Chương 109: Bàn Quốc Sự (p2)
Nam Hi
25/04/2015
Lý Kỳ hơi sững sờ:
- Ngươi đang nói tới người đánh cá kia?
Triệu Tĩnh gật đầu:
- Chẳng lẽ không đúng sao?
- Đương nhiên không phải.
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Người đánh cá kia nhiều nhất chỉ là địch nhân, chưa nói tới cừu nhân.
- Hai người này có gì khác nhau?
- Đương nhiên là khác rồi. Địch nhân có thể biến thành bằng hữu. Giống như ta và ngươi chẳng hạn. Ai có thể nghĩ tới, chỉ vừa nãy thôi, ngươi còn muốn giết ta. Nhưng cừu nhận, thì chính là cừu nhân cả đời. Đặc biệt là cừu nhân giết cha giết mẹ, rất khó hóa giải. Thực ra, trên thương trường không có địch nhân vĩnh viễn. Hôm nay là địch nhân, nói không chừng ngày mai liền trở thành bằng hữu. Giống như hai nước với nhau, cũng không có địch nhân mãi mãi. Tất cả đều dựa trên lợi ích.
Triệu Tĩnh nhướn mày:
- Ý của ngươi là gì?
Lý Kỳ sững sờ, lắc đầu:
- Ta có ý gì đâu. Ta chỉ nói ra sự khác nhau giữa cừu nhân và địch nhân thôi mà.
- Hừ, ngươi rõ ràng đang trào phúng quốc gia của chúng ta từ bỏ liên minh ThiềnUyên, liên Kim công Liêu.
Triệu Tĩnh cả giận nói.
"Dcm, cô nàng này có trí tưởng tượng phong phú thật."
Lý Kỳ trừng mắt đáp:
- Ta đâu có ý như vậy. Huống hồ, từ trước tới nay ta đều cho rằng những liên minh, hứa hẹn gì đó chỉ là chó má. Cuối cùng vẫn phải dựa vào thực lực để nói chuyện. Chỉ cần quốc gia của chúng ta có thực lực, thì chẳng phải ngán thằng nào.
Triệu Tĩnh vừa nghe, mới biết vừa rồi hiểu lầm Lý Kỳ, nghi ngờ nói:
- Nghe ngươi nói như vây, giống như ngươi cũng đồng ý quốc gia của chúng ta liên Kim công Liêu.
- Nếu ta nói không đồng ý, ngươi có rút kiếm không?
Lý Kỳ thấp thỏm hỏi.
Triệu Tĩnh lườm hắn một cái:
- Nếu như ngươi nói có lý, thì việc gì ta phải làm như vậy?
- Vậy thì ta nói ta không đồng ý.
Lý Kỳ lắc đầu, rất dứt khoát đáp.
Triệu Tĩnh kinh ngạc hỏi:
- Vì sao?
- Vấn đề này, lịch sử đã có hàng trăm bài học rồi.
Lý Kỳ lắc đầu, nói tiếp:
- Những năm cuối thời Đông Hán, Tào Tháo có thế lực mạnh nhất, thứ hai là Tôn Quyền, Lưu Bị là yếu nhất. Lúc ấy Tào Tháo tính toán cùng Tôn Quyền tấn công Lưu Bị. Nếu như hai nhà bọn họ liên hợp, vậy thì cho dù Lưu Bị có tám trăm cái mạng, tám trăm Chư Cát Lượng, cũng khó tránh khỏi cái chết. Nhưng Tôn Quyền không đáp ứng Tào Tháo, mà liên minh với Lưu kháng Tào. Nguyên nhân vì sao? Rất đơn giản, bởi vì Tôn Quyền biết, chỉ cần Lưu Bị vừa vong, thì kế tiếp chính là y. Trong ba người, nếu có người mạnh nhất, hai người kia đương nhiên phải liên hợp đối kháng với người mạnh nhất. Làm sao có thể liên hợp với người mạnh đánh người yếu được. Nếu ba người chỉ còn lại hai người, một mạnh một yếu, vậy thì kết quả không cần ta nói ngươi cũng biết.
Sắc mặt của Triệu Tĩnh bắt đầu trở nên nặng nề, trầm tư hồi lâu mới hỏi:
- Nếu theo như lời ngươi nói, chúng ta nên giúp Liêu kháng Kim?
