Chương 9: Rửa ruột
Bắc Minh Lão Ngư
31/07/2016
- Tiểu Đậu Nha! Tiểu Đậu Nha! Nhanh đến cứu mạng!
Triệu Nhan ôm tiểu hắc cẩu chạy về phòng ngủ của mình. Mặt ngoài phòng ngủ có một phòng nữa, nơi đó chính là chỗ ở của Tiểu Đậu Nha. Bình thường lúc rảnh rỗi, Tiểu Đậu Nha liền thích trốn bên trong ăn đồ ăn vặt. Tuy rằng Triệu Nhan cũng rất muốn ăn, nhưng vẫn không thể đến đòi đồ ăn vặt của Tiểu Đậu Nha không kiêng nể gì như thế.
Tiểu Đậu Nha quả nhiên ở trong này, nghe thấy Triệu Nhan la lên, lập tức chạy ra. Chẳng qua khi Triệu Nhan nhìn thấy Tiểu Đậu Nha, cũng suýt nữa bị hù chạy trối chết. Bởi vì hiện tại mặt đối phương trắng như bọt biển, thoạt nhìn hệt như quỷ vậy.
- Ngươi đang dùng xà phòng thơm rửa mặt à?
Triệu Nhan nhìn vẻ mặt đầy bọt biển của Tiểu Đậu Nha hỏi.
Tiểu Đậu Nha vô cùng nhu thuận gật đầu, có trời mới biết Tiểu Đậu Nha này dùng bao nhiêu xà phòng thơm, nếu không tuyệt đối sẽ không có nhiều bọt như vậy.
- Vừa hay, ngươi nhanh đi rửa mặt đi, đừng đổ nước rửa mặt đi, mang lại đây, ta muốn dùng!
Ưu điểm lớn nhất của Tiểu Đậu Nha chính là nghe lời, hơn nữa cho dù không hiểu cũng sẽ không hỏi nhiều. Nghe xong lời của Triệu Nhan liền xoay người chạy về phòng, trong chốc lát liền bưng chậu nước rửa mặt tới. Nhìn nước rửa mặt đã thành màu sữa, Triệu Nhan khẳng định xà phòng thơm mình cho cô bé chắc chắn không dùng được mấy lần.
Phương pháp đối phó ngộ độc thức ăn hữu hiệu nhất đương nhiên là rửa ruột, bất kể là người hay là chó, phương pháp này đều hữu hiệu. Lão Tô Mã cho chó ăn thạch tín, nhưng lão không biết phương pháp sử dụng, lại đem thạch tín trộn với trứng gà, điều này sẽ làm cho độc tính trong thạch tín yếu bớt. Phỏng chừng Bác Hổ sau khi ăn thạch tín, khẳng định một thời gian dài sau mới chết. Nhưng nhờ sự may mắn đó, tiểu hắc cẩu mới có thể kiên trì đến hiện tại.
Rửa ruột cho chó không cần chú ý quá nhiều như rửa ruột cho người, kiếp trước Triệu Nhan từng nhìn thấy bác sĩ thú y rửa ruột cho chó ăn nhầm thuốc trừ sâu, hơn nữa là dùng nước xà phòng. Xà phòng thơm và xà phòng có thành phần gần như giống nhau, vừa lúc nước rửa mặt của Tiểu Đậu Nha có thể dùng được. Hiện tại điều khiến Triệu Nhan buồn rầu chính là làm sao để rót nước xà phòng thơm vào bụng tiểu hắc cẩu đây?
Đời sau nếu rửa ruột phải dùng đến ống thông dạ dày, nhưng bây giờ Triệu Nhan kiếm đâu ra ống thông dạ dày chứ? Hơn nữa ống thông dạ dày không thể quá cứng, phải có độ mềm mại nhất định, hơn nữa lại không được quá mềm, nếu không căn bản không vào được dạ dày. Điều này đúng là đã làm khó Triệu Nhan, tiểu hắc cẩu đã lâm vào trạng thái bán hôn mê, nếu không rửa ruột nhất định sẽ không sống nổi.
- Tiểu Đậu Nha, trước tiên ngươi ôm tiểu cẩu đã, ta đi tìm công cụ rửa ruột cho nó!
