Chương 931: Ăn gian
Nam Hi
01/06/2018
Đây chính là bên trong quân doanh, những người ngồi xung quanh đều là dân luyện võ. Cho nên mấy câu nói của Tửu Quỷ khiến mọi người vô cùng hứng thú, lập tức nhao nhao vây kín lại.
Nhưng thấy ở giữa quân doanh dựng lên hơn 20 ngọn đuốc, ánh đuốc đã biến đêm đen thành một màu vàng đồng. Cả bốn phía người chật như nêm, thậm chí có người còn dẫm lên ghế, kiễng chân nghển cổ nhìn vào.
Nhạc Phi đi tới chỗ khoảng đất trống, nhìn Tửu Quỷ nói:
- Các hạ muốn so quyền cước hay so binh khí?
Hôm nay trong ngực y đè nén một nỗi bực tức khó tả, dù sao thì cũng là dân võ nghệ, bị người khác coi thường như vậy, tin rằng nếu là ai thì cũng không thể vui vẻ gì.
- Đương nhiên là quyền cước.
Lý Kỳ cướp lời nói trước, hắn không thể yên tâm với cái tên Tửu Quỷ này, cho nên đọ quyền cước vẫn tốt hơn, ít ra thì cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
- Không không không.
Tửu Quỷ lắc đầu nguầy nguậy nói:
- Đương nhiên là binh khí, tiểu Phi dùng thương đánh thắng tiểu Kiều, nếu như đọ quyền cước, thì chẳng có gì thú vị, tuy nhiên ta tin là công phu quyền cước của ngươi không thể thắng nổi tiểu Kiều đâu.
Nhạc Phi chắp tay nói:
- Vậy cứ theo lời các hạ đi.
Lời vừa dứt, có một binh sĩ đem cây trường thương của Nhạc Phi lên, Nhạc Phi đỡ lấy trường thương, rồi nhìn sang Tửu Quỷ chắp tay nói:
- Mời các hạ cho xem binh khí.
Xoẹt!
Lời của Nhạc Phi vừa dứt, đã thấy Tửu Quỷ rút một thanh đại kiếm ra.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Mặc dù thanh đại kiếm này so với những thanh kiếm thông thường thì to bản hơn nhiều, nhưng mọi người không vì thế mà thấy làm lạ. Mà cái lạ ở chỗ thanh kiếm trong tay Tửu Quỷ đã rỉ sét loang lổ, đừng nói tới toát ra khí lạnh, mà ngay cả phản chiếu ánh lửa cũng không nổi.
Tửu Quỷ nhìn thanh đại kiếm trong tay, chậc chậc vài tiếng, nói:
- Ai ôi, ai ôi, còn nhớ tới khi ở kinh thành đã từng dùng một lần, không ngờ đã han rỉ đến thế này rồi, thật là sơ ý quá.
Nhạc Phi thấy thế, không khỏi tức giận hơn.
Lý Kỳ cau mày, nói nhỏ với Mã Kiều:
- Mã Kiều, hắn lại giở cái trò gì vậy?
Mã Kiều lắc đầu nói:
- Thực ra thanh kiếm này hắn ít dùng, han rỉ như vậy cũng là lẽ thường tình, chỉ có điều…
Lý Kỳ chợt rùng mình, vội hỏi:
- Chỉ có điều làm sao?
Mã Kiều cau mày nói:
- Chỉ có điều hôm nay Tửu Quỷ không uống rượu, Nhạc tiểu ca tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn. Có điều làm ta tò mò là ta đã từng được chứng kiến thương pháp của Nhạc tiểu ca, Tửu Quỷ không thể chỉ trong 3 chiêu mà hạ gục được cậu ta. Tuy nhiên, Tửu Quỷ khi không say thì rất hiếm khi khoe khoang khoác lác. Giờ hắn đã nói như vậy, nhất định là phải có cơ sở, cho nên ta lo lắng Tửu Quỷ sẽ giở trò ăn gian.
Lý Kỳ vội hỏi:
- Ăn gian? Ăn gian thế nào?
Mã Kiều lắc đầu, vẻ khinh thường nói:
- Việc này ta sao có thể biết, mặc dù bản lĩnh của ta do hắn truyền dạy, nhưng ta không bao giờ giở ra mấy mánh khóe đê tiện đó.
Cũng đúng, ngươi đơn giản tới mức thái quá ý chứ. Lý Ký khẽ gật đầu, sắc mặt có đôi chút trầm trọng. Thực ra thắng thua thì đối với hắn cũng chẳng có gì quan trọng, điều hắn lo nhất là Tửu Quỷ sẽ làm bị thương Nhạc Phi.
Tửu Quỷ cầm thanh kiếm khua xuống một cái, rồi nhìn Nhạc Phi vẫy tay nói:
- Tiểu Phi, xuất chiêu đi.
Nhạc Phi chắp tay nói:
- Đắc tội rồi.
- Không đắc tội, không đắc tội.
