Chương 731: Bánh ngọt tình nồng
Nam Hi
22/12/2015
- Tiểu nữ Trương Nhuận Nhi cảm ơn các vị khách quan đã đến cổ vũ.
Bình thường lúc này là Lý Kỳ ra mắt nhưng lần này lại đổi thành Nhuận Nhi, điều này khiến cho khách hàng hơi sửng sốt.
Lý Kỳ đã giao cửa hàng bánh ngọt này cho Trương Nhuận Nhi và Lỗ Mỹ Mỹ xử lý, đương nhiên các nàng phải lo liệu việc này, đây cũng là một cơ hội rèn luyện rất tốt.
- Hay, nói hay lắm!
Cao Nha Nội rất không hài lòng với sự ngạc nhiên của mọi người, y đứng lên vỗ tay trầm trồ khen ngợi còn nháy mắt cho bọn Hồng Thiên Cửu.
Không còn cách nào khác bọn Hồng Thiên Cửu cũng phải đứng dậy vỗ tay.
Tên ngốc này, đây mới là câu đầu tiên, hay ở chỗ nào chứ? Lý Kỳ không còn gì để nói với Cao Nha Nội nữa rồi.
Quả nhiên, những người còn lại không biết rốt cuộc Trương Nhuận Nhi nói hay ở chỗ nào cho nên họ ngơ ngác nhìn nhau.
Đám người Hồng Thiên Cửu thấy thế liền không vỗ tay nữa còn kéo vạt áo của Cao Nha Nội. Y ngẩn người ra, thấy mọi người đều nhìn mình rồi lại thấy vẻ mặt xấu hổ của Trương Nhuận, y liền tỉnh lại cười ngượng ngùng rồi ngồi xuống.
Trương Nhuận Nhi đỏ mặt lên tiếp tục nói: - Hôm nay không chỉ là ngày lành khai trương tiệm bánh ngọt mà còn là ngày Pizza hàng năm của Túy Tiên Cư. Vì thế chúng tôi đã rất kỳ công làm ra 3 miếng Pizzza đủ các mùi vị, màu sắc để chiêu đãi các vị.
Nói xong, nàng chỉ tay vào miếng Pizza lớn phía trước rồi tiếp tục nói: - Miếng Pizza mọi người đang nhìn thấy thật ra được tạo thành từ khẩu vị của 3 loại Pizza, gọi là Pizza Cầu Vồng, có đủ 3 vị mặt, ngọt, cay. So với Pizza năm ngoái, lần này chúng tôi còn cho thêm hai chế phẩm mới là mỡ bò và pho mát, ngoài ra còn có canh gà, thịt gà, lạp xườn, các loại rau xanh, hoa quả hương vị ngon tuyệt, thuần khiết tin chắc rằng sẽ không làm các vị thất vọng.
Mọi người nghe thấy liền nuốt nước miếng, lần này căn bản là không cần Cao Nha Nội phải dẫn đầu họ tự vỗ tay ủng hộ.
Đợi tiếng vỗ tay ngừng lại, Trương Nhuận Nhi lại nói tiếp:
- Lúc trước Lý đại ca có gọi hôm nay là ngày Pizza, chính là muốn cho mọi thưởng thức ngày hội món ngon. Còn lúc Lý đại ca cũng làm những miếng Pizza lớn nhỏ cho mọi người nhấm nháp chúng ta đều lấy đó là sự bắt đầu tốt đẹp, vì thế chúng tôi quyết định lấy ngày Pizza hằng năm để cho mọi người ăn Pizza miễn phí,có lẽ không lâu nữa chúng tôi sẽ làm Pizza lớn hơn.
Mọi người nghe thấy được ăn miễn phí liền hứng khởi.
Quý Hồng Nô bên cạnh vỗ tay nồng nhiệt nói: - Nhuận Nhi nói hay lắm!
Trịnh Dật ở bên người nói: - Đúng vậy, tuổi còn nhỏ, hơn nữa lại là một cô gái mà có thể đứng trước mặt nhiều người nói chuyện được như vậy là điều không hề dễ dàng. Hiếm có một cô gái điềm tĩnh như vậy, hiến có!