Triệu Nhan nhét tiểu hắc cẩu vào tay Tiểu Đậu Nha, bước nhanh vào phòng lấy ba lô của mình ra. Bên trong có ống chích Lưu đại gia đưa cho hắn, chỉ có mười cái, thứ này khi rửa ruột cũng dùng đến nhưng mấu chốt nhất vẫn là thiếu ống thông dạ dày.
Triệu Nhan lục tìm trong ba lô mấy lần vẫn không thể tìm được thứ gì có thể thay thế ống thông dạ dày. Cuối cùng Triệu Nhan lấy hết quần áo trong đó ra, dốc ngược ba lô mấy lần nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Nhưng khi Triệu Nhan tức giận nhét quần áo vào lại, bỗng nhiên “keng” một tiếng, một chùm chìa khóa rơi ra từ trong túi quần.
Nhìn thấy chùm chìa khóa này, ánh mắt Triệu Nhan sáng lên. Bởi vì hắn nhìn thấy trên chùm chìa khóa này có một vật trang sức, hơn nữa còn là đồ thủ công, nguyên liệu chính được dùng là ống nhựa. Nhìn vật trang sức này, trong lòng Triệu Nhan không khỏi cảm thán, vì đây là một món quà học sinh tặng hắn. Lúc ấy người học sinh này bị bệnh nửa tháng, mỗi ngày Triệu Nhan đều đến nhà truyền dịch cho cậu ta, cuối cùng người học sinh này dùng ống nhựa làm thành vật trang sức này tặng hắn coi như cảm tạ. Tuy rằng không đáng bao nhiêu tiền, nhưng cũng là một phần tâm ý của học sinh.
Mặc dù vật trang sức này có ý nghĩa rất quan trọng đối với Triệu Nhan, nhưng hiện tại cứu mạng quan trọng hơn, cho nên hắn cũng không để ý nhiều, lập tức lấy vật trang sức này xuống, sau đó mở ra, cuối cùng lấy được một ống truyền dịch dài một thước. Thứ này có độ cứng vừa phải, dễ dàng sử dụng để làm ống thông dạ dày.
Cầm ống truyền dịch và ống chích đi ra phòng ngoài, Tiểu Đậu Nha cũng đang vẻ mặt đau lòng ôm tiểu cẩu, Triệu Nhan lập tức bảo nàng đỡ tiểu cẩu thành tư thế đứng yên, cạy miệng chó ra, từ từ cắm ống truyền dịch vào thực quản. Lúc này nhất định phải chú ý, tuyệt đối không thể cắm vào khí quản, nếu không thì không gọi là rửa ruột, mà gọi là rửa phổi mất. Nếu đổ nước rửa mặt của Tiểu Đậu Nha vào phổi, cho dù là lão hổ cũng không sống được.
Tiểu hắc cẩu rất nhỏ, chỉ bằng hai bàn tay lớn, cho nên ống truyền dịch đi vào không lâu đã đến dạ dày. Triệu Nhan lập tức không trì hoãn thời gian nữa, dùng ống tiêm hút hết những thứ trong dạ dày ra, sau đó dùng ống tiêm bơm đầy xà phòng thơm, rót vào trong dạ dày tiểu hắc cẩu. Bụng của tiểu hắc cẩu nhanh chóng phình ra, lại dùng ống tiêm hút hết. Cứ như thế sau khi lặp lại vài lần, xà phòng thơm hút ra không còn mùi vị gì khác thường, lúc này Triệu Nhan mới yên tâm.
- Được rồi, Tiểu Đậu Nha ngươi đi tìm một ít trứng gà hoặc là sữa bò, sữa dê các loại, lát nữa cho tiểu cẩu ăn một chút!
Triệu Nhan nhẹ nhàng rút ống thông dạ dày ra, sau đó phân phó Tiểu Đậu Nha.
Tiểu Đậu Nha dạ một tiếng, xoay người chạy nhanh như bay. Triệu Nhan thì ôm tiểu hắc cẩu vào trong phòng ngủ, tìm một hộp gỗ nhỏ làm ổ cho tiểu hắc cẩu. Lúc này tiểu hắc cẩu vẫn đang hôn mê, nếu không thể tỉnh lại, cố gắng trước đó của Triệu Nhan liền uổng phí.