Lý Kỳ lắc đầu:
- Cũng không phải giúp Liêu kháng Kim. Mà phải tính toán lợi ích đã rồi đưa ra kế hoạch. Ba quốc gia hiện nay, luận về binh lực, nước Kim mạnh nhất, nước LiêuÁch, ngang bằng với nước ta. Mà nước Kim phải qua nước Liêu mới tới được nước ta. Nếu Liêu vong, như vậy chúng ta phải đối diện trực tiếp với nước Kim.
Triệu Tĩnh cau mày:
- Ý của ngươi là, nếu để cho nước Liêu diệt vong, quân Kim sẽ thừa cơ xua quân xuôi nam, tấn công quốc gia của chúng ta?
Lý Kỳ do dự một lát, mới thở dài:
- Có lẽ vậy. Nhưng từ sau khi hiệp nghị Thiền Uyên, hai nước Tống Liêu đã hơn trăm năm không có chiến sự lớn. Dân chúng hai nước ở chung cũng rất hòa hợp. Mà người Kim chỉ là một đám người man rợ, không có văn hóa, không có tố chất, thấy đồ tốt là cướpđoạt. Gặp chuyện khó chịu thì muốn dùng vũ lực để giải quyết. Ỷ vào binh lực cường thịnh, không ngừng khơi mào chiến tranh. Phải chọn hai nước là hàng xóm, ngươi sẽ chọn nước nào?
Lý Kỳ không dám chắc quân Kim sẽ tấn công Tống. Dù sao ở thời không gian này, chuyện đó chưa từng xảy ra, có khả năng sẽ không bao giờ xảy ra.
Triệu Tĩnh lắc đầu nói:
- Dù ngươi nói có lý, nhưng nước Liêu đã chiếm mười sáu châu Yên Vân ở phía bắc nước ta. Các đời quân chủ đều coi việc thu phục đất đã mất là nhiệm vụ của mình. Lần này là cơ hội trời ban, nếu cứ buông tha như vậy, chẳng phải đáng tiếc.
"Sao nàng ta lại hứng thú với quân quốc đại sự như vậy nhỉ?"
Lần này Lý Kỳ đã có kinh nghiệm, biết nên dừng lúc nào, lập lờ đáp:
- Ách, ngươi nói cũng đúng. Thực ra một người đầu bếp như ta đâu hiểu những thứ đó. Vừa rồi chỉ là nói linh tinh mà thôi, không nên coi là thật. Hoàng thượng đã lựa chọn liên Kim công Liêu, vậy nhất định của đạo lý của ngài ấy. Hạng ngu dân như ta sao có thể hiểu được Thánh Ý.
Triệu Tĩnh đang nói chuyện hăng say, đột nhiên bị Lý Kỳ giội một chậu nước lạnh, hơi sững sờ, vội hỏi:
- Ta cảm thấy những lời ngươi nói vừa nãy rất có kiến giải mà.
- Vậy à, những điều đó ta học được từ việc buôn bán. Có khả năng hai phương diện đó có chỗ giống nhau.
Lý Kỳ cười ha hả, vội vàng nói lảng sang chuyện khác.
- Hắc, tiểu tử A Nam kia làm gì mà lâu thế không biết. Ta thấy chắc tiểu tử này không muốn làm rồi.
Lại hướng Triệu Tĩnh, nói:
- Triệu cô nương chờ đây một lát, tại hạ đi gọi cậu ta.
Triệu Tĩnh giống như vẫn còn đang suy nghĩ những lời Lý Kỳ vừa nói, nên không chú ý Lý Kỳ nói cái gì, vô ý thức ừ một tiếng.
Lý Kỳ thấy biểu lộ ngưng trọng của nàng ta, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười. Một nữ hài tử như ngươi, suốt ngày chỉ lo nghĩ tới quân quốc đại sự thì có tác dụng quái gì. Cũng không có người chịu nghe lời ngươi. Còn không bằng nghĩ cách làm cho bộ ngực lớn thêm chút. Như vậy mới là vương đạo.
Nhấc chân vừa mới chuẩn bị xuất môn, thì ngoài cửa đã vang lên tiếng của Trần ANam:
- Lý ca, lẩu uyên ương tới rồi đây.
"Mịa! Sao lần nào tiểu tử này cũng đến không phải lúc vậy"
Trần A Nam đặt nồi lẩu và rượu xuống, Lý Kỳ liền bảo cậu ta quay lại cửa hàng hỗ trợ.
