Chương 28: Quận Vương cũng muốn chạy nạn
Bắc Minh Lão Ngư
25/06/2020
Mãi cho tới sau khi Triệu Nhan rời khỏi đại điện, đám người Lão Phúc mới từ trong chấn động bừng tỉnh lại. Trong đó Tiểu Đậu Nha và Mịch Tuyết nhìn nhau, liền chạy đuổi theo Triệu Nhan. Còn Lão Phúc thì quay người liếc nhìn tất cả mọi người một cái, lớn tiếng khiển trách: - Tất cả nghe rõ cho ta, chuyện vừa rồi nếu có người dám truyền ra ngoài, cẩn thận lão đầu tử ta sẽ lột da các ngươi! Đi làm việc hết cho ta!
Lão Phúc vừa nói xong, những người hầu đó liền tản mát khắp nơi, trong đó có mấy tên nha đầu lỗ mãng còn đâm đầu vào cột. Lão Phúc thấy phản ứng của những hạ nhân đó, vô cùng hài lòng gật đầu, đồng thời lẩm bẩm: - Cuối cùng Quận Vương cũng đã thông suốt rồi, đàn ông người ta sao có thể để cho một người phụ nữ đè đầu cưỡi cổ được chứ?
- Thả. Thả ra khụ khụ. Tào Dĩnh vừa giãy dụa kịch liệt, vừa lớn tiếng mắng nhiếc Triệu Nhan đang ôm nàng. Bất luận nàng có nghĩ thế nào cũng không ngờ, Triệu Nhan lại dám ôm nàng trước mặt bao nhiêu người hầu như vậy. Điều này khiến cho nàng vừa xấu hổ vừa tức giận, sau này nàng sao còn dám nhìn mặt ai nữa chứ?
- Thành thật một chút cho ta, bệnh thành ra như vậy còn đi dầm nước, ta thấy nàng muốn chết rồi đấy! Triệu Nhan cũng lạnh lùng hừ một tiếng, chân không hề dừng lại. Còn Tào Dĩnh cũng không còn chút dũng khí nào nữa, sau khi nghe xong những lời này của hắn quả thực cũng không còn giãy dụa nữa.
Triệu Nhan ôm Tào Dĩnh bước nhanh qua đại điện. Lúc này Tiểu Đậu Nha và Mịch Tuyết phía sau cũng đuổi theo, hai nha đầu đó đã giúp Triệu Nhan cầm ô, chạy thẳng vào trong nhà. Lúc này trong nhà cũng bắt đầu có nước dâng lên, may mà nước ngập không nhanh, nếu không thì cả Vương phủ đều đã bị ngập rồi, ban đêm ngay cả chỗ ngủ cũng không còn nữa.
Tới phòng của Tào Dĩnh, Triệu Nhan liền quăng nàng xuống giường. Lúc này Tào Dĩnh vẫn còn tức giận nhìn hắn, nhưng Triệu Nhan lại không buồn quan tâm nói: - Bây giờ cho nàng hai sự lựa chọn, một là phải ngoan ngoãn thay quần áo sạch sẽ, chờ ta quay lại tiêm cho nàng một mũi. Hai là ta giúp nàng thay quần áo, sau đó Tiểu Đậu Nha đi lấy thuốc, vẫn là ta tiêm cho nàng một mũi, nàng chọn cái nào?
Nghe thấy Triệu Nhan muốn thay quần áo cho mình, mặt Tào Dĩnh đỏ bừng tức giận, vừa định lên tiếng chỉ trích, nhưng không ngờ lại là một cơn ho sặc sụa. Tiểu Đậu Nha bên cạnh thấy Tào Dĩnh đau đớn như vậy, khẽ đi tới bên Triệu Nhan thấp giọng cầu khẩn nói:
- Quận Vương, cầu xin người không nên đùa với tứ tỷ nữa, bệnh tình của người quả thực là quá nặng rồi!