Trong ngũ hành chó thuộc mệnh Thổ, sức sống vô cùng ngoan cường. Ngay sau khi Triệu Nhan rửa ruột cho tiểu hắc cẩu chưa đến một canh giờ, không ngờ tiểu hắc cẩu đã dần dần tỉnh lại, sau đó lại nôn ra một ít dịch dạ dày. Tuy rằng tinh thần vẫn vô cùng uể oải, nhưng đã biết đói rồi. Điều này làm cho Triệu Nhan và Tiểu Đậu Nha vô cùng hưng phấn. Khi Tiểu Đậu Nha lấy sữa dê đến trước mặt tiểu hắc cẩu, không ngờ tiểu hắc cẩu lại lè cái lưỡi màu hồng nhạt ra liếm láp.
Nhìn tiểu hắc cẩu ăn, Tiểu Đậu Nha cao hứng tới thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Bình thường cô bé đều rất thích động vật nhỏ, đặc biệt là tiểu hắc cẩu mập mạp lông xù. Dùng từ của đời sau tổng kết lại chính là “dễ thương”, động vật nhỏ như vậy quả thực có uy lực tất sát đối với các cô bé, cho nên Tiểu Đậu Nha phản ứng như vậy cũng không kỳ quái.
Bận rộn cả ngày Tào Dĩnh mới trở về phòng. Tuy nhiên nàng cũng không có thời gian nghỉ ngơi, mà lại lấy sổ sách ngày hôm nay ra đối chiếu lại lần nữa. Bởi vì Triệu Nhan thiếu nợ nhiều ở bên ngoài, Tào Dĩnh muốn trả hết nợ nần sớm một chút, cho nên mấy ngày nay nàng luôn kiểm kê tài sản phủ quận vương, có thể bán lấy tiền thì bán, không thể bán lấy tiền thì bỏ qua, cho thấy đầy đủ được sự quyết đoán và khí thế của một nữ tướng trong nhà.
- Sau khi bán vườn thú đi, phỏng chừng có thể lời được tám ngàn ba trăm xâu tiền, lại bán thêm sản nghiệp khác, hẳn là có thể kiếm được khoảng ba vạn xâu tiền. Như vậy cũng chỉ thiếu khoảng hơn ba vạn ba ngàn quan tiền, coi như là bán hết của hồi môn và đồ cưới, cuối cùng vẫn còn thiếu hơn hai vạn xâu tiền.
Tào Dĩnh cầm bút lông trong tay, lẩm nhẩm tính toán làm thế nào để trả hết nợ nần trong phủ quận vương. Nhưng tính đến cuối cùng lại không khỏi buồn rầu lắc đầu, nếu không bị bức đến bước đường cùng, nàng thật sự không muốn bán cả đồ cưới của mình đi. Đặc biệt là đồ cưới này có ý nghĩa vô cùng quý giá, mẫu thân nói tương lai nàng phải lưu lại cho con gái.
- Gả cho người như Triệu Nhan, chết cũng không để hắn chạm đến người ta một chút, còn nói gì đến con cái về sau? Một khi đã như vậy, đồ cưới này cũng không cần dùng nữa, vẫn là bán đi trả nợ tốt hơn.
Tào Dĩnh đột nhiên nói, trên mặt cũng hiện lên vẻ kiên quyết, sau đó ghi đồ cưới của mình vào trong sổ sách.
Ngay lúc Tào Dĩnh ghi xong, thị nữ thiếp thân Mịch Tuyết của nàng đi tới nhỏ giọng nói:
- Vương phi, hiện tại đã đến giờ cơm chiều, trưa hôm nay người đã không ăn cơm rồi, bây giờ nhất định là đói bụng, hay là ăn cơm trước rồi làm việc tiếp!
Nghe thấy lời của Mịch Tuyết, Tào Dĩnh cũng cảm thấy có chút đói bụng, lập tức ngẩng đầu lên cười nói:
- Cũng tốt, Mịch Tuyết ngươi tới nhà ăn chuẩn bị cơm chiều đi, ta sẽ ra ngay!
- Vâng!
Mịch Tuyết dạ một tiếng, xoay người rời đi. Vốn Tiểu Đậu Nha cũng giống như Mịch Tuyết, đều là thị nữ thiếp thân của Tào Dĩnh, chỉ là bên Triệu Nhan cũng cần có người chiếu cố, hơn nữa Tào Dĩnh lại không tín nhiệm thị nữ của phủ quận vương, cho nên chỉ có thể phái Tiểu Đậu Nha mình tín nhiệm nhất đến chỗ Triệu Nhan.
