Chương 2534: Ai định chìm nổi? (1)
Nam Hi
11/01/2018
- Phù!
Họp xong hội nghị dài dòng này rồi, quan hậu cần Lý Kỳ cuối cùng có thể thở phào một hơi, đi đến bên sông rửa mặt, cuộc họp cường độ cao như vậy thật sự là muốn lấy mạng người mà.
Chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Triệu Giai dẫn theo vài tùy tùng đi đến, vội vàng đứng dậy muốn thi lễ, lại bị Triệu Giai khoát tay ngăn cản, cười dài hỏi: - Hình như khanh không chút bất ngờ với chuyện trẫm đến đây.
Lý Kỳ sửng sốt, lập tức đáp: - Chẳng lẽ Hoàng thượng không vì sợ phái bảo thủ trong triều quấy rầy nên mới tránh đến đây sao. Dù sao nơi này toàn là phái chủ chiến, cùng chung một lòng với Hoàng thượng.
Triệu Giai ngẫm nghĩ một chút, lập tức bật cười ha ha vui vẻ: - Khanh không nói, trẫm thật sự không phát hiện ra, hóa ra trẫm tới đây còn có điểm tốt như vậy.
Tuy rằng thoạt nhìn thì trên dưới Đại Tống hình như ai ai cũng đồng tâm hiệp lực, thật ra thì không phải. Thế lực phái bảo thủ vẫn vô cùng lớn, vấn đề là ở chỗ Triệu Giai là một Hoàng đế tập quyền cao độ. Từ khi Đại Tống khai quốc đến nay, chỉ có bốn Hoàng đế tập quyền cao độ, cũng chỉ có bốn Hoàng đế này dám xuất binh chinh phạt đại quốc phía bắc. Các Hoàng đế còn lại cho dù có lòng, cũng bị vây khốn trong đám trọng thần trong triều, có thể còn chưa nói ra thì đã bị quần thần nhất trí bác bỏ rồi. Hai Hoàng đế trước thì không cần nói, dĩ nhiên chính là hai vị tổ tiên khai quốc Thái Tổ Thái Tông, vị thứ ba chính là phụ thân của Triệu Giai, Tống Huy Tông Triệu Cát.
Đừng nhìn Triệu Cát ngu ngốc vô năng, nhưng thật ra quyền lực vô cùng lớn, hơn nữa sau khi ông ta kế vị Thái Tông, là Hoàng đế duy nhất bắc phạt, còn chuyện thắng bại cũng không nói rõ được. Nhưng từ đó có thể thấy chỉ cần ông ta muốn bắc phạt, trong triều không ai dám ngăn cản, không giống như thời Chân Tông, Triết Tông.
Thật ra phương thức tập quyền của Triệu Cát rất đơn giản, chính là chỉ dùng người thân cận, Đồng Quán, Thái Kinh, Cao Cầu, Vương Phủ vân vân, có ai không phải do một tay ông ta cất nhắc lên, cho nên ông ta muốn làm gì, gần như đại thần trung khu đều tán thành, vậy thì những người còn lại chỉ có thể chửi má nó sau lưng thôi.
Thật ra Triệu Giai cũng khá giống phụ thân y. Tần Cối, Lý Kỳ, Trịnh Dật, Lý Cương, Mao Thư đều là tâm phúc của y, phái ngoan cố trước kia từ lâu đã nhìn rõ triều dã, cho dù trong năm người bọn họ có người không tán thành bắc phạt, nhưng một khi Triệu Giai quyết định, bọn họ vẫn sẽ kiên định ủng hộ Triệu Giai, năm người họ gật đầu một cái, phái phản đối trong triều căn bản không phải đối thủ, cho nên là đánh là hòa, toàn bộ đều là ý niệm của Triệu Giai.
