Chương 162: Mới gặp Tào Dật và Trực Lỗ Cổ
Bắc Minh Lão Ngư
25/06/2020
- Lão lão gia?
Nghe được xưng hô có chút kỳ quái, Triệu Nhan cũng sững sờ, liền tiếp theo lại nghĩ đến, Mịch Tuyết là nha hoàn Tào gia nuôi nấng, lão gia trong lời nàng hẳn là chỉ phụ thân của Tào Dĩnh, vậy lão lão gia này là chỉ ai?
- Ya, tổ phụ lão nhân gia người làm sao đến rồi, chúng ta nhanh đi nghênh đón!
Triệu Nhan chưa kịp nghĩ rõ ràng, Tào Dĩnh liền kinh hỉ hét lên một tiếng, lôi kéo Triệu Nhan liền hướng tiền sảnh chạy đi, lúc này Triệu Nhan mới rốt cục hiểu được, hoá ra lão lão gia chính là Tào quốc cữu trong truyền thuyết kia, vừa nghĩ tới mình lập tức liền có thể nhìn thấy một trong bát tiên, tuy rằng Tiên Nhân này kỳ thực cũng là một phàm nhân không có bất kì pháp lực gì, nhưng vẫn khiến Triệu Nhan cảm giác thấy có chút hưng phấn.
Tào Dĩnh từ nhỏ thân thể không ổn, khi còn bé từng theo tổ phụ sống qua một quãng thời gian, y thuật của nàng cũng là học được vào lúc này, cho nên tình cảm nàng đối với tổ phụ rất sâu nặng, lần trước nàng xuất giá thì không thể nhìn thấy tổ phụ Tào Dật, bây giờ nghe tổ phụ bỗng nhiên đi tới quý phủ của mình, tự nhiên là hưng phấn tột đỉnh, một đường chạy chậm đi tới tiền sảnh.
Triệu Nhan theo Tào Dĩnh đi tới tiền sảnh, mới vừa vào đến bên trong, liền nhìn thấy một người đạo nhân trung niên ngồi ở chỗ đó, đang cùng một ông lão mặc trang phục người Liêu nói chuyện, Tào Dĩnh nhìn thấy người đạo nhân trung niên thì, lập tức kích động lệ nóng doanh tròng đi lên trước hành lễ nói:
- Tôn nữ bái kiến tổ phụ, không biết tổ phụ gần đây thân thể khỏe không?
Tào Dật cũng là mấy năm chưa gặp Tào Dĩnh người cháu gái yêu thương nhất, bây giờ nhìn thấy cách mặc trang phục của cháu, cũng không khỏi lộ ra vẻ kích động, đứng trên dưới đánh giá Tào Dĩnh vài lần, sau đó mới lên tiếng nói:
- Tốt tốt! Tổ phụ hết thảy đều tốt, không nghĩ tới mấy năm không gặp. Dĩnh nhi nhà ta cũng đã gả làm vợ người rồi!
- Còn nói sao, ngày tôn nữ xuất giá hôm đó cũng không thấy tổ phụ trở lại, ta còn tưởng rằng tổ phụ không thích Dĩnh nhi cơ chứ?
Tào Dĩnh lúc này cũng lộ ra mấy phần thái độ của cô gái nhỏ ngày thường hiếm thấy, đồng thời sử dụng giọng nói làm nũng.
- Ha ha, lần trước là tổ phụ không đúng, vốn là ta cũng muốn trở lại, có điều trên đường gặp phải một hồi bệnh dịch, tính mạng hơn ngàn người ta cũng không thể không quản, cho nên mới trì hoãn thời gian, đợi được sau khi bệnh dịch đi qua, hôn kỳ của con cũng qua lâu rồi. Vì lẽ đó ta cũng không trở lại nữa.
Tào Dật cũng có chút hổ thẹn nói, đối với tôn nữ thông minh lanh lợi của mình này, ông cũng thương yêu hơn bất cứ ai, thậm chí lần trước hắn vốn còn muốn ngăn cản Tào Dĩnh gả cho tên công tử chơi bời như Triệu Nhan. Nhưng bởi vì cứu người mà làm lỡ.
- Khụ ~ Tôn nữ tế Triệu Nhan bái kiến tổ phụ!