Nhìn thấy bộ dạng đáng thương đó của Tiểu Đậu Nha, Triệu Nhan cũng không nhẫn tâm từ chối yêu cầu của cô, liền đưa tay ra xoa xoa nước mưa trên mặt Tiểu Đậu Nha nói: - Được rồi, nhìn bộ mặt Tiểu Đậu Nha chúng ta, bổn Quận Vương cũng không tính toán với một người phụ nữ nữa. Ngươi và Mịch Tuyết mau giúp nàng thay quần áo đi, quần áo của các ngươi cũng đã ướt hết rồi, mau đi thay quần áo sạch sẽ, đừng để bị bệnh.
Triệu Nhan nói xong liền quay người rời khỏi đây, quay trở về phòng mình trước tiên là dùng khăn bông lau mặt, sau đó thay bộ quần áo ướt. Vừa rồi mặc dù có Tiểu Đậu Nha và Mịch Tuyết che ô cho hắn, nhưng trong không khí mưa phùn thế này, ô che mưa cũng không có tác dụng lớn lắm.
Sau khi thay xong quần áo, Triệu Nhan lại mở ba lô của mình ra, lấy ra một lọ kháng sinh và một ống tiêm dạng một lần. Trước đây hắn đã mua tổng cộng hai hộp kháng sinh, một hộp 12 lọ, cũng chính là tổng cộng có 24 lọ. Ngoài ra còn có 24 bơm tiêm một lần. Triệu Húc đã dùng hai lọ rồi, Tào Dĩnh xem ra cũng phải được tiêm hai mũi, cuối cùng cũng chỉ còn lại 20 lọ. Mà hắn vừa xuyên việt tới Đại Tống được hơn một tháng, xem ra sau này cũng phải dùng tiết kiệm một chút.
Triệu Nhan cầm theo bơm tiêm và thuốc lại một lần nữa tới phòng của Tào Dĩnh, kết quả là phát hiện ra lúc này Tào Dĩnh đã thay một bộ quần áo mới, đang nằm trên giường nghỉ ngơi. Tiểu Đậu Nha và Mịch Tuyết cũng đã thay quần áo, đang lo lắng đứng chờ bên cạnh. Khi thấy Triệu Nhan đi vào, hai nha đầu liền lộ rõ vẻ vui mừng.
- Mau vén ống tay áo lên, không nên lãng phí thời gian nữa, ta còn phải đi ra phía trước xem xem, nếu nước còn tràn vào chúng ta đều phải tạm thời chuyển ra ngoài! Triệu Nhan nói xong, liền nhanh chóng cho thuốc vào trong bơm tiêm, làm tốt công tác chuẩn bị tiêm. Nhưng Tào Dĩnh lại không hề nhúc nhích, hầu như không hề có ý phối hợp. Tiểu Đậu Nha và Mịch Tuyết đứng bên cạnh lo lắng, nhưng không dám tiến lên phía trước.
Nhìn tới đây, Triệu Nhan lại một lần nữa cười lạnh một tiếng nói: - Tiêm thường thì đều là tiêm vào hai bộ phận của cơ thể con người, một là cánh tay, hai là phần mông. Nếu cô không vén tay áo lên, vậy ta sẽ im lặng thừa nhận là cô muốn ta tiêm vào mông cô!
Nghe thấy Triệu Nhan không chút kiêng nể nói ra cái gì là vùng mông ngay trước mặt mình, điều này khiến cho Tào Dĩnh cũng tức đến mức đỏ mặt lên, nhưng nàng cũng quả thực sợ Triệu Nhan sẽ tiêm vào mông mình, dù sao thì Triệu Nhan chiếm đại nghĩa trị bệnh cho nàng. Mặt khác, họ cũng là vợ chồng trên danh nghĩa, cho nên nếu Triệu Nhan quả thực cứng nhắc muốn tiêm vào chỗ khiến người ta xấu hổ đó của nàng, Tào Dĩnh cũng không còn cách nào khác.
Nghĩ tới đây, Tào Dĩnh chỉ có thể trừng mắt liếc nhìn Triệu Nhan, sau đó từ từ vén tay áo lên, để lộ cánh tay ngọc không tì vết của mình. Điều này khiến cho Triệu Nhan cũng không khỏi tán thưởng một tiếng: - Làn da đẹp quá. Sau đó cầm kim tiêm lên nói với Tào Dĩnh: - Khi tiêm sẽ hơi đau một chút, nhưng cô phải nhịn đấy, tuyệt đối không được động đậy.