Lời vừa dứt, Nhạc Phi đột nhiên kéo thương lao tới, đầu thương sáng loáng phẫn nộ cọ vào mặt đất tóe lửa.
Tửu Quỷ nhếch mép cười, nhưng vẫn đứng nguyên tại chỗ không cử động.
Nhạc Phi hét lớn một tiếng, trường thương phóng thẳng ra, như linh xà xuất động, mạnh mẽ đâm tới phần bụng Tửu Quỷ.
Trong chốc lát, chỉ lờ mờ thấy Tửu Quỷ tay trái vung lên, thanh đại kiếm bổ từ trên xuống. Nhìn thì như nhẹ nhàng hời hợt, nhưng chỉ nghe một âm thanh cực lớn phát ra. Nhạc Phi cảm thấy hai tay rung lên, vội nắm chặt thanh trường thương, lúc này cũng đã cảm nhận được sức mạnh cũng như tốc độ của tên Tửu Quỷ này.
- Hô!
Mọi người bắt đầu reo hò trợ uy cho Nhạc Phi.
Chiết Khả Tồn gật đầu nói:
- Vị tráng sĩ này thật lợi hại, ta từng gặp không ít kiếm khách Tây Hạ, nhưng đây là lần đầu tiên thấy cách dùng kiếm như vậy.
Chủng Sư Đạo cũng liên tục gật đầu, một cú vung nhẹ của Tửu Quỷ cũng khiến mọi người cảm thấy chiêu này của y là một động tác phản xạ có điều kiện, cứ như thể thanh kiếm đó và y đã hòa vào làm một.
Nhạc Phi bỗng nhiên trùn thân mình xuống, chân phải quét ngang ra, vẽ một nửa vòng tròn trên mặt đất.
Tửu Quỷ nhún người nhảy lên, nhẹ nhàng né qua, tuy nhiên Nhạc Phi đột nhiên đứng tại chỗ giở chiêu hồi mã thương, cây trường thương đâm chéo lên trên.
- Hay!
Tửu Quỷ bay trên không trung không còn chỗ tránh, đành lấy thanh kiếm che lấy ngực.
Keng một tiếng.
Cây trường thương đâm trúng vào chính giữa thanh kiếm, một mảng rỉ sắt rơi xuống.
Tửu Quỷ sau khi đáp đất, liền lùi lại nửa bước, cười ha ha nói:
- Giờ tới lượt ta.
Lời chưa dứt, y đã dịch lên phía trước một bước lớn, Nhạc Phi vội lao thương tới, muốn ép Tửu Quỷ phải lui, dù sao thì cự li cũng là ưu thế của trường thương.
Không ai ngờ rằng Tửu Quỷ không những không lùi, mà lại tiến lên, cơ thể khéo léo dịch chuyển. Chính trong cái khoảnh khắc đó, đại kiếm đột nhiên xuất hiện trong tay trái y, một cú chém trái tay, nhưng thanh kiếm lướt trong không trung thành nửa vòng tròn lớn, cảm giác như lực vô cùng mạnh.
Phát xuất thương vừa rồi của Nhạc Phi là dùng công thay thủ, vừa có thể đánh lui đối phương, lại có thể bảo vệ chỗ hiểm yếu của mình. Tuy nhiên y tuyệt đối không ngờ tới đối thủ có thể cầm kiếm tay trái, hơn nữa tốc độ, sức mạnh chẳng kém gì tay phải. Đoạn vội lấy hai tay đỡ thương che chắn.
Một tiếng keng rất lớn.
Nhạc Phi cảm thấy hai cánh tay tê dại, thầm thấy kinh ngạc, sức mạnh của người này sao có thể lớn như vậy.
Phát kiếm này của Tửu Quỷ, có thể nói là khiến cho tâm can Lý Kỳ bị một phen chấn động vì sợ hãi, đoạn vội nói:
- 3 chiêu đã…
Nhưng không đợi cho hắn nói xong, lại thấy Tửu Quỷ đột nhiên làm động tác hít khí, rồi lập tức thổi mạnh về phía Nhạc Phi.
Nhạc Phi bị bất ngờ, vội nhắm chặt hai mắt, nhưng như vậy thì đã tạo ra sự sơ hở.
Tửu Quỷ xoay cổ tay, đập sang trái sang phải, dùng lưng kiếm đánh vào cổ tay trái và phải của Nhạc Phi, bộp bộp hai tiếng, rồi lại nghe thấy loảng xoảng, chỉ thấy thanh trường thương tuột khỏi tay Nhạc Phi rơi xuống đất.
Tửu Quỷ nhìn Lý Kỳ chỉ 3 ngón tay nói:
- Ngươi đếm sai rồi, đây mới vừa đủ 3 chiêu.
Màn này quả thực diễn ra quá nhanh, mọi người gần như không kịp phản ứng, vốn là hai bên lực lượng tương đương, cùng lắm thì Nhạc Phi có hơi tụt hậu chút ít, nhưng cũng không thể đến mức trong nháy mắt đã thất bại.
Lý Kỳ cũng sửng sốt, lẩm bẩm nói:
- Rốt, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?