Bạch Thiển Dạ nhỏ giọng nói với Lý Kỳ: - Đại ca, đây là huynh dạy à?
Lý Kỳ cười nói: - Một nửa.
Bạch Thiển Dạ sửng sốt nói: - Nhuận Nhi kia thật lợi hại.
Lý Kỳ ha ha nói: - Cô ấy cũng là một cô gái bình thường đây là khổ luyện mà ra thôi. Huynh nghe Ông ông của cô ấy nói mấy ngày nay Nhuận Nhi ở trong phòng luyện tập. Cô ấy còn bắt ông ông mình làm khách, thứ gì cô ấy cũng muốn có được thì đầu tiên phải học trả giá, chuyện ngồi mát ăn bát vàng trên đời này chỉ có một mình Cao Nha Nội thôi.
Mọi người ở phía trước nghe thấy vậy liền gật đầu nhưng người phía sau nghe thấy thì lại buồn cười.
Cũng may là Cao Nha Nội không nghe thấy câu này, nếu không tên đó lại nhảy dựng lên, dù sao y nói chuyện cũng không cần biết hoàn cảnh mà.
Qua hai lần vỗ tay như vậy, sự tự tin của Trương Nhuận Nhi tăng lên gấp bội: - Đa tạ các vị, nhưng hy vọng các vị đừng quên hôm nay còn có một chuyện vui khác.
Cao Nha Nội tò mò hỏi: - Chuyện vui gì?
Câu hỏi ngu xuẩn như vậy mà ngươi cũng hỏi được sao? Lý Kỳ khinh ngạc liếc nhìn Cao Nha Nội.
Trương Nhuận Nhi nhịn cười nói: - Ca ca, hôm nay ngoài ngày Pizza ra còn là ngày khai trương tiệm bánh ngọt, chuyện vui khác đương nhiên là ngày khai trương tiệm bánh ngọt rồi. Dường như nàng sợ những người khác sẽ chê cười Cao Nha Nội, nàng vội nói luôn: - Nếu tiểu điếm tên là tiệm bánh ngọt vậy tiếp theo tôi sẽ giới thiệu với các vị món bánh ngọt ngọt vô cùng đặc sắc của tiểu điếm.
Quả nhiên những người đang chuẩn bị cười to vừa nghe thấy nàng nói như vậy liền giữ vững được tinh thần, họ đã quên đi vấn đề ngu xuẩn của tên Cao Nha Nội kia.
Chỉ một lát sau, 4 nhân viên phục vụ bưng hai chiếc bánh ga-tô ra, đặt ở hai bên bánh Pizza nhưng dùng nắp đậy điều này càng khiến người ta tò mò.
Trương Nhuận Nhi gật đầu về phía nhân viên bên trai, người kia lập tức mở nắp đậy miếng bánh ngọt ra.
- Nến?
Mọi người cùng hô lên.
Hóa ra dưới cái nắp đậy khoảng 15cm, là cái bánh ga-tô cao khoảng 20cm, chỉ thấy cạnh chiếc bánh là màu trắng giống như ngọc vậy, màu sáng trong suốt, trên mặt bánh là mày đỏ, lại như một viên ru-bi tỏa sáng ngoài ra còn có một hạt anh đào, vừa nhìn đã thấy một cây nến to.
Trương Nhuận Nhi chỉ về phía chiếc bánh ngọt cười nói: - Như ngọn nến này tên là "Thủ hộ", nhớ có một bài thơ viết thế này "Từ mẫu trung thủ tuyến, du tử thân thượng y", mỗi đêm, kẻ du tử tha hương đều có một câu nến tỏa ánh hào quang bảo vệ cho cơ thể họ. Đối với người thân của họ có lẽ cũng giống như vậy, một câu nến để bảo vệ cho họ cũng chính là ý nghĩ bảo vệ cho người nhà, tượng trưng cho tình thân.
Người khác ở bên ngoài còn có tình cảm của người mẹ mang theo, còn tôi ngay cả miếng ngọc bội duy nhất cũng dời bỏ chính mình. Câu này tuy Lý Kỳ dạy Nhuận Nhi nhưng chính bản thân hắn khi nghe thấy cảm xúc cũng rất sâu đạm, măt hắn đã ươn ướt.