Ở triều Tống muốn xem quyền lực của Hoàng đế nào, thì phải coi Hoàng đế đó có thể tổ chức bắc phạt không, bởi vì triều Tống là quốc gia văn nhân, văn nhân sợ võ, không chịu động can qua, đặc biệt là sợ đại quốc phía bắc, bởi vì thường bị đánh bại, vừa nghe thấy thì đau đầu. Trong tình huống thông thường, phái chủ chiến đều sẽ bị phái bảo thủ áp đảo, vậy thì Hoàng đế chỉ có thể nghe theo. Nếu quyền lực của Hoàng đế lớn, thì có thể nhất ý cô hành, cũng giống như Triệu Giai bây giờ vậy.
Lý Kỳ cười nói: - Chẳng lẽ không đúng sao?
- Đương nhiên không phải, bây giờ quân dân một lòng, ai có thể nghịch thiên? Triệu Giai cười khinh thường. Y cũng giành được chính quyền từ trên cán thương, sao lại sợ những thứ này, lại ra vẻ kỳ lạ mà hỏi: - Trong lòng khanh lẽ nào không cho rằng trẫm tới đây là nhằm vào khanh sao?
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Vi thần chẳng qua chỉ là một thần tử, nếu Hoàng thượng đến đây là nhằm vào vi thần, kính xin Hoàng thượng cho vi thần một con khoái mã trước.
Triệu Giai kinh ngạc nói: - Khoái mã?
Lý Kỳ nói: - Vi thần phải nhanh chóng chuồn đi, nơi này quá nguy hiểm.
Triệu Giai cười ha ha, nói: - Trẫm sẽ không cho khanh một con khoái mã đâu.
Thật là keo kiệt. Lý Kỳ thầm lẩm bẩm một câu, lại nói: - Có điều vi thần vẫn cho rằng Hoàng thượng tới đây có chút quá mạo hiểm, tình hình trước mắt cũng chưa đến mức thế.
Triệu Giai nói: - Khanh nói không sai, đích thực trẫm có ngàn vạn lý do không cần phải ngự giá thân chinh, nhưng có một lý do khiến trẫm không thể không đến.
Lý Kỳ nói: - Hoàn Nhan Tông Vọng?
Triệu Giai cười ha ha nói: - Nếu là thế, trẫm càng không cho khanh một con khoái mã, bởi vì trẫm phải đi trước.
Lý Kỳ nói: - Vậy thì vì sao?
- Bởi vì trẫm là Hoàng đế triều Tống, là con cháu Triệu thị.
Triệu Giai thở dài, nói: - Còn nhớ năm đó cùng khanh đến phủ Yến Sơn, khi đó đối diện với sự sỉ nhục của Hoàn Nhan Tông Vọng, Hoàn Nhan Tông Bật, trẫm chỉ dám trốn sau bức tường, ngay cả mặt cũng không dám ló ra. Lần này tuy không phải quan trọng, nhưng lại là một hình ảnh thu nhỏ của vương triều Đại Tống ta. Từ khi Đại Tống ta kiến quốc tới nay, chỉ duy có hai vị Hoàng đế Thái Tông, Thái Tổ dám trực diện đối diện với đại quốc phía bắc, nhưng từ sau khi Thái Tông bắc phạt thất bại, Hoàng đế Đại Tống ta vẫn luôn sợ đại quốc phía bắc như sợ hổ. Đêm trước hiệp ước Thiền Uyên, nếu không có hiền tướng Khấu Chuẩn bức Chân Tông Hoàng đế ngự giá thân chinh, e rằng quốc đô của Đại Tống ta đã không ở Khai Phong rồi.
- Hoàng đế còn thế, dân chúng thì không cần phải nói. Nếu muốn thay đổi tâm lý sợ hãi này, đầu tiên phải làm từ trẫm. Lần này trẫm đến đây là muốn nói cho dân chúng thiên hạ biết, Đại Tống ta không hề e ngại bất cứ kẻ nào, kẻ hùng mạnh nào xâm phạm ta đều phải giết. Nếu lúc trước Hán Vũ Đế không có quyết tâm như thế, thì sao có thể tiêu diệt Hung Nô, bây giờ cũng đồng dạng giống thế.