Triệu Tĩnh thấy Lý Kỳ không muốn bàn luận tới chuyện Tống Liêu Kim nữa nên cũng không hỏi nhiều. Nhưng nàng mơ hồ cảm thấy những lời Lý Kỳ nói vừa nãy chưa nói hết. Hơn nữa bản thân Lý Kỳ cũng mang tới nàng rất nhiều điều khiếp sợ.
Lý Kỳ nhìn vẻ nghi hoặc của nàng, trong lòng rất bất đắc dĩ. Nghĩ bụng mặc kệ nàngta hỏi gì thì hỏi, mình chỉ cần nói không biết là được. Hắn cầm bầu rượu lên, đầu tiên rót cho Triệu Tĩnh một chén Tuyệt Thế Vô Song, sau đó lại rót một chén trà cho mình.
Triệu Tĩnh thấy trong chén mình là một thứ chất lỏng màu hồng phấn, liền cả kinh hỏi:
- Đây là rượu gì?
- Đây là Tuyệt Thế Vô Song, là rượu ngon nhất trong nhóm Thiên Hạ Vô Song. Trước mắt còn chưa bán ra ngoài, chỉ dùng để chiêu đãi khách quý mà thôi.
Lý Kỳ mỉm cười đáp.
Triệu Tĩnh gật đầu, bỗng cảnh giác nhìn Lý Kỳ:
- Vậy vì sao ngươi không uống?
"Má! Chả lẽ cô nàng này cho rằng mình bỏ độc vào rượu. Quả thực là vũ nhục uy tín của ta."
Lý Kỳ bị tổn thương lòng tự tôn, lạnh lùng đáp:
- Ta đã thề không uống rượu. Nếu Triệu cô nương không thích uống, thì cũng uống trà như ta.
Triệu Tĩnh kinh ngạc: - Vì sao? Vì sao ngươi phải thề không uống rượu?
Đúng là bà tám!
Lý Kỳ thầm mắng một câu, nói:
- Đây là việc riêng của tại hạ. Thứ cho tại hạ không tiện nói nhiều.
Triệu Tĩnh thấy Lý Kỳ không vui, tự biết mình lỡ lời, sắc mặt ửng hồng, không hỏi thêm nữa.
- Ngươi đang nói tới người đánh cá kia?
Triệu Tĩnh gật đầu:
- Chẳng lẽ không đúng sao?
- Đương nhiên không phải.
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Người đánh cá kia nhiều nhất chỉ là địch nhân, chưa nói tới cừu nhân.
- Hai người này có gì khác nhau?
- Đương nhiên là khác rồi. Địch nhân có thể biến thành bằng hữu. Giống như ta và ngươi chẳng hạn. Ai có thể nghĩ tới, chỉ vừa nãy thôi, ngươi còn muốn giết ta. Nhưng cừu nhận, thì chính là cừu nhân cả đời. Đặc biệt là cừu nhân giết cha giết mẹ, rất khó hóa giải. Thực ra, trên thương trường không có địch nhân vĩnh viễn. Hôm nay là địch nhân, nói không chừng ngày mai liền trở thành bằng hữu. Giống như hai nước với nhau, cũng không có địch nhân mãi mãi. Tất cả đều dựa trên lợi ích.
Triệu Tĩnh nhướn mày:
- Ý của ngươi là gì?
Lý Kỳ sững sờ, lắc đầu:
- Ta có ý gì đâu. Ta chỉ nói ra sự khác nhau giữa cừu nhân và địch nhân thôi mà.
- Hừ, ngươi rõ ràng đang trào phúng quốc gia của chúng ta từ bỏ liên minh ThiềnUyên, liên Kim công Liêu.
Triệu Tĩnh cả giận nói.
"Dcm, cô nàng này có trí tưởng tượng phong phú thật."
Lý Kỳ trừng mắt đáp:
- Ta đâu có ý như vậy. Huống hồ, từ trước tới nay ta đều cho rằng những liên minh, hứa hẹn gì đó chỉ là chó má. Cuối cùng vẫn phải dựa vào thực lực để nói chuyện. Chỉ cần quốc gia của chúng ta có thực lực, thì chẳng phải ngán thằng nào.
Triệu Tĩnh vừa nghe, mới biết vừa rồi hiểu lầm Lý Kỳ, nghi ngờ nói:
- Nghe ngươi nói như vây, giống như ngươi cũng đồng ý quốc gia của chúng ta liên Kim công Liêu.
