Chương 31: Thu nhận và giúp đỡ nạn dân
Bắc Minh Lão Ngư
25/06/2020
Xung quanh biệt viện của phủ Quận vương là một thôn trang, tên gọi là Thượng Thủy Trang. Người dân của Thượng Thủy Trang đều là tá điền của phủ Quận vương. Trong phạm vi hơn mười dặm đều là sản nghiệp của Triệu Nhan. Người của Thượng Thủy Trang đều sống nhờ vào việc trồng trọt cho phủ Quận vương, ngoài ra, khi biệt viện cần người tu sửa cũng tìm người ở Thượng Thủy Trang.
Ở một mảnh đất phía đông của Thượng Thủy Trang, hai đám người đang đối đầu nhau rất căng thẳng. Trong đó, đám người đứng ở phía thôn trang phần lớn là đàn ông trai tráng, ai nấy đều cầm nông cụ chặn đường, lớn giọng bắt những người trước mắt mình mau chóng rời đi, nhìn bộ dạng có lẽ là người của Thượng Thủy Trang. Còn ở đối diện họ là một nhóm dân lam lũ, đều mang theo gia đình. Tiếng khẩn cầu của người già, tiếng khóc của trẻ con vang cả một khu, có lẽ là dân chúng chạy nạn. Những người trẻ tuổi trong đám người chạy nạn thì vẻ mặt tỏ ra phẫn nộ, nắm tay định xông lên đánh nhau với người của Thượng Thủy Trang nhưng bị người nhà giữ lại.
- Có chuyện gì vậy?
Khi Triệu Nhan tới nơi, lập tức nhìn thấy cảnh tượng này, hơn nữa thấy sắp có xô xát, liền cất giọng hỏi.
Triệu Nhan đi tới, theo đó là hộ vệ vương phủ tới ngăn hai đám người lại. Tá điền của Thượng Thủy Trang nhìn thấy vị chủ nhà Triệu Nhan này tới, giống như tìm được chỗ dựa, đều ưỡn ngực ngẩng đầu nhìn người đối diện. Còn đám người chạy nạn thì sắc mặt u ám. Người thanh niên này nhìn đã biết là thân phận không bình thường, không phải người mà họ có thể trêu vào được.
- Lão Phúc, bảo hai bên chọn ra một người đứng đầu, ta muốn hỏi xem có chuyện gì xảy ra?
Triệu Nhan thấy hai bên cũng không có ai bị thương, mới yên lòng nói. Vừa rồi, người của vương phủ vội vàng đến báo, nói là người của Thượng Thủy Trang và người bên ngoài đánh nhau, nguyên nhân cụ thể chưa rõ. Triệu Nhan thân là chủ của Thượng Thủy trang, đương nhiên không thể không can thiệp.
Lão Phúc đáp một tiếng, xoay người đi về phía hai đám người. Một lát sau, thấy một người đàn ông cường tráng đi ra từ trong đám người của Thượng Thủy Trang, vẻ mặt tươi cười chạy đến trước mặt Triệu Nhan hành lễ nói:
- Tiểu nhân là Vương Thất, Trang đầu của Thượng Thủy Trang, bái kiến Quận vương thiên tuế!
Đám dân chạy nạn nghe được, người thanh niên trước mắt mình không ngờ lại là một vị quận vương, mặt ai nấy đều vàng như đất. Có một số người lập tức muốn rời đi, nhưng lại không dám bước, sợ chẳng may chọc giận vị quận vương này. Nhưng có người lớn gan, cuối cùng, một ông lão đứng đầu khoảng năm sáu mươi tuổi, vẻ mặt tuy có vẻ thấp thỏm lo lắng nhưng vẫn hướng về phía Triệu Nhan hành lễ nói:
- Tiểu lão nhân Chu Hồng, bái kiến Quận vương thiên tuế!
- Không cần đa lễ. Bây giờ cả hai bên đều có mặt, mọi người có thể nói cho ta biết, tại sao lại giằng co ở đây không?
Triệu Nhan xua xua tay để hai người họ đứng lên.
Triệu Nhan vừa dứt lời, Trang đầu Vương Thất liền cướp lời nói:
- Khởi bẩm Quận vương, chuyện này tất cả đều do đám dân chạy nạn đó. Chúng tôi đã cho người đứng gác ở đầu thôn, nói không được để cho dân chạy nạn vào trong trang, nhưng những kẻ đó lại cố tình không nghe, muốn xông vào. Chúng tôi rơi vào đường cùng mới gọi người cản họ lại.