Tào Dĩnh ngồi trên ghế duỗi lưng một cái, sau đó đem sổ sách cất kỹ, lúc này mới băng qua hành lang đến nhà ăn. Nhưng ngay khi Tào Dĩnh vừa mới đến trước cửa nhà ăn, lại chợt nghe thanh âm cười đùa của Tiểu Đậu Nha và Mịch Tuyết từ bên trong truyền đến, ở giữa còn kèm theo tiếng nói chuyện của Triệu Nhan. Điều này làm cho sắc mặt Tào Dĩnh trầm xuống. Nàng không thích người bên cạnh mình quá thân cận với Triệu Nhan, bởi vì theo hiểu biết của nàng, trước kia Triệu Nhan đối xử với thị nữ tôi tớ vô cùng hà khắc, cho nên nàng cũng không muốn gia nhân nhà mẹ đẻ làm của hồi môn theo mình đến phủ quận vương chịu ủy khuất.
Nghĩ đến đây, Tào Dĩnh bước nhanh vào nhà ăn, kết quả cảnh tượng trong nhà ăn làm cho nàng sững sờ. Chỉ thấy Triệu Nhan ngồi bên cạnh bàn ăn, trước mặt bày bữa tối hôm nay, Tiểu Đậu Nha ôm một con chó đen nhỏ trong lồng ngực đứng ở một bên Triệu Nhan. Thị nữ Mịch Tuyết của mình đang cầm một cái đĩa nhỏ trên tay, đang cẩn thận cho con chó đen nhỏ uống nước cơm. Mà Triệu Nhan thì ngồi một bên cười tủm tỉm nhìn, thỉnh thoảng còn chỉ điểm hai cô gái một chút, bảo các nàng đừng đút quá nhanh, làm cho tiểu hắc cẩu bị sặc.
Nhìn thấy tiểu hắc cẩu được Tiểu Đậu Nha ôm trong lồng ngực, Tào Dĩnh nhất thời không dám tin. Rõ ràng con tiểu hắc cẩu này đã ăn thạch tín, hơn nữa đã quá hai canh giờ, hiện tại hẳn là đã sớm bị độc chết. Nhưng giờ nó đang vui vẻ trong lồng ngực Tiểu Đậu Nha, ngoại trừ tinh thần không tốt lắm, còn lại những thứ khác không hề có dấu hiệu trúng độc.
- Tứ tỷ, người xem tiểu hắc cẩu này thật đáng yêu, vốn nó đã phải chết, cuối cùng ta và quận vương cứu nó sống lại đấy!
Tiểu Đậu Nha tinh mắt, sau khi nhìn thấy Tào Dĩnh đi vào, lập tức cao hứng chạy đến khoe thú nuôi mới của mình.
Vốn Tào Dĩnh còn hoài nghi Triệu Nhan kiếm một con chó nhỏ tương tự từ chỗ nào đó để lừa gạt mình, nhưng nghe được lời của Tiểu Đậu Nha, nàng lập tức loại bỏ khả năng này. Chỉ có điều không ngờ Triệu Nha vô dụng trong mắt mình lại có thể giải được độc thạch tín. Điều này làm cho Tào Dĩnh thực sự không thể tin được, chẳng lẽ trước kia mình đã xem thường Triệu Nhan?
Triệu Nhan cũng nhìn thấy vẻ khiếp sợ trên mặt Tào Dĩnh, điều này làm cho hắn có cảm giác hãnh diện. Trong khoảng thời gian này Triệu Nhan bị Tào Dĩnh quản chế, lần này cuối cùng cũng gỡ gạc được một ván. Hơn nữa hắn từ chỗ Tiểu Đậu Nha biết được Tào Dĩnh học y thuật từ nhỏ. Tuy rằng hắn không nghĩ ra một thiên kim đại tiểu thư học y thuật làm cái gì? Nhưng chỉ cần Tào Dĩnh thích y thuật, như vậy nàng nhất định sẽ cảm thấy hứng thú với phương pháp mình cứu tiểu hắc cẩu. Hiện tại hắn chỉ cần bình tĩnh chờ Tào Dĩnh thỉnh giáo mình là được.
