Chương 1187: Bằng hữu từ phương xa tới
Nam Hi
03/06/2018
- Ha ha! Lý Kỳ, không thể tin được mới mấy ngày không gặp ngươi đã lên chức phụ thân rồi, thật sự là đáng chúc mừng nha.
Lý Kỳ vừa đến tiền sảnh, đã nghe thấy tiếng nói vang dội của Chủng Sư Đạo, hắn chắp tay cười ha ha nói:
- Chủng Công tiếng như chuông đồng, trung khí mười phần, thân thể còn khỏe mạnh hơn xưa, đây là phúc phần của Đại Tống ta, là chuyện đáng giá chúc mừng.
Chủng Sư Đạo cười ha hả đáp lại:
- Tiểu tử ngươi đều lên chức phụ thân rồi, sao vẫn thích nói hươu nói vượn như vậy.
- Những lời vãn bối nói đều xuất phát từ đáy lòng
Lý Kỳ lại hướng về phía phu thê Triệu Minh Thành chắp tay chào hỏi:
- Triệu tri phủ, Triệu phu nhân, đã lâu không gặp.
- Chúc mừng, chúc mừng. Tuy nhiên, hiện tại ta cũng không còn là tri phủ nữa rồi.
- Phải rồi, phải rồi, ta thiếu chút nữa quên mất, hẳn phải gọi là Triệu Thiếu khanh.
Triệu Minh Thành cười ha hả, lại hướng phía Lý Thanh Chiếu gật đầu cười.
Lý Thanh Chiếu hai tay đưa tới một chiếc hộp nhỏ, cười khẽ nói:
- Nghiên mực này vốn của Tô đại học sĩ cho ta, đã theo làm bạn cùng ta hơn hai mươi năm, hôm nay lấy ra tặng cho lệnh lang, đây chỉ là một lễ vật nho nhỏ, không thành kính ý.
Lý Thanh Chiếu là một văn nhân điển hình, nàng sẽ không mang vàng bạc đi tặng lễ, hơn nữa nàng cũng không có để tặng, ở trong lòng văn nhân, đưa tặng nghiên mực cũng là chuyện thường tình.
Chậc chậc! Thứ mà Tô Đông Pha và Lý Thanh Chiếu từng dùng qua, đều rất có giá trị kỷ niệm, nhất định phải giữ gìn thật tốt.
- Đa tạ, đa tạ.
Lý Kỳ cười ha hả, nhận lấy nói:
- Với phần lễ vật này, ta nhất định phải nhận lấy rồi.
Lý Thanh Chiếu sửng sốt, không rõ ý những lời hắn nói, nhưng nàng cũng không hỏi nhiều, cười gật đầu. Nàng không biết được, lúc trước, khi Lý Kỳ xét nhà Vương Phủ, đã chiếm được không ít thượng đẳng văn phòng tứ bảo, hắn còn chuẩn bị đưa cho Lý Thanh Chiếu, vậy nên lễ vật này tặng vừa đúng lúc.
- Ba vị, mời ngồi, mời ngồi.
Lý Thanh Chiếu bỗng nhiên hỏi:
- Ta muốn đi thăm mẫu tử Hồng Nô trước, không biết có thuận tiện không?
Nàng biết đợi lúc nói chuyện, bọn họ nhất định sẽ nói tới công sự, mà trong lòng Triệu Minh Thành vẫn luôn vướng mắc chuyện bỏ thành mà chạy lúc trước, nàng thật sự không muốn nghe tiếp, nên biện pháp đơn giản nhất là không nghe, không thấy.
- Thuận tiện, đương nhiên là thuận tiện. Vừa lúc Tần phu nhân cũng đang ở đây.
Lý Kỳ lập tức gọi người tới, dặn dò:
- Mang Triệu phu nhân đến hậu viện.
- Vâng.
Sau khi Lý Thanh Chiếu đi, ba người bọn họ đều ngồi xuống.
Lý Kỳ cười hỏi:
- Chủng Công, Triệu tiểu tướng công, các ngươi đến kinh thành từ bao giờ?
