, hắn còn có thể kêu phu xe dừng xe đi mua một chút. Trong nhà có nhiều phụ nữ như vậy, hơn nữa tuổi tác cũng không lớn, đúng ở vào độ tuổi thích ăn vặt nhất, đặc biệt là Tiểu Đậu Nha, cái miệng dường như lúc nào cũng ăn liên tục, không mua nhiều một chút thì căn bản không đủ chia cho họ.
Đúng lúc trong xe Triệu Nhan chất đầy đồ ăn vặt, bỗng nhìn thấy trên đường phố phía trước bỗng nhiên hỗn loạn, không ít người đi đường đều lần lượt tránh sang hai bên, thậm chí còn có một số phụ nữ còn trốn vào trong cửa hàng. Điều này đã khiến cho Triệu Nhan cảm thấy có chút kỳ lạ. Đang trong lúc suy nghĩ xem con cháu nhà nào mà lại có uy lực trên phố như vậy, thì chỉ thấy một đám người chia ra, sau đó mười mấy người Khiết Đan từ phía trước bước tới. Mặc dù những người Khiết Đan này không có biểu hiện bắt nạt người đi ngoài phố gì, nhưng ai nấy đều đầy cao ngạo, đặc biệt là khi nhìn thấy dân chúng Đại Tống tránh sang hai bên đường, càng khiến cho những người này bật cười ha hả.
- Quận Vương, võ sỹ Khiết Đan phía trước ai nấy đều cầm vũ khí, có lẽ là sứ đoàn Liêu quốc tới Đông Kinh mấy hôm trước. Chúng ta có cần tránh ra không?
Lúc này thủ lĩnh hộ vệ của Quận Vương phủ Lâm Hổ tới phía trước cửa sổ, nhỏ giọng hỏi. Thật ra y không phải là sợ những người Khiết Đan này, chỉ là suy nghĩ tới thân phận của Triệu Nhan, ngộ nhỡ xảy ra xung đột với đối phương thì sẽ phiền toái.
- Vì sao phải tránh? Nói cho các huynh đệ biết phải có khí thế khi ra chiến trường, tránh để cho những người Khiết Đan này tưởng rằng Đại Tống ta không người!
Triệu Nhan nhìn những người Khiết Đan cao ngạo đó có khí, hơn nữa hắn đường đường là một Quận Vương, nếu thấy vài người Khiết Đan đã phải tránh, vậy sau này hắn còn mặt mũi nào đi gặp người ta nữa?
Lâm Hổ nghe thấy lời này của Triệu Nhan thoạt tiên sửng sốt, sau đó liền hưng phấn nói:
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Đám hộ vệ Lâm Hổ này đều là người sống dậy từ trong đống người sống sót ở chiến trường, đương nhiên không thể sợ những người Khiết Đan này. Bây giờ lại có Triệu Nhan chống sau lưng họ, lập tức bày một trận hình chiến đấu, hộ vệ xe ngựa của Triệu Nhan từ từ tiến lên phía trước. Khi đụng mặt người Khiết Đan phía trước, Lâm Hổ cao giọng hô:
- Quận Vương Quảng Dương ở đây, người không liên quan tránh hết ra!
Trước đó những người Khiết Đan đó cũng chú ý tới xe ngựa của Triệu Nhan rồi. Khi thấy đối phương không hề né tránh mà tiến tới trước mặt mình, hơn nữa lại còn muốn mình tránh ra, những người Khiết Đan này cũng liền nổi giận. Sau khi họ tới Đại Tống, chưa từng có ai dám ngang ngược như vậy trước mặt họ. Mặc dù họ cũng biết những hộ vệ như Lâm Hổ này không dễ động vào, nhưng lại không hề sợ hãi chút nào, lập tức có một võ sỹ Khiết Đan nhảy ra chửi mắng.