Mã Kiều thản nhiên nói:
- Ta vừa nói rồi, tên Tửu Quỷ nhất định sẽ giở trò ăn gian mà.
Lý Kỳ quay đầu lại, kinh ngạc hỏi:
- Hắn ăn gian lúc nào?
Mã Kiều nói:
- Ngươi không thấy vừa rồi hắn đã thổi mạt rỉ sắt vào mắt Nhạc tiểu ca sao? Thật là hèn hạ.
Mọi người nghe xong mới bừng tỉnh, thì ra là cú chém trời giáng của Tửu Quỷ nhìn thì tưởng thật, hóa ra chỉ là một hư chiêu. Mục đích của gã là đập cho mạt rỉ sắt rơi xuống, sau đó thuận thế thổi luôn vào mắt Nhạc Phi. Nhạc Phi là một đứa trẻ thành thật như vậy, sao có thể ngờ là đối phương sẽ dùng chiêu vô liêm sỉ như thế. Do không hề có sự chuẩn bị, nên thất bại cũng là điều dễ hiểu.
Chủng Sư Đạo cười gượng nói:
- Người này mặc dù lấy mánh khóe giành chiến thắng, nhưng trên chiến trường thì hư hư thực thực, thắng làm vua, hơn nữa nếu có luận thực lực thì Nhạc Phi cũng không phải đối thủ của hắn ta.
Chiết Khả Tồn gật đầu nói:
- Đúng vậy, người này cước bộ thanh thoát, nhanh nhẹn, còn chiêu thuật thì đại khai đại hợp, nhanh mạnh vô cùng. Thực sự là khiến người ta không thể chống đỡ.
- Tiểu nhân đê tiện! Ta tới tỉ thí với ngươi!
Bỗng nhiên, từ phía sau lưng Tửu Quỷ truyền tới một tiếng quát tháo, lời vừa dứt, Tửu Quỷ chỉ cảm thấy sau gáy một làn gió lạnh, thanh kiếm trong tay vung lên theo phản xạ, bịch một tiếng, khi nhìn rõ người kia thì kinh ngạc nói:
- Nữ nhân?
- Mỹ Nguyệt, muội không phải đối thủ của hắn đâu.
Chiết Khả Tồn vội tiến lên nói.
Người vừa rồi chính là Chiết Mỹ Nguyệt.
Chỉ thấy đầu thương lao vút về phía Tửu Quỷ. Thương pháp của nàng nếu như so với Nhạc Phi thì mặc dù thiếu đi một phần dũng mãnh, nhưng lại nhiều hơn một phần linh hoạt.
Tửu Quỷ vừa đánh vừa lui, thanh đại kiếm như đang cuồng loạn nhảy múa, động tác cũng vô cùng rối loạn, nhưng đều có thể chặn đứng mọi sự tấn công của Mỹ Nguyệt. Hơn nữa thanh đại kiếm trông có vẻ nặng nề, nhưng nằm trong tay gã thì chỉ như một cây quạt vậy, có thể vung vẩy rất nhẹ nhàng thoải mái.
- A, a, a, nhãi ranh, ngươi đừng có được đằng chân lân đằng đầu, mau mau lui xuống, ta không muốn bắt nạt nữ nhân trước mặt đồ đệ mình đâu, không hắn lại tới chỗ Mỹ Mỹ bêu rếu ta.
Tửu Quỷ vừa lùi vừa hét to.
Chiết Mỹ Nguyệt căn bản phớt lờ gã, cũng không hiểu rốt cuộc gã đang nói cái gì, chỉ biết tấn công ngày một mạnh mẽ hơn. Mọi người dưới ánh lửa, dường như đang nhìn thấy Tửu Quỷ bị bao phủ dưới bóng cây thương.
- Tiểu Kiều, còn không mau tới giúp thầy một tay, ta, chịu không không nổi rồi.
Mã Kiều sao có thể tin gã, giận dữ nói:
- Ngươi đừng mơ giao cho ta làm cái việc hèn hạ đó, ta không bị mắc lừa đâu.
- Ái dà, ái dà, tiểu Kiều, xem ra ngươi học được thói hư tật xấu của Bộ Soái rồi đó, đến cả thầy cũng không nghe lời.
Mẹ kiếp! Việc này liên quan quái gì tới ta, lại nói, y mà bị ta làm hư hỏng thật, thì ngươi cho rằng ngươi còn có thể yên ổn mà đứng ở đó không, có mà sớm bị treo lên đánh rồi. Lý Kỳ cũng triệt để bó tay với cái cặp thầy trò này.
Chiết Mỹ Nguyệt thấy người này dưới sức tấn công của mình, lại còn có khoảng trống nói chuyện với người khác, đối với nàng mà nói thật sự là một nỗi ô nhục lớn. Hơn nữa lại còn có bao nhiêu binh lính Chiết Gia Quân đứng bên cạnh chứng kiến, nên giận sôi ruột gan, không còn nghĩ được gì nhiều nữa, bắt đầu giở hết bản lĩnh ra, mỗi thương một nhanh, một mạnh.