Bỗng nhiên có một bàn tay nhỏ bé, nhẵn nhụi chui vào lòng bàn tay hắn. Hắn quay lại nhìn chỉ thấy mắt của Qúy Hồng Nô cũng đẫm lệ đang nhìn hắn, hắn nắm chặt bàn tay nhỏ bé kia, lúc này là họ đang tâm đầu ý hợp.
Tần phu nhân liếc nhìn hai người, ánh mắt cũng có sự hoài niệm.
Tất cả cảnh này đều bị Trịnh Dật nhìn thấy, khuôn mặt của y cũng có vẻ cô đơn.
Cao Nha Nội chậc chậc lưỡi với bọn Hồng Thiên Cửu: - Nhìn thấy chưa, nhìn thấy chưa? nghĩa muội của ta nói hay biết bao, người ở đây bị cảm động hết rồi.
Sài Thông cười nói: - Nha Nội, ngươi không cảm thấy câu này rất quen sao?
Hồng Thiên Cửu nói: - Sao ngươi không nói là Lý đại ca dạy cô ấy?
Phàn Thiếu Bạch cười nói: - Chắc chắn là Lý Kỳ dạy, chơi bộ này hắn là thủy tổ trong ngành đầu bếp, không ai có thể vượt hắn được.
Cao Nha Nội nhếch miệng nói: - Ai nói cây này cũng được, câu này ai cũng muốn nói ra, ta cũng muốn nói. Ta nói là nghĩa muội của ta rất tình cảm, các ngươi không đi mà nhìn người đẹp, còn cố tình nghĩ đến tên Lý Kỳ kia thật khiến Nha Nội ta thấy vọng quá đấy.
Mọi người không nói gì.
Câu này nếu để Lý Kỳ nghe thấy thì không biết là hắn sẽ muốn làm gì nữa.
Một lúc sau, dần dần có tiếng vỗ tay qua một lúc sau tiếng vỗ tay cũng càng lúc càng nhiều hơn.
Trương Nhuận Nhi khẽ vuốt cằm cười nói: - Lúc mọi người về nhà nếu mua một chiếc bánh ngọt cho người thân của mình thì chắc chắn sẽ khiến họ vô cùng cảm động, còn hương vị độc đáo của nó cũng sẽ khiến người thân của các vị cảm nhận được một phần suy nghĩ kia.
Lý Kỳ nghe xong liền thở dài một hơi nếu không nói câu này thì những câu lúc trước đã nói cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Đúng lúc đó Bạch Thiển Dạ nhìn thấy, nàng thổi phù một tiếng rồi bật cười. Cũng chỉ có một mình đại ca này cảm động cực điểm như vậy mà vẫn còn nhớ đến lợi ích.
Nhưng qua lời thuyết minh của Trương Nhuận Nhi cái tên "bảo hộ" của bánh ngọt cũng đã đi vào lòng người.
Tiếp theo, Trương Nhuận Nhi lại bảo người mở nắp cái bánh thứ hai ra.
Cái nắp này vừa được mở ra mọi người hít một hơi khí lạnh.
Chỉ thấy dưới cái nắp là một chiếc bánh ga-tô màu hồng, vẻ ngoài trong suốt, mày sắc tươi tắn, mọi người không đành lòng ăn.
Trương Nhuận Nhi giới thiệu nói: - Cái bánh này có tổng cộng hai tên. Nhìn vẻ bề ngoài, nó có thể gọi là "Vĩnh khiết đồng tâm. Nhưng theo hương vị của nó thì có thể nọi là "Nhu tình mật ý". Nhưng dù là xuất phát từ góc độ nào thì nó đều tượng trưng cho tình yêu bền chặt. Đặc sắc lớn nhất của chiếc bánh này chính là bên trong nó là có một không hai, cũng hi vọng tình yêu của các vị giống như có một không hai trên đời này vậy. Nghĩa là càng lâu càng đậm sâu, thiên trường địa cửu. Ngoài ra, sau này lúc mọi người đặt bánh, nếu có yêu cầu... Chúng tôi sẽ dùng bơ viết tên người yêu của các vị lên đó. Tất cả mọi người đều biết bơ mày trắng nó cũng tượng trưng có bạc đầu răng long.