Nhưng cũng đúng lúc này, bỗng chỉ thấy người Khiết Đan bước ra một chàng thiếu niên cười ha hả nói:
- Hóa ra là Quận Vương Quảng Dương giá đáo, tại hạ Phó sứ sứ đoàn Liêu quốc Trương Nhân Tiên bái kiến Quận Vương điện hạ!
Triệu Nhan cũng không ngờ trong số người Khiết Đan này lại vẫn có một phó sứ, hơn nữa còn ra hành lễ với hắn. Điều này đã khiến cho hắn không thể biểu hiện quá lãnh đạm, lập tức mở cửa xe ra nói:
- Hóa ra là Trương phó sứ, bổn vương có việc phải vào cung một chuyến, thật ra đi cũng hơi vội, vừa rồi lời lẽ thị vệ có chút kích động, mong quý sứ không nên trách tội!
Thấy Triệu Nhan đi ra, Trương Nhân Tiên đối diện cẩn trọng đánh giá hắn một lượt, bỗng lộ rõ nụ cười nói:
- Trương mỗ vừa mới tới thành Đông Kinh chưa được mấy ngày, đã nghe nói tới danh tiếng của Quận Vương điện hạ, đặc biệt là nghe nói Quận Vương điện hạ có sở trường hội họa, Trương mỗ cũng rất muốn tới thăm, hôm khác tất sẽ tới phủ bái kiến một chuyến, hy vọng Quận Vương không cho là Trương mỗ quá đường đột.
- Thư họa chỉ là chuyện nhỏ, Trương phó sứ thân mang trọng trách bang giao hai nước, cho nên tất thảy vẫn nên lấy quốc sự làm trọng, chỉ là kỹ năng vẽ thực sự không đáng nhắc tới!
Triệu Nhan nghe tới đây trong lòng cảnh giác. Dù hắn có ngu ngốc về chính trị, nhưng cũng biết với thân phận của mình và tiếp xúc với sứ tiết Liêu quốc thế này sẽ là chuyện nhạy cảm cỡ nào, cho nên cũng lên tiếng từ chối.
Thấy Triệu Nhan từ chối, nụ cười trên mặt Trương Nhân Tiên lại không hề thay đổi, lại hành lễ thêm lần nữa nói:
- Vậy thì thật là đáng tiếc, nếu Quận Vương có việc phải vào cung, Trương mỗ sẽ tránh đường!
Trương Nhân Tiên nói xong, quả thực đã lệnh cho những võ sỹ Khiết Đan đó nhường đường. Kết quả là những võ sỹ Khiết Đan đó dù mặt đầy không phục, nhưng lại không dám vi phạm mệnh lệnh của Trương Nhân Tiên, vì vậy cũng có thể thấy, dù Trương Nhân Tiên là người Hán, hơn nữa cũng rất trẻ, nhưng trong sứ đoàn Khiết Đan, lại có uy vọng, nếu không thì những tên võ sỹ Khiết Đan bướng bỉnh đó không thể không ngoan ngoãn nghe lời.
Thấy đối phương nhường đường, Triệu Nhan cũng quay trở vào trong xe ngựa, chỉ là khi xe ngựa của hắn đi qua đám người bên cạnh Trương Nhân Tiên, một cơn gió đã thổi tung rèm cửa lên, đúng lúc nhìn thấy Trương Nhân Tiên đứng ở ngoài cửa sổ đang nhìn theo hắn. Khi hai người ánh mắt chạm nhau, Trương Nhân Tiên lại một lần nữa mỉm cười khom lưng hành lễ, tất cả đều biểu hiện giống như một sỹ tử nho nhã khiêm nhường, không ai có thể nhìn ra có gì khác lạ. Nhưng Triệu Nhan dường như lại cảm thấy đối phương chắc chắn không có đơn giản như bề ngoài như vậy.
