Chương 519: Bảo vệ quyền sở hữu trí tuệ
Nam Hi
20/12/2015
Lời nói của Lý Kỳ đột nhiên thay đổi, khiến Ngô Phúc Vinh và đám người Trịnh Toàn ngây người.
Một lát, Trịnh toàn mới nói:
- Đông chủ, chẳng lẽ là chỗ chúng tôi làm sai sao?
Lý Kỳ dường như còn đang suy nghĩ chuyện gì, không chú ý đến lời lão đang nói, hơi ngẩn ngơ, hỏi:
- Ngươi đang nói cái gì?
Trịnh Toàn lại nói lại một lượt.
Lý Kỳ cười nói:
- Cái này không liên quan gì đến các ngươi cả.
Dừng một chút, hắn lại nói:
- Các ngươi đi ra ngoài trước đi, ta có chút việc cần thương lượng với ông chủ Ngô, lát nữa sẽ gọi các ngươi.
Trịnh Toàn ngẩn người, lại quay lại nhìn hai vị sư phụ khác, trong ánh mắt lộ vẻ mơ hồ, nhưng cũng không dám nói gì hơn, ba người liền thi lễ, sau đó ra ngoài.
Đợi người bọn họ đi xong, Lý Kỳ nói nhỏ với Ngô Phúc Vinh:
- Ngô đại thúc, thúc thấy ba người này có tin không không?
Ngô Phúc Vinh nghi hoặc nhìn hắn một cái nói:
- Bây giờ những công nhân còn lại đều là sau khi trải qua sàng lọc còn lưu lại, Lão hủ tuy rằng không tiếp xúc nhiều lắm, nhưng ta có hỏi qua bọn tửu bảo ở trong quán bên cạnh, bọn họ đều nói ba sư phụ này vô cùng thật thà, hơn nữa, những công nhân này đến người của chúng ta đều chưa lộ chút tin đồn, cho nên bọn tiểu bảo chúng ta phái đi cũng không biết bọn họ rốt cuộc đang làm gì. Lão hủ cho rằng có thể tin được, ngươi hỏi cái này làm gì?
Lý Kỳ lắc đầu không nói, sắc mặt có vẻ khá nghiêm trọng. Mới vừa rồi hắn chợt nhớ tới một chuyện, điều này làm cho lòng hắn hết sức lo lắng, đó chính là Vương Phủ lúc trước ép hắn đem phương thức bí truyền bán cho Hột Thạch Liệt Bột. Lần này may mà hắn gặp may, mới chưa làm cho Vương Phủ thành công, nhưng nếu như Hột Thạch Liệt Bột Hách không phải lòng tham vô đáy, vậy thì trừ phi giao bí phương ra, hắn còn có thể làm gì? Nói cách khác, nếu như thủy tinh trong suốt chế tạo ra rồi, đến lúc đó nước Kim lại phái người đến, nhất định đòi bí phương, Tống Huy Tông đối mặt với người Kim như lang như hổ chắc chắn sẽ rất sợ hãi. Hơn nữa bây giờ Yến Vân còn nằm trong tay bọn họ, đến lúc đó, hắn căn bản không còn đường quay lại, chỉ đành đem phương thuốc bí truyền giao cho người khác.
Lý Kỳ là một người của hậu thế, nhận thức đối với quyền sở hửu tài sản đương nhiên mạnh hơn so với người đương đại. Hắn không phải thượng đế, cũng không phải Phật tổ, chạy tới đây để tạo phúc cho nhân loại. Hắn còn muốn lợi dụng thủy tinh này để lừa tiền của người nước ngoài, chứ không phải là làm áo cưới cho người khác. Cho nên việc này nhất định phải suy xét chu đáo, bằng không thà rằng không làm, cùng lắm thì tiền này không kiếm nữa.