Vương Thất chưa dứt lời, lão đầu Chu Hồng cũng đã bắt đầu lên tiếng kêu oan:
- Quận vương thiên tuế, chúng tôi cũng không còn cách nào nữa. Nhà chúng tôi ở trong thành đều đã bị chìm trong nước cả rồi. Những chỗ không có nước ở trong thành cũng đều đã đầy ắp người. Chúng tôi thật sự không còn nơi nào để đi nữa, đành phải ra khỏi thành tìm chỗ nào không có nước để nghỉ ngơi. Nhưng trong phạm vi bán kính trăm dặm, cũng chỉ có Thượng Thủy Trang là có thể ở. Xin Quận vương hãy mở lòng từ bi, cho chúng tôi ở lại Thượng Thủy Trang nghỉ ngơi một chút, xin ít nước uống. Người lớn chúng tôi thì không sao, nhưng những đứa trẻ kia thì thật sự sắp không trụ nổi rồi.
Chu Hồng nói xong những lời này thì nước mắt cũng rớt xuống. Chính đứa cháu trai chưa đầy hai tuổi của ông cũng đang ở phía sau, từ khi ra khỏi nhà tới nay, đứa nhỏ chưa được uống một ngụm nước nào, khóc đến mất cả giọng rồi.
Triệu Nhan nghe Chu Hồng nói, trong lòng cũng hết sức thông cảm. Ngày hôm qua, khi hắn ra khỏi thành cũng đã gặp rất nhiều nạn dân tình trạng thê thảm. Lúc ấy, hắn cũng không thể cứu được họ. Nhưng bây giờ, mình đã ổn định, hơn nữa chỉ là cho họ vào thôn trang nghỉ ngơi một chút. Điều này cũng không phải chuyện lớn gì với hắn.
- Quận vương, những nạn dân này đáng thương, nhưng trong trang từ trên xuống dưới cũng có tới mấy trăm miệng ăn. Nếu để cho những nạn dân đó vào trong trang, chẳng may xảy ra chuyện gì thì những trẻ con, phụ nữ trong trang sẽ không thể sống nổi!
Vương Thất nhìn thấy thái độ của Triệu Nhan có vẻ rộng lượng, lập tức lên tiếng cầu khẩn.
Đám người Vương Thất không cho những nạn dân này vào trong trang cũng không phải bởi vì họ ác nghiệt, mà họ biết, trận lũ lụt này không phải ngày một ngày hai mà có thể lui được. Nếu để cho họ vào trong trang, một thời gian, khi họ đã ăn hết những thức ăn đem theo, đến lúc đó, nhìn người dân trong trang có đồ ăn thức uống, trong khi họ vừa mệt vừa đói lại không có chỗ ở, sẽ không tránh khỏi ghen tị, rất có thể sẽ xảy ra xung đột. Hơn nữa, số lượng nạn dân lại nhiều hơn so với người dân ở đây, nên người dân sẽ bị thiệt. Chuyện như thế không phải chưa từng xảy ra. Mấy năm trước đã từng có chuyện một thôn bị nạn dân giết sạch. Cuối cùng quan phủ cũng không có cách nào, vì những người tham gia cuớp bóc thật sự quá nhiều, chẳng những không thể điều tra rõ mà cho dù có thể điều tra thì cũng không thể bắt hết tất cả lại.
- Vương Thất, ngoại trừ trong trang, gần đây còn chỗ nào có thể ở được không?
Triệu Nhan thở dài, hỏi Vương Thất. Hắn nhìn đám nạn dân già cả trẻ nhỏ dính đầy bùn đất, thật sự không nhẫn tâm đuổi họ đi.
- Chuyện này…
Tuy rằng không muốn giữ những nạn dân này lại, nhưng nếu Quận vương đã hỏi thì cũng không thể không trả lời. Vì thế, suy nghĩ một chút, Vương Thất nói:
- Khởi bẩm Quận vương, ở phía tây thôn trang không xa là sân đập lúa. Ở đó có rất nhiều rơm rạ, có thể trải ra để ngủ, mặt khác bên cạnh sân đập lúa còn có hai căn hầm đã đổ nát nhưng cũng có thể cho người ở được.