Lúc này Triệu Nhan rốt cuộc tìm được cơ hội nói chen vào, tiến lên vài bước hành lễ nói, trước mắt vị Tào quốc cữu trong truyền thuyết này không khác nhau nhiều, đều là người trung niên dáng dấp một bộ tiên phong đạo cốt. Chỉ là trên người ông bây giờ mặc đạo bào, mà không phải quan phục trong truyền thuyết, trong tay cũng không cầm thẻ ngọc là dấu hiệu của Tào quốc cữu, điều này ngược lại khiến Triệu Nhan có chút tiếc nuối.
Nhìn thấy Triệu Nhan tiến lên hành lễ, Tào Dật cũng vô cùng thật lòng trên dưới đánh giá Triệu Nhan một phen, ông đã tới Kinh Thành chừng mấy ngày, khoảng thời gian này ông cũng nghe nói không ít sự tình liên quan tới Triệu Nhan, đối với Triệu Nhan từ một tên công tử vô học, sau khi kết hôn lập tức biến thành đại tài tử tinh thông họa đạo, chuyện này cũng có nghe, thậm chí ông còn biết một vài sự tình người khác không biết, điều này cũng là nguyên nhân ngày hôm nay ông đi thẳng tới quý phủ của Triệu Nhan.
- Quận Vương không cần đa lễ, Dĩnh nhi thuở nhỏ được lão phu nuông chiều, hi vọng Quận Vương đối với nó bao dung hơn!
Tào Dật đánh giá Triệu Nhan một lát, cuối cùng rốt cục trầm giọng mở miệng nói, chỉ là ngữ khí của hắn cũng không làm sao thân mật được, thậm chí đối với Triệu Nhan trực tiếp lấy Quận Vương tương xứng, đây căn bản không giống xưng hô như là người thân, vì lẽ đó Tào Dĩnh cùng Triệu Nhan nghe đến đó cũng đều là sững sờ.
- Tổ phụ quá lo, Dĩnh nhi bình thường so với Quận Vương người này có khả năng hơn nhiều, hiện tại trong nhà được nàng quản lý ngay ngắn rõ ràng, trước ta bị thương thì cũng nhờ có nàng chăm sóc, ta đối với Dĩnh nhi cũng là vừa cảm kích lại ái mộ, muốn nói bao dung cũng là nàng bao dung ta mới phải!
Triệu Nhan lúc này một mặt nghiêm túc mở miệng nói, thật giống hắn nói tất cả đều là phát ra từ lời tâm huyết.
Tào Dĩnh nghe được Triệu Nhan ngay ở trước mặt tổ phụ nói ra ái mộ mình, điều này làm cho nàng vừa thẹn vừa mừng, khuôn mặt nhỏ nhắn đều sắp chôn vào lòng rồi. Còn Tào Dật khi nghe đến Triệu Nhan nói, cùng với nhìn thấy vẻ mặt tôn nữ, điều này làm cho ông cũng coi như là thở phào nhẹ nhõm, xem ra Triệu Nhan sau khi kết hôn xác thực là biến hóa rất lớn, bằng không tôn nữ mình cũng sẽ không đối với hắn chân thành như vậy.
Tuy nhiên Tào Dật hôm nay tới không chỉ là đến gặp tôn nữ, mà có một việc khác trọng yếu, vì lẽ đó sau khi ông thấy cuộc sống của cháu gái sau khi kết hôn cũng không tồi, lập tức trầm ngâm một chút, sau đó cùng ông lão bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, lúc này mới rốt cục hướng về Triệu Nhan giới thiệu:
- Cháu rể, vị lão gia bên cạnh ta đây, là bằng hữu của ta nhiều năm, được xưng Liêu quốc đệ nhất thần y Trực Lỗ Cổ, nghe được tên của y, ngươi nên đoán được nguyên nhân chúng ta đến tìm ngươi chứ?
Triệu Nhan nghe đến đó cũng giật nảy cả mình, trước hắn đã nghe Liễu Không nói Trực Lỗ Cổ đã từ Liêu quốc đi tới Đại Tống, nhưng không nghĩ tới đối phương và Tào Dật cùng tới đây, điều này làm cho Triệu Nhan cũng thấp thỏm trong lòng, đặc biệt nghĩ đến trước mình khiến Trương Nhân Tiên bị độc chó dại, hơn nữa ánh mắt Trực Lỗ Cổ trước mặt nhìn hắn cũng không quá thân mật, điều này làm cho Triệu Nhan đối với Trực Lỗ Cổ cũng càng thêm cảm thấy lo lắng.