Nhưng hắn lại nghĩ lại, ta vất vả nghiên cứu chế tạo ra thủy tinh, nếu như để đấy không dùng, chẳng phải là lãng phí sao. Hơn nữa bây giờ không làm, cũng không có nghĩa về sau không thể làm, ta không ngại lợi dụng quãng thời gian này để chuẩn bị thật tốt mọi thứ, tăng thêm thiết bị, mở rộng nhà xưởng, đợi đến thời cơ thích hợp sau này, ta liền sản xuất quy mô lớn. Nhưng ta làm ra động tĩnh lớn như vậy, nhất định sẽ có người chú ý đến. Xem ra còn phải nghĩ cách để che giấu tất cả.
Trầm tư nửa ngày, Lý Kỳ bỗng nhiên mắt sáng ngời, vỗ bàn một cái cười:
- Ta làm sao quên nó đi được.
Ngô Phúc Vinh bị hắn dọa một trận, sau khi hồi phục tinh thần, nói:
- Lý sư phó, ngươi đang nói chuyện gì thế?
Lý Kỳ hơi ngẩn người, cười nói:
- Không có gì.
Nói xong hắn lại gọi đám người Trịnh Toàn vào.
Đám người Trịnh Toạn lại vào trong phòng, nhưng trong lòng thấp thỏm không yên.
Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng nói:
- Ba vị sư phụ làm việc dưới tay Lý Kỳ ta, năng lực thật ra chỉ là thứ yếu, lòng trung thành mới là hàng đầu. Các ngươi làm tốt, ta đương nhiên sẽ có báo đáp tương ứng, nhưng nếu các ngươi không nghe theo chỉ bảo của ta, hoặc là làm một số chuyện có lỗi với ta thậm chí cả tập thể, ta sẽ khiến cho các ngươi phải trả giá thích đáng. Cái giá phải trả tuyệt đối không phải là thứ các ngươi có thể chịu đựng được, có hiểu không?
Ba người Trịnh Toàn đều gật đầu.
Lý Kỳ ừ một tiếng, nói:
- Ta có thể khiến các ngươi đứng ở đây, cho thấy ta đầy sự tín nhiệm đối với các ngươi, hi vọng các ngươi đừng phụ lòng tín nhiệm của ta.
Trịnh Toàn cam đoan:
- Đông chủ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ nghe theo lời người chỉ bảo.
Bọn họ bây giờ chỉ muốn một công việc ổn định, không thể chịu được sự giày vò như lần trước nữa.
- Tốt lắm.
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Lát nữa chuyện ta muốn nói, ta không hi vọng sẽ có người thứ sáu biết, nếu như có nửa tin đồn nào lộ ra ngoài, hậu quả ta cũng không muốn nói nhiều, hi vọng các ngươi có thể ghi nhớ điểm này.
Ba người Trịnh Toàn sau khi nghe xong, đều cảm thấy vô cùng căng thẳng, thầm nghĩ, không phải là để cho bọn ta làm những chuyện phạm pháp đấy chứ.
Lý Kỳ hình như không để tâm xem bọn họ đang suy nghĩ gì, cười nói:
- Yên tâm, ta sẽ không bắt các ngươi phải làm chuyện trái với lương tâm đâu.
Ba người sau khi nghe xong, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lý Kỳ nghiêm mặt nói:
- Phương án cải tiến mà các ngươi nói, ta sẽ lập tức gọi người đến bàn bạc với các ngươi. Các ngươi cần gì, thì cứ việc nói ra, ngoài ra, ta sẽ mở rộng toàn bộ công xưởng.
Nói tới đây, hắn liền nói chuyện khác:
- Nhưng người bên ngoài hỏi, các ngươi không được nói đến chuyện nghiên cứu chế tạo ngọc lưu ly. Về phần làm cái gì, ta ngày mai còn đến đây một chuyến, nói công việc cụ thể cho các ngươi biết. Việc này chỉ có ba người các ngươi biết, đến các công nhân khác cũng không được nói. Còn nữa, ngọc lưu ly mà bây giờ các ngươi đang chế tạo ra, chỉ là một nửa thành phẩm mà thôi, nhưng về sau việc chế tạo liên quan đến ngọc lưu ly, chỉ có ba người các ngươi tham gia, những người khác ta sẽ có sắp xếp khác, nếu như thật sự thiếu người thì nói với ta, ta sẽ gọi người đến giúp các ngươi. Cho nên các ngươi sau này hành sự nhất định phải cẩn thận, đem nay cũng ít uống rượu một chút, tránh việc nói lung tung, nghe rõ chưa?