Sau khi xuyên qua đường phố Đông Thập Tự lại rẽ một cái, cuối cùng xe ngựa của Triệu Nhan từ Đông Hoa Môn đi vào hoàng thành. Trước tiên là đi tới thăm Triệu Thự một chút, kết quả là phát hiện thấy Triệu Thự dù vẫn đang bệnh, nhưng so với mấy hôm trước cũng đã có chút tốt hơn nhiều rồi, tinh thần cũng đã ổn định hơn nhiều. Như vậy không bao lâu nữa có thể đích thân nhiếp chính rồi, chỉ là Triệu Nhan lại có chút lo lắng, bởi vì sau khi Triệu Thự đích thân nhiếp chính sẽ nổ ra một cuộc tranh luận trong lịch sử giằng co nửa năm trời, ngay cả triều chính bình thường cũng đều bị chậm trễ.
Triệu Thự thấy Triệu Nhan cũng rất vui, hơn nữa còn hỏi thăm chút về chuyện của Bảo An Công chúa. Khi nghe tin sức khỏe của Bảo An Công chúa đã hồi phục tương đối rồi, ông cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại cùng với Triệu Nhan nói về chuyện Quân khí giám và chuyện ly hôn giữa Vương Sân và Bảo An Công chúa. Chỉ là chuyện này liên lụy lớn, Triệu Thự cũng chỉ có thể từ từ suy nghĩ. Mặc dù Triệu Nhan rất nóng vội về chuyện này, nhưng cũng không thể giúp được gì.
Triệu Nhan vào cung tới xem sự phát triển của ngô và khoai lang. Triệu Thự cũng rất xem trọng việc này, cho nên cũng không có làm chậm trễ Triệu Nhan, sau khi nói vài câu liền cho người dẫn hắn đi tới hậu uyển phía tây bắc hoàng thành. Cái gọi là hậu uyển thực sự chính là ngự hoa viên của hoàng thành. Bên trong trồng các loại hoa cỏ quý hiếm từ các nơi dâng tặng, thậm chí còn có một khu dùng để nuôi các loại động vật quý hiếm. Có thể gọi chung là vườn thực vật và vườn động vật hoàng gia.
Triệu Nhan được một nội thị dẫn tới hậu uyển, vừa đi vừa thưởng thức cảnh sắc trong viên lâm hoàng gia này. Hiện giờ đang là cuối mùa hạ, dù là mùa của rất nhiều loài hoa đã qua rồi, nhưng các loại cây đều mọc rất tươi tốt, có một số được cắt tỉa tỉ mỉ, xem ra nội thị phụ trách ở đây chắc chắn là vô cùng quan tâm.
Cuối cùng Triệu Nhan một đại viện phía bắc hậu uyển, lập tức có một lão già lưng còng tới đón, sau đó nội thị dẫn Triệu Nhan tới đó giới thiệu với Triệu Nhan:
- Quận Vương điện hạ, vị này là Thôi nội thị chủ quản trồng cây cỏ hậu viện. Hiện đang phụ trách trồng ngô và khoai lang, tiếp theo đây sẽ do ông ta dẫn người đi thị sát.
- Ừ, làm phiền Thôi nội thị rồi!
Triệu Nhan gật đầu nói, đối với việc giám sát của ông ta dù không vui, nhưng cũng không phải là đặc biệt kỳ thị. Ngoài Minh triều ra, rất nhiều triều đại khác đa phần giám thụ đều vì kế sinh nhai nên mới bắt buộc phải chọn lựa làm chức vụ ấy. Hơn nữa giám sát của triều Tống còn chịu sự ràng buộc rất lớn, ít xuất hiện tình trạng chuyên quyền, cũng chỉ có thời Tống Huy Tông mới xuất hiện đám người Đồng Quán.
- Điện hạ khách khí rồi, xin người theo lão nô đi vào. Trong vườn này trồng chính là ngô và khoai lang!
Thôi nội thị này đã lớn tuổi, không những lưng còng không thẳng được nữa, hơn nữa nếp nhăn trên mặt, thường thì giám hội sẽ nhanh già hơn một chút so với người bình thường. Còn nhìn bộ dạng của Thôi nội thị này, có lẽ ít nhất cũng phải năm sáu chục tuổi rồi.