Lý Kỳ cau mày nói: - Tuy là nói thế, nhưng Hoàng thượng có từng nghĩ nếu lỡ như thất bại, chúng ta sẽ lâm vào tình trạng thế nào không?
Triệu Giai gật đầu nói: - Dĩ nhiên từng nghĩ đến, nhưng trẫm cho rằng nếu có quyết tâm này thì cho dù thất bại, cũng chỉ là thất bại nhất thời, không cần e sợ. Địa vực Đại Tống ta rộng lớn, nhân khẩu rất nhiều, ngày khác có thể ngóc đầu dậy. Nhưng nếu không diệt trừ tâm thái sợ hãi này, thì Đại Tống ta sẽ vĩnh viễn không ngóc đầu lên được. Khanh hiểu không?
Ngươi không dám đánh, vậy vĩnh viễn đánh không lại, cho dù đánh thắng, vẫn sẽ vì e ngại mà cảm thấy thấp hơn người ta một bậc, tình hình này nhìn mãi thành quen. Muốn giành thắng lợi, đầu tiên phải xoay chuyển tâm thái này, nói cho dân chúng Đại Tống biết, chúng ta dám đánh một trận với nước Kim, hơn nữa thực lực không yếu hơn nước Kim. Tại sao Đại Tống dám tấn công Tây Hạ, đó là vì Đại Tống không e sợ Tây Hạ, cho nên tâm thái vô cùng quan trọng. Nếu Hoàng đế cũng sợ, dân chúng cũng sợ, thì còn nói là đại quốc Trung Nguyên gì nữa chứ, bản đồ có lớn hơn nữa, nhưng thấp hơn người ta một bậc thì chỉ có thể đứng thứ hai.
Triệu Giai tham gia khoa cử cũng muốn giành chức Trạng Nguyên, làm sao nguyện ý đứng sau người ta, muốn làm thì phải làm lão đại, còn chuyện ai muốn làm lão nhị, ta mặc kệ.
Lý Kỳ gật đầu, cái hiểu cái không nói: - Hình như hiểu được một chút.
Họp xong hội nghị dài dòng này rồi, quan hậu cần Lý Kỳ cuối cùng có thể thở phào một hơi, đi đến bên sông rửa mặt, cuộc họp cường độ cao như vậy thật sự là muốn lấy mạng người mà.
Chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Triệu Giai dẫn theo vài tùy tùng đi đến, vội vàng đứng dậy muốn thi lễ, lại bị Triệu Giai khoát tay ngăn cản, cười dài hỏi: - Hình như khanh không chút bất ngờ với chuyện trẫm đến đây.
Lý Kỳ sửng sốt, lập tức đáp: - Chẳng lẽ Hoàng thượng không vì sợ phái bảo thủ trong triều quấy rầy nên mới tránh đến đây sao. Dù sao nơi này toàn là phái chủ chiến, cùng chung một lòng với Hoàng thượng.
Triệu Giai ngẫm nghĩ một chút, lập tức bật cười ha ha vui vẻ: - Khanh không nói, trẫm thật sự không phát hiện ra, hóa ra trẫm tới đây còn có điểm tốt như vậy.
Tuy rằng thoạt nhìn thì trên dưới Đại Tống hình như ai ai cũng đồng tâm hiệp lực, thật ra thì không phải. Thế lực phái bảo thủ vẫn vô cùng lớn, vấn đề là ở chỗ Triệu Giai là một Hoàng đế tập quyền cao độ. Từ khi Đại Tống khai quốc đến nay, chỉ có bốn Hoàng đế tập quyền cao độ, cũng chỉ có bốn Hoàng đế này dám xuất binh chinh phạt đại quốc phía bắc. Các Hoàng đế còn lại cho dù có lòng, cũng bị vây khốn trong đám trọng thần trong triều, có thể còn chưa nói ra thì đã bị quần thần nhất trí bác bỏ rồi. Hai Hoàng đế trước thì không cần nói, dĩ nhiên chính là hai vị tổ tiên khai quốc Thái Tổ Thái Tông, vị thứ ba chính là phụ thân của Triệu Giai, Tống Huy Tông Triệu Cát.