Triệu Nhan ôm tiểu hắc cẩu chạy về phòng ngủ của mình. Mặt ngoài phòng ngủ có một phòng nữa, nơi đó chính là chỗ ở của Tiểu Đậu Nha. Bình thường lúc rảnh rỗi, Tiểu Đậu Nha liền thích trốn bên trong ăn đồ ăn vặt. Tuy rằng Triệu Nhan cũng rất muốn ăn, nhưng vẫn không thể đến đòi đồ ăn vặt của Tiểu Đậu Nha không kiêng nể gì như thế.
Tiểu Đậu Nha quả nhiên ở trong này, nghe thấy Triệu Nhan la lên, lập tức chạy ra. Chẳng qua khi Triệu Nhan nhìn thấy Tiểu Đậu Nha, cũng suýt nữa bị hù chạy trối chết. Bởi vì hiện tại mặt đối phương trắng như bọt biển, thoạt nhìn hệt như quỷ vậy.
- Ngươi đang dùng xà phòng thơm rửa mặt à?
Triệu Nhan nhìn vẻ mặt đầy bọt biển của Tiểu Đậu Nha hỏi.
Tiểu Đậu Nha vô cùng nhu thuận gật đầu, có trời mới biết Tiểu Đậu Nha này dùng bao nhiêu xà phòng thơm, nếu không tuyệt đối sẽ không có nhiều bọt như vậy.
- Vừa hay, ngươi nhanh đi rửa mặt đi, đừng đổ nước rửa mặt đi, mang lại đây, ta muốn dùng!
Ưu điểm lớn nhất của Tiểu Đậu Nha chính là nghe lời, hơn nữa cho dù không hiểu cũng sẽ không hỏi nhiều. Nghe xong lời của Triệu Nhan liền xoay người chạy về phòng, trong chốc lát liền bưng chậu nước rửa mặt tới. Nhìn nước rửa mặt đã thành màu sữa, Triệu Nhan khẳng định xà phòng thơm mình cho cô bé chắc chắn không dùng được mấy lần.
Phương pháp đối phó ngộ độc thức ăn hữu hiệu nhất đương nhiên là rửa ruột, bất kể là người hay là chó, phương pháp này đều hữu hiệu. Lão Tô Mã cho chó ăn thạch tín, nhưng lão không biết phương pháp sử dụng, lại đem thạch tín trộn với trứng gà, điều này sẽ làm cho độc tính trong thạch tín yếu bớt. Phỏng chừng Bác Hổ sau khi ăn thạch tín, khẳng định một thời gian dài sau mới chết. Nhưng nhờ sự may mắn đó, tiểu hắc cẩu mới có thể kiên trì đến hiện tại.
Rửa ruột cho chó không cần chú ý quá nhiều như rửa ruột cho người, kiếp trước Triệu Nhan từng nhìn thấy bác sĩ thú y rửa ruột cho chó ăn nhầm thuốc trừ sâu, hơn nữa là dùng nước xà phòng. Xà phòng thơm và xà phòng có thành phần gần như giống nhau, vừa lúc nước rửa mặt của Tiểu Đậu Nha có thể dùng được. Hiện tại điều khiến Triệu Nhan buồn rầu chính là làm sao để rót nước xà phòng thơm vào bụng tiểu hắc cẩu đây?
Đời sau nếu rửa ruột phải dùng đến ống thông dạ dày, nhưng bây giờ Triệu Nhan kiếm đâu ra ống thông dạ dày chứ? Hơn nữa ống thông dạ dày không thể quá cứng, phải có độ mềm mại nhất định, hơn nữa lại không được quá mềm, nếu không căn bản không vào được dạ dày. Điều này đúng là đã làm khó Triệu Nhan, tiểu hắc cẩu đã lâm vào trạng thái bán hôn mê, nếu không rửa ruột nhất định sẽ không sống nổi.
- Tiểu Đậu Nha, trước tiên ngươi ôm tiểu cẩu đã, ta đi tìm công cụ rửa ruột cho nó!