- A? Ngươi đánh thật đó à!
Tửu Quỷ thấy Chiết Mỹ Nguyệt bắt đầu tấn công hết sức, thầm nghĩ, cứ đánh thế này thì phải đánh đến bao giờ. Đoạn đột nhiên hai mắt trừng lên, thanh đại kiếm chém ra, bịch một tiếng.
Huyệt hổ khẩu hai bàn tay Chiết Mỹ Nguyệt đau đớn cực độ, thiếu chút là thanh Hồng Anh thương rơi khỏi tay.
Tửu Quỷ giành được thế tiếp tục tấn công, thanh đại kiếm chém từ dưới lên, mục tiêu của nhát kiếm này không phải là Chiết Mỹ Nguyệt, mà là thanh Hồng Anh thương trong tay nàng.
- Cẩn thận.
Đột nhiên bên cạnh vang lên một tiếng hét to, chỉ thấy Nhạc Phi tung người nhảy vào, hai tay nắm thương nhằm vào thanh đại kiếm trong tay Tửu Quỷ vung mạnh xuống. Nhát thương này đã dùng hết sức lực của y, còn Tửu Quỷ chỉ mới dùng 3 phần sức mạnh. Vừa rồi gã chỉ quan tâm tới việc nói chuyện với Mã Kiều, không chú ý tới Nhạc Phi, cũng không nghĩ là Nhạc Phi lại có thể xông vào trợ trận.
Lập tức tia lửa văng tứ phía.
Tửu Quỷ trong chốc lát không kịp trở tay, toàn thân vẹo xuống, tay run lên, thanh đại kiếm thiếu chút là bị Nhạc Phi đánh cho rơi xuống. Nhưng hỏa khí vì thế mà bốc lên ngùn ngụt, đoạn không thèm nhìn vung thẳng thanh đại kiếm tới.
Nhạc Phi giơ trường thương thẳng lên áp vào khuỷu tay mình, dựa vào khuỷu tay đỡ được phát kiếm vừa rồi.
Bịch một tiếng.
Nhạc Phi dịch chân trái sang một bên lùi nửa bước, tiêu tán mất phần lớn sức mạnh, đoạn đột nhiên quay đầu, thổi thật mạnh về phía Tửu Quỷ.
Tửu Quỷ không ngờ Nhạc Phi lại dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, vội vàng nhắm mắt, tay áo bên trái vung lên che chỗ mạt sắt. Nhưng như vậy cũng đủ mất đi ưu thế.
Nhạc Phi và Chiết Mỹ Nguyệt đối mặt với một kẻ mạnh như vậy, nào dám sơ suất, vội nắm bắt ngay lấy cơ hội ngàn vàng này, hai người cùng nhau tấn công Tửu Quỷ. Hai thanh trường thương lúc trái lúc phải, lúc trên lúc dưới, lúc trước lúc sau, linh hoạt mạnh mẽ.
Tửu Quỷ đối mặt với sự tấn công thần tốc của hai người, nhất thời không thể tìm ra kế sách hóa giải, chỉ còn cách kiên trì phòng thủ. Nhưng cũng phải thừa nhận rằng, động tác nhanh nhẹn của gã khiến hai người Nhạc, Chiết thầm thấy kinh ngạc, cũng hiểu ra rằng, thì ra vừa rồi Tửu Quỷ vẫn chưa sử dụng toàn bộ sức lực. Nhưng điều này cũng làm tăng lên ý chí chiến đấu của cả hai, càng đánh càng hăng. Bọn họ đều biết rằng phen này mà dừng lại, để Tửu Quỷ đắc ý lấy lại thế trận, thì sẽ biến thành một trận cò cưa. Hơn nữa, Chiết Mỹ Nguyệt dù sao vẫn là nữ nhân, thể lực không bằng mấy người kia, nếu như thời gian chiến đấu quá dài, sẽ đem lại cho nàng không ít bất lợi.
Bọn họ hiểu, Tửu Quỷ đương nhiên cũng hiểu, đoạn không còn khinh địch nữa, vung mạnh thanh đại kiếm, tỉnh táo bình tĩnh đối mặt với sự tấn công của hai người. Ba người càng đánh càng nhanh, đều phát huy hết sức chiến đấu của binh khí trong tay mình.
Với đám binh lính đứng cạnh quan sát, cả đời này đây là lần đầu tiên được chưng kiến một cuộc đấu hấp dẫn đến vậy, tiếng reo hò cổ vũ ngày một cuồng nhiệt hơn. Đám người Chủng Sư Đạo cũng đứng cả dậy, như thể không muốn bỏ lỡ bất kể một động tác nào trong trận đấu.
Lý Kỳ cũng càng xem càng hồi hộp, đoạn nhìn Mã Kiều hỏi:
- Mã Kiều, ngươi nói xem ai sẽ thắng?
Mã Kiều lắc đầu nói:
- Điều này khó nói, Tửu Quỷ còn chưa dùng hết sức đâu.