Chủng Sư Đạo cười ha hả đáp lời:
- Lão phu đến đây từ đêm qua, nghe dân chúng ở kinh thành đồn đại rằng mấy ngày gần đây ngươi mừng sinh quý tử. Lúc đấy vốn muốn đến thăm, nhưng lại nghe được, Bạch phủ đã chật kín khách nhân, do vậy để đến hôm nay mới tới, nào ngờ vừa lúc đến cửa thì gặp gỡ phu thê Minh Thành, thật sự là trùng hợp nha.
Triệu Minh Thành cười gật đầu, nói:
- Phu thê chúng ta sáng nay mới đến kinh thành, cũng nghe được trong nhà Kinh tế sử có việc vui, vì vậy khiến tôi tớ mang hành lý tới dịch quán trước, chúng ta trước hết tới đây chúc mừng.
- Triệu tiểu tướng công có tâm rồi.
Lý Kỳ cười, ân cần hỏi han:
- Phải rồi, các ngươi đã tìm được nơi ở chưa, nếu chưa tìm được, ta có thể giúp các ngươi an bài ở tại học viện Thái Sư, chỉ sợ các ngươi ngại ầm ĩ thôi.
Triệu Minh Thành lắc đầu cự tuyệt:
- Đa tạ ý tốt của Kinh tế sử, hình như triều đình đã an bài giúp ta nơi ở rồi.
Lý Kỳ nghe vậy cũng không miễn cưỡng, nói:
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Triệu Minh Thành đột nhiên hỏi:
- Phải rồi, nghe nói người tiến cử ta hồi kinh nhậm chức lần này chính là Thái thái sư. Không biết có phải thật không?
Lý Kỳ sửng sốt, rồi lập tức hiểu được, có câu ‘một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng’! Lúc trước Thái Kinh lừa Triệu gia quá thảm, hai nhà vì vậy trở thành kẻ thù, bây giờ Thái Kinh đột nhiên đề cử Triệu Minh Thành đến kinh thành, Triệu Minh Thành lại nhìn không ra dụng ý của Thái Kinh trong hành động này, không khỏi sinh nghi, lo sợ Thái Kinh mưu đồ gây rối.
Chuyện này tốt nhất phải giải thích rõ ràng, miễn cho y suốt ngày lo lắng đề phòng. Lý Kỳ cũng lý giải được hành vi này, chắc chắn bất kỳ kẻ nào đã trải qua sự kiện nguyên hữu Đảng tịch, đều sẽ nghi thần nghi quỷ. Hắn lại cười giải thích:
- Đúng là như vậy, nhưng hành động này của Thái sư cung vì suy nghĩ cho Đại Tống, chắc ngươi cũng nghe nói, gần đây triều đình vô cùng coi trọng ngoại giao cùng các quốc gia láng giềng, vì tăng mạnh phương diện ngoại giao, Hoàng thượng thậm chí bổ nhiệm Thái tử điện hạ làm Hồng lư tự khanh, mà Thái sư lại tán thưởng tài năng ngoại giao của Triệu tiểu tướng công, mặt khác Triệu tiểu tướng công cũng từng đảm nhiệm chức vị này, cho nên đã đề cử ngươi với Thái tử điện hạ, không có ý gì khác, Triệu tiểu tướng công cứ yên tâm.
Triệu Minh Thành nghe Lý Kỳ nói rõ ràng như vậy, lúc này mới yên lòng, gật đàu nói:
- Thì ra là thế.
Dừng một chút, y lại nói:
- À, lần này giải vây Lai Châu, cũng toàn bộ nhờ có Kinh tế sử ở trong triều chu toàn, Minh Thành vô cùng cảm kích.
Lý Kỳ giơ tay lên nói:
- Việc này không cần nhắc lại, đây vốn là việc thuộc bổn phận của ta, ta cũng không dám nhận lời cảm tạ này.
Chủng Sư Đạo cười ha hả tiếp lời:
- Mặc dù lão phu đang ở Tây Bắc, nhưng cũng nghe nói qua về lần bình định này, một trận chiến này không thể nói không xinh đẹp, đánh ra được khí thế của cấm quân kinh thành, Nhạc Phi, Ngưu Cao quả nhiên không làm lão phu thất vọng.