- Hừ! Ta vừa rồi không thể a.
Tào Dĩnh còn chưa nói hết, Triệu Nhan liền cầm kim tiêm hung hăng châm vào tay nàng. Kết quả khiến cho Tào Dĩnh đau đớn khẽ kêu lên một tiếng. Bản năng muốn thu cánh tay lại, nhưng cuối cùng vẫn khống chế được mình bất động, chỉ là lúc này quầng mắt Tào Dĩnh đã đỏ ửng lên rồi.
Triệu Nhan căn bản không hề quan tâm tới phản ứng của Tào Dĩnh, nghiêm túc đẩy thuốc trong bơm tiêm vào, lúc này rút kim tiêm ra nói: - Sau khi tiêm xong sẽ ngủ một giấc, chờ sau khi tỉnh dậy sẽ cảm thấy bệnh nhẹ đi nhiều rồi!
Triệu Nhan nói xong, liền đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng lúc này Tào Dĩnh lại giữ hắn lại nói: - Chờ chút, bây giờ tiền viện trong phủ đã ngập nước rồi, trong nhà có lẽ cũng khó mà thoát khỏi, ngươi định chuyển người trong phủ đi đâu?
Triệu Nhan vừa thu dọn đồ đạc nghe thấy lời Tào Dĩnh, liền ngẩng đầu lên nhìn nàng nói: - Chuyện của đàn ông phụ nữ bớt quan tâm đi. Cô chỉ cần nằm trên giường dưỡng bệnh là được rồi, chuyện của Vương phủ ta đương nhiên có thể sắp xếp được!
Triệu Nhan nói xong liền quay người rời khỏi phòng, còn Tào Dĩnh thì nhìn theo bóng Triệu Nhan ra đi, trong ánh mắt cũng lộ rõ vẻ phức tạp. Mặc dù tính cách của nàng cố chấp, nhưng đối với sự thay đổi của Triệu Nhan cũng vẫn luôn chú ý tới, chỉ là khi vừa mới bắt đầu, nàng cho rằng Triệu Nhan đang diễn trò. Nhưng thông qua việc sống chung hơn một tháng nay, Tào Dĩnh cũng đã phát hiện thấy Triệu Nhan không giống như đang diễn trò, mà bản thân tính cách chính là như vậy, đặc biệt là hôm đó Triệu Nhan nói hắn được tiên nhân chỉ dẫn tới thế giới trong mộng sống nhiều năm rồi. Điều này cũng giải thích việc sau khi Triệu Nhan tỉnh dậy có sự thay đổi tính cách lớn như vậy.
Vốn dĩ phản ứng của Tào Dĩnh vừa rồi là cao hứng, dù sao nàng và Triệu Nhan cũng đã là vợ chồng, điểm này ai cũng không thể thay đổi được. Nếu Triệu Nhan thực sự không có sự thay đổi, vẫn luôn giữ bộ dạng hiện tại, có lẽ Tào Dĩnh cũng sẽ thử đón nhận người chồng Triệu Nhan này. Nhưng cái gọi là giang sơn khó đổi bản tính khó rời, Tào Dĩnh lại lo lắng sau khi Triệu Nhan trở về từ thế giới trong mơ, tính cách lại một lần nữa trở về nguyên bản, điều này khiến cho tim nàng cũng có sự lo lắng vô cùng.
- Tứ tỷ, dù vừa rồi bộ dạng của Quận Vương rất hung hăng, nhưng thực sự người là một người tốt! Khi trong lòng Tào Dĩnh đang rối rắm, Tiểu Đậu Nha bên cạnh bỗng khẽ lên tiếng, trong cả Vương phủ Tiểu Đậu Nha là một người duy nhất tin chắc Triệu Nhan là người tốt.
- Ta biết. Tào Dĩnh thần sắc cô đơn nói: - Nhưng hắn bây giờ là một người tốt, sau này chưa chắc phải là một người tốt.