- Nương tử, ta có một số việc muốn cùng tổ phụ đàm luận, nàng có thể rời đi trước một tý hay không?
Triệu Nhan tuy rằng trong lòng lo lắng, nhưng trên mặt không có biểu lộ ra, mà là một mặt mỉm cười đối với Tào Dĩnh, hắn không muốn để cho Tào Dĩnh tham dự đến những chuyện bên trong này, càng không muốn để Tào Dĩnh vì mình lo lắng, cho nên mới muốn cho nàng rời đi.
Dựa vào sự thông tuệ của Tào Dĩnh, tự nhiên nhìn ra Triệu Nhan cùng tổ phụ khẳng định có vấn đề, nhưng nàng cũng biết mình chỉ là nữ tử, có một số việc nàng không thể nhúng tay, vì lẽ đó Tào Dĩnh nghe xong cũng mỉm cười gật đầu, sau đó lại hướng về tổ phụ Tào Dật tạm thời nói lời từ biệt, xuống bảo người chuẩn bị điểm tâm cho Triệu Nhan bọn họ.
Nhìn đến sau khi Tào Dĩnh rời khỏi tiền sảnh, Triệu Nhan lúc này mới cười xoay người, quay về Trực Lỗ Cổ thi lễ một cái nói:
- Hóa ra ngài chính là Liêu quốc đệ nhất thần y Trực Lỗ Cổ, quãng thời gian trước Tiểu Vương còn cùng Liễu Không nói về ngài, không nghĩ tới chúng ta liền gặp mặt nhanh như vậy rồi.
- Ồ? Ngươi biết Liễu Không?
Trực Lỗ Cổ nghe được lời Triệu Nhan cũng sững sờ, không nhịn được mở miệng hỏi.
- Ha ha, đâu chỉ là quen biết chứ, Liễu Không hiện tại đang sống ở chỗ này của ta, Trực thần y nếu muốn gặp y, ta hiện tại xin mời y lại đây!
Triệu Nhan cười ha ha mở miệng nói, hắn hiện tại rất hi vọng Liễu Không có thể đến, sau đó để y giúp mình hỏi thăm một chút ý đồ Trực Lỗ Cỗ đến đây, như vậy hắn cũng có thể làm tốt chuẩn bị ứng đối.
- Không cần, Liễu Không có thể một hồi tạm biệt, lão phu tìm đến Quận Vương Điện hạ, là có một việc muốn hướng về Quận Vương tìm chứng cứ một chút, mặt khác lại nói rõ một điểm, lão phu tên gọi Trực Lỗ Cổ, nhưng cũng không phải họ Trực, Trực Lỗ Cổ là tên tự và hiệu của ta!
Trực Lỗ Cổ nói xong lời cuối cùng thì, cũng có chút tức giận, bởi vì y cảm giác Triệu Nhan thật giống là cố ý gọi như vậy.
- Thì ra là như vậy, Tiểu Vương rõ rồi, đa tạ Trực thần y chỉ điểm!
Triệu Nhan một mặt giả vờ ngây thơ lần nữa mở miệng nói, hắn tự nhiên biết Trực Lỗ Cổ chỉ là tên, chỉ có điều vị Trương Nhân Tiên rõ ràng chết chắc rồi, lại bị Trực Lỗ Cổ ông lão này cứu trở lại, điều này làm cho Triệu Nhan có chút khó chịu, cho nên mới phải dùng biện pháp nho nhỏ này trả thù một tý.
- Ngươi...
Trực Lỗ Cổ bị Triệu Nhan tức giận muốn mắng người, với thân phận của hắn, coi như là Hoàng Đế Tống Liêu hai nước nhìn thấy y, cũng phải khách khí, nhưng không nghĩ tới Triệu Nhan tên tiểu tử này dám ở trước mặt y giả vờ ngây ngốc, tình huống như thế y vẫn là lần đầu gặp phải.
- Lão hữu hà tất cùng vãn bối chấp nhặt?