Triệu Minh Thành cũng phụ họa khen:
- Chủng Công nói rất đúng, thủ đoạn đánh giặc của hai vị tướng công thật là tài giỏi, khiến người khâm phục không ngừng.
Lý Kỳ cười ha hả nói:
- Điều này toàn bộ nhờ vào Chủng Công dạy dỗ.
Triệu Minh Thành ồ một tiếng kinh ngạc:
- Hóa ra là cao đồ của Chủng Công, khó trách, khó trách.
Chủng Sư Đạo cười khoát tay, khiêm tốn nói:
- Lão phu mới dạy bọn họ được bao lâu, hơn nữa trước đó cũng không dẫn bọn họ đi đánh giặc, chỉ có thể coi là nửa sư phụ, tất cả là do bản lĩnh của bọn họ.
- Chủng Công khiêm tốn.
Lý Kỳ cười ha hả, ngay sau đó lại nghiêm mặt nói:
- Chủng Công vừa về không đến một ngày, nhưng chỉ sợ thời gian để ăn bữa cơm thanh nhàn cũng không có, Lý Kỳ thật là có lỗi.
Chủng Sư Đạo cười đáp lại:
- Không sao cả, không ngại, lão phu đối với quân diễn lần này cũng rất hứng thú, bảo vệ kinh sư, ha ha, thú vị, thú vị! Mặt khác lão phu hết sức hài lòng với an bài của ngươi, cũng muốn mượn cơ hội kiểm tra thực lực của Nhạc Phi và Ngưu Cao, xem xem trận chiến ở núi Côn Du dựa vào thực lực hay may mắn của bọn họ.
Lý Kỳ vỗ ngực nói:
- Chủng công nói vậy vãn bối cũng yên tâm, lúc trước vãn bối còn lo lắng ngài sẽ bất mãn với việc này.
Chủng Sư Đạo hiếu kỳ hỏi:
- Sao lúc trước ngươi lại nghĩ vậy?
Lý Kỳ cười ha hả đáp lại:
- Vãn bối là sợ chẳng may Nhạc Phi, Ngưu Cao may mắn thắng Chủng Công, đồ đệ đánh bại sư phụ, thật mất mặt a.
Chủng Sư Đạo trầm mi nói:
- Chủng Sư Đạo ta sao lại là hạng người lòng dạ nhỏ mọn như vậy, binh gia thắng bại là chuyện thường tình, có ai quy định lớn tuổi nhất định sẽ thắng, ai quy định đồ đệ không thể thắng sư phụ. Nếu Nhạc Phi, Ngưu Cao có thể thắng được lão phu, lão phu mừng còn không kịp, điều này chứng minh Đại Tống ta có người kế nghiệp, nhưng, bọn họ muốn thắng cũng không dễ, lão phu nhất định phải nghiêm túc cùng bọn họ so so chiêu.
Nếu ngài nghĩ như vậy là được rồi, đánh như thật cho ta là tốt nhất, nếu không liền mất đi ý nghĩa của diễn tập. Lý Kỳ nói như vậy rõ ràng là muốn kích động Chủng Sư Đạo một chút.
Chủng Sư Đạo thấy khóe miệng Lý Kỳ mang cười, bỗng nhiên hiểu ra, ‘ai ôi’ !!! Một tiếng.
Lý Kỳ bị phát giác tâm tư, làm sao dám thừa nhận, khẩn trương giải thích:
- Là do vãn bối lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi. Kỳ thật --- kỳ thật vãn bối chính là hạng người nhỏ mọn trong lời nói của Chủng Công. Nhắc tới cũng hổ thẹn, từ sau khi vãn bối được Hoàng thượng phong làm Kim đao Trù Vương, có rất nhiều người đến khiêu chiến với ta, nhưng đa số đều bị ta cự tuyệt.
Chủng Sư Đạo quả nhiên bị Lý Kỳ dời đi lực chú ý, hiếu kỳ hỏi:
- Sao phải làm vậy? Lão phu nghĩ đến trù nghệ cũng cần luận bàn, tỷ thí mới có thể tiến bộ được.