Sau khi Triệu Nhan đi ra khỏi phòng Tào Dĩnh, lại một lần nữa cầm ô đi tới tiền viện, sau đó tìm Lã Lão Phúc đang bận rộn chỉ huy người làm chuyển đồ. Tiếp theo đó, hắn lại tới mái hiên lớn tiếng hỏi: - Lão Phúc, cả Vương phủ xem ra sắp ngập hết rồi, người của Vương phủ phải di chuyển ra ngoài. Ngươi có ý kiến nào hay hơn không?
Lão Phúc là người già bên cạnh Triệu Nhan, hiểu tình hình Vương phủ nhất, chỉ thấy lão khom người đáp: - Khởi bẩm Quận Vương, mưa hiện giờ có lẽ nửa thành Khai Phong đều đã bị ngập rồi. Lúc này đối với Quận Vương mà nói, có hai lựa chọn, một là quay sang quan gia cứu trợ, địa thế bên phía hoàng cung khá cao, đặc biệt là có một số cung điện chính là vì tránh ngập lụt mà được sử dụng. Lần trước Quận Vương trị khỏi bệnh cho Dĩnh vương, đã khiến cho quan gia nhìn Quận Vương với một ánh mắt khác rồi, chỉ cần Quận Vương đưa ra yêu cầu này, quan gia chắc chắn sẽ đồng ý!
- Tới hoàng cung sống? Triệu Nhan nghe xong đề nghị này của Lão Phúc không khỏi lộ vẻ chần chừ.
Nói ra cũng rất có ý, bốn huynh đệ Triệu Nhan chỉ có hắn sống bên ngoài hoàng cung, ba hoàng tử Triệu Húc hiện đang sống trong hoàng cung, nghe nói Triệu Nhan trước đây vì sàm sỡ cung nữ, cho nên bị Cao Hoàng hậu tức giận đuổi ra ngoài. Nhưng đây cũng đúng là ý nguyện hiện giờ của Triệu Nhan, một là hắn cũng không phải là Triệu Nhan thực sự, nếu sống trong hoàng cung, thường xuyên tiếp xúc với Triệu Thự và Cao Hoàng hậu, có trời mới biết được liệu có để lộ chân tướng gì không? Hai là hắn cảm thấy quy củ trong hoàng cung quá nhiều, sống ở đó quá là bị gò bó.
Nghĩ tới đây, Triệu Nhan quay đầu sang nhìn Lão Phúc hỏi lại lần nữa: - Vậy lựa chọn thứ hai là gì?
Thấy Triệu Nhan dường như không muốn quay về hoàng cung sinh sống, Lão Phúc dường như có thể thở phào nhẹ nhõm, thần sắc thoải mái, lại một lần nữa lên tiếng: - Quy củ trong hoàng cung quá nhiều, Quận Vương không đi cũng là điều rất bình thường. Còn về lựa chọn thứ hai, đó chỉ là tạm thời chuyển ra khỏi thành Khai Phong, Quận Vương phủ ở thành đông có một thôn trang, bên đó xây dựng một tòa biệt viện, vốn là Quận Vương định mùa hè ra ngoài thành tránh nắng mà tới đó sinh sống. Hai hôm trước ta đã sai người xem xem, phát hiện địa thế ở đó rất cao, lũ lụt căn bản không thể tới được, cho nên Quận Vương có thể tạm thời chuyển tới biệt viện ở!
- Ha, làm như vậy đi, không ngờ bổn vương còn có dự kiến trước, lại xây xong một tòa biệt viện như vậy! Triệu Nhan vô cùng hưng phấn nói, nhà vàng nhà bạc không bằng nhà chó của mình, sống ở trong hoàng cung của Triệu Thự, đều khiến cho Triệu Nhan cảm thấy có chút không tự do tự tại, vẫn nên sống ở nhà mình sẽ tự do hơn.
- Quận Vương nhìn xa trông rộng, lão nô vô cùng khâm phục! Nếu Quận Vương quyết định chuyển ra ngoài thành, vậy tiểu nhân sẽ đi cho người chuẩn bị việc chuyển nhà! Lão Phúc thấy bộ dạng đắc ý của Triệu Nhan, liền nịnh nọt một câu.