Ba người Trịnh Toàn cùng với Ngô Phúc Vinh đều nghe mơ mơ màng màng, không biết Lý Kỳ rốt cuộc muốn làm gì, nhưng bọn họ hiểu một điều, đó chính là nói cẩn thận làm cẩn thận. Bọn họ đều đồng thanh:
- Nghe rõ.
Lý Kỳ cười nói:
- Các ngươi cũng đừng lo lắng quá, chỉ cần bình thường chú ý một chút là được. ta sẽ còn tăng liền lương cho các ngươi.
Vẫn còn tiền gia công?
Mấy người Trịnh Toàn mừng rỡ, gật đầu lia lịa cam đoan.
Lý Kỳ cười nói:
- Tốt lắm, mấy ngày này chúng ta nghỉ ngơi thật tốt đi.
- Vâng!
Lý Kỳ lại dặn dò bọn họ vài câu, sau đó liền cùng Ngô Phúc Vinh rời đi. Vừa mới quay về chỗ xe ngựa, Ngô Phúc Vinh liền vội vàng hỏi:
- Lý sư phó, ngươi rốt cuộc còn chuẩn bị làm gì?
Lý Kỳ cười không nói, quay ra nói với Mã Kiều:
- Đi Thái Sư Phủ.
Ngô Phúc Vinh kinh ngạc nói:
- Đi Thái Sư phủ làm gì?
Lý Kỳ vẫn cười mà không nói.
Đợi đến Thái Sư phủ, Lý Kỳ bảo Mã Kiều dẫn Ngô Phúc Vinh về trước, sau đó quay lại đón hắn.
- Quan Yến Sử, ngài tới rồi à.
Người hầu nhìn thấy Lý Kỳ đến đây, vội vàng hành lễ nói.
Lý Kỳ cười nói:
- Thái sư và Thái quản gia có ở đây không?
- Có, tiểu nhân đi thông báo ngay cho người.
Sau một lúc lâu, Thái Dũng liền đi ra, chắp tay nói:
- Chúc mừng Lý sư phó đã thắng được Tứ Quốc Yến.
- Đa tạ, đa tạ.
Thái Dũng cười ha hả, nói:
- Lý sư phó hôm nay đến đây là vì chyện của học viện sao?
- Đúng vậy.
- Lão gia đang đợi ngươi ở hậu viện, mời.
- Mời!
Đi vào hậu đường, Thái Kinh ngồi ở phía trước lò sưởi trong tường, ánh lửa chiếu khiến cho y mặt mày hồng hào, vừa thấy Lý Kỳ đến đây, liền cười mắng:
- Tiểu tử ngươi cũng thật là giảo hoạt, nếu lần trước lão phu không gặp ngươi ở quán rượu, e là bây giờ phủ đệ của ta cũng giống như Kim Lâu rồi, ngươi đã lừa những tửu lâu kia rồi.
Lý Kỳ phủ nhận toàn bộ:
- Thái sư, cái này cũng không thể oán trách ta, ta không cho bọn họ làm lò sưởi trong tường, bọn họ lại tự chủ động nghiên cứu chế tạo, chẳng có quan hệ gì tới ta cả. Còn nữa, cứ coi như Thái Sư không hỏi ta, ta lúc đó cũng định bảo Điền thợ mộc giúp ông làm, cho nên tình trạng này tuyệt đối không thể xảy ra ở Thái Sư phủ.
Thái Kinh lườm hắn một cái, hình như đang nói, lời này ai mà tin được, nhưng cũng không nhiều lời, nghiêm mặt nói:
- Bây giờ đại tuyết đã ngừng, bên kia học viện cũng đã bắt đầu động công, ta nhìn qua, không lâu nữa là có thể hoàn thành, ngươi chuẩn bị thế nào.