- Nếu ta nói không đồng ý, ngươi có rút kiếm không?
Lý Kỳ thấp thỏm hỏi.
Triệu Tĩnh lườm hắn một cái:
- Nếu như ngươi nói có lý, thì việc gì ta phải làm như vậy?
- Vậy thì ta nói ta không đồng ý.
Lý Kỳ lắc đầu, rất dứt khoát đáp.
Triệu Tĩnh kinh ngạc hỏi:
- Vì sao?
- Vấn đề này, lịch sử đã có hàng trăm bài học rồi.
Lý Kỳ lắc đầu, nói tiếp:
- Những năm cuối thời Đông Hán, Tào Tháo có thế lực mạnh nhất, thứ hai là Tôn Quyền, Lưu Bị là yếu nhất. Lúc ấy Tào Tháo tính toán cùng Tôn Quyền tấn công Lưu Bị. Nếu như hai nhà bọn họ liên hợp, vậy thì cho dù Lưu Bị có tám trăm cái mạng, tám trăm Chư Cát Lượng, cũng khó tránh khỏi cái chết. Nhưng Tôn Quyền không đáp ứng Tào Tháo, mà liên minh với Lưu kháng Tào. Nguyên nhân vì sao? Rất đơn giản, bởi vì Tôn Quyền biết, chỉ cần Lưu Bị vừa vong, thì kế tiếp chính là y. Trong ba người, nếu có người mạnh nhất, hai người kia đương nhiên phải liên hợp đối kháng với người mạnh nhất. Làm sao có thể liên hợp với người mạnh đánh người yếu được. Nếu ba người chỉ còn lại hai người, một mạnh một yếu, vậy thì kết quả không cần ta nói ngươi cũng biết.
Sắc mặt của Triệu Tĩnh bắt đầu trở nên nặng nề, trầm tư hồi lâu mới hỏi:
- Nếu theo như lời ngươi nói, chúng ta nên giúp Liêu kháng Kim?
Lý Kỳ lắc đầu:
- Cũng không phải giúp Liêu kháng Kim. Mà phải tính toán lợi ích đã rồi đưa ra kế hoạch. Ba quốc gia hiện nay, luận về binh lực, nước Kim mạnh nhất, nước LiêuÁch, ngang bằng với nước ta. Mà nước Kim phải qua nước Liêu mới tới được nước ta. Nếu Liêu vong, như vậy chúng ta phải đối diện trực tiếp với nước Kim.
Triệu Tĩnh cau mày:
- Ý của ngươi là, nếu để cho nước Liêu diệt vong, quân Kim sẽ thừa cơ xua quân xuôi nam, tấn công quốc gia của chúng ta?
Lý Kỳ do dự một lát, mới thở dài:
- Có lẽ vậy. Nhưng từ sau khi hiệp nghị Thiền Uyên, hai nước Tống Liêu đã hơn trăm năm không có chiến sự lớn. Dân chúng hai nước ở chung cũng rất hòa hợp. Mà người Kim chỉ là một đám người man rợ, không có văn hóa, không có tố chất, thấy đồ tốt là cướpđoạt. Gặp chuyện khó chịu thì muốn dùng vũ lực để giải quyết. Ỷ vào binh lực cường thịnh, không ngừng khơi mào chiến tranh. Phải chọn hai nước là hàng xóm, ngươi sẽ chọn nước nào?
Lý Kỳ không dám chắc quân Kim sẽ tấn công Tống. Dù sao ở thời không gian này, chuyện đó chưa từng xảy ra, có khả năng sẽ không bao giờ xảy ra.
Triệu Tĩnh lắc đầu nói:
- Dù ngươi nói có lý, nhưng nước Liêu đã chiếm mười sáu châu Yên Vân ở phía bắc nước ta. Các đời quân chủ đều coi việc thu phục đất đã mất là nhiệm vụ của mình. Lần này là cơ hội trời ban, nếu cứ buông tha như vậy, chẳng phải đáng tiếc.
"Sao nàng ta lại hứng thú với quân quốc đại sự như vậy nhỉ?"