- Cái gì?
Lý Kỳ kinh hãi thất sắc, không kìm nén được hô lên một tiếng.
Nhưng thấy ở giữa quân doanh dựng lên hơn 20 ngọn đuốc, ánh đuốc đã biến đêm đen thành một màu vàng đồng. Cả bốn phía người chật như nêm, thậm chí có người còn dẫm lên ghế, kiễng chân nghển cổ nhìn vào.
Nhạc Phi đi tới chỗ khoảng đất trống, nhìn Tửu Quỷ nói:
- Các hạ muốn so quyền cước hay so binh khí?
Hôm nay trong ngực y đè nén một nỗi bực tức khó tả, dù sao thì cũng là dân võ nghệ, bị người khác coi thường như vậy, tin rằng nếu là ai thì cũng không thể vui vẻ gì.
- Đương nhiên là quyền cước.
Lý Kỳ cướp lời nói trước, hắn không thể yên tâm với cái tên Tửu Quỷ này, cho nên đọ quyền cước vẫn tốt hơn, ít ra thì cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
- Không không không.
Tửu Quỷ lắc đầu nguầy nguậy nói:
- Đương nhiên là binh khí, tiểu Phi dùng thương đánh thắng tiểu Kiều, nếu như đọ quyền cước, thì chẳng có gì thú vị, tuy nhiên ta tin là công phu quyền cước của ngươi không thể thắng nổi tiểu Kiều đâu.
Nhạc Phi chắp tay nói:
- Vậy cứ theo lời các hạ đi.
Lời vừa dứt, có một binh sĩ đem cây trường thương của Nhạc Phi lên, Nhạc Phi đỡ lấy trường thương, rồi nhìn sang Tửu Quỷ chắp tay nói:
- Mời các hạ cho xem binh khí.
Xoẹt!
Lời của Nhạc Phi vừa dứt, đã thấy Tửu Quỷ rút một thanh đại kiếm ra.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Mặc dù thanh đại kiếm này so với những thanh kiếm thông thường thì to bản hơn nhiều, nhưng mọi người không vì thế mà thấy làm lạ. Mà cái lạ ở chỗ thanh kiếm trong tay Tửu Quỷ đã rỉ sét loang lổ, đừng nói tới toát ra khí lạnh, mà ngay cả phản chiếu ánh lửa cũng không nổi.
Tửu Quỷ nhìn thanh đại kiếm trong tay, chậc chậc vài tiếng, nói:
- Ai ôi, ai ôi, còn nhớ tới khi ở kinh thành đã từng dùng một lần, không ngờ đã han rỉ đến thế này rồi, thật là sơ ý quá.
Nhạc Phi thấy thế, không khỏi tức giận hơn.
Lý Kỳ cau mày, nói nhỏ với Mã Kiều:
- Mã Kiều, hắn lại giở cái trò gì vậy?
Mã Kiều lắc đầu nói:
- Thực ra thanh kiếm này hắn ít dùng, han rỉ như vậy cũng là lẽ thường tình, chỉ có điều…
Lý Kỳ chợt rùng mình, vội hỏi:
- Chỉ có điều làm sao?
Mã Kiều cau mày nói:
- Chỉ có điều hôm nay Tửu Quỷ không uống rượu, Nhạc tiểu ca tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn. Có điều làm ta tò mò là ta đã từng được chứng kiến thương pháp của Nhạc tiểu ca, Tửu Quỷ không thể chỉ trong 3 chiêu mà hạ gục được cậu ta. Tuy nhiên, Tửu Quỷ khi không say thì rất hiếm khi khoe khoang khoác lác. Giờ hắn đã nói như vậy, nhất định là phải có cơ sở, cho nên ta lo lắng Tửu Quỷ sẽ giở trò ăn gian.
Lý Kỳ vội hỏi:
- Ăn gian? Ăn gian thế nào?
Mã Kiều lắc đầu, vẻ khinh thường nói:
- Việc này ta sao có thể biết, mặc dù bản lĩnh của ta do hắn truyền dạy, nhưng ta không bao giờ giở ra mấy mánh khóe đê tiện đó.
Cũng đúng, ngươi đơn giản tới mức thái quá ý chứ. Lý Ký khẽ gật đầu, sắc mặt có đôi chút trầm trọng. Thực ra thắng thua thì đối với hắn cũng chẳng có gì quan trọng, điều hắn lo nhất là Tửu Quỷ sẽ làm bị thương Nhạc Phi.
Tửu Quỷ cầm thanh kiếm khua xuống một cái, rồi nhìn Nhạc Phi vẫy tay nói:
- Tiểu Phi, xuất chiêu đi.
Nhạc Phi chắp tay nói:
- Đắc tội rồi.
- Không đắc tội, không đắc tội.
Lời vừa dứt, Nhạc Phi đột nhiên kéo thương lao tới, đầu thương sáng loáng phẫn nộ cọ vào mặt đất tóe lửa.