Triệu Nhan nhét tiểu hắc cẩu vào tay Tiểu Đậu Nha, bước nhanh vào phòng lấy ba lô của mình ra. Bên trong có ống chích Lưu đại gia đưa cho hắn, chỉ có mười cái, thứ này khi rửa ruột cũng dùng đến nhưng mấu chốt nhất vẫn là thiếu ống thông dạ dày.
Triệu Nhan lục tìm trong ba lô mấy lần vẫn không thể tìm được thứ gì có thể thay thế ống thông dạ dày. Cuối cùng Triệu Nhan lấy hết quần áo trong đó ra, dốc ngược ba lô mấy lần nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Nhưng khi Triệu Nhan tức giận nhét quần áo vào lại, bỗng nhiên “keng” một tiếng, một chùm chìa khóa rơi ra từ trong túi quần.
Nhìn thấy chùm chìa khóa này, ánh mắt Triệu Nhan sáng lên. Bởi vì hắn nhìn thấy trên chùm chìa khóa này có một vật trang sức, hơn nữa còn là đồ thủ công, nguyên liệu chính được dùng là ống nhựa. Nhìn vật trang sức này, trong lòng Triệu Nhan không khỏi cảm thán, vì đây là một món quà học sinh tặng hắn. Lúc ấy người học sinh này bị bệnh nửa tháng, mỗi ngày Triệu Nhan đều đến nhà truyền dịch cho cậu ta, cuối cùng người học sinh này dùng ống nhựa làm thành vật trang sức này tặng hắn coi như cảm tạ. Tuy rằng không đáng bao nhiêu tiền, nhưng cũng là một phần tâm ý của học sinh.
Mặc dù vật trang sức này có ý nghĩa rất quan trọng đối với Triệu Nhan, nhưng hiện tại cứu mạng quan trọng hơn, cho nên hắn cũng không để ý nhiều, lập tức lấy vật trang sức này xuống, sau đó mở ra, cuối cùng lấy được một ống truyền dịch dài một thước. Thứ này có độ cứng vừa phải, dễ dàng sử dụng để làm ống thông dạ dày.
Cầm ống truyền dịch và ống chích đi ra phòng ngoài, Tiểu Đậu Nha cũng đang vẻ mặt đau lòng ôm tiểu cẩu, Triệu Nhan lập tức bảo nàng đỡ tiểu cẩu thành tư thế đứng yên, cạy miệng chó ra, từ từ cắm ống truyền dịch vào thực quản. Lúc này nhất định phải chú ý, tuyệt đối không thể cắm vào khí quản, nếu không thì không gọi là rửa ruột, mà gọi là rửa phổi mất. Nếu đổ nước rửa mặt của Tiểu Đậu Nha vào phổi, cho dù là lão hổ cũng không sống được.
Tiểu hắc cẩu rất nhỏ, chỉ bằng hai bàn tay lớn, cho nên ống truyền dịch đi vào không lâu đã đến dạ dày. Triệu Nhan lập tức không trì hoãn thời gian nữa, dùng ống tiêm hút hết những thứ trong dạ dày ra, sau đó dùng ống tiêm bơm đầy xà phòng thơm, rót vào trong dạ dày tiểu hắc cẩu. Bụng của tiểu hắc cẩu nhanh chóng phình ra, lại dùng ống tiêm hút hết. Cứ như thế sau khi lặp lại vài lần, xà phòng thơm hút ra không còn mùi vị gì khác thường, lúc này Triệu Nhan mới yên tâm.
- Được rồi, Tiểu Đậu Nha ngươi đi tìm một ít trứng gà hoặc là sữa bò, sữa dê các loại, lát nữa cho tiểu cẩu ăn một chút!
Triệu Nhan nhẹ nhàng rút ống thông dạ dày ra, sau đó phân phó Tiểu Đậu Nha.
Tiểu Đậu Nha dạ một tiếng, xoay người chạy nhanh như bay. Triệu Nhan thì ôm tiểu hắc cẩu vào trong phòng ngủ, tìm một hộp gỗ nhỏ làm ổ cho tiểu hắc cẩu. Lúc này tiểu hắc cẩu vẫn đang hôn mê, nếu không thể tỉnh lại, cố gắng trước đó của Triệu Nhan liền uổng phí.