Vừa dứt lời, cả cửa hàng như sôi trào, tiếng trầm trồ khen ngợi như sóng trào.
Lý Kỳ lặng lẽ giơ ngón tay cái về phía Trương Nhuận Nhi.
Trương Nhuận Nhi đã đỏ mặt, tất cả những câu này là do Lý Kỳ dạy, một cô gái như nàng sao có thể nghĩ ra chứ, cũng không dám nghĩ nữa.
Thực ra 2 chiếc bánh ngọt này cũng chính là "ga-tô bó củi" và "Tiramisu" của đời sau chẳng qua là Lý Kỳ thay đổi một chút, đặc biệt là hình dạng của nó.
- Tiểu tử này đúng là một thiên tài, chỉ qua mấy câu nói này đã làm cho hương vị của bánh không còn quan trọng nữa rồi. Thái Mẫn Đức ngồi trên lầu đã nhìn thấy tất cả, ông ta thở dài. Trong lòng ông ta, Lý Kỳ đã trở thành một ngọn núi lớn mãi mãi không thể vượt qua được, thực ra ông ta đã nhận thua từ lâu rồi.
- Cái bánh ngọt này thật là đẹp.
Quý Hồng Nô nhìn thấy chiếc bánh "Nhu tình mật ý" kia liền đi tới.
Lý Kỳ cúi đầu xuống nhỏ giọng nói: - Nếu Hồng Nô thích ngày nào ta cũng sẽ làm cho muội ăn.
Quý Hồng Nô liền hồng hai gò má, ngượng ngùng nói: - Còn có Thất nhi tỷ nữa.
Bạch Thiển Dạ vội hỏi: - Có liên quan gì đến ta chứ? Nhưng trong mắt nàng lại rất để ý.
- Đương nhiên là có liên quan rồi. Lý Kỳ cười ha ha nói:
- Ta sẽ làm hai cái, chúng ta một mũi tên bắn xuyên tim.
- Cái gì mà 1 mũi tên bắn xuyên tim chứ, khó nghe quá. Bạch Thiển Dạ bĩu môi.
Lý Kỳ hừm một tiếng rồi nói: - Cái gì mà khó nghe, muội chưa từng nghe thấy "mũi tên chung tình" sao? Câu thành ngữ hay như vậy mà, mũi tên này đại diện cho đại ca ta, còn hai trái tim kia chính là 2 người.
Quý Hồng Nô nhỏ giọng nói: - Còn cốt nhục của tỷ tỷ nữa.
- Vậy thì 3 trái tim, ta không mệt đâu.
Lý Kỳ cười ha ha nói: - Hay là giờ tý đêm nay ta sẽ làm cho các muội ăn.
Quý Hồng Nô tò mò nói: - Sao phải muộn như vậy?
Bạch Thiển Dạ đỏ cả mặt lên, đập một chân e thẹn nói: - Đại ca, huynh xấu chết đi được.
Quý Hồng Nô cũng phản ứng nhìn Lý Kỳ lườm một cái rồi cúi đầu xuống.
Xem ra cuộc lừa dối đã bị thất bại, sức hấp dẫn của món ngon vẫn rất lớn. Lý Kỳ ngượng ngùng cười nhưng trong lòng lại rất buồn bực.
Đúng lúc ba người đang xì xào bàn tán thì nghe thấy có người quát: - Muội muội, bây giờ huynh muốn làm mười tám cái "Vĩnh kết đồng tâm", tên thì lát nữa ta bảo người viết cho muội.
- Mười tám cái?
Lý Kỳ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Cao Nha Nội như một con chó săn, hai mắt như quả chuông đồng lớn nhỏ nhưng câu mười tám cái bánh như một lưỡi dao sắc bén đâm vào tim hắn, hắn ảo não nói: - Hôm nay mình lại thua tên này sao? Nói xong hắn lại ngẩng đầu, khóe mắt có lệ, thở dài nói: - Trời dã sinh Du sao còn sinh Lượng? xem ra tình cảm vẫn không bù được tính cầm thú.