Tửu Quỷ nhếch mép cười, nhưng vẫn đứng nguyên tại chỗ không cử động.
Nhạc Phi hét lớn một tiếng, trường thương phóng thẳng ra, như linh xà xuất động, mạnh mẽ đâm tới phần bụng Tửu Quỷ.
Trong chốc lát, chỉ lờ mờ thấy Tửu Quỷ tay trái vung lên, thanh đại kiếm bổ từ trên xuống. Nhìn thì như nhẹ nhàng hời hợt, nhưng chỉ nghe một âm thanh cực lớn phát ra. Nhạc Phi cảm thấy hai tay rung lên, vội nắm chặt thanh trường thương, lúc này cũng đã cảm nhận được sức mạnh cũng như tốc độ của tên Tửu Quỷ này.
- Hô!
Mọi người bắt đầu reo hò trợ uy cho Nhạc Phi.
Chiết Khả Tồn gật đầu nói:
- Vị tráng sĩ này thật lợi hại, ta từng gặp không ít kiếm khách Tây Hạ, nhưng đây là lần đầu tiên thấy cách dùng kiếm như vậy.
Chủng Sư Đạo cũng liên tục gật đầu, một cú vung nhẹ của Tửu Quỷ cũng khiến mọi người cảm thấy chiêu này của y là một động tác phản xạ có điều kiện, cứ như thể thanh kiếm đó và y đã hòa vào làm một.
Nhạc Phi bỗng nhiên trùn thân mình xuống, chân phải quét ngang ra, vẽ một nửa vòng tròn trên mặt đất.
Tửu Quỷ nhún người nhảy lên, nhẹ nhàng né qua, tuy nhiên Nhạc Phi đột nhiên đứng tại chỗ giở chiêu hồi mã thương, cây trường thương đâm chéo lên trên.
- Hay!
Tửu Quỷ bay trên không trung không còn chỗ tránh, đành lấy thanh kiếm che lấy ngực.
Keng một tiếng.
Cây trường thương đâm trúng vào chính giữa thanh kiếm, một mảng rỉ sắt rơi xuống.
Tửu Quỷ sau khi đáp đất, liền lùi lại nửa bước, cười ha ha nói:
- Giờ tới lượt ta.
Lời chưa dứt, y đã dịch lên phía trước một bước lớn, Nhạc Phi vội lao thương tới, muốn ép Tửu Quỷ phải lui, dù sao thì cự li cũng là ưu thế của trường thương.
Không ai ngờ rằng Tửu Quỷ không những không lùi, mà lại tiến lên, cơ thể khéo léo dịch chuyển. Chính trong cái khoảnh khắc đó, đại kiếm đột nhiên xuất hiện trong tay trái y, một cú chém trái tay, nhưng thanh kiếm lướt trong không trung thành nửa vòng tròn lớn, cảm giác như lực vô cùng mạnh.
Phát xuất thương vừa rồi của Nhạc Phi là dùng công thay thủ, vừa có thể đánh lui đối phương, lại có thể bảo vệ chỗ hiểm yếu của mình. Tuy nhiên y tuyệt đối không ngờ tới đối thủ có thể cầm kiếm tay trái, hơn nữa tốc độ, sức mạnh chẳng kém gì tay phải. Đoạn vội lấy hai tay đỡ thương che chắn.
Một tiếng keng rất lớn.
Nhạc Phi cảm thấy hai cánh tay tê dại, thầm thấy kinh ngạc, sức mạnh của người này sao có thể lớn như vậy.
Phát kiếm này của Tửu Quỷ, có thể nói là khiến cho tâm can Lý Kỳ bị một phen chấn động vì sợ hãi, đoạn vội nói:
- 3 chiêu đã…
Nhưng không đợi cho hắn nói xong, lại thấy Tửu Quỷ đột nhiên làm động tác hít khí, rồi lập tức thổi mạnh về phía Nhạc Phi.
Nhạc Phi bị bất ngờ, vội nhắm chặt hai mắt, nhưng như vậy thì đã tạo ra sự sơ hở.
Tửu Quỷ xoay cổ tay, đập sang trái sang phải, dùng lưng kiếm đánh vào cổ tay trái và phải của Nhạc Phi, bộp bộp hai tiếng, rồi lại nghe thấy loảng xoảng, chỉ thấy thanh trường thương tuột khỏi tay Nhạc Phi rơi xuống đất.
Tửu Quỷ nhìn Lý Kỳ chỉ 3 ngón tay nói:
- Ngươi đếm sai rồi, đây mới vừa đủ 3 chiêu.
Màn này quả thực diễn ra quá nhanh, mọi người gần như không kịp phản ứng, vốn là hai bên lực lượng tương đương, cùng lắm thì Nhạc Phi có hơi tụt hậu chút ít, nhưng cũng không thể đến mức trong nháy mắt đã thất bại.
Lý Kỳ cũng sửng sốt, lẩm bẩm nói:
- Rốt, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?
Mã Kiều thản nhiên nói:
- Ta vừa nói rồi, tên Tửu Quỷ nhất định sẽ giở trò ăn gian mà.