Trong ngũ hành chó thuộc mệnh Thổ, sức sống vô cùng ngoan cường. Ngay sau khi Triệu Nhan rửa ruột cho tiểu hắc cẩu chưa đến một canh giờ, không ngờ tiểu hắc cẩu đã dần dần tỉnh lại, sau đó lại nôn ra một ít dịch dạ dày. Tuy rằng tinh thần vẫn vô cùng uể oải, nhưng đã biết đói rồi. Điều này làm cho Triệu Nhan và Tiểu Đậu Nha vô cùng hưng phấn. Khi Tiểu Đậu Nha lấy sữa dê đến trước mặt tiểu hắc cẩu, không ngờ tiểu hắc cẩu lại lè cái lưỡi màu hồng nhạt ra liếm láp.
Nhìn tiểu hắc cẩu ăn, Tiểu Đậu Nha cao hứng tới thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Bình thường cô bé đều rất thích động vật nhỏ, đặc biệt là tiểu hắc cẩu mập mạp lông xù. Dùng từ của đời sau tổng kết lại chính là “dễ thương”, động vật nhỏ như vậy quả thực có uy lực tất sát đối với các cô bé, cho nên Tiểu Đậu Nha phản ứng như vậy cũng không kỳ quái.
Bận rộn cả ngày Tào Dĩnh mới trở về phòng. Tuy nhiên nàng cũng không có thời gian nghỉ ngơi, mà lại lấy sổ sách ngày hôm nay ra đối chiếu lại lần nữa. Bởi vì Triệu Nhan thiếu nợ nhiều ở bên ngoài, Tào Dĩnh muốn trả hết nợ nần sớm một chút, cho nên mấy ngày nay nàng luôn kiểm kê tài sản phủ quận vương, có thể bán lấy tiền thì bán, không thể bán lấy tiền thì bỏ qua, cho thấy đầy đủ được sự quyết đoán và khí thế của một nữ tướng trong nhà.
- Sau khi bán vườn thú đi, phỏng chừng có thể lời được tám ngàn ba trăm xâu tiền, lại bán thêm sản nghiệp khác, hẳn là có thể kiếm được khoảng ba vạn xâu tiền. Như vậy cũng chỉ thiếu khoảng hơn ba vạn ba ngàn quan tiền, coi như là bán hết của hồi môn và đồ cưới, cuối cùng vẫn còn thiếu hơn hai vạn xâu tiền.
Tào Dĩnh cầm bút lông trong tay, lẩm nhẩm tính toán làm thế nào để trả hết nợ nần trong phủ quận vương. Nhưng tính đến cuối cùng lại không khỏi buồn rầu lắc đầu, nếu không bị bức đến bước đường cùng, nàng thật sự không muốn bán cả đồ cưới của mình đi. Đặc biệt là đồ cưới này có ý nghĩa vô cùng quý giá, mẫu thân nói tương lai nàng phải lưu lại cho con gái.
- Gả cho người như Triệu Nhan, chết cũng không để hắn chạm đến người ta một chút, còn nói gì đến con cái về sau? Một khi đã như vậy, đồ cưới này cũng không cần dùng nữa, vẫn là bán đi trả nợ tốt hơn.
Tào Dĩnh đột nhiên nói, trên mặt cũng hiện lên vẻ kiên quyết, sau đó ghi đồ cưới của mình vào trong sổ sách.
Ngay lúc Tào Dĩnh ghi xong, thị nữ thiếp thân Mịch Tuyết của nàng đi tới nhỏ giọng nói:
- Vương phi, hiện tại đã đến giờ cơm chiều, trưa hôm nay người đã không ăn cơm rồi, bây giờ nhất định là đói bụng, hay là ăn cơm trước rồi làm việc tiếp!
Nghe thấy lời của Mịch Tuyết, Tào Dĩnh cũng cảm thấy có chút đói bụng, lập tức ngẩng đầu lên cười nói:
- Cũng tốt, Mịch Tuyết ngươi tới nhà ăn chuẩn bị cơm chiều đi, ta sẽ ra ngay!
- Vâng!
Mịch Tuyết dạ một tiếng, xoay người rời đi. Vốn Tiểu Đậu Nha cũng giống như Mịch Tuyết, đều là thị nữ thiếp thân của Tào Dĩnh, chỉ là bên Triệu Nhan cũng cần có người chiếu cố, hơn nữa Tào Dĩnh lại không tín nhiệm thị nữ của phủ quận vương, cho nên chỉ có thể phái Tiểu Đậu Nha mình tín nhiệm nhất đến chỗ Triệu Nhan.