Lúc này Tào Dật nhìn thấy Trực Lỗ Cổ có chút tức giận, lập tức vội vàng điều đình, liền tiếp theo ông lại quay đầu đối với Triệu Nhan cười nói:
- Tôn nữ tế, chúng ta liền đi thẳng vào vấn đề nói đi, lần này Trực Lỗ Cổ đến Đại Tống ta, chính là vì sự tình lúc trước đặc phái viên Liêu quốc Trương Nhân Tiên bị bệnh chó điên, hơn nữa chúng ta đi tới Kinh Thành, điều đầu tiên là liền đi gặp phụ thân ngươi, chính là y muốn chúng ta đến tìm ngươi.
Triệu Nhan nghe đến đó cũng bỗng nhiên tỉnh ngộ, không trách Tào Dật cùng Trực Lỗ Cổ trực tiếp tìm đến mình, hóa ra là được Triệu Thự chỉ điểm, nói như thế, hai người bọn họ cũng hẳn phải biết mình khiến Trương Nhân Tiên bị hạ độc bệnh chó điên. Nghĩ tới đây, Triệu Nhan cũng không khỏi thầm mắng Triệu Thự không có trách nhiệm, không ngờ vừa gặp mặt đã bán rẻ mình rồi.
Nhìn thấy vẻ mặt Triệu Nhan, Trực Lỗ Cổ cũng rốt cục nguôi lửa giận của mình, lập tức lần nữa mở miệng nói:
- Quận Vương Điện hạ, lần này lão phu trước cũng không phải hỏi tội, dù sao Trương Nhân Tiên cũng không phải người tốt lành gì, hoàng cung Đại Tống mười mấy cung nhân đều vì gã mà chết, hiện tại gã rơi xuống mức độ này, cũng là gieo gió gặt bão.
Nói tới chỗ này thì, Trực Lỗ Cổ dừng một chút, tiếp theo lại mở miệng nói:
- Chỉ có điều thủ đoạn trả thù thế này của Quận Vương thực sự quá mức nham hiểm, hơn nữa cũng làm trái nhân tâm thầy thuốc, may là ta từ chỗ Đại Tống bệ hạ biết được, Quận Vương cũng không có đem biện pháp như thế nói cho bất luận người nào, vì lẽ đó lão phu ở đây muốn hướng về Quận Vương thỉnh cầu một tý, hi vọng ngài tuyệt đối không nên đem loại biện pháp thương thiên hại lý này truyền đi, bằng không ngày sau còn không biết sẽ có bao nhiêu người vì vậy mà chết!
Trực Lỗ Cổ nói xong lời cuối cùng thì, dĩ nhiên vô cùng thành khẩn hướng về Triệu Nhan thi lễ một cái, vừa nãy y tức giận, nhưng lúc này vì cứu lại tính mạng nhiều người hơn, y nhưng có thể gác lại tình cảm cá nhân, chỉ hi vọng Triệu Nhan có thể giữ kín thủ đoạn giết người này.
Triệu Nhan nhìn thấy biểu hiện của Trực Lỗ Cổ, liền có chút kinh ngạc, bất quá hắn cũng rất nhanh mở miệng nói:
- Điểm ấy thần y không cần phải lo lắng, trước ta đã biết loại biện pháp này giết người quá mức nham hiểm, cho nên lúc đó cũng đã phát lời thề, đời này chỉ dùng lần này, hơn nữa ngày sau cũng tuyệt đối sẽ không nói cho bất luận người nào!
Nghe được Triệu Nhan nói như thế, Trực Lỗ Cổ cùng Tào Dật hai người cũng đều thở phào nhẹ nhõm, kỳ thực bọn hắn trước từ Triệu Thự nơi đó biết được biện pháp như thế chỉ có một mình Triệu Nhan biết, bọn hắn đã mơ hồ đoán được Triệu Nhan biết loại biện pháp giết người này truyền đi sẽ nguy hại thế nào, chỉ có điều trong lòng vẫn còn có chút lo lắng, bây giờ nghe Triệu Nhan chính miệng hứa hẹn, điều này làm cho bọn họ rốt cục yên lòng.
Tuy nhiên rất nhanh Tào Dật lại nghĩ tới một sự kiện, lập tức mở miệng hỏi:
- Tôn nữ tế, có một việc ta vẫn không nghĩ ra, ngươi làm sao khiến Trương Nhân Tiên nhiễm phải bệnh chó điên, hơn nữa trên người lại không có bất kỳ vết thương nào?