Lần này Lý Kỳ đã có kinh nghiệm, biết nên dừng lúc nào, lập lờ đáp:
- Ách, ngươi nói cũng đúng. Thực ra một người đầu bếp như ta đâu hiểu những thứ đó. Vừa rồi chỉ là nói linh tinh mà thôi, không nên coi là thật. Hoàng thượng đã lựa chọn liên Kim công Liêu, vậy nhất định của đạo lý của ngài ấy. Hạng ngu dân như ta sao có thể hiểu được Thánh Ý.
Triệu Tĩnh đang nói chuyện hăng say, đột nhiên bị Lý Kỳ giội một chậu nước lạnh, hơi sững sờ, vội hỏi:
- Ta cảm thấy những lời ngươi nói vừa nãy rất có kiến giải mà.
- Vậy à, những điều đó ta học được từ việc buôn bán. Có khả năng hai phương diện đó có chỗ giống nhau.
Lý Kỳ cười ha hả, vội vàng nói lảng sang chuyện khác.
- Hắc, tiểu tử A Nam kia làm gì mà lâu thế không biết. Ta thấy chắc tiểu tử này không muốn làm rồi.
Lại hướng Triệu Tĩnh, nói:
- Triệu cô nương chờ đây một lát, tại hạ đi gọi cậu ta.
Triệu Tĩnh giống như vẫn còn đang suy nghĩ những lời Lý Kỳ vừa nói, nên không chú ý Lý Kỳ nói cái gì, vô ý thức ừ một tiếng.
Lý Kỳ thấy biểu lộ ngưng trọng của nàng ta, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười. Một nữ hài tử như ngươi, suốt ngày chỉ lo nghĩ tới quân quốc đại sự thì có tác dụng quái gì. Cũng không có người chịu nghe lời ngươi. Còn không bằng nghĩ cách làm cho bộ ngực lớn thêm chút. Như vậy mới là vương đạo.
Nhấc chân vừa mới chuẩn bị xuất môn, thì ngoài cửa đã vang lên tiếng của Trần ANam:
- Lý ca, lẩu uyên ương tới rồi đây.
"Mịa! Sao lần nào tiểu tử này cũng đến không phải lúc vậy"
Trần A Nam đặt nồi lẩu và rượu xuống, Lý Kỳ liền bảo cậu ta quay lại cửa hàng hỗ trợ.
Triệu Tĩnh thấy Lý Kỳ không muốn bàn luận tới chuyện Tống Liêu Kim nữa nên cũng không hỏi nhiều. Nhưng nàng mơ hồ cảm thấy những lời Lý Kỳ nói vừa nãy chưa nói hết. Hơn nữa bản thân Lý Kỳ cũng mang tới nàng rất nhiều điều khiếp sợ.
Lý Kỳ nhìn vẻ nghi hoặc của nàng, trong lòng rất bất đắc dĩ. Nghĩ bụng mặc kệ nàngta hỏi gì thì hỏi, mình chỉ cần nói không biết là được. Hắn cầm bầu rượu lên, đầu tiên rót cho Triệu Tĩnh một chén Tuyệt Thế Vô Song, sau đó lại rót một chén trà cho mình.
Triệu Tĩnh thấy trong chén mình là một thứ chất lỏng màu hồng phấn, liền cả kinh hỏi:
- Đây là rượu gì?
- Đây là Tuyệt Thế Vô Song, là rượu ngon nhất trong nhóm Thiên Hạ Vô Song. Trước mắt còn chưa bán ra ngoài, chỉ dùng để chiêu đãi khách quý mà thôi.
Lý Kỳ mỉm cười đáp.
Triệu Tĩnh gật đầu, bỗng cảnh giác nhìn Lý Kỳ:
- Vậy vì sao ngươi không uống?
"Má! Chả lẽ cô nàng này cho rằng mình bỏ độc vào rượu. Quả thực là vũ nhục uy tín của ta."
Lý Kỳ bị tổn thương lòng tự tôn, lạnh lùng đáp:
- Ta đã thề không uống rượu. Nếu Triệu cô nương không thích uống, thì cũng uống trà như ta.
Triệu Tĩnh kinh ngạc: - Vì sao? Vì sao ngươi phải thề không uống rượu?
Đúng là bà tám!
Lý Kỳ thầm mắng một câu, nói:
- Đây là việc riêng của tại hạ. Thứ cho tại hạ không tiện nói nhiều.
Triệu Tĩnh thấy Lý Kỳ không vui, tự biết mình lỡ lời, sắc mặt ửng hồng, không hỏi thêm nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.