Đừng nhìn Triệu Cát ngu ngốc vô năng, nhưng thật ra quyền lực vô cùng lớn, hơn nữa sau khi ông ta kế vị Thái Tông, là Hoàng đế duy nhất bắc phạt, còn chuyện thắng bại cũng không nói rõ được. Nhưng từ đó có thể thấy chỉ cần ông ta muốn bắc phạt, trong triều không ai dám ngăn cản, không giống như thời Chân Tông, Triết Tông.
Thật ra phương thức tập quyền của Triệu Cát rất đơn giản, chính là chỉ dùng người thân cận, Đồng Quán, Thái Kinh, Cao Cầu, Vương Phủ vân vân, có ai không phải do một tay ông ta cất nhắc lên, cho nên ông ta muốn làm gì, gần như đại thần trung khu đều tán thành, vậy thì những người còn lại chỉ có thể chửi má nó sau lưng thôi.
Thật ra Triệu Giai cũng khá giống phụ thân y. Tần Cối, Lý Kỳ, Trịnh Dật, Lý Cương, Mao Thư đều là tâm phúc của y, phái ngoan cố trước kia từ lâu đã nhìn rõ triều dã, cho dù trong năm người bọn họ có người không tán thành bắc phạt, nhưng một khi Triệu Giai quyết định, bọn họ vẫn sẽ kiên định ủng hộ Triệu Giai, năm người họ gật đầu một cái, phái phản đối trong triều căn bản không phải đối thủ, cho nên là đánh là hòa, toàn bộ đều là ý niệm của Triệu Giai.
Ở triều Tống muốn xem quyền lực của Hoàng đế nào, thì phải coi Hoàng đế đó có thể tổ chức bắc phạt không, bởi vì triều Tống là quốc gia văn nhân, văn nhân sợ võ, không chịu động can qua, đặc biệt là sợ đại quốc phía bắc, bởi vì thường bị đánh bại, vừa nghe thấy thì đau đầu. Trong tình huống thông thường, phái chủ chiến đều sẽ bị phái bảo thủ áp đảo, vậy thì Hoàng đế chỉ có thể nghe theo. Nếu quyền lực của Hoàng đế lớn, thì có thể nhất ý cô hành, cũng giống như Triệu Giai bây giờ vậy.
Lý Kỳ cười nói: - Chẳng lẽ không đúng sao?
- Đương nhiên không phải, bây giờ quân dân một lòng, ai có thể nghịch thiên? Triệu Giai cười khinh thường. Y cũng giành được chính quyền từ trên cán thương, sao lại sợ những thứ này, lại ra vẻ kỳ lạ mà hỏi: - Trong lòng khanh lẽ nào không cho rằng trẫm tới đây là nhằm vào khanh sao?
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Vi thần chẳng qua chỉ là một thần tử, nếu Hoàng thượng đến đây là nhằm vào vi thần, kính xin Hoàng thượng cho vi thần một con khoái mã trước.
Triệu Giai kinh ngạc nói: - Khoái mã?
Lý Kỳ nói: - Vi thần phải nhanh chóng chuồn đi, nơi này quá nguy hiểm.
Triệu Giai cười ha ha, nói: - Trẫm sẽ không cho khanh một con khoái mã đâu.
Thật là keo kiệt. Lý Kỳ thầm lẩm bẩm một câu, lại nói: - Có điều vi thần vẫn cho rằng Hoàng thượng tới đây có chút quá mạo hiểm, tình hình trước mắt cũng chưa đến mức thế.
Triệu Giai nói: - Khanh nói không sai, đích thực trẫm có ngàn vạn lý do không cần phải ngự giá thân chinh, nhưng có một lý do khiến trẫm không thể không đến.
Lý Kỳ nói: - Hoàn Nhan Tông Vọng?