Bình thường lúc này là Lý Kỳ ra mắt nhưng lần này lại đổi thành Nhuận Nhi, điều này khiến cho khách hàng hơi sửng sốt.
Lý Kỳ đã giao cửa hàng bánh ngọt này cho Trương Nhuận Nhi và Lỗ Mỹ Mỹ xử lý, đương nhiên các nàng phải lo liệu việc này, đây cũng là một cơ hội rèn luyện rất tốt.
- Hay, nói hay lắm!
Cao Nha Nội rất không hài lòng với sự ngạc nhiên của mọi người, y đứng lên vỗ tay trầm trồ khen ngợi còn nháy mắt cho bọn Hồng Thiên Cửu.
Không còn cách nào khác bọn Hồng Thiên Cửu cũng phải đứng dậy vỗ tay.
Tên ngốc này, đây mới là câu đầu tiên, hay ở chỗ nào chứ? Lý Kỳ không còn gì để nói với Cao Nha Nội nữa rồi.
Quả nhiên, những người còn lại không biết rốt cuộc Trương Nhuận Nhi nói hay ở chỗ nào cho nên họ ngơ ngác nhìn nhau.
Đám người Hồng Thiên Cửu thấy thế liền không vỗ tay nữa còn kéo vạt áo của Cao Nha Nội. Y ngẩn người ra, thấy mọi người đều nhìn mình rồi lại thấy vẻ mặt xấu hổ của Trương Nhuận, y liền tỉnh lại cười ngượng ngùng rồi ngồi xuống.
Trương Nhuận Nhi đỏ mặt lên tiếp tục nói: - Hôm nay không chỉ là ngày lành khai trương tiệm bánh ngọt mà còn là ngày Pizza hàng năm của Túy Tiên Cư. Vì thế chúng tôi đã rất kỳ công làm ra 3 miếng Pizzza đủ các mùi vị, màu sắc để chiêu đãi các vị.
Nói xong, nàng chỉ tay vào miếng Pizza lớn phía trước rồi tiếp tục nói: - Miếng Pizza mọi người đang nhìn thấy thật ra được tạo thành từ khẩu vị của 3 loại Pizza, gọi là Pizza Cầu Vồng, có đủ 3 vị mặt, ngọt, cay. So với Pizza năm ngoái, lần này chúng tôi còn cho thêm hai chế phẩm mới là mỡ bò và pho mát, ngoài ra còn có canh gà, thịt gà, lạp xườn, các loại rau xanh, hoa quả hương vị ngon tuyệt, thuần khiết tin chắc rằng sẽ không làm các vị thất vọng.
Mọi người nghe thấy liền nuốt nước miếng, lần này căn bản là không cần Cao Nha Nội phải dẫn đầu họ tự vỗ tay ủng hộ.
Đợi tiếng vỗ tay ngừng lại, Trương Nhuận Nhi lại nói tiếp:
- Lúc trước Lý đại ca có gọi hôm nay là ngày Pizza, chính là muốn cho mọi thưởng thức ngày hội món ngon. Còn lúc Lý đại ca cũng làm những miếng Pizza lớn nhỏ cho mọi người nhấm nháp chúng ta đều lấy đó là sự bắt đầu tốt đẹp, vì thế chúng tôi quyết định lấy ngày Pizza hằng năm để cho mọi người ăn Pizza miễn phí,có lẽ không lâu nữa chúng tôi sẽ làm Pizza lớn hơn.
Mọi người nghe thấy được ăn miễn phí liền hứng khởi.
Quý Hồng Nô bên cạnh vỗ tay nồng nhiệt nói: - Nhuận Nhi nói hay lắm!
Trịnh Dật ở bên người nói: - Đúng vậy, tuổi còn nhỏ, hơn nữa lại là một cô gái mà có thể đứng trước mặt nhiều người nói chuyện được như vậy là điều không hề dễ dàng. Hiếm có một cô gái điềm tĩnh như vậy, hiến có!
Bạch Thiển Dạ nhỏ giọng nói với Lý Kỳ: - Đại ca, đây là huynh dạy à?