Triệu Nhan cùng lão giám đi tới vườn trồng ngô và khoai lang. Kết quả là vừa vào cửa, Triệu Nhan đã bị cảnh tượng đồ sộ trước mặt làm cho hoảng sợ. Hắn không ngờ vì trồng ngô và khoai, Triệu Thự lại bỏ ra nhiều công sức như vậy.
Đối với ý tốt của Tào Tung, Triệu Nhan cũng đã lĩnh, nhưng lại không quan tâm. Một là hắn đối với những tiết sứ Liêu quốc đó căn bản không hề quan tâm tới. Hai là hắn vốn cũng không định vào thành, hàng ngày trốn trong biệt viện ngoài thành cùng với Bảo An Công chúa dưỡng bệnh, lúc nhàn rỗi vẽ vài bức tranh, hoặc cùng vui đùa với Tiểu Đậu Nha. Những ngày tháng nhàn rỗi này khiến cho hắn cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cho nên nếu không có gì cần thiết, hắn tuyệt đối không đi vào kinh thành đầy danh lợi này.
Mấy hôm sau, Triệu Nhan biết tin sứ đoàn Liêu quốc đó cuối cùng cũng đã tới thành Đông Kinh từ Tào Tung. Nhưng, điều khiến hắn thấy thú vị lại là cảnh Dương lão tướng quân tiếp đãi sứ đoàn Liêu quốc. Đối với câu chuyện về Dương gia tướng được nghe hồi nhỏ cho tới khi lớn, Triệu Nhan cũng rất có cảm tình không thể diễn tả thành lời đối với vị lão tướng quân Dương Quảng này. Trước đây, hắn đã biết Dương lão tướng quân đảm nhiệm chức vụ ở Tần Phượng từ chỗ Tào Tung, điều này khiến cho hắn cũng có chút tiếc nuối, không ngờ lần này đối phương lại hộ tống sứ đoàn Liêu quốc tới Đông Kinh, có thời gian nhất định phải đi chào hỏi một phen mới được.
Tuy nhiên sứ đoàn Liêu quốc tới thành Đông Kinh ngày thứ hai, Triệu Nhan lại nhận được một tin, khiến hắn không thể không vào thành một chuyến. Bởi vì trước đây, hắn đã từng hứa với Triệu Thự vào hoàng thành xem tình hình phát triển của ngô và khoai lang. Nhưng, sau đó hắn lại quên mất chuyện này, may mà Triệu Thự còn nhớ, hôm nay đặc biệt sai người đi thông báo cho hắn vào thành một chuyến. Ngô mà bên phía hoàng cung trông hình như là có vấn đề.
Nếu đã hứa với Triệu Thự rồi, Triệu Nhan cũng không thể từ chối được, cho nên sau khi nhận được thông báo của Triệu Thự, hắn lập tức cho người đi chuẩn bị xe ngựa, nói lời cáo từ với Tào Dĩnh và Bảo An Công chúa, sau đó mới đi tới thành Khai Phong.
Triệu Nhan sống ở biệt viện nằm phía ngoài Cựu Tào Môn của thành Khai Phong. Mỗi lần vào thành đều phải đi qua đường phố Cựu Tào Môn phồn hoa và phố Đông Thập Tự. Khắp nơi hai bên đường phố này đều là các cửa hàng và trà lầu, tửu lầu, người đi lại không ngớt. Mỗi lần Triệu Nhan đi qua đây đều khiến hắn có cảm giác như đi hội làng ở hậu thế vậy.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, khi xe ngựa đi qua đường phố Đông Thập Tự, Triệu Nhan mở cửa rèm xe ngắm nhìn quang cảnh phồn hoa bên ngoài. Khi thấy món ăn vặt thơm ngon, hắn còn có thể kêu phu xe dừng xe đi mua một chút. Trong nhà có nhiều phụ nữ như vậy, hơn nữa tuổi tác cũng không lớn, đúng ở vào độ tuổi thích ăn vặt nhất, đặc biệt là Tiểu Đậu Nha, cái miệng dường như lúc nào cũng ăn liên tục, không mua nhiều một chút thì căn bản không đủ chia cho họ.