Triệu Giai cười ha ha nói: - Nếu là thế, trẫm càng không cho khanh một con khoái mã, bởi vì trẫm phải đi trước.
Lý Kỳ nói: - Vậy thì vì sao?
- Bởi vì trẫm là Hoàng đế triều Tống, là con cháu Triệu thị.
Triệu Giai thở dài, nói: - Còn nhớ năm đó cùng khanh đến phủ Yến Sơn, khi đó đối diện với sự sỉ nhục của Hoàn Nhan Tông Vọng, Hoàn Nhan Tông Bật, trẫm chỉ dám trốn sau bức tường, ngay cả mặt cũng không dám ló ra. Lần này tuy không phải quan trọng, nhưng lại là một hình ảnh thu nhỏ của vương triều Đại Tống ta. Từ khi Đại Tống ta kiến quốc tới nay, chỉ duy có hai vị Hoàng đế Thái Tông, Thái Tổ dám trực diện đối diện với đại quốc phía bắc, nhưng từ sau khi Thái Tông bắc phạt thất bại, Hoàng đế Đại Tống ta vẫn luôn sợ đại quốc phía bắc như sợ hổ. Đêm trước hiệp ước Thiền Uyên, nếu không có hiền tướng Khấu Chuẩn bức Chân Tông Hoàng đế ngự giá thân chinh, e rằng quốc đô của Đại Tống ta đã không ở Khai Phong rồi.
- Hoàng đế còn thế, dân chúng thì không cần phải nói. Nếu muốn thay đổi tâm lý sợ hãi này, đầu tiên phải làm từ trẫm. Lần này trẫm đến đây là muốn nói cho dân chúng thiên hạ biết, Đại Tống ta không hề e ngại bất cứ kẻ nào, kẻ hùng mạnh nào xâm phạm ta đều phải giết. Nếu lúc trước Hán Vũ Đế không có quyết tâm như thế, thì sao có thể tiêu diệt Hung Nô, bây giờ cũng đồng dạng giống thế.
Lý Kỳ cau mày nói: - Tuy là nói thế, nhưng Hoàng thượng có từng nghĩ nếu lỡ như thất bại, chúng ta sẽ lâm vào tình trạng thế nào không?
Triệu Giai gật đầu nói: - Dĩ nhiên từng nghĩ đến, nhưng trẫm cho rằng nếu có quyết tâm này thì cho dù thất bại, cũng chỉ là thất bại nhất thời, không cần e sợ. Địa vực Đại Tống ta rộng lớn, nhân khẩu rất nhiều, ngày khác có thể ngóc đầu dậy. Nhưng nếu không diệt trừ tâm thái sợ hãi này, thì Đại Tống ta sẽ vĩnh viễn không ngóc đầu lên được. Khanh hiểu không?
Ngươi không dám đánh, vậy vĩnh viễn đánh không lại, cho dù đánh thắng, vẫn sẽ vì e ngại mà cảm thấy thấp hơn người ta một bậc, tình hình này nhìn mãi thành quen. Muốn giành thắng lợi, đầu tiên phải xoay chuyển tâm thái này, nói cho dân chúng Đại Tống biết, chúng ta dám đánh một trận với nước Kim, hơn nữa thực lực không yếu hơn nước Kim. Tại sao Đại Tống dám tấn công Tây Hạ, đó là vì Đại Tống không e sợ Tây Hạ, cho nên tâm thái vô cùng quan trọng. Nếu Hoàng đế cũng sợ, dân chúng cũng sợ, thì còn nói là đại quốc Trung Nguyên gì nữa chứ, bản đồ có lớn hơn nữa, nhưng thấp hơn người ta một bậc thì chỉ có thể đứng thứ hai.
Triệu Giai tham gia khoa cử cũng muốn giành chức Trạng Nguyên, làm sao nguyện ý đứng sau người ta, muốn làm thì phải làm lão đại, còn chuyện ai muốn làm lão nhị, ta mặc kệ.
Lý Kỳ gật đầu, cái hiểu cái không nói: - Hình như hiểu được một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.