Lý Kỳ nói:
- Hiện giờ chỉ còn lại bên của giáo viên là chưa quyết định, học sinh đã chiêu sinh xong xuôi rồi. Một khi học viện xây dựng xong, lập tức có thể đi học rồi.
Thái Kinh hơi bất mãn nói:
- Bên giáo sư, ngươi vẫn chưa quyết định sao?
Lý Kỳ nói:
- Việc này trong lòng ta đã có tính toán.
Nói xong hắn lại nói với Thái Dũng:
- Thái quản gia, phiền ngươi đem danh sách các giáo viên đến phỏng vấn đến đây.
- Người chờ một lát.
Rất nhanh, Thái Dũng liền lấy danh sách giáo viên phỏng vấn đến. Lý Kỳ cầm lấy tờ danh sách, cầm bút lông vòng vòng rất nhanh, sau đó đưa cho Thái Kinh nói:
- Thái sư, mời xem qua.
Thái Kinh nhận lấy xem một chút, bông nhiên nói:
- Phong nương tử? lần trước không phải ngươi nói nàng không thích hợp đến học viện làm giáo viên hay sao?
Lý Kỳ cười nói:
- Lúc trước ta cho là như vậy, nhưng sau khi suy nghĩ cặn kẽ, ta cảm thấy tuyển Phong Hành Thủ vào, đối với chúng ta mà nói, lợi nhiều hơn hại. Chúng ta có thể mượn Phong Hành Thủ để nói cho các lão bách tính thiên hạ, Thái sư bây giờ đang cầu hiền tài, chỉ cần ngươi có bản lĩnh, chỉ cần ngươi tâm địa thiện lương, bất luận là xuất thân thế nào, ngươi đều có thể đến học viện cống hiến một phần cho đệ tử Hàn Môn thiên hạ.
Thái Kinh nghe xong, thoáng gật đầu, nói:
- Ngươi nói cũng có chút đạo lý, tuy rằng thân phận của Phong Hành Thủ sẽ đem lại cho chúng ta chút phiền toái, nhưng cũng có thể cho thấy quyết tâm của chúng ta. Được, việc này cứ quyết định vậy đi. À đúng rồi, hai ngày trước Hoàng thượng cố ý gọi lão thần vào cung, ngươi có biết là chuyện gì không?
Lý Kỳ hơi trầm ngâm, cười nói:
- Không phải là bởi vì Cao Thái Úy sao?
Thái Kinh cười ha hả nói:
- Đúng vậy, cái mà ngươi đề xuất chính là đá cầu, cái gì mà thi đấu vòng tròn cầu lông chuyên nghiệp, Hoàng Thượng thích thú vô cùng, còn ngươi định mở thể viện ở học viện, Hoàng Thượng cũng đồng ý, để cho chúng ta làm, còn nói đến lúc đó sẽ đích thân đến học viện tham quan nữa. Nước cờ này, ngươi thật sự là đi quá khéo.
Kỳ thật việc này Lý Kỳ sớm đã biết, Cao Cầu sau khi đem suy nghĩ của hắn tấu lên Tống Huy Tông, lập tức được Tống Huy Tông đồng tình, hơn nữa còn triệu tập các sứ thần các nước vào cung thương lượng. Những sứ thần đó ước còn chẳng được năm nào cũng đi công tác, mặc dù trên miệng nói là phải về bẩm báo với Hoàng thượng, nhưng vấn đề chắc là không lớn. Vì việc này, Tống Huy Tông còn khen ngợi Cao Cầu hết lời, mặt khác còn hạ chỉ để ông ta buông tay đi làm.
Lý Kỳ cười nói:
- Thái sư quá khen.
Thái Kinh cũng đã quen thuộc với niềm vui bất ngờ của Lý Kỳ, khen đến nỗi miệng đã mềm nhũn, không nói thêm được câu nào.
- Ngươi hôm nay đến đây là vì chuyện gì?
Lý Kỳ vội nói:
- Là như thế này. Thời gian này ta đang nghiên cứu hai thứ đồ có tác dụng lớn với học viện, một cái gọi là bảng đen, một cái gọi là phấn viết, hai thứ đồ này, ta tin là có thể khiến cho học viện của chúng ta bước lên một tầm cao mới.