Nhưng Lão Phúc lại không bao giờ có thể nói cho Triệu Nhan biết, thôn trang ở thành bắc đó là ngày xưa ông ấy sớm đã mua được, chính là lo trước khỏi họa, dù sao địa thế của Quận Vương phủ ở đây vốn không cao, trước khi họ chuyển tới sẽ thường xuyên bị ngập, cho nên Lão Phúc mới ra ngoài thành mua một thôn trang tị nạn, không ngờ hôm nay lại thực sự phải dùng tới rồi.
Lão Phúc vừa nói xong, những người hầu đó liền tản mát khắp nơi, trong đó có mấy tên nha đầu lỗ mãng còn đâm đầu vào cột. Lão Phúc thấy phản ứng của những hạ nhân đó, vô cùng hài lòng gật đầu, đồng thời lẩm bẩm: - Cuối cùng Quận Vương cũng đã thông suốt rồi, đàn ông người ta sao có thể để cho một người phụ nữ đè đầu cưỡi cổ được chứ?
- Thả. Thả ra khụ khụ. Tào Dĩnh vừa giãy dụa kịch liệt, vừa lớn tiếng mắng nhiếc Triệu Nhan đang ôm nàng. Bất luận nàng có nghĩ thế nào cũng không ngờ, Triệu Nhan lại dám ôm nàng trước mặt bao nhiêu người hầu như vậy. Điều này khiến cho nàng vừa xấu hổ vừa tức giận, sau này nàng sao còn dám nhìn mặt ai nữa chứ?
- Thành thật một chút cho ta, bệnh thành ra như vậy còn đi dầm nước, ta thấy nàng muốn chết rồi đấy! Triệu Nhan cũng lạnh lùng hừ một tiếng, chân không hề dừng lại. Còn Tào Dĩnh cũng không còn chút dũng khí nào nữa, sau khi nghe xong những lời này của hắn quả thực cũng không còn giãy dụa nữa.
Triệu Nhan ôm Tào Dĩnh bước nhanh qua đại điện. Lúc này Tiểu Đậu Nha và Mịch Tuyết phía sau cũng đuổi theo, hai nha đầu đó đã giúp Triệu Nhan cầm ô, chạy thẳng vào trong nhà. Lúc này trong nhà cũng bắt đầu có nước dâng lên, may mà nước ngập không nhanh, nếu không thì cả Vương phủ đều đã bị ngập rồi, ban đêm ngay cả chỗ ngủ cũng không còn nữa.
Tới phòng của Tào Dĩnh, Triệu Nhan liền quăng nàng xuống giường. Lúc này Tào Dĩnh vẫn còn tức giận nhìn hắn, nhưng Triệu Nhan lại không buồn quan tâm nói: - Bây giờ cho nàng hai sự lựa chọn, một là phải ngoan ngoãn thay quần áo sạch sẽ, chờ ta quay lại tiêm cho nàng một mũi. Hai là ta giúp nàng thay quần áo, sau đó Tiểu Đậu Nha đi lấy thuốc, vẫn là ta tiêm cho nàng một mũi, nàng chọn cái nào?
Nghe thấy Triệu Nhan muốn thay quần áo cho mình, mặt Tào Dĩnh đỏ bừng tức giận, vừa định lên tiếng chỉ trích, nhưng không ngờ lại là một cơn ho sặc sụa. Tiểu Đậu Nha bên cạnh thấy Tào Dĩnh đau đớn như vậy, khẽ đi tới bên Triệu Nhan thấp giọng cầu khẩn nói:
- Quận Vương, cầu xin người không nên đùa với tứ tỷ nữa, bệnh tình của người quả thực là quá nặng rồi!
Nhìn thấy bộ dạng đáng thương đó của Tiểu Đậu Nha, Triệu Nhan cũng không nhẫn tâm từ chối yêu cầu của cô, liền đưa tay ra xoa xoa nước mưa trên mặt Tiểu Đậu Nha nói: - Được rồi, nhìn bộ mặt Tiểu Đậu Nha chúng ta, bổn Quận Vương cũng không tính toán với một người phụ nữ nữa. Ngươi và Mịch Tuyết mau giúp nàng thay quần áo đi, quần áo của các ngươi cũng đã ướt hết rồi, mau đi thay quần áo sạch sẽ, đừng để bị bệnh.