Nghe được xưng hô có chút kỳ quái, Triệu Nhan cũng sững sờ, liền tiếp theo lại nghĩ đến, Mịch Tuyết là nha hoàn Tào gia nuôi nấng, lão gia trong lời nàng hẳn là chỉ phụ thân của Tào Dĩnh, vậy lão lão gia này là chỉ ai?
- Ya, tổ phụ lão nhân gia người làm sao đến rồi, chúng ta nhanh đi nghênh đón!
Triệu Nhan chưa kịp nghĩ rõ ràng, Tào Dĩnh liền kinh hỉ hét lên một tiếng, lôi kéo Triệu Nhan liền hướng tiền sảnh chạy đi, lúc này Triệu Nhan mới rốt cục hiểu được, hoá ra lão lão gia chính là Tào quốc cữu trong truyền thuyết kia, vừa nghĩ tới mình lập tức liền có thể nhìn thấy một trong bát tiên, tuy rằng Tiên Nhân này kỳ thực cũng là một phàm nhân không có bất kì pháp lực gì, nhưng vẫn khiến Triệu Nhan cảm giác thấy có chút hưng phấn.
Tào Dĩnh từ nhỏ thân thể không ổn, khi còn bé từng theo tổ phụ sống qua một quãng thời gian, y thuật của nàng cũng là học được vào lúc này, cho nên tình cảm nàng đối với tổ phụ rất sâu nặng, lần trước nàng xuất giá thì không thể nhìn thấy tổ phụ Tào Dật, bây giờ nghe tổ phụ bỗng nhiên đi tới quý phủ của mình, tự nhiên là hưng phấn tột đỉnh, một đường chạy chậm đi tới tiền sảnh.
Triệu Nhan theo Tào Dĩnh đi tới tiền sảnh, mới vừa vào đến bên trong, liền nhìn thấy một người đạo nhân trung niên ngồi ở chỗ đó, đang cùng một ông lão mặc trang phục người Liêu nói chuyện, Tào Dĩnh nhìn thấy người đạo nhân trung niên thì, lập tức kích động lệ nóng doanh tròng đi lên trước hành lễ nói:
- Tôn nữ bái kiến tổ phụ, không biết tổ phụ gần đây thân thể khỏe không?
Tào Dật cũng là mấy năm chưa gặp Tào Dĩnh người cháu gái yêu thương nhất, bây giờ nhìn thấy cách mặc trang phục của cháu, cũng không khỏi lộ ra vẻ kích động, đứng trên dưới đánh giá Tào Dĩnh vài lần, sau đó mới lên tiếng nói:
- Tốt tốt! Tổ phụ hết thảy đều tốt, không nghĩ tới mấy năm không gặp. Dĩnh nhi nhà ta cũng đã gả làm vợ người rồi!
- Còn nói sao, ngày tôn nữ xuất giá hôm đó cũng không thấy tổ phụ trở lại, ta còn tưởng rằng tổ phụ không thích Dĩnh nhi cơ chứ?
Tào Dĩnh lúc này cũng lộ ra mấy phần thái độ của cô gái nhỏ ngày thường hiếm thấy, đồng thời sử dụng giọng nói làm nũng.
- Ha ha, lần trước là tổ phụ không đúng, vốn là ta cũng muốn trở lại, có điều trên đường gặp phải một hồi bệnh dịch, tính mạng hơn ngàn người ta cũng không thể không quản, cho nên mới trì hoãn thời gian, đợi được sau khi bệnh dịch đi qua, hôn kỳ của con cũng qua lâu rồi. Vì lẽ đó ta cũng không trở lại nữa.
Tào Dật cũng có chút hổ thẹn nói, đối với tôn nữ thông minh lanh lợi của mình này, ông cũng thương yêu hơn bất cứ ai, thậm chí lần trước hắn vốn còn muốn ngăn cản Tào Dĩnh gả cho tên công tử chơi bời như Triệu Nhan. Nhưng bởi vì cứu người mà làm lỡ.
- Khụ ~ Tôn nữ tế Triệu Nhan bái kiến tổ phụ!