- Tốt lắm. Vương Thất, mưa lũ năm nay quá lớn, có lẽ trong trang cũng không có thu hoạch gì. Bây giờ, bổn vương sẽ đứng ra làm chủ, năm nay sẽ miễn tô thuế của các ngươi, nhưng các ngươi phải giúp những nạn dân đó an toàn đến chỗ đập thóc!
Triệu Nhan dứt khoát ra quyết định. Lão Phúc ở bên cạnh muốn ngăn cản nhưng đã chậm, vài lần định mở miệng nhưng vẫn không thể nào nói được điều gì.
Vương Thất không ngờ Quận vương lại miễn tô thuế đất năm nay, lập tức không chút đắn đo mà gật đầu đồng ý. Mưa năm nay quá lớn, hoa màu đều chết nhiều, sản lượng nhất định bị ảnh hưởng rất lớn. Vốn dĩ Vương Thất còn đang rầu rĩ vì chuyện tô thuế, hôm nay đang muốn cầu kiến Triệu Nhan, xin vương phủ thu ít đi một chút, không ngờ Quận vương lại nói là miễn cả.
- Đa tạ Quận vương thiên tuế khai ân! Đa tạ Quận vương thiên tuế khai ân!
Lão đầu Chu Hồng nghe Triệu Nhan nói đồng ý cho họ ở lại, lập tức kích động quỳ xuống, cuống quýt dập đầu nói. Tuy rằng không thể ở trong trang, nhưng có một nơi để an thân cũng đã là tốt lắm rồi.
Triệu Nhan nhìn thấy Chu Hồng lớn hơn mình nhiều tuổi như vậy, vội vàng đỡ ông ta dậy nói:
- Các ông có thể ở lại, tuy nhiên bổn vương cảnh báo trước, nếu ở lại nơi này, tất cả phải nghe theo sự sắp xếp của bổn vương. Hơn nữa, cũng tuyệt đối không được xông vào trong trang. Nếu không đừng trách bổn vương trở mặt.
- Vâng vâng… Xin Quận vương yên tâm, chúng tôi hiện giờ đói khổ lạnh lẽo, có một chỗ để trú thân đã là nhờ Quận vương khai ân. Chúng tôi nhất định sẽ không quên ân tình của Quận vương, càng không thể nào làm trái quy định của Quận vương!
Chu Hồng vui đến mức nói năng lộn xộn cả. Chỉ cần nghĩ tới cuối cùng đã có thể ngủ ở một nơi khô ráo, ông ta chỉ hận không thể lập tức quỳ xuống trước mặt Triệu Nhan.
Đợi sau khi Chu Hồng quay lại, nói tin Triệu Nhan đã đồng ý thu nhận và giúp đỡ cho các nạn dân khác, bầu không khí vốn trầm lặng của đám nạn dân đó bỗng vỡ òa tiếng hoan hô. Sau đó, những người này lần lượt quỳ gối dập đầu về phía Triệu Nhan. Lúc này, Triệu Nhan muốn ngăn cản cũng không cản được.
Nhận những cái dập đầu của những nạn dân này, Triệu Nhan quyết định làm người tốt đến cùng. Lập tức hắn cho hộ vệ vương phủ giúp các nạn dân duy trì trật tự. Bản thân cũng cùng các nạn dân đi tới khu đập thóc ở phía tây thôn trang. Khu đập thóc là nơi chứa lúa mạch hoặc ngũ cốc sau khi thu hoạch. Hạt sau khi được nghiền bằng cối xay, sau đó phơi nắng thêm mấy ngày thì được cất vào nhà kho.
Diện tích của khu đập thóc rất lớn, rộng hơn một sân thể dục bình thường. Ở trên đó chất đầy những cây lúa mạch, cây kê. Những thứ này đều được người dân dùng làm nhiên liệu đun lửa. Ở bên cạnh có hai nhà kho rất lớn, đây là chỗ trú mà Vương Thất nói, trước kia dùng để đốt gạch nhưng bây giờ đã không sử dụng nữa.
Những nạn dân đó, già trẻ gái trai chừng hơn ngàn người, hai lò gạch cũng không đủ. Triệu Nhan chỉ huy hộ vệ cho người già và trẻ con vào trong lò gạch nghỉ ngơi, những người còn lại đem củi ở dưới đống cỏ ra. Bên trong hết sức khô ráo, người có thể ở được. Đương nhiên đây cũng chỉ là tạm thời, dù sao những người này cũng đã kiệt sức cả rồi, Triệu Nhan tính, để họ nghỉ ngơi một ngày rồi sẽ tiến hành dựng một số túp lều đơn giản. Ngủ dưới đống cỏ khô cũng không phải cách lâu dài.