Tào Dĩnh ngồi trên ghế duỗi lưng một cái, sau đó đem sổ sách cất kỹ, lúc này mới băng qua hành lang đến nhà ăn. Nhưng ngay khi Tào Dĩnh vừa mới đến trước cửa nhà ăn, lại chợt nghe thanh âm cười đùa của Tiểu Đậu Nha và Mịch Tuyết từ bên trong truyền đến, ở giữa còn kèm theo tiếng nói chuyện của Triệu Nhan. Điều này làm cho sắc mặt Tào Dĩnh trầm xuống. Nàng không thích người bên cạnh mình quá thân cận với Triệu Nhan, bởi vì theo hiểu biết của nàng, trước kia Triệu Nhan đối xử với thị nữ tôi tớ vô cùng hà khắc, cho nên nàng cũng không muốn gia nhân nhà mẹ đẻ làm của hồi môn theo mình đến phủ quận vương chịu ủy khuất.
Nghĩ đến đây, Tào Dĩnh bước nhanh vào nhà ăn, kết quả cảnh tượng trong nhà ăn làm cho nàng sững sờ. Chỉ thấy Triệu Nhan ngồi bên cạnh bàn ăn, trước mặt bày bữa tối hôm nay, Tiểu Đậu Nha ôm một con chó đen nhỏ trong lồng ngực đứng ở một bên Triệu Nhan. Thị nữ Mịch Tuyết của mình đang cầm một cái đĩa nhỏ trên tay, đang cẩn thận cho con chó đen nhỏ uống nước cơm. Mà Triệu Nhan thì ngồi một bên cười tủm tỉm nhìn, thỉnh thoảng còn chỉ điểm hai cô gái một chút, bảo các nàng đừng đút quá nhanh, làm cho tiểu hắc cẩu bị sặc.
Nhìn thấy tiểu hắc cẩu được Tiểu Đậu Nha ôm trong lồng ngực, Tào Dĩnh nhất thời không dám tin. Rõ ràng con tiểu hắc cẩu này đã ăn thạch tín, hơn nữa đã quá hai canh giờ, hiện tại hẳn là đã sớm bị độc chết. Nhưng giờ nó đang vui vẻ trong lồng ngực Tiểu Đậu Nha, ngoại trừ tinh thần không tốt lắm, còn lại những thứ khác không hề có dấu hiệu trúng độc.
- Tứ tỷ, người xem tiểu hắc cẩu này thật đáng yêu, vốn nó đã phải chết, cuối cùng ta và quận vương cứu nó sống lại đấy!
Tiểu Đậu Nha tinh mắt, sau khi nhìn thấy Tào Dĩnh đi vào, lập tức cao hứng chạy đến khoe thú nuôi mới của mình.
Vốn Tào Dĩnh còn hoài nghi Triệu Nhan kiếm một con chó nhỏ tương tự từ chỗ nào đó để lừa gạt mình, nhưng nghe được lời của Tiểu Đậu Nha, nàng lập tức loại bỏ khả năng này. Chỉ có điều không ngờ Triệu Nha vô dụng trong mắt mình lại có thể giải được độc thạch tín. Điều này làm cho Tào Dĩnh thực sự không thể tin được, chẳng lẽ trước kia mình đã xem thường Triệu Nhan?
Triệu Nhan cũng nhìn thấy vẻ khiếp sợ trên mặt Tào Dĩnh, điều này làm cho hắn có cảm giác hãnh diện. Trong khoảng thời gian này Triệu Nhan bị Tào Dĩnh quản chế, lần này cuối cùng cũng gỡ gạc được một ván. Hơn nữa hắn từ chỗ Tiểu Đậu Nha biết được Tào Dĩnh học y thuật từ nhỏ. Tuy rằng hắn không nghĩ ra một thiên kim đại tiểu thư học y thuật làm cái gì? Nhưng chỉ cần Tào Dĩnh thích y thuật, như vậy nàng nhất định sẽ cảm thấy hứng thú với phương pháp mình cứu tiểu hắc cẩu. Hiện tại hắn chỉ cần bình tĩnh chờ Tào Dĩnh thỉnh giáo mình là được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.