Lý Kỳ quay đầu lại, kinh ngạc hỏi:
- Hắn ăn gian lúc nào?
Mã Kiều nói:
- Ngươi không thấy vừa rồi hắn đã thổi mạt rỉ sắt vào mắt Nhạc tiểu ca sao? Thật là hèn hạ.
Mọi người nghe xong mới bừng tỉnh, thì ra là cú chém trời giáng của Tửu Quỷ nhìn thì tưởng thật, hóa ra chỉ là một hư chiêu. Mục đích của gã là đập cho mạt rỉ sắt rơi xuống, sau đó thuận thế thổi luôn vào mắt Nhạc Phi. Nhạc Phi là một đứa trẻ thành thật như vậy, sao có thể ngờ là đối phương sẽ dùng chiêu vô liêm sỉ như thế. Do không hề có sự chuẩn bị, nên thất bại cũng là điều dễ hiểu.
Chủng Sư Đạo cười gượng nói:
- Người này mặc dù lấy mánh khóe giành chiến thắng, nhưng trên chiến trường thì hư hư thực thực, thắng làm vua, hơn nữa nếu có luận thực lực thì Nhạc Phi cũng không phải đối thủ của hắn ta.
Chiết Khả Tồn gật đầu nói:
- Đúng vậy, người này cước bộ thanh thoát, nhanh nhẹn, còn chiêu thuật thì đại khai đại hợp, nhanh mạnh vô cùng. Thực sự là khiến người ta không thể chống đỡ.
- Tiểu nhân đê tiện! Ta tới tỉ thí với ngươi!
Bỗng nhiên, từ phía sau lưng Tửu Quỷ truyền tới một tiếng quát tháo, lời vừa dứt, Tửu Quỷ chỉ cảm thấy sau gáy một làn gió lạnh, thanh kiếm trong tay vung lên theo phản xạ, bịch một tiếng, khi nhìn rõ người kia thì kinh ngạc nói:
- Nữ nhân?
- Mỹ Nguyệt, muội không phải đối thủ của hắn đâu.
Chiết Khả Tồn vội tiến lên nói.
Người vừa rồi chính là Chiết Mỹ Nguyệt.
Chỉ thấy đầu thương lao vút về phía Tửu Quỷ. Thương pháp của nàng nếu như so với Nhạc Phi thì mặc dù thiếu đi một phần dũng mãnh, nhưng lại nhiều hơn một phần linh hoạt.
Tửu Quỷ vừa đánh vừa lui, thanh đại kiếm như đang cuồng loạn nhảy múa, động tác cũng vô cùng rối loạn, nhưng đều có thể chặn đứng mọi sự tấn công của Mỹ Nguyệt. Hơn nữa thanh đại kiếm trông có vẻ nặng nề, nhưng nằm trong tay gã thì chỉ như một cây quạt vậy, có thể vung vẩy rất nhẹ nhàng thoải mái.
- A, a, a, nhãi ranh, ngươi đừng có được đằng chân lân đằng đầu, mau mau lui xuống, ta không muốn bắt nạt nữ nhân trước mặt đồ đệ mình đâu, không hắn lại tới chỗ Mỹ Mỹ bêu rếu ta.
Tửu Quỷ vừa lùi vừa hét to.
Chiết Mỹ Nguyệt căn bản phớt lờ gã, cũng không hiểu rốt cuộc gã đang nói cái gì, chỉ biết tấn công ngày một mạnh mẽ hơn. Mọi người dưới ánh lửa, dường như đang nhìn thấy Tửu Quỷ bị bao phủ dưới bóng cây thương.
- Tiểu Kiều, còn không mau tới giúp thầy một tay, ta, chịu không không nổi rồi.
Mã Kiều sao có thể tin gã, giận dữ nói:
- Ngươi đừng mơ giao cho ta làm cái việc hèn hạ đó, ta không bị mắc lừa đâu.
- Ái dà, ái dà, tiểu Kiều, xem ra ngươi học được thói hư tật xấu của Bộ Soái rồi đó, đến cả thầy cũng không nghe lời.
Mẹ kiếp! Việc này liên quan quái gì tới ta, lại nói, y mà bị ta làm hư hỏng thật, thì ngươi cho rằng ngươi còn có thể yên ổn mà đứng ở đó không, có mà sớm bị treo lên đánh rồi. Lý Kỳ cũng triệt để bó tay với cái cặp thầy trò này.
Chiết Mỹ Nguyệt thấy người này dưới sức tấn công của mình, lại còn có khoảng trống nói chuyện với người khác, đối với nàng mà nói thật sự là một nỗi ô nhục lớn. Hơn nữa lại còn có bao nhiêu binh lính Chiết Gia Quân đứng bên cạnh chứng kiến, nên giận sôi ruột gan, không còn nghĩ được gì nhiều nữa, bắt đầu giở hết bản lĩnh ra, mỗi thương một nhanh, một mạnh.
- A? Ngươi đánh thật đó à!