Triệu Nhan nói xong liền quay người rời khỏi đây, quay trở về phòng mình trước tiên là dùng khăn bông lau mặt, sau đó thay bộ quần áo ướt. Vừa rồi mặc dù có Tiểu Đậu Nha và Mịch Tuyết che ô cho hắn, nhưng trong không khí mưa phùn thế này, ô che mưa cũng không có tác dụng lớn lắm.
Sau khi thay xong quần áo, Triệu Nhan lại mở ba lô của mình ra, lấy ra một lọ kháng sinh và một ống tiêm dạng một lần. Trước đây hắn đã mua tổng cộng hai hộp kháng sinh, một hộp 12 lọ, cũng chính là tổng cộng có 24 lọ. Ngoài ra còn có 24 bơm tiêm một lần. Triệu Húc đã dùng hai lọ rồi, Tào Dĩnh xem ra cũng phải được tiêm hai mũi, cuối cùng cũng chỉ còn lại 20 lọ. Mà hắn vừa xuyên việt tới Đại Tống được hơn một tháng, xem ra sau này cũng phải dùng tiết kiệm một chút.
Triệu Nhan cầm theo bơm tiêm và thuốc lại một lần nữa tới phòng của Tào Dĩnh, kết quả là phát hiện ra lúc này Tào Dĩnh đã thay một bộ quần áo mới, đang nằm trên giường nghỉ ngơi. Tiểu Đậu Nha và Mịch Tuyết cũng đã thay quần áo, đang lo lắng đứng chờ bên cạnh. Khi thấy Triệu Nhan đi vào, hai nha đầu liền lộ rõ vẻ vui mừng.
- Mau vén ống tay áo lên, không nên lãng phí thời gian nữa, ta còn phải đi ra phía trước xem xem, nếu nước còn tràn vào chúng ta đều phải tạm thời chuyển ra ngoài! Triệu Nhan nói xong, liền nhanh chóng cho thuốc vào trong bơm tiêm, làm tốt công tác chuẩn bị tiêm. Nhưng Tào Dĩnh lại không hề nhúc nhích, hầu như không hề có ý phối hợp. Tiểu Đậu Nha và Mịch Tuyết đứng bên cạnh lo lắng, nhưng không dám tiến lên phía trước.
Nhìn tới đây, Triệu Nhan lại một lần nữa cười lạnh một tiếng nói: - Tiêm thường thì đều là tiêm vào hai bộ phận của cơ thể con người, một là cánh tay, hai là phần mông. Nếu cô không vén tay áo lên, vậy ta sẽ im lặng thừa nhận là cô muốn ta tiêm vào mông cô!
Nghe thấy Triệu Nhan không chút kiêng nể nói ra cái gì là vùng mông ngay trước mặt mình, điều này khiến cho Tào Dĩnh cũng tức đến mức đỏ mặt lên, nhưng nàng cũng quả thực sợ Triệu Nhan sẽ tiêm vào mông mình, dù sao thì Triệu Nhan chiếm đại nghĩa trị bệnh cho nàng. Mặt khác, họ cũng là vợ chồng trên danh nghĩa, cho nên nếu Triệu Nhan quả thực cứng nhắc muốn tiêm vào chỗ khiến người ta xấu hổ đó của nàng, Tào Dĩnh cũng không còn cách nào khác.
Nghĩ tới đây, Tào Dĩnh chỉ có thể trừng mắt liếc nhìn Triệu Nhan, sau đó từ từ vén tay áo lên, để lộ cánh tay ngọc không tì vết của mình. Điều này khiến cho Triệu Nhan cũng không khỏi tán thưởng một tiếng: - Làn da đẹp quá. Sau đó cầm kim tiêm lên nói với Tào Dĩnh: - Khi tiêm sẽ hơi đau một chút, nhưng cô phải nhịn đấy, tuyệt đối không được động đậy.
- Hừ! Ta vừa rồi không thể a.
Tào Dĩnh còn chưa nói hết, Triệu Nhan liền cầm kim tiêm hung hăng châm vào tay nàng. Kết quả khiến cho Tào Dĩnh đau đớn khẽ kêu lên một tiếng. Bản năng muốn thu cánh tay lại, nhưng cuối cùng vẫn khống chế được mình bất động, chỉ là lúc này quầng mắt Tào Dĩnh đã đỏ ửng lên rồi.