Một lát, Trịnh toàn mới nói:
- Đông chủ, chẳng lẽ là chỗ chúng tôi làm sai sao?
Lý Kỳ dường như còn đang suy nghĩ chuyện gì, không chú ý đến lời lão đang nói, hơi ngẩn ngơ, hỏi:
- Ngươi đang nói cái gì?
Trịnh Toàn lại nói lại một lượt.
Lý Kỳ cười nói:
- Cái này không liên quan gì đến các ngươi cả.
Dừng một chút, hắn lại nói:
- Các ngươi đi ra ngoài trước đi, ta có chút việc cần thương lượng với ông chủ Ngô, lát nữa sẽ gọi các ngươi.
Trịnh Toàn ngẩn người, lại quay lại nhìn hai vị sư phụ khác, trong ánh mắt lộ vẻ mơ hồ, nhưng cũng không dám nói gì hơn, ba người liền thi lễ, sau đó ra ngoài.
Đợi người bọn họ đi xong, Lý Kỳ nói nhỏ với Ngô Phúc Vinh:
- Ngô đại thúc, thúc thấy ba người này có tin không không?
Ngô Phúc Vinh nghi hoặc nhìn hắn một cái nói:
- Bây giờ những công nhân còn lại đều là sau khi trải qua sàng lọc còn lưu lại, Lão hủ tuy rằng không tiếp xúc nhiều lắm, nhưng ta có hỏi qua bọn tửu bảo ở trong quán bên cạnh, bọn họ đều nói ba sư phụ này vô cùng thật thà, hơn nữa, những công nhân này đến người của chúng ta đều chưa lộ chút tin đồn, cho nên bọn tiểu bảo chúng ta phái đi cũng không biết bọn họ rốt cuộc đang làm gì. Lão hủ cho rằng có thể tin được, ngươi hỏi cái này làm gì?
Lý Kỳ lắc đầu không nói, sắc mặt có vẻ khá nghiêm trọng. Mới vừa rồi hắn chợt nhớ tới một chuyện, điều này làm cho lòng hắn hết sức lo lắng, đó chính là Vương Phủ lúc trước ép hắn đem phương thức bí truyền bán cho Hột Thạch Liệt Bột. Lần này may mà hắn gặp may, mới chưa làm cho Vương Phủ thành công, nhưng nếu như Hột Thạch Liệt Bột Hách không phải lòng tham vô đáy, vậy thì trừ phi giao bí phương ra, hắn còn có thể làm gì? Nói cách khác, nếu như thủy tinh trong suốt chế tạo ra rồi, đến lúc đó nước Kim lại phái người đến, nhất định đòi bí phương, Tống Huy Tông đối mặt với người Kim như lang như hổ chắc chắn sẽ rất sợ hãi. Hơn nữa bây giờ Yến Vân còn nằm trong tay bọn họ, đến lúc đó, hắn căn bản không còn đường quay lại, chỉ đành đem phương thuốc bí truyền giao cho người khác.
Lý Kỳ là một người của hậu thế, nhận thức đối với quyền sở hửu tài sản đương nhiên mạnh hơn so với người đương đại. Hắn không phải thượng đế, cũng không phải Phật tổ, chạy tới đây để tạo phúc cho nhân loại. Hắn còn muốn lợi dụng thủy tinh này để lừa tiền của người nước ngoài, chứ không phải là làm áo cưới cho người khác. Cho nên việc này nhất định phải suy xét chu đáo, bằng không thà rằng không làm, cùng lắm thì tiền này không kiếm nữa.
Nhưng hắn lại nghĩ lại, ta vất vả nghiên cứu chế tạo ra thủy tinh, nếu như để đấy không dùng, chẳng phải là lãng phí sao. Hơn nữa bây giờ không làm, cũng không có nghĩa về sau không thể làm, ta không ngại lợi dụng quãng thời gian này để chuẩn bị thật tốt mọi thứ, tăng thêm thiết bị, mở rộng nhà xưởng, đợi đến thời cơ thích hợp sau này, ta liền sản xuất quy mô lớn. Nhưng ta làm ra động tĩnh lớn như vậy, nhất định sẽ có người chú ý đến. Xem ra còn phải nghĩ cách để che giấu tất cả.