Thật vất vả bố trí ổn thỏa cho những nạn dân này xong, Vương Thất dẫn thôn dân đun nước nóng đưa tới, kết quả lại khiến những nạn dân này mang ơn với Triệu Nhan, một đám người đang cầm nước ấm hướng về Triệu Nhan thi lễ tỏ ý cảm ơn, đợi tới khi những người này uống nước ấm rồi, trong người có chút hơi ấm, mọi người đầu ngả đầu nằm ngủ, nam nhân ngáy vang như sấm, ngay cả đứa nhỏ nghịch ngợm cũng yên lặng ngủ trong lò gạch, xem ra mấy ngày nay bọn họ thật sự rất mệt mỏi.
Triệu Nhan đưa mấy người lão Phúc trở lại biệt viện. Lúc này đã là giữa trưa, Tiểu Đậu Nha đã sớm đợi hắn ở cửa nội trạch. Vì Triệu Nhan vẫn chưa ăn cơm trưa, hơn nữa cũng chưa tiêm mũi thứ hai cho Tào Dĩnh cho nên Tiểu Đậu Nha sốt ruột muốn chết. Bây giờ nhìn thấy Triệu Nhan trở về lập tức kéo hắn đi ăn cơm.
Quy cách đồ ăn của Triệu Nhan bây giờ cuối cùng cũng được đề cao rồi. Bốn món rau xào tuy rằng tất cả đều là đồ chay nhưng hương vị cũng không tệ. Triệu Nhan lại bận rộn cho tới trưa, sớm cũng đã đói bụng rồi nên ăn ngấu nghiến, sau đó mới cầm kim tiêm đi vào phòng của Tào Dĩnh.
Nhưng điều khiến cho Triệu Nhan tuyệt đối không ngờ tới là, khi hắn vừa vào phòng, Tào Dĩnh đã vô cùng bất mãn chất vấn:
- Quận vương điện hạ thật sự là hào phóng, chẳng những miễn thuế cho đám tá điền mà còn chứa chấp hơn một ngàn nạn dân. Chỉ có điều, ta muốn hỏi một chút, Quận vương định dùng thứ gì nuôi sống người trong vương phủ?
Ở một mảnh đất phía đông của Thượng Thủy Trang, hai đám người đang đối đầu nhau rất căng thẳng. Trong đó, đám người đứng ở phía thôn trang phần lớn là đàn ông trai tráng, ai nấy đều cầm nông cụ chặn đường, lớn giọng bắt những người trước mắt mình mau chóng rời đi, nhìn bộ dạng có lẽ là người của Thượng Thủy Trang. Còn ở đối diện họ là một nhóm dân lam lũ, đều mang theo gia đình. Tiếng khẩn cầu của người già, tiếng khóc của trẻ con vang cả một khu, có lẽ là dân chúng chạy nạn. Những người trẻ tuổi trong đám người chạy nạn thì vẻ mặt tỏ ra phẫn nộ, nắm tay định xông lên đánh nhau với người của Thượng Thủy Trang nhưng bị người nhà giữ lại.
- Có chuyện gì vậy?
Khi Triệu Nhan tới nơi, lập tức nhìn thấy cảnh tượng này, hơn nữa thấy sắp có xô xát, liền cất giọng hỏi.
Triệu Nhan đi tới, theo đó là hộ vệ vương phủ tới ngăn hai đám người lại. Tá điền của Thượng Thủy Trang nhìn thấy vị chủ nhà Triệu Nhan này tới, giống như tìm được chỗ dựa, đều ưỡn ngực ngẩng đầu nhìn người đối diện. Còn đám người chạy nạn thì sắc mặt u ám. Người thanh niên này nhìn đã biết là thân phận không bình thường, không phải người mà họ có thể trêu vào được.
- Lão Phúc, bảo hai bên chọn ra một người đứng đầu, ta muốn hỏi xem có chuyện gì xảy ra?