Triệu Nhan căn bản không hề quan tâm tới phản ứng của Tào Dĩnh, nghiêm túc đẩy thuốc trong bơm tiêm vào, lúc này rút kim tiêm ra nói: - Sau khi tiêm xong sẽ ngủ một giấc, chờ sau khi tỉnh dậy sẽ cảm thấy bệnh nhẹ đi nhiều rồi!
Triệu Nhan nói xong, liền đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng lúc này Tào Dĩnh lại giữ hắn lại nói: - Chờ chút, bây giờ tiền viện trong phủ đã ngập nước rồi, trong nhà có lẽ cũng khó mà thoát khỏi, ngươi định chuyển người trong phủ đi đâu?
Triệu Nhan vừa thu dọn đồ đạc nghe thấy lời Tào Dĩnh, liền ngẩng đầu lên nhìn nàng nói: - Chuyện của đàn ông phụ nữ bớt quan tâm đi. Cô chỉ cần nằm trên giường dưỡng bệnh là được rồi, chuyện của Vương phủ ta đương nhiên có thể sắp xếp được!
Triệu Nhan nói xong liền quay người rời khỏi phòng, còn Tào Dĩnh thì nhìn theo bóng Triệu Nhan ra đi, trong ánh mắt cũng lộ rõ vẻ phức tạp. Mặc dù tính cách của nàng cố chấp, nhưng đối với sự thay đổi của Triệu Nhan cũng vẫn luôn chú ý tới, chỉ là khi vừa mới bắt đầu, nàng cho rằng Triệu Nhan đang diễn trò. Nhưng thông qua việc sống chung hơn một tháng nay, Tào Dĩnh cũng đã phát hiện thấy Triệu Nhan không giống như đang diễn trò, mà bản thân tính cách chính là như vậy, đặc biệt là hôm đó Triệu Nhan nói hắn được tiên nhân chỉ dẫn tới thế giới trong mộng sống nhiều năm rồi. Điều này cũng giải thích việc sau khi Triệu Nhan tỉnh dậy có sự thay đổi tính cách lớn như vậy.
Vốn dĩ phản ứng của Tào Dĩnh vừa rồi là cao hứng, dù sao nàng và Triệu Nhan cũng đã là vợ chồng, điểm này ai cũng không thể thay đổi được. Nếu Triệu Nhan thực sự không có sự thay đổi, vẫn luôn giữ bộ dạng hiện tại, có lẽ Tào Dĩnh cũng sẽ thử đón nhận người chồng Triệu Nhan này. Nhưng cái gọi là giang sơn khó đổi bản tính khó rời, Tào Dĩnh lại lo lắng sau khi Triệu Nhan trở về từ thế giới trong mơ, tính cách lại một lần nữa trở về nguyên bản, điều này khiến cho tim nàng cũng có sự lo lắng vô cùng.
- Tứ tỷ, dù vừa rồi bộ dạng của Quận Vương rất hung hăng, nhưng thực sự người là một người tốt! Khi trong lòng Tào Dĩnh đang rối rắm, Tiểu Đậu Nha bên cạnh bỗng khẽ lên tiếng, trong cả Vương phủ Tiểu Đậu Nha là một người duy nhất tin chắc Triệu Nhan là người tốt.
- Ta biết. Tào Dĩnh thần sắc cô đơn nói: - Nhưng hắn bây giờ là một người tốt, sau này chưa chắc phải là một người tốt.
Sau khi Triệu Nhan đi ra khỏi phòng Tào Dĩnh, lại một lần nữa cầm ô đi tới tiền viện, sau đó tìm Lã Lão Phúc đang bận rộn chỉ huy người làm chuyển đồ. Tiếp theo đó, hắn lại tới mái hiên lớn tiếng hỏi: - Lão Phúc, cả Vương phủ xem ra sắp ngập hết rồi, người của Vương phủ phải di chuyển ra ngoài. Ngươi có ý kiến nào hay hơn không?