Lý Kỳ cười nói: - Một nửa.
Bạch Thiển Dạ sửng sốt nói: - Nhuận Nhi kia thật lợi hại.
Lý Kỳ ha ha nói: - Cô ấy cũng là một cô gái bình thường đây là khổ luyện mà ra thôi. Huynh nghe Ông ông của cô ấy nói mấy ngày nay Nhuận Nhi ở trong phòng luyện tập. Cô ấy còn bắt ông ông mình làm khách, thứ gì cô ấy cũng muốn có được thì đầu tiên phải học trả giá, chuyện ngồi mát ăn bát vàng trên đời này chỉ có một mình Cao Nha Nội thôi.
Mọi người ở phía trước nghe thấy vậy liền gật đầu nhưng người phía sau nghe thấy thì lại buồn cười.
Cũng may là Cao Nha Nội không nghe thấy câu này, nếu không tên đó lại nhảy dựng lên, dù sao y nói chuyện cũng không cần biết hoàn cảnh mà.
Qua hai lần vỗ tay như vậy, sự tự tin của Trương Nhuận Nhi tăng lên gấp bội: - Đa tạ các vị, nhưng hy vọng các vị đừng quên hôm nay còn có một chuyện vui khác.
Cao Nha Nội tò mò hỏi: - Chuyện vui gì?
Câu hỏi ngu xuẩn như vậy mà ngươi cũng hỏi được sao? Lý Kỳ khinh ngạc liếc nhìn Cao Nha Nội.
Trương Nhuận Nhi nhịn cười nói: - Ca ca, hôm nay ngoài ngày Pizza ra còn là ngày khai trương tiệm bánh ngọt, chuyện vui khác đương nhiên là ngày khai trương tiệm bánh ngọt rồi. Dường như nàng sợ những người khác sẽ chê cười Cao Nha Nội, nàng vội nói luôn: - Nếu tiểu điếm tên là tiệm bánh ngọt vậy tiếp theo tôi sẽ giới thiệu với các vị món bánh ngọt ngọt vô cùng đặc sắc của tiểu điếm.
Quả nhiên những người đang chuẩn bị cười to vừa nghe thấy nàng nói như vậy liền giữ vững được tinh thần, họ đã quên đi vấn đề ngu xuẩn của tên Cao Nha Nội kia.
Chỉ một lát sau, 4 nhân viên phục vụ bưng hai chiếc bánh ga-tô ra, đặt ở hai bên bánh Pizza nhưng dùng nắp đậy điều này càng khiến người ta tò mò.
Trương Nhuận Nhi gật đầu về phía nhân viên bên trai, người kia lập tức mở nắp đậy miếng bánh ngọt ra.
- Nến?
Mọi người cùng hô lên.
Hóa ra dưới cái nắp đậy khoảng 15cm, là cái bánh ga-tô cao khoảng 20cm, chỉ thấy cạnh chiếc bánh là màu trắng giống như ngọc vậy, màu sáng trong suốt, trên mặt bánh là mày đỏ, lại như một viên ru-bi tỏa sáng ngoài ra còn có một hạt anh đào, vừa nhìn đã thấy một cây nến to.
Trương Nhuận Nhi chỉ về phía chiếc bánh ngọt cười nói: - Như ngọn nến này tên là "Thủ hộ", nhớ có một bài thơ viết thế này "Từ mẫu trung thủ tuyến, du tử thân thượng y", mỗi đêm, kẻ du tử tha hương đều có một câu nến tỏa ánh hào quang bảo vệ cho cơ thể họ. Đối với người thân của họ có lẽ cũng giống như vậy, một câu nến để bảo vệ cho họ cũng chính là ý nghĩ bảo vệ cho người nhà, tượng trưng cho tình thân.
Người khác ở bên ngoài còn có tình cảm của người mẹ mang theo, còn tôi ngay cả miếng ngọc bội duy nhất cũng dời bỏ chính mình. Câu này tuy Lý Kỳ dạy Nhuận Nhi nhưng chính bản thân hắn khi nghe thấy cảm xúc cũng rất sâu đạm, măt hắn đã ươn ướt.