Trầm tư nửa ngày, Lý Kỳ bỗng nhiên mắt sáng ngời, vỗ bàn một cái cười:
- Ta làm sao quên nó đi được.
Ngô Phúc Vinh bị hắn dọa một trận, sau khi hồi phục tinh thần, nói:
- Lý sư phó, ngươi đang nói chuyện gì thế?
Lý Kỳ hơi ngẩn người, cười nói:
- Không có gì.
Nói xong hắn lại gọi đám người Trịnh Toàn vào.
Đám người Trịnh Toạn lại vào trong phòng, nhưng trong lòng thấp thỏm không yên.
Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng nói:
- Ba vị sư phụ làm việc dưới tay Lý Kỳ ta, năng lực thật ra chỉ là thứ yếu, lòng trung thành mới là hàng đầu. Các ngươi làm tốt, ta đương nhiên sẽ có báo đáp tương ứng, nhưng nếu các ngươi không nghe theo chỉ bảo của ta, hoặc là làm một số chuyện có lỗi với ta thậm chí cả tập thể, ta sẽ khiến cho các ngươi phải trả giá thích đáng. Cái giá phải trả tuyệt đối không phải là thứ các ngươi có thể chịu đựng được, có hiểu không?
Ba người Trịnh Toàn đều gật đầu.
Lý Kỳ ừ một tiếng, nói:
- Ta có thể khiến các ngươi đứng ở đây, cho thấy ta đầy sự tín nhiệm đối với các ngươi, hi vọng các ngươi đừng phụ lòng tín nhiệm của ta.
Trịnh Toàn cam đoan:
- Đông chủ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ nghe theo lời người chỉ bảo.
Bọn họ bây giờ chỉ muốn một công việc ổn định, không thể chịu được sự giày vò như lần trước nữa.
- Tốt lắm.
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Lát nữa chuyện ta muốn nói, ta không hi vọng sẽ có người thứ sáu biết, nếu như có nửa tin đồn nào lộ ra ngoài, hậu quả ta cũng không muốn nói nhiều, hi vọng các ngươi có thể ghi nhớ điểm này.
Ba người Trịnh Toàn sau khi nghe xong, đều cảm thấy vô cùng căng thẳng, thầm nghĩ, không phải là để cho bọn ta làm những chuyện phạm pháp đấy chứ.
Lý Kỳ hình như không để tâm xem bọn họ đang suy nghĩ gì, cười nói:
- Yên tâm, ta sẽ không bắt các ngươi phải làm chuyện trái với lương tâm đâu.
Ba người sau khi nghe xong, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lý Kỳ nghiêm mặt nói:
- Phương án cải tiến mà các ngươi nói, ta sẽ lập tức gọi người đến bàn bạc với các ngươi. Các ngươi cần gì, thì cứ việc nói ra, ngoài ra, ta sẽ mở rộng toàn bộ công xưởng.
Nói tới đây, hắn liền nói chuyện khác:
- Nhưng người bên ngoài hỏi, các ngươi không được nói đến chuyện nghiên cứu chế tạo ngọc lưu ly. Về phần làm cái gì, ta ngày mai còn đến đây một chuyến, nói công việc cụ thể cho các ngươi biết. Việc này chỉ có ba người các ngươi biết, đến các công nhân khác cũng không được nói. Còn nữa, ngọc lưu ly mà bây giờ các ngươi đang chế tạo ra, chỉ là một nửa thành phẩm mà thôi, nhưng về sau việc chế tạo liên quan đến ngọc lưu ly, chỉ có ba người các ngươi tham gia, những người khác ta sẽ có sắp xếp khác, nếu như thật sự thiếu người thì nói với ta, ta sẽ gọi người đến giúp các ngươi. Cho nên các ngươi sau này hành sự nhất định phải cẩn thận, đem nay cũng ít uống rượu một chút, tránh việc nói lung tung, nghe rõ chưa?