Lý Kỳ cười ha ha đáp lời:
- Nói như vậy cũng đúng, nhưng nếu vãn bối thắng, tất cả mọi người sẽ cảm thấy điều đó là đương nhiên, hơn nữa vãn bối có kể với người khác là thắng những ai, người khác cũng không biết đối phương là ai, nếu chẳng may vãn bối thua, đối phương có thể tuyên dương bốn phía rằng ‘ta thắng Kim Đao Trù Vương’, tỷ thí như vậy cũng quá bất công rồi.
Triệu Minh Thành vẫn là lần đầu tiên thấy Lý Kỳ nói trực tiếp như thế, quả thực có chút hơi quá, không nhịn được cười ha hả đồng ý:
- Kinh tế sử nói có lý, rất có lý!
Chủng Sư Đạo cũng gật đầu cười nói:
- Như vậy không phải là lão phu rất chịu thiệt.
Lý Kỳ cười ha ha nói:
- Sao có thể, vãn bối chưa bao giờ dự tính đến việc Chủng Công thất bại.
Chủng Sư Đạo nhấc tay nói:
- Tiểu tử ngươi ít nói lung tung trước mặt ta thôi, miễn cho đến lúc đó khiến Minh Thành chê cười lão phu.
Triệu Minh Thành lắc đầu cười, dường như nhớ tới chuyện gì, nghiêm túc nói:
- À, đúng rồi, kỳ thật hôm nay ta tới đây, thứ nhất là vì chúc mừng Kinh tế sử, thứ hai ----.
Nói đến đây, y dừng lại, muốn nói lại thôi.
Lý Kỳ thấy vẻ mặt y, liền biết y nhất định có việc muốn nhờ, nói:
- Triệu tiểu tướng công có chuyện gì cứ nói, đừng ngại, ta cũng nắm giữ quyền từ chối đấy.
Triệu Minh Thành cười ha hả nói:
- Kinh tế sử nói vậy, ta cũng an tâm. Thật ra có vài người bạn tốt nhờ ta chuyển cáo tới Kinh tế sử, liệu có thể cùng bọn họ gặp mặt một lần, những người này Kinh tế sử cũng nhận thức.
Lý Kỳ ồ một tiếng, trầm ngâm chốc lát, trong mắt đột nhiên hiện lên một đạo tinh mang, cười hỏi:
- Người mà Triệu tiểu tướng công nói đến chẳng lẽ là đến từ Phù Tang Đằng Cát và Y Hạ
Triệu Minh Thành sửng sốt, gật đầu nói:
- Kinh tế sử thật đúng là thần cơ diệu toán.
Lý Kỳ lại hỏi:
- Bọn họ đang ở kinh thành sao?
Triệu Minh Thành đáp:
- Đúng vậy, theo ta cùng tới.
Đến sớm như vậy, hiện giờ còn cách Nguyên Đán rất lâu…! Hơn nữa, nếu muốn mua binh khí…, trực tiếp tới cửa tìm ta là được , cần gì phải làm chuyện thừa thãi, xem ra không phải như vậy, chẳng lẽ ---. Lý Kỳ dò hỏi:
- Bọn họ đến để mua vũ khí sao?
Triệu Minh Thành chần chờ, đáp:
- Hình như không phải, ta cũng không biết rõ, nhưng nghe ngữ khí của bọn họ, dường như là có việc muốn nhờ.
Có việc muốn nhờ? Lý Kỳ nhướn lông mày, đột nhiên đứng dậy, đi tới đi lui trong phòng, dường như đang tự hỏi điều gì, bông nhiên cười nói:
- Nếu là bạn tốt của Triệu tiểu tướng công, thì cũng là bạn tốt của Lý Kỳ ta, ta liền cùng bọn họ gặp mặt một lần. Như vậy đi, ngày mai, ngày mai ta sẽ tiếp kiến bọ họ ở Quân Khí Giám.
Nói tới đây, hắn lại khoát tay, nói:
- Không không không, tốt nhất là ngày mốt đi, ngày mốt ta sẽ tiếp kiến bọn họ tại trang viên của ta ở ngoại ô phía tây.