Đúng lúc trong xe Triệu Nhan chất đầy đồ ăn vặt, bỗng nhìn thấy trên đường phố phía trước bỗng nhiên hỗn loạn, không ít người đi đường đều lần lượt tránh sang hai bên, thậm chí còn có một số phụ nữ còn trốn vào trong cửa hàng. Điều này đã khiến cho Triệu Nhan cảm thấy có chút kỳ lạ. Đang trong lúc suy nghĩ xem con cháu nhà nào mà lại có uy lực trên phố như vậy, thì chỉ thấy một đám người chia ra, sau đó mười mấy người Khiết Đan từ phía trước bước tới. Mặc dù những người Khiết Đan này không có biểu hiện bắt nạt người đi ngoài phố gì, nhưng ai nấy đều đầy cao ngạo, đặc biệt là khi nhìn thấy dân chúng Đại Tống tránh sang hai bên đường, càng khiến cho những người này bật cười ha hả.
- Quận Vương, võ sỹ Khiết Đan phía trước ai nấy đều cầm vũ khí, có lẽ là sứ đoàn Liêu quốc tới Đông Kinh mấy hôm trước. Chúng ta có cần tránh ra không?
Lúc này thủ lĩnh hộ vệ của Quận Vương phủ Lâm Hổ tới phía trước cửa sổ, nhỏ giọng hỏi. Thật ra y không phải là sợ những người Khiết Đan này, chỉ là suy nghĩ tới thân phận của Triệu Nhan, ngộ nhỡ xảy ra xung đột với đối phương thì sẽ phiền toái.
- Vì sao phải tránh? Nói cho các huynh đệ biết phải có khí thế khi ra chiến trường, tránh để cho những người Khiết Đan này tưởng rằng Đại Tống ta không người!
Triệu Nhan nhìn những người Khiết Đan cao ngạo đó có khí, hơn nữa hắn đường đường là một Quận Vương, nếu thấy vài người Khiết Đan đã phải tránh, vậy sau này hắn còn mặt mũi nào đi gặp người ta nữa?
Lâm Hổ nghe thấy lời này của Triệu Nhan thoạt tiên sửng sốt, sau đó liền hưng phấn nói:
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Đám hộ vệ Lâm Hổ này đều là người sống dậy từ trong đống người sống sót ở chiến trường, đương nhiên không thể sợ những người Khiết Đan này. Bây giờ lại có Triệu Nhan chống sau lưng họ, lập tức bày một trận hình chiến đấu, hộ vệ xe ngựa của Triệu Nhan từ từ tiến lên phía trước. Khi đụng mặt người Khiết Đan phía trước, Lâm Hổ cao giọng hô:
- Quận Vương Quảng Dương ở đây, người không liên quan tránh hết ra!
Trước đó những người Khiết Đan đó cũng chú ý tới xe ngựa của Triệu Nhan rồi. Khi thấy đối phương không hề né tránh mà tiến tới trước mặt mình, hơn nữa lại còn muốn mình tránh ra, những người Khiết Đan này cũng liền nổi giận. Sau khi họ tới Đại Tống, chưa từng có ai dám ngang ngược như vậy trước mặt họ. Mặc dù họ cũng biết những hộ vệ như Lâm Hổ này không dễ động vào, nhưng lại không hề sợ hãi chút nào, lập tức có một võ sỹ Khiết Đan nhảy ra chửi mắng.
Nhưng cũng đúng lúc này, bỗng chỉ thấy người Khiết Đan bước ra một chàng thiếu niên cười ha hả nói:
- Hóa ra là Quận Vương Quảng Dương giá đáo, tại hạ Phó sứ sứ đoàn Liêu quốc Trương Nhân Tiên bái kiến Quận Vương điện hạ!