Ba người Trịnh Toàn cùng với Ngô Phúc Vinh đều nghe mơ mơ màng màng, không biết Lý Kỳ rốt cuộc muốn làm gì, nhưng bọn họ hiểu một điều, đó chính là nói cẩn thận làm cẩn thận. Bọn họ đều đồng thanh:
- Nghe rõ.
Lý Kỳ cười nói:
- Các ngươi cũng đừng lo lắng quá, chỉ cần bình thường chú ý một chút là được. ta sẽ còn tăng liền lương cho các ngươi.
Vẫn còn tiền gia công?
Mấy người Trịnh Toàn mừng rỡ, gật đầu lia lịa cam đoan.
Lý Kỳ cười nói:
- Tốt lắm, mấy ngày này chúng ta nghỉ ngơi thật tốt đi.
- Vâng!
Lý Kỳ lại dặn dò bọn họ vài câu, sau đó liền cùng Ngô Phúc Vinh rời đi. Vừa mới quay về chỗ xe ngựa, Ngô Phúc Vinh liền vội vàng hỏi:
- Lý sư phó, ngươi rốt cuộc còn chuẩn bị làm gì?
Lý Kỳ cười không nói, quay ra nói với Mã Kiều:
- Đi Thái Sư Phủ.
Ngô Phúc Vinh kinh ngạc nói:
- Đi Thái Sư phủ làm gì?
Lý Kỳ vẫn cười mà không nói.
Đợi đến Thái Sư phủ, Lý Kỳ bảo Mã Kiều dẫn Ngô Phúc Vinh về trước, sau đó quay lại đón hắn.
- Quan Yến Sử, ngài tới rồi à.
Người hầu nhìn thấy Lý Kỳ đến đây, vội vàng hành lễ nói.
Lý Kỳ cười nói:
- Thái sư và Thái quản gia có ở đây không?
- Có, tiểu nhân đi thông báo ngay cho người.
Sau một lúc lâu, Thái Dũng liền đi ra, chắp tay nói:
- Chúc mừng Lý sư phó đã thắng được Tứ Quốc Yến.
- Đa tạ, đa tạ.
Thái Dũng cười ha hả, nói:
- Lý sư phó hôm nay đến đây là vì chyện của học viện sao?
- Đúng vậy.
- Lão gia đang đợi ngươi ở hậu viện, mời.
- Mời!
Đi vào hậu đường, Thái Kinh ngồi ở phía trước lò sưởi trong tường, ánh lửa chiếu khiến cho y mặt mày hồng hào, vừa thấy Lý Kỳ đến đây, liền cười mắng:
- Tiểu tử ngươi cũng thật là giảo hoạt, nếu lần trước lão phu không gặp ngươi ở quán rượu, e là bây giờ phủ đệ của ta cũng giống như Kim Lâu rồi, ngươi đã lừa những tửu lâu kia rồi.
Lý Kỳ phủ nhận toàn bộ:
- Thái sư, cái này cũng không thể oán trách ta, ta không cho bọn họ làm lò sưởi trong tường, bọn họ lại tự chủ động nghiên cứu chế tạo, chẳng có quan hệ gì tới ta cả. Còn nữa, cứ coi như Thái Sư không hỏi ta, ta lúc đó cũng định bảo Điền thợ mộc giúp ông làm, cho nên tình trạng này tuyệt đối không thể xảy ra ở Thái Sư phủ.
Thái Kinh lườm hắn một cái, hình như đang nói, lời này ai mà tin được, nhưng cũng không nhiều lời, nghiêm mặt nói:
- Bây giờ đại tuyết đã ngừng, bên kia học viện cũng đã bắt đầu động công, ta nhìn qua, không lâu nữa là có thể hoàn thành, ngươi chuẩn bị thế nào.
Lý Kỳ nói:
- Hiện giờ chỉ còn lại bên của giáo viên là chưa quyết định, học sinh đã chiêu sinh xong xuôi rồi. Một khi học viện xây dựng xong, lập tức có thể đi học rồi.