Mặt mũi của ta lớn vậy sao? Triệu Minh Thành thấy Lý Kỳ đáp ứng nhanh như vậy, không khỏi có chút buồn bực, chỉ nói:
- Tốt lắm, ta sẽ chuyển cáo cho bọn họ.
Lý Kỳ vừa đến tiền sảnh, đã nghe thấy tiếng nói vang dội của Chủng Sư Đạo, hắn chắp tay cười ha ha nói:
- Chủng Công tiếng như chuông đồng, trung khí mười phần, thân thể còn khỏe mạnh hơn xưa, đây là phúc phần của Đại Tống ta, là chuyện đáng giá chúc mừng.
Chủng Sư Đạo cười ha hả đáp lại:
- Tiểu tử ngươi đều lên chức phụ thân rồi, sao vẫn thích nói hươu nói vượn như vậy.
- Những lời vãn bối nói đều xuất phát từ đáy lòng
Lý Kỳ lại hướng về phía phu thê Triệu Minh Thành chắp tay chào hỏi:
- Triệu tri phủ, Triệu phu nhân, đã lâu không gặp.
- Chúc mừng, chúc mừng. Tuy nhiên, hiện tại ta cũng không còn là tri phủ nữa rồi.
- Phải rồi, phải rồi, ta thiếu chút nữa quên mất, hẳn phải gọi là Triệu Thiếu khanh.
Triệu Minh Thành cười ha hả, lại hướng phía Lý Thanh Chiếu gật đầu cười.
Lý Thanh Chiếu hai tay đưa tới một chiếc hộp nhỏ, cười khẽ nói:
- Nghiên mực này vốn của Tô đại học sĩ cho ta, đã theo làm bạn cùng ta hơn hai mươi năm, hôm nay lấy ra tặng cho lệnh lang, đây chỉ là một lễ vật nho nhỏ, không thành kính ý.
Lý Thanh Chiếu là một văn nhân điển hình, nàng sẽ không mang vàng bạc đi tặng lễ, hơn nữa nàng cũng không có để tặng, ở trong lòng văn nhân, đưa tặng nghiên mực cũng là chuyện thường tình.
Chậc chậc! Thứ mà Tô Đông Pha và Lý Thanh Chiếu từng dùng qua, đều rất có giá trị kỷ niệm, nhất định phải giữ gìn thật tốt.
- Đa tạ, đa tạ.
Lý Kỳ cười ha hả, nhận lấy nói:
- Với phần lễ vật này, ta nhất định phải nhận lấy rồi.
Lý Thanh Chiếu sửng sốt, không rõ ý những lời hắn nói, nhưng nàng cũng không hỏi nhiều, cười gật đầu. Nàng không biết được, lúc trước, khi Lý Kỳ xét nhà Vương Phủ, đã chiếm được không ít thượng đẳng văn phòng tứ bảo, hắn còn chuẩn bị đưa cho Lý Thanh Chiếu, vậy nên lễ vật này tặng vừa đúng lúc.
- Ba vị, mời ngồi, mời ngồi.
Lý Thanh Chiếu bỗng nhiên hỏi:
- Ta muốn đi thăm mẫu tử Hồng Nô trước, không biết có thuận tiện không?
Nàng biết đợi lúc nói chuyện, bọn họ nhất định sẽ nói tới công sự, mà trong lòng Triệu Minh Thành vẫn luôn vướng mắc chuyện bỏ thành mà chạy lúc trước, nàng thật sự không muốn nghe tiếp, nên biện pháp đơn giản nhất là không nghe, không thấy.
- Thuận tiện, đương nhiên là thuận tiện. Vừa lúc Tần phu nhân cũng đang ở đây.
Lý Kỳ lập tức gọi người tới, dặn dò:
- Mang Triệu phu nhân đến hậu viện.
- Vâng.
Sau khi Lý Thanh Chiếu đi, ba người bọn họ đều ngồi xuống.
Lý Kỳ cười hỏi:
- Chủng Công, Triệu tiểu tướng công, các ngươi đến kinh thành từ bao giờ?