Tửu Quỷ thấy Chiết Mỹ Nguyệt bắt đầu tấn công hết sức, thầm nghĩ, cứ đánh thế này thì phải đánh đến bao giờ. Đoạn đột nhiên hai mắt trừng lên, thanh đại kiếm chém ra, bịch một tiếng.
Huyệt hổ khẩu hai bàn tay Chiết Mỹ Nguyệt đau đớn cực độ, thiếu chút là thanh Hồng Anh thương rơi khỏi tay.
Tửu Quỷ giành được thế tiếp tục tấn công, thanh đại kiếm chém từ dưới lên, mục tiêu của nhát kiếm này không phải là Chiết Mỹ Nguyệt, mà là thanh Hồng Anh thương trong tay nàng.
- Cẩn thận.
Đột nhiên bên cạnh vang lên một tiếng hét to, chỉ thấy Nhạc Phi tung người nhảy vào, hai tay nắm thương nhằm vào thanh đại kiếm trong tay Tửu Quỷ vung mạnh xuống. Nhát thương này đã dùng hết sức lực của y, còn Tửu Quỷ chỉ mới dùng 3 phần sức mạnh. Vừa rồi gã chỉ quan tâm tới việc nói chuyện với Mã Kiều, không chú ý tới Nhạc Phi, cũng không nghĩ là Nhạc Phi lại có thể xông vào trợ trận.
Lập tức tia lửa văng tứ phía.
Tửu Quỷ trong chốc lát không kịp trở tay, toàn thân vẹo xuống, tay run lên, thanh đại kiếm thiếu chút là bị Nhạc Phi đánh cho rơi xuống. Nhưng hỏa khí vì thế mà bốc lên ngùn ngụt, đoạn không thèm nhìn vung thẳng thanh đại kiếm tới.
Nhạc Phi giơ trường thương thẳng lên áp vào khuỷu tay mình, dựa vào khuỷu tay đỡ được phát kiếm vừa rồi.
Bịch một tiếng.
Nhạc Phi dịch chân trái sang một bên lùi nửa bước, tiêu tán mất phần lớn sức mạnh, đoạn đột nhiên quay đầu, thổi thật mạnh về phía Tửu Quỷ.
Tửu Quỷ không ngờ Nhạc Phi lại dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, vội vàng nhắm mắt, tay áo bên trái vung lên che chỗ mạt sắt. Nhưng như vậy cũng đủ mất đi ưu thế.
Nhạc Phi và Chiết Mỹ Nguyệt đối mặt với một kẻ mạnh như vậy, nào dám sơ suất, vội nắm bắt ngay lấy cơ hội ngàn vàng này, hai người cùng nhau tấn công Tửu Quỷ. Hai thanh trường thương lúc trái lúc phải, lúc trên lúc dưới, lúc trước lúc sau, linh hoạt mạnh mẽ.
Tửu Quỷ đối mặt với sự tấn công thần tốc của hai người, nhất thời không thể tìm ra kế sách hóa giải, chỉ còn cách kiên trì phòng thủ. Nhưng cũng phải thừa nhận rằng, động tác nhanh nhẹn của gã khiến hai người Nhạc, Chiết thầm thấy kinh ngạc, cũng hiểu ra rằng, thì ra vừa rồi Tửu Quỷ vẫn chưa sử dụng toàn bộ sức lực. Nhưng điều này cũng làm tăng lên ý chí chiến đấu của cả hai, càng đánh càng hăng. Bọn họ đều biết rằng phen này mà dừng lại, để Tửu Quỷ đắc ý lấy lại thế trận, thì sẽ biến thành một trận cò cưa. Hơn nữa, Chiết Mỹ Nguyệt dù sao vẫn là nữ nhân, thể lực không bằng mấy người kia, nếu như thời gian chiến đấu quá dài, sẽ đem lại cho nàng không ít bất lợi.
Bọn họ hiểu, Tửu Quỷ đương nhiên cũng hiểu, đoạn không còn khinh địch nữa, vung mạnh thanh đại kiếm, tỉnh táo bình tĩnh đối mặt với sự tấn công của hai người. Ba người càng đánh càng nhanh, đều phát huy hết sức chiến đấu của binh khí trong tay mình.
Với đám binh lính đứng cạnh quan sát, cả đời này đây là lần đầu tiên được chưng kiến một cuộc đấu hấp dẫn đến vậy, tiếng reo hò cổ vũ ngày một cuồng nhiệt hơn. Đám người Chủng Sư Đạo cũng đứng cả dậy, như thể không muốn bỏ lỡ bất kể một động tác nào trong trận đấu.
Lý Kỳ cũng càng xem càng hồi hộp, đoạn nhìn Mã Kiều hỏi:
- Mã Kiều, ngươi nói xem ai sẽ thắng?
Mã Kiều lắc đầu nói:
- Điều này khó nói, Tửu Quỷ còn chưa dùng hết sức đâu.
- Cái gì?
Lý Kỳ kinh hãi thất sắc, không kìm nén được hô lên một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.