Lúc này Triệu Nhan rốt cuộc tìm được cơ hội nói chen vào, tiến lên vài bước hành lễ nói, trước mắt vị Tào quốc cữu trong truyền thuyết này không khác nhau nhiều, đều là người trung niên dáng dấp một bộ tiên phong đạo cốt. Chỉ là trên người ông bây giờ mặc đạo bào, mà không phải quan phục trong truyền thuyết, trong tay cũng không cầm thẻ ngọc là dấu hiệu của Tào quốc cữu, điều này ngược lại khiến Triệu Nhan có chút tiếc nuối.
Nhìn thấy Triệu Nhan tiến lên hành lễ, Tào Dật cũng vô cùng thật lòng trên dưới đánh giá Triệu Nhan một phen, ông đã tới Kinh Thành chừng mấy ngày, khoảng thời gian này ông cũng nghe nói không ít sự tình liên quan tới Triệu Nhan, đối với Triệu Nhan từ một tên công tử vô học, sau khi kết hôn lập tức biến thành đại tài tử tinh thông họa đạo, chuyện này cũng có nghe, thậm chí ông còn biết một vài sự tình người khác không biết, điều này cũng là nguyên nhân ngày hôm nay ông đi thẳng tới quý phủ của Triệu Nhan.
- Quận Vương không cần đa lễ, Dĩnh nhi thuở nhỏ được lão phu nuông chiều, hi vọng Quận Vương đối với nó bao dung hơn!
Tào Dật đánh giá Triệu Nhan một lát, cuối cùng rốt cục trầm giọng mở miệng nói, chỉ là ngữ khí của hắn cũng không làm sao thân mật được, thậm chí đối với Triệu Nhan trực tiếp lấy Quận Vương tương xứng, đây căn bản không giống xưng hô như là người thân, vì lẽ đó Tào Dĩnh cùng Triệu Nhan nghe đến đó cũng đều là sững sờ.
- Tổ phụ quá lo, Dĩnh nhi bình thường so với Quận Vương người này có khả năng hơn nhiều, hiện tại trong nhà được nàng quản lý ngay ngắn rõ ràng, trước ta bị thương thì cũng nhờ có nàng chăm sóc, ta đối với Dĩnh nhi cũng là vừa cảm kích lại ái mộ, muốn nói bao dung cũng là nàng bao dung ta mới phải!
Triệu Nhan lúc này một mặt nghiêm túc mở miệng nói, thật giống hắn nói tất cả đều là phát ra từ lời tâm huyết.
Tào Dĩnh nghe được Triệu Nhan ngay ở trước mặt tổ phụ nói ra ái mộ mình, điều này làm cho nàng vừa thẹn vừa mừng, khuôn mặt nhỏ nhắn đều sắp chôn vào lòng rồi. Còn Tào Dật khi nghe đến Triệu Nhan nói, cùng với nhìn thấy vẻ mặt tôn nữ, điều này làm cho ông cũng coi như là thở phào nhẹ nhõm, xem ra Triệu Nhan sau khi kết hôn xác thực là biến hóa rất lớn, bằng không tôn nữ mình cũng sẽ không đối với hắn chân thành như vậy.
Tuy nhiên Tào Dật hôm nay tới không chỉ là đến gặp tôn nữ, mà có một việc khác trọng yếu, vì lẽ đó sau khi ông thấy cuộc sống của cháu gái sau khi kết hôn cũng không tồi, lập tức trầm ngâm một chút, sau đó cùng ông lão bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, lúc này mới rốt cục hướng về Triệu Nhan giới thiệu:
- Cháu rể, vị lão gia bên cạnh ta đây, là bằng hữu của ta nhiều năm, được xưng Liêu quốc đệ nhất thần y Trực Lỗ Cổ, nghe được tên của y, ngươi nên đoán được nguyên nhân chúng ta đến tìm ngươi chứ?
Triệu Nhan nghe đến đó cũng giật nảy cả mình, trước hắn đã nghe Liễu Không nói Trực Lỗ Cổ đã từ Liêu quốc đi tới Đại Tống, nhưng không nghĩ tới đối phương và Tào Dật cùng tới đây, điều này làm cho Triệu Nhan cũng thấp thỏm trong lòng, đặc biệt nghĩ đến trước mình khiến Trương Nhân Tiên bị độc chó dại, hơn nữa ánh mắt Trực Lỗ Cổ trước mặt nhìn hắn cũng không quá thân mật, điều này làm cho Triệu Nhan đối với Trực Lỗ Cổ cũng càng thêm cảm thấy lo lắng.