Chủng Sư Đạo cười ha hả đáp lời:
- Lão phu đến đây từ đêm qua, nghe dân chúng ở kinh thành đồn đại rằng mấy ngày gần đây ngươi mừng sinh quý tử. Lúc đấy vốn muốn đến thăm, nhưng lại nghe được, Bạch phủ đã chật kín khách nhân, do vậy để đến hôm nay mới tới, nào ngờ vừa lúc đến cửa thì gặp gỡ phu thê Minh Thành, thật sự là trùng hợp nha.
Triệu Minh Thành cười gật đầu, nói:
- Phu thê chúng ta sáng nay mới đến kinh thành, cũng nghe được trong nhà Kinh tế sử có việc vui, vì vậy khiến tôi tớ mang hành lý tới dịch quán trước, chúng ta trước hết tới đây chúc mừng.
- Triệu tiểu tướng công có tâm rồi.
Lý Kỳ cười, ân cần hỏi han:
- Phải rồi, các ngươi đã tìm được nơi ở chưa, nếu chưa tìm được, ta có thể giúp các ngươi an bài ở tại học viện Thái Sư, chỉ sợ các ngươi ngại ầm ĩ thôi.
Triệu Minh Thành lắc đầu cự tuyệt:
- Đa tạ ý tốt của Kinh tế sử, hình như triều đình đã an bài giúp ta nơi ở rồi.
Lý Kỳ nghe vậy cũng không miễn cưỡng, nói:
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Triệu Minh Thành đột nhiên hỏi:
- Phải rồi, nghe nói người tiến cử ta hồi kinh nhậm chức lần này chính là Thái thái sư. Không biết có phải thật không?
Lý Kỳ sửng sốt, rồi lập tức hiểu được, có câu ‘một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng’! Lúc trước Thái Kinh lừa Triệu gia quá thảm, hai nhà vì vậy trở thành kẻ thù, bây giờ Thái Kinh đột nhiên đề cử Triệu Minh Thành đến kinh thành, Triệu Minh Thành lại nhìn không ra dụng ý của Thái Kinh trong hành động này, không khỏi sinh nghi, lo sợ Thái Kinh mưu đồ gây rối.
Chuyện này tốt nhất phải giải thích rõ ràng, miễn cho y suốt ngày lo lắng đề phòng. Lý Kỳ cũng lý giải được hành vi này, chắc chắn bất kỳ kẻ nào đã trải qua sự kiện nguyên hữu Đảng tịch, đều sẽ nghi thần nghi quỷ. Hắn lại cười giải thích:
- Đúng là như vậy, nhưng hành động này của Thái sư cung vì suy nghĩ cho Đại Tống, chắc ngươi cũng nghe nói, gần đây triều đình vô cùng coi trọng ngoại giao cùng các quốc gia láng giềng, vì tăng mạnh phương diện ngoại giao, Hoàng thượng thậm chí bổ nhiệm Thái tử điện hạ làm Hồng lư tự khanh, mà Thái sư lại tán thưởng tài năng ngoại giao của Triệu tiểu tướng công, mặt khác Triệu tiểu tướng công cũng từng đảm nhiệm chức vị này, cho nên đã đề cử ngươi với Thái tử điện hạ, không có ý gì khác, Triệu tiểu tướng công cứ yên tâm.
Triệu Minh Thành nghe Lý Kỳ nói rõ ràng như vậy, lúc này mới yên lòng, gật đàu nói:
- Thì ra là thế.
Dừng một chút, y lại nói:
- À, lần này giải vây Lai Châu, cũng toàn bộ nhờ có Kinh tế sử ở trong triều chu toàn, Minh Thành vô cùng cảm kích.
Lý Kỳ giơ tay lên nói:
- Việc này không cần nhắc lại, đây vốn là việc thuộc bổn phận của ta, ta cũng không dám nhận lời cảm tạ này.
Chủng Sư Đạo cười ha hả tiếp lời:
- Mặc dù lão phu đang ở Tây Bắc, nhưng cũng nghe nói qua về lần bình định này, một trận chiến này không thể nói không xinh đẹp, đánh ra được khí thế của cấm quân kinh thành, Nhạc Phi, Ngưu Cao quả nhiên không làm lão phu thất vọng.
Triệu Minh Thành cũng phụ họa khen:
- Chủng Công nói rất đúng, thủ đoạn đánh giặc của hai vị tướng công thật là tài giỏi, khiến người khâm phục không ngừng.