Triệu Nhan thấy hai bên cũng không có ai bị thương, mới yên lòng nói. Vừa rồi, người của vương phủ vội vàng đến báo, nói là người của Thượng Thủy Trang và người bên ngoài đánh nhau, nguyên nhân cụ thể chưa rõ. Triệu Nhan thân là chủ của Thượng Thủy trang, đương nhiên không thể không can thiệp.
Lão Phúc đáp một tiếng, xoay người đi về phía hai đám người. Một lát sau, thấy một người đàn ông cường tráng đi ra từ trong đám người của Thượng Thủy Trang, vẻ mặt tươi cười chạy đến trước mặt Triệu Nhan hành lễ nói:
- Tiểu nhân là Vương Thất, Trang đầu của Thượng Thủy Trang, bái kiến Quận vương thiên tuế!
Đám dân chạy nạn nghe được, người thanh niên trước mắt mình không ngờ lại là một vị quận vương, mặt ai nấy đều vàng như đất. Có một số người lập tức muốn rời đi, nhưng lại không dám bước, sợ chẳng may chọc giận vị quận vương này. Nhưng có người lớn gan, cuối cùng, một ông lão đứng đầu khoảng năm sáu mươi tuổi, vẻ mặt tuy có vẻ thấp thỏm lo lắng nhưng vẫn hướng về phía Triệu Nhan hành lễ nói:
- Tiểu lão nhân Chu Hồng, bái kiến Quận vương thiên tuế!
- Không cần đa lễ. Bây giờ cả hai bên đều có mặt, mọi người có thể nói cho ta biết, tại sao lại giằng co ở đây không?
Triệu Nhan xua xua tay để hai người họ đứng lên.
Triệu Nhan vừa dứt lời, Trang đầu Vương Thất liền cướp lời nói:
- Khởi bẩm Quận vương, chuyện này tất cả đều do đám dân chạy nạn đó. Chúng tôi đã cho người đứng gác ở đầu thôn, nói không được để cho dân chạy nạn vào trong trang, nhưng những kẻ đó lại cố tình không nghe, muốn xông vào. Chúng tôi rơi vào đường cùng mới gọi người cản họ lại.
Vương Thất chưa dứt lời, lão đầu Chu Hồng cũng đã bắt đầu lên tiếng kêu oan:
- Quận vương thiên tuế, chúng tôi cũng không còn cách nào nữa. Nhà chúng tôi ở trong thành đều đã bị chìm trong nước cả rồi. Những chỗ không có nước ở trong thành cũng đều đã đầy ắp người. Chúng tôi thật sự không còn nơi nào để đi nữa, đành phải ra khỏi thành tìm chỗ nào không có nước để nghỉ ngơi. Nhưng trong phạm vi bán kính trăm dặm, cũng chỉ có Thượng Thủy Trang là có thể ở. Xin Quận vương hãy mở lòng từ bi, cho chúng tôi ở lại Thượng Thủy Trang nghỉ ngơi một chút, xin ít nước uống. Người lớn chúng tôi thì không sao, nhưng những đứa trẻ kia thì thật sự sắp không trụ nổi rồi.
Chu Hồng nói xong những lời này thì nước mắt cũng rớt xuống. Chính đứa cháu trai chưa đầy hai tuổi của ông cũng đang ở phía sau, từ khi ra khỏi nhà tới nay, đứa nhỏ chưa được uống một ngụm nước nào, khóc đến mất cả giọng rồi.
Triệu Nhan nghe Chu Hồng nói, trong lòng cũng hết sức thông cảm. Ngày hôm qua, khi hắn ra khỏi thành cũng đã gặp rất nhiều nạn dân tình trạng thê thảm. Lúc ấy, hắn cũng không thể cứu được họ. Nhưng bây giờ, mình đã ổn định, hơn nữa chỉ là cho họ vào thôn trang nghỉ ngơi một chút. Điều này cũng không phải chuyện lớn gì với hắn.
- Quận vương, những nạn dân này đáng thương, nhưng trong trang từ trên xuống dưới cũng có tới mấy trăm miệng ăn. Nếu để cho những nạn dân đó vào trong trang, chẳng may xảy ra chuyện gì thì những trẻ con, phụ nữ trong trang sẽ không thể sống nổi!
Vương Thất nhìn thấy thái độ của Triệu Nhan có vẻ rộng lượng, lập tức lên tiếng cầu khẩn.