- Nương tử, ta có một số việc muốn cùng tổ phụ đàm luận, nàng có thể rời đi trước một tý hay không?
Triệu Nhan tuy rằng trong lòng lo lắng, nhưng trên mặt không có biểu lộ ra, mà là một mặt mỉm cười đối với Tào Dĩnh, hắn không muốn để cho Tào Dĩnh tham dự đến những chuyện bên trong này, càng không muốn để Tào Dĩnh vì mình lo lắng, cho nên mới muốn cho nàng rời đi.
Dựa vào sự thông tuệ của Tào Dĩnh, tự nhiên nhìn ra Triệu Nhan cùng tổ phụ khẳng định có vấn đề, nhưng nàng cũng biết mình chỉ là nữ tử, có một số việc nàng không thể nhúng tay, vì lẽ đó Tào Dĩnh nghe xong cũng mỉm cười gật đầu, sau đó lại hướng về tổ phụ Tào Dật tạm thời nói lời từ biệt, xuống bảo người chuẩn bị điểm tâm cho Triệu Nhan bọn họ.
Nhìn đến sau khi Tào Dĩnh rời khỏi tiền sảnh, Triệu Nhan lúc này mới cười xoay người, quay về Trực Lỗ Cổ thi lễ một cái nói:
- Hóa ra ngài chính là Liêu quốc đệ nhất thần y Trực Lỗ Cổ, quãng thời gian trước Tiểu Vương còn cùng Liễu Không nói về ngài, không nghĩ tới chúng ta liền gặp mặt nhanh như vậy rồi.
- Ồ? Ngươi biết Liễu Không?
Trực Lỗ Cổ nghe được lời Triệu Nhan cũng sững sờ, không nhịn được mở miệng hỏi.
- Ha ha, đâu chỉ là quen biết chứ, Liễu Không hiện tại đang sống ở chỗ này của ta, Trực thần y nếu muốn gặp y, ta hiện tại xin mời y lại đây!
Triệu Nhan cười ha ha mở miệng nói, hắn hiện tại rất hi vọng Liễu Không có thể đến, sau đó để y giúp mình hỏi thăm một chút ý đồ Trực Lỗ Cỗ đến đây, như vậy hắn cũng có thể làm tốt chuẩn bị ứng đối.
- Không cần, Liễu Không có thể một hồi tạm biệt, lão phu tìm đến Quận Vương Điện hạ, là có một việc muốn hướng về Quận Vương tìm chứng cứ một chút, mặt khác lại nói rõ một điểm, lão phu tên gọi Trực Lỗ Cổ, nhưng cũng không phải họ Trực, Trực Lỗ Cổ là tên tự và hiệu của ta!
Trực Lỗ Cổ nói xong lời cuối cùng thì, cũng có chút tức giận, bởi vì y cảm giác Triệu Nhan thật giống là cố ý gọi như vậy.
- Thì ra là như vậy, Tiểu Vương rõ rồi, đa tạ Trực thần y chỉ điểm!
Triệu Nhan một mặt giả vờ ngây thơ lần nữa mở miệng nói, hắn tự nhiên biết Trực Lỗ Cổ chỉ là tên, chỉ có điều vị Trương Nhân Tiên rõ ràng chết chắc rồi, lại bị Trực Lỗ Cổ ông lão này cứu trở lại, điều này làm cho Triệu Nhan có chút khó chịu, cho nên mới phải dùng biện pháp nho nhỏ này trả thù một tý.
- Ngươi...
Trực Lỗ Cổ bị Triệu Nhan tức giận muốn mắng người, với thân phận của hắn, coi như là Hoàng Đế Tống Liêu hai nước nhìn thấy y, cũng phải khách khí, nhưng không nghĩ tới Triệu Nhan tên tiểu tử này dám ở trước mặt y giả vờ ngây ngốc, tình huống như thế y vẫn là lần đầu gặp phải.
- Lão hữu hà tất cùng vãn bối chấp nhặt?