Bỗng nhiên có một bàn tay nhỏ bé, nhẵn nhụi chui vào lòng bàn tay hắn. Hắn quay lại nhìn chỉ thấy mắt của Qúy Hồng Nô cũng đẫm lệ đang nhìn hắn, hắn nắm chặt bàn tay nhỏ bé kia, lúc này là họ đang tâm đầu ý hợp.
Tần phu nhân liếc nhìn hai người, ánh mắt cũng có sự hoài niệm.
Tất cả cảnh này đều bị Trịnh Dật nhìn thấy, khuôn mặt của y cũng có vẻ cô đơn.
Cao Nha Nội chậc chậc lưỡi với bọn Hồng Thiên Cửu: - Nhìn thấy chưa, nhìn thấy chưa? nghĩa muội của ta nói hay biết bao, người ở đây bị cảm động hết rồi.
Sài Thông cười nói: - Nha Nội, ngươi không cảm thấy câu này rất quen sao?
Hồng Thiên Cửu nói: - Sao ngươi không nói là Lý đại ca dạy cô ấy?
Phàn Thiếu Bạch cười nói: - Chắc chắn là Lý Kỳ dạy, chơi bộ này hắn là thủy tổ trong ngành đầu bếp, không ai có thể vượt hắn được.
Cao Nha Nội nhếch miệng nói: - Ai nói cây này cũng được, câu này ai cũng muốn nói ra, ta cũng muốn nói. Ta nói là nghĩa muội của ta rất tình cảm, các ngươi không đi mà nhìn người đẹp, còn cố tình nghĩ đến tên Lý Kỳ kia thật khiến Nha Nội ta thấy vọng quá đấy.
Mọi người không nói gì.
Câu này nếu để Lý Kỳ nghe thấy thì không biết là hắn sẽ muốn làm gì nữa.
Một lúc sau, dần dần có tiếng vỗ tay qua một lúc sau tiếng vỗ tay cũng càng lúc càng nhiều hơn.
Trương Nhuận Nhi khẽ vuốt cằm cười nói: - Lúc mọi người về nhà nếu mua một chiếc bánh ngọt cho người thân của mình thì chắc chắn sẽ khiến họ vô cùng cảm động, còn hương vị độc đáo của nó cũng sẽ khiến người thân của các vị cảm nhận được một phần suy nghĩ kia.
Lý Kỳ nghe xong liền thở dài một hơi nếu không nói câu này thì những câu lúc trước đã nói cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Đúng lúc đó Bạch Thiển Dạ nhìn thấy, nàng thổi phù một tiếng rồi bật cười. Cũng chỉ có một mình đại ca này cảm động cực điểm như vậy mà vẫn còn nhớ đến lợi ích.
Nhưng qua lời thuyết minh của Trương Nhuận Nhi cái tên "bảo hộ" của bánh ngọt cũng đã đi vào lòng người.
Tiếp theo, Trương Nhuận Nhi lại bảo người mở nắp cái bánh thứ hai ra.
Cái nắp này vừa được mở ra mọi người hít một hơi khí lạnh.
Chỉ thấy dưới cái nắp là một chiếc bánh ga-tô màu hồng, vẻ ngoài trong suốt, mày sắc tươi tắn, mọi người không đành lòng ăn.
Trương Nhuận Nhi giới thiệu nói: - Cái bánh này có tổng cộng hai tên. Nhìn vẻ bề ngoài, nó có thể gọi là "Vĩnh khiết đồng tâm. Nhưng theo hương vị của nó thì có thể nọi là "Nhu tình mật ý". Nhưng dù là xuất phát từ góc độ nào thì nó đều tượng trưng cho tình yêu bền chặt. Đặc sắc lớn nhất của chiếc bánh này chính là bên trong nó là có một không hai, cũng hi vọng tình yêu của các vị giống như có một không hai trên đời này vậy. Nghĩa là càng lâu càng đậm sâu, thiên trường địa cửu. Ngoài ra, sau này lúc mọi người đặt bánh, nếu có yêu cầu... Chúng tôi sẽ dùng bơ viết tên người yêu của các vị lên đó. Tất cả mọi người đều biết bơ mày trắng nó cũng tượng trưng có bạc đầu răng long.