Đám người Vương Thất không cho những nạn dân này vào trong trang cũng không phải bởi vì họ ác nghiệt, mà họ biết, trận lũ lụt này không phải ngày một ngày hai mà có thể lui được. Nếu để cho họ vào trong trang, một thời gian, khi họ đã ăn hết những thức ăn đem theo, đến lúc đó, nhìn người dân trong trang có đồ ăn thức uống, trong khi họ vừa mệt vừa đói lại không có chỗ ở, sẽ không tránh khỏi ghen tị, rất có thể sẽ xảy ra xung đột. Hơn nữa, số lượng nạn dân lại nhiều hơn so với người dân ở đây, nên người dân sẽ bị thiệt. Chuyện như thế không phải chưa từng xảy ra. Mấy năm trước đã từng có chuyện một thôn bị nạn dân giết sạch. Cuối cùng quan phủ cũng không có cách nào, vì những người tham gia cuớp bóc thật sự quá nhiều, chẳng những không thể điều tra rõ mà cho dù có thể điều tra thì cũng không thể bắt hết tất cả lại.
- Vương Thất, ngoại trừ trong trang, gần đây còn chỗ nào có thể ở được không?
Triệu Nhan thở dài, hỏi Vương Thất. Hắn nhìn đám nạn dân già cả trẻ nhỏ dính đầy bùn đất, thật sự không nhẫn tâm đuổi họ đi.
- Chuyện này…
Tuy rằng không muốn giữ những nạn dân này lại, nhưng nếu Quận vương đã hỏi thì cũng không thể không trả lời. Vì thế, suy nghĩ một chút, Vương Thất nói:
- Khởi bẩm Quận vương, ở phía tây thôn trang không xa là sân đập lúa. Ở đó có rất nhiều rơm rạ, có thể trải ra để ngủ, mặt khác bên cạnh sân đập lúa còn có hai căn hầm đã đổ nát nhưng cũng có thể cho người ở được.
- Tốt lắm. Vương Thất, mưa lũ năm nay quá lớn, có lẽ trong trang cũng không có thu hoạch gì. Bây giờ, bổn vương sẽ đứng ra làm chủ, năm nay sẽ miễn tô thuế của các ngươi, nhưng các ngươi phải giúp những nạn dân đó an toàn đến chỗ đập thóc!
Triệu Nhan dứt khoát ra quyết định. Lão Phúc ở bên cạnh muốn ngăn cản nhưng đã chậm, vài lần định mở miệng nhưng vẫn không thể nào nói được điều gì.
Vương Thất không ngờ Quận vương lại miễn tô thuế đất năm nay, lập tức không chút đắn đo mà gật đầu đồng ý. Mưa năm nay quá lớn, hoa màu đều chết nhiều, sản lượng nhất định bị ảnh hưởng rất lớn. Vốn dĩ Vương Thất còn đang rầu rĩ vì chuyện tô thuế, hôm nay đang muốn cầu kiến Triệu Nhan, xin vương phủ thu ít đi một chút, không ngờ Quận vương lại nói là miễn cả.
- Đa tạ Quận vương thiên tuế khai ân! Đa tạ Quận vương thiên tuế khai ân!
Lão đầu Chu Hồng nghe Triệu Nhan nói đồng ý cho họ ở lại, lập tức kích động quỳ xuống, cuống quýt dập đầu nói. Tuy rằng không thể ở trong trang, nhưng có một nơi để an thân cũng đã là tốt lắm rồi.
Triệu Nhan nhìn thấy Chu Hồng lớn hơn mình nhiều tuổi như vậy, vội vàng đỡ ông ta dậy nói:
- Các ông có thể ở lại, tuy nhiên bổn vương cảnh báo trước, nếu ở lại nơi này, tất cả phải nghe theo sự sắp xếp của bổn vương. Hơn nữa, cũng tuyệt đối không được xông vào trong trang. Nếu không đừng trách bổn vương trở mặt.
- Vâng vâng… Xin Quận vương yên tâm, chúng tôi hiện giờ đói khổ lạnh lẽo, có một chỗ để trú thân đã là nhờ Quận vương khai ân. Chúng tôi nhất định sẽ không quên ân tình của Quận vương, càng không thể nào làm trái quy định của Quận vương!
Chu Hồng vui đến mức nói năng lộn xộn cả. Chỉ cần nghĩ tới cuối cùng đã có thể ngủ ở một nơi khô ráo, ông ta chỉ hận không thể lập tức quỳ xuống trước mặt Triệu Nhan.