Triệu Nhan cũng không ngờ trong số người Khiết Đan này lại vẫn có một phó sứ, hơn nữa còn ra hành lễ với hắn. Điều này đã khiến cho hắn không thể biểu hiện quá lãnh đạm, lập tức mở cửa xe ra nói:
- Hóa ra là Trương phó sứ, bổn vương có việc phải vào cung một chuyến, thật ra đi cũng hơi vội, vừa rồi lời lẽ thị vệ có chút kích động, mong quý sứ không nên trách tội!
Thấy Triệu Nhan đi ra, Trương Nhân Tiên đối diện cẩn trọng đánh giá hắn một lượt, bỗng lộ rõ nụ cười nói:
- Trương mỗ vừa mới tới thành Đông Kinh chưa được mấy ngày, đã nghe nói tới danh tiếng của Quận Vương điện hạ, đặc biệt là nghe nói Quận Vương điện hạ có sở trường hội họa, Trương mỗ cũng rất muốn tới thăm, hôm khác tất sẽ tới phủ bái kiến một chuyến, hy vọng Quận Vương không cho là Trương mỗ quá đường đột.
- Thư họa chỉ là chuyện nhỏ, Trương phó sứ thân mang trọng trách bang giao hai nước, cho nên tất thảy vẫn nên lấy quốc sự làm trọng, chỉ là kỹ năng vẽ thực sự không đáng nhắc tới!
Triệu Nhan nghe tới đây trong lòng cảnh giác. Dù hắn có ngu ngốc về chính trị, nhưng cũng biết với thân phận của mình và tiếp xúc với sứ tiết Liêu quốc thế này sẽ là chuyện nhạy cảm cỡ nào, cho nên cũng lên tiếng từ chối.
Thấy Triệu Nhan từ chối, nụ cười trên mặt Trương Nhân Tiên lại không hề thay đổi, lại hành lễ thêm lần nữa nói:
- Vậy thì thật là đáng tiếc, nếu Quận Vương có việc phải vào cung, Trương mỗ sẽ tránh đường!
Trương Nhân Tiên nói xong, quả thực đã lệnh cho những võ sỹ Khiết Đan đó nhường đường. Kết quả là những võ sỹ Khiết Đan đó dù mặt đầy không phục, nhưng lại không dám vi phạm mệnh lệnh của Trương Nhân Tiên, vì vậy cũng có thể thấy, dù Trương Nhân Tiên là người Hán, hơn nữa cũng rất trẻ, nhưng trong sứ đoàn Khiết Đan, lại có uy vọng, nếu không thì những tên võ sỹ Khiết Đan bướng bỉnh đó không thể không ngoan ngoãn nghe lời.
Thấy đối phương nhường đường, Triệu Nhan cũng quay trở vào trong xe ngựa, chỉ là khi xe ngựa của hắn đi qua đám người bên cạnh Trương Nhân Tiên, một cơn gió đã thổi tung rèm cửa lên, đúng lúc nhìn thấy Trương Nhân Tiên đứng ở ngoài cửa sổ đang nhìn theo hắn. Khi hai người ánh mắt chạm nhau, Trương Nhân Tiên lại một lần nữa mỉm cười khom lưng hành lễ, tất cả đều biểu hiện giống như một sỹ tử nho nhã khiêm nhường, không ai có thể nhìn ra có gì khác lạ. Nhưng Triệu Nhan dường như lại cảm thấy đối phương chắc chắn không có đơn giản như bề ngoài như vậy.
Sau khi xuyên qua đường phố Đông Thập Tự lại rẽ một cái, cuối cùng xe ngựa của Triệu Nhan từ Đông Hoa Môn đi vào hoàng thành. Trước tiên là đi tới thăm Triệu Thự một chút, kết quả là phát hiện thấy Triệu Thự dù vẫn đang bệnh, nhưng so với mấy hôm trước cũng đã có chút tốt hơn nhiều rồi, tinh thần cũng đã ổn định hơn nhiều. Như vậy không bao lâu nữa có thể đích thân nhiếp chính rồi, chỉ là Triệu Nhan lại có chút lo lắng, bởi vì sau khi Triệu Thự đích thân nhiếp chính sẽ nổ ra một cuộc tranh luận trong lịch sử giằng co nửa năm trời, ngay cả triều chính bình thường cũng đều bị chậm trễ.