Lý Kỳ cười ha hả nói:
- Điều này toàn bộ nhờ vào Chủng Công dạy dỗ.
Triệu Minh Thành ồ một tiếng kinh ngạc:
- Hóa ra là cao đồ của Chủng Công, khó trách, khó trách.
Chủng Sư Đạo cười khoát tay, khiêm tốn nói:
- Lão phu mới dạy bọn họ được bao lâu, hơn nữa trước đó cũng không dẫn bọn họ đi đánh giặc, chỉ có thể coi là nửa sư phụ, tất cả là do bản lĩnh của bọn họ.
- Chủng Công khiêm tốn.
Lý Kỳ cười ha hả, ngay sau đó lại nghiêm mặt nói:
- Chủng Công vừa về không đến một ngày, nhưng chỉ sợ thời gian để ăn bữa cơm thanh nhàn cũng không có, Lý Kỳ thật là có lỗi.
Chủng Sư Đạo cười đáp lại:
- Không sao cả, không ngại, lão phu đối với quân diễn lần này cũng rất hứng thú, bảo vệ kinh sư, ha ha, thú vị, thú vị! Mặt khác lão phu hết sức hài lòng với an bài của ngươi, cũng muốn mượn cơ hội kiểm tra thực lực của Nhạc Phi và Ngưu Cao, xem xem trận chiến ở núi Côn Du dựa vào thực lực hay may mắn của bọn họ.
Lý Kỳ vỗ ngực nói:
- Chủng công nói vậy vãn bối cũng yên tâm, lúc trước vãn bối còn lo lắng ngài sẽ bất mãn với việc này.
Chủng Sư Đạo hiếu kỳ hỏi:
- Sao lúc trước ngươi lại nghĩ vậy?
Lý Kỳ cười ha hả đáp lại:
- Vãn bối là sợ chẳng may Nhạc Phi, Ngưu Cao may mắn thắng Chủng Công, đồ đệ đánh bại sư phụ, thật mất mặt a.
Chủng Sư Đạo trầm mi nói:
- Chủng Sư Đạo ta sao lại là hạng người lòng dạ nhỏ mọn như vậy, binh gia thắng bại là chuyện thường tình, có ai quy định lớn tuổi nhất định sẽ thắng, ai quy định đồ đệ không thể thắng sư phụ. Nếu Nhạc Phi, Ngưu Cao có thể thắng được lão phu, lão phu mừng còn không kịp, điều này chứng minh Đại Tống ta có người kế nghiệp, nhưng, bọn họ muốn thắng cũng không dễ, lão phu nhất định phải nghiêm túc cùng bọn họ so so chiêu.
Nếu ngài nghĩ như vậy là được rồi, đánh như thật cho ta là tốt nhất, nếu không liền mất đi ý nghĩa của diễn tập. Lý Kỳ nói như vậy rõ ràng là muốn kích động Chủng Sư Đạo một chút.
Chủng Sư Đạo thấy khóe miệng Lý Kỳ mang cười, bỗng nhiên hiểu ra, ‘ai ôi’ !!! Một tiếng.
Lý Kỳ bị phát giác tâm tư, làm sao dám thừa nhận, khẩn trương giải thích:
- Là do vãn bối lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi. Kỳ thật --- kỳ thật vãn bối chính là hạng người nhỏ mọn trong lời nói của Chủng Công. Nhắc tới cũng hổ thẹn, từ sau khi vãn bối được Hoàng thượng phong làm Kim đao Trù Vương, có rất nhiều người đến khiêu chiến với ta, nhưng đa số đều bị ta cự tuyệt.
Chủng Sư Đạo quả nhiên bị Lý Kỳ dời đi lực chú ý, hiếu kỳ hỏi:
- Sao phải làm vậy? Lão phu nghĩ đến trù nghệ cũng cần luận bàn, tỷ thí mới có thể tiến bộ được.