Vừa dứt lời, cả cửa hàng như sôi trào, tiếng trầm trồ khen ngợi như sóng trào.
Lý Kỳ lặng lẽ giơ ngón tay cái về phía Trương Nhuận Nhi.
Trương Nhuận Nhi đã đỏ mặt, tất cả những câu này là do Lý Kỳ dạy, một cô gái như nàng sao có thể nghĩ ra chứ, cũng không dám nghĩ nữa.
Thực ra 2 chiếc bánh ngọt này cũng chính là "ga-tô bó củi" và "Tiramisu" của đời sau chẳng qua là Lý Kỳ thay đổi một chút, đặc biệt là hình dạng của nó.
- Tiểu tử này đúng là một thiên tài, chỉ qua mấy câu nói này đã làm cho hương vị của bánh không còn quan trọng nữa rồi. Thái Mẫn Đức ngồi trên lầu đã nhìn thấy tất cả, ông ta thở dài. Trong lòng ông ta, Lý Kỳ đã trở thành một ngọn núi lớn mãi mãi không thể vượt qua được, thực ra ông ta đã nhận thua từ lâu rồi.
- Cái bánh ngọt này thật là đẹp.
Quý Hồng Nô nhìn thấy chiếc bánh "Nhu tình mật ý" kia liền đi tới.
Lý Kỳ cúi đầu xuống nhỏ giọng nói: - Nếu Hồng Nô thích ngày nào ta cũng sẽ làm cho muội ăn.
Quý Hồng Nô liền hồng hai gò má, ngượng ngùng nói: - Còn có Thất nhi tỷ nữa.
Bạch Thiển Dạ vội hỏi: - Có liên quan gì đến ta chứ? Nhưng trong mắt nàng lại rất để ý.
- Đương nhiên là có liên quan rồi. Lý Kỳ cười ha ha nói:
- Ta sẽ làm hai cái, chúng ta một mũi tên bắn xuyên tim.
- Cái gì mà 1 mũi tên bắn xuyên tim chứ, khó nghe quá. Bạch Thiển Dạ bĩu môi.
Lý Kỳ hừm một tiếng rồi nói: - Cái gì mà khó nghe, muội chưa từng nghe thấy "mũi tên chung tình" sao? Câu thành ngữ hay như vậy mà, mũi tên này đại diện cho đại ca ta, còn hai trái tim kia chính là 2 người.
Quý Hồng Nô nhỏ giọng nói: - Còn cốt nhục của tỷ tỷ nữa.
- Vậy thì 3 trái tim, ta không mệt đâu.
Lý Kỳ cười ha ha nói: - Hay là giờ tý đêm nay ta sẽ làm cho các muội ăn.
Quý Hồng Nô tò mò nói: - Sao phải muộn như vậy?
Bạch Thiển Dạ đỏ cả mặt lên, đập một chân e thẹn nói: - Đại ca, huynh xấu chết đi được.
Quý Hồng Nô cũng phản ứng nhìn Lý Kỳ lườm một cái rồi cúi đầu xuống.
Xem ra cuộc lừa dối đã bị thất bại, sức hấp dẫn của món ngon vẫn rất lớn. Lý Kỳ ngượng ngùng cười nhưng trong lòng lại rất buồn bực.
Đúng lúc ba người đang xì xào bàn tán thì nghe thấy có người quát: - Muội muội, bây giờ huynh muốn làm mười tám cái "Vĩnh kết đồng tâm", tên thì lát nữa ta bảo người viết cho muội.
- Mười tám cái?
Lý Kỳ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Cao Nha Nội như một con chó săn, hai mắt như quả chuông đồng lớn nhỏ nhưng câu mười tám cái bánh như một lưỡi dao sắc bén đâm vào tim hắn, hắn ảo não nói: - Hôm nay mình lại thua tên này sao? Nói xong hắn lại ngẩng đầu, khóe mắt có lệ, thở dài nói: - Trời dã sinh Du sao còn sinh Lượng? xem ra tình cảm vẫn không bù được tính cầm thú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.