Đợi sau khi Chu Hồng quay lại, nói tin Triệu Nhan đã đồng ý thu nhận và giúp đỡ cho các nạn dân khác, bầu không khí vốn trầm lặng của đám nạn dân đó bỗng vỡ òa tiếng hoan hô. Sau đó, những người này lần lượt quỳ gối dập đầu về phía Triệu Nhan. Lúc này, Triệu Nhan muốn ngăn cản cũng không cản được.
Nhận những cái dập đầu của những nạn dân này, Triệu Nhan quyết định làm người tốt đến cùng. Lập tức hắn cho hộ vệ vương phủ giúp các nạn dân duy trì trật tự. Bản thân cũng cùng các nạn dân đi tới khu đập thóc ở phía tây thôn trang. Khu đập thóc là nơi chứa lúa mạch hoặc ngũ cốc sau khi thu hoạch. Hạt sau khi được nghiền bằng cối xay, sau đó phơi nắng thêm mấy ngày thì được cất vào nhà kho.
Diện tích của khu đập thóc rất lớn, rộng hơn một sân thể dục bình thường. Ở trên đó chất đầy những cây lúa mạch, cây kê. Những thứ này đều được người dân dùng làm nhiên liệu đun lửa. Ở bên cạnh có hai nhà kho rất lớn, đây là chỗ trú mà Vương Thất nói, trước kia dùng để đốt gạch nhưng bây giờ đã không sử dụng nữa.
Những nạn dân đó, già trẻ gái trai chừng hơn ngàn người, hai lò gạch cũng không đủ. Triệu Nhan chỉ huy hộ vệ cho người già và trẻ con vào trong lò gạch nghỉ ngơi, những người còn lại đem củi ở dưới đống cỏ ra. Bên trong hết sức khô ráo, người có thể ở được. Đương nhiên đây cũng chỉ là tạm thời, dù sao những người này cũng đã kiệt sức cả rồi, Triệu Nhan tính, để họ nghỉ ngơi một ngày rồi sẽ tiến hành dựng một số túp lều đơn giản. Ngủ dưới đống cỏ khô cũng không phải cách lâu dài.
Thật vất vả bố trí ổn thỏa cho những nạn dân này xong, Vương Thất dẫn thôn dân đun nước nóng đưa tới, kết quả lại khiến những nạn dân này mang ơn với Triệu Nhan, một đám người đang cầm nước ấm hướng về Triệu Nhan thi lễ tỏ ý cảm ơn, đợi tới khi những người này uống nước ấm rồi, trong người có chút hơi ấm, mọi người đầu ngả đầu nằm ngủ, nam nhân ngáy vang như sấm, ngay cả đứa nhỏ nghịch ngợm cũng yên lặng ngủ trong lò gạch, xem ra mấy ngày nay bọn họ thật sự rất mệt mỏi.
Triệu Nhan đưa mấy người lão Phúc trở lại biệt viện. Lúc này đã là giữa trưa, Tiểu Đậu Nha đã sớm đợi hắn ở cửa nội trạch. Vì Triệu Nhan vẫn chưa ăn cơm trưa, hơn nữa cũng chưa tiêm mũi thứ hai cho Tào Dĩnh cho nên Tiểu Đậu Nha sốt ruột muốn chết. Bây giờ nhìn thấy Triệu Nhan trở về lập tức kéo hắn đi ăn cơm.
Quy cách đồ ăn của Triệu Nhan bây giờ cuối cùng cũng được đề cao rồi. Bốn món rau xào tuy rằng tất cả đều là đồ chay nhưng hương vị cũng không tệ. Triệu Nhan lại bận rộn cho tới trưa, sớm cũng đã đói bụng rồi nên ăn ngấu nghiến, sau đó mới cầm kim tiêm đi vào phòng của Tào Dĩnh.
Nhưng điều khiến cho Triệu Nhan tuyệt đối không ngờ tới là, khi hắn vừa vào phòng, Tào Dĩnh đã vô cùng bất mãn chất vấn:
- Quận vương điện hạ thật sự là hào phóng, chẳng những miễn thuế cho đám tá điền mà còn chứa chấp hơn một ngàn nạn dân. Chỉ có điều, ta muốn hỏi một chút, Quận vương định dùng thứ gì nuôi sống người trong vương phủ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.