Lão Phúc là người già bên cạnh Triệu Nhan, hiểu tình hình Vương phủ nhất, chỉ thấy lão khom người đáp: - Khởi bẩm Quận Vương, mưa hiện giờ có lẽ nửa thành Khai Phong đều đã bị ngập rồi. Lúc này đối với Quận Vương mà nói, có hai lựa chọn, một là quay sang quan gia cứu trợ, địa thế bên phía hoàng cung khá cao, đặc biệt là có một số cung điện chính là vì tránh ngập lụt mà được sử dụng. Lần trước Quận Vương trị khỏi bệnh cho Dĩnh vương, đã khiến cho quan gia nhìn Quận Vương với một ánh mắt khác rồi, chỉ cần Quận Vương đưa ra yêu cầu này, quan gia chắc chắn sẽ đồng ý!
- Tới hoàng cung sống? Triệu Nhan nghe xong đề nghị này của Lão Phúc không khỏi lộ vẻ chần chừ.
Nói ra cũng rất có ý, bốn huynh đệ Triệu Nhan chỉ có hắn sống bên ngoài hoàng cung, ba hoàng tử Triệu Húc hiện đang sống trong hoàng cung, nghe nói Triệu Nhan trước đây vì sàm sỡ cung nữ, cho nên bị Cao Hoàng hậu tức giận đuổi ra ngoài. Nhưng đây cũng đúng là ý nguyện hiện giờ của Triệu Nhan, một là hắn cũng không phải là Triệu Nhan thực sự, nếu sống trong hoàng cung, thường xuyên tiếp xúc với Triệu Thự và Cao Hoàng hậu, có trời mới biết được liệu có để lộ chân tướng gì không? Hai là hắn cảm thấy quy củ trong hoàng cung quá nhiều, sống ở đó quá là bị gò bó.
Nghĩ tới đây, Triệu Nhan quay đầu sang nhìn Lão Phúc hỏi lại lần nữa: - Vậy lựa chọn thứ hai là gì?
Thấy Triệu Nhan dường như không muốn quay về hoàng cung sinh sống, Lão Phúc dường như có thể thở phào nhẹ nhõm, thần sắc thoải mái, lại một lần nữa lên tiếng: - Quy củ trong hoàng cung quá nhiều, Quận Vương không đi cũng là điều rất bình thường. Còn về lựa chọn thứ hai, đó chỉ là tạm thời chuyển ra khỏi thành Khai Phong, Quận Vương phủ ở thành đông có một thôn trang, bên đó xây dựng một tòa biệt viện, vốn là Quận Vương định mùa hè ra ngoài thành tránh nắng mà tới đó sinh sống. Hai hôm trước ta đã sai người xem xem, phát hiện địa thế ở đó rất cao, lũ lụt căn bản không thể tới được, cho nên Quận Vương có thể tạm thời chuyển tới biệt viện ở!
- Ha, làm như vậy đi, không ngờ bổn vương còn có dự kiến trước, lại xây xong một tòa biệt viện như vậy! Triệu Nhan vô cùng hưng phấn nói, nhà vàng nhà bạc không bằng nhà chó của mình, sống ở trong hoàng cung của Triệu Thự, đều khiến cho Triệu Nhan cảm thấy có chút không tự do tự tại, vẫn nên sống ở nhà mình sẽ tự do hơn.
- Quận Vương nhìn xa trông rộng, lão nô vô cùng khâm phục! Nếu Quận Vương quyết định chuyển ra ngoài thành, vậy tiểu nhân sẽ đi cho người chuẩn bị việc chuyển nhà! Lão Phúc thấy bộ dạng đắc ý của Triệu Nhan, liền nịnh nọt một câu.
Nhưng Lão Phúc lại không bao giờ có thể nói cho Triệu Nhan biết, thôn trang ở thành bắc đó là ngày xưa ông ấy sớm đã mua được, chính là lo trước khỏi họa, dù sao địa thế của Quận Vương phủ ở đây vốn không cao, trước khi họ chuyển tới sẽ thường xuyên bị ngập, cho nên Lão Phúc mới ra ngoài thành mua một thôn trang tị nạn, không ngờ hôm nay lại thực sự phải dùng tới rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.