Lý Kỳ cười ha ha đáp lời:
- Nói như vậy cũng đúng, nhưng nếu vãn bối thắng, tất cả mọi người sẽ cảm thấy điều đó là đương nhiên, hơn nữa vãn bối có kể với người khác là thắng những ai, người khác cũng không biết đối phương là ai, nếu chẳng may vãn bối thua, đối phương có thể tuyên dương bốn phía rằng ‘ta thắng Kim Đao Trù Vương’, tỷ thí như vậy cũng quá bất công rồi.
Triệu Minh Thành vẫn là lần đầu tiên thấy Lý Kỳ nói trực tiếp như thế, quả thực có chút hơi quá, không nhịn được cười ha hả đồng ý:
- Kinh tế sử nói có lý, rất có lý!
Chủng Sư Đạo cũng gật đầu cười nói:
- Như vậy không phải là lão phu rất chịu thiệt.
Lý Kỳ cười ha ha nói:
- Sao có thể, vãn bối chưa bao giờ dự tính đến việc Chủng Công thất bại.
Chủng Sư Đạo nhấc tay nói:
- Tiểu tử ngươi ít nói lung tung trước mặt ta thôi, miễn cho đến lúc đó khiến Minh Thành chê cười lão phu.
Triệu Minh Thành lắc đầu cười, dường như nhớ tới chuyện gì, nghiêm túc nói:
- À, đúng rồi, kỳ thật hôm nay ta tới đây, thứ nhất là vì chúc mừng Kinh tế sử, thứ hai ----.
Nói đến đây, y dừng lại, muốn nói lại thôi.
Lý Kỳ thấy vẻ mặt y, liền biết y nhất định có việc muốn nhờ, nói:
- Triệu tiểu tướng công có chuyện gì cứ nói, đừng ngại, ta cũng nắm giữ quyền từ chối đấy.
Triệu Minh Thành cười ha hả nói:
- Kinh tế sử nói vậy, ta cũng an tâm. Thật ra có vài người bạn tốt nhờ ta chuyển cáo tới Kinh tế sử, liệu có thể cùng bọn họ gặp mặt một lần, những người này Kinh tế sử cũng nhận thức.
Lý Kỳ ồ một tiếng, trầm ngâm chốc lát, trong mắt đột nhiên hiện lên một đạo tinh mang, cười hỏi:
- Người mà Triệu tiểu tướng công nói đến chẳng lẽ là đến từ Phù Tang Đằng Cát và Y Hạ
Triệu Minh Thành sửng sốt, gật đầu nói:
- Kinh tế sử thật đúng là thần cơ diệu toán.
Lý Kỳ lại hỏi:
- Bọn họ đang ở kinh thành sao?
Triệu Minh Thành đáp:
- Đúng vậy, theo ta cùng tới.
Đến sớm như vậy, hiện giờ còn cách Nguyên Đán rất lâu…! Hơn nữa, nếu muốn mua binh khí…, trực tiếp tới cửa tìm ta là được , cần gì phải làm chuyện thừa thãi, xem ra không phải như vậy, chẳng lẽ ---. Lý Kỳ dò hỏi:
- Bọn họ đến để mua vũ khí sao?
Triệu Minh Thành chần chờ, đáp:
- Hình như không phải, ta cũng không biết rõ, nhưng nghe ngữ khí của bọn họ, dường như là có việc muốn nhờ.
Có việc muốn nhờ? Lý Kỳ nhướn lông mày, đột nhiên đứng dậy, đi tới đi lui trong phòng, dường như đang tự hỏi điều gì, bông nhiên cười nói:
- Nếu là bạn tốt của Triệu tiểu tướng công, thì cũng là bạn tốt của Lý Kỳ ta, ta liền cùng bọn họ gặp mặt một lần. Như vậy đi, ngày mai, ngày mai ta sẽ tiếp kiến bọ họ ở Quân Khí Giám.
Nói tới đây, hắn lại khoát tay, nói:
- Không không không, tốt nhất là ngày mốt đi, ngày mốt ta sẽ tiếp kiến bọn họ tại trang viên của ta ở ngoại ô phía tây.
Mặt mũi của ta lớn vậy sao? Triệu Minh Thành thấy Lý Kỳ đáp ứng nhanh như vậy, không khỏi có chút buồn bực, chỉ nói:
- Tốt lắm, ta sẽ chuyển cáo cho bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.