Lúc này Tào Dật nhìn thấy Trực Lỗ Cổ có chút tức giận, lập tức vội vàng điều đình, liền tiếp theo ông lại quay đầu đối với Triệu Nhan cười nói:
- Tôn nữ tế, chúng ta liền đi thẳng vào vấn đề nói đi, lần này Trực Lỗ Cổ đến Đại Tống ta, chính là vì sự tình lúc trước đặc phái viên Liêu quốc Trương Nhân Tiên bị bệnh chó điên, hơn nữa chúng ta đi tới Kinh Thành, điều đầu tiên là liền đi gặp phụ thân ngươi, chính là y muốn chúng ta đến tìm ngươi.
Triệu Nhan nghe đến đó cũng bỗng nhiên tỉnh ngộ, không trách Tào Dật cùng Trực Lỗ Cổ trực tiếp tìm đến mình, hóa ra là được Triệu Thự chỉ điểm, nói như thế, hai người bọn họ cũng hẳn phải biết mình khiến Trương Nhân Tiên bị hạ độc bệnh chó điên. Nghĩ tới đây, Triệu Nhan cũng không khỏi thầm mắng Triệu Thự không có trách nhiệm, không ngờ vừa gặp mặt đã bán rẻ mình rồi.
Nhìn thấy vẻ mặt Triệu Nhan, Trực Lỗ Cổ cũng rốt cục nguôi lửa giận của mình, lập tức lần nữa mở miệng nói:
- Quận Vương Điện hạ, lần này lão phu trước cũng không phải hỏi tội, dù sao Trương Nhân Tiên cũng không phải người tốt lành gì, hoàng cung Đại Tống mười mấy cung nhân đều vì gã mà chết, hiện tại gã rơi xuống mức độ này, cũng là gieo gió gặt bão.
Nói tới chỗ này thì, Trực Lỗ Cổ dừng một chút, tiếp theo lại mở miệng nói:
- Chỉ có điều thủ đoạn trả thù thế này của Quận Vương thực sự quá mức nham hiểm, hơn nữa cũng làm trái nhân tâm thầy thuốc, may là ta từ chỗ Đại Tống bệ hạ biết được, Quận Vương cũng không có đem biện pháp như thế nói cho bất luận người nào, vì lẽ đó lão phu ở đây muốn hướng về Quận Vương thỉnh cầu một tý, hi vọng ngài tuyệt đối không nên đem loại biện pháp thương thiên hại lý này truyền đi, bằng không ngày sau còn không biết sẽ có bao nhiêu người vì vậy mà chết!
Trực Lỗ Cổ nói xong lời cuối cùng thì, dĩ nhiên vô cùng thành khẩn hướng về Triệu Nhan thi lễ một cái, vừa nãy y tức giận, nhưng lúc này vì cứu lại tính mạng nhiều người hơn, y nhưng có thể gác lại tình cảm cá nhân, chỉ hi vọng Triệu Nhan có thể giữ kín thủ đoạn giết người này.
Triệu Nhan nhìn thấy biểu hiện của Trực Lỗ Cổ, liền có chút kinh ngạc, bất quá hắn cũng rất nhanh mở miệng nói:
- Điểm ấy thần y không cần phải lo lắng, trước ta đã biết loại biện pháp này giết người quá mức nham hiểm, cho nên lúc đó cũng đã phát lời thề, đời này chỉ dùng lần này, hơn nữa ngày sau cũng tuyệt đối sẽ không nói cho bất luận người nào!
Nghe được Triệu Nhan nói như thế, Trực Lỗ Cổ cùng Tào Dật hai người cũng đều thở phào nhẹ nhõm, kỳ thực bọn hắn trước từ Triệu Thự nơi đó biết được biện pháp như thế chỉ có một mình Triệu Nhan biết, bọn hắn đã mơ hồ đoán được Triệu Nhan biết loại biện pháp giết người này truyền đi sẽ nguy hại thế nào, chỉ có điều trong lòng vẫn còn có chút lo lắng, bây giờ nghe Triệu Nhan chính miệng hứa hẹn, điều này làm cho bọn họ rốt cục yên lòng.
Tuy nhiên rất nhanh Tào Dật lại nghĩ tới một sự kiện, lập tức mở miệng hỏi:
- Tôn nữ tế, có một việc ta vẫn không nghĩ ra, ngươi làm sao khiến Trương Nhân Tiên nhiễm phải bệnh chó điên, hơn nữa trên người lại không có bất kỳ vết thương nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.