Triệu Thự thấy Triệu Nhan cũng rất vui, hơn nữa còn hỏi thăm chút về chuyện của Bảo An Công chúa. Khi nghe tin sức khỏe của Bảo An Công chúa đã hồi phục tương đối rồi, ông cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại cùng với Triệu Nhan nói về chuyện Quân khí giám và chuyện ly hôn giữa Vương Sân và Bảo An Công chúa. Chỉ là chuyện này liên lụy lớn, Triệu Thự cũng chỉ có thể từ từ suy nghĩ. Mặc dù Triệu Nhan rất nóng vội về chuyện này, nhưng cũng không thể giúp được gì.
Triệu Nhan vào cung tới xem sự phát triển của ngô và khoai lang. Triệu Thự cũng rất xem trọng việc này, cho nên cũng không có làm chậm trễ Triệu Nhan, sau khi nói vài câu liền cho người dẫn hắn đi tới hậu uyển phía tây bắc hoàng thành. Cái gọi là hậu uyển thực sự chính là ngự hoa viên của hoàng thành. Bên trong trồng các loại hoa cỏ quý hiếm từ các nơi dâng tặng, thậm chí còn có một khu dùng để nuôi các loại động vật quý hiếm. Có thể gọi chung là vườn thực vật và vườn động vật hoàng gia.
Triệu Nhan được một nội thị dẫn tới hậu uyển, vừa đi vừa thưởng thức cảnh sắc trong viên lâm hoàng gia này. Hiện giờ đang là cuối mùa hạ, dù là mùa của rất nhiều loài hoa đã qua rồi, nhưng các loại cây đều mọc rất tươi tốt, có một số được cắt tỉa tỉ mỉ, xem ra nội thị phụ trách ở đây chắc chắn là vô cùng quan tâm.
Cuối cùng Triệu Nhan một đại viện phía bắc hậu uyển, lập tức có một lão già lưng còng tới đón, sau đó nội thị dẫn Triệu Nhan tới đó giới thiệu với Triệu Nhan:
- Quận Vương điện hạ, vị này là Thôi nội thị chủ quản trồng cây cỏ hậu viện. Hiện đang phụ trách trồng ngô và khoai lang, tiếp theo đây sẽ do ông ta dẫn người đi thị sát.
- Ừ, làm phiền Thôi nội thị rồi!
Triệu Nhan gật đầu nói, đối với việc giám sát của ông ta dù không vui, nhưng cũng không phải là đặc biệt kỳ thị. Ngoài Minh triều ra, rất nhiều triều đại khác đa phần giám thụ đều vì kế sinh nhai nên mới bắt buộc phải chọn lựa làm chức vụ ấy. Hơn nữa giám sát của triều Tống còn chịu sự ràng buộc rất lớn, ít xuất hiện tình trạng chuyên quyền, cũng chỉ có thời Tống Huy Tông mới xuất hiện đám người Đồng Quán.
- Điện hạ khách khí rồi, xin người theo lão nô đi vào. Trong vườn này trồng chính là ngô và khoai lang!
Thôi nội thị này đã lớn tuổi, không những lưng còng không thẳng được nữa, hơn nữa nếp nhăn trên mặt, thường thì giám hội sẽ nhanh già hơn một chút so với người bình thường. Còn nhìn bộ dạng của Thôi nội thị này, có lẽ ít nhất cũng phải năm sáu chục tuổi rồi.
Triệu Nhan cùng lão giám đi tới vườn trồng ngô và khoai lang. Kết quả là vừa vào cửa, Triệu Nhan đã bị cảnh tượng đồ sộ trước mặt làm cho hoảng sợ. Hắn không ngờ vì trồng ngô và khoai, Triệu Thự lại bỏ ra nhiều công sức như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.