Thái Kinh hơi bất mãn nói:
- Bên giáo sư, ngươi vẫn chưa quyết định sao?
Lý Kỳ nói:
- Việc này trong lòng ta đã có tính toán.
Nói xong hắn lại nói với Thái Dũng:
- Thái quản gia, phiền ngươi đem danh sách các giáo viên đến phỏng vấn đến đây.
- Người chờ một lát.
Rất nhanh, Thái Dũng liền lấy danh sách giáo viên phỏng vấn đến. Lý Kỳ cầm lấy tờ danh sách, cầm bút lông vòng vòng rất nhanh, sau đó đưa cho Thái Kinh nói:
- Thái sư, mời xem qua.
Thái Kinh nhận lấy xem một chút, bông nhiên nói:
- Phong nương tử? lần trước không phải ngươi nói nàng không thích hợp đến học viện làm giáo viên hay sao?
Lý Kỳ cười nói:
- Lúc trước ta cho là như vậy, nhưng sau khi suy nghĩ cặn kẽ, ta cảm thấy tuyển Phong Hành Thủ vào, đối với chúng ta mà nói, lợi nhiều hơn hại. Chúng ta có thể mượn Phong Hành Thủ để nói cho các lão bách tính thiên hạ, Thái sư bây giờ đang cầu hiền tài, chỉ cần ngươi có bản lĩnh, chỉ cần ngươi tâm địa thiện lương, bất luận là xuất thân thế nào, ngươi đều có thể đến học viện cống hiến một phần cho đệ tử Hàn Môn thiên hạ.
Thái Kinh nghe xong, thoáng gật đầu, nói:
- Ngươi nói cũng có chút đạo lý, tuy rằng thân phận của Phong Hành Thủ sẽ đem lại cho chúng ta chút phiền toái, nhưng cũng có thể cho thấy quyết tâm của chúng ta. Được, việc này cứ quyết định vậy đi. À đúng rồi, hai ngày trước Hoàng thượng cố ý gọi lão thần vào cung, ngươi có biết là chuyện gì không?
Lý Kỳ hơi trầm ngâm, cười nói:
- Không phải là bởi vì Cao Thái Úy sao?
Thái Kinh cười ha hả nói:
- Đúng vậy, cái mà ngươi đề xuất chính là đá cầu, cái gì mà thi đấu vòng tròn cầu lông chuyên nghiệp, Hoàng Thượng thích thú vô cùng, còn ngươi định mở thể viện ở học viện, Hoàng Thượng cũng đồng ý, để cho chúng ta làm, còn nói đến lúc đó sẽ đích thân đến học viện tham quan nữa. Nước cờ này, ngươi thật sự là đi quá khéo.
Kỳ thật việc này Lý Kỳ sớm đã biết, Cao Cầu sau khi đem suy nghĩ của hắn tấu lên Tống Huy Tông, lập tức được Tống Huy Tông đồng tình, hơn nữa còn triệu tập các sứ thần các nước vào cung thương lượng. Những sứ thần đó ước còn chẳng được năm nào cũng đi công tác, mặc dù trên miệng nói là phải về bẩm báo với Hoàng thượng, nhưng vấn đề chắc là không lớn. Vì việc này, Tống Huy Tông còn khen ngợi Cao Cầu hết lời, mặt khác còn hạ chỉ để ông ta buông tay đi làm.
Lý Kỳ cười nói:
- Thái sư quá khen.
Thái Kinh cũng đã quen thuộc với niềm vui bất ngờ của Lý Kỳ, khen đến nỗi miệng đã mềm nhũn, không nói thêm được câu nào.
- Ngươi hôm nay đến đây là vì chuyện gì?
Lý Kỳ vội nói:
- Là như thế này. Thời gian này ta đang nghiên cứu hai thứ đồ có tác dụng lớn với học viện, một cái gọi là bảng đen, một cái gọi là phấn viết, hai thứ đồ này, ta tin là có thể khiến cho học viện của chúng ta bước lên một tầm cao mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.